Chương 22: Họa phúc vô môn
Giả Cổ Long
16/05/2013
Chẳng bao lâu Tần Bảo đã lên tới đỉnh núi chọc trời. Chàng dừng bước đưa mắt nhìn.
Lúc bấy giờ trời sắp hoàng hôn, cỏ cây cảnh vật trông mơ hồ.
Đúng như lời Tào Can nói, trên dỉnh núi là một bình đài, chu vi hơn một dặm, chỉ trước tùng bách xanh um, kỳ hoa dị thảo mọc đầy.
Phía trong tùng bách, một tòa cổ tháp sừng sững xây toàn bằng loại đá xám vô cùng kiên cố.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Lão Công Tôn Dã Tiên đây rồi!
Tần Bảo theo con đường trải đá sỏi tiến tới tòa cổ tháp.
Trước sân cổ tháp không có bảng hiệu, hai bên kỳ hoa dị thảo bay mùi hương thơm ngát theo từng cơn gió thoảng qua.
Cánh cửa cổ tháp đóng chặt, chung quanh không thấy một bóng người nào.
Tần Bảo tới gần cánh cửa cổ tháp, cất tiếng gọi:
- Lão tiền bối.
Im bặt.
Tần Bảo vận lực gọi to hơn:
- Lão tiền bối... Lão tiền bối...
Vẫn không có tiếng đáp ứng của lão Công Tôn Dã Tiên.
Tần Bảo lẩm bẩm:
- Lạ thật, lão Công Tôn Dã Tiên đi đâu ta gọi mấy lần không nghe đáp ứng.
Tần Bảo toan giở ngọn chưởng tống một đạo kình vào cánh cửa nhưng kịp nghĩ ra liền dừng lại.
Chàng thầm khẽ:
- Tiên lễ hậu binh, chừng nào lão không chịu nói tên thật của tên Thái Quân giáo chủ ta sẽ hành động, không nên thất thố trước rất tai hại...
Tần Bảo gọi đến lần thứ mười phía trong cổ tháp vẫn im lìm không nghe một tiếng động nhỏ.
Chàng bước lên thềm tới cánh cửa đá đưa tay xô một cái. Cánh cửa vẫn trơ trơ.
- Bây giờ phải làm sao?
Tần Bảo nghĩ thêm:
- Có lẽ lão Công Tôn Dã Tiên đi xuống núi, không có ở trong tòa cổ tháp, ta hãy nên ẩn nhẫn chờ lão trở về.
Tần Bảo trở xuống, đi vài vòng qua trái cổ tháp đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng người nào cả.
Chàng bước tới một gốc cây lá cành xum xuê, ngồi tựa lưng đợi chờ...
Ngồi chờ, Tần Bảo thầm nghĩ:
- Ta hãy nên bình tĩnh khi gặp lão Công Tôn Dã Tiên. Trước nhất ta trao tặng cho lão hai hạt minh châu kiến lễ cho lão vui lòng, sau đó ta sẽ hỏi lai lịch tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, có lẽ lão sẽ không chối từ, được vậy ta sẽ gác lại chuyện phá hủy khu trồng Đoạn Trường thảo của lão.
Chàng lại nghĩ:
- Nhược bằng lão không chịu nói, ta sẽ ra phía sau tòa cổ tháp này, phá hủy cánh vườn trồng Đoạn Trường thảo rồi sau đó tùy tình thế sẽ liệu toan...
Tính đâu đấy đã xong, Tần Bảo an lòng ngồi chờ lão Công Tôn Dã Tiên.
Hoàng hôn xuống dần, cảnh vật cỏ cây chìm mờ trong bóng tối từ ngàn phương kéo về.
Không thấy bóng dáng lão Công Tôn Dã Tiên nơi đâu cả, Tần Bảo nghe trong lòng bất ổn.
Cố gắng nhẫn nại ngồi chờ thêm một lúc nữa. Chợt Tần Bảo nghe có một mùi thơm ngọt ngào kỳ diệu theo cơn gió thoảng qua mũi chàng, làm ngây ngất.
Đưa mắt nhìn lên, Tần Bảo trông thấy trên cành có sáu quả trắng như tuyết, hình thù giống như trái đào nhưng không có hạt.
Tần Bảo lẩm bẩm:
- Ồ, quả đào trên cây kìa.
Thì ra từ nãy Tần Bảo ngồi tựa lưng gốc đào mà chẳng hề hay biết.
Đi suốt từ sáng tới giờ trong bụng không có một món gì, Tần Bảo vốn đã đói lại càng đói hơn.
Mùi thơm kỳ diệu của sáu quả đào trên cành kích động dạ dày chàng nghe thật xốn xang.
Không thể đừng được, Tần Bảo đứng lên với tay hái một quả đào đưa vào miệng cắn, nghe mùi thơm tho ngon ngọt lạ lùng.
Mùi vị quả đào trắng này không giống bất cứ loại đào quý nào Tần Bảo đã từng gặp trên bước giang hồ lâu nay.
Ăn hết quả đào, Tần Bảo vẫn nghe trong bụng chưa yên, lại hái thêm hai quả nữa ăn luôn sau đó ngồi sụp trở xuống gốc đào đợi lão Công Tôn Dã Tiên.
Trời sắp tối, Tần Bảo nóng nảy trong lòng toan đứng lên chợt nghe có tiếng quát:
- Ngươi là ai?
Tiếng quát không to nhưng âm thanh như lưỡi kiếm chực chọc thủng cả màng tai.
Tần Bảo giật mình đứng phắt lên đưa mắt nhìn qua phía có tiếng quát.
Một vị lão nhân tuổi trạc tứ tuần thân hình to lớn như hộ pháp, mình vận trường bào, ba chòm râu nửa bạc nửa đen, mắt sáng tựa hào quang đã đứng cách Tần Bảo khoảng ba trăm trượng bao giờ chẳng hề hay biết.
Thính lực của Tần Bảo giờ đây đã đạt tới trình độ tinh vi nhưng không phát giác ra tiếng động khi lão nhân kia tới, đủ hiểu thân pháp của lão đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần.
Hoài nghi lão nhân chính là Công Tôn Dã Tiên, Tần Bảo bước tới đứng trước mặt lão nhân.
Lão nhân vận trường bào quắc mắt hỏi như quát:
- Ngươi là ai, tới tòa cổ tháp của lão phu có chuyện gì. Nói mau.
Tần Bảo vẫn giữ lễ độ:
- Tiểu bối lên đây tìm lão tiền bối. Xin mạo muội được hỏi lão tiền bối có phải là lão Công Tôn Dã Tiên hay không?
Lão nhân vận trường bào gật đầu:
- Công Tôn Dã Tiên chính là lão phu, ngươi lên đây có chuyện gì?
Tần Bảo chỉnh sắc diện:
- Tiểu bối có một chuyện cần lãnh giáo lão tiền bối, trước nhất tiểu bối xin kiến lễ.
Chàng lấy hai hạt minh châu chiếu màu ngũ sắc, hai tay trao qua lão Công Tôn Dã Tiên.
Công Tôn Dã Tiên trợn mắt:
- Ngươi làm gì thế?
- Tiểu bối xin kiến lễ vật mọn này thỉnh cầu lão tiền bối giúp cho một việc.
Công Tôn Dã Tiên không nhìn hai hạt minh châu trong bàn tay Tần Bảo, chỉ hỏi:
- Ngươi thỉnh cầu chuyện gì?
- Tiểu bối muốn biết tên thật của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.
Công Tôn Dã Tiên trố cặp mắt thần sáng như hai đóa hào quang nhìn gắn vào mặt Tần Bảo như đang sửng sốt đến tột độ.
Hình như lão nhân hết sức lạ lùng trước câu hỏi của Tần Bảo.
Không nghe Công Tôn Dã Tiên đáp ứng cấu hỏi của mình, Tần Bảo lặp lại:
- Lão tiền bối có nghe tiểu bối hỏi không? Tiểu bối muốn biết tên thật của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, lão tiền bối hãy chỉ giáo cho.
- Ha ha ha... ha ha... Ha ha ha...
Công Tôn Dã Tiên gióng lên một loạt cười chấn động khắp cả bình đài đỉnh núi.
Hàng ngàn vạn tiểu kình như ngọn tiểu phi đao bắn qua tám hướng khiến cho người nghe đinh tai nhức nhối tận trái tim.
Tần Bảo không nén được cơn giận, trợn mắt:
- Lão tiền bối cười gì?
Công Tôn Dã Tiên chấm dứt trận cười nhìn Tần Bảo, dằn mạnh từng tiếng.
- Tiểu tử, gã nào nói lão phu biết tên thật của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo?
Tần Bảo lạnh lùng:
- Có một vị bằng hữu nói với tiểu bối rằng lão tiền bối biết rõ danh tánh của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo nên tiểu bối mới lên ngọn núi này hỏi.
- Vị bằng hữu của ngươi nói thế nào mà bảo rằng lão phu biết danh tánh của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo?
- Chỉ vì lão tiền bối trồng Đoạn Trường thảo thường bán cho tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo chế tạo ra Đoạn Trường châm, tất nhiên lão tiền bối phải hiểu rõ danh tánh của hắn.
Bỗng lão Công Tôn Dã Tiên cười khà:
- Ngươi đúng là một tên ngu ngốc, hồ đồ, lão phu chưa từng biết mặt cây Đoạn Trường thảo bao giờ, làm thế nào có thể trồng loại kịch độc sát nhân đó.
Tần Bảo sửng sốt nhủ thầm:
- Chẳng lẽ Tào sư huynh muốn hại ta, bịa chuyện cho ta lên đây hứng lấy tai họa.
Quét hai luồng sáng rực nhìn từ gương mặt tới thân mình Tần Bảo, lão Công Tôn Dã Tiên trầm giọng:
- Lão phu nói lại một lần nữa cho ngươi biết: trên cổ tháp này không có trồng cây Đoạn Trường thảo và lão phu cũng không hề gặp gỡ tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo lần nào. Lão phu trông qua ngươi là một trang thiếu niên cốt cách phi phàm, khôi ngo tuấn mỹ giết đi rất uổng một đóa kỳ tài của võ lâm, bằng không ngươi đừng hòng trở xuống núi.
Lúc bấy giờ trời sắp hoàng hôn, cỏ cây cảnh vật trông mơ hồ.
Đúng như lời Tào Can nói, trên dỉnh núi là một bình đài, chu vi hơn một dặm, chỉ trước tùng bách xanh um, kỳ hoa dị thảo mọc đầy.
Phía trong tùng bách, một tòa cổ tháp sừng sững xây toàn bằng loại đá xám vô cùng kiên cố.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Lão Công Tôn Dã Tiên đây rồi!
Tần Bảo theo con đường trải đá sỏi tiến tới tòa cổ tháp.
Trước sân cổ tháp không có bảng hiệu, hai bên kỳ hoa dị thảo bay mùi hương thơm ngát theo từng cơn gió thoảng qua.
Cánh cửa cổ tháp đóng chặt, chung quanh không thấy một bóng người nào.
Tần Bảo tới gần cánh cửa cổ tháp, cất tiếng gọi:
- Lão tiền bối.
Im bặt.
Tần Bảo vận lực gọi to hơn:
- Lão tiền bối... Lão tiền bối...
Vẫn không có tiếng đáp ứng của lão Công Tôn Dã Tiên.
Tần Bảo lẩm bẩm:
- Lạ thật, lão Công Tôn Dã Tiên đi đâu ta gọi mấy lần không nghe đáp ứng.
Tần Bảo toan giở ngọn chưởng tống một đạo kình vào cánh cửa nhưng kịp nghĩ ra liền dừng lại.
Chàng thầm khẽ:
- Tiên lễ hậu binh, chừng nào lão không chịu nói tên thật của tên Thái Quân giáo chủ ta sẽ hành động, không nên thất thố trước rất tai hại...
Tần Bảo gọi đến lần thứ mười phía trong cổ tháp vẫn im lìm không nghe một tiếng động nhỏ.
Chàng bước lên thềm tới cánh cửa đá đưa tay xô một cái. Cánh cửa vẫn trơ trơ.
- Bây giờ phải làm sao?
Tần Bảo nghĩ thêm:
- Có lẽ lão Công Tôn Dã Tiên đi xuống núi, không có ở trong tòa cổ tháp, ta hãy nên ẩn nhẫn chờ lão trở về.
Tần Bảo trở xuống, đi vài vòng qua trái cổ tháp đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng người nào cả.
Chàng bước tới một gốc cây lá cành xum xuê, ngồi tựa lưng đợi chờ...
Ngồi chờ, Tần Bảo thầm nghĩ:
- Ta hãy nên bình tĩnh khi gặp lão Công Tôn Dã Tiên. Trước nhất ta trao tặng cho lão hai hạt minh châu kiến lễ cho lão vui lòng, sau đó ta sẽ hỏi lai lịch tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, có lẽ lão sẽ không chối từ, được vậy ta sẽ gác lại chuyện phá hủy khu trồng Đoạn Trường thảo của lão.
Chàng lại nghĩ:
- Nhược bằng lão không chịu nói, ta sẽ ra phía sau tòa cổ tháp này, phá hủy cánh vườn trồng Đoạn Trường thảo rồi sau đó tùy tình thế sẽ liệu toan...
Tính đâu đấy đã xong, Tần Bảo an lòng ngồi chờ lão Công Tôn Dã Tiên.
Hoàng hôn xuống dần, cảnh vật cỏ cây chìm mờ trong bóng tối từ ngàn phương kéo về.
Không thấy bóng dáng lão Công Tôn Dã Tiên nơi đâu cả, Tần Bảo nghe trong lòng bất ổn.
Cố gắng nhẫn nại ngồi chờ thêm một lúc nữa. Chợt Tần Bảo nghe có một mùi thơm ngọt ngào kỳ diệu theo cơn gió thoảng qua mũi chàng, làm ngây ngất.
Đưa mắt nhìn lên, Tần Bảo trông thấy trên cành có sáu quả trắng như tuyết, hình thù giống như trái đào nhưng không có hạt.
Tần Bảo lẩm bẩm:
- Ồ, quả đào trên cây kìa.
Thì ra từ nãy Tần Bảo ngồi tựa lưng gốc đào mà chẳng hề hay biết.
Đi suốt từ sáng tới giờ trong bụng không có một món gì, Tần Bảo vốn đã đói lại càng đói hơn.
Mùi thơm kỳ diệu của sáu quả đào trên cành kích động dạ dày chàng nghe thật xốn xang.
Không thể đừng được, Tần Bảo đứng lên với tay hái một quả đào đưa vào miệng cắn, nghe mùi thơm tho ngon ngọt lạ lùng.
Mùi vị quả đào trắng này không giống bất cứ loại đào quý nào Tần Bảo đã từng gặp trên bước giang hồ lâu nay.
Ăn hết quả đào, Tần Bảo vẫn nghe trong bụng chưa yên, lại hái thêm hai quả nữa ăn luôn sau đó ngồi sụp trở xuống gốc đào đợi lão Công Tôn Dã Tiên.
Trời sắp tối, Tần Bảo nóng nảy trong lòng toan đứng lên chợt nghe có tiếng quát:
- Ngươi là ai?
Tiếng quát không to nhưng âm thanh như lưỡi kiếm chực chọc thủng cả màng tai.
Tần Bảo giật mình đứng phắt lên đưa mắt nhìn qua phía có tiếng quát.
Một vị lão nhân tuổi trạc tứ tuần thân hình to lớn như hộ pháp, mình vận trường bào, ba chòm râu nửa bạc nửa đen, mắt sáng tựa hào quang đã đứng cách Tần Bảo khoảng ba trăm trượng bao giờ chẳng hề hay biết.
Thính lực của Tần Bảo giờ đây đã đạt tới trình độ tinh vi nhưng không phát giác ra tiếng động khi lão nhân kia tới, đủ hiểu thân pháp của lão đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần.
Hoài nghi lão nhân chính là Công Tôn Dã Tiên, Tần Bảo bước tới đứng trước mặt lão nhân.
Lão nhân vận trường bào quắc mắt hỏi như quát:
- Ngươi là ai, tới tòa cổ tháp của lão phu có chuyện gì. Nói mau.
Tần Bảo vẫn giữ lễ độ:
- Tiểu bối lên đây tìm lão tiền bối. Xin mạo muội được hỏi lão tiền bối có phải là lão Công Tôn Dã Tiên hay không?
Lão nhân vận trường bào gật đầu:
- Công Tôn Dã Tiên chính là lão phu, ngươi lên đây có chuyện gì?
Tần Bảo chỉnh sắc diện:
- Tiểu bối có một chuyện cần lãnh giáo lão tiền bối, trước nhất tiểu bối xin kiến lễ.
Chàng lấy hai hạt minh châu chiếu màu ngũ sắc, hai tay trao qua lão Công Tôn Dã Tiên.
Công Tôn Dã Tiên trợn mắt:
- Ngươi làm gì thế?
- Tiểu bối xin kiến lễ vật mọn này thỉnh cầu lão tiền bối giúp cho một việc.
Công Tôn Dã Tiên không nhìn hai hạt minh châu trong bàn tay Tần Bảo, chỉ hỏi:
- Ngươi thỉnh cầu chuyện gì?
- Tiểu bối muốn biết tên thật của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.
Công Tôn Dã Tiên trố cặp mắt thần sáng như hai đóa hào quang nhìn gắn vào mặt Tần Bảo như đang sửng sốt đến tột độ.
Hình như lão nhân hết sức lạ lùng trước câu hỏi của Tần Bảo.
Không nghe Công Tôn Dã Tiên đáp ứng cấu hỏi của mình, Tần Bảo lặp lại:
- Lão tiền bối có nghe tiểu bối hỏi không? Tiểu bối muốn biết tên thật của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, lão tiền bối hãy chỉ giáo cho.
- Ha ha ha... ha ha... Ha ha ha...
Công Tôn Dã Tiên gióng lên một loạt cười chấn động khắp cả bình đài đỉnh núi.
Hàng ngàn vạn tiểu kình như ngọn tiểu phi đao bắn qua tám hướng khiến cho người nghe đinh tai nhức nhối tận trái tim.
Tần Bảo không nén được cơn giận, trợn mắt:
- Lão tiền bối cười gì?
Công Tôn Dã Tiên chấm dứt trận cười nhìn Tần Bảo, dằn mạnh từng tiếng.
- Tiểu tử, gã nào nói lão phu biết tên thật của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo?
Tần Bảo lạnh lùng:
- Có một vị bằng hữu nói với tiểu bối rằng lão tiền bối biết rõ danh tánh của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo nên tiểu bối mới lên ngọn núi này hỏi.
- Vị bằng hữu của ngươi nói thế nào mà bảo rằng lão phu biết danh tánh của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo?
- Chỉ vì lão tiền bối trồng Đoạn Trường thảo thường bán cho tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo chế tạo ra Đoạn Trường châm, tất nhiên lão tiền bối phải hiểu rõ danh tánh của hắn.
Bỗng lão Công Tôn Dã Tiên cười khà:
- Ngươi đúng là một tên ngu ngốc, hồ đồ, lão phu chưa từng biết mặt cây Đoạn Trường thảo bao giờ, làm thế nào có thể trồng loại kịch độc sát nhân đó.
Tần Bảo sửng sốt nhủ thầm:
- Chẳng lẽ Tào sư huynh muốn hại ta, bịa chuyện cho ta lên đây hứng lấy tai họa.
Quét hai luồng sáng rực nhìn từ gương mặt tới thân mình Tần Bảo, lão Công Tôn Dã Tiên trầm giọng:
- Lão phu nói lại một lần nữa cho ngươi biết: trên cổ tháp này không có trồng cây Đoạn Trường thảo và lão phu cũng không hề gặp gỡ tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo lần nào. Lão phu trông qua ngươi là một trang thiếu niên cốt cách phi phàm, khôi ngo tuấn mỹ giết đi rất uổng một đóa kỳ tài của võ lâm, bằng không ngươi đừng hòng trở xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.