Chương 11:
(>..
10/02/2021
Mỹ Nhân bèn rẽ qua một tiệm thuốc tây để mua thuốc tránh thai, dù sao cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Ngụy Lôi được. Nàng nói yêu hắn nhưng cũng không phải là phó thác, chuyện có thai trước khi cưới đối với nàng càng là không thể.
Sau khi mua thuốc tránh thai nàng liền trở về nhà trọ, tắm rửa thay đồ rồi uống thuốc, sau đó bắt đầu soạn bài học ở trường dạy thêm.
Mặc dù trường dạy thêm này không lớn nhưng lại rất có uy tín, học sinh đa số là con của cán bộ và lãnh đạo cao cấp làm trong cơ quan nhà nước. Đi dạy được mấy tuần nay nàng cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của người phụ nữ trong buổi phỏng vấn mình. Phải kiên nhẫn với đám học sinh đó, vì chúng là người nàng không thể đắc tội được.
Lấy tâm thế là kiếm tiền, hơn nữa còn là đào tạo mầm non tương lai, cộng với việc đám nhóc đó là con ông cháu cha, nàng rất nhanh chóng soạn được một giáo án dạy vừa chất lượng lại sáng tạo, kết thúc công việc chuyên môn của mình. Bất quá nàng cũng chỉ là một giáo viên nhỏ nhoi dạy thay, chỉ cần không làm mất uy tín của trường và đắc tội với người có quyền là được.
Khoảng chừng hơn mười hai giờ, nàng thay đồ rồi đi xe bus đến trường dạy thêm. Nàng chỉ dạy hai tiết buổi chiều, dự định sau khi kết thúc sẽ đi đến chỗ của Ngụy Lôi, ừm, cùng hắn ăn tối.
Không nghĩ đi đến chỗ dạy thêm lại bắt gặp Tần Chí Viễn đang đứng đợi mình, trên tay hắn cầm một hộp cơm mới mua.
Mỹ Nhân từ xa đi lại đã nhìn thấy hắn, vừa vẫy tay vừa tiến đến.
Tần Chí Viễn mỉm cười với nàng, đưa vào tay nàng hộp cơm: "Nhớ ra vẫn chưa dẫn cô đi ăn ở quán này, bèn mua một hộp cho cô ăn thử, nếu ngon chúng ta cùng đi ăn."
Mỹ Nhân vui vẻ đón lấy hộp cơm của hắn, mùi thơm của thức ăn ngay lập tức khiến bụng nàng nhộn nhạo. Bất quá so với miếng bánh mì mà khi nãy nàng mua dọc đường chắc chắn không ngon bằng hộp cơm ở nơi mà Tần Chí Viễn khen ngon.
"Cảm ơn anh, nếu ngon tôi sẽ nói với anh, nhớ mời tôi đấy." Nàng mặt dày trả lời anh ta, cầm hộp cơm cùng túi xách trong tay.
"Vẫn là câu nói đó, được ăn cơm cùng giai nhân là phúc phần của tôi." Tần Chí Viễn mỉm cười, trả lời.
Mỹ Nhân từ khi gặp lại anh ta đã bị khen nhiều đến mức thành thói quen, dường như ngày nào gặp mặt anh ta cũng khen nàng xinh đẹp. Ngẫm nghĩ lại, ngày xưa chắc chắn nàng vì khuôn mặt này nên mới được nhiều người đàn ông hẹn chị dâu cho đi xem mắt, bằng không chắc chắn vẫn chỉ là một cô gái bình thường trong đám đông, đàn ông khộng bao giờ để ý đến.
Mỹ Nhân trong thời gian đợi đến thời gian bắt đầu buổi học bèn đi đến canteen của trường ngồi ăn trưa.
Hộp cơm mà Tần Chí Viễn mua cho nàng quả thực rất ngon, nàng vừa ăn trong lòng vừa cảm thán người đàn ông này đúng là rất sành ăn, dường như quán ăn nào ngon trong thành phố A này nàng biết đều là do anh ta dẫn đi. Từ khi đến thành phố này nàng không chừng tăng mấy kg rồi, không ổn a.
Đang ngồi thưởng thức cơm hộp, Mỹ Nhân không hề để ý xung quanh xuất hiện thêm nhiều đồng nghiệp cũng đang ngồi dùng bữa, chỉ có điều bọn họ đều không tỏ ra để ý đến nàng.
Một giáo viên nữ chừng hơn hai mươi tuổi, dạy bộ môn anh văn, vừa mới tốt nghiệp đại học ngồi cách nàng một vị trí đang cùng bạn bè mình nói chuyện, nội dung cuộc đối thoại xoay xung quanh một anh nhân viên giao cơm cho cô ấy vừa nãy.
"Các cô nói xem, vừa đẹp trai lại vừa khỏe mạnh như vậy, đứng cùng tôi một chỗ rất hợp phải không? Khi nãy anh ấy còn nhìn tôi nữa, a a a, có phải là tôi được để ý đến rồi không?" Giáo viên anh văn vừa nói vừa đặt tay lên mặt, làm bộ thẹn thùng đỏ mặt.
"Cô thật là, người ta nhìn cô một chút thì cô đã nghĩ người ta thích cô rồi à, không lẽ anh ta vô ý nhìn qua cũng không được?" Một giáo viên ngồi trong nhóm đó lên tiếng nói lại.
Giáo viên dạy anh văn lập tức sầm mặt, giọng nói hiện lên vẻ chua ngoa: "Cô thì biết cái gì, loại mọt sách như cô không bao giờ được đàn ông để ý đến đâu, bất quá lại ghen tỵ với tôi à?"
Mỹ Nhân đã lâu không được hóng chuyện, chung quy là vì trường dạy thêm này khá quy củ, thật sự không có nhiều chuyện thú vị được đem ra bàn tán, mấy giáo viên mới về trường này lại không biết nên mới thoải mái như vậy.
Nàng thấy cô giáo bị nói là "đồ mọt sách" kia quả thực so với giáo viên dạy anh văn mà nàng biết là một trời khác biệt. Người ta tóc xoăn màu hạt dẻ, trang điểm và quần áo đều là phong cách thời thượng, cô gái mọt sách thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần jean xanh, tóc búi cao bằng dây thun đen, mang guốc cao gót màu da, thậm chí trên mặt cũng không trang điểm, chỉ thoa son dưỡng.
Cô gái mọt sách kia tuy nhìn có hơi lù đù nhưng không hề thua kém giáo viên anh văn, lập tức nhíu mày, giọng nói rất có uy lực: "Tôi sao phải ghen tỵ với cô? Tốt nghiệp loại trung bình, luận văn cũng là nhờ người khác viết hộ, tin đồn cô ngủ với giáo viên để cho qua môn vẫn còn trong trường đại học, tôi phải ghen tỵ với cô vì những "chiến tích" đó à? Để trường dạy thêm này nhận mình cô cũng phải dang chân cho mấy tên đàn ông chơi rồi?"
Chửi người từ bao giờ lại hay như vậy? Mỹ Nhân tròn mắt nhìn cô gái mọt sách kia, đây chắc chắn là giáo viên ngữ văn đúng không? Giọng nói êm dịu như suối chảy, lời nói thì lại sắc nhọn như muốn khoét tim người ta, đúng là quá tuyệt vời.
Giáo viên anh văn tức đến gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, trừng mắt nhìn cô gái mọt sách. Cũng may trong nhóm còn một cô gái nữa chưa lên tiếng, người này nãy giờ vẫn luôn ngồi chú tâm ăn uống, lúc này mới ngẩng đầu lên, hòa hoãn không khí: "Xem kìa, chỉ là một người giao hàng, có đáng để hai người cãi nhau không? Chúng ta quen nhau hai mươi mấy năm, quan hệ gắn bó lại để một kẻ không quen biết phá đám sao?"
Cô gái mọt sách kia đẩy gọng kính của mình, sau đó thu dọn đồ và hộp cơm không, nhanh chóng đứng lên rời khỏi bàn, một lời cũng không thèm nói nữa.
Giáo viên dạy anh văn nhìn theo, trong mắt chắc chắn là đầy thù hận rồi.
Mỹ Nhân nhìn đồng hồ chỉ còn hơn hai mươi phút nữa là vào tiết, toang chuẩn bị rời đi thì lại nghe giọng của cô gái vừa lên tiếng hòa hoãn kia nói với bạn mình: "Cậu như không lại nói ra làm chi chứ? Cô ta chắc chắn còn đang hận việc cậu ngủ chung với Từ Quý, châm chọc cậu là dễ hiểu rồi, cậu còn chấp nhặt làm gì?"
Giáo viên dạy anh văn bật cười, quay qua trả lời bạn mình: "Chỉ ngủ cùng tên đó có hai lần mà cô ta đã để ý như vậy, đúng là... vậy mà hồi xưa còn hứa với nhau sau này chắc chắn không trọng sắc khinh bạn."
Nàng nghe cô ta nói, không hiểu sao trên đời lại tồn tại người vô sỉ đến mức độ đó. Haizz, cô gái mọt sách kia nhìn vào lại không nghĩ lại bị bạn mình phản bội như vậy còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, sau lưng thì bị nói xấu, thật tội nghiệp.
Nàng thu dọn đồ của mình, xách túi đi ngang qua bọn họ. Trước khi bước ra khỏi phạm vi bàn ăn còn thân thiện cười một cái, không nói một lời.
Quả nhiên sắc mặt của hai cô giáo kia rất không tốt nhìn theo nàng.
Tâm tình Mỹ Nhân liền thoải mái, loại người thế này mà lại làm giáo viên, đúng là làm ô uế môi trường giáo dục, lại còn ngang nhiên trong trường học nói những lời vô sỉ thế kia nữa.
Tiết học của nàng diễn ra khá thuận lợi. Lớp nàng dạy sau tiết đó là tới tiết của cô gái mọt sách kia, nhìn cô ấy cắp sách ngữ văn bên hông, quả nhiên là giáo viên dạy môn này.
Khi đi qua cô ấy nàng mỉm cười gật đầu, nhưng nghĩ ngợi một chút liền quay đầu lại gọi: "Cô gì đó ơi."
Cô gái mọt sách quay đầu nhìn nàng: "Cô gọi tôi sao?"
Nàng gật đầu, nói: "Đúng vậy. Tôi muốn khuyên cô một chuyện, bạn bè tốt ngoài kia tuy khó tìm nhưng không phải không có, đừng dây dưa với người không tốt, hạ thấp giá trị bản thân mình."
Cô gái mọt sách còn đang khó hiểu nhìn nàng thì Mỹ Nhân đã xoay người rời đi.
Nàng chỉ khuyên cô ấy được như vậy thôi, là vì bản thân lại có máu nghĩa hiệp nên lại nhiều lời một chút. Nhưng đối với cô gái mọt sách kia thì hoàn toàn có lợi.
Làm bạn với người tốt như vào hàng hoa, hương thơm còn vương mãi. Kết bạn với người xấu như đi hàng cá, quen rồi, không biết bản thân hôi tanh.
~~
Mỹ Nhân rời khỏi trường dạy thêm, bắt xe đi thẳng đến quán ăn của Ngụy Lôi. Không nghĩ còn chưa đến nơi thì hắn ta đã nhắn tin cho nàng, nội dung là: "Em dạy xong đến quán tôi ăn tối, đám Cừ Lập muốn gặp em."
Mỹ Nhân nhìn dòng tin nhắn đó, rơi vào trầm tư. Anh em của hắn ta... nàng lâu rồi cũng không gặp. Bọn họ trong trí nhớ của nàng là hơi ồn ào, người trầm tính nhất tên là Cừ Lập, tuổi tác so với Ngụy Lôi là lớn hơn một chút.
Mỹ Nhân bất giác lấy gương trong túi xách ra xem lại bản thân mình, tiện tay chỉnh trang một chút. Bác tài xế ngồi phía trước thấy nàng như vậy liền thân thiện cười hỏi: "Về ra mắt bố mẹ sao? Cháu xinh đẹp lắm rồi, không cần sợ bọn họ không thích nhé."
Mặc dù không phải là đi ra mắt nhưng nghe bác ấy nói vậy nàng liền đỏ mặt. Trong lòng thầm nghĩ Ngụy Lôi bây giờ là cô nhi, ngoài chị gái hắn ra thì thân thiết nhất cũng chỉ có đám anh em của mình, gặp mặt thế này chắc cũng được tính là ra mắt rồi đi?
Mỹ Nhân nghĩ như vậy trong lòng liền vui như trẩy hội, nụ cười trên môi phút chốc đã động lòng người, khách sáo nói: "Cảm ơn bác."
Xe đi đến quán ăn của Ngụy Lôi, Mỹ Nhân mở cửa bước xuống thì nhìn thấy trên cửa treo bảng thông báo quán nghỉ bán, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải là kêu nàng đến gặp bọn họ sao, thế nào lại đóng cửa?
Nàng còn đang ngây ngốc định gọi điện thoại cho Ngụy Lôi thì thấy hắn từ phía sau quán ăn vòng ra. Trên người hắn mặc đồ phục vụ màu đen của quán, bên hông đeo tạp dề, mũ nấu bếp còn đội trên đầu.
Hắn đi lại vuốt tóc nàng, cười đến rạng rỡ: "Mọi người đang tụ tập ở trong, đợi em thôi đó."
Nàng nhìn hắn, cố tình dụi đầu vào vai hắn hỏi nhỏ: "Em... như thế này có ổn không?"
Ngụy Lôi nhìn nàng đang làm nũng trong lòng mình, đúng là đáng yêu chết đi được, không nghĩ ngợi mà gật đầu: "Ổn, ổn lắm, cái gì cũng ổn."
Nàng biết hắn còn chưa hiểu mình hỏi cái gì mà đã gật đầu như vậy, trong lòng vừa vui vừa buồn cười. Nàng khoác tay hắn, kéo đi vừa nói: "Vào thôi, đừng để mọi người đợi."
Cừ Lập cùng Ôn Ngự Thanh và Hồng Ngu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, bây giờ đang bắt đầu bày chén đũa và đem bia ướp lạnh ra.
Hồng Ngu vừa nhanh tay làm vừa cười nói với hai anh của mình: "Không biết chị dâu sẽ ra sao, em tò mò lắm rồi."
Ôn Ngự Thanh thấy cậu ta nói vậy liền đốp lại ngay: "Gặp ai cũng gọi chị dâu, cậu rốt cuộc có bao nhiêu chị dâu vậy?"
"Anh đừng nói vậy chứ, em chỉ gọi người được anh Lôi ra mắt là chị dâu thôi, mới có hai lần." Hồng Ngu chống chế. "Anh Lập, anh mau nói cho anh ta biết đi, em rõ ràng mới gọi có hai lần thôi mà." Anh quay sang nói với Cừ Lập đang đứng bên cạnh mình.
Cừ Lập năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, hoàn toàn ra dáng một người đàn ông chững chạc trầm tính, đối với hai người em kết nghĩa này của mình ngoài thỉnh thoảng cười nói vài câu còn lại đều là nghiêm khắc dạy dỗ. Bây giờ anh ta đương nhiên cũng không chịu góp phần vào chủ đề cuộc trò chuyện này, trong lòng thầm nghĩ đợi đến khi hai người này nhìn thấy Mỹ Nhân thì có còn hào hứng nữa hay không.
Ngụy Lôi nắm tay Mỹ Nhân, dẫn nàng bước vào phòng ăn đặc biệt trong quán.
Hắn nhìn thấy đám anh em của mình đang bận sắp xếp thì ho nhẹ một tiếng, lập tức ba cặp mắt đều đổ về phía hai người.
Hồng Ngu tròn mắt nhìn Mỹ Nhân, như là hận không thể móc mắt mình ra dán lên người nàng.
Ôn Ngự Thanh che giấu tốt hơn, gương mặt chuyển từ kinh ngạc sang trầm tĩnh, cuối cùng nặn ra một nụ cười, chào hỏi: "Thẩm tiểu thư."
Mỹ Nhân cũng cảm thấy không khí nơi này hình như không được tốt, có vẻ đám anh em của Ngụy Lôi rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng, chẳng lẽ hắn lại không nói cho họ biết người hắn sẽ dẫn đến là nàng?
Tâm trạng Mỹ Nhân xuống dốc không phanh, cũng may Ngụy Lôi và Cừ Lập dù nhận ra không khí không đúng này nhưng vẫn tỏ ra bình thường, bữa ăn miễn cưỡng trôi qua trong không gian yên tĩnh.
Kết thúc bữa ăn, Ngụy Lôi dẫn nàng đi lên tầng thượng hóng mát, đồng thời là ngắm mặt trời lặn. Hắn luôn miệng nói nơi này là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất trong thành phố, nàng liền tin tưởng mà đi theo.
Đến khi trong phòng ăn chỉ còn ba người Cừ Lập, Hồng Ngu và Ôn Ngự Thanh, mọi người mới dãn nét mặt ra.
Hồng Ngu là người trẻ tuổi nhất, cũng là người khó chịu ra mặt nãy giờ: "Sao lại là Thẩm tiểu thư chứ, cô ta còn muốn quấy rầy anh Lôi đến bao giờ? Lần trước ba của cô ta đến tận bệnh viện vũ nhục anh ấy, bây giờ chẳng lẽ cô ta còn muốn chơi trò đuổi bắt sao?"
Cừ Lập thu dọn chén bát cùng Ôn Ngự Thanh, anh ta (ÔNT) trả lời cậu em của mình: "Cậu lắm chuyện làm gì? Không chừng anh Lôi đang muốn trả thù cô ta nên mới tỏ vẻ thân thiết như vậy. Cậu đừng quên tính cách anh ấy ra sao, người nào đắc tội với anh ấy thì chưa chắc được sống yên."
Hồng Ngu như mới được khai sáng, gương mặt khó chịu liền toe toét cười: "Anh nói phải, em lại quên mất. Năm xưa cô ta khiến anh Lôi đau khổ thế nào, bây giờ nhất định anh ấy sẽ cho cô ta nếm trải không thiếu một chút."
~~
Trên tầng thượng...
Thật ra Ngụy Lôi trước nay là người không hề biết cảm thụ cái đẹp, mấy thứ lãng mạn này nọ trong mắt hắn cũng chỉ là một chủ đề nhàm chán, bao gồm cả việc ngắm hoàng hôn. Nhưng mà hắn đọc được đâu đó trên mạng rằng những người có khiếu nghệ thuật, nghệ sĩ như Mỹ Nhân sẽ ưa những vẻ đẹp của thiên nhiên, đặc biệt là hai thời điểm đẹp nhất trong ngày là bình minh và hoàng hôn, hắn mới nghĩ đến việc đưa nàng lên đây ngắm cảnh.
Nhìn Mỹ Nhân say sưa với vệt sáng màu cam rực ở phía cuối chân trời, gương mặt đỏ ửng vì hạnh phúc mà hắn trong lòng tâm tư vô cùng bình yên.
Nhưng mà nàng ngắm lâu như vậy, sao không quay qua nhìn hắn một cái nhỉ? Người ta nói khi tập trung cao độ vào một việc gì đó thì đàn ông và phụ nữ đều quyến rũ như nhau, nàng bây giờ trong mắt hắn bộ dạng thập phần quyến rũ, làm hắn không nhịn được muốn hôn, muốn hôn a.
Mỹ Nhân dường như cảm nhận được ánh mắt say đắm của người bên cạnh, khung cảnh trước mắt có đẹp thế nào thì nàng cũng phải ngắt ngang mà quay qua nhìn hắn.
Ngụy Lôi thấy nàng nhìn cũng không thèm sợ sẽ dọa nàng hoảng hốt, kề sát mặt mình chỉ cách nàng một khoảng nhỏ vài xentimet ở chóp mũi, thỉnh thoảng sát tới cạ cạ.
Mỹ Nhân bị khoảng cách này làm cho ngượng đỏ mặt, muốn lùi về sau thì lại bị hắn dùng tay ngăn lại, cố định nàng trước mặt mình ở một khoảng cách mong muốn. Môi hắn nhanh chóng tiến tới chuẩn bị chạm vào bờ môi đỏ hồng của nàng.
Mỹ Nhân bị không khí nóng bỏng xung quanh làm cho tim đập mạnh từng cơn, vì ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mặt mà suýt cả quên hô hấp. Môi nàng hé mở ra để dễ dàng hít khí, không ngờ Ngụy Lôi vậy mà tưởng rằng nàng đang câu dẫn hắn.
Hắn liền tưởng tượng ra cảnh hai người môi lưỡi triền miên quấn quýt không rời, đem nàng hôn đến bước bọt đều chảy ra khóe miệng, nhìn nàng như vậy chắc chắn sẽ vô cùng câu dẫn, làm hắn muốn đặt nàng dưới thân mà làm đến kêu khóc xin tha.
Đáng tiếc khi môi hai người chỉ còn cách một khoảng chưa tới nửa xentimet thì tiếng của Cừ Lập từ cầu thang lộ thiên vang đến: "Lôi tử, xuống đây mau."
Ngụy Lôi dù biết không thể kéo dài mà vẫn cố kéo đầu Mỹ Nhân qua, quét qua viền môi nàng một cái, liếm mút vài giây mới chịu buông ra.
Trong lòng hắn chửi thề một vạn lần, lãng mạn biết bao nhiêu, suýt một chút nữa là được rồi, tên Cừ Lập này!
Hắn buông nàng ra, vuốt lại tóc của nàng, nhìn qua bờ môi bị hắn hôn đến đỏ ửng mới chịu thỏa mãn một chút: "Em đợi anh một chút, anh xuống xem có chuyện gì, lập tức lên với em ngay, chúng ta tiếp tục." Hắn nói rồi nhanh chóng đứng dậy đi nhanh xuống dưới.
Mỹ Nhân bị bỏ lại trên ban công, gương mặt vừa nóng vừa đỏ, môi thì hơi đau rát. Nhớ đến mấy chữ "chúng ta tiếp tục" kia của hắn mà máu huyết sôi trào. Tên này nói chuyện luôn trần trụi như vậy, da mặt hoàn toàn so với đá lát đường dày hơn gấp vạn lần.
Nàng vuốt ve bờ môi của mình, hương vị của Ngụy Lôi còn lưu trên đó, ngọt, ngọt quá.
Mỹ Nhân ngồi vừa nhìn hoàng hôn trước mặt vừa đợi hắn, nhưng mà đợi đến gần mươi lăm phút thì hắn vẫn chưa lên, nàng bèn tò mò đi xuống.
Bên dưới yên ắng lạ thường, nàng chỉ nghe tiếng nói chuyện rất nhỏ. Hai giọng, một giọng là của Ngụy Lôi, ngữ điệu cứng rắn đanh thép. Một giọng trầm hơn, the thé nhỏ, nàng còn không nghe rõ người đó nói gì.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nàng thấy người ngồi cùng Ngụy Lôi đeo kính màu đen, mặc đồ giống Tôn Trung Sơn.
Bộ dạng này... nàng nhớ hình như từng thấy ở đâu rồi.
____________________________________________________________________________________________________________
19:55 25.09.2020
Sau khi mua thuốc tránh thai nàng liền trở về nhà trọ, tắm rửa thay đồ rồi uống thuốc, sau đó bắt đầu soạn bài học ở trường dạy thêm.
Mặc dù trường dạy thêm này không lớn nhưng lại rất có uy tín, học sinh đa số là con của cán bộ và lãnh đạo cao cấp làm trong cơ quan nhà nước. Đi dạy được mấy tuần nay nàng cuối cùng cũng đã hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của người phụ nữ trong buổi phỏng vấn mình. Phải kiên nhẫn với đám học sinh đó, vì chúng là người nàng không thể đắc tội được.
Lấy tâm thế là kiếm tiền, hơn nữa còn là đào tạo mầm non tương lai, cộng với việc đám nhóc đó là con ông cháu cha, nàng rất nhanh chóng soạn được một giáo án dạy vừa chất lượng lại sáng tạo, kết thúc công việc chuyên môn của mình. Bất quá nàng cũng chỉ là một giáo viên nhỏ nhoi dạy thay, chỉ cần không làm mất uy tín của trường và đắc tội với người có quyền là được.
Khoảng chừng hơn mười hai giờ, nàng thay đồ rồi đi xe bus đến trường dạy thêm. Nàng chỉ dạy hai tiết buổi chiều, dự định sau khi kết thúc sẽ đi đến chỗ của Ngụy Lôi, ừm, cùng hắn ăn tối.
Không nghĩ đi đến chỗ dạy thêm lại bắt gặp Tần Chí Viễn đang đứng đợi mình, trên tay hắn cầm một hộp cơm mới mua.
Mỹ Nhân từ xa đi lại đã nhìn thấy hắn, vừa vẫy tay vừa tiến đến.
Tần Chí Viễn mỉm cười với nàng, đưa vào tay nàng hộp cơm: "Nhớ ra vẫn chưa dẫn cô đi ăn ở quán này, bèn mua một hộp cho cô ăn thử, nếu ngon chúng ta cùng đi ăn."
Mỹ Nhân vui vẻ đón lấy hộp cơm của hắn, mùi thơm của thức ăn ngay lập tức khiến bụng nàng nhộn nhạo. Bất quá so với miếng bánh mì mà khi nãy nàng mua dọc đường chắc chắn không ngon bằng hộp cơm ở nơi mà Tần Chí Viễn khen ngon.
"Cảm ơn anh, nếu ngon tôi sẽ nói với anh, nhớ mời tôi đấy." Nàng mặt dày trả lời anh ta, cầm hộp cơm cùng túi xách trong tay.
"Vẫn là câu nói đó, được ăn cơm cùng giai nhân là phúc phần của tôi." Tần Chí Viễn mỉm cười, trả lời.
Mỹ Nhân từ khi gặp lại anh ta đã bị khen nhiều đến mức thành thói quen, dường như ngày nào gặp mặt anh ta cũng khen nàng xinh đẹp. Ngẫm nghĩ lại, ngày xưa chắc chắn nàng vì khuôn mặt này nên mới được nhiều người đàn ông hẹn chị dâu cho đi xem mắt, bằng không chắc chắn vẫn chỉ là một cô gái bình thường trong đám đông, đàn ông khộng bao giờ để ý đến.
Mỹ Nhân trong thời gian đợi đến thời gian bắt đầu buổi học bèn đi đến canteen của trường ngồi ăn trưa.
Hộp cơm mà Tần Chí Viễn mua cho nàng quả thực rất ngon, nàng vừa ăn trong lòng vừa cảm thán người đàn ông này đúng là rất sành ăn, dường như quán ăn nào ngon trong thành phố A này nàng biết đều là do anh ta dẫn đi. Từ khi đến thành phố này nàng không chừng tăng mấy kg rồi, không ổn a.
Đang ngồi thưởng thức cơm hộp, Mỹ Nhân không hề để ý xung quanh xuất hiện thêm nhiều đồng nghiệp cũng đang ngồi dùng bữa, chỉ có điều bọn họ đều không tỏ ra để ý đến nàng.
Một giáo viên nữ chừng hơn hai mươi tuổi, dạy bộ môn anh văn, vừa mới tốt nghiệp đại học ngồi cách nàng một vị trí đang cùng bạn bè mình nói chuyện, nội dung cuộc đối thoại xoay xung quanh một anh nhân viên giao cơm cho cô ấy vừa nãy.
"Các cô nói xem, vừa đẹp trai lại vừa khỏe mạnh như vậy, đứng cùng tôi một chỗ rất hợp phải không? Khi nãy anh ấy còn nhìn tôi nữa, a a a, có phải là tôi được để ý đến rồi không?" Giáo viên anh văn vừa nói vừa đặt tay lên mặt, làm bộ thẹn thùng đỏ mặt.
"Cô thật là, người ta nhìn cô một chút thì cô đã nghĩ người ta thích cô rồi à, không lẽ anh ta vô ý nhìn qua cũng không được?" Một giáo viên ngồi trong nhóm đó lên tiếng nói lại.
Giáo viên dạy anh văn lập tức sầm mặt, giọng nói hiện lên vẻ chua ngoa: "Cô thì biết cái gì, loại mọt sách như cô không bao giờ được đàn ông để ý đến đâu, bất quá lại ghen tỵ với tôi à?"
Mỹ Nhân đã lâu không được hóng chuyện, chung quy là vì trường dạy thêm này khá quy củ, thật sự không có nhiều chuyện thú vị được đem ra bàn tán, mấy giáo viên mới về trường này lại không biết nên mới thoải mái như vậy.
Nàng thấy cô giáo bị nói là "đồ mọt sách" kia quả thực so với giáo viên dạy anh văn mà nàng biết là một trời khác biệt. Người ta tóc xoăn màu hạt dẻ, trang điểm và quần áo đều là phong cách thời thượng, cô gái mọt sách thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần jean xanh, tóc búi cao bằng dây thun đen, mang guốc cao gót màu da, thậm chí trên mặt cũng không trang điểm, chỉ thoa son dưỡng.
Cô gái mọt sách kia tuy nhìn có hơi lù đù nhưng không hề thua kém giáo viên anh văn, lập tức nhíu mày, giọng nói rất có uy lực: "Tôi sao phải ghen tỵ với cô? Tốt nghiệp loại trung bình, luận văn cũng là nhờ người khác viết hộ, tin đồn cô ngủ với giáo viên để cho qua môn vẫn còn trong trường đại học, tôi phải ghen tỵ với cô vì những "chiến tích" đó à? Để trường dạy thêm này nhận mình cô cũng phải dang chân cho mấy tên đàn ông chơi rồi?"
Chửi người từ bao giờ lại hay như vậy? Mỹ Nhân tròn mắt nhìn cô gái mọt sách kia, đây chắc chắn là giáo viên ngữ văn đúng không? Giọng nói êm dịu như suối chảy, lời nói thì lại sắc nhọn như muốn khoét tim người ta, đúng là quá tuyệt vời.
Giáo viên anh văn tức đến gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, trừng mắt nhìn cô gái mọt sách. Cũng may trong nhóm còn một cô gái nữa chưa lên tiếng, người này nãy giờ vẫn luôn ngồi chú tâm ăn uống, lúc này mới ngẩng đầu lên, hòa hoãn không khí: "Xem kìa, chỉ là một người giao hàng, có đáng để hai người cãi nhau không? Chúng ta quen nhau hai mươi mấy năm, quan hệ gắn bó lại để một kẻ không quen biết phá đám sao?"
Cô gái mọt sách kia đẩy gọng kính của mình, sau đó thu dọn đồ và hộp cơm không, nhanh chóng đứng lên rời khỏi bàn, một lời cũng không thèm nói nữa.
Giáo viên dạy anh văn nhìn theo, trong mắt chắc chắn là đầy thù hận rồi.
Mỹ Nhân nhìn đồng hồ chỉ còn hơn hai mươi phút nữa là vào tiết, toang chuẩn bị rời đi thì lại nghe giọng của cô gái vừa lên tiếng hòa hoãn kia nói với bạn mình: "Cậu như không lại nói ra làm chi chứ? Cô ta chắc chắn còn đang hận việc cậu ngủ chung với Từ Quý, châm chọc cậu là dễ hiểu rồi, cậu còn chấp nhặt làm gì?"
Giáo viên dạy anh văn bật cười, quay qua trả lời bạn mình: "Chỉ ngủ cùng tên đó có hai lần mà cô ta đã để ý như vậy, đúng là... vậy mà hồi xưa còn hứa với nhau sau này chắc chắn không trọng sắc khinh bạn."
Nàng nghe cô ta nói, không hiểu sao trên đời lại tồn tại người vô sỉ đến mức độ đó. Haizz, cô gái mọt sách kia nhìn vào lại không nghĩ lại bị bạn mình phản bội như vậy còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, sau lưng thì bị nói xấu, thật tội nghiệp.
Nàng thu dọn đồ của mình, xách túi đi ngang qua bọn họ. Trước khi bước ra khỏi phạm vi bàn ăn còn thân thiện cười một cái, không nói một lời.
Quả nhiên sắc mặt của hai cô giáo kia rất không tốt nhìn theo nàng.
Tâm tình Mỹ Nhân liền thoải mái, loại người thế này mà lại làm giáo viên, đúng là làm ô uế môi trường giáo dục, lại còn ngang nhiên trong trường học nói những lời vô sỉ thế kia nữa.
Tiết học của nàng diễn ra khá thuận lợi. Lớp nàng dạy sau tiết đó là tới tiết của cô gái mọt sách kia, nhìn cô ấy cắp sách ngữ văn bên hông, quả nhiên là giáo viên dạy môn này.
Khi đi qua cô ấy nàng mỉm cười gật đầu, nhưng nghĩ ngợi một chút liền quay đầu lại gọi: "Cô gì đó ơi."
Cô gái mọt sách quay đầu nhìn nàng: "Cô gọi tôi sao?"
Nàng gật đầu, nói: "Đúng vậy. Tôi muốn khuyên cô một chuyện, bạn bè tốt ngoài kia tuy khó tìm nhưng không phải không có, đừng dây dưa với người không tốt, hạ thấp giá trị bản thân mình."
Cô gái mọt sách còn đang khó hiểu nhìn nàng thì Mỹ Nhân đã xoay người rời đi.
Nàng chỉ khuyên cô ấy được như vậy thôi, là vì bản thân lại có máu nghĩa hiệp nên lại nhiều lời một chút. Nhưng đối với cô gái mọt sách kia thì hoàn toàn có lợi.
Làm bạn với người tốt như vào hàng hoa, hương thơm còn vương mãi. Kết bạn với người xấu như đi hàng cá, quen rồi, không biết bản thân hôi tanh.
~~
Mỹ Nhân rời khỏi trường dạy thêm, bắt xe đi thẳng đến quán ăn của Ngụy Lôi. Không nghĩ còn chưa đến nơi thì hắn ta đã nhắn tin cho nàng, nội dung là: "Em dạy xong đến quán tôi ăn tối, đám Cừ Lập muốn gặp em."
Mỹ Nhân nhìn dòng tin nhắn đó, rơi vào trầm tư. Anh em của hắn ta... nàng lâu rồi cũng không gặp. Bọn họ trong trí nhớ của nàng là hơi ồn ào, người trầm tính nhất tên là Cừ Lập, tuổi tác so với Ngụy Lôi là lớn hơn một chút.
Mỹ Nhân bất giác lấy gương trong túi xách ra xem lại bản thân mình, tiện tay chỉnh trang một chút. Bác tài xế ngồi phía trước thấy nàng như vậy liền thân thiện cười hỏi: "Về ra mắt bố mẹ sao? Cháu xinh đẹp lắm rồi, không cần sợ bọn họ không thích nhé."
Mặc dù không phải là đi ra mắt nhưng nghe bác ấy nói vậy nàng liền đỏ mặt. Trong lòng thầm nghĩ Ngụy Lôi bây giờ là cô nhi, ngoài chị gái hắn ra thì thân thiết nhất cũng chỉ có đám anh em của mình, gặp mặt thế này chắc cũng được tính là ra mắt rồi đi?
Mỹ Nhân nghĩ như vậy trong lòng liền vui như trẩy hội, nụ cười trên môi phút chốc đã động lòng người, khách sáo nói: "Cảm ơn bác."
Xe đi đến quán ăn của Ngụy Lôi, Mỹ Nhân mở cửa bước xuống thì nhìn thấy trên cửa treo bảng thông báo quán nghỉ bán, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải là kêu nàng đến gặp bọn họ sao, thế nào lại đóng cửa?
Nàng còn đang ngây ngốc định gọi điện thoại cho Ngụy Lôi thì thấy hắn từ phía sau quán ăn vòng ra. Trên người hắn mặc đồ phục vụ màu đen của quán, bên hông đeo tạp dề, mũ nấu bếp còn đội trên đầu.
Hắn đi lại vuốt tóc nàng, cười đến rạng rỡ: "Mọi người đang tụ tập ở trong, đợi em thôi đó."
Nàng nhìn hắn, cố tình dụi đầu vào vai hắn hỏi nhỏ: "Em... như thế này có ổn không?"
Ngụy Lôi nhìn nàng đang làm nũng trong lòng mình, đúng là đáng yêu chết đi được, không nghĩ ngợi mà gật đầu: "Ổn, ổn lắm, cái gì cũng ổn."
Nàng biết hắn còn chưa hiểu mình hỏi cái gì mà đã gật đầu như vậy, trong lòng vừa vui vừa buồn cười. Nàng khoác tay hắn, kéo đi vừa nói: "Vào thôi, đừng để mọi người đợi."
Cừ Lập cùng Ôn Ngự Thanh và Hồng Ngu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, bây giờ đang bắt đầu bày chén đũa và đem bia ướp lạnh ra.
Hồng Ngu vừa nhanh tay làm vừa cười nói với hai anh của mình: "Không biết chị dâu sẽ ra sao, em tò mò lắm rồi."
Ôn Ngự Thanh thấy cậu ta nói vậy liền đốp lại ngay: "Gặp ai cũng gọi chị dâu, cậu rốt cuộc có bao nhiêu chị dâu vậy?"
"Anh đừng nói vậy chứ, em chỉ gọi người được anh Lôi ra mắt là chị dâu thôi, mới có hai lần." Hồng Ngu chống chế. "Anh Lập, anh mau nói cho anh ta biết đi, em rõ ràng mới gọi có hai lần thôi mà." Anh quay sang nói với Cừ Lập đang đứng bên cạnh mình.
Cừ Lập năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, hoàn toàn ra dáng một người đàn ông chững chạc trầm tính, đối với hai người em kết nghĩa này của mình ngoài thỉnh thoảng cười nói vài câu còn lại đều là nghiêm khắc dạy dỗ. Bây giờ anh ta đương nhiên cũng không chịu góp phần vào chủ đề cuộc trò chuyện này, trong lòng thầm nghĩ đợi đến khi hai người này nhìn thấy Mỹ Nhân thì có còn hào hứng nữa hay không.
Ngụy Lôi nắm tay Mỹ Nhân, dẫn nàng bước vào phòng ăn đặc biệt trong quán.
Hắn nhìn thấy đám anh em của mình đang bận sắp xếp thì ho nhẹ một tiếng, lập tức ba cặp mắt đều đổ về phía hai người.
Hồng Ngu tròn mắt nhìn Mỹ Nhân, như là hận không thể móc mắt mình ra dán lên người nàng.
Ôn Ngự Thanh che giấu tốt hơn, gương mặt chuyển từ kinh ngạc sang trầm tĩnh, cuối cùng nặn ra một nụ cười, chào hỏi: "Thẩm tiểu thư."
Mỹ Nhân cũng cảm thấy không khí nơi này hình như không được tốt, có vẻ đám anh em của Ngụy Lôi rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng, chẳng lẽ hắn lại không nói cho họ biết người hắn sẽ dẫn đến là nàng?
Tâm trạng Mỹ Nhân xuống dốc không phanh, cũng may Ngụy Lôi và Cừ Lập dù nhận ra không khí không đúng này nhưng vẫn tỏ ra bình thường, bữa ăn miễn cưỡng trôi qua trong không gian yên tĩnh.
Kết thúc bữa ăn, Ngụy Lôi dẫn nàng đi lên tầng thượng hóng mát, đồng thời là ngắm mặt trời lặn. Hắn luôn miệng nói nơi này là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất trong thành phố, nàng liền tin tưởng mà đi theo.
Đến khi trong phòng ăn chỉ còn ba người Cừ Lập, Hồng Ngu và Ôn Ngự Thanh, mọi người mới dãn nét mặt ra.
Hồng Ngu là người trẻ tuổi nhất, cũng là người khó chịu ra mặt nãy giờ: "Sao lại là Thẩm tiểu thư chứ, cô ta còn muốn quấy rầy anh Lôi đến bao giờ? Lần trước ba của cô ta đến tận bệnh viện vũ nhục anh ấy, bây giờ chẳng lẽ cô ta còn muốn chơi trò đuổi bắt sao?"
Cừ Lập thu dọn chén bát cùng Ôn Ngự Thanh, anh ta (ÔNT) trả lời cậu em của mình: "Cậu lắm chuyện làm gì? Không chừng anh Lôi đang muốn trả thù cô ta nên mới tỏ vẻ thân thiết như vậy. Cậu đừng quên tính cách anh ấy ra sao, người nào đắc tội với anh ấy thì chưa chắc được sống yên."
Hồng Ngu như mới được khai sáng, gương mặt khó chịu liền toe toét cười: "Anh nói phải, em lại quên mất. Năm xưa cô ta khiến anh Lôi đau khổ thế nào, bây giờ nhất định anh ấy sẽ cho cô ta nếm trải không thiếu một chút."
~~
Trên tầng thượng...
Thật ra Ngụy Lôi trước nay là người không hề biết cảm thụ cái đẹp, mấy thứ lãng mạn này nọ trong mắt hắn cũng chỉ là một chủ đề nhàm chán, bao gồm cả việc ngắm hoàng hôn. Nhưng mà hắn đọc được đâu đó trên mạng rằng những người có khiếu nghệ thuật, nghệ sĩ như Mỹ Nhân sẽ ưa những vẻ đẹp của thiên nhiên, đặc biệt là hai thời điểm đẹp nhất trong ngày là bình minh và hoàng hôn, hắn mới nghĩ đến việc đưa nàng lên đây ngắm cảnh.
Nhìn Mỹ Nhân say sưa với vệt sáng màu cam rực ở phía cuối chân trời, gương mặt đỏ ửng vì hạnh phúc mà hắn trong lòng tâm tư vô cùng bình yên.
Nhưng mà nàng ngắm lâu như vậy, sao không quay qua nhìn hắn một cái nhỉ? Người ta nói khi tập trung cao độ vào một việc gì đó thì đàn ông và phụ nữ đều quyến rũ như nhau, nàng bây giờ trong mắt hắn bộ dạng thập phần quyến rũ, làm hắn không nhịn được muốn hôn, muốn hôn a.
Mỹ Nhân dường như cảm nhận được ánh mắt say đắm của người bên cạnh, khung cảnh trước mắt có đẹp thế nào thì nàng cũng phải ngắt ngang mà quay qua nhìn hắn.
Ngụy Lôi thấy nàng nhìn cũng không thèm sợ sẽ dọa nàng hoảng hốt, kề sát mặt mình chỉ cách nàng một khoảng nhỏ vài xentimet ở chóp mũi, thỉnh thoảng sát tới cạ cạ.
Mỹ Nhân bị khoảng cách này làm cho ngượng đỏ mặt, muốn lùi về sau thì lại bị hắn dùng tay ngăn lại, cố định nàng trước mặt mình ở một khoảng cách mong muốn. Môi hắn nhanh chóng tiến tới chuẩn bị chạm vào bờ môi đỏ hồng của nàng.
Mỹ Nhân bị không khí nóng bỏng xung quanh làm cho tim đập mạnh từng cơn, vì ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mặt mà suýt cả quên hô hấp. Môi nàng hé mở ra để dễ dàng hít khí, không ngờ Ngụy Lôi vậy mà tưởng rằng nàng đang câu dẫn hắn.
Hắn liền tưởng tượng ra cảnh hai người môi lưỡi triền miên quấn quýt không rời, đem nàng hôn đến bước bọt đều chảy ra khóe miệng, nhìn nàng như vậy chắc chắn sẽ vô cùng câu dẫn, làm hắn muốn đặt nàng dưới thân mà làm đến kêu khóc xin tha.
Đáng tiếc khi môi hai người chỉ còn cách một khoảng chưa tới nửa xentimet thì tiếng của Cừ Lập từ cầu thang lộ thiên vang đến: "Lôi tử, xuống đây mau."
Ngụy Lôi dù biết không thể kéo dài mà vẫn cố kéo đầu Mỹ Nhân qua, quét qua viền môi nàng một cái, liếm mút vài giây mới chịu buông ra.
Trong lòng hắn chửi thề một vạn lần, lãng mạn biết bao nhiêu, suýt một chút nữa là được rồi, tên Cừ Lập này!
Hắn buông nàng ra, vuốt lại tóc của nàng, nhìn qua bờ môi bị hắn hôn đến đỏ ửng mới chịu thỏa mãn một chút: "Em đợi anh một chút, anh xuống xem có chuyện gì, lập tức lên với em ngay, chúng ta tiếp tục." Hắn nói rồi nhanh chóng đứng dậy đi nhanh xuống dưới.
Mỹ Nhân bị bỏ lại trên ban công, gương mặt vừa nóng vừa đỏ, môi thì hơi đau rát. Nhớ đến mấy chữ "chúng ta tiếp tục" kia của hắn mà máu huyết sôi trào. Tên này nói chuyện luôn trần trụi như vậy, da mặt hoàn toàn so với đá lát đường dày hơn gấp vạn lần.
Nàng vuốt ve bờ môi của mình, hương vị của Ngụy Lôi còn lưu trên đó, ngọt, ngọt quá.
Mỹ Nhân ngồi vừa nhìn hoàng hôn trước mặt vừa đợi hắn, nhưng mà đợi đến gần mươi lăm phút thì hắn vẫn chưa lên, nàng bèn tò mò đi xuống.
Bên dưới yên ắng lạ thường, nàng chỉ nghe tiếng nói chuyện rất nhỏ. Hai giọng, một giọng là của Ngụy Lôi, ngữ điệu cứng rắn đanh thép. Một giọng trầm hơn, the thé nhỏ, nàng còn không nghe rõ người đó nói gì.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nàng thấy người ngồi cùng Ngụy Lôi đeo kính màu đen, mặc đồ giống Tôn Trung Sơn.
Bộ dạng này... nàng nhớ hình như từng thấy ở đâu rồi.
____________________________________________________________________________________________________________
19:55 25.09.2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.