Tiểu Sủng Vật

Chương 10:

(>..

10/02/2021

Hai năm trước...

Sau khi Mỹ Nhân rời khỏi phòng bệnh, Ngụy Lôi liền gọi điện đến nhờ Cừ Lập làm hồ sơ xuất viện giúp mình.

Cừ Lập là người nghĩa khí, nửa tiếng sau đã có mặt ở quầy hành chính của bệnh viện để đóng tiền viện phí và làm hồ sơ xin xuất viện cho hắn.

Trong lúc chờ đợi Ngụy Lôi được một điều dưỡng nam giúp thay đồ và dọn quần áo vào túi.

Cùng lúc đó bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Ngụy Lôi biết Cừ Lập chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy, bước ra xem thì mới thấy là Thẩm Khải Trạch.

Ông ta mặc đồ vest màu đen, cà vạt xanh biển sọc trắng, dáng người phốp pháp, nước da màu bánh mật.

Hắn mời ông vào phòng, sau khi rót trà xong thì cũng khách sáo mở lời, dù biết mà vẫn hỏi: “Ông là...?”

Thẩm Khải Trạch hôm nay đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, dù ông dùng cách gì cũng phải khiến Ngụy Lôi rời khỏi con gái của mình.

Thẩm Khải Trạch không đụng đến ly trà đặt trên bàn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi là ba của Mỹ Nhân, lý do tôi tìm đến đây hôm nay là gì chắc cậu cũng đã đoán ra.” Ông ta cẩn thận dò nhìn nét mặt của hắn, nói: “Tôi biết cậu và con gái tôi gần đây đang qua lại với nhau.”

Ngụy Lôi mím môi, nét mặt hơi căng thẳng. Hắn biết mà, chung quy vẫn là không thể trốn tránh, chuyện hai người phải chia cách chỉ là sớm hay muộn.

Giọng của Thẩm Khải Trạch vẫn tiếp tục vang lên: “Tôi rất cảm kích việc cậu đã cứu con gái tôi, nhưng đó là trước khi biết Minh Phù dùng điện thoại của cậu để gọi con gái tôi đến nhà kho đó. Còn bây giờ, với tư cách là một người cha, tôi chỉ hi vọng cậu hãy tránh xa Mỹ Nhân càng xa càng tốt, đừng để thế giới đen tối của cậu vấy bẩn con bé.”

Ngụy Lôi hô hấp khó khăn, hai bàn tay đan vào nhau, mồ hôi trên thái dương rơi xuống thành đường. Hắn lại căng thẳng trước những lời của lão già trước mặt, chết tiệt.

Thẩm Khải Trạch thấy cậu mãi không chịu nói gì, liền đoán là do muốn có vật trao đổi. Ông lấy trong túi áo vest ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt nó trên bàn rồi nói tiếp: “Đây là tiền bồi thường tổn thất cho cậu, trong thẻ là 100 vạn tệ, cậu cứ dùng thoải mái. Tôi biết cậu vừa ra tù nên còn gặp nhiều khó khăn, công việc ở quán bar cũng không thể là cần câu cơm lâu dài được. Nếu cậu chấp nhận rời khỏi thành phố này, không bao giờ trở lại nữa, tôi sẽ tìm một công việc vừa sức mà thu nhập khá cho cậu.”

Ngụy Lôi bị thái độ trịch thượng của ông làm cho vô cùng ngứa ngáy trong lòng, bản tính giang hồ trong máu suýt chút nữa lại bộc phát.

Hắn liên tục phải nhắc nhẩm trong lòng thân phận của người trước mặt là ba của Mỹ Nhân mới kiềm chế không lao lên đấm vào gương mặt tròn trịa của Thẩm Khải Trạch.

Thẩm Khải Trạch nói xong những gì muốn nói, im lặng chờ đợi câu trả lời của Ngụy Lôi.

Ông thấy hắn nhếch môi, ném cho mình một cái nhìn đầy thù hận, giọng nói không nhanh không chậm: “Thẩm phán Thẩm, được ông chiếu cố thế này tôi tự cảm thấy bản thân quá may mắn.”

Thẩm Khải Trạch ngạc nhiên nhìn người ngồi trước mặt mình, hắn vậy mà biết ông làm nghề gì.

“Chúng ta trước đây có quen biết sao?” Ông hỏi hắn.

“Đúng vậy, lần đầu chúng ta gặp nhau là trong phiên tòa xét xử tôi, ông ngồi ở ghế thẩm phán, tôi ngồi ghế bị cáo.” Hắn trả lời bằng giọng đùa cợt.

Thẩm Khải Trạch nghe tới đây thì sắc mặt đại biến, giọng nói cũng trở nên lo lắng: “Cậu đã biết tôi là ai từ trước, như vậy cậu tiếp cận Mỹ Nhân là vì muốn báo thù tôi? Cậu...”

Ngụy Lôi cầm ly trà lên, thong thả uống. Cảm giác vị thế của bản thân phút chốc thay đổi thế này đúng là rất sảng khoái.

Hắn nhìn gương mặt dần trắng đi của người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình, nụ cười trên môi càng đậm hơn, ngữ khí cũng thong dong: “Ông không phải lo, tôi không có hứng thú lên kế khoạch cho một màn báo thù đặc sắc như vậy.”

Thẩm Khải Trạch trong lòng xoắn xít lo lắng nghĩ, nếu hắn đã không muốn lợi dụng Mỹ Nhân để trả thù ông, vậy thì tột cùng là muốn làm gì?

Ngụy Lôi lại tiếp tục nói: “Huống hồ tôi là người thức thời, việc tôi làm là sai, nhận sự trừng phạt cũng đúng, tôi sao phải báo thù ông chứ, thẩm phán Thẩm?” Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt ông, lời nói vừa nghiêm túc lại như có chút đùa giỡn.

Thẩm Khải Trạch lúc này bị suy nghĩ của mình tự làm cho rối rắm, trong lòng hoàn toàn chỉ nghĩ đến chuyện con gái của mình liệu có bị Ngụy Lôi lợi dụng hay không. Khi nghe đến lời hắn vừa nói ra liền thở phào một hơi, chỉ cần không phải là Mỹ Nhân, nàng là con gái bảo bối của ông, là vật tưởng niệm duy nhất đối với người vợ xấu số của ông, ông không thể để nàng gặp nguy hiểm.

Ngụy Lôi nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Khải Trạch, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa có chút ghen tỵ. Nếu ba hắn cũng còn sống, như vậy hắn cũng sẽ nhận được sự lo lắng của ông ấy như Mỹ Nhân. Chỉ có điều khi lãnh án được chừng hơn một năm, Ngụy Kình vì nhồi máu cơ tim mà đã qua đời, thậm chí hai đứa con của ông cũng không được thấy ba mình lần cuối.

Quay trở lại chủ đề cuộc nói chuyện, Ngụy Lôi lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, thái độ cũng không còn là cười cợt nữa. Nếu như hắn và Mỹ Nhân đã là không xứng, hắn lại tự thấy chính mình so với nàng không bằng một chút gì, vậy thì chi bằng buông tay sớm, để nàng có thể đi tìm một người phù hợp, xứng đáng với mình.

“Ông Thẩm, lo lắng của ông tôi có thể hiểu. Nhưng ông đã nói cho Mỹ Nhân biết chuyện mình đến đây hôm nay không, ông không sợ tôi sẽ nói với cô ấy tất cả sao? Với tính cách hiện giờ của cô ấy, quan hệ giữa hai người lỡ như không cứu vãn được thì sao?” Ngụy Lôi thắc mắc hỏi.

Thẩm Khải Trạch nghe đến đây khóe môi bất giác cong lên, cười một cái đầy tự hào: “Cậu cho dù nói cho con bé biết chuyện tôi đến đây, nó chắc chắn cũng không dám cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Trong trái tim con bé được phân chia rõ ràng, tình thân là thứ nó coi trọng, chắc chắn sẽ không vì một người dưng mà trở mặt với tôi.”

Ngụy Lôi bị lời của ông ta chặn họng, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tỵ. Hắn mất kiên nhẫn: “Vậy thì sao ông phải lo lắng đến tìm tôi, yêu cầu tôi rời khỏi cô ấy? Là vì ông lo lắng tôi sẽ là người khiến tình thân trong trái tim cô ấy không còn là thứ được coi trọng nhất sao?”

Thẩm Khải Trạch nheo mày: “Tôi không nói vậy, nhưng nếu cậu tự nói bản thân là người thức thời thì cũng phải hiểu hoàn cảnh trước mắt chứ. Cậu hãy nhìn con gái tôi xem, xinh đẹp, thông minh, hiểu chuyện lại có gia giáo, cậu cùng nó đứng cạnh nhau mà không xấu hổ à? Tôi nuôi con gái hai mươi mấy năm, cuối cùng để nó bị hủy trong tay cậu. Nếu cậu có thể mang lại hạnh phúc cho nó thì tôi không nói gì, nhưng hai người quen nhau mới mấy ngày mà nó đã vì cậu rơi vào chỗ nguy hiểm như vậy, cậu nói người làm ba như tôi sao có thể chịu đựng? Nếu cậu thật sự yêu nó, muốn tốt cho nó, hãy làm cho bản thân thành một người có giá trị đi đã.”

Ngụy Lôi cảm thấy cổ họng đau rát, lời của ông ta nói không sai một chữ. Hắn trước nay đều tự ti với nàng, từng chuyện dù là nhỏ nhặt nhất thì hắn cũng không bằng nàng, hắn lấy gì mà muốn cùng nàng sánh bước?

Rời khỏi thành phố này, hắn chỉ cầm theo một số tiền từ việc bán các đồ dùng cũ kĩ trong căn nhà trọ của mình, cộng với chiếc xe hơi mà ba đã mua cho hắn trong ngày tốt nghiệp cấp ba, đi cùng anh em của mình đến thành phố A.

Hắn ban đầu định sẽ mở một quán bar, nhưng sau khi suy nghĩ đủ đường thì lại mở một quán ăn nhỏ.

Ban đầu cả nhóm bốn người chỉ có thể dùng chút tài mọn của mình lên mạng tìm mấy bí quyết nấu nướng, sau đó tìm tòi học theo, quán ăn thu nhập miễn cưỡng đủ sống qua ngày.

Sau đó Hồng Ngu đi phụ bếp cho một nhà hàng danh tiếng, học lỏm được mấy chiêu thức của người ta, đi về áp dụng thì lại khiến cho thực khách rất hài lòng, dần dần quán ăn mới trở nên đông đúc hơn.

Ngụy Lôi quyết định sửa sang quán ăn cho khang trang, sau đó đi thế chấp xe hơi của mình để vay ngân hàng một khoản tiền, mua đứt một căn nhà nhỏ chừng mấy chục mét vuông để bốn người cùng sống thoải mái một chút.

Quán ăn tựa như được quý nhân phù hộ, việc làm ăn khấm khá rất nhanh, bọn họ có thể nhanh chóng sửa lại thành một nơi lớn hơn, mua luôn chỗ thuê của người ta.

Sau đó nữa vì để đáp ứng như cầu của thực khách, bốn người quyết định mở thêm một chi nhánh khác ở nơi khác, sau đó chia nhau ra quản lý.

Thật ra việc lập nghiệp của bốn người so với trong dự tính ban đầu có chút dễ dàng hơn. Cả nhóm đều không ngờ việc làm ăn buôn bán lại đơn giản như vậy, Ngụy Lôi đã lâu chưa làm chuyện tốt trong lòng cũng cảm thấy khác thường, đây là cảm giác của việc kiếm tiền bằng công việc chân chính sao? Hắn nhiều lần tự hỏi như vậy, rồi tự trả lời, trong lòng thầm tiếc nuối nhiều chuyện.

Hắn buổi sáng vất vả làm việc ở quán ăn, buổi tối lại nằm nhiều đêm trằn trọc nghĩ đến cô gái mà hắn đã bỏ lại phía sau kia.

Ngày hôm đó mặc dù không nói với nàng chuyện mình xuất viện hay đi đến thành phố A nhưng hắn để lại di động của mình trong tủ quần áo. Hắn biết nàng sẽ đến nhà trọ tìm hắn để trả lại, sau đó sẽ gặp chị gái của hắn, qua đó chuyện hắn bỏ đi sẽ đến tai nàng.

Hắn không biết nàng đối với hắn rốt cuộc là suy nghĩ gì, cảm xúc của nàng không biết có giống hắn hay không?

Ban đầu hắn còn ôm mộng tưởng nàng sẽ chạy đến nơi này tìm hắn, hai người sẽ ôm nhau thắm thiết, sau đó nàng nước mắt lưng tròng nói rằng sẽ vì hắn mà ở lại, sẽ bất chấp sự phản đối của gia đình, cùng hắn bên nhau.



Đáng tiếc cái gì cũng chỉ là tưởng tượng, thời gian hai năm tuy không dài nhưng cũng đủ khiến hắn tỉnh mộng.

Hắn dự định sẽ ở lại nơi này lập nghiệp, không kiếm ra tiền triệu thì sẽ không về thành phố kia tìm nàng.

Kết quả hắn còn chưa kịp kiếm ra tiền triệu, nàng đã tìm đến đây gặp hắn.

~~

Ngụy Lôi cảm thấy cổ họng khô rát, lời nói của cô gái bên cạnh sao có thể không kiêng dè gì như vậy? Chẳng phải cô trước đây rất dễ xấu hổ, da mặt mỏng lắm sao, hai năm không gặp bây giờ đã trở thành bạo dạn thế này rồi.

Mỹ Nhân thấy hắn ta không lên tiếng, cảm thấy lời vừa rồi của mình có lẽ đã dọa cho hắn sợ rồi đi? Nàng khe khẽ ngẩng đầu quan sát hắn, phát hiện hắn cũng đang đưa mắt nhìn mình, sợ đến mức vội vàng cúi đầu.

Ngụy Lôi nhếch miệng, khóe môi cong lên một nụ cười tà khí , nói: "Em đúng là thay đổi đến mức làm tôi không kiềm chế được."

Mỹ Nhân ngờ nghệch không hiểu lời hắn nói, hỏi lại: "Kiềm chế gì?"

Hắn quay qua cười trả lời nàng: "Em nói những lời vừa rồi không sợ tôi hiểu lầm sao?"

Nàng im lặng, nghĩ ngợi một lúc. Lời vừa rồi nàng nói, chẳng phải chỉ là nói đến đây tìm hắn thôi sao, như vậy thì có gì để hiểu nàng nói với hắn, nàng nghĩ hắn là một chính nhân quân tử hay sao?

Ngụy Lôi nhìn cô gái bên cạnh còn đang ngây ngô, trực tiếp nói ra suy nghĩ xấu xa của mình: "Em đêm hôm ngồi một mình với một thằng con trai lại đi nói bản thân đi đường xa đến đây tìm hắn, ai lại không rung động?" Huống hồ còn là lời của nàng nói ra, hắn có thể không rung động, có thể không động lòng sao?

Cô gái chết tiệt, đêm hôm lại dám ở đây câu dẫn hắn.

Mỹ Nhân còn chưa hiểu vấn đề ở đâu đã bị hắn nắm tay kéo đi.

Mười phút sau đứng trước một khách sạn đối diện quán ăn của hắn, nàng cũng biết tên này trong đầu lại đang nghĩ cái gì đen tối.

Ngụy Lôi thuê một phòng giường đôi, cô nhân viên lễ tân có vẻ quen biết với hắn, cười hỏi: "Tiểu Lôi, bạn gái hả?"

Khóe mắt Mỹ Nhân giật giật, thầm nói không ổn. Người bên cạnh nàng đã lên tiếng trả lời:" Đúng."

Một chữ ngắn gọn, đủ khiến người ta suy đoán đủ đường.

Nàng kéo tay hắn, giọng nói ủy khuất vang lên: "Anh đưa tôi vào nơi này làm gì?"

Hắn suýt chút bật cười vì bộ dạng ngây ngô của nàng, đưa nàng vào khách sạn còn có thể là để làm gì?

"Vậy lúc em nói mấy chữ kia có nghĩ đến hậu quả không?" Hắn hỏi ngược lại nàng.

Hắn dẫn nàng lên phòng. Nơi này là một khách sạn bình dân, có ba tầng, bày trí đơn giản ấm cúng.

Dọc đường dẫn nàng đi lên Ngụy Lôi gặp qua vài người nhân viên, ai cũng vui vẻ chào hỏi hắn, xem ra đều có quen biết từ trước.

Mỹ Nhân được hắn dẫn lên phòng một giường đôi.

Hắn đóng cửa phòng lại, nàng thì đứng ngơ ngẩn nhìn hắn.

Ngụy Lôi bước tới bên cạnh, hai người chỉ cách nhau chưa tới một sải tay.

Mỹ Nhân nghe giọng hắn khàn đục vang lên: "Không chạy sao?"

Nàng to gan hỏi lại: "Vì sao phải chạy?"

Hắn gian manh nhìn nàng: "Tôi hai năm tu thân giữ mình, sắp trở thành hòa thượng rồi." Hắn vừa nhất lời đã tóm lấy cằm nàng cố định, môi mỏng lập tức dán xuống, quét qua viền môi nàng, công thành chiếm đất đi vào trong, kéo theo lưỡi nàng cùng hắn quấn quýt.

Mỹ Nhân bị nụ hôn bất ngờ này làm cho đầu óc si độn. Vốn dĩ tối nay nàng đã cảm thấy bản thân phản ứng chậm chạp khi nhìn thấy hắn, không nghĩ lại có thể ngây ngốc để người ta khi dễ như vậy.

Ngụy Lôi kết thúc nụ hôn sau hai năm xa cách, lưu luyến rời khỏi môi nàng kéo theo một sợi chỉ bạc.

Đôi mắt của nàng lúc mày đã đọng một tầng hơi nước, môi đỏ ửng vì nụ hôn cháy bỏng vừa rồi của hắn.

Ngụy Lôi đẩy nàng ngã lên giường, lập tức đè lên người nàng.

Mỹ Nhân vừa giận vừa vui, đẩy nhẹ hắn ra, giọng không rõ đang làm nũng hay đang sợ sệt: "Anh đừng làm bậy.

Ngụy Lôi bị những thay đổi của cô gái nhỏ này hôm nay làm cho bất ngờ hết lần này đến lần khác. Hắn hôn lên trán nàng, cợt nhả nói: "Ai làm càn trước, là em hay tôi? Cho một cơ hội để em nói lại."

Mỹ Nhân đỏ mặt lảnh tránh ánh mắt của hắn, không trả lời được a.

Ngụy Lôi suýt chút bật cười vì biểu hiện của nàng. Hắn không thèm kiêng dè gì nữa, trực tiếp kéo áo của nàng xuống, nhìn thấy dây áo lót màu trắng thì nhoẻn miệng cười, lấy răng kéo xuống.

Có ai biết hành động của hắn có bao nhiêu kích thích cô gái nằm dưới thân mình. Mỹ Nhân mặt mày đã đỏ như quả cà chua, cả buổi chỉ biết nằm đó bị hắn dùng môi lưỡi du lãng khắp người mình khiêu khích.

Môi hắn kéo xuống xương quai xanh của nàng, dọc theo viền cánh bướm phác họa. Sau đó lần xuống vùng đồi núi cao ngất, kéo lớp che chắn ra, hai đỉnh hồng nhỏ e thẹn lộ ra, gặp phải khí lạnh của máy điều hòa mà dần cứng lên, se lại.

Hắn há miệng ngậm lấy nụ hoa làm nàng phải kêu lên một tiếng, tự đặt một ngón tay vào khoang miệng mình để tự che đi những âm thanh xấu hổ.

Ngụy Lôi đã lâu chưa được trải qua hương vị ái tình của nàng, cũng giống như Mỹ Nhân đều bị khoái cảm đánh úp. Xúc cảm mềm mại ở bên kia đỉnh hoa, cảm giác mềm mại mình đang ngậm trong miệng khiến hắn như dã thú điên cuồng, mắt tràn ngập dục vọng nhìn nàng.

"Tiểu sủng vật." Giọng hắn khàn khàn vang lên. Lối xưng hô này đã lâu hắn chưa từng gọi, thậm chí nhớ cũng không dám, một gã đàn ông cao hơn một mét tám lại sợ đau lòng, nói ra đúng là nực cười.

Mỹ Nhân mở mắt ra, đôi đồng tử đen huyền nhìn hắn, ầng ậng nước. Có trời mới biết nàng lúc này nhu nhược ra sao, khóc đến mức hoa lê đái vũ khiến hắn tâm tư dậy sóng, chỉ muốn cái miệng nhỏ kia thậm chí vừa khóc vừa kêu những âm thanh dâm đãng.

Hắn chỉ gọi nàng một tiếng, tay nhanh chóng lột sạch quần áo trên người mình ra.

Mỹ Nhân nhìn cơ thể màu đồng với từng múi thịt căng chắc của hắn cảm thấy so với hai năm trước chẳng khác là bao, gương mặt đỏ ửng nhìn hắn như càng mời gọi con dã thú trong lòng người đối diện thoát ra.

Ngụy Lôi cởi hết quần áo của mình nhưng lại không cởi đồ của Mỹ Nhân, chỉ vén áo trước ngực nàng lên, đẩy cao chiếc váy trắng lên quá eo, sau đó móc tay vào trong kéo quần lót của nàng xuống.

Hắn nhẹ nhàng ma sát lên cánh hoa, môi lưỡi cùng nàng quấn quýt không rời, từng tiếng rên của nàng đều bị hắn chặn trong cổ họng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" vô lực.



Hôn đến chán chê hắn mới buông tha cho đôi môi nàng, lần nữa quay lại vùng đồi núi nhô cao ngậm mút, ngón tay ở dưới cánh hoa vẫn không ngơi nghỉ đem lại từng đợt khoái cảm không đồng đều cho Mỹ Nhân.

Nàng bị hắn liên tục khiêu khích như vậy cơ thể vốn nhạy cảm lại càng nhu nhược, chỉ một lúc sau đã lên cao trào.

Ngụy Lôi giơ bàn tay dính đầy dâm thủy lên cho nàng xem, gương mặt chìm trong dục vọng u tối nói: "Nhiều nước như vậy, em đúng là dâm đãng."

Mỹ Nhân vừa qua cao trào, đầu óc không hề tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy bàn tay nhớp nháp nước của hắn trước mặt mình, miệng ngâm nga từng tiếng yêu kiều.

Ngụy Lôi nhìn dáng vẻ của nàng, dục vọng bên dưới đã không còn kiềm chế được nữa. Ngay lập tức hắn kê sát nam căn của mình trước miệng huyệt nàng, nhẹ nhàng ma sát chuẩn bị tiến công.

Mỹ Nhân khẽ cựa người, thứ nóng bỏng kia cứng như sắt, dù không trực tiếp chạm vào nhưng nàng còn nhớ cảm giác đau đớn mà nó từng đem lại cho mình.

Ngụy Lôi đời nào lại để nàng thoát, lập tức kìm chặt hông nàng lại, mạnh mẽ tiến vào.

Hai người không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn. Ngụy Lôi bị cảm giác căng khít của nàng làm cho suýt bắn ra, trong lòng thầm chửi thề. Mỹ Nhân cảm thấy so với hai năm trước thì cảm giác quả thực có đau hơn, chung quy là vì cự vật của tên này quá lớn, nàng dù thế nào cũng phải cực nhọc thích nghi với nó.

Hai người quấn quýt lấy nhau không rời. Dâm thủy của nàng không ngừng từ nơi giao thoa thân mật kia tiết ra làm ướt đẫm ga giường, thậm chí mỗi cú thúc vào của Ngụy Lôi cũng có thể nghe được tiếng nước "ọp ẹp" vang lên đầy dâm dục.

Ngụy Lôi mải mê với khoái cảm đã lâu chưa được trải qua trên thân thể nàng, hoàn toàn say đắm với giai nhân dưới thân.

Mỹ Nhân cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác thế nào là đoàn tụ sau thời gian chia xa, đối với từng đợt khoái cảm mà Ngụy Lôi mang lại ngoài đau đớn ban đầu thì sau đó là thuận lòng tuân theo, cùng hắn triền miên.

~~

Tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Ngụy Lôi trở người mở mắt thức dậy. Hắn nhìn cô gái đang say ngủ trong lòng mình, cơ thể trắng nõn bây giờ đã phủ đầy những dấu vết mờ ám, là bằng chứng của cuộc hoan ái tối hôm qua.

Mỹ Nhân sau khi lên cao trào ba lần đã kiệt sức mà mơ màng muốn ngủ, nhưng hắn thì vẫn hừng hực khí thế, dù nàng mệt thế nào thì vẫn dùng "tiểu đệ" của mình làm phiền.

Kết quả nàng khóc đến khan cả tiếng cầu xin, còn hứa lần sau nhất định tùy hắn định đoạt thì hắn mới dừng lại.

Ngụy Lôi cảm thấy Mỹ Nhân quả thực trên người có nhiều thay đổi, tính cách cũng đã trưởng thành nhiều rồi, nhưng dù thế nào vẫn bị hắn lừa dễ dàng như vậy, đây quả là đáng yêu chết đi được.

Hắn giở chăn ngồi dậy, cẩn thận không để nàng bị đánh thức, đi nhẹ nhàng vào phòng tắm xả nước tắm rửa.

Lúc hắn trở lại thì nhìn thấy màn hình điện thoại mình đang sáng, cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Cừ Lập, anh ta hỏi hắn vì sao đêm qua không về nhà.

Ngụy Lôi nhoẻn miệng cười, nhắn lại: "Tìm được niềm vui, đi phóng túng một đêm."

Lập tức Cừ Lập gọi điện lại cho hắn, vừa bắt máy đã hứng khởi nói: "Đợi lâu như vậy chú cuối cùng cũng thông suốt. Mau nói đi, là cô gái nào có thể khiến chú quên đi cô tiểu thư kia vậy, rốt là thần thánh phương nào?"

Ngụy Lôi cầm điện thoại đi ra xa, sợ giọng nói lớn của Cừ Lập sẽ làm Mỹ Nhân tỉnh giấc.

Sau khi xác định ngoài ban công sẽ không làm phiền đến nàng hắn mới trả lời cho người anh em của mình: "Tối nay cho anh gặp cô ấy."

Cừ Lập đầu dây bên kia lập tức cùng Hồng Ngu và Ôn Ngự Thanh rống lên: "Đại ca cuối cùng cũng nghĩ thông, đúng là may mắn tột cùng của chúng ta. Năm nay quán ăn chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt, tiền vô như nước."

Ngụy Lôi nghe lời bọn họ nói thì tức thì đen mặt, hắn cảm giác bị xem như một lá bùa làm ăn của quán vậy, chuyện tình cảm thuận thì quán ăn cũng làm ăn khấm khá. Còn có Cừ Lập nói ban đầu cứ như hắn là gei, cuối cùng cũng đã quay lại hứng thú với phụ nữ, giọng điệu chẳng khác bậc trưởng bối của hắn đang cảm tạ thần Phật là bao.

Hắn đợi bọn họ im lặng đi một chút mới trịnh trọng tuyên bố qua điện thoại: "Chị dâu của mọi người bảo đảm xinh chẳng kém ngày xưa. " sau đó dập máy.

Cừ Lập và đám anh em câm như hến. Chẳng khác ngày xưa? Ngày xưa?

Mỹ Nhân nheo mày, khí lạnh phả vào mặt làm nàng hơi khó chịu. Theo quán tính nàng đưa tay về phía giường ngủ là nơi để remote điều hòa quen thuộc trong phòng ngủ của mình để tắt nó đi. Kết quả lò mò một hồi chẳng thấy đâu.

Nàng khó chịu bò dậy, vung tay tìm điện thoại theo thói quen để xem thời gian, nếu còn sớm thì chịu lạnh mà đắp mền ngủ một chút cũng không sao, cuối cùng lại nhìn thấy đồng hồ đã hơn chín giờ.

"Cái quái gì vậy chứ?" Nàng hốt hoảng la lên, muộn giờ dạy của nàng rồi a.

Mỹ Nhân vội vàng bò xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất thì đã bị cảm giác đau nhói giữa hạ thân làm cho ngã khuỵu xuống sàn, kí ức tối hôm qua được tái hiện chân thực trong đầu.

Aaaa, nàng cùng Ngụy Lôi lại phát sinh quan hệ kia, lại một lần nữa rồi.

Chỉ mới gặp lại chưa được mấy tiếng đồng hồ mà nàng đã cùng hắn lên giường, đúng là quá dễ dãi mà, không chừng bây giờ hắn còn đang cười nàng là loại lẳng lơ. Mỹ Nhân vò đầu bứt tóc, trong lòng tự mắng bản thân một vạn lần.

Nhưng mà nhìn qua nhìn lại không thấy hắn đâu, tên này có phải là ăn xong chùi mép không đây?

Mặc kệ, nàng phải rời khỏi đây trước đã. Nàng nhặt áo và váy của mình từ dưới đất lên, nhanh chóng mặc vào rồi cầm lấy túi xách, kiểm tra sơ qua một lượt rồi mở của định ra ngoài, nhưng chân còn chưa bước quan ngưỡng cửa thì đã nghe giọng ai đó vang lên từ trong nhà tắm: "Chơi xong bỏ chạy, Thẩm tiểu thư thật thiếu khí phách."

Mỹ Nhân khựng người, quay lại nhìn.

Ngụy Lôi chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc còn dính nước đứng dựa vào cửa nhà tắm nhìn nàng mỉm cười.

"Anh chưa đi sao?" Nàng nhìn hắn, bất ngờ hỏi.

"Chẳng lẽ em cho rằng tôi là kẻ chơi chán rồi sẽ bỏ của chạy lấy người à? Trong đầu em rốt cuộc xem tôi là loại người gì vậy?" Giọng hắn có chút mỉa mai, nét mặt cũng như đang chế giễu nàng. Cô gái này đúng thực là quá đáng, hắn đã từng lưu manh lần nào với nàng mà nàng lại nghĩ hắn như một kẻ tiểu nhân thế này?

Cũng không thể trách nàng được, ai bảo lần đầu hai người ngủ với nhau, sáng hôm sau hắn đã dùng thái độ lạnh lùng thế kia đối vói nàng. Mỹ Nhân ngoài nghĩ hắn là kẻ tiểu nhân trong trường hợp này ra cũng còn biết làm gì nữa?

"Tôi tưởng anh đi rồi, nên mới... " Nàng ấp úng trả lời hắn. "Nhưng mà bây giờ tôi muộn giờ làm rồi, tôi phải đi trước đây. " Nàng sực nhớ ra, nói rồi lập tức xoay người chạy đi.

Ngụy Lôi nhìn theo nàng, uổng công cho hắn còn lo nàng sắp thức dậy không có nước ấm tắm mà đi chuẩn bị, bây giờ bị nghĩ xấu, còn bị bỏ rơi.

Mỹ Nhân vội vàng bắt taxi đi đến trường dạy thêm, giữa đường lại nhận ra nàng hôm nay đúng là có tiết, nhưng mà là tiết buổi chiều.

Thật là, đầu nàng đúng là quá mức lú lẫn rồi.

______________________________

21:44 23.09.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook