Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 72: CHUYỆN THỎA MÃN Ở HÀN TRÌ
Thụy Tiểu Ngốc
26/12/2016
"Nguyệt Nguyên, ngươi là tể tướng của Phong quốc, ngươi làm như vậy, có tính là đang bán nước không?" Mộ Lương cười như không cười nhìn nam tử đứng
trước mặt.
"Mạng của ta là do Vương gia cứu, ta làm tể tướng của Phong quốc cũng chỉ để một ngày có thể trợ giúp cho Vương gia." Nguyệt Nguyên thản nhiên cười, hắn vốn vô tâm với chức vị, nhưng trong lúc vô tình hắn biết Phong quốc muốn cùng với tước nước hợp lực tấn công Mộ quốc nên hắn dứt khoát dấn thân vào quan trường, chỉ vì muốn cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất cho Mộ Lương.
"A, Phong quốc này sợ là bị bức đến tức điên rồi." Mộ Lương cười khẽ, người này là do hắn cứu, nếu hắn nghĩ muốn báo ân, vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản, nghĩ đến Phong quốc, tròng mắt đen của hắn xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh.
"Ta chỉ trung thành với người mà đáng giá để ta trung thành." Nguyệt Nguyên hừ lạnh, nghĩ đến Phong quốc kia, trong mắt xẹt qua giễu cợt, dã tâm của thái tử Phong quốc, hắn nhìn ra được và rất khinh thường, hắn biết thái tử này coi Mộ Lương là mục tiêu cạnh tranh lớn nhất nhưng hắn lại không biết hắn đâu có tư cách này.
Có lẽ trong lòng hắn đã sùng bái Mộ Lương một cách vô điều kiện và mù quáng, Nguyệt Nguyên coi tất cả những người muốn tranh cao thấp với Mộ Lương đều là ngu xuẩn.
"Nguyệt Nguyên, ngươi thật cố chấp." Mộ Lương nhíu mày.
"Vương gia, năm đó ta đã sắp chết, nếu không có người, ta cũng không thể thật tốt đứng ở chỗ này, nếu muốn nói ta cố chấp cũng được, ta không có lời nào để nói." Nguyệt Nguyên nhún nhún vai, nhìn sắc trời một chút, nghĩ mình nên rời đi rồi.
"Lời của ngươi nói, Bổn vương sẽ ghi nhớ." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Phong quốc cùng tước nước đã bắt đầu bí mật hợp tác, chuyện này hắn đã sớm biết, Nguyệt Nguyên này. . . . . . Chỉ có thể nói là ban đầu mình không có cứu lầm người.
"Vương gia không nghi ngờ lời ta nói là thật hay giả sao?" Nguyệt Nguyên có chút nghi ngờ.
"Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng." Mộ Lương bí hiểm mà nhìn hắn một cái, dời tầm mắt đi, hắn có dự cảm, Nguyệt Nguyên này trong tương lai, đối với Mộ quốc sẽ rất là hữu dụng.
Nguyệt Nguyên nghe vậy, hốc mắt ươn ướt, Vương gia tin tưởng hắn, hắn không biết nên nói gì nữa, sau này Vương gia muốn hắn làm cái gì, hắn nhất quyết không nói chữ không!
Mộ Lương thản nhiên nhìn về phía xa, có chút nhớ nhung A noãn, không biết nàng bây giờ đang làm gì. . . . . . Đột nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, chợt đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia lo lắng.
"Vương gia, làm sao vậy?" Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn hắn, một người trấn định lạnh nhạt như vậy trên mặt làm sao sẽ xuất hiện vẻ mặt bất an như thế này, chẳng lẽ là có liên quan đến Hoa Khấp Tuyết?
"Ngươi trở về đi, ta còn có chuyện." Mộ Lương phất phất tay, ý bảo hắn không có việc gì, nhấc chân liền tính đi Lương các.
"Vương gia, vương phi đã xảy ra chuyện!" Trạch Hàn lao đến trước mặt Mộ Lương, té quỵ xuống đất, mắt đỏ rống to.
Dứt lời, liền cảm thấy một trận gió thổi qua, trong đại sảnh không còn bóng dáng của Mộ Lương.
Trạch Hàn nhìn về phương hướng hắn biến mất, trên mặt đều là tự trách, Vương phi là vì cứu bọn họ nên mới bày ra kết giới kia để ngăn cản khói độc cho bọn họ. Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn có chết, cũng không bù đắp được!
Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn Trạch Hàn liếc mắt một cái, đưa tay kéo hắn lên.
"A noãn!" Mộ Lương vọt vào Lương các, liền nhìn thấy Trạch Linh điên cuồng phá bỏ kết giới, trong lòng càng thêm hốt hoảng, kéo hắn ra, đưa tay phá kết giới này.
Cùng lúc đó, một tia độc vụ cuối cùng thấm vào trong cơ thể của Hoa Khấp Tuyết, thi thể trên đất trong nháy mắt biến thành bột.
Mộ Lương thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, đốn cảm tâm thần câu liệt, thi thể hóa thành bột. . . . . . Chẳng lẽ là nó?
Mộ Lương tái mặt vọt tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, ôm nàng vào trong ngực, thấy bộ dạng của nàng, càng thêm xác nhận suy đoán của mình, A noãn là trúng "Mị hồng nhan"!
Hoa Khấp Tuyết thở nhè nhẹ nhìn nam nhân đang ôm lấy mình, cắn cánh môi kiều diễm ướt át, trên gương mặt trắng như tuyết một mảnh đỏ hồng, trong hai tròng mắt tất cả đều là ánh nước, lông mi dài khẽ run, đôi tay níu lấy cổ áo của mình, lý trí muốn ngăn lại nhưng lại không ngăn cản được mình, khó nhịn uốn éo người.
"A noãn!" Mộ Lương sốt ruột đến đỏ mắt, đau lòng nhìn Hoa Khấp Tuyết bị trúng thuốc, bắt đầu vì nàng vận công bức độc nhưng vô luận như thế nào, hắn đều không ép độc ra được, trong đầu một đạo bạch quang hiện ra, hắn nhớ tới một chuyện "Mị hồng nhan" này là mị dược, căn bản không thể nào dùng cách giống như bình thường để bức độc dược ra ngoài được, cũng bởi vì nó không phải là độc, cho nên thân thể bách độc bất xâm của A noãn mới không chống lại nó được.
Muốn giải "Mị hồng nhan" A noãn nhất định phải cùng mình ân ái nhưng sau khi giải độc A noãn sống một ngày sẽ là một năm, sẽ già đi nhanh chóng, đến cuối cùng hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, đây chính là chỗ lợi hại của "Mị hồng nhan"!
"Mộ Lương, ta khó chịu." Hoa Khấp Tuyết lã chã chực khóc khẽ rên, cắn chặt cánh môi, cố gắng đối kháng với nhiệt lưu trong cơ thể, thủy mâu mờ mịt nhìn chằm chằm vào Mộ Lương.
"A noãn, nàng cố nhịn, ta nhất định sẽ cứu nàng!" Mắt Mộ Lương đỏ lên, thở gấp, sở học kiến thức trong đầu không ngừng xẹt qua, hắn nhất định phải tỉnh táo, nhất định phải nghĩ ra phương pháp cứu A noãn!
Lý trí của Hoa Khấp Tuyết đã bị ăn mòn hơn phân nửa, nắm y phục của mình kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ nhất mạt đỏ tươi, đôi mắt ngập nước, hàm răng cắn chặt cánh môi xinh xắn còn váy đã sớm bị nàng kéo lên phân nửa, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, mồ hôi từ trán nhỏ xuống, chảy tới bộ ngực trắng như tuyết, áo ngực màu trắng như ẩn như hiện, tràn đầy câu mỵ.
"Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết cuối cùng không nhịn được nữa, tiếng rên rỉ kiều mỵ mê người từ trong miệng bật ra, thân thể không tự chủ được dán sát vào người Mộ Lương, hình như là chỉ có làm vậy mới có thể dễ chịu.
"A noãn!" Mộ Lương thấy bộ dạng mị hoặc này của nàng, hầu kết không nhịn được chuyển động , hai mắt đầy tơ máu, trong cơ thể lại dấy lên lửa dục, lúc bình thường Hoa Khấp Tuyết đã vô cùng dụ hoặc, càng không cần phải nói đến bây giờ nàng bị trúng mị dược!
"Mộ Lương, ta khó chịu. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết thút thít, cầm bàn tay của Mộ Lương đặt vào bên trong áo, khi chạm với da thịt của hắn, liền thoải mái rên rỉ.
"A noãn, nàng cố chịu đựng, ta dẫn nàng đi mang sơn!" Mộ Lương chợt tìm về lý trí, thở hổn hển rồi sửa sang lại y phục của nàng, phá vỡ cửa sổ lắc mình rời đi, hắn muốn mang A noãn đi Hàn Trì, chỉ có Hàn Trì mới có thể cứu nàng!
Trạch Linh nhìn hai người đi xa, vô lực té quỵ xuống đất, Vương gia, người nhất định phải cứu Vương phi trở về a!
Trên Mang sơn.
"Bùm!" Hai đạo bóng người vọt vào Hàn Trì, tạo ra sóng lớn.
Mộ Lương từ trong Hàn Trì ngoi lên, sau đó nhanh chóng kéo Hoa Khấp Tuyết lên, mang theo nàng hướng vào bờ, tìm tảng đá to bằng phẳng cho nàng dựa vào.
"A noãn, hiện tại có khá hơn một chút hay không?" Mộ Lương vỗ vỗ mặt của nàng, khẩn trương nhìn nàng.
Trải qua ngâm nước trong Hàn Trì, cảm giác nóng rực trong cơ thể của Hoa Khấp Tuyết đã tiêu tan không ít, trong đầu khôi phục hơn phân nửa lý trí, nhịp tim của nàng đã bình ổn, để hắn đỡ ngồi xuống tảng đá lớn xong, khẽ thở gấp, lắc đầu một cái.
"A noãn, ta vận công áp chế độc tính của nàng, sau đó chúng ta đi tìm Hoa gia gia!" Mộ Lương thấy nàng lắc đầu, thở ra một hơi, để cho nàng tựa vào trên tảng đá lớn, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
"Ưm . . . . ." Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, vừa định gật đầu, lại cảm thấy trong cơ thể một cỗ cảm giác nóng rực mãnh liệt hơn xông lên, than nhẹ ra tiếng, trong mắt lần nữa dâng lên hơi nước.
"A noãn!" Mộ Lương thấy sắc mặt nàng lại bắt đầu chuyển đỏ, sốt ruột đến đỏ mắt, hận không thể róc xương lóc thịt người đã bỏ thuốc thế nhưng lại hạ loại độc dược này cho A noãn.
"Mộ Lương. . . . . . Ưm. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết bám chặt một bên tảng đá, đè nén khó chịu trong người, muốn nặn ra một chút tươi cười, thế nhưng tiếng rên rỉ ở bên môi lại lần nữa bật ra.
Mộ Lương mím chặt môi, ôm nàng vào trong ngực, cố trụ thân thể run rẩy của nàng, khóa lại con ngươi bất lực của nàng, ánh sáng tím vây quanh giữa hai người.
Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy cảm giác nóng rực trong cơ thể hình như bị dồn vào chung một chỗ, không hề tán loạn nữa, cuối cùng lại từ từ biến mất, nàng thở hổn hển, bởi vì trong cơ thể không có đủ huyễn lực, không ngăn được sự lạnh lẽo của Hàn Trì, thân thể không nhịn được run lên.
Mộ Lương mở mắt ra, liền thấy sắc mặt nàng trắng bệch, yếu đuối đến gần như sắp té xỉu, hắn đau lòng vô cùng.
"A noãn, ta tạm thời áp chế độc tính của nàng, chúng ta đi tìm Hoa gia gia!" Mộ Lương ôm nàng lên, biết nàng không có huyễn thuật chống đỡ ở Hàn Trì này căn bản chính là một loại hành hạ khác.
"Được. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết vô lực dựa vào trong ngực hắn, nặn ra một nụ cười suy yếu như hoa lê bay trong gió vừa mỹ lệ vừa yếu ớt.
Mộ Lương nhìn bộ dáng nàng như thế, vành mắt đỏ lên, truyền huyễn lực vào trong cơ thể nàng, để ngăn cản rét lạnh của Hàn Trì cho nàng.
"Tiểu tử, không cần đi tìm ta, ta tự mình tới rồi!" Hoa Liên Phong cười híp mắt đứng ở bên bờ, nhìn hai người ôm nhau trong hồ.
Thân thể Mộ Lương cứng đờ, chợt ngẩng đầu, giống như là tìm được hi vọng, nhìn về phía Hoa Liên Phong trong hai mắt tất cả đều là khẩn cầu, âm thanh bởi vì kích động mà có chút run rẩy: "Gia gia, cứu cứu A noãn! Nàng trúng "Mị hồng nhan"!
Hoa Khấp Tuyết vô lực giương mắt, nhìn một thân áo trắng của Hoa Liên Phong, suy yếu kêu một tiếng: "Sư phụ."
"Tuyết nha đầu ngoan, một lát nữa cho Lương tiểu tử cứu ngươi Hàaa...!" Hoa Liên Phong nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết suy yếu như vậy, trong mắt xẹt qua đau lòng nhưng lập tức liền cười lên.
"Sư phụ, đây là "Mị hồng nhan", ta không cứu được!" Mộ Lương gấp gáp rống to, sự lạnh nhạt trước sau như một đã sớm biến mất không thấy gì nữa, hắn lúc này chỉ biết tới nữ nhân mà mình yêu thương hắn nóng ruột đau lòng tới cực điểm!
"Cũng chỉ là "Mị hồng nhan", ai nói ngươi cứu không được?" Hoa Liên Phong hài hước cười, một chút cũng không nóng nảy.
Mộ Lương thấy vậy, giận tái mặt nói: "Gia gia, nếu ta muốn nàng sẽ chỉ hại nàng!" Dược tính của "Mị hồng nhan" Hoa gia gia làm sao mà không biết!
"Mạng của ta là do Vương gia cứu, ta làm tể tướng của Phong quốc cũng chỉ để một ngày có thể trợ giúp cho Vương gia." Nguyệt Nguyên thản nhiên cười, hắn vốn vô tâm với chức vị, nhưng trong lúc vô tình hắn biết Phong quốc muốn cùng với tước nước hợp lực tấn công Mộ quốc nên hắn dứt khoát dấn thân vào quan trường, chỉ vì muốn cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất cho Mộ Lương.
"A, Phong quốc này sợ là bị bức đến tức điên rồi." Mộ Lương cười khẽ, người này là do hắn cứu, nếu hắn nghĩ muốn báo ân, vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản, nghĩ đến Phong quốc, tròng mắt đen của hắn xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh.
"Ta chỉ trung thành với người mà đáng giá để ta trung thành." Nguyệt Nguyên hừ lạnh, nghĩ đến Phong quốc kia, trong mắt xẹt qua giễu cợt, dã tâm của thái tử Phong quốc, hắn nhìn ra được và rất khinh thường, hắn biết thái tử này coi Mộ Lương là mục tiêu cạnh tranh lớn nhất nhưng hắn lại không biết hắn đâu có tư cách này.
Có lẽ trong lòng hắn đã sùng bái Mộ Lương một cách vô điều kiện và mù quáng, Nguyệt Nguyên coi tất cả những người muốn tranh cao thấp với Mộ Lương đều là ngu xuẩn.
"Nguyệt Nguyên, ngươi thật cố chấp." Mộ Lương nhíu mày.
"Vương gia, năm đó ta đã sắp chết, nếu không có người, ta cũng không thể thật tốt đứng ở chỗ này, nếu muốn nói ta cố chấp cũng được, ta không có lời nào để nói." Nguyệt Nguyên nhún nhún vai, nhìn sắc trời một chút, nghĩ mình nên rời đi rồi.
"Lời của ngươi nói, Bổn vương sẽ ghi nhớ." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Phong quốc cùng tước nước đã bắt đầu bí mật hợp tác, chuyện này hắn đã sớm biết, Nguyệt Nguyên này. . . . . . Chỉ có thể nói là ban đầu mình không có cứu lầm người.
"Vương gia không nghi ngờ lời ta nói là thật hay giả sao?" Nguyệt Nguyên có chút nghi ngờ.
"Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng." Mộ Lương bí hiểm mà nhìn hắn một cái, dời tầm mắt đi, hắn có dự cảm, Nguyệt Nguyên này trong tương lai, đối với Mộ quốc sẽ rất là hữu dụng.
Nguyệt Nguyên nghe vậy, hốc mắt ươn ướt, Vương gia tin tưởng hắn, hắn không biết nên nói gì nữa, sau này Vương gia muốn hắn làm cái gì, hắn nhất quyết không nói chữ không!
Mộ Lương thản nhiên nhìn về phía xa, có chút nhớ nhung A noãn, không biết nàng bây giờ đang làm gì. . . . . . Đột nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, chợt đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia lo lắng.
"Vương gia, làm sao vậy?" Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn hắn, một người trấn định lạnh nhạt như vậy trên mặt làm sao sẽ xuất hiện vẻ mặt bất an như thế này, chẳng lẽ là có liên quan đến Hoa Khấp Tuyết?
"Ngươi trở về đi, ta còn có chuyện." Mộ Lương phất phất tay, ý bảo hắn không có việc gì, nhấc chân liền tính đi Lương các.
"Vương gia, vương phi đã xảy ra chuyện!" Trạch Hàn lao đến trước mặt Mộ Lương, té quỵ xuống đất, mắt đỏ rống to.
Dứt lời, liền cảm thấy một trận gió thổi qua, trong đại sảnh không còn bóng dáng của Mộ Lương.
Trạch Hàn nhìn về phương hướng hắn biến mất, trên mặt đều là tự trách, Vương phi là vì cứu bọn họ nên mới bày ra kết giới kia để ngăn cản khói độc cho bọn họ. Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn có chết, cũng không bù đắp được!
Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn Trạch Hàn liếc mắt một cái, đưa tay kéo hắn lên.
"A noãn!" Mộ Lương vọt vào Lương các, liền nhìn thấy Trạch Linh điên cuồng phá bỏ kết giới, trong lòng càng thêm hốt hoảng, kéo hắn ra, đưa tay phá kết giới này.
Cùng lúc đó, một tia độc vụ cuối cùng thấm vào trong cơ thể của Hoa Khấp Tuyết, thi thể trên đất trong nháy mắt biến thành bột.
Mộ Lương thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, đốn cảm tâm thần câu liệt, thi thể hóa thành bột. . . . . . Chẳng lẽ là nó?
Mộ Lương tái mặt vọt tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, ôm nàng vào trong ngực, thấy bộ dạng của nàng, càng thêm xác nhận suy đoán của mình, A noãn là trúng "Mị hồng nhan"!
Hoa Khấp Tuyết thở nhè nhẹ nhìn nam nhân đang ôm lấy mình, cắn cánh môi kiều diễm ướt át, trên gương mặt trắng như tuyết một mảnh đỏ hồng, trong hai tròng mắt tất cả đều là ánh nước, lông mi dài khẽ run, đôi tay níu lấy cổ áo của mình, lý trí muốn ngăn lại nhưng lại không ngăn cản được mình, khó nhịn uốn éo người.
"A noãn!" Mộ Lương sốt ruột đến đỏ mắt, đau lòng nhìn Hoa Khấp Tuyết bị trúng thuốc, bắt đầu vì nàng vận công bức độc nhưng vô luận như thế nào, hắn đều không ép độc ra được, trong đầu một đạo bạch quang hiện ra, hắn nhớ tới một chuyện "Mị hồng nhan" này là mị dược, căn bản không thể nào dùng cách giống như bình thường để bức độc dược ra ngoài được, cũng bởi vì nó không phải là độc, cho nên thân thể bách độc bất xâm của A noãn mới không chống lại nó được.
Muốn giải "Mị hồng nhan" A noãn nhất định phải cùng mình ân ái nhưng sau khi giải độc A noãn sống một ngày sẽ là một năm, sẽ già đi nhanh chóng, đến cuối cùng hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, đây chính là chỗ lợi hại của "Mị hồng nhan"!
"Mộ Lương, ta khó chịu." Hoa Khấp Tuyết lã chã chực khóc khẽ rên, cắn chặt cánh môi, cố gắng đối kháng với nhiệt lưu trong cơ thể, thủy mâu mờ mịt nhìn chằm chằm vào Mộ Lương.
"A noãn, nàng cố nhịn, ta nhất định sẽ cứu nàng!" Mắt Mộ Lương đỏ lên, thở gấp, sở học kiến thức trong đầu không ngừng xẹt qua, hắn nhất định phải tỉnh táo, nhất định phải nghĩ ra phương pháp cứu A noãn!
Lý trí của Hoa Khấp Tuyết đã bị ăn mòn hơn phân nửa, nắm y phục của mình kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ nhất mạt đỏ tươi, đôi mắt ngập nước, hàm răng cắn chặt cánh môi xinh xắn còn váy đã sớm bị nàng kéo lên phân nửa, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, mồ hôi từ trán nhỏ xuống, chảy tới bộ ngực trắng như tuyết, áo ngực màu trắng như ẩn như hiện, tràn đầy câu mỵ.
"Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết cuối cùng không nhịn được nữa, tiếng rên rỉ kiều mỵ mê người từ trong miệng bật ra, thân thể không tự chủ được dán sát vào người Mộ Lương, hình như là chỉ có làm vậy mới có thể dễ chịu.
"A noãn!" Mộ Lương thấy bộ dạng mị hoặc này của nàng, hầu kết không nhịn được chuyển động , hai mắt đầy tơ máu, trong cơ thể lại dấy lên lửa dục, lúc bình thường Hoa Khấp Tuyết đã vô cùng dụ hoặc, càng không cần phải nói đến bây giờ nàng bị trúng mị dược!
"Mộ Lương, ta khó chịu. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết thút thít, cầm bàn tay của Mộ Lương đặt vào bên trong áo, khi chạm với da thịt của hắn, liền thoải mái rên rỉ.
"A noãn, nàng cố chịu đựng, ta dẫn nàng đi mang sơn!" Mộ Lương chợt tìm về lý trí, thở hổn hển rồi sửa sang lại y phục của nàng, phá vỡ cửa sổ lắc mình rời đi, hắn muốn mang A noãn đi Hàn Trì, chỉ có Hàn Trì mới có thể cứu nàng!
Trạch Linh nhìn hai người đi xa, vô lực té quỵ xuống đất, Vương gia, người nhất định phải cứu Vương phi trở về a!
Trên Mang sơn.
"Bùm!" Hai đạo bóng người vọt vào Hàn Trì, tạo ra sóng lớn.
Mộ Lương từ trong Hàn Trì ngoi lên, sau đó nhanh chóng kéo Hoa Khấp Tuyết lên, mang theo nàng hướng vào bờ, tìm tảng đá to bằng phẳng cho nàng dựa vào.
"A noãn, hiện tại có khá hơn một chút hay không?" Mộ Lương vỗ vỗ mặt của nàng, khẩn trương nhìn nàng.
Trải qua ngâm nước trong Hàn Trì, cảm giác nóng rực trong cơ thể của Hoa Khấp Tuyết đã tiêu tan không ít, trong đầu khôi phục hơn phân nửa lý trí, nhịp tim của nàng đã bình ổn, để hắn đỡ ngồi xuống tảng đá lớn xong, khẽ thở gấp, lắc đầu một cái.
"A noãn, ta vận công áp chế độc tính của nàng, sau đó chúng ta đi tìm Hoa gia gia!" Mộ Lương thấy nàng lắc đầu, thở ra một hơi, để cho nàng tựa vào trên tảng đá lớn, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
"Ưm . . . . ." Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, vừa định gật đầu, lại cảm thấy trong cơ thể một cỗ cảm giác nóng rực mãnh liệt hơn xông lên, than nhẹ ra tiếng, trong mắt lần nữa dâng lên hơi nước.
"A noãn!" Mộ Lương thấy sắc mặt nàng lại bắt đầu chuyển đỏ, sốt ruột đến đỏ mắt, hận không thể róc xương lóc thịt người đã bỏ thuốc thế nhưng lại hạ loại độc dược này cho A noãn.
"Mộ Lương. . . . . . Ưm. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết bám chặt một bên tảng đá, đè nén khó chịu trong người, muốn nặn ra một chút tươi cười, thế nhưng tiếng rên rỉ ở bên môi lại lần nữa bật ra.
Mộ Lương mím chặt môi, ôm nàng vào trong ngực, cố trụ thân thể run rẩy của nàng, khóa lại con ngươi bất lực của nàng, ánh sáng tím vây quanh giữa hai người.
Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy cảm giác nóng rực trong cơ thể hình như bị dồn vào chung một chỗ, không hề tán loạn nữa, cuối cùng lại từ từ biến mất, nàng thở hổn hển, bởi vì trong cơ thể không có đủ huyễn lực, không ngăn được sự lạnh lẽo của Hàn Trì, thân thể không nhịn được run lên.
Mộ Lương mở mắt ra, liền thấy sắc mặt nàng trắng bệch, yếu đuối đến gần như sắp té xỉu, hắn đau lòng vô cùng.
"A noãn, ta tạm thời áp chế độc tính của nàng, chúng ta đi tìm Hoa gia gia!" Mộ Lương ôm nàng lên, biết nàng không có huyễn thuật chống đỡ ở Hàn Trì này căn bản chính là một loại hành hạ khác.
"Được. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết vô lực dựa vào trong ngực hắn, nặn ra một nụ cười suy yếu như hoa lê bay trong gió vừa mỹ lệ vừa yếu ớt.
Mộ Lương nhìn bộ dáng nàng như thế, vành mắt đỏ lên, truyền huyễn lực vào trong cơ thể nàng, để ngăn cản rét lạnh của Hàn Trì cho nàng.
"Tiểu tử, không cần đi tìm ta, ta tự mình tới rồi!" Hoa Liên Phong cười híp mắt đứng ở bên bờ, nhìn hai người ôm nhau trong hồ.
Thân thể Mộ Lương cứng đờ, chợt ngẩng đầu, giống như là tìm được hi vọng, nhìn về phía Hoa Liên Phong trong hai mắt tất cả đều là khẩn cầu, âm thanh bởi vì kích động mà có chút run rẩy: "Gia gia, cứu cứu A noãn! Nàng trúng "Mị hồng nhan"!
Hoa Khấp Tuyết vô lực giương mắt, nhìn một thân áo trắng của Hoa Liên Phong, suy yếu kêu một tiếng: "Sư phụ."
"Tuyết nha đầu ngoan, một lát nữa cho Lương tiểu tử cứu ngươi Hàaa...!" Hoa Liên Phong nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết suy yếu như vậy, trong mắt xẹt qua đau lòng nhưng lập tức liền cười lên.
"Sư phụ, đây là "Mị hồng nhan", ta không cứu được!" Mộ Lương gấp gáp rống to, sự lạnh nhạt trước sau như một đã sớm biến mất không thấy gì nữa, hắn lúc này chỉ biết tới nữ nhân mà mình yêu thương hắn nóng ruột đau lòng tới cực điểm!
"Cũng chỉ là "Mị hồng nhan", ai nói ngươi cứu không được?" Hoa Liên Phong hài hước cười, một chút cũng không nóng nảy.
Mộ Lương thấy vậy, giận tái mặt nói: "Gia gia, nếu ta muốn nàng sẽ chỉ hại nàng!" Dược tính của "Mị hồng nhan" Hoa gia gia làm sao mà không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.