Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 73: Chương 63.2
Thụy Tiểu Ngốc
26/12/2016
"Vậy thì hại đi...!" Hoa Liên Phong cười càng vui vẻ hơn, râu bạc run run lên.
Mộ Lương nghe vậy, trên mặt đều là sương lạnh, khí tức vương giả bức người tỏa ra bốn phía, ý lạnh cùng tức giận luân phiên trong đáy mắt hắn, thái độ đùa cợt của Hoa Liên Phong đã chọc giận hắn, hiện tại A noãn đang vô cùng suy yếu, hắn là sư phụ của A noãn, hắn như thế nào có thể. . . . . .
"Được rồi, được rồi ta không đùa nữa." Hoa Liên Phong thấy hắn tức giận, vội vàng phất phất tay, yên lặng nhìn gương mặt lạnh của Mộ Lương, nghiêm mặt nói: "Lương tiểu tử, ở bên trong Hàn Trì này "Mị hồng nhan" không thể lấy mạng của Tuyết nha đầu."
"Cái gì?" Mộ Lương kinh ngạc nhìn hắn, hắn không biết Hàn Trì rốt cuộc còn có cái công hiệu gì.
"A, đúng rồi, các ngươi. . . . . . Còn chưa có lần đầu tiên đúng không?" Hoa Liên Phong mặc kệ câu hỏi của hắn, ngược lại sáp đến hỏi, cặp mắt lóng lánh tinh quang.
"Sư phụ. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết vô lực quát nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm hồng, lần này là bởi vì thẹn thùng.
"Vâng!" Mộ Lương thấy hắn không giống như là đang nói đùa, cũng không để ý nhiều như vậy, tay ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, gật đầu một cái.
"Ha ha, ông trời cũng giúp các ngươi rồi!" Hoa Liên Phong đột nhiên cười lớn, ngay sau đó nghiêm túc nhìn Mộ Lương nói: "Mị hồng nhan" này nếu đụng phải nước Hàn Trì, chẳng những không phải là độc dược mà ngược lại còn là linh dược đại bổ, nếu nam nữ hai bên có một người trúng độc này mà hai người đều là hoàn bích chi thân, ở trong Hàn Trì giải loại độc này, lại có thể thay da đổi thịt, tăng lên huyễn lực!"
"Người nói, độc này, ngược lại là tốt?" Mộ Lương có chút kinh ngạc hỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là kinh ngạc.
"Đúng vậy, cho nên nói ông trời cũng đang giúp các ngươi." Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu, chậm rãi đứng dậy, mập mờ nhìn Mộ Lương liếc mắt một cái, lắc mình rời đi.
"Lương nhi, ** một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, lão đầu ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi, ha ha ha. . . . . ."
Theo âm thanh của hắn đi xa, một viên thuốc màu trắng bắn vào trong miệng Hoa Khấp Tuyết.
Thân thể Hoa Khấp Tuyết cứng đờ, cảm giác vô lực biến mất hơn phân nửa, thử hoạt động tay chân, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác nam nhân phía sau ôm lấy mình càng chặt hơn.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, cúi đầu khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục sự trong trẻo lạnh lùng của nàng, ánh mắt kia mười phần nghiêm túc, mười phần. . . . . . Dịu dàng.
"Nhìn cái gì." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn một cái, cảm giác không khí hiện tại có chút không đúng, muốn nhích từ trong ngực hắn ra ngoài một chút.
"A noãn." Mộ Lương cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, trong mắt dần dần dâng lên thâm tình, giọng nói rất dịu dàng, rất dịu dàng, mặc dù đang ở sâu trong Hàn Trì, vẫn như cũ không che giấu được sự ấm áp trong giọng điệu.
Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, đón nhận ánh mắt hắn, cố nén nhịp tim đang không ngừng gia tốc, trên mặt cố làm ra vẻ trấn định nhưng ánh mắt lóe lên lại bán đứng nàng.
"A noãn, sư phụ nói. . . . . ." Mộ Lương hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, hầu kết giật giật, âm thanh có chút khàn khàn.
"Ta hiện tại không có việc gì." Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời của hắn, tim đập nhanh hơn, lời của sư phụ, nàng hiểu, sư phụ là muốn Mộ Lương, ở nơi Hàn Trì này. . . . . . Muốn nàng.
"Dược tính, còn chưa có trừ." Mộ Lương biết nàng xấu hổ, trong mắt xẹt qua ý cười, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trên mặt nóng hừng hực, nghiêng đầu đi, mím chặt môi, nàng biết dược tính còn chưa có trừ, nàng cũng biết không được bao lâu, nàng sẽ lại bị "Mị hồng nhan" khống chế nhưng ban ngày ban mặt thế này, hắn muốn nàng đồng ý thế nào!
Mộ Lương thấy nàng hất mặt, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười dịu dàng, bàn tay trìu mến khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, từng cái từng cái, trêu chọc lòng của nàng.
Hai má của Hoa Khấp Tuyết bị hắn vuốt ve, dần dần nhiễm hồng, hai mắt cũng không tự chủ khẽ nheo lại.
Đột nhiên, Mộ Lương dừng động tác lại, ôm lấy đầu nàng, trong tròng mắt đen sâu thẳm tất cả đều là thâm tình cùng nghiêm túc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, cười đến bộc phát dịu dàng, âm thanh kia như rượu lâu năm làm say lòng người.
"Hoa Khấp Tuyết, nàng có nguyện ý trở thành nương tử của Mộ Lương ta không?"
Hoa Khấp Tuyết sững sờ nhìn hắn, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, thủy mâu chống lại con ngươi thâm tình của hắn, thấy rõ trong mắt của hắn là tình yêu sâu đậm.
Côn trùng kêu vang, chim hót, lá cây ma sát vang dội. . . . . .Tất cả những âm thanh này nàng đều không nghe thấy nữa, bên tai chỉ còn lại lời nói dịu dàng của hắn.
Hoa Khấp Tuyết, nàng có nguyện ý trở thành nương tử của Mộ Lương ta không?
Ánh sáng trong đáy mắt Hoa Khấp Tuyết lưu chuyển, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Mộ Lương cũng lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nàng, tròng mắt đen tràn đầy tinh quang sáng ngời, lại mang theo khát vọng, khát vọng người trong lòng kia nhẹ nhàng gật đầu, bờ môi khẽ cười, bao hàm vô tận cưng chiều cùng dịu dàng, khiến cho ai thấy cũng phải say mê, bàn tay dịu dàng xẹt qua trán của nàng, vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai nàng.
Trái tim Hoa Khấp Tuyết theo động tác của hắn nhẹ nhàng rung động, chóp mũi có chút ê ẩm, hốc mắt cũng đỏ lên, nguyện ý, nàng nguyện ý nhưng vào giờ khắc này nàng lại không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ đành phải đón lấy ánh nắng nhàn nhạt, nở ra một nụ cười thật xinh đẹp động lòng người thay cho câu trả lời, dùng nụ cười này để nói lên nàng đối với hắn là thâm tình, nàng yêu hắn, cho nên, nàng nguyện ý.
Nụ cười này, có chút ngượng ngùng, có chút vui sướng, có chút ngây thơ nhưng lại đẹp đến tự nhiên, đẹp đến kỳ ảo, đẹp đến nhiều người phải ngừng hô hấp.
Mộ Lương thấy vậy, dưới thân run lên, chờ đón chính là, vẻ mặt mừng như điên, trong đôi mắt kia tất cả đều là tình yêu, giờ phút này là cực hạn vui sướng, hốc mắt hơi đỏ lên, đến âm thanh cũng có chút run rẩy.
"A noãn, nàng nguyện ý, đúng không?"
Thấy hắn đã hiểu câu trả lời của nàng nhưng vẫn là cẩn thận từng li từng tí hỏi ra miệng, hắn sợ, hắn sợ là mình lầm tưởng, cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
"Không gả cho chàng, thì gả cho ai hả?" Hoa Khấp Tuyết nghe được sự cẩn thận trong giọng nói của hắn, trong lòng khẽ động, nam tử cao ngạo như vậy nhưng lại đối với nàng cẩn thận như thế, nàng là may mắn đến cỡ nào đây. . . . . . Nghĩ đến đây, nàng không muốn che giấu tình cảm của mình nữa, nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, âm thanh trong trẻo lạnh lùng lại mang theo chút ngọt mềm, giống như là đang làm nũng.
"Gả cho ta, A noãn nàng chỉ có thể gả cho ta!" Mộ Lương ôm nàng thật chặt, ở trong nước xoay tròn hai vòng, mới nhẹ nhàng thả nàng lại trên tảng đá lớn, khẽ thở gấp, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Hoa Khấp Tuyết, nàng phải ở bên ta cả đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . . Đều là của ta, không cho phép trốn!"
Lúc này đây trời thanh gió mát, tiếng côn trùng kêu vang và tiếng nước chảy, Mộ Lương lấy giọng nói bá đạo, tuyên thệ chủ quyền tuyệt đối với Hoa Khấp Tuyết.
"Nhưng. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết kéo lấy quần áo ở trước ngực hắn, ổn định thân hình của mình, nhìn khuôn mặt vui sướng của hắn, đột nhiên liền nổi lên ý xấu, cười có chút nghịch ngợm nói: "Ta có dự cảm, trừ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . . Ta đều là nam nhân."
"Nàng có phải còn dự cảm được, ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của nàng hay không?" Mộ Lương mặt đen lại đem nàng vây ở bên trong hai cánh tay và tảng đá, cố nén khóe miệng co giật vì kích động.
"Chàng thật thông minh, đến cái này cũng đoán ra được!" Gương mặt Hoa Khấp Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, thấy hắn mặt càng đen hơn, trong mắt tất cả đều là ý cười.
"Cái người bại hoại này, cho tới bây giờ đều chỉ biết sát phong cảnh!" Mộ Lương nguy hiểm nheo mắt lại, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Khấp Tuyết vô tội nháy mắt mấy cái nói: "Ta thế nào. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Mộ Lương không cho nàng cơ hội nói hết lời, cúi người hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, đầu lưỡi bá đạo thăm dò vào trong cái miệng nhỏ của nàng, không ngừng chiếm đoạt hơi thở của nàng.
Môi lưỡi hai người cùng nhau dây dưa, Hoa Khấp Tuyết khẽ mở ra thủy mâu mờ mịt, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại của hắn, trong nội tâm khẽ động, run rẩy hoạt động đầu lưỡi bị hắn mút vào, trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn.
"Ưm . . . . ."
Sự trúc trắc của nàng càng làm hắn kích thích hơn **, đầu lưỡi càn quấy lên nước miếng ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, liếm láp cái lưỡi thơm mềm của nàng, trêu đùa làm bùng lên tình cảm nồng nàn mãnh liệt, một tia nước miếng không kịp nuốt xuống, từ phần môi của hai người chảy xuống, khiến côn trùng nhìn thấy cũng mắc cỡ trốn đi.
"Thiên địa chứng giám, hôm nay A noãn đã trở thành nương tử của Mộ Lương ta, ta Mộ Lương lấy sinh mạng ra thề, đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu, chỉ cưng chiều một người, A noãn, ta yêu nàng."
Mộ Lương buông ra cánh môi bị hôn có chút sưng đỏ của nàng, thâm tình nhìn nàng, cười đến dịu dàng như vậy, âm thanh trầm thấp mê người, làm cho tâm người ta muốn nhũn ra.
Hoa Khấp Tuyết thở nhẹ nhìn hắn, trong tâm đều là cảm động, nàng có tài đức gì, có thể chiếm được sự ưu ái của Mộ Lương, nàng có tài đức gì đâu. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa được một thanh âm hỗn loạn xen lẫn lệ tính nỉ non.
"Mộ Lương, ta cũng yêu chàng. . . . . ."
Nhận được sự đáp lại của người trong lòng, Mộ Lương cũng không khắc chế nổi nữa, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nóng bỏng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, bàn tay đặt ở trên eo nàng siết chặt, âm thanh có chút đè nén hỏi: "A noãn, hoàn toàn trở thành người của ta, được chứ?" Hắn không thể ở dưới tình huống nàng không đồng ý mà muốn nàng, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện trở thành người của mình, mà không phải là bởi vì "Mị hồng nhan" này.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, đã sớm mắc cở đỏ bừng mặt, nghe vậy, có chút ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, thấy hắn đè nén thở gấp, thân thể khẽ phát run, cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ở trong nháy mắt lúc nàng gật đầu, Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy đai lưng buông lỏng, áo trắng ở bên ngoài liền nổi trên mặt nước, mà toàn thân mình nhưng chỉ còn dư lại quần áo thật mỏng.
Mộ Lương nghe vậy, trên mặt đều là sương lạnh, khí tức vương giả bức người tỏa ra bốn phía, ý lạnh cùng tức giận luân phiên trong đáy mắt hắn, thái độ đùa cợt của Hoa Liên Phong đã chọc giận hắn, hiện tại A noãn đang vô cùng suy yếu, hắn là sư phụ của A noãn, hắn như thế nào có thể. . . . . .
"Được rồi, được rồi ta không đùa nữa." Hoa Liên Phong thấy hắn tức giận, vội vàng phất phất tay, yên lặng nhìn gương mặt lạnh của Mộ Lương, nghiêm mặt nói: "Lương tiểu tử, ở bên trong Hàn Trì này "Mị hồng nhan" không thể lấy mạng của Tuyết nha đầu."
"Cái gì?" Mộ Lương kinh ngạc nhìn hắn, hắn không biết Hàn Trì rốt cuộc còn có cái công hiệu gì.
"A, đúng rồi, các ngươi. . . . . . Còn chưa có lần đầu tiên đúng không?" Hoa Liên Phong mặc kệ câu hỏi của hắn, ngược lại sáp đến hỏi, cặp mắt lóng lánh tinh quang.
"Sư phụ. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết vô lực quát nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm hồng, lần này là bởi vì thẹn thùng.
"Vâng!" Mộ Lương thấy hắn không giống như là đang nói đùa, cũng không để ý nhiều như vậy, tay ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, gật đầu một cái.
"Ha ha, ông trời cũng giúp các ngươi rồi!" Hoa Liên Phong đột nhiên cười lớn, ngay sau đó nghiêm túc nhìn Mộ Lương nói: "Mị hồng nhan" này nếu đụng phải nước Hàn Trì, chẳng những không phải là độc dược mà ngược lại còn là linh dược đại bổ, nếu nam nữ hai bên có một người trúng độc này mà hai người đều là hoàn bích chi thân, ở trong Hàn Trì giải loại độc này, lại có thể thay da đổi thịt, tăng lên huyễn lực!"
"Người nói, độc này, ngược lại là tốt?" Mộ Lương có chút kinh ngạc hỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là kinh ngạc.
"Đúng vậy, cho nên nói ông trời cũng đang giúp các ngươi." Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu, chậm rãi đứng dậy, mập mờ nhìn Mộ Lương liếc mắt một cái, lắc mình rời đi.
"Lương nhi, ** một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, lão đầu ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi, ha ha ha. . . . . ."
Theo âm thanh của hắn đi xa, một viên thuốc màu trắng bắn vào trong miệng Hoa Khấp Tuyết.
Thân thể Hoa Khấp Tuyết cứng đờ, cảm giác vô lực biến mất hơn phân nửa, thử hoạt động tay chân, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác nam nhân phía sau ôm lấy mình càng chặt hơn.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, cúi đầu khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục sự trong trẻo lạnh lùng của nàng, ánh mắt kia mười phần nghiêm túc, mười phần. . . . . . Dịu dàng.
"Nhìn cái gì." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn một cái, cảm giác không khí hiện tại có chút không đúng, muốn nhích từ trong ngực hắn ra ngoài một chút.
"A noãn." Mộ Lương cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, trong mắt dần dần dâng lên thâm tình, giọng nói rất dịu dàng, rất dịu dàng, mặc dù đang ở sâu trong Hàn Trì, vẫn như cũ không che giấu được sự ấm áp trong giọng điệu.
Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, đón nhận ánh mắt hắn, cố nén nhịp tim đang không ngừng gia tốc, trên mặt cố làm ra vẻ trấn định nhưng ánh mắt lóe lên lại bán đứng nàng.
"A noãn, sư phụ nói. . . . . ." Mộ Lương hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, hầu kết giật giật, âm thanh có chút khàn khàn.
"Ta hiện tại không có việc gì." Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời của hắn, tim đập nhanh hơn, lời của sư phụ, nàng hiểu, sư phụ là muốn Mộ Lương, ở nơi Hàn Trì này. . . . . . Muốn nàng.
"Dược tính, còn chưa có trừ." Mộ Lương biết nàng xấu hổ, trong mắt xẹt qua ý cười, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trên mặt nóng hừng hực, nghiêng đầu đi, mím chặt môi, nàng biết dược tính còn chưa có trừ, nàng cũng biết không được bao lâu, nàng sẽ lại bị "Mị hồng nhan" khống chế nhưng ban ngày ban mặt thế này, hắn muốn nàng đồng ý thế nào!
Mộ Lương thấy nàng hất mặt, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười dịu dàng, bàn tay trìu mến khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, từng cái từng cái, trêu chọc lòng của nàng.
Hai má của Hoa Khấp Tuyết bị hắn vuốt ve, dần dần nhiễm hồng, hai mắt cũng không tự chủ khẽ nheo lại.
Đột nhiên, Mộ Lương dừng động tác lại, ôm lấy đầu nàng, trong tròng mắt đen sâu thẳm tất cả đều là thâm tình cùng nghiêm túc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, cười đến bộc phát dịu dàng, âm thanh kia như rượu lâu năm làm say lòng người.
"Hoa Khấp Tuyết, nàng có nguyện ý trở thành nương tử của Mộ Lương ta không?"
Hoa Khấp Tuyết sững sờ nhìn hắn, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, thủy mâu chống lại con ngươi thâm tình của hắn, thấy rõ trong mắt của hắn là tình yêu sâu đậm.
Côn trùng kêu vang, chim hót, lá cây ma sát vang dội. . . . . .Tất cả những âm thanh này nàng đều không nghe thấy nữa, bên tai chỉ còn lại lời nói dịu dàng của hắn.
Hoa Khấp Tuyết, nàng có nguyện ý trở thành nương tử của Mộ Lương ta không?
Ánh sáng trong đáy mắt Hoa Khấp Tuyết lưu chuyển, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Mộ Lương cũng lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nàng, tròng mắt đen tràn đầy tinh quang sáng ngời, lại mang theo khát vọng, khát vọng người trong lòng kia nhẹ nhàng gật đầu, bờ môi khẽ cười, bao hàm vô tận cưng chiều cùng dịu dàng, khiến cho ai thấy cũng phải say mê, bàn tay dịu dàng xẹt qua trán của nàng, vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai nàng.
Trái tim Hoa Khấp Tuyết theo động tác của hắn nhẹ nhàng rung động, chóp mũi có chút ê ẩm, hốc mắt cũng đỏ lên, nguyện ý, nàng nguyện ý nhưng vào giờ khắc này nàng lại không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ đành phải đón lấy ánh nắng nhàn nhạt, nở ra một nụ cười thật xinh đẹp động lòng người thay cho câu trả lời, dùng nụ cười này để nói lên nàng đối với hắn là thâm tình, nàng yêu hắn, cho nên, nàng nguyện ý.
Nụ cười này, có chút ngượng ngùng, có chút vui sướng, có chút ngây thơ nhưng lại đẹp đến tự nhiên, đẹp đến kỳ ảo, đẹp đến nhiều người phải ngừng hô hấp.
Mộ Lương thấy vậy, dưới thân run lên, chờ đón chính là, vẻ mặt mừng như điên, trong đôi mắt kia tất cả đều là tình yêu, giờ phút này là cực hạn vui sướng, hốc mắt hơi đỏ lên, đến âm thanh cũng có chút run rẩy.
"A noãn, nàng nguyện ý, đúng không?"
Thấy hắn đã hiểu câu trả lời của nàng nhưng vẫn là cẩn thận từng li từng tí hỏi ra miệng, hắn sợ, hắn sợ là mình lầm tưởng, cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
"Không gả cho chàng, thì gả cho ai hả?" Hoa Khấp Tuyết nghe được sự cẩn thận trong giọng nói của hắn, trong lòng khẽ động, nam tử cao ngạo như vậy nhưng lại đối với nàng cẩn thận như thế, nàng là may mắn đến cỡ nào đây. . . . . . Nghĩ đến đây, nàng không muốn che giấu tình cảm của mình nữa, nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, âm thanh trong trẻo lạnh lùng lại mang theo chút ngọt mềm, giống như là đang làm nũng.
"Gả cho ta, A noãn nàng chỉ có thể gả cho ta!" Mộ Lương ôm nàng thật chặt, ở trong nước xoay tròn hai vòng, mới nhẹ nhàng thả nàng lại trên tảng đá lớn, khẽ thở gấp, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Hoa Khấp Tuyết, nàng phải ở bên ta cả đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . . Đều là của ta, không cho phép trốn!"
Lúc này đây trời thanh gió mát, tiếng côn trùng kêu vang và tiếng nước chảy, Mộ Lương lấy giọng nói bá đạo, tuyên thệ chủ quyền tuyệt đối với Hoa Khấp Tuyết.
"Nhưng. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết kéo lấy quần áo ở trước ngực hắn, ổn định thân hình của mình, nhìn khuôn mặt vui sướng của hắn, đột nhiên liền nổi lên ý xấu, cười có chút nghịch ngợm nói: "Ta có dự cảm, trừ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . . Ta đều là nam nhân."
"Nàng có phải còn dự cảm được, ta sẽ là huynh trưởng ruột thịt của nàng hay không?" Mộ Lương mặt đen lại đem nàng vây ở bên trong hai cánh tay và tảng đá, cố nén khóe miệng co giật vì kích động.
"Chàng thật thông minh, đến cái này cũng đoán ra được!" Gương mặt Hoa Khấp Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, thấy hắn mặt càng đen hơn, trong mắt tất cả đều là ý cười.
"Cái người bại hoại này, cho tới bây giờ đều chỉ biết sát phong cảnh!" Mộ Lương nguy hiểm nheo mắt lại, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Khấp Tuyết vô tội nháy mắt mấy cái nói: "Ta thế nào. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Mộ Lương không cho nàng cơ hội nói hết lời, cúi người hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, đầu lưỡi bá đạo thăm dò vào trong cái miệng nhỏ của nàng, không ngừng chiếm đoạt hơi thở của nàng.
Môi lưỡi hai người cùng nhau dây dưa, Hoa Khấp Tuyết khẽ mở ra thủy mâu mờ mịt, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại của hắn, trong nội tâm khẽ động, run rẩy hoạt động đầu lưỡi bị hắn mút vào, trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn.
"Ưm . . . . ."
Sự trúc trắc của nàng càng làm hắn kích thích hơn **, đầu lưỡi càn quấy lên nước miếng ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, liếm láp cái lưỡi thơm mềm của nàng, trêu đùa làm bùng lên tình cảm nồng nàn mãnh liệt, một tia nước miếng không kịp nuốt xuống, từ phần môi của hai người chảy xuống, khiến côn trùng nhìn thấy cũng mắc cỡ trốn đi.
"Thiên địa chứng giám, hôm nay A noãn đã trở thành nương tử của Mộ Lương ta, ta Mộ Lương lấy sinh mạng ra thề, đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu, chỉ cưng chiều một người, A noãn, ta yêu nàng."
Mộ Lương buông ra cánh môi bị hôn có chút sưng đỏ của nàng, thâm tình nhìn nàng, cười đến dịu dàng như vậy, âm thanh trầm thấp mê người, làm cho tâm người ta muốn nhũn ra.
Hoa Khấp Tuyết thở nhẹ nhìn hắn, trong tâm đều là cảm động, nàng có tài đức gì, có thể chiếm được sự ưu ái của Mộ Lương, nàng có tài đức gì đâu. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa được một thanh âm hỗn loạn xen lẫn lệ tính nỉ non.
"Mộ Lương, ta cũng yêu chàng. . . . . ."
Nhận được sự đáp lại của người trong lòng, Mộ Lương cũng không khắc chế nổi nữa, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nóng bỏng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, bàn tay đặt ở trên eo nàng siết chặt, âm thanh có chút đè nén hỏi: "A noãn, hoàn toàn trở thành người của ta, được chứ?" Hắn không thể ở dưới tình huống nàng không đồng ý mà muốn nàng, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện trở thành người của mình, mà không phải là bởi vì "Mị hồng nhan" này.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, đã sớm mắc cở đỏ bừng mặt, nghe vậy, có chút ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, thấy hắn đè nén thở gấp, thân thể khẽ phát run, cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ở trong nháy mắt lúc nàng gật đầu, Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy đai lưng buông lỏng, áo trắng ở bên ngoài liền nổi trên mặt nước, mà toàn thân mình nhưng chỉ còn dư lại quần áo thật mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.