Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 141: ĐẠI KẾT CỤC

Thụy Tiểu Ngốc

06/09/2017

Editor: Mộc Du

"Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

"Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy.

"Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp.

Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét.

Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong.

"Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc. . . . . .

Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa.

"Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là. . . . . ." Sắc mặt Mộ Lê nặng nề.

"Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa.

"Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói.

"Mộ Lương, chúng ta đi đến mang sơn một chuyến." Trong mắt Hoa Khấp Tuyết dâng lên lạnh lẽo, nhanh chóng rút ra Thiêu Hồng, hướng không trung hóa ra một đạo hồng quang.

Mọi người gật đầu, nhanh chóng đi vào chính giữa hồng quang, tất cả biến mất trong nháy mắt.

Mang sơn.

"Các người xem!" Mọi người vừa mới chạm đất, liền thấy Hoa Trảm Lãng hướng về phía một buội hoa trầm mặt: "Loại hoa này làm sao lại có hình thù lớn như vậy?" Hoa này là một loại dược liệu cầm máu, tối đa cũng chỉ có thể lớn bằng ngón cái, nhưng bây giờ, nó chỉ nhỏ hơn bàn tay một chút.

Mộ Lương nguy hiểm híp mắt lại quan sát bốn phía, quả nhiên là trông thấy những thực vật này so với trước kia tươi tốt hơn rất nhiều, hơn nữa màu sắc cũng càng thêm xanh tươi.

"Ai yêu, đúng là rất lạnh!" Lưu Nguyệt đưa bàn tay bày ra phòng hộ tráo ở bên ngoài, nâng lên một mảnh bông tuyết, lập tức rùng mình một cái, rụt tay trở lại.

"Đừng có làm loạn." Cảnh Duệ cầm lấy tay của nàng, thấy nàng không có việc gì, lúc này mới yên lòng thở ra một hơi, hiện tại ở mang này sơn nguy cơ tứ phía, vẫn là cẩn thận sẽ tốt hơn.

Hoa Khấp Tuyết cũng tiếp được một mảnh bông tuyết, để ở trong tay một hồi lâu nó vẫn chưa có tan thành nước, dưới tay vừa động, lòng bàn tay dâng lên bạch quang, bông tuyết kia mới tan thành nước.

"Mộ Lương, tuyết này không tan." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết mang theo chút nặng nề, tuyết này quả nhiên có vấn đề, tuyết bình thường nếu gặp nhiệt độ thân thể con người, không lâu lắm liền sẽ tan thành nước nhưng tuyết này phải đợi nàng vận dụng huyễn thuật mới có thể làm tan nó, dù sao thì cũng không thể tưởng tượng nổi.

"A Noãn, chớ lộn xộn." Mộ Lương bắt lấy tay của nàng, nơi này còn không biết là sẽ có cái nguy hiểm gì, những chuyện này để hắn làm là tốt rồi.

Mọi người rất nhanh liền đến nơi Đại Hoa bày ra phòng hộ tráo, thấy tất cả các linh thú đều co thành một đoàn, không còn hơi sức hơi thở yếu ớt.

"Đại Hoa, mang theo linh thú rời khỏi mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng phân phó, mặc dù đây không phải là kế lâu dài, nhưng mang sơn quá lạnh, bọn họ phải rời đi trước.

"Vâng!" Đại Hoa gãi gãi đầu, hướng đám linh thú kia vung móng vuốt, gầm nhẹ một tiếng, bạch quang bao vây bọn họ, mang theo bọn họ rời khỏi mang sơn.

Mộ Lương đợi sau khi bọn họ rời đi tầm mắt mới xoay chuyển, chậm rãi bước ra khỏi phòng hộ tráo, cho dù là hắn, cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, không khỏi có chút kinh ngạc, nơi này xác thực là rất lạnh.

"Mộ Lương mau vào đi!" Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy Mộ Lương vừa mới rùng mình, gương mặt lạnh xuống.

"Hoàng thúc." Mộ Lê từ trong ống tay áo lấy ra một chú chim nhỏ, đây là vừa rồi hắn thuận tay lưu lại, chỉ chỉ vào cây cỏ ở bên cạnh hỏi: "Hoàng thúc, cây cỏ này không có độc đó chứ?"

Hoa Trảm Lãng hái một chiếc lá, ở chóp mũi ngửi, lắc đầu một cái, lại đưa cho Mộ Lương ngửi, thấy hắn cũng lắc đầu, mới trả lời vấn đề của Mộ Lê: "Không có độc."

"Vậy cho con chim này ăn sẽ không có vấn đề gì đi, ta nói là ở dưới tình huống bình thường." Mộ Lê giơ con chim trong tay lên.

Mộ Lương lại lắc đầu: "Cho nó ăn thử đi." Hắn biết là Mộ Lê muốn thử một lần coi thực vật nơi này có thật sự giống như Đại Hoa nói là có độc hay không.

Con chim nhỏ ăn vào lá cây đó, rất hưng phấn kêu một tiếng, ngay sau đó mềm mại té ở trong tay Mộ Lê, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, sau đó kêu lên the thé liền chết.

Mọi người thấy vậy, sắc mặt trầm trọng, xem ra nguyên nhân cái chết của những người xung quanh trấn nhỏ ở Mang sơn đều là bởi vì ăn phải rau dưa kỳ quái trong đợt tuyết này rồi.

"Hoàng thúc, chúng ta hồi cung." Mộ Lê hơi híp mắt lại, lộ ra mấy phần khí phách: "Mặc kệ như thế nào, ta trước hạ chỉ cấm mọi người ăn hái thức trong đợt tuyết này."

"Cảnh Duệ, đi Tước Quốc hỏi thăm một chút, có phải tình trạng cũng giống chúng ta hay không, nếu là giống vậy hãy nói rõ mọi chuyện với Trịnh Loan." Mộ Lương lạnh nhạt nói.

"Vâng, Vương gia!" Cảnh Duệ gật đầu, Thiêu Hồng lảo đảo bay tới, trợ giúp Cảnh Duệ rời đi.



"Chúng ta đi về trước." Hoa Khấp Tuyết liếc nhìn tuyết tung bay, đáy lòng dần dần dâng lên lạnh lẽo, nàng có một cảm giác xấu, cảm giác đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện sắp xảy ra đây sẽ càng đáng sợ hơn.

"Mộ Lê, các ngươi đi về trước!" Mộ Lương lắc đầu một cái: "Ta với A Noãn còn muốn đi một chỗ."

"Mộ Lương?" Hoa Trảm Lãng cau mày, muốn nói hắn cũng đi.

"Ngươi chăm sóc tốt cho Hỏa Nhân, có ta đi theo A Noãn rồi không có việc gì đâu." Mộ Lương kiên định nói, làm cho người khác không dám hoài nghi, dứt lời, cũng không nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn họ, gọi Thiêu Hồng đưa bọn họ quay về hoàng cung.

"Hàn Trì?" Hoa Khấp Tuyết nhìn mảnh đất tuyết trống trải, trong mắt sáng tỏ.

"A Noãn thật là thông minh, không cần ta nói cũng đã hiểu." Mộ Lương dịu dàng cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, Mang sơn là nơi có linh khí nhiều nhất ở Mộ Quốc, mà Hàn Trì này lại là nơi có linh khí nhiều nhất ở Mang sơn, tóm lại thì Hàn Trì này chính là nơi khởi điểm.

"Đi thôi." Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, chủ động đặt tay vào trong tay của Mộ Lương.

"A Noãn mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn như thế này, hiểu không?" Mộ Lương nâng bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, trong tiếng cười mang theo kiên định, hắn ít nhiều cũng dự cảm được đã sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Được." Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, đi về hướng Hàn Trì.

Hàn Trì.

"Trời!" Trong mắt Hoa Khấp Tuyết có khiếp sợ, nước trong Hàn Trì đã đóng băng toàn bộ, khí lạnh nồng đậm phả vào mặt, nếu cẩn thận phân biệt trong đó còn mang theo chút tà khí khó có thể phát giác.

"Nơi này quả nhiên là ngọn nguồn." Mộ Lương sau khi hết khiếp sợ lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

"Chủ tử, Hàn Trì không phải là ngọn nguồn, ta với Thiêu Hồng mới chính là ngọn nguồn." Liệp Tử không biết từ lúc nào đã biến thành cây sáo ngọc, ở phía trên Hàn Trì quay một vòng, lúc sau lạnh nhạt nói.

Mộ Lương thản nhiên nhìn nó rồi sáng tỏ mà cười nói: "Các ngươi là thần vật duy trì lực lượng thăng bằng giữa các giới, lời này của ngươi là muốn nói, đã có người hành động phá vỡ sự thăng bằng?"

"Không đúng, không phải bọn họ hành động, mà là đây hành động bước đầu của bọn họ." Thanh âm củaThiêu Hồng cũng trở nên nghiêm túc: "Chủ tử, hai người có nhìn thấy một đạo hắc tuyên ở chân trời kia không?"

"Nơi đó vốn là có một đạo vết rách, một ngàn năm sẽ rách ra một lần, mỗi một lần lần rách ra, nhân gian sẽ có một tai họa diệt thế."

Lúc Thiêu Hồng nói những lời này, để ý một chút, sẽ nghe ra sự chột dạ trong đó, nhưng bây giờ ở loại thời điểm này, ai còn rãnh trông nom những việc này!

"Theo như các ngươi nói, vậy Vân Huyễn Đại Lục này không phải là đã sớm bị hủy diệt sao?" Mộ Lương hỏi.

"Từ khi Vân Huyễn Đại Lục khai sinh ra tới nay, đã được nhiều thế hệ của một gia tộc thần bí lại cường đại luôn thủ hộ đạo vết rách này, bọn họ có được lực lượng để tu bổ đạo vết rách này, mỗi lần ở thời điểm vết rách vừa mới rách ra thì liền được tu bổ, nên Vân Huyễn Đại Lục mới có thể hết lần này đến lần khác tránh khỏi tai ương diệt thế."

"Thế nhưng bây giờ lại không có ai kịp thời tu bổ vết rách, để cho nó mở rộng hơn, chỉ sợ là bọn họ đã xảy ra chuyện."

"Nhất định là nội chiến." Hoa Khấp Tuyết cau mày, cái gia tộc thần bí này có năng lực tu bổ vết rách, ngăn cản tai ương diệt thế, thì làm gì có chuyện bị người ngoài quấy nhiễu.

"Chuyện này chúng ta cũng không biết." Thiêu Hồng lắc lư, tiếp tục nói: "Mặc kệ bọn họ có phải là nội chiến hay không nhưng bây giờ vết rách đã mở rộng, với lực lượng của bọn họ cũng đã không thể tu bổ được nữa rồi."

"Thiêu Hồng, ngươi đã nói, ta cùng với Mộ Lương còn có năm người khác nữa có thể duy trì lực lượng thăng bằng các giới, vậy hiện giờ chúng ta, có thể làm gì?" Hoa Khấp Tuyết hỏi.

"Hiện tại cái gì chúng ta cũng không làm được, lực lượng của chúng ta chỉ có thể đợi đến khi vết rách mở rộng đến mức lớn nhất, thời điểm đó tà khí mạnh nhất, chúng ta mới có thể vận dụng lực lượng của mình tu bổ hoàn toàn vết rách, miễn đi tai hoạ ngàn năm một lần này." Thiêu Hồng nói tiếp: "Trước đó, chúng ta phải đi giải quyết cuộc nội chiến của gia tộc thần bí kia, muốn hoàn toàn vá lại lổ hổng lớn này vẫn cần có lực lượng của Tộc trưởng và Tộc trưởng phu nhân trong gia tộc bọn họ."

"Chỉ có Tộc trưởng và Tộc trưởng phu nhân của gia tộc kia mới có khả năng tu bổ, vá lại vết rách, còn những người khác chính là nhân cơ hội này dùng lực lượng hỗ trợ để vá lại vết rách, hiện tại đã có các người, dĩ nhiên là chỉ còn cần vợ chồng của Tộc trưởng."

"Thì ra là như vậy."Nhưng ngay sau đó Mộ Lương lại nhíu mày: "Vậy trước lúc đó, chúng ta không thể nào ngăn cản vết rách này tiếp tục mở rộng?"

Nếu không thể, vậy dân chúng thì làm thế nào?

"Vết rách này sẽ không hoàn toàn cắn nuốt mọi người trước đâu, chỉ có những thực vật mới xảy ra biến hóa, với lại tuyết sẽ liên tục rơi, nhiệt độ trong không khí giảm xuống, chỉ cần không ăn những thực vật này thì sẽ không có việc gì."

Mộ Lương rũ mắt xuống: "Còn gì nữa không?" Tai ương diệt thế, làm sao có thể chỉ có những thứ này.

"Còn, còn có. . . . . . Nhiệt độ hạ thấp vô cùng lợi hại, đến cuối cùng. . . . . . Đến cuối cùng trừ những thực vật này tất cả đều sẽ bị chết rét!" Thiêu Hồng có chút cà lăm.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt hai người đều rất khó coi.

"Tại sao những thực vật này lại không chết?" Mộ Lương hít sâu một hơi, nhìn thực vật bốn phía tươi tốt, có chút nghi ngờ.

"Bởi vì chúng đều được hấp thu lực lượng từ trong vết rách, đợi đến khi vết rách nứt ra hoàn toàn, chúng sẽ càng thêm điên cuồng sinh trưởng, khi đó những sinh vật khác còn chưa chết, đều sẽ bị những thứ thực vật này xoắn thành thịt nát, cuối cùng, những thực vật này cũng sẽ bị hủy diệt, cả Vân Huyễn Đại Lục chỉ còn lại hư vô."

Tựa như lúc Vân Huyễn Đại Lục vừa mới khai sinh ra, một chút sinh khí cũng không có.

"Còn bao lâu nữa thì vết rách mới hoàn toàn mở rộng." Hoa Khấp Tuyết áp chế khiếp sợ trong lòng, thản nhiên hỏi.

"Một tháng." Thiêu Hồng trở lại trên mái tóc của nàng.

Một tháng. . . . . . Sắc mặt Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết trở nên nặng nề, một tháng này, có thể kịp thời giải quyết nội loạn trong gia tộc thần bí kia sao? Mà trong một tháng, tất cả sinh vật có thể chống đỡ nỗi cái thời tiết rét lạnh này sao?



"Chủ tử, ta và Liệp Tử nghĩ ra cách này, có thể khiến cho thời gian ngừng lại, đợi đến khi chúng ta tu bổ xong vết rách đó thì khôi phục lại tất cả như bình thường."

Thiêu Hồng hiểu lo lắng của Hoa Khấp Tuyết.

"Nhưng nếu chúng ta không thể tu bổ vết rách này thì Vân Huyễn Đại Lục vẫn sẽ bị hủy diệt." Nàng và Liệp Tử dù sao cũng là thần vật, muốn làm được việc này này cũng không thànhvấn đề.

Mộ Lương thở dài: "Chúng ta quay về trước." Như cách Thiêu Hồng nói, cho thời gian ngừng lại, đích xác là lựa chọn tốt nhất.

Thánh Vương phủ.

"Hoàng thúc, không xong rồi, các nơi truyền đến tin tức, nhiệt độ càng ngày càng hạ thấp làm rất nhiều người bị chết rét!" Ngày hôm sau, chuyện thứ nhất Mộ Lê làm sau khi lâm triều chính là vọt tới Thánh Vương phủ, hoàng thúc đã không có ý định trông nom triều chính, cho nên đã thật lâu không có lên triều rồi.

"Nhanh như vậy." Hoa Khấp Tuyết hoắc mắt đứng lên, sắc mặt lạnh đến dọa người.

"Cái gì nhanh như vậy?" Mộ Lê đầy đầu mê hoặc, không hiểu nàng đang nói cái gì.

Mộ Lương đè Hoa Khấp Tuyết lại, ý bảo nàng trấn định lại, quay lại nói với Mộ Lê: "Gọi Trảm Lãng, Thánh Vũ lập tức tìm bọn họ đến đây, ta có việc phải nói."

Mộ Lê thấy sắc mặt hắn nghiêm túc dọa người, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức lắc mình rời đi tìm người.

"Thiêu Hồng, phải mang theo năm người khác sao?" Hoa Khấp Tuyết nghe Mộ Lương nói lời kia liền hỏi.

Thiêu Hồng lắc lắc: "Ừ, phải."

"Còn có một người là ai?" Mộ Lương đột nhiên lên tiếng, thản nhiên liếc nhìn Thiêu Hồng.

"Lực lượng giữa các người đều là tương tác lẫn nhau, như vậy thì cũng có thể sẽ là những người ở bên cạnh các người như Trạch Lương, Trạch Hàn, Cảnh Duệ, Mộ Hỏa Nhân, Bạch Thánh Diêu. . . . . ., chờ bọn họ đến, ta theo với Liệp Tử thử dò xét một cái liền có thể biết." Thiêu Hồng nói.

"Đợi mọi người tập trung đủ, thì liền ngưng thời gian lại, dùng thuấn di* đưa chúng ta đi đến đảo đó." Mộ Lương suy nghĩ một hồi, gật gật đầu.

*ý là di chuyển nhanh từ chỗ nảy đến chỗ khác chỉ trong chớp mắt

"Chủ tử, đi tìm gia tộc thần bí kia chúng ta không thể dùng thuấn di, nơi bọn họ ở là một hòn đảo có lực lượng từ thời thượng cổ che chở, lực lượng của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể phá rách đạo kia lực lượng mà xông thẳng vào."

Ngữ khí của Liệp Tử đều là bất đắc dĩ: "Chờ chúng ta đến trên đảo đó, chúng ta sẽ mượn tà lực ở vết rách để kích thích lực lượng đưa chúng ta trở về, nhưng quá trình thì có chút khổ sở."

"A Noãn còn đang mang thai!" Mộ Lương vừa nghe hai chữ "Khổ sở", sắc mặt đại biến.

Hoa Khấp Tuyết nắm chặt tay của hắn, nhìn trong mắt Mộ Lương tỏa ra ánh sáng lạnh, khẽ lắc đầu một cái: "Mộ Lương, đừng lo lắng, ta không có việc gì."

"Chúng ta có thể ngưng lại sự sinh trưởng của thai nhi, như vậy thì trừ bụng lớn một chút, sẽ không có bất kì triệu chứng nào khác của mang thai, mà tà lực kia có kích thích lực lượng cũng sẽ không đả thương đến thai nhi, cũng sẽ không có nguy hiểm." Liệp Tử mở miệng: "Đợi sau khi toàn bộ sự tình giải quyết xong chúng ta de cho thời gian tiếp tục chuyển động, tất cả lại khôi phục bình thường."

"Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, chỉ trừ hòn đảo này cùng với mấy người đã được chọn, còn lại đều sẽ bị đóng băng?" Mộ Lương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không nguy hiểm đến sinh mạng, hắn còn có thể yên tâm một chút, mặc dù đau lòng A Noãn, nhưng nếu không làm như vậy thì tất cả đều sẽ bị hủy diệt.

"Vâng." Liệp Tử lóe lóe tử quang.

"Ưmh, bảo bảo, chỉ muộn một tháng thôi, không quan trọng đâu." Hoa Khấp Tuyết cười nhạt vuốt ve bụng, cảm nhận được lồng ngực ở sau lưng hết sức căng thẳng, nàng ngửa đầu hôn lên môi của hắn, lầm bầm: "Có chàng ở đây, ta không sợ chịu khổ."

Mộ Lương nhẹ nhàng lại không mất lực độ ôm nàng, thản nhiên cười: "Cùng nhau chịu khổ."

[email protected]&.q#y.d%n

"Thiêu Hồng, gia tộc thần bí kia, họ gì?" Hoa Khấp Tuyết vùi ở trong ngực Mộ Lương, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp, tay nhỏ bé vuốt vuốt Thiêu Hồng biến thành trâm ngọc, đột nhiên hỏi.

"Hiên Viên."

Hiên Viên ——

Tay Hoa Khấp Tuyết run lên, Thiêu Hồng từ trong tay rơi xuống.

"A Noãn, làm sao vậy?" Mộ Lương khẩn trương nhìn nàng, thấy mặt nàng lộ vẻ mê mang, dùng sức lay tỉnh nàng.

Hoa Khấp Tuyết sững sờ, tỉnh táo lại, vừa nghe đến hai chữ Hiên Viên, nàng không hiểu tại sao trong lòng lại đau xót, còn có bi thương nhàn nhạt.

"Hiên Viên. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết nỉ non: "Mộ Lương, nghe đến cái họ Hiên Viên này, tự dưng ta không tránh khỏi bi thương. . . . . ."

"Không nên suy nghĩ nữa, A Noãn chúng ta không thèm nghĩ đến nó nữa có được hay không?" Mộ Lương ôm đầu nàng ấn vào ngực mình, nhẹ giọng nói ra, không ngừng hôn lên mái tóc nàng, trấn an nàng.

Mộ Lương vỗ nhẹ lưng nữ nhân trong lòng, thấy cảm xúc của nàng đã ổn định lại, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thiêu Hồng trong mắt lộ ra tia sáng quỷ dị.

A Noãn nghe đến dòng họ Hiên Viên này tự dưng lại có phản ứng lớn đến thế, chẳng lẽ là A Noãn cùng với những người trên đảo kia có quan hệ gì, hoặc là, cha mẹ nàng đang ở trên đảo đó, bên trong Hiên Viên tộc nội loạn, A Noãn là vì vậy mà bị đưa đến mang sơn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook