Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 57

Yên Ba Giang Nam

13/12/2016

Trần trắc phi ở lại Vĩnh Ninh Bá phủ đảm nhiệm việc quản chế vấn đề ăn uống của Trầm Cẩm, nhưng cũng thường xuống bếp nấu mấy món cho nàng. Trầm Cẩm biết mẫu thân với Triệu ma ma làm mọi chuyện đều vì bản thân nên rất nghe lời, cho dù có những món không thích ăn cũng đều ăn.

Ban đầu Trần trắc phi còn lo lắng việc Sở Tu Minh vẫn ngủ chung với Trầm Cẩm, sau khi biết hai người vẫn biết đúng mực không chọc phá thai nhi mới im lặng, lại thấy Sở Tu Minh tuy không thích nói chuyện nhưng lại săn sóc nữ nhi chu đáo mọi mặt lòng càng an tâm.

Không chỉ thế, Trần trắc phi còn cẩn thận quan sát mọi người trong phủ, đặc biệt là An Bình với An Ninh, thấy hai người không chỉ chăm nom Trầm Cẩm cẩn thận, dụng tâm lại không có tư tâm thành ra hoàn toàn yên tâm, ở lại Vĩnh Ninh Bá phủ ba ngày bà liền chuẩn bị cáo từ.

Trầm Cẩm một vạn lần không muốn song vẫn biết chừng mực, Trần trắc phi chỉ lặng im ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược tự tay chải đầu vãn cho nàng một búi tóc xinh đẹp, chọn một cây trâm hồ điệp trong hộp trang sức cắm lên…

Nhìn nữ nhi càng ngày càng xinh đẹp Trần trắc phi vô cùng vui sướng, biết Trần trắc phi chuẩn bị đi Trầm Cẩm càng tỏ ra yếu ớt, dán vào người Trần trắc phi, lúc Sở Tu Minh tới thấy mẹ con hai người đang thân mật thì thầm to nhỏ, Trần trắc phi đề nghị hồi phủ, Sở Tu Minh lại nói, “Không bằng nhạc mẫu ở lại thêm hai ngày.”

Trần trắc phi nói, “Trong phủ còn có việc, chỉ có mình Vương phi chống đỡ mỏi mệt.”

Sở Tu Minh nói, “Thỉnh nhạc mẫu ở lại thêm hai ngày.”

Trầm Cẩm giật mình nhìn Sở Tu Minh, lòng bất an, Trần trắc phi nhíu mày, gật đầu với Sở Tu Minh, “Cũng được, ta quấy rầy thêm mấy ngày.” Nắm nhẹ tay Trầm Cẩm, “Hôm qua Cẩm nha đầu muốn ăn canh gà chua, ta tới phòng bếp xem xem.”

“Làm phiền nhạc mẫu.” Sở Tu Minh nói.

Trần trắc phi cười ra ngoài, Sở Tu Minh nắm tay Trầm Cẩm nói, “Ta với nàng ra ngoài đi dạo một lát nhé?”

Trầm Cẩm gật đầu, theo lực Sở Tu Minh kéo đứng lên, hai người chậm rãi đi dạo trong vườn, trước mặt Sở Tu Minh Trầm Cẩm không dấu được chuyện gì, lúc này có vẻ bất an, Sở Tu Minh nói, “Mấy ngày nữa chắc ta sẽ ra ngoài có việc.”

“Sẽ an toàn trở về chứ?” Trầm Cẩm không hỏi đi đâu, vì sao không ở cạnh nàng, chỉ muốn biết hắn có đi về bình an không.

Sở Tu Minh dịu dàng bế nàng, để nàng ngồi trên cánh tay, nói, “Sẽ.”

Trầm Cẩm nở nụ cười sáng lạn, “Ta chờ chàng về.”

“Ừ.” Sở Tu Minh không giải thích, chỉ nói, “Hai ngày nữa lệnh của triều đình phát ra, ta sẽ đưa nàng về Thụy vương phủ.”

“Vâng.” Mắt Trầm Cẩm bắt đầu đỏ nhưng không rớt nước mắt, làm nũng, “Phải về sớm đón ta biết chưa?”

Sở Tu Minh đồng ý, không ôm Trầm Cẩm về ngay mà cứ thế ôm nàng chậm rãi dạo vườn.

Chờ đến lúc về Trầm Cẩm đã khôi phục dáng vẻ tươi cười, nếu ban đêm Sở Tu Minh không phát hiện trong lúc ngủ Trầm Cẩm lén rơi lệ thì cũng đã bị lừa, Sở Tu Minh im lặng vỗ nhè nhẹ sau lưng Trầm Cẩm, cơ thể nàng cứng đơ một lát rồi xoay người hai mắt hồng hồng nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh ngồi dậy tựa vào thành giường, ôm Trầm Cẩm vào lòng, hai tay nàng ôm thắt lưng hắn, hai má dựa vào ngực Sở Tu Minh khóc hu hu.

Trầm Cẩm cứ im lặng khóc, nước mắt rơi không ngừng. Cũng không trách Trầm Cẩm sẽ thế này, do nàng biết lần này Sở Tu Minh đi chắc sẽ có nguy hiểm nếu không sao hắn lại gạt nàng, hơn nữa từ lúc có thai nàng hay suy nghĩ lung tung nên mới khóc đến mức này.

Sở Tu Minh giang hai tay ôm cả người Trầm Cẩm, không ngừng cam đoan bên tai nàng, “Ta chắc chắn sẽ bình an trở về.”

Sau khi nghe tiếng Sở Tu Minh nói, không biết do khóc mệt hay an tâm mà Trầm Cẩm thiếp đi, Sở Tu Minh ngắm dung nhan lúc ngủ của Trầm Cẩm, lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, không muốn xa nàng còn có cảm giác đau lòng.

Lúc Trầm Cẩm thức dậy thì thấy Trần trắc phi với Triệu ma ma đang ngồi trong phòng, dường như đang tìm gì đó, Trần trắc phi với Triệu ma ma nhìn thấy, nhìn nhau cười, rồi Triệu ma ma đứng dậy đến phòng bếp lấy đồ, Trần trắc phi lại đến bên giường, nhìn bộ dạng của nữ nhi thầm thở dài, “Tỉnh rồi?”

Trầm Cẩm có vẻ tủi thân, mím môi không nói ôm thắt lưng Trần trắc phi.

Trần trắc phi bị Trầm Cẩm chọc cười, “Làm cái gì thế, con rể ở thư phòng mà.”

Trầm Cẩm thở phào, “Dạ.”

Trần trắc phi không biết tình cảm của nữ nhi và con rể sâu sắc thế này là tốt hay xấu nữa, nhỏ giọng nói, “Ta gọi người vào nhé, đừng làm nũng nữa.”

“Dạ.” Trầm Cẩm hít sâu mấy hơi mới chịu buông Trần trắc phi ra, tuy không cười nhưng vẻ mặt có tốt hơn, nếu không bắt buộc phải đi thì Trầm Cẩm tin Sở Tu Minh sẽ không bỏ mặc nàng.

Trần trắc phi tới mở cửa để bọn An Bình bưng nước vào hầu hạ Trầm Cẩm thay quần áo rửa mặt chải đầu, Triệu ma ma cũng mang bát sữa dê nóng vào, do Trầm Cẩm có thai nên từ bây giờ không thể bỏ thêm hạnh để khử mùi tanh, mùi hơi khó chịu nhưng Trầm Cẩm không bài xích, ngoan ngoãn bưng uống hết.

Sở Tu Minh biết Trầm Cẩm tỉnh, lúc tới nơi Trầm Cẩm vừa trang điểm xong, thấy Sở Tu Minh đến Trầm Cẩm liền nũng nịu oán giận, “Ta tưởng phu quân lén đi mất.”

“Không có đâu.” Sở Tu Minh chào Trần trắc phi, bước tới nắm tay Trầm Cẩm, “Ăn cơm đi.”

“Vâng.” Trầm Cẩm cười nhìn Trần trắc phi, “Mẫu thân, chúng ta đi ăn cơm.”

“Ta ăn rồi.” Trần trắc phi cười nói, “Ai lại chờ đứa lười như con chứ.”

Trầm Cẩm cau mũi, tự cười một mình, cùng Sở Tu Minh tới phòng ăn, đồ ăn đều đã được dọn ra, toàn là món Trầm Cẩm thích, hôm qua sau khi Trầm Cẩm với Sở Tu Minh về phòng tuy không nói nhưng hai người đều nhận ra ánh mắt lưu luyến của Trầm Cẩm cùng với sự dựa dẫm hơn ngày thường, tự có suy đoán nên sáng sớm hôm nay chuẩn bị nhiều món hợp khẩu vị nàng, mong tâm trạng Trầm Cẩm có thể đỡ hơn.

Buổi trưa lúc Sở Tu Minh với Trầm Cẩm đang chuẩn bị ngủ thì có người trong cung đến báo Thành đế tuyên Sở Tu Minh vào cung, Trầm Cẩm không nói gì, đứng dậy gọi người lấy quan phục cho Sở Tu Minh, tự tay mặc cho hắn, sau đó khoác thêm áo choàng tiễn Sở Tu Minh tới cửa viện, Sở Tu Minh vuốt ve mặt Trầm Cẩm, “Tỉnh ngủ thì gọi Tiểu Bất Điểm đến chơi với nàng, ta sẽ về nhanh.”

“Vâng.” Khóe miệng Trầm Cẩm nhếch lên cười trả lời.

Sở Tu Minh liếc Triệu ma ma, Triệu ma ma khẽ gật đầu, Sở Tu Minh mới xoay người đi, không quay đầu lại cũng biết Trầm Cẩm còn đứng ở cửa.

Trầm Cẩm trừng mắt nhìn cho đến lúc không nhìn thấy Sở Tu Minh nữa mới nói, “Ma ma, chúng ta về thôi.”

Triệu ma ma nói, “Tướng quân sẽ về ngay, phu nhân đừng lo.”

Trầm Cẩm cười trả lời, “Ta biết, bảo người chuẩn bị đồ cho tướng quân, không biết chàng phải đi đâu… nhớ chuẩn bị nhiều dược liệu…”

Triệu ma ma cười nói, “Phu nhân suy nghĩ chu đáo.”

Trầm Cẩm làm sao không biết Triệu ma ma đang dỗ mình, về tới phòng không chịu ngủ, thay đồ rồi thương lượng chuyện chuẩn bị đồ đạc với Triệu ma ma, Trần trắc phi cũng tới, ba người nhanh chóng lên danh sách, cẩn thận đối chiếu rồi còn thêm thêm bớt bớt.

Triệu ma ma dẫn nha hoàn thu dọn, Trầm Cẩm lấy túi hương làm dở ra bắt đầu làm, Trần trắc phi ở bên cạnh ngẫu nhiên chỉ dạy vài câu.

Trong cung, lúc Sở Tu Minh đến phát hiện rất nhiều đại thần đã có mặt, Thành đế mặt mày tăm tối, Sở Tu Minh chưa hành lễ xong đã nói, “Ái khanh mau mau bình thân.”

Sở Tu Minh nghe hai chữ ái khanh mặt vẫn không thay đổi, những lão thần tâm tư sâu rộng cũng không lộ cái gì, ánh mắt của một số quan viên trẻ tuổi lại bán đứng họ, có điều cũng thu lại rất nhanh.

Tuy Thành đế nói thế nhưng Sở Tu Minh vẫn tỏ thái độ cung kính hành lễ, Thành đế nói, “Ái khanh, hôm nay ta mới được tin dân chúng Mân Trung lại dám…”

*Chương trước làm biếng nói, Mân Trung là miền trung tỉnh Mân tức Phúc Kiến ngày nay.

Trần thừa tướng im lặng rủ mắt, tối hôm qua nhận được tin Thành đế vội triệu lão tiến cung thương nghị cách xử lý, mấy hôm trước bọn họ đang thương nghị chuyện hải khấu nhưng do Vĩnh Nhạc hầu phủ xảy ra chuyện gọi Thái y, Thành đế biết liền châm chọc Sở Tu Minh trước mặt mọi người gia đình không yên, chuyện hải khấu bị bỏ qua, Thành đế cũng không quan tâm, không nhắc lại, ai ngờ hải khấu lại càn rỡ đến mức này.

Điều khiến Thành đế phẫn nộ là dân chúng ở đó dám cấu kết với hải khấu, trong vòng một đêm cướp sạch cả thị trấn, còn giết cả nhà tri huyện, bấy giờ bọn họ mới báo lên trên, toàn bộ quan viên ở Mân Trung đều là thân tín do Thành đế tự tay chọn lựa.

Nguyên nhân Thành đế gọi Trần thừa tướng không phải chỉ muốn bình khấu mà còn muốn nhân cơ hội trả thù Sở Tu Minh, nói ra thì Thành đế không thèm chấp bọn hải khấu, chỉ nghĩ do quan viên ở đó qua loa, dù sao hai năm trước đã giết rất nhiều hải khấu, năm ngoái Thành đế còn ban thưởng cho bọn họ nữa.

Lần này đều do dân chúng ở đó, đúng là bọn lòng lang dạ thú không biết hoàng ân, tối hôm qua thương nghị với Trần thừa tướng cả đêm, lập mưu kế, hôm nay mới gọi Sở Tu Minh.

Thành đế nói rõ mọi chuyện sau đó nhìn Sở Tu Minh nói, “Vĩnh Ninh Bá chiến công hiển hách, chỉ có ít hải khấu chắc sẽ dễ như trở bàn tay.”

Cho dù Sở Tu Minh luôn luôn trầm ổn, lúc này nghe Thành đế nói lòng tràn cũng đầy phẫn nộ, cúi đầu không nói gì.

Thành đế khen Sở Tu Minh xong mới nói, “Vĩnh Ninh Bá có nguyện thay trẫm bình khấu?”

Sở Tu Minh còn chưa kịp mở miệng thì Hộ bộ Thượng Thư đã bước ra khóc kể, “Bệ hạ, quốc khố hư không, thời gian trước sau khi biên thành giải vây, quân nhu đưa đi đã cố gắng hết sức, nay thật sự không thể chuẩn bị nhiều được.”

Hộ bộ Thượng Thư nói xong, Thành đế tỏ vẻ khó xử, lòng lại hưng phấn không thôi, hỏi hết sức lo lắng, “Không có thật à?”

Hộ bộ Thượng Thư quỳ xuống nói, “Năm nay cộng thu…”

Nghe Hộ bộ Thượng Thư trình bày, chúng đại thần tự mỗi người có suy nghĩ riêng, nói chuẩn xác thế này chắc chắn đã chuẩn bị từ trước, cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng không có tác dụng, Thành đế lại khó xử, “Thế có thể chi bao nhiêu?”

“Chỉ có thể đưa đi Thục trung chẩn tai thôi, không còn nữa.” Hộ bộ Thượng Thư báo một con số.

Mặt Sở Tu Minh vẫn không thay đổi, không ít người mặt bắt đầu khó coi, Binh bộ Thượng Thư bước ra chỉ trích, “Chẳng nhẽ để tất cả binh sĩ đói bụng đi đánh giặc?”

Tam quân chưa động thì lương thảo đã đi trước, đồ quân nhu vô cùng quan trọng, một dân phu cần sáu đấu thước, mỗi binh lính có thể mang năm ngày lương khô, một lần có thể duy trì mười tám ngày, cho dù mỗi ngày đi bốn mươi dặm, từ kinh thành đến Mân Trung đâu chỉ ngàn dặm, cho dù ven đường có thể đi đường thủy nhưng theo lời Hộ bộ Thượng Thư vẫn không đủ cho một vạn binh sĩ từ kinh thành đến Mân Trung, ven đường có thể chinh lương nhưng như thế sẽ ảnh hưởng thanh danh Sở Tu Minh.

Một thần tử khác nói, “Chỉ là mấy tên hải khấu, Mân Trung còn có Tri Phủ, Tổng binh, vi thần cảm thấy không cần phái Vĩnh Ninh Bá đi.”

“Đúng thế.” Cũng có người đứng dậy, cung kính nói, “Nếu phái người từ kinh thành đến bình khấu thì có vẻ triều đình quá coi trọng bọn hải khấu, trong khi đó quốc khố lại hư không.”

Trần thừa tướng nói, “Lão thần lại nghĩ bệ hạ phái Vĩnh Ninh Bá đi không cần mang theo nhiều binh sĩ, có thể nhanh chóng đến nơi, bệ hạ có thể để Vĩnh Ninh Bá dẫn dắt binh sĩ Mân Trung nghênh địch đánh hải khấu.”



Thành đế nhìn Sở Tu Minh vẫn lù lù bất động, “Ái khanh nghĩ thế nào?”

Sở Tu Minh lại hỏi, “Bệ hạ thấy nên xử lý dân chúng Mân Trung như thế nào?”

“Giết không tha.” Thành đế nói không chút do dự, “Trẫm đối xử tử tế với dân chúng, bọn họ lại cấu kết với hải khấu, mưu hại mệnh quan triều đình thì cũng giống như khấu phỉ.”

Sở Tu Minh hỏi lại, “Nếu như có quan viên cấu kết hải khấu thì phải làm sao?”

“Không đời nào có chuyện đó.” Thành đế tức giận, hắn nghĩ Sở Tu Minh hỏi cái này để làm khó hắn, vì quan viên ở Mân Trung đều do hắn sắp xếp, có thể nói đều là người của hắn, Sở Tu Minh nói thế chẳng khác nào đánh thể diện của Thành đế.

Sở Tu Minh bình tĩnh nói, “Thần tất nhiên sẽ phân ưu vì bệ hạ, đến bình khấu, thỉnh bệ hạ hạ lệnh cho thần ở Mân Trung có thể tuỳ cơ ứng biến, cho dù quan viên hay dân chúng chỉ cần cấu kết với hải khấu đều giết không tha.”

Thành đế nghe thế liền vui vẻ, ra vẻ khó xử hỏi, “Thế Vĩnh Ninh Bá cần bao nhiêu lương thảo với binh sĩ?”

Sở Tu Minh hỏi ngược lại, “Bệ hạ thấy bao nhiêu là thích hợp?”

Nghe thế Thành đế lại càng khó xử, “Chi bằng Vĩnh Ninh Bá mang trăm người đi?”

“Thần tuân chỉ.” Sở Tu Minh không dị nghị.

Thành đế cười nói, “Vậy để trẫm hạ chỉ, chuyện Vĩnh Ninh Bá nói trẫm cũng đáp ứng.” Lại bổ sung, “Giết chết quan viên cần phải có chứng cứ rõ ràng, Vĩnh Ninh Bá chớ giết người lung tung.”

Sở Tu Minh im lặng, Thành đế cho người viết chiếu chỉ, liếc Trần thừa tướng, ý bảo lão lén truyền tin cho thân tín ở Mân Trung, phải để Vĩnh Ninh Bá chết trong tay hải khấu.

Thành đế lén đắc ý, tối còn còn cố ý nghỉ ở cung Hoàng hậu, ai ngờ đắc ý chưa được bao lâu thì sáng hôm sau lâm triều đã tắt ngóm.

Lúc lâm triều Thành đế vừa công bố chuyện Vĩnh Ninh Bá bình khấu, bỗng nhiên có Ngự Sử buộc tội Trần thừa tướng, Thành đế còn chưa kịp phản ứng thì tấu chương buộc tội Trần thừa tướng đã có hơn mười điều, còn trình lên đơn kiện viết bằng máu, tố cáo thuộc hạ của Trần thừa tướng…

Lúc này Sở Tu Minh đang đưa Trầm Cẩm và Trần trắc phi về Thụy vương phủ, đã sai người truyền tin nên Thụy vương phi cho người chuẩn bị sân sẵn sàng, bà biết chuyện Thành đế phái Vĩnh Ninh Bá đi Mân Trung, không dặn dò gì nhiều, chỉ sau khi ăn xong Trầm Hiên nói cho Sở Tu Minh biết vài cái tên và thân phận, “Là mẫu thân bảo ta nói với đệ, đây đều là người có thể tin.”

Sở Tu Minh không phải là người không biết tốt xấu, thật ra sau khi biết chuyện ở Mân Trung hắn cũng đã chuẩn bị, không ngờ Thụy vương phi lại nói cho hắn chuyện này, Trầm Hiên nói, “Đây đều do ngoại tổ phụ an bài, đến Phụ vương còn không biết, bản thân ta cũng chỉ biết sớm hơn đệ một ngày.”

“Ta biết rồi.” Sở Tu Minh không nói cảm tạ, “Chắc hẳn Vương gia cũng sắp hồi phủ, huynh không cần lo lắng quá.”

Trầm Hiên gật đầu, mặc dù không biết mẫu thân tính làm gì, song vẫn nói, “Chỗ Tam muội muội đệ yên tâm, là muội muội của ta thì sẽ không để người khác ăn hiếp.”

Sở Tu Minh gật đầu cười, “Được.”

Hai người nói hai câu liền xong, Trầm Hiên đi gặp Thụy vương phi, cẩn thận miêu tả thái độ và lời nói của Sở Tu Minh, Thụy vương phi gật đầu nói, “Ta biết rồi, chờ Phụ vương con về, ta sẽ thương lượng với hắn định việc hôn nhân cho con.”

“Mẫu thân?” Trầm Hiên bất ngờ nhìn Thụy vương phi.

Thụy vương phi cười cười không nói, đã có vài người để chọn, hay là gặp mặt thử rồi tính.

Trầm Cẩm là Vĩnh Ninh Bá phu nhân, lại có Vĩnh Ninh Bá ở nên không thích hợp ở Mặc Vân thành ra Thụy vương phi cho người thu dọn một cái sân không lớn nhưng sát đường, ra vào dễ dàng, chờ Vĩnh Ninh Bá đi thì Trầm Cẩm ưng ở đó hay về Mặc Vân viện gì cũng được.

Không chỉ thế còn đưa cây nhân sâm cao quý kia cho Sở Tu Minh. (có ai còn nhớ cái cây nhân sâm này không? Dùng nó cứu Trầm Hiên một lần rồi)

Thành đế chỉ cho Sở Tu Minh ba ngày, vốn không có ai nguyện ý quấy rầy tiểu phu thê bọn họ.

Trên triều đình Thành đế mặt mày xanh mét nhìn một đám người đứng ra yêu cầu nghiêm tra Trần thừa tướng, không phải Thành đế không bảo vệ được Trần thừa tướng mà Thành đế chỉ quan tâm tới bản thân nên cuối cùng vẫn tước chức quan của Trần thừa tướng, không hạ ngục mà còn giao chuyện điều tra cho người tự tay hắn đề bạt.

Trần thừa tướng bất an lại không biết nên làm gì, lão có thể leo tới chức Thừa tướng chủ yếu dựa vào long công với thân phận Hoàng hậu của nữ nhi.

Đêm trước khi Sở Tu Minh đi Trầm Cẩm lấy miếng ấm ngọc trên cổ với chiếc túi hương làm xong cho Sở Tu Minh, hai người đều im lặng, ôm nhau ngủ như mọi khi, buổi sáng hai người còn cùng ăn sáng rồi Trầm Cẩm tiễn Sở Tu Minh đi.

Thụy vương phi không lộ diện, chỉ có Trầm Hiên và Trầm Hi đi tiễn, người mang theo từ biên thành Sở Tu Minh chỉ dẫn theo hai người, còn lại đều để lại cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm chỉ dẫn theo nhóm Triệu ma ma đến đây, phần lớn thị vệ ở Vĩnh Ninh Bá phủ.

Trầm Cẩm cười nhìn Sở Tu Minh lên ngựa, “Chàng đã đồng ý với ta.”

“Ừ.” Sở Tu Minh nói, lại im lặng, Trầm Cẩm cũng không nói.

Trầm Hiên mới nói, “Bảo trọng.”

Sở Tu Minh gật đầu, lại nhìn Trầm Cẩm rồi mới giục ngựa rời đi, hai thị vệ theo sau, binh sĩ do Thành đế phái tới đều ở ngoài thành chờ.

Trầm Cẩm cắn môi dưới cười nói, “Chúng ta về đi.”

Trầm Hiên nói, “Hai ngày nữa Đại tỷ tỷ sẽ về nhà ít hôm.”

Trầm Hi cũng nói, “Tam tỷ tỷ cần gì cứ nói với đệ, đệ sẽ mua cho Tam tỷ tỷ.”

Trầm Cẩm cười rồi nói, “Ừ.”

Trầm Hiên và Trầm Hi thấy Trầm Cẩm không khóc nháo liền thở phào, lại cùng nàng vào trong nhưng do hai người đều lớn tuổi nên không vào hậu viện, Triệu ma ma và Trầm Cẩm chậm rãi về sân đang ở, An Bình với An Ninh theo sau, lại không biết nên nói gì dỗ phu nhân vui vẻ.

Triệu ma ma nói, “Phu nhân, khi nào thì đón Tiểu Bất Điểm đến đây?”

“Để ta hỏi Mẫu phi.” Trầm Cẩm nói, Thụy vương phủ không thể so Vĩnh Ninh Bá phủ, người ở đây nhiều lỡ như Tiểu Bất Điểm dọa người khác thì chết, muốn đón Tiểu Bất Điểm tới ít nhất phải chuẩn bị chỗ ở cho nó trong sân mới được.

Triệu ma ma ứng, “Chắc Tiểu Bất Điểm nhớ phu nhân lắm.”

Trầm Cẩm gật đầu nói, “Ta cũng nhớ nó.”

Trở lại trong viện liền thấy Trần trắc phi đang chờ nàng, thấy mẫu thân Trầm Cẩm cười làm nũng, “Mẫu thân, đêm nay con muốn ngủ chung.”

Trần trắc phi gõ nhẹ trán Trầm Cẩm, “Sắp làm mẹ rồi sao còn yếu ớt thế hả.”

Trầm Cẩm mím môi cười, Trần trắc phi chỉ nói thế thôi chứ không có ý chỉ trích nữ nhi, nhìn Triệu ma ma nói, “Phiền ma ma thu dọn đồ, ta dẫn Cẩm nha đầu về Mặc Vân viện trước.”

Trần trắc phi để đại nha hoàn của mình ở lại giúp Triệu ma ma rồi mới dẫn Trầm Cẩm đi, An Bình ở lại giúp đỡ, An Ninh đi theo Trầm Cẩm, vì Trầm Cẩm có thai nên Trần trắc phi nắm tay nữ nhi đi chầm chậm.

Mặc Vân viện thay đổi so với trước, nhiều đồ góc cạnh bị dẹp đi, thêm rất nhiều gối mềm, sau khi vào sân nụ cười của Trầm Cẩm biến mất, ôm lưng Trần trắc phi, cằm đặt trên vai bà, theo Trần trắc phi đi tới đi lui.

“Được rồi.” Trần trắc phi dịu dàng nói, “Ta không cõng nổi con.”

“Con tự đi mà.” Trầm Cẩm nói nhỏ.

Trần trắc phi vỗ nhẹ tay Trầm Cẩm nàng mới không tình nguyện buông Trần trắc phi, ngồi xuống ghế quý phi mới thêm vào phòng, An Ninh ngồi xổm xuống cởi giày cho Trầm Cẩm, “Phu nhân có muốn nghỉ ngơi lát không?”

“Ừ.” Trầm Cẩm nghiêng người nằm xuống, Trần trắc phi lấy chăn đắp cho Trầm Cẩm, sau đó ngồi bên cạnh nàng.

Trầm Cẩm nắm tay bà, Trần trắc phi thở dài trong lòng, nói hòa nhã, “Ngủ một lát đi.”

“Dạ.” Trầm Cẩm nhắm mắt lại nói, “Lát nữa con phải tới chỗ Mẫu phi.”

Trần trắc phi đồng ý, khẽ hát bài ca dao ngày bé thường ru Trầm Cẩm ngủ, nhìn nữ nhi Trần trắc phi thấy mất mát, buồn bã, dù biết nữ nhi có thai bà vẫn cứ cảm giác nữ nhi là cô bé con, một cô bé sớm tuệ, nhưng nay thấy Trầm Cẩm vì Sở Tu Minh ra ngoài mà ưu thương, không thể không thừa nhận nữ nhi đã trưởng thành, biến thành một nữ nhân biết yêu.

Cảm giác đó sợ rằng cả đời này bà cũng chẳng thể nào hiểu được, phải chăng năm xưa bà không vào vương phủ thì cũng sẽ vì trượng phu ra ngoài mà đau khổ, hối hận không? Ánh mắt Trần trắc phi lóe lóe cúi đầu nhìn khuôn mặt nữ nhi, chậm rãi nở nụ cười, dứt khoát không, có nữ nhi như Cẩm nha đầu cả đời bà cũng không hối hận.

Khóe mắt Trầm Cẩm trào nước mắt nhưng không mở mắt, lòng lại nhớ nhung khi mới chia lìa.

Vì Trầm Cẩm vừa dọn đến Thụy vương phủ nên nhiều thứ vẫn chưa được soạn ra, vì thế tiện thu dọn, bọn họ nhanh chóng dọn vào Mặc Vân viện, chờ an trí xong thì Trầm Cẩm tỉnh, thay bộ quần áo màu tím nhạt, liền đến chính viện với Trần trắc phi.

Thụy vương phi đang ở trong viện cầm kéo nhỏ tu bổ một chậu hoa, Trần trắc phi và Trầm Cẩm vào, Thụy vương phi sai Thúy Hỉ bưng chậu hoa ra ngoài, lại bưng nước rửa tay, rồi mới vẫy tay với Trầm Cẩm, cười nói “Sao không nghỉ ngơi thêm lát nữa?”

Trầm Cẩm ngồi xuống bên cạnh Thụy vương phi, cười nồng nhiệt với bà, “Con đến chỗ Mẫu phi ăn ké cơm, lâu lắm rồi chưa ăn cơm do tiểu trù phòng của Mẫu phi nấu.”

Thụy vương phi cười nói, “Nha đầu ngốc.”

Trầm Cẩm lén thì thầm tố cáo, “Mỗi ngày mẫu thân chỉ cho phép con ăn mấy miếng điểm tâm, còn bảo đầu bếp làm điểm tâm bé như móng tay ấy.”

Thụy vương phi nghe vậy cười đáp, “Sao vẫn cứ giống con nít thế.”

“Trước mặt Mẫu phi con vẫn là trẻ nhỏ mà.” Trầm Cẩm cười nói.



Thúy Hỉ bưng trà vào, cho Trần trắc phi là trà bà hay dùng, còn Trầm Cẩm trà táo đỏ, nhìn là đã biết cố ý chuẩn bị cho Trầm Cẩm, không chỉ thế còn có một đĩa hạch đào đã bóc vỏ với trái cây tươi, lại không có điểm tâm.

Thụy vương phi nói, “Ta nghe Hi nhi nói con có nuôi một con chó hả?”

“Dạ.” Trầm Cẩm vốn chuẩn bị nhắc tới Tiểu Bất Điểm không ngờ Thụy vương phi đã nói trước.

Thụy vương phi nói, “Sao không đón nó tới đây? Hi nhi khen nó nghe lời dễ thương, ta cũng muốn gặp nó.”

“Đang muốn nói với Mẫu phi đây ạ.” Trầm Cẩm cười nói, “Tới chừng đó nuôi trong viện của con, con sẽ canh không cho nó dọa người khác.”

Thụy vương phi gật đầu, “Đừng dọa Lý thị là được.” Hiện tại Lý thị có thai không sợ hãi được, những người khác lại không sao.

Trầm Cẩm ghi nhớ, “Mẫu phi yên tâm.”

“Hi nhi còn cầu ta nói với con, muốn mang con chó của con đi săn thú với phu quân của Kỳ Nhi.” Thụy vương phi nói, “Nó ngượng không dám nói trực tiếp với con.”

Trầm Cẩm cười nói, “Đệ đệ thích, cứ để đệ đệ dẫn Tiểu Bất Điểm đi, cũng cho nó chạy nhảy chơi đùa, con sẽ cho thị vệ đi theo, nhất định không để Tiểu Bất Điểm làm đệ đệ bị thương.”

Thụy vương phi lại không thèm để ý chuyện này, “Vậy con tự nói với Hi nhi đi.” Bà vốn định cho Trầm Hi đi theo Vĩnh Ninh Bá, thành ra sẽ tìm cơ hội khiến Trầm Cẩm với Trầm Hi thân thiết hơn.

Trầm Cẩm đồng ý, Thụy vương phi lại hỏi một số chuyện thường ngày của Trầm Cẩm, “Từ đầu Tôn đại phu đã bắt mạch cho con thì để ông ấy cách một ngày bắt mạch cho con luôn, nếu có gì khó chịu cũng đừng có chịu đựng, thời gian này cũng đừng xuất môn, chờ sau ba tháng ta sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”

“Dạ.” Trầm Cẩm gật đầu đồng ý tất, đây đều là những chuyện tốt cho nàng.

Thụy vương phi còn nói vài câu rồi hàn huyên với Trần trắc phi, “Có ai ngờ con bé mới ngày nào còn bé bằng nắm tay nay đã sắp làm mẫu thân, nháy mắt đã biết đòi ôm biết chạy biết nhảy, lại nháy mắt đã thành thân chuẩn bị làm mẫu thân.”

Trần trắc phi cũng nói, “Chỉ có tính tình vẫn cứ như con nít.”

“Thế cũng tốt.” Thụy vương phi cười nói, “Ta vui nhất khi Cẩm nha đầu thông thấu.”

“Nếu không có Vương phi với Đại quận chúa thì Cẩm nha đầu đâu có dưỡng được tính tình đó.” Trần trắc phi cảm kích.

Trầm Cẩm hỏi, “Đúng rồi Mẫu phi, chỗ Đại tỷ tỷ có gì khó xử không ạ?”

Thụy vương bị nhốt vào tông nhân phủ, với tính của Vĩnh Nhạc hầu phu nhân sao lại không làm gì, lúc Thụy vương không có chuyện gì đã đưa tới thân thích nhà mẹ đẻ kìa.

Thụy vương phi không cười nhưng cũng không phẫn nộ, bình tĩnh nói, “Vĩnh Nhạc hầu phu nhân không khoẻ, đang ở trong phòng tĩnh dưỡng.”

Mắt hạnh của Trầm Cẩm tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ rồi gật đầu nói, “Con sẽ bảo nha hoàn đưa ít dược liệu qua.”

“Ừ.” Thụy vương phi không muốn nói nhiều, cười nói, “Chờ mai Kỳ Nhi đến, hai tỷ muội các con nói sau.”

“Dạ.” Trầm Cẩm cười nói, “Con cũng nhớ Đại tỷ tỷ.”

Thụy vương phi gật đầu nói, “Con thích gì cứ nói với ca ca, đệ đệ mua cho nhé.”

Trầm Cẩm đồng ý không chút khách khí, nàng biết Thụy vương phi muốn thấy quan hệ của bọn họ thân thiết hơn, nếu khách sáo quá thì không hay.

Dường như Thụy vương phi sớm biết hôm nay Trầm Cẩm sẽ đến đây ăn cơm, đã dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn thích hợp cho nàng, ăn xong Thụy vương phi không giữ lại nữa.

Sáng sớm hôm sau Trầm Kỳ tới, Vĩnh Nhạc hầu thế tử tự mình đưa tới có điều hắn không ở lại lâu, chỉ gặp mặt Thụy vương phi rồi cáo từ, không phải hắn không muốn nán lại mà nay trên người có công sự không dám chậm trễ.

“Mẫu thân, muội muội đâu?” Vĩnh Nhạc hầu thế tử đi rồi Trầm Kỳ mới hỏi.

Thụy vương phi cười nói, “Chắc chưa có tỉnh, Cẩm nha đầu nay có thai ngủ nhiều hơn bình thường.”

Trầm Kỳ nghe thế gật đầu, Thụy vương phi rũ mắt nói, “Ít hôm nữa Phụ thân con sẽ được ra, cả nhà chúng ta sẽ ăn bữa cơm đoàn viên.”

“Thật ạ?” Trầm Kỳ kinh hỉ nhìn Thụy vương phi.

Thụy vương phi không chút để ý ừ một tiếng, tựa vào gối mềm phía sau không giải thích gì, “Tới chừng đó con phái người nói với Trịnh gia một tiếng.”

Ý muốn kêu Trầm Tử, Trầm Kỳ không tình nguyện gật đầu nói, “Con biết.”

Thụy vương phi nói, “Được rồi, con đã đến thì đi thăm Ngũ nha đầu lát đi.”

“Mẫu thân, con cảm thấy Ngũ muội muội…” Trầm Kỳ do dự nói, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng.

Thụy vương phi liếc Trầm Kỳ cười nói, “Không có ai là kẻ ngốc, có tâm tư cẩn thận thì không sao, chỉ cần đừng tự cho rằng mình thông minh.”

Trầm Kỳ mở miệng nói, “Con biết rồi.”

Thụy vương phi không nói nữa, Trầm Kỳ thấy thế nói, “Con đi thăm Ngũ muội muội.”

“Ừ.” Thụy vương phi gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến, “Hứa trắc phi với Tứ muội muội vì chuyện của Phụ vương ưu tư quá độ, đại phu nói sợ không tốt.”

Trầm Kỳ mím môi dưới, nàng không để ý sống chết của Hứa trắc phi nhưng Tứ muội muội dù sao cũng là muội muội của nàng, lòng khó tránh khỏi phiền muộn, Thụy vương phi nói, “Con gặp Ngũ nha đầu thì nói với nó một tiếng, dù sao cũng là mẹ đẻ với đồng bào tỷ tỷ.” Lúc trước Trầm Dung muốn tính kế bà với Trần trắc phi Thụy vương phi còn chưa có quên, để Trầm Kỳ nói cho nàng biết chuyện này, ý gõ nàng bảo nàng phải thành thật, như Thụy vương phi vừa mới nói, không sợ người có tâm tư cẩn thận chỉ sợ có người tự cho mình thông minh nghĩ người khác đều là kẻ ngốc.

“Con biết.” Trầm Kỳ đồng ý, ra khỏi phòng thở ra một hơi dài.

Thúy Hỉ rót cho Thụy vương phi một ly trà, “Tứ cô nương dù sao cũng là muội muội của Đại quận chúa, Đại quận chúa nhất thời nghĩ không thông cũng phải.”

Thụy vương phi cười cười không nói, bà có thể không cho Trầm Kỳ biết chuyện này nhưng thế có được không? Tiếp theo phải làm gì Thụy vương phi không biết, bà có thể bảo vệ bọn nhỏ được bao lâu nữa đâu.

“Thế gian này chúng ta không thể hiểu hai chữ hai duyên phận được.” Thụy vương phi nói chậm rãi, không ngờ trong số bọn nhỏ người hiểu rõ nhất lại là đứa luôn im lặng trầm tĩnh, nếu không có tin Trầm Cẩm tin phục được biên thành truyền về chắc Thụy vương phi đã xem nhẹ nàng.

Thúy Hỉ ngậm miệng, Thụy vương phi bưng trà nhấp một ngụm nói, “Bên Lý thị thế nào?”

“Lý phu nhân vì chuyện của Vương gia bị kinh hách, đại phu khai dược đã dùng rồi.” Thúy Hỉ nói, “Mấy ngày nay đã đỡ.”

Thụy vương phi gật đầu, Thúy Hỉ hỏi, “Bên Vương gia có còn cần…”

“Không cần.” Thụy vương phi híp mắt nói, “Vị trí của Hiên nhi đã ổn.”

“Vâng.” Thúy Hỉ im lặng.

Trầm Kỳ đến thăm Trầm Dung liền thấy Trầm Dung đang quở trách một nha hoàn, thấy Trầm Kỳ mới đuổi nha hoàn kia xuống, sau đó kêu, “Đại tỷ tỷ.”

“Ừ.” Thái độ Trầm Kỳ ôn hòa, “Bên muội có thiếu gì không?”

“Không thiếu gì, Mẫu phi chiếu cố muội lắm.” Vết sẹo trên mặt Trầm Dung nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn có thể thấy, “Muội lo cho Phụ vương nên có hơi luống cuống, để Đại tỷ tỷ chế giễu.” Giải thích hành vi vừa rồi.

Trầm Kỳ cười không để ý, “Nếu thiếu gì thì cứ nói với ta.”

Trầm Dung cảm động nói, “Cảm ơn Đại tỷ tỷ.”

Trầm Kỳ lại hỏi Trầm Dung vài câu rồi mới ngừng cười thở dài nói, “Thật ra có chuyện muốn nói cho muội biết.”

“Phụ vương…” Trầm Dung hoảng sợ hỏi.

Trầm Kỳ lắc đầu nói, “Phụ vương không có gì đáng ngại, có Thái y chăm sóc, nghe đại đệ đệ nói hoàn cảnh ở đó cũng được không ai dám chậm trễ.”

Trầm Dung lấy tay vỗ ngực vài cái, “Thế thì tốt.”

Trầm Kỳ nói, “Nhưng mà Hứa trắc phi với Tứ muội muội vì chuyện của Phụ vương ưu tư quá nặng, sợ không tốt.”

Mặt Trầm Dung trắng bệch, hai mắt sợ hãi.

Trầm Kỳ thấy Trầm Dung thế đã chứng thực suy đoán của bản thân, “Ngũ muội muội có muốn đi thăm không? Nếu…”

“Không!” Trầm Dung cự tuyệt hết sức bén nhọn, như tự mình dọa mình, “Đại tỷ tỷ, muội không khoẻ lắm…”

“Thế ta cáo từ, nếu có gì thì gọi đại phu đến xem thử.” Trầm Kỳ nói hòa nhã.

Trầm Dung gật đầu, cơ thể phát run.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook