Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 142: ĐẠI KẾT CỤC (2)
Thụy Tiểu Ngốc
06/09/2017
Editor: Mộc Du
"Cảnh Duệ." Mộ Lương nhìn Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt vội vã đi vào cửa, nhíu nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng?"
"Vương gia, rất nhiều người trong thành đã chết, gây ra hoang mang rất lớn." Sắc mặt Cảnh Duệ âm trầm, thật không rõ trận tuyết này rốt cuộc là vì sao mà đến.
"Gọi Trạch Hàn, Trạch Lương đến đây, bằng tốc độ nhanh nhất." Mộ Lương trầm ngâm, sắc mặt nặng nề chưa từng có.
"Vâng Vương gia!" Cảnh Duệ đáp, nhỏ giọng dặn dò Lưu Nguyệt mấy câu, mới nhanh chóng rời đi.
"Lưu Nguyệt, ngươi đi chuẩn bị quần áo cho chúng ta, còn có của ngươi với Cảnh Duệ cũng thu dọn luôn đi." Hoa Khấp Tuyết chờ Cảnh Duệ đi mới ngẩng đầu lên, mặt bị trùm kín đỏ bừng.
"Tiểu thư, chúng ta phải xa nhà sao?" Lưu Nguyệt có chút nghi ngờ, tiểu thư nâng cao cái bụng bự muốn đi đâu?
Hoa Khấp Tuyết không nói, chỉ là sắc mặt tối tăm, Lưu Nguyệt thấy vậy, lại không dám hỏi nhiều, nhanh chân chạy đi.
"Hiện tại vẫn chưa biết ai phải ai không phải, cùng nhau chuẩn bị trước rồi tính sau." Hoa Khấp Tuyết nhìn tuyết bay ở bên ngoài, ánh mắt lạnh dần, sắc trời mờ mịt, tuyết trắng bay tán loạn, một cảnh đẹp suy tàn, liệu có mấy ai biết được đằng sau vẻ đẹp đó là nỗi uy hiếp trí mạng.
Nàng chỉ muốn cùng với Mộ Lương sống thật tốt qua ngày, sinh một bảo bối thuộc về hai người, trải qua cả đời thật vui vẻ, chỉ là dường như ông trời luôn thích đối nghịch với nàng.
"A Noãn, chờ chuyện này qua đi, ta liền từ quan ở nhà với nàng, chuyện gì cũng không quản." Mộ Lương như là biết được suy nghĩ của nàng, tựa đầu lên vai nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Được." Hoa Khấp Tuyết yếu ớt cười, cúi đầu kéo bàn tay to của hắn qua, đặt tay của mình vào trong tay hắn.
"Tiểu nữ nhân, càng ngày càng biết dính lấy ta, hả?" Mộ Lương một tay bao lấy nắm tay nhỏ của nàng, gặm cắn vành tai mượt mà của nàng, trong giọng nói không che giấu được sự hài lòng.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mắt to khẽ híp lại, ngửa đầu hôn lên cằm của hắn, trong mắt lan tràn ý cười trong suốt: "Chàng có ý kiến sao?"
"Dĩ nhiên không có." Mộ Lương cũng hôn hôn lên huyệt thái dương của nàng: "Sao lại muốn cắn cằm của ta, lên trên một chút không phải tốt hơn sao?" Đi lên một chút. . . . . . Là miệng.
Nụ cười của Hoa Khấp Tuyết sâu hơn, há miệng cắn lên môi dưới hắn.
Đang lúc hai người cười đùa thân mật, Mộ Lê đã dẫn theo Bạch Thánh Vũ cùng với Trạch Linh chạy tới, đụng phải một màn này, mỗi một người đều nín lặng.
"Hoàng thúc, người vội vội vàng vàng kêu ta dẫn bọn hắn tới đây, chính là tới xem người. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Khuôn mặt Mộ Lê câm nín.
Mộ Lương bình tĩnh ngẩng đầu lên, giống như mới vừa rồi là không có chuyện gì xảy ra hết nói: "Mộ Lê, Bạch Thánh Vũ, Trạch Linh, Trảm Lãng, đứng qua đây."
Bốn người bị điểm tên đều vô cùng kinh ngạc, sau đó đều không hiểu nhìn hắn, Mộ Lương thản nhiên quét mắt nhìn bốn người một cái: "Nhanh lên một chút."
Bốn người bĩu môi, cùng nhau đi tới, đứng ở bên cạnh hai người.
"Hoàng thúc, vậy chúng ta thì sao?" Mộ Hỏa Nhân xoa xoa cái bụng, đáng thương nhìn Hoa Trảm Lãng, không được hắn ôm có cảm giác trống trải.
Cảnh Duệ cũng dẫn Trạch Hàn và Trạch Lương chạy tới, nghi ngờ nhìn mọi người đang chia ra đứng ở hai bên.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày lướt nhìn mọi người, rút Thiêu Hồng ra, Mộ Lương nhẹ nhàng kéo y phục xuống lộ ra chỗ xương quai xanh, lần đầu tiên trừ Hoa Khấp Tuyết có người ngoài được nhìn thấy Liệp Tử lộ ra trước xương quai xanh.
Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào LiệpTử ở xương quai xanh của Mộ Lương, hai mắt tràn đầy kinh diễm.
Hoa Khấp Tuyết không vui khi thấy nam nhân của mình bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ho nhẹ một tiếng hướng về phía Mộ Lương gật đầu một cái.
Mộ Lương tà mị cười một tiếng, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên xương quai xanh chỗ Liệp Tử, mà Hoa Khấp Tuyết cũng nâng tay phải lên, hai ngón tay đang kẹp Thiêu Hồng, hồng quang cùng tử quang từ Thiêu Hồng và Liệp Tử xông ra không trung, bao vây tất cả những người ở đối diện lại.
Ánh sáng rót vào trong cơ thể mọi người, từng người một chỉ là nghi ngờ nhìn hai người chứ cũng không có bất kì phản ứng nào.
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, nghi ngờ cau mày, lại liếc mắt nhìn bọn họ lần nữa, vẫn không có phản ứng như cũ. . . . . . Lực lượng dưới tay tăng lên, trong lúc nhất thời ánh sáng trong tâm điện đại thịnh.
"A!" Cảnh Duệ đột nhiên hét lớn một tiếng, một búng máu phun ra ngoài, ngay sau đó quanh thân xuất hiện ánh sáng xanh, con ngươi cũng biến thành màu xanh thuần túy.
"Cảnh, Cảnh Duệ?" Hoa Trảm Lãng, Mộ Lê kinh ngạc nhìn một màn này, Cảnh Duệ thế nào cũng cùng một dạng với hắn? Lại nhìn mấy người ở bên cạnh, đột nhiên như đã hiểu ra cái gì, huyễn lực của mấy người này hình như đều mang màu sắc, cũng không đúng a, Trạch Linh giống như là không có.
Mộ Lương thản nhiên cười, hai người thu hồi lực lượng, lẳng lặng nhìn bích quang vòng quanh Cảnh Duệ vẻ mặt đang lộ vẻ khổ sở.
Hoa Trảm Lãng thấy Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết không có động tác gì nữa, lập tức chạy đến bên cạnh Mộ Hỏa Nhân, ôm hông nàng để nàng dựa vào mình tránh cho nàng đứng lâu khó chịu.
"Chủ tử, Cảnh Duệ chính là người có được một phần lực lượng cuối cùng." Thiêu Hồng như trút được gánh nặng nói.
Hoa Khấp Tuyết ném Thiêu Hồng hướng không trung, nó ngoan ngoãn biến thành cây trâm trở lại trên đầu nàng.
"Cảnh Duệ, chàng làm sao vậy?" Lưu Nguyệt thu dọn đồ đạc xong trở lại nhìn thấy quanh thân Cảnh Duệ là một tầng bích quang, đồ trong tay rớt xuống đất, không chút suy nghĩ chạy tới chỗ Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ nghe Lưu Nguyệt hoảng sợ hô to, khó khăn ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ đến lực lượng này có khả năng sẽ thương tổn nàng, trong lòng quýnh lên, dùng sức thu hồi lực lượng toàn thân, tiếp được thân thể Lưu Nguyệt xông tới.
"Không nhìn thấy trên người ta có bích quang sao, còn dám xông tới đây như vậy, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào?" Cảnh Duệ cũng không còn tâm trí đi để ý vết máu trên miệng, đen mặt rống to, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể xông ra một cỗ lực lượng cường đại, lập tức không khống chế được, nếu không phải do nha đầu lỗ mãng này kích thích, có thể bây giờ hắn vẫn còn đang cùng lực lượng kia đối nghịch.
"Máu ——"Tay Lưu Nguyệt run run lau đi vết máu trên miệng Cảnh Duệ, đột nhiên khóc lớn thành tiếng: "Lúc nãy chàng làm sao vậy, tại sao lại hộc máu, ô ô, Cảnh Duệ, chàng không thể có chuyện ——"
"Nếu như ta có chuyện. . . . . ." Trong mắt Cảnh Duệ xẹt qua tia tính toán, cố làm ra vẻ khổ sở hỏi.
Trong lòng Lưu Nguyệt đau xót, nhón mủi chân hung hăng hôn lên môi Cảnh Duệ, không có kĩ thuật gì cứ thế mà hôn lại làm cho Cảnh Duệ kích động đến không nhịn được, đây chính là lần đầu tiên Lưu Nguyệt chủ động, mà những lời kế tiếp của nàng càng làm cho Cảnh Duệ vui mừng đến phát điên.
"Ta còn chưa có gả cho chàng, ta còn chưa sinh con cho chàng, ô ô, chàng làm sao lại có thể có chuyện gì được chứ." Lưu Nguyệt nức nở, không muốn hắn rời đi.
"Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu; nam nhân không gian trá, nữ nhân không chủ động." Hoa Trảm Lãng lưu manh mà cười, gãi gãi cằm Mộ Hỏa Nhân, lại bị Mộ Hỏa Nhân hung hăng trừng mắt.
"Đứa ngốc, ta không sao." Cảnh Duệ ôm nàng thật chặt, hài lòng cười, Lưu Nguyệt hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy dáng vẻ này của hắn tim đập nhanh một hồi.
"Ngồi đi." Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đã sớm ngồi xuống, sắc mặt lại bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Mọi người thấy vậy, biết hắn có chuyện muốn nói, cũng đều thu hồi vẻ mặt vui đùa, lẳng lặng nghe hắn nói, sắc mặt cũng càng ngày càng nặng nề.
"Cho nên trừ bảy người bọn họ ra, chúng ta đều sẽ bị đông lại sao?" Mộ Hỏa Nhân hoắc mắt đứng lên, Hoa Trảm Lãng ở sau lưng nàng thấy vậy trong lòng run sợ, lập tức đỡ nàng ngồi xuống.
"Khoảng thời gian này tuyết rơi nhiều. . . . . ."
"Hỏa Nhân nàng đừng gấp gáp, cẩn thận bụng."
"Không cần, ta không muốn chàng và ta tách ra." Gương mặt Mộ Hỏa Nhân tái nhợt nghiêm trang bắt lấy ống tay áo của Hoa Trảm Lãng, nhìn kỹ có thể phát hiện nàng đang run rẩy, đây là tai ương diệt thế, nếu như hoàng thúc không tu bổ được vết rách đó, thì nàng ngay cả gặp mặt Hoa Trảm Lãng lần cuối cũng không được không phải sao? Nếu như tất cả mọi người đều sẽ chết thì nàng muốn chết cùng một chỗ với Trảm Lãng.
"Tuyết Tuyết, không thể dẫn theo Hỏa Nhân đi cùng sao?" Hốc mắt Hoa Trảm Lãng ửng hồng, ánh mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết mang theo điểm cầu xin, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn Hỏa Nhân bị đông kết.
"Ta nói không thể dẫn theo lúc nào?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bọn họ: "Lưu Nguyệt, Hỏa Nhân, Thánh Diêu, các ngươi đều đi theo đi."
Nàng hiểu được sự khổ sở khi chia lìa, cho nên nàng sẽ không cưỡng cầu.
"Tuyết Tuyết, chúng ta sẽ không làm liên lụy đến các người, nếu như không giúp được gì, chúng ta sẽ tránh đi là xong." Bạch Thánh Diêu không cười nổi nữa rồi, nhưng sắc mặt so Hỏa Nhân vẫn khá hơn một chút.
Mộ Lê đau lòng ôm nàng, tình nguyện nhìn thấy nàng khóc cũng không muốn nhìn thấy nàng cố tỏ ra kiên cường.
"Cho các người thời gian một nén nhang, đi thu dọn đồ đạc rồi tới tập trung!" Mộ Lương nhắm hai mắt lại nói: "Hỏa Nhân cùng với A Noãn có đứa bé, cũng phải đông lại, tạm ngừng quá trình sinh trưởng."
"Có hại đối với đứa bé không?" Hoa Trảm Lãng biến sắc.
"Không sao, chỉ là ngừng sinh trưởng lại một tháng." Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, ý bảo hắn không cần phải lo lắng.
Hoa Trảm Lãng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời để xuống lo lắng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đồ của chúng ta đều có ở Thánh vương phủ, không cần trở về thu dọn."
"Chúng ta. . . . . . Cũng vậy." Mộ Lê gãi gãi đầu, cười khúc khích.
Mộ Lương mới vừa nhắm hai mắt, lại chậm rãi mở ra, kỳ quái liếc nhìn mọi người, mơ hồ có kích động trợn trắng mắt, bọn họ hay thật, từng người một đều có nhà có cửa, khi nào thì đã định cư ở nơi này của hắn, trước kia quấy rầy thế giới hai người của hắn với A Noãn đúng là bọn họ!
Nếu đồ đạc đều có ở Thánh vương phủ thì có thể tiết kiệm được thời gian, không lâu sau, mỗi người một túi hành lý đứng ở trước tâm điện.
[email protected]&.q#y.d%n
Mà Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết cũng bắt đầu lẳng lặng điều khí, trên người mơ hồ rỉ ra ánh sáng trắng và tím.
"Mộ Lương, chúng ta đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi." Hoa Trảm Lãng thở ra một hơi, lấy những bông tuyết không tan trên tóc xuống.
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, nhẹ nhàng khép mắt, Thiêu Hồng cùng Liệp Tử bay đến trước mặt hai người, một cỗ lực lượng chí thuần từ nơi ngực hai người tuôn trào ra, nâng lên hai người bay lên, lực lượng cường đại nâng bông tuyết ở bốn phía lên, tuyết trắng tràn đầy không gian này.
Một cỗ lực lượng nhu hòa bọc đám người Mộ Lê ở đằng sau lại, Thiêu Hồng cùng Liệp Tử đột nhiên hung hăng đụng vào nhau, phát ra một hồi tiếng ré réo rắt kéo dài, lúc sau liền thấy chúng nó nhanh chóng dung hợp lại với nhau, biến thành một quả thủy tinh cầu nửa hồng nửa tím.
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết tạo ra song chưởng cùng truyền huyễn lực hướng về phía quả thủy tinh cầu, mà lực lượng kia thông qua thủy tinh cầu truyền ra bốn phương, lực lượng đan xen vào nhau bao phủ khắp đất trời, tất cả mọi vật đều bị ngưng kết, im lìm bất động.
Không biết đã trải qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng thu hồi lực lượng.
"A Noãn!"Cảm giác khó chịu qua đi Mộ Lương mở mắt ra, lại thấy thân thể Hoa Khấp Tuyết lắc lư một cái, liền ngã xuống đất, Mộ Lương nhanh chóng đón lấy nàng ôm vào trong lòng.
Mà Mộ Hỏa Nhân ở bên cạnh sắc mặt cũng tái nhợt, ngã về phía sau.
"Không phải là nói không có nguy hiểm gì sao? Tại sao Hỏa Nhân lại như vậy!" Hoa Trảm Lãng ôm Mộ Hỏa Nhân toàn thân không còn sức lực hướng Thiêu Hồng cùng Liệp Tử rống to.
Mộ Lương nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng cũng nhìn về phía Thiêu Hồng cùng Liệp Tử.
"Thai nhi là một phần bên trong cơ thể các nàng, tạm thời bị ngưng kết tương đương với mất đi một bộ phận lực lượng kia, cơ thể khó tránh khỏi có chút hư nhược, ngủ một đêm là tốt thôi." Thiêu Hồng loạng choạng nói, mới vừa rồi nó tiêu hao quá nhiều lực lượng, có chút không chịu nổi.
"Thiêu Hồng!" Liệp Tử thấy nàng thẳng tắp ngã xuống đất, hô to một tiếng, chạy đến dưới người nàng nâng nàng lên.
Hoa Trảm Lãng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí ôm ngang nữ nhân trong lòng lên, có chút đau lòng hôn hôn nàng.
"Liệp Tử, bây giờ Thiêu Hồng còn có thể dùng thuấn di không?" Thanh âm của Hoa Khấp Tuyết tuyết có chút chột dạ, vô lực tựa ở trong ngực Mộ Lương hỏi.
"A Noãn, những chuyện này ta sẽ xử lý, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi." Mộ Lương giống như bộ dạng ôm đứa bé mà ôm nàng ở trong lòng.
Bạch Thánh Diêu chạy đến bên cạnh Mộ Lương, tìm trong người nửa ngày, cuối cùng là lấy ra một cái bình nhỏ nói: "Vương gia, cái này là thuốc bổ sung tinh lực, Tuyết Tuyết có thể ăn không?"
Mộ Lương nhận lấy bình ngửi một cái, hướng Bạch Thánh Diêu gật đầu, lúc này mới xoay mặt của A Noãn từ trong lòng ra ngoài, nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của nàng, vừa yêu thương, vừa đau lòng, đẩy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, đút hai viên dược cho nàng.
"Còn dư lại cho Hỏa Nhân." Mộ Lương trả bình lại cho Bạch Thánh Diêu, Bạch Thánh Diêu gật đầu, lại chạy đến bên cạnh Hoa Trảm Lãng đưa cái bình.
Hoa Trảm Lãng cảm kích cười cười, đút cho Mộ Hỏa Nhân ba viên, Hỏa Nhân so Tuyết Tuyết suy yếu hơn nhiều, hai viên không đủ.
"Thánh Diêu, tới đây cho ta ôm một cái." Đột nhiên Mộ Lê lên tiếng, giang hai cánh tay.
Bạch Thánh Diêu sững sờ, thấy ánh mắt hắn có chút phức tạp, trong lòng chua xót, vọt vào trong ngực hắn, chuyến đi này cũng không biết là có còn ngày mai hay không, nói không lo lắng không đau buồn đều là gạt người.
Lưu Nguyệt đi về phía trước một bước, đụng phải bông tuyết bị đông kết, hô nhỏ một tiếng, lúc này mới thật sự tin tưởng thế gian tất cả đều đã bị đông kết rồi, tất cả đều duy trì ở trạng thái trước khi Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết thi triển lực lượng, ngay cả Phong Đô cũng im lìm bất động rồi.
"Cẩn thận một chút." Cảnh Duệ cau mày tiến lên, xoa xoa đầu của nàng.
"Thật đúng là cái gì cũng bị ngưng kết, nếu ta không đi theo chàng, có thể hay không, cũng sẽ là cái bộ dáng này." Trong mắt Lưu Nguyệt toát ra thương cảm, tâm tình nặng nề trước nay chưa từng có.
Cảnh Duệ không nói gì, chỉ là khóa nàng thật chặt ở trong lòng,
Mộ Lương thấy vậy, thở dài một tiếng không thể nhận ra, ôm sát Hoa Khấp Tuyết, gõ gõ Liệp Tử.
"Chủ tử, lực lượng của Thiêu Hồng chưa đủ, ta giúp nàng." Liệp Tử lấp lóe tử quang, bao lấy Thiêu Hồng, không lâu sau, trên người Thiêu Hồng lần nữa lấp lóe hồng quang, hồng quang đi qua, mọi người liền biến mất tại chỗ.
Đoàn người lại đi tới bến cảng ban đầu của Phong Quốc, bên cạnh còn có rất nhiều người đứng yên bất động, có người đang trổ neo, có người đang cò kè mặc cả, từng người một vốn là đang sống, lại trở thành bất động, vẻ mặt sinh động cũng trở nên cứng đờ không khí trầm lặng.
Lưu Nguyệt và Bạch Thánh Diêu đã không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, đột nhiên trước mắt liền thay đổi một màu xám xịt, sự tuyệt vọng từng chút từng chút một xâm chiếm nội tâm.
"Còn khóc nữa, ta sẽ cho các ngươi cùng nhau ngưng kết." Mộ Lương lạnh lùng nhìn họ.
Lưu Nguyệt và Bạch Thánh Diêu lập tức lau khô nước mắt, che miệng, nhịn xuống lệ trong khóe mắt.
"Hoàng thúc, người cũng đừng hung dữ với các nàng." Mộ Lê thở dài, so với đè nén bi thương, không bằng khóc lên thì hữu dụng hơn nhiều.
"Các ngươi nghĩ khóc là có thể giải quyết mọi chuyện." Mộ Lương đảo mắt, giọng nói đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến doạ người.
"Lên đường đi, nơi này không thể ở lâu." Hoa Khấp Tuyết khôi phục một chút sức lực, vỗ vỗ trước ngực Mộ Lương hỏi: "Chúng ta làm sao để đi tới đảo?" Đảo này ở đâu bọn họ cũng không biết.
"Chủ tử không cần lo lắng, Liệp Tử sẽ biến thành thuyền dẫn chúng ta tới trên đảo kia, nhiệm vụ chính của mọi ngươi bây giờ chính là bình phục tâm tình, nghỉ ngơi cho thật tốt." Thiêu Hồng không hỗ là thần vật, tốc độ khôi phục rất nhanh.
Quả nhiên thấy Liệp Tử biến thành một chiếc thuyền tuy không lớn nhưng đủ để chở tất cả mọi người, mọi người cũng không dài dòng, rối rít nhảy lên thuyền, chỉ thấy tử quang quây quanh mọi người, thuyền nhỏ lao đi như một mũi tên, không phân biệt phương hướng nhanh chóng tiến về phía trước.
"Nước biển cũng không lay động." Trạch Linh kinh ngạc nhìn thấy nước biển bất động như tảng đá, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới phải.
"Tất cả mọi thứ đều bị ngưng kết, nước biển cũng sẽ không ngoại lệ, thuyền này là đang bay." Bạch Thánh Vũ kéo tay của hắn, khẽ cười nói.
"Vương gia, lực lượng của ta lúc nào thì mới có thể vận dụng đây?" Trạch Linh đột nhiên hỏi.
Mộ Lương nghe hỏi sững sờ, sắc mặt thay đổi có chút quỷ dị: "Trạch Linh, ngươi thực vội?"
Trạch Linh xấu hổ cười, gương mặt khẽ ửng hồng, theo bản năng liếc Bạch Thánh Vũ một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dĩ nhiên vội, nếu không ngươi muốn hắn tự vệ như thế nào?" Bạch Thánh Vũ căn bản không biết chuyện Trạch Linh là nữ nhân, nghe câu hỏi của Mộ Lương, khẽ hừ.
"Chỉ là muốn tự vệ sao?" Mộ Lương nói tới chuyện này thì hứng trí lên, thân thể tựa lên mạn thuyền, lười biếng cười.
"Bằng không. . . . . ." Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn.
"Chỉ là tự vệ." Trạch Linh nhanh chóng cắt đứt lời nói của Bạch Thánh Vũ.
Bạch Thánh Vũ lại kỳ quái nhìn Trạch Linh, Mộ Lương không bình thường thì coi như xong, hắn làm sao lại cũng như vậy. . . . . .
"Ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?" Bạch Thánh Vũ hơi híp mắt lại.
"Làm sao có thể?" Hai mắt Trạch Linh có chút mơ hồ, lại tự cố trấn định nói.
"Cảnh Duệ." Mộ Lương nhìn Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt vội vã đi vào cửa, nhíu nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng?"
"Vương gia, rất nhiều người trong thành đã chết, gây ra hoang mang rất lớn." Sắc mặt Cảnh Duệ âm trầm, thật không rõ trận tuyết này rốt cuộc là vì sao mà đến.
"Gọi Trạch Hàn, Trạch Lương đến đây, bằng tốc độ nhanh nhất." Mộ Lương trầm ngâm, sắc mặt nặng nề chưa từng có.
"Vâng Vương gia!" Cảnh Duệ đáp, nhỏ giọng dặn dò Lưu Nguyệt mấy câu, mới nhanh chóng rời đi.
"Lưu Nguyệt, ngươi đi chuẩn bị quần áo cho chúng ta, còn có của ngươi với Cảnh Duệ cũng thu dọn luôn đi." Hoa Khấp Tuyết chờ Cảnh Duệ đi mới ngẩng đầu lên, mặt bị trùm kín đỏ bừng.
"Tiểu thư, chúng ta phải xa nhà sao?" Lưu Nguyệt có chút nghi ngờ, tiểu thư nâng cao cái bụng bự muốn đi đâu?
Hoa Khấp Tuyết không nói, chỉ là sắc mặt tối tăm, Lưu Nguyệt thấy vậy, lại không dám hỏi nhiều, nhanh chân chạy đi.
"Hiện tại vẫn chưa biết ai phải ai không phải, cùng nhau chuẩn bị trước rồi tính sau." Hoa Khấp Tuyết nhìn tuyết bay ở bên ngoài, ánh mắt lạnh dần, sắc trời mờ mịt, tuyết trắng bay tán loạn, một cảnh đẹp suy tàn, liệu có mấy ai biết được đằng sau vẻ đẹp đó là nỗi uy hiếp trí mạng.
Nàng chỉ muốn cùng với Mộ Lương sống thật tốt qua ngày, sinh một bảo bối thuộc về hai người, trải qua cả đời thật vui vẻ, chỉ là dường như ông trời luôn thích đối nghịch với nàng.
"A Noãn, chờ chuyện này qua đi, ta liền từ quan ở nhà với nàng, chuyện gì cũng không quản." Mộ Lương như là biết được suy nghĩ của nàng, tựa đầu lên vai nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Được." Hoa Khấp Tuyết yếu ớt cười, cúi đầu kéo bàn tay to của hắn qua, đặt tay của mình vào trong tay hắn.
"Tiểu nữ nhân, càng ngày càng biết dính lấy ta, hả?" Mộ Lương một tay bao lấy nắm tay nhỏ của nàng, gặm cắn vành tai mượt mà của nàng, trong giọng nói không che giấu được sự hài lòng.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mắt to khẽ híp lại, ngửa đầu hôn lên cằm của hắn, trong mắt lan tràn ý cười trong suốt: "Chàng có ý kiến sao?"
"Dĩ nhiên không có." Mộ Lương cũng hôn hôn lên huyệt thái dương của nàng: "Sao lại muốn cắn cằm của ta, lên trên một chút không phải tốt hơn sao?" Đi lên một chút. . . . . . Là miệng.
Nụ cười của Hoa Khấp Tuyết sâu hơn, há miệng cắn lên môi dưới hắn.
Đang lúc hai người cười đùa thân mật, Mộ Lê đã dẫn theo Bạch Thánh Vũ cùng với Trạch Linh chạy tới, đụng phải một màn này, mỗi một người đều nín lặng.
"Hoàng thúc, người vội vội vàng vàng kêu ta dẫn bọn hắn tới đây, chính là tới xem người. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Khuôn mặt Mộ Lê câm nín.
Mộ Lương bình tĩnh ngẩng đầu lên, giống như mới vừa rồi là không có chuyện gì xảy ra hết nói: "Mộ Lê, Bạch Thánh Vũ, Trạch Linh, Trảm Lãng, đứng qua đây."
Bốn người bị điểm tên đều vô cùng kinh ngạc, sau đó đều không hiểu nhìn hắn, Mộ Lương thản nhiên quét mắt nhìn bốn người một cái: "Nhanh lên một chút."
Bốn người bĩu môi, cùng nhau đi tới, đứng ở bên cạnh hai người.
"Hoàng thúc, vậy chúng ta thì sao?" Mộ Hỏa Nhân xoa xoa cái bụng, đáng thương nhìn Hoa Trảm Lãng, không được hắn ôm có cảm giác trống trải.
Cảnh Duệ cũng dẫn Trạch Hàn và Trạch Lương chạy tới, nghi ngờ nhìn mọi người đang chia ra đứng ở hai bên.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày lướt nhìn mọi người, rút Thiêu Hồng ra, Mộ Lương nhẹ nhàng kéo y phục xuống lộ ra chỗ xương quai xanh, lần đầu tiên trừ Hoa Khấp Tuyết có người ngoài được nhìn thấy Liệp Tử lộ ra trước xương quai xanh.
Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào LiệpTử ở xương quai xanh của Mộ Lương, hai mắt tràn đầy kinh diễm.
Hoa Khấp Tuyết không vui khi thấy nam nhân của mình bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ho nhẹ một tiếng hướng về phía Mộ Lương gật đầu một cái.
Mộ Lương tà mị cười một tiếng, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên xương quai xanh chỗ Liệp Tử, mà Hoa Khấp Tuyết cũng nâng tay phải lên, hai ngón tay đang kẹp Thiêu Hồng, hồng quang cùng tử quang từ Thiêu Hồng và Liệp Tử xông ra không trung, bao vây tất cả những người ở đối diện lại.
Ánh sáng rót vào trong cơ thể mọi người, từng người một chỉ là nghi ngờ nhìn hai người chứ cũng không có bất kì phản ứng nào.
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, nghi ngờ cau mày, lại liếc mắt nhìn bọn họ lần nữa, vẫn không có phản ứng như cũ. . . . . . Lực lượng dưới tay tăng lên, trong lúc nhất thời ánh sáng trong tâm điện đại thịnh.
"A!" Cảnh Duệ đột nhiên hét lớn một tiếng, một búng máu phun ra ngoài, ngay sau đó quanh thân xuất hiện ánh sáng xanh, con ngươi cũng biến thành màu xanh thuần túy.
"Cảnh, Cảnh Duệ?" Hoa Trảm Lãng, Mộ Lê kinh ngạc nhìn một màn này, Cảnh Duệ thế nào cũng cùng một dạng với hắn? Lại nhìn mấy người ở bên cạnh, đột nhiên như đã hiểu ra cái gì, huyễn lực của mấy người này hình như đều mang màu sắc, cũng không đúng a, Trạch Linh giống như là không có.
Mộ Lương thản nhiên cười, hai người thu hồi lực lượng, lẳng lặng nhìn bích quang vòng quanh Cảnh Duệ vẻ mặt đang lộ vẻ khổ sở.
Hoa Trảm Lãng thấy Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết không có động tác gì nữa, lập tức chạy đến bên cạnh Mộ Hỏa Nhân, ôm hông nàng để nàng dựa vào mình tránh cho nàng đứng lâu khó chịu.
"Chủ tử, Cảnh Duệ chính là người có được một phần lực lượng cuối cùng." Thiêu Hồng như trút được gánh nặng nói.
Hoa Khấp Tuyết ném Thiêu Hồng hướng không trung, nó ngoan ngoãn biến thành cây trâm trở lại trên đầu nàng.
"Cảnh Duệ, chàng làm sao vậy?" Lưu Nguyệt thu dọn đồ đạc xong trở lại nhìn thấy quanh thân Cảnh Duệ là một tầng bích quang, đồ trong tay rớt xuống đất, không chút suy nghĩ chạy tới chỗ Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ nghe Lưu Nguyệt hoảng sợ hô to, khó khăn ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ đến lực lượng này có khả năng sẽ thương tổn nàng, trong lòng quýnh lên, dùng sức thu hồi lực lượng toàn thân, tiếp được thân thể Lưu Nguyệt xông tới.
"Không nhìn thấy trên người ta có bích quang sao, còn dám xông tới đây như vậy, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào?" Cảnh Duệ cũng không còn tâm trí đi để ý vết máu trên miệng, đen mặt rống to, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể xông ra một cỗ lực lượng cường đại, lập tức không khống chế được, nếu không phải do nha đầu lỗ mãng này kích thích, có thể bây giờ hắn vẫn còn đang cùng lực lượng kia đối nghịch.
"Máu ——"Tay Lưu Nguyệt run run lau đi vết máu trên miệng Cảnh Duệ, đột nhiên khóc lớn thành tiếng: "Lúc nãy chàng làm sao vậy, tại sao lại hộc máu, ô ô, Cảnh Duệ, chàng không thể có chuyện ——"
"Nếu như ta có chuyện. . . . . ." Trong mắt Cảnh Duệ xẹt qua tia tính toán, cố làm ra vẻ khổ sở hỏi.
Trong lòng Lưu Nguyệt đau xót, nhón mủi chân hung hăng hôn lên môi Cảnh Duệ, không có kĩ thuật gì cứ thế mà hôn lại làm cho Cảnh Duệ kích động đến không nhịn được, đây chính là lần đầu tiên Lưu Nguyệt chủ động, mà những lời kế tiếp của nàng càng làm cho Cảnh Duệ vui mừng đến phát điên.
"Ta còn chưa có gả cho chàng, ta còn chưa sinh con cho chàng, ô ô, chàng làm sao lại có thể có chuyện gì được chứ." Lưu Nguyệt nức nở, không muốn hắn rời đi.
"Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu; nam nhân không gian trá, nữ nhân không chủ động." Hoa Trảm Lãng lưu manh mà cười, gãi gãi cằm Mộ Hỏa Nhân, lại bị Mộ Hỏa Nhân hung hăng trừng mắt.
"Đứa ngốc, ta không sao." Cảnh Duệ ôm nàng thật chặt, hài lòng cười, Lưu Nguyệt hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy dáng vẻ này của hắn tim đập nhanh một hồi.
"Ngồi đi." Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đã sớm ngồi xuống, sắc mặt lại bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Mọi người thấy vậy, biết hắn có chuyện muốn nói, cũng đều thu hồi vẻ mặt vui đùa, lẳng lặng nghe hắn nói, sắc mặt cũng càng ngày càng nặng nề.
"Cho nên trừ bảy người bọn họ ra, chúng ta đều sẽ bị đông lại sao?" Mộ Hỏa Nhân hoắc mắt đứng lên, Hoa Trảm Lãng ở sau lưng nàng thấy vậy trong lòng run sợ, lập tức đỡ nàng ngồi xuống.
"Khoảng thời gian này tuyết rơi nhiều. . . . . ."
"Hỏa Nhân nàng đừng gấp gáp, cẩn thận bụng."
"Không cần, ta không muốn chàng và ta tách ra." Gương mặt Mộ Hỏa Nhân tái nhợt nghiêm trang bắt lấy ống tay áo của Hoa Trảm Lãng, nhìn kỹ có thể phát hiện nàng đang run rẩy, đây là tai ương diệt thế, nếu như hoàng thúc không tu bổ được vết rách đó, thì nàng ngay cả gặp mặt Hoa Trảm Lãng lần cuối cũng không được không phải sao? Nếu như tất cả mọi người đều sẽ chết thì nàng muốn chết cùng một chỗ với Trảm Lãng.
"Tuyết Tuyết, không thể dẫn theo Hỏa Nhân đi cùng sao?" Hốc mắt Hoa Trảm Lãng ửng hồng, ánh mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết mang theo điểm cầu xin, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn Hỏa Nhân bị đông kết.
"Ta nói không thể dẫn theo lúc nào?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bọn họ: "Lưu Nguyệt, Hỏa Nhân, Thánh Diêu, các ngươi đều đi theo đi."
Nàng hiểu được sự khổ sở khi chia lìa, cho nên nàng sẽ không cưỡng cầu.
"Tuyết Tuyết, chúng ta sẽ không làm liên lụy đến các người, nếu như không giúp được gì, chúng ta sẽ tránh đi là xong." Bạch Thánh Diêu không cười nổi nữa rồi, nhưng sắc mặt so Hỏa Nhân vẫn khá hơn một chút.
Mộ Lê đau lòng ôm nàng, tình nguyện nhìn thấy nàng khóc cũng không muốn nhìn thấy nàng cố tỏ ra kiên cường.
"Cho các người thời gian một nén nhang, đi thu dọn đồ đạc rồi tới tập trung!" Mộ Lương nhắm hai mắt lại nói: "Hỏa Nhân cùng với A Noãn có đứa bé, cũng phải đông lại, tạm ngừng quá trình sinh trưởng."
"Có hại đối với đứa bé không?" Hoa Trảm Lãng biến sắc.
"Không sao, chỉ là ngừng sinh trưởng lại một tháng." Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, ý bảo hắn không cần phải lo lắng.
Hoa Trảm Lãng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời để xuống lo lắng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đồ của chúng ta đều có ở Thánh vương phủ, không cần trở về thu dọn."
"Chúng ta. . . . . . Cũng vậy." Mộ Lê gãi gãi đầu, cười khúc khích.
Mộ Lương mới vừa nhắm hai mắt, lại chậm rãi mở ra, kỳ quái liếc nhìn mọi người, mơ hồ có kích động trợn trắng mắt, bọn họ hay thật, từng người một đều có nhà có cửa, khi nào thì đã định cư ở nơi này của hắn, trước kia quấy rầy thế giới hai người của hắn với A Noãn đúng là bọn họ!
Nếu đồ đạc đều có ở Thánh vương phủ thì có thể tiết kiệm được thời gian, không lâu sau, mỗi người một túi hành lý đứng ở trước tâm điện.
[email protected]&.q#y.d%n
Mà Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết cũng bắt đầu lẳng lặng điều khí, trên người mơ hồ rỉ ra ánh sáng trắng và tím.
"Mộ Lương, chúng ta đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi." Hoa Trảm Lãng thở ra một hơi, lấy những bông tuyết không tan trên tóc xuống.
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, nhẹ nhàng khép mắt, Thiêu Hồng cùng Liệp Tử bay đến trước mặt hai người, một cỗ lực lượng chí thuần từ nơi ngực hai người tuôn trào ra, nâng lên hai người bay lên, lực lượng cường đại nâng bông tuyết ở bốn phía lên, tuyết trắng tràn đầy không gian này.
Một cỗ lực lượng nhu hòa bọc đám người Mộ Lê ở đằng sau lại, Thiêu Hồng cùng Liệp Tử đột nhiên hung hăng đụng vào nhau, phát ra một hồi tiếng ré réo rắt kéo dài, lúc sau liền thấy chúng nó nhanh chóng dung hợp lại với nhau, biến thành một quả thủy tinh cầu nửa hồng nửa tím.
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết tạo ra song chưởng cùng truyền huyễn lực hướng về phía quả thủy tinh cầu, mà lực lượng kia thông qua thủy tinh cầu truyền ra bốn phương, lực lượng đan xen vào nhau bao phủ khắp đất trời, tất cả mọi vật đều bị ngưng kết, im lìm bất động.
Không biết đã trải qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng thu hồi lực lượng.
"A Noãn!"Cảm giác khó chịu qua đi Mộ Lương mở mắt ra, lại thấy thân thể Hoa Khấp Tuyết lắc lư một cái, liền ngã xuống đất, Mộ Lương nhanh chóng đón lấy nàng ôm vào trong lòng.
Mà Mộ Hỏa Nhân ở bên cạnh sắc mặt cũng tái nhợt, ngã về phía sau.
"Không phải là nói không có nguy hiểm gì sao? Tại sao Hỏa Nhân lại như vậy!" Hoa Trảm Lãng ôm Mộ Hỏa Nhân toàn thân không còn sức lực hướng Thiêu Hồng cùng Liệp Tử rống to.
Mộ Lương nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng cũng nhìn về phía Thiêu Hồng cùng Liệp Tử.
"Thai nhi là một phần bên trong cơ thể các nàng, tạm thời bị ngưng kết tương đương với mất đi một bộ phận lực lượng kia, cơ thể khó tránh khỏi có chút hư nhược, ngủ một đêm là tốt thôi." Thiêu Hồng loạng choạng nói, mới vừa rồi nó tiêu hao quá nhiều lực lượng, có chút không chịu nổi.
"Thiêu Hồng!" Liệp Tử thấy nàng thẳng tắp ngã xuống đất, hô to một tiếng, chạy đến dưới người nàng nâng nàng lên.
Hoa Trảm Lãng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí ôm ngang nữ nhân trong lòng lên, có chút đau lòng hôn hôn nàng.
"Liệp Tử, bây giờ Thiêu Hồng còn có thể dùng thuấn di không?" Thanh âm của Hoa Khấp Tuyết tuyết có chút chột dạ, vô lực tựa ở trong ngực Mộ Lương hỏi.
"A Noãn, những chuyện này ta sẽ xử lý, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi." Mộ Lương giống như bộ dạng ôm đứa bé mà ôm nàng ở trong lòng.
Bạch Thánh Diêu chạy đến bên cạnh Mộ Lương, tìm trong người nửa ngày, cuối cùng là lấy ra một cái bình nhỏ nói: "Vương gia, cái này là thuốc bổ sung tinh lực, Tuyết Tuyết có thể ăn không?"
Mộ Lương nhận lấy bình ngửi một cái, hướng Bạch Thánh Diêu gật đầu, lúc này mới xoay mặt của A Noãn từ trong lòng ra ngoài, nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của nàng, vừa yêu thương, vừa đau lòng, đẩy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, đút hai viên dược cho nàng.
"Còn dư lại cho Hỏa Nhân." Mộ Lương trả bình lại cho Bạch Thánh Diêu, Bạch Thánh Diêu gật đầu, lại chạy đến bên cạnh Hoa Trảm Lãng đưa cái bình.
Hoa Trảm Lãng cảm kích cười cười, đút cho Mộ Hỏa Nhân ba viên, Hỏa Nhân so Tuyết Tuyết suy yếu hơn nhiều, hai viên không đủ.
"Thánh Diêu, tới đây cho ta ôm một cái." Đột nhiên Mộ Lê lên tiếng, giang hai cánh tay.
Bạch Thánh Diêu sững sờ, thấy ánh mắt hắn có chút phức tạp, trong lòng chua xót, vọt vào trong ngực hắn, chuyến đi này cũng không biết là có còn ngày mai hay không, nói không lo lắng không đau buồn đều là gạt người.
Lưu Nguyệt đi về phía trước một bước, đụng phải bông tuyết bị đông kết, hô nhỏ một tiếng, lúc này mới thật sự tin tưởng thế gian tất cả đều đã bị đông kết rồi, tất cả đều duy trì ở trạng thái trước khi Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết thi triển lực lượng, ngay cả Phong Đô cũng im lìm bất động rồi.
"Cẩn thận một chút." Cảnh Duệ cau mày tiến lên, xoa xoa đầu của nàng.
"Thật đúng là cái gì cũng bị ngưng kết, nếu ta không đi theo chàng, có thể hay không, cũng sẽ là cái bộ dáng này." Trong mắt Lưu Nguyệt toát ra thương cảm, tâm tình nặng nề trước nay chưa từng có.
Cảnh Duệ không nói gì, chỉ là khóa nàng thật chặt ở trong lòng,
Mộ Lương thấy vậy, thở dài một tiếng không thể nhận ra, ôm sát Hoa Khấp Tuyết, gõ gõ Liệp Tử.
"Chủ tử, lực lượng của Thiêu Hồng chưa đủ, ta giúp nàng." Liệp Tử lấp lóe tử quang, bao lấy Thiêu Hồng, không lâu sau, trên người Thiêu Hồng lần nữa lấp lóe hồng quang, hồng quang đi qua, mọi người liền biến mất tại chỗ.
Đoàn người lại đi tới bến cảng ban đầu của Phong Quốc, bên cạnh còn có rất nhiều người đứng yên bất động, có người đang trổ neo, có người đang cò kè mặc cả, từng người một vốn là đang sống, lại trở thành bất động, vẻ mặt sinh động cũng trở nên cứng đờ không khí trầm lặng.
Lưu Nguyệt và Bạch Thánh Diêu đã không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, đột nhiên trước mắt liền thay đổi một màu xám xịt, sự tuyệt vọng từng chút từng chút một xâm chiếm nội tâm.
"Còn khóc nữa, ta sẽ cho các ngươi cùng nhau ngưng kết." Mộ Lương lạnh lùng nhìn họ.
Lưu Nguyệt và Bạch Thánh Diêu lập tức lau khô nước mắt, che miệng, nhịn xuống lệ trong khóe mắt.
"Hoàng thúc, người cũng đừng hung dữ với các nàng." Mộ Lê thở dài, so với đè nén bi thương, không bằng khóc lên thì hữu dụng hơn nhiều.
"Các ngươi nghĩ khóc là có thể giải quyết mọi chuyện." Mộ Lương đảo mắt, giọng nói đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến doạ người.
"Lên đường đi, nơi này không thể ở lâu." Hoa Khấp Tuyết khôi phục một chút sức lực, vỗ vỗ trước ngực Mộ Lương hỏi: "Chúng ta làm sao để đi tới đảo?" Đảo này ở đâu bọn họ cũng không biết.
"Chủ tử không cần lo lắng, Liệp Tử sẽ biến thành thuyền dẫn chúng ta tới trên đảo kia, nhiệm vụ chính của mọi ngươi bây giờ chính là bình phục tâm tình, nghỉ ngơi cho thật tốt." Thiêu Hồng không hỗ là thần vật, tốc độ khôi phục rất nhanh.
Quả nhiên thấy Liệp Tử biến thành một chiếc thuyền tuy không lớn nhưng đủ để chở tất cả mọi người, mọi người cũng không dài dòng, rối rít nhảy lên thuyền, chỉ thấy tử quang quây quanh mọi người, thuyền nhỏ lao đi như một mũi tên, không phân biệt phương hướng nhanh chóng tiến về phía trước.
"Nước biển cũng không lay động." Trạch Linh kinh ngạc nhìn thấy nước biển bất động như tảng đá, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới phải.
"Tất cả mọi thứ đều bị ngưng kết, nước biển cũng sẽ không ngoại lệ, thuyền này là đang bay." Bạch Thánh Vũ kéo tay của hắn, khẽ cười nói.
"Vương gia, lực lượng của ta lúc nào thì mới có thể vận dụng đây?" Trạch Linh đột nhiên hỏi.
Mộ Lương nghe hỏi sững sờ, sắc mặt thay đổi có chút quỷ dị: "Trạch Linh, ngươi thực vội?"
Trạch Linh xấu hổ cười, gương mặt khẽ ửng hồng, theo bản năng liếc Bạch Thánh Vũ một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dĩ nhiên vội, nếu không ngươi muốn hắn tự vệ như thế nào?" Bạch Thánh Vũ căn bản không biết chuyện Trạch Linh là nữ nhân, nghe câu hỏi của Mộ Lương, khẽ hừ.
"Chỉ là muốn tự vệ sao?" Mộ Lương nói tới chuyện này thì hứng trí lên, thân thể tựa lên mạn thuyền, lười biếng cười.
"Bằng không. . . . . ." Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn.
"Chỉ là tự vệ." Trạch Linh nhanh chóng cắt đứt lời nói của Bạch Thánh Vũ.
Bạch Thánh Vũ lại kỳ quái nhìn Trạch Linh, Mộ Lương không bình thường thì coi như xong, hắn làm sao lại cũng như vậy. . . . . .
"Ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?" Bạch Thánh Vũ hơi híp mắt lại.
"Làm sao có thể?" Hai mắt Trạch Linh có chút mơ hồ, lại tự cố trấn định nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.