Chương 56
Yên Ba Giang Nam
10/12/2016
Trầm Hi thấy Trầm Cẩm bối rối đến mức đó càng thêm thân cận, lại an ủi, “Tam tỷ tỷ, có mẫu thân với huynh trưởng nên chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
Triệu ma ma vội bưng nước mật tới cho Trầm Cẩm, uống xong tinh thần Trầm Cẩm mới bình tĩnh, “Là ta thất thố.”
Trầm Hi nói, “Lúc đệ mới biết chuyện còn không bằng Tam tỷ tỷ ấy.”
Đột nhiên hai người không biết nói gì, cũng không thể bàn luận tâm trạng bây giờ, An Ninh bưng trà bánh cho Trầm Hi rồi đứng sau lưng Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm dần dần bình tĩnh, hơi híp mắt, bảo An Ninh dẫn Tiểu Bất Điểm ra ngoài rồi mới cẩn thận suy ngẫm, nhớ đến biểu hiện vừa rồi của An Bình, nàng không phải là người dễ xúc động, cho dù biết tin gì cũng sẽ không đến mức đó, chắc cố ý làm cho Trầm Hi xem, đồng nghĩa với việc đã có tin của Thụy vương từ sớm, nhưng khi đó bản thân đang ngủ nên không báo.
Triệu ma ma không phải là người không biết nặng nhẹ, chắc cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng, Thành đế không phải người do tiên hoàng chọn…nhớ đến lời nói hàm hồ của Thụy vương phi, chỉ nói đại khái, Trầm Cẩm lại biết có hạn, có điều Thành đế đăng cơ sau khi tiên đế chết không rõ nguyên nhân, còn tiền Thái tử…không phải là Thành đế.
Có vài việc Thụy vương phi không dám nói, chắc là cấm kỵ của hoàng thất.
Bỗng dưng Trầm Cẩm nghĩ đến Sở Tu Minh, hôm nay Sở Tu Minh cũng bị Thành đế triệu hồi, với tính Sở Tu Minh sợ rằng sẽ không trơ mắt nhìn Thụy vương bị định tội, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trầm Cẩm cảm thấy bụng hơi trướng đau, cơ thể bức bối, thân mình mềm nhũn dựa vào gối mềm, cơn đau đứt quãng vẫn nhịn được, hiện tại bên ngoài đang loạn, rất khó mời đại phu do lúc xảy ra địa chấn có không ít người bị thương, tay không tự chủ được xoa xoa bụng, “Ma ma làm cho ta một bát mỳ đi.” Chắc do đói bụng.
Triệu ma ma tưởng Trầm Cẩm đói bụng, cung kính đồng ý, Trầm Cẩm nhìn Trầm Hi, “Đệ đệ cũng ăn thứ gì nhé? Hôm nay nhiều chuyện thế đệ cũng không ăn uống tử tế được.”
Trầm Hi gật đầu, “Vậy làm phiền Tam tỷ tỷ.”
“Người nhà cả sao lại khách sáo.” Trầm Cẩm cười, “Chỉ sợ đơn sơ, chờ mọi chuyện sáng tỏ lại mời đệ ăn đồ ngon.”
“Chỉ cần đồ ăn nóng là đủ rồi ạ.” Trầm Hi nói.
Triệu ma ma tự mình xuống bếp làm đồ ăn, vốn hôm nay Thụy vương phủ phải thiết yến nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, lại xảy ra chuyện này khiến mọi thứ không dùng được, thành ra Thụy vương phi sai người thu dọn không ít đồ ăn đưa tới, Triệu ma ma chọn vài con gà để nữ đầu bếp đứng bên cạnh nấu nước dùng, nhanh chóng nấu xong hai bát mỳ nóng hổi mang lên.
Mỳ thơm, bỏ tiêu vừa đủ, Trầm Hi không chú ý nhiều, ngồi vùi đầu ăn, Trầm Cẩm lại ăn không vô, bắt đầu nhớ Sở Tu Minh, khi đó nàng chỉ hơi không muốn ăn Sở Tu Minh đã mời ngay đại phu đến…bụng lại quặn đau, không biết là bị đau đớn kích thích hay do nguyên nhân khác Trầm Cẩm giật mình thay đổi vẻ mặt, không quan tâm có phiền toái hay không nữa, giọng nức nở lại sợ hãi, “Ma ma, ta đau bụng!”
Triệu ma ma căng thẳng, “An Bình An Ninh mau đỡ phu nhân về phòng.”
Trầm Hi mới ăn mấy miếng nghe thế sửng sốt, truy hỏi, “Tam tỷ tỷ làm sao thế?”
Triệu ma ma thống hận bản thân sơ sẩy, “Làm phiền nhị công tử mời đại phu của vương phủ đến đây.”
Trầm Hi lập tức nói, “Ta sẽ đi ngay.” Nói xong buông đũa, dùng ống tay áo lau miệng, khoác ngoại bào ra ngoài, sau đó gọi thị vệ theo hắn cưỡi ngựa hồi phủ.
Triệu ma ma lại bảo Nhạc Văn đi mời lão đại phu lần trước, nếu không có đại phu thì mua nhiều thuốc an thai với dược liệu cơ bản về, lại bảo một thị vệ đến cửa cung chờ, chỉ nói phu nhân không khoẻ bảo tướng quân mau hồi phủ, nếu không thể truyền lời vào thì đứng ngay cửa cung chờ.
Sau khi dặn dò xong Triệu ma ma lại bảo phòng bếp nấu canh bổ dưỡng với táo đỏ rồi mới vào phòng trong, Trầm Cẩm mặt tái nhợt nằm trên giường, lo âu thấp thỏm, An Ninh với An Bình cũng lo lắng, Triệu ma ma bước tới nắm tay Trầm Cẩm an ủi, “Phu nhân đừng lo lắng, lão nô đã cho người đi gọi đại phu, không có việc gì ngài cứ yên tâm.”
“Có phải ta có em bé không?” Trầm Cẩm nhớ đến đứa bé không thể sinh ra của Trầm Kỳ còn có Trầm Tử…càng thêm sợ hãi, “Không phải…có phải không…”
Không thể nói nốt câu, lòng Triệu ma ma đau đớn, thấy Trầm Cẩm thế lại nói, “Chắc do phu nhân ở ngoài trúng gió lạnh mới như thế.”
An Bình cũng nói, “Đúng thế, do phu nhân còn chưa ăn cơm đấy, mấy hôm trước mời đại phu cũng bảo phu nhân không sao đấy thôi?”
Trầm Cẩm hơi an tâm, gật đầu im lặng, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, tuy Triệu ma ma với An Bình nói như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân đã mang thai, lại suýt mất con, lo lắng sợ hãi không biết làm sao, Trầm Cẩm nhớ lại dạo gần đây Triệu ma ma chăm nom mình cẩn thận, lại kích động khi phu quân cõng nàng chạy, khóe môi giật giật lại không nói nên lời.
Mắt Triệu ma ma đỏ lên khi thấy Trầm Cẩm cố ra vẻ kiên cường, ngồi bên giường dịch chăn cho nàng, “Phu nhân, không sao không sao, nếu có thai thật thì là chuyện tốt.”
Trầm Cẩm lắc đầu, Triệu ma ma lại nói, “Nếu phu nhân lo lắng không bằng phu nhân xem thử có ra máu không?”
An Ninh cũng nói, “Phu nhân, ngài nhớ xem ngày ấy Nhị quận chúa đẻ non đã chảy rất nhiều máu, cho nên cho dù phu nhân có thai cũng không sao.”
Trầm Cẩm cắn môi nói, “Thả mạn giường xuống.” Không thấy tận mắt lòng vẫn bất an.
Triệu ma ma nói, “Để lão nô hầu hạ phu nhân?”
Trầm Cẩm bất chấp ngượng ngùng gật đầu, Triệu ma ma cởi giầy lên giường, An Bình với An Ninh đóng kỹ cửa sổ lại, thả mạn giường xuống, xác định Trầm Cẩm thật sự không ra máu mọi người mới an tâm, Trầm Cẩm tỉnh táo lại, mặt đỏ rực, “Do ta hoảng quá.”
“Chuyện như thế này phu nhân không gạt là đúng.” Triệu ma ma nói.
Trầm Cẩm thấy bụng đỡ đau hơn mới nhớ đến Trầm Hi, hỏi, “Đệ đệ…”
“Nhị thiếu gia hồi phủ mời đại phu.” Triệu ma ma nói hòa nhã, “Bên ngoài đang loạn, tuy đã cho thị vệ mời lão đại phu lần trước nhưng sợ lão đại phu không đến được.”
Trầm Cẩm cắn môi, tính nàng dễ thẹn thùng nhưng lúc này lại không có cảm giác đó, cho dù đại phu đến nói nàng chỉ trúng gió hoặc nguyên nhân khác mới khó chịu nàng vẫn an tâm. Nàng không muốn sau này bản thân hối hận, Trầm Tử chính là vết xe đổ, nếu nàng ta chú ý hoặc cẩn thận thì sẽ không như thế.
Với lại mọi người đều là người thân cận nên không sợ bị cười nhạo châm chọc, An Ninh bưng bát thuốc nấu táo đỏ nóng hầm hập vào, An Bình đặt một chiếc gối mềm sau lưng cho Trầm Cẩm để nàng dựa vào, Triệu ma ma tự tay bưng bát chậm rãi đút cho Trầm Cẩm, “Phu nhân nếu đau thì hãy nói với chúng ta, chớ có nhịn biết không?”
“Ừ.” Trầm Cẩm uống xong bát nước mới thư thái hơn chút.
Thụy vương phủ cách Vĩnh Ninh Bá phủ không xa, Trầm Hi lại không dám ngừng nghỉ, về phủ túm đại phu đi ngay, giao cho thị vệ đi bẩm báo Thụy vương phi, Thụy vương phi nghe thế liền giao Trầm Dung cho ma ma giáo dưỡng trông coi, đưa Lý thị đến bản thân chăm sóc, cho Trần trắc phi đến Vĩnh Ninh Bá phủ chăm nom Trầm Cẩm.
Trầm Hi dẫn đại phu đến, cả người mệt lả thở dốc liên hồi, đại phu đầu đầy mồ hôi, mọi người ở Vĩnh Ninh Bá phủ thấy đều cảm kích không thôi.
Trầm Cẩm đã mặc áo khoác, được đỡ ngồi trên ghế, thấy bộ dạng Trầm Hi nói, “Mau nghỉ ngơi, đừng để mệt quá.”
“Đệ không sao, Tam tỷ tỷ đỡ hơn chưa?” Trầm Hi uống mấy chén nước, ngồi đối diện Trầm Cẩm hỏi.
Trầm Cẩm gật đầu, “Cũng không có gì đáng ngại.”
Đại phu cũng uống nước, nói, “Tại hạ bắt mạch cho Bá phu nhân.”
Trầm Cẩm gật đầu, “Làm phiền đại phu.”
Triệu ma ma vén tay áo cho Trầm Cẩm, lại cầm khăn tay đặt lên rồi mới để đại phu ngồi bên cạnh cẩn thận bắt mạch cho Trầm Cẩm, “Phiền phu nhân đổi tay.”
Trầm Cẩm đặt tay kia lên, Triệu ma ma lại đổi khăn, một lúc sau đại phu mới nói, “Chúc mừng phu nhân có hỉ.”
Mặc dù đã đoán sơ sơ nhưng khi được chứng thực Trầm Cẩm vẫn vừa mừng vừa sợ, Triệu ma ma vui vẻ hỏi, “Phu nhân hơi không khoẻ, có thể có vấn đề gì không?”
Đại phu biết là việc vui nên mặt thả lỏng trả lời, “Do ngày còn thấp, bởi việc sáng nay khiến động thai nhưng nhờ phát hiện sớm nên không ngại, nếu muộn thì đã không còn.”
“Cám ơn trời đất.” An Bình và An Ninh đồng thanh.
Trầm Hi cũng vui mừng, “Chúc mừng Tam tỷ tỷ.”
Trầm Cẩm mắt rưng rưng, may mà nàng không cần mặt mũi không có nhẫn nhịn, nếu không… Nhìn Trầm Hi nói, “Cám ơn đệ đệ.”
Triệu ma ma hỏi, “Thế thuốc dưỡng thai nào có thể sử dụng vậy?”
“Dùng ba ngày, chuyện ăn uống nên chú ý cẩn thận.” Đại phu dặn dò cẩn thận mọi chuyện.
Vì dược đường ở xa nên Nhạc Văn đến giờ mới gấp rút về đến nơi, đại phu lại không mời đến được, ở dược đường chỉ còn vài dược đồng, tất cả đại phu đều ra ngoài chẩn bệnh, dược liệu lại mua về không ít.
Trầm Cẩm đặt nhẹ hai tay lên bụng, cúi đầu cười thỏa mãn hạnh phúc, toàn thân trông càng nhu mì hơn, đôi mắt hạnh lóng lánh long lanh.
Trầm Hi nói, “Là chuyện tốt, đệ sẽ về báo mẫu thân với Trần trắc phi.”
Trầm Cẩm cắn môi dưới, “Vậy phiền đệ.”
“Đại phu cứ ở lại phủ Tam tỷ tỷ.” Trầm Hi nói, “Tôn đại phu cần vật dụng hay người hầu hạ gì cứ nói để ta cho người đưa đến đây.”
“Vâng.” Tôn đại phu cung kính trả lời.
Trầm Hi gật đầu, “Ta sẽ truyền lời cho mẫu thân.”
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Sở Tu Minh không đợi nha hoàn mở cửa đã tự đẩy ra, mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng trán đầy mồ hôi, chỗ vạt áo quan phục có vài nếp nhăn với tro bụi, bước nhanh tới hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Trầm Cẩm cười ánh mắt cong như trăng rằm, khóe miệng vểnh lên ẩn hiện lúm đồng tiền, “Phu quân, chúng ta có con.”
Nụ cười nhạt nhẽo nhưng nó đã thật sự xuất hiện trên mặt Sở Tu Minh, mặt mày giãn ra, ánh mắt chuyển lên bụng Trầm Cẩm hỏi, “Người có khỏe không?”
“Đại phu nói không sao.” Trầm Cẩm nói.
Sở Tu Minh gật đầu, lúc này mới nhìn Trầm Hi, Trầm Hi kêu, “Tam tỷ phu.”
“Ừ.” Sở Tu Minh nói, “An Ninh hầu hạ phu nhân về phòng nghỉ đi.”
“Dạ.”
Sở Tu Minh mới nói với Trầm Hi, “Ta thay quần áo, đệ ngồi đi nhé.”
“Tam tỷ phu không cần quan tâm đệ.” Trầm Hi nói.
Sở Tu Minh gật đầu, vào nội thất với Trầm Cẩm, trên đường Trầm Cẩm kể đại khái mọi chuyện, Trầm Cẩm nhịn không được nhét tay mình vào tay Sở Tu Minh, nắm một cái hắn phát hiện tay Trầm Cẩm hơi lạnh, bây giờ không phải lúc nói chuyện nên chỉ dặn dò, “Nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ về ngay.”
“Vâng.” Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh liền an tâm, nghe vậy ngón tay vẽ vài vòng trong lòng bàn tay hắn rồi mới rút về.
Mắt Sở Tu Minh toát ý cười, không nói gì, thay quần áo xong chờ Triệu ma ma sắp xếp chuyện Tôn đại phu ở lại phủ xong rồi mới đi.
Trầm Hi ngồi ở phòng khách chờ Sở Tu Minh ra rồi theo hắn vào thư phòng.
Triệu ma ma vui vẻ nói, “Phu nhân có thể an tâm.”
“Ừ.” Trầm Cẩm nói, “Ma ma đổi cho ta bộ quần áo rộng hơn đi.”
Triệu ma ma đồng ý, An Ninh đến phòng bếp lấy nước ấm lại hầu hạ Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu, lại xoa bóp chân một lát mới để nàng thoải mái nằm trên giường, không biết do thấy Sở Tu Minh hay nhờ bát nước táo đỏ nóng mà lại không đau như trước.
Thấy mặt Trầm Cẩm hồng hào hơn Triệu ma ma mới bảo An Bình đến chỗ Tôn đại phu đun thuốc, bản thân lại cùng An Ninh bắt đầu thu dọn, đồ nào có góc cạnh đều phải dẹp hết, Trầm Cẩm buồn ngủ ngồi ôm gối mềm, hỏi, “Ma ma, Phụ vương ta xảy ra chuyện gì thế?”
Triệu ma ma vừa dọn dẹp vừa trả lời, “Tình hình cụ thể không rõ nhưng Thụy vương bị đánh ở cửa cung, lại bị thị vệ trong cung áp giải vào tông nhân phủ, nói vì Thụy vương xa xỉ vô độ các loại tội danh mới khiến trời cao tức giận hạ cảnh cáo.”
“Tin trong cung sao truyền nhanh thế?” Trầm Cẩm không tài nào tin nổi, nàng tưởng chỉ có Thụy vương phủ mới nhận được tin chứ.
Triệu ma ma cười không trà lời, Trầm Cẩm cũng không biết nói gì, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở Tu Minh nói đại khái sự tình trong cung cho Trầm Hi nghe, không đề cập chuyện mình có giải vây cho Thụy vương, ngược lại liệt kê tỉ mỉ danh sách chức quan những người gây khó dễ với Thụy vương cho Trầm Hi.
Trầm Hi ghi nhớ, “Nếu Tam tỷ phu không còn dặn dò gì nữa thì đệ về trước.”
Sở Tu Minh nói, “Nếu có thể mong Trần trắc phi tới thăm phu nhân nhà ta.”
Trầm Hi gật đầu, “Đệ sẽ nói với mẫu thân, Tam tỷ phu yên tâm.”
Sở Tu Minh nói tạ, tự mình tiễn Trầm Hi, lại đến chỗ Tôn đại phu nghỉ tạm, hỏi tình hình Trầm Cẩm, xác nhận cơ thể Trầm Cẩm không lo ngại mới thở phào, Tôn đại phu nói, “Thời gian phu nhân có thai còn ngắn, còn chưa an ổn, động thai như thế rất hung hiểm, nếu phát hiện trễ sẽ bất lợi.”
Nương tử nhà mình tốt nhất ở chỗ ấy, tuyệt đối không cậy mạnh, “Thời gian này làm phiền đại phu.” Sở Tu Minh nói.
“Việc phải làm.” Đại phu cung kính nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hắn nghe đồn Vĩnh Ninh Bá giết người như ma, không ngờ Vĩnh Ninh Bá tuy vẻ mặt trong trẻo, lạnh lùng nhưng thái độ lại vô cùng tốt.
Sở Tu Minh lại hỏi một số điểm cần chú ý rồi mới về chính viện, lúc vào phòng thì thấy tiểu nương tử nhà mình đang nghiêng người nằm trên giường ôm gối mềm không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn có vẻ mơ hồ, thấy Sở Tu Minh mới thanh tỉnh, “Phu quân.”
“Ừ.” Sở Tu Minh bước tới lấy tay sờ mặt Trầm Cẩm hỏi, “Còn khó chịu không?”
“Không khó chịu nữa.” Trầm Cẩm cười trả lời.
Triệu ma ma nói, “Lão nô đi chuẩn bị đồ ăn cho tướng quân với phu nhân, phu nhân ăn cơm rồi mới uống thuốc được.”
Trầm Cẩm nghe thấy hai chữ uống thuốc liền cau mũi, cảm giác phiền muộn nhưng vẫn nói, “Được.” Vì con mình cả, thuốc này không thể không uống.
Triệu ma ma cười nói, “Phu nhân yên tâm, Vương phi tặng nhiều mứt hoa quả lắm.”
Trầm Cẩm gật đầu nói, “Tốt quá.”
Triệu ma ma ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa, Sở Tu Minh nói, “Ta rửa mặt đã.”
“Vâng.” Trầm Cẩm không đứng lên, chỉ nằm trên giường nhìn Sở Tu Minh ở bên cạnh dùng thau đồng đổ nước lạnh rửa mặt rửa tay, lại lau khô rồi mới cởi giày ngồi trên giường, ôm chặt Trầm Cẩm vào lòng, Trầm Cẩm thoải mái tựa vào người Sở Tu Minh.
Sở Tu Minh cách tấm chăn sờ sờ bụng Trầm Cẩm, cằm đặt trên vai Trầm Cẩm nói, “Phu nhân vất vả.”
“Phu quân, ta vui lắm.” Trầm Cẩm thì thầm, “Ta sợ vì ta sơ sẩy sẽ mất con.”
Sở Tu Minh im lặng nghe, Trầm Cẩm thì thầm to nhỏ cảm giác sợ hãi trước khi đại phu đến, “Ta không biết con đến lúc nào.”
“Phu quân, ta muốn về biên thành.” Trầm Cẩm cảm xúc tụt dốc, náo loạn trận này xong thì chuyện nàng có thai sẽ không giấu diếm được, đến Thụy vương là thân huynh đệ mà Thành đế còn ra tay được khiến Trầm Cẩm luôn cảm thấy nguy hiểm.
Sở Tu Minh nhẹ nhàng hôn hai má nàng, “Chờ đại phu đảm bảo an toàn rồi thì chúng ta trở về.”
“Dạ.” Trầm Cẩm nắm tay Sở Tu Minh, “Phụ vương ta không sao chứ?”
Sở Tu Minh kể lại mọi chuyện cho nàng, lần này không giấu điều gì, Trầm Cẩm nghe đến đoạn tru di cửu tộc thập tộc bật cười, không biết lúc ấy Thành đế nghe xong vẻ mặt thế nào, chờ Sở Tu Minh nói đến đoạn sau nụ cười trên mặt Trầm Cẩm biến mất, chỉ mím môi.
“Đừng sợ.” Sở Tu Minh trấn an, “Không sao rồi.”
“Ừ.” Trầm Cẩm lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như Sở Tu Minh nói, Thành đế không dám công khai giết Sở Tu Minh nhưng dùng thủ đoạn nhỏ lại ùn ùn.
Hơn nữa kinh thành sợ là không an ổn, hôm nay Thành đế có thể vì không muốn hạ Tội Kỷ chiếu mà hắt bát nước bẩn lên người đệ đệ ruột, thậm chí còn tự định tội Thụy vương, không biết những đại thần chứng kiến mọi chuyện sẽ nghĩ sao?
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chẳng nhẽ ngày nào đó bản thân sẽ biến thành người chịu tội thay, thậm chí Thành đế xem không vừa mắt thì cho người vu oan hãm hại?
Bọn họ không phải là Thụy vương, thêm câu tru cửu tộc của Sở Tu Minh cũng chọc trúng tâm tư của bọn đại thần, bọn họ không phải là hoàng thân quốc thích, hoàng đế chẳng cần tra xét, chỉ cần có người đứng ra tố cáo đã định tội…thế thì rất có khả năng sẽ bị tru cửu tộc.
Lỡ như Thành đế làm tay hay làm…
Người nhiều đứng ra bảo vệ Sở Tu Minh không phải vì tình bạn cũ mà phần nhiều là vì tự bảo vệ bản thân.
Đại thần sẽ không đứng im để chịu trói, sợ rằng…đang lúc rối loạn, chuyện thiên tai chưa xong thì triều đình đã nội loạn.
Những lời Sở Tu Minh có vẻ như bảo vệ Thụy vương thật ra lại có ý chỉ trích Thành đế, đánh trống cảnh báo các đại thần, vậy mà Thành đế lại không biết, còn chỉ trích Sở Tu Minh, lần này xem như chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Trầm Cẩm không biết Sở Tu Minh muốn làm gì nhưng suy đoán vẫn có, có lẽ lần này mầm móng quân thần bất hòa đã nảy sinh, từ từ chờ tưới nước trưởng thành.
Ôi chao, bỗng nhiên lại nhớ mấy cây ăn quả trong viện ở biên thành, không biết chúng nó nở hoa kết quả chưa, trái cây tươi bao giờ cũng ngọt ngào ngon miệng, làm thành mứt chua chua ngọt ngọt…
Nhìn ánh mắt dại ra của thê tử Sở Tu Minh biết chắc nàng đang xuất thần, nghĩ chuyện này lại sang chuyện khác, âm thầm thở dài, lúc Trầm Cẩm không chú ý ánh mắt mới toát vẻ lo lắng.
Thật ra Sở Tu Minh biết thê tử có thai còn ở lại kinh thành không an toàn nhưng tạm thời lại không đi được, đi bây giờ cơ thể Trầm Cẩm sẽ chịu không nổi.
Chắc tại có thai nên mới thích ăn chua chứ trước đây Trầm Cẩm không thích ăn trái cây vị chua, nàng sắp có con, Trầm Cẩm suy nghĩ vòng vèo một hồi lại trở về, mắt híp lại, hỏi, “Phu quân, hiện tại ta có thai có phải…”
Sở Tu Minh bỗng nhiên cười khẽ, ngắt lời Trầm Cẩm, “Nha đầu ngốc, duyên phận đến thì đứa nhỏ tự nhiên sẽ tới.” Hắn biết Trầm Cẩm muốn nói gì cho nên càng đau lòng.
Trầm Cẩm đổi tư thế cả người nhào vào lòng Sở Tu Minh, im lặng không nói.
Sở Tu Minh vỗ nhè nhẹ tóc nàng nói, “Có ta ở đây.”
Trầm Cẩm rất dễ thỏa mãn, chỉ cần một câu của Sở Tu Minh đã làm nàng yên lòng, lo lắng gì cũng vứt hết, dù sao bên ngoài có loạn thì chỉ cần nàng ở yên không ra khỏi phủ, có Sở Tu Minh ở đây chẳng có gì phải sợ.
Triệu ma ma với An Ninh bưng đồ ăn vào, còn chuẩn bị canh gà cho Trầm Cẩm. Thời gian chán ăn trước đây của Trầm Cẩm đã biến mất, thay thế vào đó là cảm giác thèm ăn.
Ăn xong nghỉ ngơi một lát lại uống thuốc, Triệu ma ma liền hầu hạ Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu đi ngủ, Sở Tu Minh chờ Trầm Cẩm ngủ say rồi mới đứng dậy tới thư phòng, Triệu quản gia đang chờ.
Triệu quản gia nói, “Tướng quân có tính toán gì không?”
Sở Tu Minh đáp, “Nếu ngay cả thê nhi còn không bảo vệ được thì còn làm đại sự gì?”
Triệu quản gia thở dài, chưa nói cái khác chỉ riêng chuyện phu nhân có thai là việc vui nhưng không đúng lúc, sợ là sợ Thành đế lợi dụng điểm ấy để ra tay, chuyện phu nhân có thai khiến tướng quân bó tay bó chân, đến cả chuyện về phía nam cũng phải kéo dài thời hạn, trừ khi tướng quân để mình phu nhân ở kinh thành, nhưng mà dựa theo tình tình của tướng quân thì sẽ chẳng bao giờ làm thế.
Nhưng cũng vì thế mới đáng giá bọn họ nguyện trung thành với tướng quân chứ, nếu như Thành đế? Triệu quản gia cười lạnh, ánh mắt thiển cận, lòng lại chỉ biết tính kế như phụ nhân, thậm chí còn không bằng phụ nhân.
“Tướng quân có tính toán gì không?” Triệu quản gia vẫn hỏi câu cũ nhưng ý khác hẳn lần đầu.
Sở Tu Minh nheo mắt, “Động không bằng tĩnh, chờ thời cơ thôi.”
Triệu quản gia cười nói, “Tướng quân có tính toán sẵn cả rồi.”
Sở Tu Minh nhìn Triệu quản gia hỏi ngược lại, “Quân sư lại không có?”
Triệu quản gia không phủ nhận, “Tướng quân đoán tiếp theo ai sẽ thành quân cờ bị bỏ?”
Sở Tu Minh nhìn Triệu quản gia, Triệu quản gia lại nói, “Chi bằng tại hạ viết ra, tướng quân xem xem có phải người đó không?”
Chờ Sở Tu Minh gật đầu Triệu quản gia mới chấm nước trà viết một chữ lên bàn, Sở Tu Minh chỉ gật đầu không nói, Triệu quản gia dùng tay áo lau đi.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Sở Tu Minh mắt nhíu lại lòng có dự cảm không hay, chợt nghe cửa thư phòng bị gõ ba cái, “Tướng quân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Vào đi.” Sở Tu Minh nói.
Nhạc Văn lo lắng nói, “Tướng quân, phía Mân Trung truyền tin đến…”
Nhạc Văn càng nói mặt Sở Tu Minh càng bình tĩnh, chỉ có hai nắm tay đặt trên bàn càng lúc càng siết chặt, vẻ mặt Triệu quản gia biến đổi thành giận dữ lại cố kìm nén không phát ra.
Chờ Nhạc Văn bẩm báo xong hai mắt Sở Tu Minh đã lạnh băng, Triệu quản gia giật mạnh chén trà bên cạnh uống cạn vẫn không nhịn được đánh một chưởng lên bàn, hít sâu một hơi lại thở ra mới cắn răng nói, “Tướng quân nhất định không thể vọng động.”
Sở Tu Minh gật đầu, “Ta biết.”
Triệu quản gia hung hăng xoa mặt, “Chúng ta vì lê dân bách tính mà phải nhún nhường, thậm chí chọn con đường khó khăn nhất để đi nhưng…”
Sở Tu Minh lắc đầu không nói, lại biết bản thân sẽ bội ước với tiểu nương tử không thể ở lại trong kinh với nàng, lòng buồn bã.
Trong Thụy vương phủ, Thụy vương phi nghe Trầm Hi nói xong hỏi, “Hiên nhi con nghĩ thế nào?”
Trầm Hiên suy tư rồi mới trả lời, “Mẫu thân, chắc Phụ vương phải chịu ít khổ sở.”
Thụy vương phi nheo mắt nói, “Ừ, Vương gia ở tông nhân phủ có khỏe không?”
“Bệ hạ có cho Thái y chăm sóc Phụ vương.” Trầm Hiên nói, “Vết thương của Phụ vương đã thoa thuốc, mặt mày vẫn đỡ.”
Trầm Hi hừ lạnh một tiếng không nói, dù sao hắn cũng còn nhỏ thành ra khó tránh khỏi có khí phách thời niên thiếu.
Thụy vương phi nhìn Trầm Hi nói, “Đó là Hoàng thượng.”
“Nhưng mẫu thân, Phụ vương…”
“Nhớ kỹ, ngồi ở vị trí kia là hoàng đế, có thể quyết định chuyện sống chết của mọi người.” Thụy vương phi nói rất chậm nhưng từng chữ đều rất nặng, “Nhớ chưa.”
“Hắn đã đánh Phụ vương, còn…” Trầm Hi không phục.
Trầm Hiên nhìn Trầm Hi nói, “Lôi đình mưa móc đều là hoàng ân.”
Trầm Hi cắn chặt răng nói, “Mẫu thân, con biết rồi.”
“Mẫu thân, nếu vương phủ không làm gì thì khó tránh khỏi khiến người ta coi thường.” Lúc này Trầm Hiên mới nhìn Thụy vương phi nói.
“Tự nhiên phải làm ít chuyện.” Thụy vương phi nghiêm giọng, “Phái người truyền tin cho ngoại tổ tố cáo Trần thừa tướng…”
Trầm Hi nghe mẫu thân nói chuyện với huynh trưởng, cái hiểu cái không, âm thầm suy tư.
Chờ nói xong Thụy vương phi mới thở dài nói, “Hiên nhi ngày mai con tiếp tục đi thăm Phụ vương, Hi nhi đưa Trần trắc phi đi Vĩnh Ninh Bá phủ.”
“Đúng rồi, Tam tỷ phu còn thỉnh cầu để Trần trắc phi đi thăm Tam tỷ.” Trầm Hi chợt nhớ đến chuyện này.
Thụy vương phi gật đầu, “Để Trần trắc phi ở lại đó ít hôm.”
Trầm Hi gật đầu, Thụy vương phi lại nói, “Hi nhi về nghỉ đi.”
“Dạ.” Trầm Hi cúi đầu ra ngoài.
Nhìn bóng con Thụy vương phi chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nhìn Trầm Hiên nói, “Việc hôn nhân của con ta vẫn luôn ngăn cản Phụ vương con không định ra.”
“Con biết khổ tâm của mẫu thân.” Trầm Hiên nói.
Thụy vương phi chậm rãi hộc ra một hơi nữa, “Có một số chuyện đã đến lúc nói cho con biết, Thúy Hỉ đi kêu Trần trắc phi đến đây.”
“Dạ.” Thúy Hỉ cung kính đáp.
Trầm Hiên nghi hoặc nhưng Thụy vương phi lại không có ý giải thích.
“Mẫu thân con nghĩ trực tiếp tố cáo Trần thừa tướng không ổn cho lắm.” Trầm Hiên trầm tư, “Không bằng chọn vài quan viên khác để khai đao.”
Trần thừa tướng là sinh phụ của đương kim Hoàng hậu, lại là thân tín của hoàng đế, cho dù bọn họ có tố cáo cũng không có tác dụng, ngược lại chọc giận Thành đế.
“Hiên nhi, con có thể lo lắng đến chỗ này mẫu thân rất vui.” Thụy vương phi chỉ hy vọng bây giờ bắt đầu dạy con còn chưa muộn, liền giải thích, “Hiện tại…chúng ta chỉ cần dâng lên ngọn lửa, chuyện còn lại sẽ có người khác làm.”
“Hả?” Trầm Hiên nhìn Thụy vương phi.
Mặt Thụy vương phi lộ vẻ châm chọc, “Con nên biết việc hôm nay người thật sự bất an không phải Thụy vương phủ của chúng ta mà là các đại thần trong triều.”
Trầm Hiên nhíu mày, Thụy vương phi lại nói, “Lung tung hắt nước bẩn lên người Vương gia để hắn bị đánh hạ tù oan thế những người khác thì sao? Còn không khiến người người bất an?”
“Con hiểu.” Trầm Hiên nói, chờ những người này về nhà tỉnh táo lại suy nghĩ cẩn thận thì lòng tự nhiên sẽ bất an, mặc kệ là vì tự bảo vệ mình hay có âm mưu khác cũng đều sẽ ra tay, đó như phản kích cũng như cảnh báo, dù sao bọn họ ai cũng lo lắng đến phiên bản thân sẽ ra sao.
Mà người đầu tiên mở miệng làm khó dễ Thụy vương là Trần thừa tướng tự nhiên thành cái đinh trong mắt, hơn nữa thân phận của hắn…
“Nhưng Trần thừa tướng là người của bệ hạ chẳng lẽ bệ hạ sẽ…” Trầm Hiên do dự hỏi.
Thụy vương phi nheo mắt trả lời, “Con ngẫm lại hành vi của bệ hạ mấy năm nay thử.”
Trầm Hiên trầm mặc.
Trần trắc phi đang dọn dẹp trong Mặc Vân viện, biết tin nữ nhi có thai Trần trắc phi vốn đang vui sướng, Thụy vương phi lại cho bà đến Vĩnh Ninh Bá phủ chăm sóc nữ nhi lại càng thêm vui, cho dù biết không hợp quy củ cũng kệ.
Thúy Hỉ đến gọi, Trần trắc phi nghĩ chắc Vương phi có việc dặn dò nên thu xếp vội theo Thúy Hỉ đến chính viện, vào phòng thấy thế tử đang ở, ánh mắt nghi hoặc, Thụy vương phi bảo Thúy Hỉ mở cửa sổ, ra ngoài canh chừng, sau đó chậm rãi nói, “Vĩnh Gia năm thứ ba mươi bảy…”
Sáng sớm ngày thứ hai Trần trắc phi ngồi xe ngựa đến Vĩnh Ninh Bá phủ, lòng lại nặng trịchchăm, không còn chỉ biết vui sướng khi biết tin nữ nhi có thai, bà biết không thể để nữ nhi nhìn ra mảy may bằng không sẽ thêm phiền não, như Thụy vương phi dặn thì ít nhất phải đợi thai của nữ nhi ổn định đã.
Vĩnh Ninh Bá phủ hết thảy như thường, thậm chí bởi vì Trầm Cẩm có thai nên mặt mọi người trong phủ còn thêm vẻ vui sướng, biết chuyện kia chỉ có ba người, Triệu quản gia cả ngày giấu mặt, đến Triệu ma ma cũng không biết ông thường xuyên vội vàng cái gì, mà Nhạc Văn lại là người ổn trọng không lắm miệng.
Sở Tu Minh cũng không chút khác thường, chỉ càng thêm săn sóc Trầm Cẩm, lúc Trần trắc phi đến Sở Tu Minh tự đi đón, không phải là Trầm Cẩm không muốn đi mà Tôn đại phu dặn thời gian này Trầm Cẩm nên ít hoạt động.
Trần trắc phi được Sở Tu Minh đón vào viện liền thấy Trầm Cẩm ngồi trên ghế nhìn cửa trông mong, lúc thấy bà hai mắt tỏa sáng, “Mẫu thân!”
Tiểu Bất Điểm ngồi bên cạnh Trầm Cẩm cũng nhìn Trần trắc phi.
Đây là lần đầu tiên Trần trắc phi thấy Tiểu Bất Điểm, không ngờ nó lại to lớn nhường này, bước vội tới dặn dò, “Động vật không biết nặng nhẹ, bây giờ cơ thể con nặng nề không nên bừa bãi bị thương.”
Trầm Cẩm xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm nói, “Không sao đâu mẫu thân, là phu quân tự tay dạy dỗ cho con, nhu thuận lắm.”
Trần trắc phi nghe thế âm thầm kinh ngạc, không ngờ con rể lại có thể làm những chuyện này, gật đầu không nói nữa, có một số việc nói nhiều lại không tốt.
Trầm Cẩm muốn đứng dậy đã bị Trần trắc phi trách cứ, “Không được nhúc nhích, cứ ngồi đó.”
“Mẫu thân.” Trầm Cẩm làm nũng, “Đại phu nói con có thể động, không tin người hỏi phu quân xem.”
Sở Tu Minh không lên tiếng, Trầm Cẩm cau mũi, dưới ánh mắt của Trần trắc phi ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế, Sở Tu Minh mới nói, “Nhạc mẫu, nhà con không có trưởng bối mới mời ngài ở ít hôm.”
“Con không nói ta cũng chuẩn bị mặt dày ở ít bữa.” Trần trắc phi nói, “Là Vương phi dặn, sợ các con còn nhỏ, tuy có người hầu hạ nhưng kinh thành không giống như ở biên thành.”
Trầm Cẩm có thai chắc nhiều người biết tin sẽ đến tặng lễ, chuyện này hạ nhân không tiện ra mặt.
“Đa tạ nhạc mẫu.” Sở Tu Minh nói, hắn muốn lúc bản thân còn ở cạnh Trầm Cẩm để nàng vui vẻ, nheo mắt lại không dám nghĩ nhiều, có ai ngờ Sở Tu Minh hắn cũng có lúc không dám cơ chứ.
Trần trắc phi hòa nhã, “Chỉ cần các con không nghĩ ta nhiều chuyện thôi.”
Triệu ma ma thấy Trần trắc phi có thể quản được Trầm Cẩm cũng thở dài nhẹ nhõm, trong phủ có kinh nghiệm chỉ có bà, Trần trắc phi đến cùng chăm nom Trầm Cẩm bà có thể thở ra hơi, với lại bà không đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của Trầm Cẩm, nhưng mà…
Lúc có thai không thể như ngày thường, không phải ăn càng nhiều càng bổ càng tốt, nếu bổ quá mức đến lúc sinh thai nhi quá lớn sẽ khó khăn.
Trầm Cẩm vẫn còn nhỏ tuổi, lại là thai đầu, Triệu ma ma toàn tâm toàn ý lo cho Trầm Cẩm nếu không cũng sẽ không suy nghĩ nhiều thế.
Có Trần trắc phi ở đây bà sẽ không làm ác nhân, mỗi lần cự tuyệt Trầm Cẩm luôn có cảm giác ác cảm.
Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm lại duỗi tay lấy điểm tâm, liền cung kính nói, “Phu nhân vừa mới ăn một đĩa Hạch Đào tô, không bằng lão nô lấy chút mứt hoa quả đến tránh miệng phu nhân ngọt ngấy?”
Trần trắc phi nghe thế nhíu mày nhìn Hoa Quế cao Trầm Cẩm đang đưa vào miệng, “Ăn miếng này nữa rồi thôi, sau này mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn sáu miếng điểm tâm.”
Trầm Cẩm trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Trần trắc phi, vẻ mặt viết sao ngài có thể tàn nhẫn như thế!
Trần trắc phi không để ý tới, chỉ nhìn Triệu ma ma ôn hòa nói, “Sau này mỗi ngày để phu nhân dùng bốn khối mứt hoa quả, dùng nhiều Hạch Đào…”
Hai mắt Trầm Cẩm đẫm lệ nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma lộ vẻ nô tỳ cũng không thể làm gì được, lòng lại nghĩ quả nhiên mời Trần trắc phi đến đây là đúng rồi.
Nhìn Trần trắc phi với Triệu ma ma, Trầm Cẩm khóc ngã vào lòng Sở Tu Minh, đây là mẹ ruột nàng thật sao?
Triệu ma ma vội bưng nước mật tới cho Trầm Cẩm, uống xong tinh thần Trầm Cẩm mới bình tĩnh, “Là ta thất thố.”
Trầm Hi nói, “Lúc đệ mới biết chuyện còn không bằng Tam tỷ tỷ ấy.”
Đột nhiên hai người không biết nói gì, cũng không thể bàn luận tâm trạng bây giờ, An Ninh bưng trà bánh cho Trầm Hi rồi đứng sau lưng Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm dần dần bình tĩnh, hơi híp mắt, bảo An Ninh dẫn Tiểu Bất Điểm ra ngoài rồi mới cẩn thận suy ngẫm, nhớ đến biểu hiện vừa rồi của An Bình, nàng không phải là người dễ xúc động, cho dù biết tin gì cũng sẽ không đến mức đó, chắc cố ý làm cho Trầm Hi xem, đồng nghĩa với việc đã có tin của Thụy vương từ sớm, nhưng khi đó bản thân đang ngủ nên không báo.
Triệu ma ma không phải là người không biết nặng nhẹ, chắc cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng, Thành đế không phải người do tiên hoàng chọn…nhớ đến lời nói hàm hồ của Thụy vương phi, chỉ nói đại khái, Trầm Cẩm lại biết có hạn, có điều Thành đế đăng cơ sau khi tiên đế chết không rõ nguyên nhân, còn tiền Thái tử…không phải là Thành đế.
Có vài việc Thụy vương phi không dám nói, chắc là cấm kỵ của hoàng thất.
Bỗng dưng Trầm Cẩm nghĩ đến Sở Tu Minh, hôm nay Sở Tu Minh cũng bị Thành đế triệu hồi, với tính Sở Tu Minh sợ rằng sẽ không trơ mắt nhìn Thụy vương bị định tội, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trầm Cẩm cảm thấy bụng hơi trướng đau, cơ thể bức bối, thân mình mềm nhũn dựa vào gối mềm, cơn đau đứt quãng vẫn nhịn được, hiện tại bên ngoài đang loạn, rất khó mời đại phu do lúc xảy ra địa chấn có không ít người bị thương, tay không tự chủ được xoa xoa bụng, “Ma ma làm cho ta một bát mỳ đi.” Chắc do đói bụng.
Triệu ma ma tưởng Trầm Cẩm đói bụng, cung kính đồng ý, Trầm Cẩm nhìn Trầm Hi, “Đệ đệ cũng ăn thứ gì nhé? Hôm nay nhiều chuyện thế đệ cũng không ăn uống tử tế được.”
Trầm Hi gật đầu, “Vậy làm phiền Tam tỷ tỷ.”
“Người nhà cả sao lại khách sáo.” Trầm Cẩm cười, “Chỉ sợ đơn sơ, chờ mọi chuyện sáng tỏ lại mời đệ ăn đồ ngon.”
“Chỉ cần đồ ăn nóng là đủ rồi ạ.” Trầm Hi nói.
Triệu ma ma tự mình xuống bếp làm đồ ăn, vốn hôm nay Thụy vương phủ phải thiết yến nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, lại xảy ra chuyện này khiến mọi thứ không dùng được, thành ra Thụy vương phi sai người thu dọn không ít đồ ăn đưa tới, Triệu ma ma chọn vài con gà để nữ đầu bếp đứng bên cạnh nấu nước dùng, nhanh chóng nấu xong hai bát mỳ nóng hổi mang lên.
Mỳ thơm, bỏ tiêu vừa đủ, Trầm Hi không chú ý nhiều, ngồi vùi đầu ăn, Trầm Cẩm lại ăn không vô, bắt đầu nhớ Sở Tu Minh, khi đó nàng chỉ hơi không muốn ăn Sở Tu Minh đã mời ngay đại phu đến…bụng lại quặn đau, không biết là bị đau đớn kích thích hay do nguyên nhân khác Trầm Cẩm giật mình thay đổi vẻ mặt, không quan tâm có phiền toái hay không nữa, giọng nức nở lại sợ hãi, “Ma ma, ta đau bụng!”
Triệu ma ma căng thẳng, “An Bình An Ninh mau đỡ phu nhân về phòng.”
Trầm Hi mới ăn mấy miếng nghe thế sửng sốt, truy hỏi, “Tam tỷ tỷ làm sao thế?”
Triệu ma ma thống hận bản thân sơ sẩy, “Làm phiền nhị công tử mời đại phu của vương phủ đến đây.”
Trầm Hi lập tức nói, “Ta sẽ đi ngay.” Nói xong buông đũa, dùng ống tay áo lau miệng, khoác ngoại bào ra ngoài, sau đó gọi thị vệ theo hắn cưỡi ngựa hồi phủ.
Triệu ma ma lại bảo Nhạc Văn đi mời lão đại phu lần trước, nếu không có đại phu thì mua nhiều thuốc an thai với dược liệu cơ bản về, lại bảo một thị vệ đến cửa cung chờ, chỉ nói phu nhân không khoẻ bảo tướng quân mau hồi phủ, nếu không thể truyền lời vào thì đứng ngay cửa cung chờ.
Sau khi dặn dò xong Triệu ma ma lại bảo phòng bếp nấu canh bổ dưỡng với táo đỏ rồi mới vào phòng trong, Trầm Cẩm mặt tái nhợt nằm trên giường, lo âu thấp thỏm, An Ninh với An Bình cũng lo lắng, Triệu ma ma bước tới nắm tay Trầm Cẩm an ủi, “Phu nhân đừng lo lắng, lão nô đã cho người đi gọi đại phu, không có việc gì ngài cứ yên tâm.”
“Có phải ta có em bé không?” Trầm Cẩm nhớ đến đứa bé không thể sinh ra của Trầm Kỳ còn có Trầm Tử…càng thêm sợ hãi, “Không phải…có phải không…”
Không thể nói nốt câu, lòng Triệu ma ma đau đớn, thấy Trầm Cẩm thế lại nói, “Chắc do phu nhân ở ngoài trúng gió lạnh mới như thế.”
An Bình cũng nói, “Đúng thế, do phu nhân còn chưa ăn cơm đấy, mấy hôm trước mời đại phu cũng bảo phu nhân không sao đấy thôi?”
Trầm Cẩm hơi an tâm, gật đầu im lặng, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, tuy Triệu ma ma với An Bình nói như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân đã mang thai, lại suýt mất con, lo lắng sợ hãi không biết làm sao, Trầm Cẩm nhớ lại dạo gần đây Triệu ma ma chăm nom mình cẩn thận, lại kích động khi phu quân cõng nàng chạy, khóe môi giật giật lại không nói nên lời.
Mắt Triệu ma ma đỏ lên khi thấy Trầm Cẩm cố ra vẻ kiên cường, ngồi bên giường dịch chăn cho nàng, “Phu nhân, không sao không sao, nếu có thai thật thì là chuyện tốt.”
Trầm Cẩm lắc đầu, Triệu ma ma lại nói, “Nếu phu nhân lo lắng không bằng phu nhân xem thử có ra máu không?”
An Ninh cũng nói, “Phu nhân, ngài nhớ xem ngày ấy Nhị quận chúa đẻ non đã chảy rất nhiều máu, cho nên cho dù phu nhân có thai cũng không sao.”
Trầm Cẩm cắn môi nói, “Thả mạn giường xuống.” Không thấy tận mắt lòng vẫn bất an.
Triệu ma ma nói, “Để lão nô hầu hạ phu nhân?”
Trầm Cẩm bất chấp ngượng ngùng gật đầu, Triệu ma ma cởi giầy lên giường, An Bình với An Ninh đóng kỹ cửa sổ lại, thả mạn giường xuống, xác định Trầm Cẩm thật sự không ra máu mọi người mới an tâm, Trầm Cẩm tỉnh táo lại, mặt đỏ rực, “Do ta hoảng quá.”
“Chuyện như thế này phu nhân không gạt là đúng.” Triệu ma ma nói.
Trầm Cẩm thấy bụng đỡ đau hơn mới nhớ đến Trầm Hi, hỏi, “Đệ đệ…”
“Nhị thiếu gia hồi phủ mời đại phu.” Triệu ma ma nói hòa nhã, “Bên ngoài đang loạn, tuy đã cho thị vệ mời lão đại phu lần trước nhưng sợ lão đại phu không đến được.”
Trầm Cẩm cắn môi, tính nàng dễ thẹn thùng nhưng lúc này lại không có cảm giác đó, cho dù đại phu đến nói nàng chỉ trúng gió hoặc nguyên nhân khác mới khó chịu nàng vẫn an tâm. Nàng không muốn sau này bản thân hối hận, Trầm Tử chính là vết xe đổ, nếu nàng ta chú ý hoặc cẩn thận thì sẽ không như thế.
Với lại mọi người đều là người thân cận nên không sợ bị cười nhạo châm chọc, An Ninh bưng bát thuốc nấu táo đỏ nóng hầm hập vào, An Bình đặt một chiếc gối mềm sau lưng cho Trầm Cẩm để nàng dựa vào, Triệu ma ma tự tay bưng bát chậm rãi đút cho Trầm Cẩm, “Phu nhân nếu đau thì hãy nói với chúng ta, chớ có nhịn biết không?”
“Ừ.” Trầm Cẩm uống xong bát nước mới thư thái hơn chút.
Thụy vương phủ cách Vĩnh Ninh Bá phủ không xa, Trầm Hi lại không dám ngừng nghỉ, về phủ túm đại phu đi ngay, giao cho thị vệ đi bẩm báo Thụy vương phi, Thụy vương phi nghe thế liền giao Trầm Dung cho ma ma giáo dưỡng trông coi, đưa Lý thị đến bản thân chăm sóc, cho Trần trắc phi đến Vĩnh Ninh Bá phủ chăm nom Trầm Cẩm.
Trầm Hi dẫn đại phu đến, cả người mệt lả thở dốc liên hồi, đại phu đầu đầy mồ hôi, mọi người ở Vĩnh Ninh Bá phủ thấy đều cảm kích không thôi.
Trầm Cẩm đã mặc áo khoác, được đỡ ngồi trên ghế, thấy bộ dạng Trầm Hi nói, “Mau nghỉ ngơi, đừng để mệt quá.”
“Đệ không sao, Tam tỷ tỷ đỡ hơn chưa?” Trầm Hi uống mấy chén nước, ngồi đối diện Trầm Cẩm hỏi.
Trầm Cẩm gật đầu, “Cũng không có gì đáng ngại.”
Đại phu cũng uống nước, nói, “Tại hạ bắt mạch cho Bá phu nhân.”
Trầm Cẩm gật đầu, “Làm phiền đại phu.”
Triệu ma ma vén tay áo cho Trầm Cẩm, lại cầm khăn tay đặt lên rồi mới để đại phu ngồi bên cạnh cẩn thận bắt mạch cho Trầm Cẩm, “Phiền phu nhân đổi tay.”
Trầm Cẩm đặt tay kia lên, Triệu ma ma lại đổi khăn, một lúc sau đại phu mới nói, “Chúc mừng phu nhân có hỉ.”
Mặc dù đã đoán sơ sơ nhưng khi được chứng thực Trầm Cẩm vẫn vừa mừng vừa sợ, Triệu ma ma vui vẻ hỏi, “Phu nhân hơi không khoẻ, có thể có vấn đề gì không?”
Đại phu biết là việc vui nên mặt thả lỏng trả lời, “Do ngày còn thấp, bởi việc sáng nay khiến động thai nhưng nhờ phát hiện sớm nên không ngại, nếu muộn thì đã không còn.”
“Cám ơn trời đất.” An Bình và An Ninh đồng thanh.
Trầm Hi cũng vui mừng, “Chúc mừng Tam tỷ tỷ.”
Trầm Cẩm mắt rưng rưng, may mà nàng không cần mặt mũi không có nhẫn nhịn, nếu không… Nhìn Trầm Hi nói, “Cám ơn đệ đệ.”
Triệu ma ma hỏi, “Thế thuốc dưỡng thai nào có thể sử dụng vậy?”
“Dùng ba ngày, chuyện ăn uống nên chú ý cẩn thận.” Đại phu dặn dò cẩn thận mọi chuyện.
Vì dược đường ở xa nên Nhạc Văn đến giờ mới gấp rút về đến nơi, đại phu lại không mời đến được, ở dược đường chỉ còn vài dược đồng, tất cả đại phu đều ra ngoài chẩn bệnh, dược liệu lại mua về không ít.
Trầm Cẩm đặt nhẹ hai tay lên bụng, cúi đầu cười thỏa mãn hạnh phúc, toàn thân trông càng nhu mì hơn, đôi mắt hạnh lóng lánh long lanh.
Trầm Hi nói, “Là chuyện tốt, đệ sẽ về báo mẫu thân với Trần trắc phi.”
Trầm Cẩm cắn môi dưới, “Vậy phiền đệ.”
“Đại phu cứ ở lại phủ Tam tỷ tỷ.” Trầm Hi nói, “Tôn đại phu cần vật dụng hay người hầu hạ gì cứ nói để ta cho người đưa đến đây.”
“Vâng.” Tôn đại phu cung kính trả lời.
Trầm Hi gật đầu, “Ta sẽ truyền lời cho mẫu thân.”
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Sở Tu Minh không đợi nha hoàn mở cửa đã tự đẩy ra, mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng trán đầy mồ hôi, chỗ vạt áo quan phục có vài nếp nhăn với tro bụi, bước nhanh tới hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Trầm Cẩm cười ánh mắt cong như trăng rằm, khóe miệng vểnh lên ẩn hiện lúm đồng tiền, “Phu quân, chúng ta có con.”
Nụ cười nhạt nhẽo nhưng nó đã thật sự xuất hiện trên mặt Sở Tu Minh, mặt mày giãn ra, ánh mắt chuyển lên bụng Trầm Cẩm hỏi, “Người có khỏe không?”
“Đại phu nói không sao.” Trầm Cẩm nói.
Sở Tu Minh gật đầu, lúc này mới nhìn Trầm Hi, Trầm Hi kêu, “Tam tỷ phu.”
“Ừ.” Sở Tu Minh nói, “An Ninh hầu hạ phu nhân về phòng nghỉ đi.”
“Dạ.”
Sở Tu Minh mới nói với Trầm Hi, “Ta thay quần áo, đệ ngồi đi nhé.”
“Tam tỷ phu không cần quan tâm đệ.” Trầm Hi nói.
Sở Tu Minh gật đầu, vào nội thất với Trầm Cẩm, trên đường Trầm Cẩm kể đại khái mọi chuyện, Trầm Cẩm nhịn không được nhét tay mình vào tay Sở Tu Minh, nắm một cái hắn phát hiện tay Trầm Cẩm hơi lạnh, bây giờ không phải lúc nói chuyện nên chỉ dặn dò, “Nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ về ngay.”
“Vâng.” Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh liền an tâm, nghe vậy ngón tay vẽ vài vòng trong lòng bàn tay hắn rồi mới rút về.
Mắt Sở Tu Minh toát ý cười, không nói gì, thay quần áo xong chờ Triệu ma ma sắp xếp chuyện Tôn đại phu ở lại phủ xong rồi mới đi.
Trầm Hi ngồi ở phòng khách chờ Sở Tu Minh ra rồi theo hắn vào thư phòng.
Triệu ma ma vui vẻ nói, “Phu nhân có thể an tâm.”
“Ừ.” Trầm Cẩm nói, “Ma ma đổi cho ta bộ quần áo rộng hơn đi.”
Triệu ma ma đồng ý, An Ninh đến phòng bếp lấy nước ấm lại hầu hạ Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu, lại xoa bóp chân một lát mới để nàng thoải mái nằm trên giường, không biết do thấy Sở Tu Minh hay nhờ bát nước táo đỏ nóng mà lại không đau như trước.
Thấy mặt Trầm Cẩm hồng hào hơn Triệu ma ma mới bảo An Bình đến chỗ Tôn đại phu đun thuốc, bản thân lại cùng An Ninh bắt đầu thu dọn, đồ nào có góc cạnh đều phải dẹp hết, Trầm Cẩm buồn ngủ ngồi ôm gối mềm, hỏi, “Ma ma, Phụ vương ta xảy ra chuyện gì thế?”
Triệu ma ma vừa dọn dẹp vừa trả lời, “Tình hình cụ thể không rõ nhưng Thụy vương bị đánh ở cửa cung, lại bị thị vệ trong cung áp giải vào tông nhân phủ, nói vì Thụy vương xa xỉ vô độ các loại tội danh mới khiến trời cao tức giận hạ cảnh cáo.”
“Tin trong cung sao truyền nhanh thế?” Trầm Cẩm không tài nào tin nổi, nàng tưởng chỉ có Thụy vương phủ mới nhận được tin chứ.
Triệu ma ma cười không trà lời, Trầm Cẩm cũng không biết nói gì, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở Tu Minh nói đại khái sự tình trong cung cho Trầm Hi nghe, không đề cập chuyện mình có giải vây cho Thụy vương, ngược lại liệt kê tỉ mỉ danh sách chức quan những người gây khó dễ với Thụy vương cho Trầm Hi.
Trầm Hi ghi nhớ, “Nếu Tam tỷ phu không còn dặn dò gì nữa thì đệ về trước.”
Sở Tu Minh nói, “Nếu có thể mong Trần trắc phi tới thăm phu nhân nhà ta.”
Trầm Hi gật đầu, “Đệ sẽ nói với mẫu thân, Tam tỷ phu yên tâm.”
Sở Tu Minh nói tạ, tự mình tiễn Trầm Hi, lại đến chỗ Tôn đại phu nghỉ tạm, hỏi tình hình Trầm Cẩm, xác nhận cơ thể Trầm Cẩm không lo ngại mới thở phào, Tôn đại phu nói, “Thời gian phu nhân có thai còn ngắn, còn chưa an ổn, động thai như thế rất hung hiểm, nếu phát hiện trễ sẽ bất lợi.”
Nương tử nhà mình tốt nhất ở chỗ ấy, tuyệt đối không cậy mạnh, “Thời gian này làm phiền đại phu.” Sở Tu Minh nói.
“Việc phải làm.” Đại phu cung kính nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hắn nghe đồn Vĩnh Ninh Bá giết người như ma, không ngờ Vĩnh Ninh Bá tuy vẻ mặt trong trẻo, lạnh lùng nhưng thái độ lại vô cùng tốt.
Sở Tu Minh lại hỏi một số điểm cần chú ý rồi mới về chính viện, lúc vào phòng thì thấy tiểu nương tử nhà mình đang nghiêng người nằm trên giường ôm gối mềm không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn có vẻ mơ hồ, thấy Sở Tu Minh mới thanh tỉnh, “Phu quân.”
“Ừ.” Sở Tu Minh bước tới lấy tay sờ mặt Trầm Cẩm hỏi, “Còn khó chịu không?”
“Không khó chịu nữa.” Trầm Cẩm cười trả lời.
Triệu ma ma nói, “Lão nô đi chuẩn bị đồ ăn cho tướng quân với phu nhân, phu nhân ăn cơm rồi mới uống thuốc được.”
Trầm Cẩm nghe thấy hai chữ uống thuốc liền cau mũi, cảm giác phiền muộn nhưng vẫn nói, “Được.” Vì con mình cả, thuốc này không thể không uống.
Triệu ma ma cười nói, “Phu nhân yên tâm, Vương phi tặng nhiều mứt hoa quả lắm.”
Trầm Cẩm gật đầu nói, “Tốt quá.”
Triệu ma ma ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa, Sở Tu Minh nói, “Ta rửa mặt đã.”
“Vâng.” Trầm Cẩm không đứng lên, chỉ nằm trên giường nhìn Sở Tu Minh ở bên cạnh dùng thau đồng đổ nước lạnh rửa mặt rửa tay, lại lau khô rồi mới cởi giày ngồi trên giường, ôm chặt Trầm Cẩm vào lòng, Trầm Cẩm thoải mái tựa vào người Sở Tu Minh.
Sở Tu Minh cách tấm chăn sờ sờ bụng Trầm Cẩm, cằm đặt trên vai Trầm Cẩm nói, “Phu nhân vất vả.”
“Phu quân, ta vui lắm.” Trầm Cẩm thì thầm, “Ta sợ vì ta sơ sẩy sẽ mất con.”
Sở Tu Minh im lặng nghe, Trầm Cẩm thì thầm to nhỏ cảm giác sợ hãi trước khi đại phu đến, “Ta không biết con đến lúc nào.”
“Phu quân, ta muốn về biên thành.” Trầm Cẩm cảm xúc tụt dốc, náo loạn trận này xong thì chuyện nàng có thai sẽ không giấu diếm được, đến Thụy vương là thân huynh đệ mà Thành đế còn ra tay được khiến Trầm Cẩm luôn cảm thấy nguy hiểm.
Sở Tu Minh nhẹ nhàng hôn hai má nàng, “Chờ đại phu đảm bảo an toàn rồi thì chúng ta trở về.”
“Dạ.” Trầm Cẩm nắm tay Sở Tu Minh, “Phụ vương ta không sao chứ?”
Sở Tu Minh kể lại mọi chuyện cho nàng, lần này không giấu điều gì, Trầm Cẩm nghe đến đoạn tru di cửu tộc thập tộc bật cười, không biết lúc ấy Thành đế nghe xong vẻ mặt thế nào, chờ Sở Tu Minh nói đến đoạn sau nụ cười trên mặt Trầm Cẩm biến mất, chỉ mím môi.
“Đừng sợ.” Sở Tu Minh trấn an, “Không sao rồi.”
“Ừ.” Trầm Cẩm lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như Sở Tu Minh nói, Thành đế không dám công khai giết Sở Tu Minh nhưng dùng thủ đoạn nhỏ lại ùn ùn.
Hơn nữa kinh thành sợ là không an ổn, hôm nay Thành đế có thể vì không muốn hạ Tội Kỷ chiếu mà hắt bát nước bẩn lên người đệ đệ ruột, thậm chí còn tự định tội Thụy vương, không biết những đại thần chứng kiến mọi chuyện sẽ nghĩ sao?
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chẳng nhẽ ngày nào đó bản thân sẽ biến thành người chịu tội thay, thậm chí Thành đế xem không vừa mắt thì cho người vu oan hãm hại?
Bọn họ không phải là Thụy vương, thêm câu tru cửu tộc của Sở Tu Minh cũng chọc trúng tâm tư của bọn đại thần, bọn họ không phải là hoàng thân quốc thích, hoàng đế chẳng cần tra xét, chỉ cần có người đứng ra tố cáo đã định tội…thế thì rất có khả năng sẽ bị tru cửu tộc.
Lỡ như Thành đế làm tay hay làm…
Người nhiều đứng ra bảo vệ Sở Tu Minh không phải vì tình bạn cũ mà phần nhiều là vì tự bảo vệ bản thân.
Đại thần sẽ không đứng im để chịu trói, sợ rằng…đang lúc rối loạn, chuyện thiên tai chưa xong thì triều đình đã nội loạn.
Những lời Sở Tu Minh có vẻ như bảo vệ Thụy vương thật ra lại có ý chỉ trích Thành đế, đánh trống cảnh báo các đại thần, vậy mà Thành đế lại không biết, còn chỉ trích Sở Tu Minh, lần này xem như chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Trầm Cẩm không biết Sở Tu Minh muốn làm gì nhưng suy đoán vẫn có, có lẽ lần này mầm móng quân thần bất hòa đã nảy sinh, từ từ chờ tưới nước trưởng thành.
Ôi chao, bỗng nhiên lại nhớ mấy cây ăn quả trong viện ở biên thành, không biết chúng nó nở hoa kết quả chưa, trái cây tươi bao giờ cũng ngọt ngào ngon miệng, làm thành mứt chua chua ngọt ngọt…
Nhìn ánh mắt dại ra của thê tử Sở Tu Minh biết chắc nàng đang xuất thần, nghĩ chuyện này lại sang chuyện khác, âm thầm thở dài, lúc Trầm Cẩm không chú ý ánh mắt mới toát vẻ lo lắng.
Thật ra Sở Tu Minh biết thê tử có thai còn ở lại kinh thành không an toàn nhưng tạm thời lại không đi được, đi bây giờ cơ thể Trầm Cẩm sẽ chịu không nổi.
Chắc tại có thai nên mới thích ăn chua chứ trước đây Trầm Cẩm không thích ăn trái cây vị chua, nàng sắp có con, Trầm Cẩm suy nghĩ vòng vèo một hồi lại trở về, mắt híp lại, hỏi, “Phu quân, hiện tại ta có thai có phải…”
Sở Tu Minh bỗng nhiên cười khẽ, ngắt lời Trầm Cẩm, “Nha đầu ngốc, duyên phận đến thì đứa nhỏ tự nhiên sẽ tới.” Hắn biết Trầm Cẩm muốn nói gì cho nên càng đau lòng.
Trầm Cẩm đổi tư thế cả người nhào vào lòng Sở Tu Minh, im lặng không nói.
Sở Tu Minh vỗ nhè nhẹ tóc nàng nói, “Có ta ở đây.”
Trầm Cẩm rất dễ thỏa mãn, chỉ cần một câu của Sở Tu Minh đã làm nàng yên lòng, lo lắng gì cũng vứt hết, dù sao bên ngoài có loạn thì chỉ cần nàng ở yên không ra khỏi phủ, có Sở Tu Minh ở đây chẳng có gì phải sợ.
Triệu ma ma với An Ninh bưng đồ ăn vào, còn chuẩn bị canh gà cho Trầm Cẩm. Thời gian chán ăn trước đây của Trầm Cẩm đã biến mất, thay thế vào đó là cảm giác thèm ăn.
Ăn xong nghỉ ngơi một lát lại uống thuốc, Triệu ma ma liền hầu hạ Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu đi ngủ, Sở Tu Minh chờ Trầm Cẩm ngủ say rồi mới đứng dậy tới thư phòng, Triệu quản gia đang chờ.
Triệu quản gia nói, “Tướng quân có tính toán gì không?”
Sở Tu Minh đáp, “Nếu ngay cả thê nhi còn không bảo vệ được thì còn làm đại sự gì?”
Triệu quản gia thở dài, chưa nói cái khác chỉ riêng chuyện phu nhân có thai là việc vui nhưng không đúng lúc, sợ là sợ Thành đế lợi dụng điểm ấy để ra tay, chuyện phu nhân có thai khiến tướng quân bó tay bó chân, đến cả chuyện về phía nam cũng phải kéo dài thời hạn, trừ khi tướng quân để mình phu nhân ở kinh thành, nhưng mà dựa theo tình tình của tướng quân thì sẽ chẳng bao giờ làm thế.
Nhưng cũng vì thế mới đáng giá bọn họ nguyện trung thành với tướng quân chứ, nếu như Thành đế? Triệu quản gia cười lạnh, ánh mắt thiển cận, lòng lại chỉ biết tính kế như phụ nhân, thậm chí còn không bằng phụ nhân.
“Tướng quân có tính toán gì không?” Triệu quản gia vẫn hỏi câu cũ nhưng ý khác hẳn lần đầu.
Sở Tu Minh nheo mắt, “Động không bằng tĩnh, chờ thời cơ thôi.”
Triệu quản gia cười nói, “Tướng quân có tính toán sẵn cả rồi.”
Sở Tu Minh nhìn Triệu quản gia hỏi ngược lại, “Quân sư lại không có?”
Triệu quản gia không phủ nhận, “Tướng quân đoán tiếp theo ai sẽ thành quân cờ bị bỏ?”
Sở Tu Minh nhìn Triệu quản gia, Triệu quản gia lại nói, “Chi bằng tại hạ viết ra, tướng quân xem xem có phải người đó không?”
Chờ Sở Tu Minh gật đầu Triệu quản gia mới chấm nước trà viết một chữ lên bàn, Sở Tu Minh chỉ gật đầu không nói, Triệu quản gia dùng tay áo lau đi.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Sở Tu Minh mắt nhíu lại lòng có dự cảm không hay, chợt nghe cửa thư phòng bị gõ ba cái, “Tướng quân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Vào đi.” Sở Tu Minh nói.
Nhạc Văn lo lắng nói, “Tướng quân, phía Mân Trung truyền tin đến…”
Nhạc Văn càng nói mặt Sở Tu Minh càng bình tĩnh, chỉ có hai nắm tay đặt trên bàn càng lúc càng siết chặt, vẻ mặt Triệu quản gia biến đổi thành giận dữ lại cố kìm nén không phát ra.
Chờ Nhạc Văn bẩm báo xong hai mắt Sở Tu Minh đã lạnh băng, Triệu quản gia giật mạnh chén trà bên cạnh uống cạn vẫn không nhịn được đánh một chưởng lên bàn, hít sâu một hơi lại thở ra mới cắn răng nói, “Tướng quân nhất định không thể vọng động.”
Sở Tu Minh gật đầu, “Ta biết.”
Triệu quản gia hung hăng xoa mặt, “Chúng ta vì lê dân bách tính mà phải nhún nhường, thậm chí chọn con đường khó khăn nhất để đi nhưng…”
Sở Tu Minh lắc đầu không nói, lại biết bản thân sẽ bội ước với tiểu nương tử không thể ở lại trong kinh với nàng, lòng buồn bã.
Trong Thụy vương phủ, Thụy vương phi nghe Trầm Hi nói xong hỏi, “Hiên nhi con nghĩ thế nào?”
Trầm Hiên suy tư rồi mới trả lời, “Mẫu thân, chắc Phụ vương phải chịu ít khổ sở.”
Thụy vương phi nheo mắt nói, “Ừ, Vương gia ở tông nhân phủ có khỏe không?”
“Bệ hạ có cho Thái y chăm sóc Phụ vương.” Trầm Hiên nói, “Vết thương của Phụ vương đã thoa thuốc, mặt mày vẫn đỡ.”
Trầm Hi hừ lạnh một tiếng không nói, dù sao hắn cũng còn nhỏ thành ra khó tránh khỏi có khí phách thời niên thiếu.
Thụy vương phi nhìn Trầm Hi nói, “Đó là Hoàng thượng.”
“Nhưng mẫu thân, Phụ vương…”
“Nhớ kỹ, ngồi ở vị trí kia là hoàng đế, có thể quyết định chuyện sống chết của mọi người.” Thụy vương phi nói rất chậm nhưng từng chữ đều rất nặng, “Nhớ chưa.”
“Hắn đã đánh Phụ vương, còn…” Trầm Hi không phục.
Trầm Hiên nhìn Trầm Hi nói, “Lôi đình mưa móc đều là hoàng ân.”
Trầm Hi cắn chặt răng nói, “Mẫu thân, con biết rồi.”
“Mẫu thân, nếu vương phủ không làm gì thì khó tránh khỏi khiến người ta coi thường.” Lúc này Trầm Hiên mới nhìn Thụy vương phi nói.
“Tự nhiên phải làm ít chuyện.” Thụy vương phi nghiêm giọng, “Phái người truyền tin cho ngoại tổ tố cáo Trần thừa tướng…”
Trầm Hi nghe mẫu thân nói chuyện với huynh trưởng, cái hiểu cái không, âm thầm suy tư.
Chờ nói xong Thụy vương phi mới thở dài nói, “Hiên nhi ngày mai con tiếp tục đi thăm Phụ vương, Hi nhi đưa Trần trắc phi đi Vĩnh Ninh Bá phủ.”
“Đúng rồi, Tam tỷ phu còn thỉnh cầu để Trần trắc phi đi thăm Tam tỷ.” Trầm Hi chợt nhớ đến chuyện này.
Thụy vương phi gật đầu, “Để Trần trắc phi ở lại đó ít hôm.”
Trầm Hi gật đầu, Thụy vương phi lại nói, “Hi nhi về nghỉ đi.”
“Dạ.” Trầm Hi cúi đầu ra ngoài.
Nhìn bóng con Thụy vương phi chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nhìn Trầm Hiên nói, “Việc hôn nhân của con ta vẫn luôn ngăn cản Phụ vương con không định ra.”
“Con biết khổ tâm của mẫu thân.” Trầm Hiên nói.
Thụy vương phi chậm rãi hộc ra một hơi nữa, “Có một số chuyện đã đến lúc nói cho con biết, Thúy Hỉ đi kêu Trần trắc phi đến đây.”
“Dạ.” Thúy Hỉ cung kính đáp.
Trầm Hiên nghi hoặc nhưng Thụy vương phi lại không có ý giải thích.
“Mẫu thân con nghĩ trực tiếp tố cáo Trần thừa tướng không ổn cho lắm.” Trầm Hiên trầm tư, “Không bằng chọn vài quan viên khác để khai đao.”
Trần thừa tướng là sinh phụ của đương kim Hoàng hậu, lại là thân tín của hoàng đế, cho dù bọn họ có tố cáo cũng không có tác dụng, ngược lại chọc giận Thành đế.
“Hiên nhi, con có thể lo lắng đến chỗ này mẫu thân rất vui.” Thụy vương phi chỉ hy vọng bây giờ bắt đầu dạy con còn chưa muộn, liền giải thích, “Hiện tại…chúng ta chỉ cần dâng lên ngọn lửa, chuyện còn lại sẽ có người khác làm.”
“Hả?” Trầm Hiên nhìn Thụy vương phi.
Mặt Thụy vương phi lộ vẻ châm chọc, “Con nên biết việc hôm nay người thật sự bất an không phải Thụy vương phủ của chúng ta mà là các đại thần trong triều.”
Trầm Hiên nhíu mày, Thụy vương phi lại nói, “Lung tung hắt nước bẩn lên người Vương gia để hắn bị đánh hạ tù oan thế những người khác thì sao? Còn không khiến người người bất an?”
“Con hiểu.” Trầm Hiên nói, chờ những người này về nhà tỉnh táo lại suy nghĩ cẩn thận thì lòng tự nhiên sẽ bất an, mặc kệ là vì tự bảo vệ mình hay có âm mưu khác cũng đều sẽ ra tay, đó như phản kích cũng như cảnh báo, dù sao bọn họ ai cũng lo lắng đến phiên bản thân sẽ ra sao.
Mà người đầu tiên mở miệng làm khó dễ Thụy vương là Trần thừa tướng tự nhiên thành cái đinh trong mắt, hơn nữa thân phận của hắn…
“Nhưng Trần thừa tướng là người của bệ hạ chẳng lẽ bệ hạ sẽ…” Trầm Hiên do dự hỏi.
Thụy vương phi nheo mắt trả lời, “Con ngẫm lại hành vi của bệ hạ mấy năm nay thử.”
Trầm Hiên trầm mặc.
Trần trắc phi đang dọn dẹp trong Mặc Vân viện, biết tin nữ nhi có thai Trần trắc phi vốn đang vui sướng, Thụy vương phi lại cho bà đến Vĩnh Ninh Bá phủ chăm sóc nữ nhi lại càng thêm vui, cho dù biết không hợp quy củ cũng kệ.
Thúy Hỉ đến gọi, Trần trắc phi nghĩ chắc Vương phi có việc dặn dò nên thu xếp vội theo Thúy Hỉ đến chính viện, vào phòng thấy thế tử đang ở, ánh mắt nghi hoặc, Thụy vương phi bảo Thúy Hỉ mở cửa sổ, ra ngoài canh chừng, sau đó chậm rãi nói, “Vĩnh Gia năm thứ ba mươi bảy…”
Sáng sớm ngày thứ hai Trần trắc phi ngồi xe ngựa đến Vĩnh Ninh Bá phủ, lòng lại nặng trịchchăm, không còn chỉ biết vui sướng khi biết tin nữ nhi có thai, bà biết không thể để nữ nhi nhìn ra mảy may bằng không sẽ thêm phiền não, như Thụy vương phi dặn thì ít nhất phải đợi thai của nữ nhi ổn định đã.
Vĩnh Ninh Bá phủ hết thảy như thường, thậm chí bởi vì Trầm Cẩm có thai nên mặt mọi người trong phủ còn thêm vẻ vui sướng, biết chuyện kia chỉ có ba người, Triệu quản gia cả ngày giấu mặt, đến Triệu ma ma cũng không biết ông thường xuyên vội vàng cái gì, mà Nhạc Văn lại là người ổn trọng không lắm miệng.
Sở Tu Minh cũng không chút khác thường, chỉ càng thêm săn sóc Trầm Cẩm, lúc Trần trắc phi đến Sở Tu Minh tự đi đón, không phải là Trầm Cẩm không muốn đi mà Tôn đại phu dặn thời gian này Trầm Cẩm nên ít hoạt động.
Trần trắc phi được Sở Tu Minh đón vào viện liền thấy Trầm Cẩm ngồi trên ghế nhìn cửa trông mong, lúc thấy bà hai mắt tỏa sáng, “Mẫu thân!”
Tiểu Bất Điểm ngồi bên cạnh Trầm Cẩm cũng nhìn Trần trắc phi.
Đây là lần đầu tiên Trần trắc phi thấy Tiểu Bất Điểm, không ngờ nó lại to lớn nhường này, bước vội tới dặn dò, “Động vật không biết nặng nhẹ, bây giờ cơ thể con nặng nề không nên bừa bãi bị thương.”
Trầm Cẩm xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm nói, “Không sao đâu mẫu thân, là phu quân tự tay dạy dỗ cho con, nhu thuận lắm.”
Trần trắc phi nghe thế âm thầm kinh ngạc, không ngờ con rể lại có thể làm những chuyện này, gật đầu không nói nữa, có một số việc nói nhiều lại không tốt.
Trầm Cẩm muốn đứng dậy đã bị Trần trắc phi trách cứ, “Không được nhúc nhích, cứ ngồi đó.”
“Mẫu thân.” Trầm Cẩm làm nũng, “Đại phu nói con có thể động, không tin người hỏi phu quân xem.”
Sở Tu Minh không lên tiếng, Trầm Cẩm cau mũi, dưới ánh mắt của Trần trắc phi ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế, Sở Tu Minh mới nói, “Nhạc mẫu, nhà con không có trưởng bối mới mời ngài ở ít hôm.”
“Con không nói ta cũng chuẩn bị mặt dày ở ít bữa.” Trần trắc phi nói, “Là Vương phi dặn, sợ các con còn nhỏ, tuy có người hầu hạ nhưng kinh thành không giống như ở biên thành.”
Trầm Cẩm có thai chắc nhiều người biết tin sẽ đến tặng lễ, chuyện này hạ nhân không tiện ra mặt.
“Đa tạ nhạc mẫu.” Sở Tu Minh nói, hắn muốn lúc bản thân còn ở cạnh Trầm Cẩm để nàng vui vẻ, nheo mắt lại không dám nghĩ nhiều, có ai ngờ Sở Tu Minh hắn cũng có lúc không dám cơ chứ.
Trần trắc phi hòa nhã, “Chỉ cần các con không nghĩ ta nhiều chuyện thôi.”
Triệu ma ma thấy Trần trắc phi có thể quản được Trầm Cẩm cũng thở dài nhẹ nhõm, trong phủ có kinh nghiệm chỉ có bà, Trần trắc phi đến cùng chăm nom Trầm Cẩm bà có thể thở ra hơi, với lại bà không đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của Trầm Cẩm, nhưng mà…
Lúc có thai không thể như ngày thường, không phải ăn càng nhiều càng bổ càng tốt, nếu bổ quá mức đến lúc sinh thai nhi quá lớn sẽ khó khăn.
Trầm Cẩm vẫn còn nhỏ tuổi, lại là thai đầu, Triệu ma ma toàn tâm toàn ý lo cho Trầm Cẩm nếu không cũng sẽ không suy nghĩ nhiều thế.
Có Trần trắc phi ở đây bà sẽ không làm ác nhân, mỗi lần cự tuyệt Trầm Cẩm luôn có cảm giác ác cảm.
Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm lại duỗi tay lấy điểm tâm, liền cung kính nói, “Phu nhân vừa mới ăn một đĩa Hạch Đào tô, không bằng lão nô lấy chút mứt hoa quả đến tránh miệng phu nhân ngọt ngấy?”
Trần trắc phi nghe thế nhíu mày nhìn Hoa Quế cao Trầm Cẩm đang đưa vào miệng, “Ăn miếng này nữa rồi thôi, sau này mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn sáu miếng điểm tâm.”
Trầm Cẩm trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Trần trắc phi, vẻ mặt viết sao ngài có thể tàn nhẫn như thế!
Trần trắc phi không để ý tới, chỉ nhìn Triệu ma ma ôn hòa nói, “Sau này mỗi ngày để phu nhân dùng bốn khối mứt hoa quả, dùng nhiều Hạch Đào…”
Hai mắt Trầm Cẩm đẫm lệ nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma lộ vẻ nô tỳ cũng không thể làm gì được, lòng lại nghĩ quả nhiên mời Trần trắc phi đến đây là đúng rồi.
Nhìn Trần trắc phi với Triệu ma ma, Trầm Cẩm khóc ngã vào lòng Sở Tu Minh, đây là mẹ ruột nàng thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.