Chương 23: Tiền hung hậu kiết
Giả Cổ Long
16/05/2013
Nhận ra cử chỉ, cốt cách và những lời nói của lão Công Tôn Dã Tiên, Tần Bảo nghĩ thầm:
- Ta xem qua lão Công Tôn Dã Tiên này không phải chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo, cũng chẳng hề quen biết tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, chốc lát nữa đây ta trở xuống hỏi Tào sư huynh về chuyện này.
Tần Bảo hoang mang trong lòng, đứng yên nhìn lão Công Tôn Dã Tiên chưa có phản ứng.
Lão Công Tôn Dã Tiên lại quát:
- Cút xéo mau. Cút nhanh.
Tần Bảo vẫn đứng yên chưa đáp ứng, chợt lão Công Tôn Dã Tiên nghe mùi thơm thoang thoảng bay qua mũi, từ nơi cửa miệng Tần Bảo phát sang.
Lão phất cánh tay áo rộng:
- Hãy đứng yên đó chờ lão phu, không được chạy đi đâu cả, chạy là chết ngay.
Lão Công Tôn Dã Tiên đi nhanh tới gốc đào, ngẩng mặt lên nhìn trên cành.
Bỗng lão kêu lên:
- Kẻ nào ăn trộm ba quả đào vậy?
Lão Công Tôn Dã Tiên nhìn kỹ ba quả đào còn lại trên cành, sắc mặt biến đổi. Tần Bảo kinh hãi, trong lòng cảm thấy bất an sau khi lão Công Tôn Dã Tiên phát giác mất ba quả đào.
Là một trang thiếu hiệp tiếng tăm đang thời lừng lẫy trên khắp chốn giang hồ, lại mang lấy cái tiếng ăn trộm đào thì còn chi là sĩ diện.
Tần Bảo chôn chân tại chỗ, mặt ngọc tái xanh, mồ hôi rịn ra trên vầng trán rộng.
- Xẹt.
Lão Công Tôn Dã Tiên đã đứng sững ngay trước mặt Tần Bảo nhìn chàng.
Lúc bấy giờ sắc mặt lão Công Tôn Dã Tiên trở nên hung dữ khác thường, ánh mắt tóe hung quang nhìn Tần Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Lão Công Tôn Dã Tiên dằn mạnh giọng:
- Tiểu tử, có phải ngươi vừa ăn trộm ba quả đào tiên của lão phu hay không?
Nghĩ không cần phải chối cãi thêm nhục, Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Không sai, chính tiểu bối vừa ăn ba quả đào trên cành cây kia.
Lão Công Tôn Dã Tiên ngạc nhiên về sự khảng khái của Tần Bảo, mắt nhìn chàng chằm chằm.
Ánh mắt của lão nhân bất cứ ai trông qua cũng đều khiếp vía bay hồn.
Ánh mắt của lão Công Tôn Dã Tiên cũng biểu lộ một nội lực cao thâm độc nhất vô nhị trên giang hồ hiện nay.
Nhìn ánh mắt lão nhân, Tần Bảo rung động trong lòng, tự hiểu chàng chưa phải là đối thủ của lão.
Phút giây, lão Công Tôn Dã Tiên “hứ” một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi dám nhìn nhận ăn trộm ba quả đào của lão phu ư?
Tần Bảo khảng khái:
- Tại sao lại không dám chứ. Tiểu bối đã hái ba quả đào, chối cãi làm chi chứ.
Lão Công Tôn Dã Tiên sôi giận:
- Ngươi có biết đào này là loại đào gì không?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tiểu bối không biết, lúc này đang đói không chịu nổi, tiểu bối nghe có mùi thơm ngon ngạt ngào liền nhìn lên trên cành, trông thấy có sáu quả đào trắng. Tiểu bối hái ba quả ăn, chừa lại ba quả cho chủ nhân.
Lão Công Tôn Dã Tiên nói:
- Ba quả ngươi ăn vừa rồi tên là Bạch Quả đào tiên. Ngươi biết chưa?
Tần Bảo cao giọng:
- Bạch Quả đào tiên rồi sao?
Lão Công Tôn Dã Tiên kể lai lịch:
- Bạch Quả đào tiên là một thứ đào tiên một trăm năm mới đơm bông kết quả một lần, mỗi lần chỉ có được sáu quả, ăn một quả sẽ có thêm mười năm nội lực, từ mấy mươi năm nay lão phu chưa được ăn một quả đào nào, đào đang chín lão phu chờ cho nó thật mùi, chưa kịp hái nó, ngươi đã hái trộm ba quả, cái tội tày trời của ngươi làm thế nào dung tha cho ngươi được.
Tần Bảo kinh hãi nghĩ thầm:
- Ta không ngờ cây đào này lại thuộc loại đào tiên, loại đào quý giá liên thành, dù bậc vua chúa cũng không có được, nhưng nay ta đã lỡ ăn ba quả của lão rồi, làm sao moi bụng lấy ra trả lại cho lão.
Tần Bảo chỉ biết đưa mắt nhìn lão Công Tôn Dã Tiên không nói được lời nào cả.
Lão Công Tôn Dã Tiên hầm hừ:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi tính thế nào về chuyện ba quả đào tiên của lão phu?
Tần Bảo ngập ngừng:
- Tiểu bối đã lỡ ăn ba quả đào tiên rồi không có cách nào lấy ra được, tiểu bối xin bồi đền cho lão tiền bối.
Lão Công Tôn Dã Tiên trợn mắt:
- Nói nhảm. Ngươi không cách nào bồi đền nổi ba quả đào tiên của lão phu đâu. Đào tiên này gọi là Chí tôn chí bảo, vô giá, dù cho các bậc vua chúa cũng không thể nào đền bồi nổi ba quả đào tiên của lão phu.
Tần Bảo băn khoăn:
- Nếu thế lão tiền bối xử trí thế nào xin nói cho tiểu bối được biết?
Lão Công Tôn Dã Tiên cười gằn:
- Ngươi muốn biết lão phu xử trí bằng cách nào phải không?
Tần Bảo gật đầu:
- Phải.
- Lão phu sẽ lấy lại ba quả đào tiên kia.
Tần Bảo ngạc nhiên:
- Lão tiền bối, tiểu bối đã ăn ba quả đào rồi, làm thế nào lấy lại được.
Lão Công Tôn Dã Tiên nói rõ từng tiếng:
Lão phu sẽ mổ bụng ngươi ra lấy lại ba quả đào chứ còn cách nào khác nữa.
Biết ngay lão Công Tôn Dã Tiên khi nói là hành động, Tần Bảo khiếp đảm kêu lên:
- Lão tiền bối...
Nhưng chàng đã kêu “hự” một tiếng rồi đứng trơ trơ như pho tượng.
Tần Bảo vừa bị Công Tôn Dã Tiên điểm vào hai nơi huyệt đạo trên ngực.
Thân pháp lẫn chỉ pháp của lão nhân quả nhiên quỷ thần vô lượng, đứng cách Tần Bảo gần hai trượng, lão xuất thủ từ bao giờ chẳng hay biết.
Lại nữa, đang lúc Tần Bảo bị phân tâm về chuyện ăn trộm đào tiên, lấy làm xấu hổ và không một chút đề phòng nên lão Công Tôn Dã Tiên khống chế một cách hết sức dễ dàng.
Tần Bảo trở tay không kịp nên cam đành thúc thủ.
Điểm huyệt xong, lão Công Tôn Dã Tiên chầm châm bước tới đứng ngay trước mặt Tần Bảo.
Lão nhân trỏ vào bụng chàng:
- Bây giờ lão phu bắt đầu mổ bụng ngươi.
Tới đây Tần Bảo kinh hoàng thật sự, hiểu rõ lão Công Tôn Dã Tiên sẽ mổ bụng chàng chứ chẳng hề nói đùa.
Tần Bảo kêu lớn:
- Lão tiền bối mổ bụng tiểu bối thật sao?
Lão Công Tôn Dã Tiên quắc cặp mắt tóe hung quang:
- Lão phu đù ngươi làm gì. Lão phu sẽ mổ bụng ngươi...
Lão lạnh như băng:
- Lúc đầu lão phu không có ý định giết ngươi về cái tội cả gan xâm phạm vào cấm địa này, nhưng sau khi biết được ngươi ăn trộm ba quả đào tiên, ta không thể buông tha ngươi được. Ta sẽ mổ bụng ngươi lấy ba quả đào đó.
Tần Bảo hét:
- Tiểu bối đã ăn ba quả đào rồi, lão tiền bối có mổ bụng tiểu bối cũng vô ích.
Lão Công Tôn Dã Tiên hỏi:
- Tại sao lại vô ích?
Tần Bảo đáp mau:
- Tại vì hiện giờ ba quả đào tiên đã tiêu hóa hết rồi, lão tiền bối mổ bụng tiểu bối cũng không lấy lại được đâu.
Lão Công Tôn Dã Tiên hỏi:
- Ngươi đã ăn ba quả đào tiên bao lâu rồi?
Tần Bảo thành thật:
- Tiểu bối ăn khoảng nửa giờ. Ăn xong, kế lão tiền bối về tới.
Lão Công Tôn Dã Tiên gật gù:
- Được rồi. Như vậy là ba quả đào tiên hãy còn nằm yên trong vực đan điền của ngươi. Ngươi ăn xong nó sẽ nằm đó ba ngày, sau ba ngày sẽ tiêu hóa xuống đường đại tiện, đên bốn tháng sau mới phát động gia tăng nội lực. Bây giờ, lão phu sẽ lấy ba quả đào tiên lại rất dễ dàng...
- Ta xem qua lão Công Tôn Dã Tiên này không phải chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo, cũng chẳng hề quen biết tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, chốc lát nữa đây ta trở xuống hỏi Tào sư huynh về chuyện này.
Tần Bảo hoang mang trong lòng, đứng yên nhìn lão Công Tôn Dã Tiên chưa có phản ứng.
Lão Công Tôn Dã Tiên lại quát:
- Cút xéo mau. Cút nhanh.
Tần Bảo vẫn đứng yên chưa đáp ứng, chợt lão Công Tôn Dã Tiên nghe mùi thơm thoang thoảng bay qua mũi, từ nơi cửa miệng Tần Bảo phát sang.
Lão phất cánh tay áo rộng:
- Hãy đứng yên đó chờ lão phu, không được chạy đi đâu cả, chạy là chết ngay.
Lão Công Tôn Dã Tiên đi nhanh tới gốc đào, ngẩng mặt lên nhìn trên cành.
Bỗng lão kêu lên:
- Kẻ nào ăn trộm ba quả đào vậy?
Lão Công Tôn Dã Tiên nhìn kỹ ba quả đào còn lại trên cành, sắc mặt biến đổi. Tần Bảo kinh hãi, trong lòng cảm thấy bất an sau khi lão Công Tôn Dã Tiên phát giác mất ba quả đào.
Là một trang thiếu hiệp tiếng tăm đang thời lừng lẫy trên khắp chốn giang hồ, lại mang lấy cái tiếng ăn trộm đào thì còn chi là sĩ diện.
Tần Bảo chôn chân tại chỗ, mặt ngọc tái xanh, mồ hôi rịn ra trên vầng trán rộng.
- Xẹt.
Lão Công Tôn Dã Tiên đã đứng sững ngay trước mặt Tần Bảo nhìn chàng.
Lúc bấy giờ sắc mặt lão Công Tôn Dã Tiên trở nên hung dữ khác thường, ánh mắt tóe hung quang nhìn Tần Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Lão Công Tôn Dã Tiên dằn mạnh giọng:
- Tiểu tử, có phải ngươi vừa ăn trộm ba quả đào tiên của lão phu hay không?
Nghĩ không cần phải chối cãi thêm nhục, Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Không sai, chính tiểu bối vừa ăn ba quả đào trên cành cây kia.
Lão Công Tôn Dã Tiên ngạc nhiên về sự khảng khái của Tần Bảo, mắt nhìn chàng chằm chằm.
Ánh mắt của lão nhân bất cứ ai trông qua cũng đều khiếp vía bay hồn.
Ánh mắt của lão Công Tôn Dã Tiên cũng biểu lộ một nội lực cao thâm độc nhất vô nhị trên giang hồ hiện nay.
Nhìn ánh mắt lão nhân, Tần Bảo rung động trong lòng, tự hiểu chàng chưa phải là đối thủ của lão.
Phút giây, lão Công Tôn Dã Tiên “hứ” một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi dám nhìn nhận ăn trộm ba quả đào của lão phu ư?
Tần Bảo khảng khái:
- Tại sao lại không dám chứ. Tiểu bối đã hái ba quả đào, chối cãi làm chi chứ.
Lão Công Tôn Dã Tiên sôi giận:
- Ngươi có biết đào này là loại đào gì không?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tiểu bối không biết, lúc này đang đói không chịu nổi, tiểu bối nghe có mùi thơm ngon ngạt ngào liền nhìn lên trên cành, trông thấy có sáu quả đào trắng. Tiểu bối hái ba quả ăn, chừa lại ba quả cho chủ nhân.
Lão Công Tôn Dã Tiên nói:
- Ba quả ngươi ăn vừa rồi tên là Bạch Quả đào tiên. Ngươi biết chưa?
Tần Bảo cao giọng:
- Bạch Quả đào tiên rồi sao?
Lão Công Tôn Dã Tiên kể lai lịch:
- Bạch Quả đào tiên là một thứ đào tiên một trăm năm mới đơm bông kết quả một lần, mỗi lần chỉ có được sáu quả, ăn một quả sẽ có thêm mười năm nội lực, từ mấy mươi năm nay lão phu chưa được ăn một quả đào nào, đào đang chín lão phu chờ cho nó thật mùi, chưa kịp hái nó, ngươi đã hái trộm ba quả, cái tội tày trời của ngươi làm thế nào dung tha cho ngươi được.
Tần Bảo kinh hãi nghĩ thầm:
- Ta không ngờ cây đào này lại thuộc loại đào tiên, loại đào quý giá liên thành, dù bậc vua chúa cũng không có được, nhưng nay ta đã lỡ ăn ba quả của lão rồi, làm sao moi bụng lấy ra trả lại cho lão.
Tần Bảo chỉ biết đưa mắt nhìn lão Công Tôn Dã Tiên không nói được lời nào cả.
Lão Công Tôn Dã Tiên hầm hừ:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi tính thế nào về chuyện ba quả đào tiên của lão phu?
Tần Bảo ngập ngừng:
- Tiểu bối đã lỡ ăn ba quả đào tiên rồi không có cách nào lấy ra được, tiểu bối xin bồi đền cho lão tiền bối.
Lão Công Tôn Dã Tiên trợn mắt:
- Nói nhảm. Ngươi không cách nào bồi đền nổi ba quả đào tiên của lão phu đâu. Đào tiên này gọi là Chí tôn chí bảo, vô giá, dù cho các bậc vua chúa cũng không thể nào đền bồi nổi ba quả đào tiên của lão phu.
Tần Bảo băn khoăn:
- Nếu thế lão tiền bối xử trí thế nào xin nói cho tiểu bối được biết?
Lão Công Tôn Dã Tiên cười gằn:
- Ngươi muốn biết lão phu xử trí bằng cách nào phải không?
Tần Bảo gật đầu:
- Phải.
- Lão phu sẽ lấy lại ba quả đào tiên kia.
Tần Bảo ngạc nhiên:
- Lão tiền bối, tiểu bối đã ăn ba quả đào rồi, làm thế nào lấy lại được.
Lão Công Tôn Dã Tiên nói rõ từng tiếng:
Lão phu sẽ mổ bụng ngươi ra lấy lại ba quả đào chứ còn cách nào khác nữa.
Biết ngay lão Công Tôn Dã Tiên khi nói là hành động, Tần Bảo khiếp đảm kêu lên:
- Lão tiền bối...
Nhưng chàng đã kêu “hự” một tiếng rồi đứng trơ trơ như pho tượng.
Tần Bảo vừa bị Công Tôn Dã Tiên điểm vào hai nơi huyệt đạo trên ngực.
Thân pháp lẫn chỉ pháp của lão nhân quả nhiên quỷ thần vô lượng, đứng cách Tần Bảo gần hai trượng, lão xuất thủ từ bao giờ chẳng hay biết.
Lại nữa, đang lúc Tần Bảo bị phân tâm về chuyện ăn trộm đào tiên, lấy làm xấu hổ và không một chút đề phòng nên lão Công Tôn Dã Tiên khống chế một cách hết sức dễ dàng.
Tần Bảo trở tay không kịp nên cam đành thúc thủ.
Điểm huyệt xong, lão Công Tôn Dã Tiên chầm châm bước tới đứng ngay trước mặt Tần Bảo.
Lão nhân trỏ vào bụng chàng:
- Bây giờ lão phu bắt đầu mổ bụng ngươi.
Tới đây Tần Bảo kinh hoàng thật sự, hiểu rõ lão Công Tôn Dã Tiên sẽ mổ bụng chàng chứ chẳng hề nói đùa.
Tần Bảo kêu lớn:
- Lão tiền bối mổ bụng tiểu bối thật sao?
Lão Công Tôn Dã Tiên quắc cặp mắt tóe hung quang:
- Lão phu đù ngươi làm gì. Lão phu sẽ mổ bụng ngươi...
Lão lạnh như băng:
- Lúc đầu lão phu không có ý định giết ngươi về cái tội cả gan xâm phạm vào cấm địa này, nhưng sau khi biết được ngươi ăn trộm ba quả đào tiên, ta không thể buông tha ngươi được. Ta sẽ mổ bụng ngươi lấy ba quả đào đó.
Tần Bảo hét:
- Tiểu bối đã ăn ba quả đào rồi, lão tiền bối có mổ bụng tiểu bối cũng vô ích.
Lão Công Tôn Dã Tiên hỏi:
- Tại sao lại vô ích?
Tần Bảo đáp mau:
- Tại vì hiện giờ ba quả đào tiên đã tiêu hóa hết rồi, lão tiền bối mổ bụng tiểu bối cũng không lấy lại được đâu.
Lão Công Tôn Dã Tiên hỏi:
- Ngươi đã ăn ba quả đào tiên bao lâu rồi?
Tần Bảo thành thật:
- Tiểu bối ăn khoảng nửa giờ. Ăn xong, kế lão tiền bối về tới.
Lão Công Tôn Dã Tiên gật gù:
- Được rồi. Như vậy là ba quả đào tiên hãy còn nằm yên trong vực đan điền của ngươi. Ngươi ăn xong nó sẽ nằm đó ba ngày, sau ba ngày sẽ tiêu hóa xuống đường đại tiện, đên bốn tháng sau mới phát động gia tăng nội lực. Bây giờ, lão phu sẽ lấy ba quả đào tiên lại rất dễ dàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.