Tiểu Sủng Vật

Chương 13:

(>..

10/02/2021

Ngụy Lôi thần người nhìn nàng, hắn cảm thấy cổ họng đắng chát: "Chúng ta là người yêu của nhau, chuyện quan trọng như vậy em sao lại không nói cho anh biết?"

Mỹ Nhân đứng im lặng một hồi, liên tục né tránh ánh mắt dò xét của người trước mặt. Một lúc sau nàng mới lên tiếng: "Ngụy Lôi, chúng ta... chia tay đi."

Ngụy Lôi trợn mắt nhìn nàng, quả thực đã bị nàng làm cho phát ngốc. Hắn túm lấy tay nàng, tức giận nói: "Mỹ Nhân, em thực sự cho rằng bản thân là ai? Muốn yêu là yêu, không muốn yêu nữa thì vứt, em coi tình cảm của tôi là gì?"

Nàng vẫn né tránh ánh mắt của hắn, cuống quít đáp lại: "Chỉ là chơi đùa mà thôi, anh cho rằng bản thân quan trọng như vậy sao?" Như cảm thấy không đủ, nàng còn bồi thêm: "Anh thật ngu ngốc."

Ngụy Lôi hoàn toàn bị nàng làm cho tức điên, hung hăng buông tay nàng ra, hai mắt đỏ au, giọng nói không biết là đau đớn hay tàn độc: "Được, đây là em nói, sau này đừng hối hận."

Hắn nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, để lại Mỹ Nhân đứng trước cửa nhà.

Bà chủ nhà với lọn tóc uốn nãy giờ đứng nghe lén trong nhà, nhìn thấy hai người lớn nhỏ tranh cãi như vậy cảm thấy cũng khá thú vị. Trước giờ bà ta cứ nghĩ Mỹ Nhân là người phải e dè nghiêm chỉnh lắm, không nghĩ quan hệ nam nữ lại rối rắm như vậy.

Mỹ Nhân xoay người trở vào nhà, nhìn mọi thứ hỗn độn, lắc đầu ngao ngán. Nàng đúng là một kẻ rắc rối, từ nhỏ đến lớn chỉ biết liên lụy người khác, đem ba Thẩm và anh trai phiền phức bao nhiêu lần. Bây giờ ba Thẩm không còn nữa, anh trai cũng đã có gia đình, nàng cũng không còn là cô nhóc cần mọi người phải chăm lo từng tí, không thể làm phiền những người xung quanh được.

~~

Ngụy Lôi vừa bước ra khỏi khu nhà trọ, đi đến trạm xe bus gần đó ngồi xuống, điện thoại đã vang lên tiếng tin nhắn.

Là Cừ Lập nhắn, nội dung: Thế Ba vừa cho người đến quán ăn tìm hắn, có vẻ là sắp có chuyện rồi.

Ngụy Lôi tắt điện thoại, cất vào túi. Bên cạnh hắn trống trơn không có ai, trạm xe bus cũng chưa thấy chuyến nào đi qua. Đêm qua hắn đợi trước cửa nhà trọ suốt mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cơ thể đã có chút mệt mỏi rồi, hắn bèn ngả lưng xuống nằm một chút.

Hắn không bao giờ nghĩ trong lúc hắn tranh thủ thời gian Mặt Trời còn chưa gay gắt để nằm nghỉ đó, Mỹ Nhân bên này đã thu dọn nhà cửa xong xuôi, nhắn tin cho anh trai, nàng muốn đi đâu đó một thời gian để khuây khỏa đầu óc.

Hạo Huyền suy cho cùng cũng không quá rảnh rỗi để quản chuyện em gái mình muốn đi đâu. Hắn biết thời gian này gia đình hắn đã xảy ra đủ loại biến cố rồi, hung thủ giết người còn chưa tìm thấy, thôi thì để em gái mình đi đâu đó cũng được.

Mỹ Nhân đặt một vé máy bay đi Birmingham, thời gian là ba ngày sau. Nàng nghĩ nếu sắp xếp được công việc bên đó ổn thỏa, nàng sẽ nghĩ đến việc định cư lâu dài. Thành phố này, bây giờ bước một bước cũng là kỉ niệm, lùi một bước cũng là kỉ niệm. Cái gì cũng còn, duy chỉ có ba Thẩm của nàng là không bao giờ trở về nữa. Nhưng còn Ngụy Lôi, nàng lại không biết phải như thế nào với hắn bây giờ. Nàng không muốn hắn cùng mình chịu đựng loại cảm xúc tiêu cực này, huống hồ ba Thẩm và hắn cũng từng có xích mích trong quá khứ, nàng không biết hắn còn ghim trong lòng chuyện đó hay không. Nếu có thì lúc này nàng cùng hắn ở bên cạnh không phải là làm khó người ta hay sao?

Nghĩ cả buổi, nàng thấy chỉ có cách này là ổn thỏa nhất. Nàng cần thời gian để bình tĩnh lại đã, hắn biết đâu trong lúc đó sẽ nhận ra tình cảm hai người thật ra cũng chưa đến mức không thể không có nhau.

Trong tình yêu, những người như nàng nhìn vào cũng khiến mọi người đều biết là người đầu tiên trải nghiệm chuyện yêu đương, ngây thơ luôn tự cho mình là đúng.

Ngụy Lôi tỉnh dậy khoảng lúc gần trưa. Bên cạnh hắn lúc này đã có nhiều người, hết thảy đều tất bật với cuộc sống hàng ngày, không ai rảnh mà quan tâm đến một kẻ nằm ngủ ở trạm xe bus.

Hắn nhìn đồng hồ, lại nghĩ đến việc đi đến nhà của Mỹ Nhân. Hắn nghĩ bây giờ nếu cùng nàng nói chuyện biết đâu mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn. Nhưng một tin nhắn của Cừ Lập lại đánh tan tất cả.

Thế Bà đang ráo riết cho người tìm hắn khắp nơi, xem ra phi vụ lần này của lão không có hắn thì không thể thành công.

Hắn chửi thề trong bụng mấy tiếng, lão già này đúng là dai như đỉa. Phi vụ lần này của lão là vận chuyển một lượng lớn ma túy qua biên giới, loại việc này có cho tiền nhiều hơn nữa hắn cũng không bao giờ làm. Nếu để Mỹ Nhân biết được những việc này, không chừng sẽ không thèm nhìn mặt hắn nữa, quan hệ giữa hắn với nàng lúc này đã rất tệ rồi, không thể vì một chuyện không đâu vào đâu mà lại ảnh hưởng thêm nữa.

Nhưng Thế Ba đúng là một con cáo già lắm chiêu, không thuyết phục được hắn lão lại nghĩ đến việc uy hiếp. Mà người có ảnh hưởng lớn nhất đến hắn lúc này chỉ có thể là Mỹ Nhân.

Khoảng tối ngày hôm đó hắn nhận được một bức thư, bên trong là rất nhiều ảnh chụp hàng ngày của Mỹ Nhân. Xem ra lần này không cùng lão nói chuyện rõ ràng thì sẽ không chấm dứt được.

Vẫn là căn nhà cũ ở khu ổ chuột đó, hắn cùng Thế Ba và đám đàn em của lão gặp nhau. Thế Ba cùng đám đàn em của mình lúc nhúc đứng một bên, Ngụy Lôi lại đơn phương độc mã đứng một bên.

Thế Ba nhìn hắn, trên gương mặt đâu đâu cũng là quỷ quyệt cùng nham hiểm. Lão mở miệng nói về phi vụ lần này của mình: " Một lần vận chuyển là 200 vạn. Minh Phù bây giờ đã bị bắt vào tù, tôi cho anh toàn quyền chỉ huy phi vụ này."

Vào thẳng vấn đề như vậy đúng là phong cách của Thế Ba, nhưng Ngụy Lôi hiện tại không phải là đến để đồng ý với lão. Hắn nhìn lão, giọng nói kiên quyết: "Ông phải biết rằng tôi đã bước ra khỏi cái giới này từ lâu rồi, những chuyện bẩn thỉu như vậy lần sau đừng bao giờ tìm đến tôi nữa. Kêu đám đàn em loi nhoi lúc nhúc của ông mà làm đi."

Thế Ba cười khẩy nhìn hắn, hỏi lại: "Anh chắc chứ?"

Ngụy Lôi như hiểu lão đang muốn nói gì, giọng nói kiềm chế trầm xuống: " Ông nên biết cô ấy là ai, bằng chứng sống Minh Phù còn đang ở đó, ông muốn giẫm vào vết xe đổ của hắn sao?"

Thế Ba bật cười đáp lại: " Minh Phù là kẻ ngu ngốc, chơi một ván bài ai cũng biết là hắn sẽ thua. Anh cũng biết rằng tôi ở trong cái giới này lâu hơn hắn, thủ đoạn tàn độc hơn hắn, tôi có trăm vạn cách để uy hiếp anh."

Sắc mặt của Ngụy Lôi lúc trắng lúc xanh, dù trong lòng đã có chút dao động, nhưng nghĩ đến Mỹ Nhân, hắn lại không muốn để nàng phải thất vọng về mình.



" Dù ông có nói gì tôi cũng không giúp ông làm phi vụ lần này. Ông cũng đâu phải thiếu người làm những việc như vậy."

Thế Ba vẩy vẩy tàn thuốc, đáp lại: " Đúng là không thiếu, nhưng người chuyên nghiệp nhất chỉ có thể là anh."

Ngụy Lôi không hề suy suyển, quay người bước ra khỏi căn nhà cũ.

Khi hắn chuẩn bị bước chân ra, sau lưng lại vang lên giọng nói của Thế Ba: " Đàn em của tôi điều tra được ba ngày nữa Mỹ Nhân sẽ bay đến Birmingham, tình cờ tôi cũng có người quen bên đó, đang suy nghĩ xem có nên kêu họ chăm sóc cho cô bạn gái của anh hay không."

Ngụy Lôi quay phắt người lại nhìn lão: " Thế Ba, tôi cảnh cáo ông đừng động đến cô ấy, không thì ông sẽ phải hối hận."

Thế Ba bật cười: "Vậy thì anh hãy khiến tôi hối hận đi. Nhưng phải nhanh lên, bằng không người yêu bé bỏng của anh sẽ bị tôi làm hại đấy."

Hắn nghiến răng, hỏi: "Bao giờ thì bắt đầu?"

Ngụy Lôi lên thân xác của mình trở về khách sạn, hắn cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm.

Mỹ Nhân thu xếp hành lý xong xuôi, đặt vé máy bay, sau đó lại gọi điện cho chị Nguyễn xin nghỉ việc.

Chị Nguyễn nghe được tin này của nàng càng nổi đóa hơn nữa. Trong mấy năm nay công việc của nàng đã biến đổi rất nhiều lần, chị Nguyễn dù có bao dung hơn cũng không thể nào tha thứ cho việc nàng cứ liên tục xin nghỉ việc.

" Mỹ Nhân à, chị biết em cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra lựa chọn này, nhưng phòng tranh cũng có rất nhiều ứng viên khác, chị không có lý nào lại không tuyển họ. "

Chị Nguyễn nói như vậy là đã khách sáo lắm rồi, Mỹ Nhân cũng không thể làm khó người ta. Nàng ngại ngùng trả lời: " Chị Nguyễn, thời gian qua thực sự làm phiền chị quá nhiều rồi." Nàng nói thêm vài câu hỏi thăm, vài lời chúc, cuối cùng buồn bã cúp máy.

Giải quyết xong chuyện công việc, chuyện đặt vé máy bay, anh trai cũng đã biết kế hoạch của nàng, bây giờ Mỹ Nhân chỉ còn lo chuyện của Ngụy Lôi.

Nàng cầm điện thoại lên dò tìm một dãy số, sau đó bấm nút gọi đi. đầu dây bên kia vang lên giọng trả lời của hắn: " Chẳng phải nói là chia tay sao, sao còn gọi cho tôi?"

Mỹ Nhân nghe câu trả lời của hắn trong tim đau như bị kim chích, nàng nắm chặt điện thoại, giọng nói dù hơi nghẹn ngào nhưng vẫn cố lấp xuống, hỏi hắn: " Em có lời cuối cùng muốn nói với anh, gặp nhau được không? "

Ngụy Lôi bên kia thầm cười khẩy trong lòng, lạnh lùng trả lời nàng: " Tôi không muốn gặp em. Nhìn thấy em tôi lại khó chịu."

Mỹ Nhân im lặng giây lát, sau đó trả lời: " Em sắp ra nước ngoài rồi. "

" Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Em không tự hiểu rằng bây giờ mối quan hệ của chúng ta là gì? "Ngụy Lôi lạnh lùng đáp trả.

Mỹ Nhân im lặng thêm một lúc, nói một câu không đầu không đuôi: " Em hối hận rồi."

Lẽ ra ngày hôm đó em không nên uống say như vậy, không nên bắt lấy anh, không nên cùng anh trải qua đêm hoang đường ấy. Trên sân thượng hôm ấy em lẽ ra không nên nói những lời tràn đầy hy vọng như vậy, để rồi bây giờ chúng ta đều thất vọng. Chúng ta ngay từ đầu đã sai rồi.

Ngụy Lôi còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời nói kia, trong điện thoại để truyền ra tin báo kết thúc cuộc gọi.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình đen thui, trong lòng cũng rối bời y hệt Mỹ Nhân ở bên kia.

Mỹ Nhân cúp điện thoại, nước mắt tuôn ra như suối. Dẫu biết trước sẽ buồn, nàng vẫn không kìm lòng được gọi điện thoại cho hắn. Nhận lấy những lời tuyệt tình kia, dù đau khổ nhưng nàng cũng buông bỏ được rồi, để Ngụy Lôi nhớ đến nàng là một kẻ lạnh lùng còn hơn là một kẻ yếu đuối cần người bảo bọc.

Ba ngày sau, theo lịch thì hôm nay là ngày nàng lên máy bay. Anh trai có cuộc họp quan trọng, chị dâu thì phải đi công tác nên nàng phải tự ra sân bay một mình.

Mỹ Nhân gọi một chiếc xe taxi, nhắn tin tạm biệt anh trai xong thì không hề lưu luyến mà bước lên xe.

Xe taxi đi một mạch đến sân bay, dọc đường qua vài trạm thu phí và ngã tư. Con đường từ nhà trọ của Mỹ Nhân đến sân bay phải qua một khu dân cư vừa mới quy hoạch, mọi người đã chuyển đi hết nên rất vắng vẻ.

Người tài xế ban đầu định đi đường tránh, nhưng nếu vậy sẽ được trả ít tiền hơn nên vẫn đi vào con đường này. Mỹ Nhân ngây thơ ngồi trên xe cũng không hay biết, hoàn toàn không biết chút nữa thôi bản thân mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Xe taxi đang chạy bon on trên đường vắng, đột nhiên từ một con đường nhỏ thông qua rẽ đến một chiếc xe 16 chỗ màu trắng. Chiếc xe 16 chỗ nhanh chóng tăng tốc chạy vượt đến phía sau, bấm còi inh ỏi.

Mỹ Nhân không chịu được tiếng ồn ào này, khi mà chiếc xe 16 chỗ liên tục lượn qua lượn lại có ý muốn qua mặt. Nàng nói với người tài xế phía trước: "Chú à nhường đường cho bọn họ đi, thật ồn ào quá."



Người tài xế đương nhiên phải nghe lời khách, lập tức chạy chậm lại rồi nhường đường. Nhưng chiếc xe kia sau khi vượt qua khỏi xe nàng ngay lập tức ngoặt tay lái cản đầu xe taxi.

"Uỳnh." Hai đầu xe va chạm nhau.

Tài xế taxi không kịp thắng xe lại nên cả đầu xe bị biến dạng sau cú va chạm, cửa kính vỡ nát. Mỹ Nhân ngồi ghế sau không cài dây an toàn nên liền bị đập trán vào băng ghế trước.

Cửa xe 16 chỗ mở ra, bước xuống hai tên mặc đồ đen đeo khẩu trang kín mít.

Mỹ Nhân lúc này đã bị thương trên trán, thị giác có phần mơ hồ không nhìn rõ phía trước. Tài xế taxi dù có túi hơi nhưng cũng bị cú va chạm khi nãy làm cho bất tỉnh.

Nàng nhìn thấy cửa xe bên cạnh mình bị bật mở, hai bóng người đen thui thì thầm với nhau gì đó, sau đó nàng liền bất tỉnh.

Ngụy Lôi kéo cô gái ngồi ở băng ghế sau ra. Sau khi xác định vết thương của nàng không có gì nguy hiểm mới quay sang phân công Cừ Lập: "Anh cùng Hồng tử ở lại giải quyết chiếc xe này, tôi cùng Thanh tử đưa cô ấy đến điểm hẹn. Làm gọn gàng một chút, coi chừng tai mắt của Thế Ba."

Cừ Lập đánh giá tình hình chiếc xe và tài xế, gật đầu chắc nịch với Ngụy Lôi: " Chú yên tâm, anh sẽ giải quyết gọn gàng."

Ngụy Lôi gật đầu với Cừ Lập, sau đó bế Mỹ Nhân bước lên xe. Ôn Ngự Thanh lúc này cũng từ trên xe bước xuống, cùng với Cừ Lập bắt đầu dọn dẹp hiện trường vụ bắt cóc.

Chiếc xe 16 chỗ phóng nhanh trên quốc lộ hướng về phía ngoại ô. Ngụy Lôi ngồi ở ghế sau, trong lòng là Mỹ Nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, trên trán có vết rách nhỏ, máu đỏ tươi chảy xuống trông không có gì thất thố mà lại như có nét yêu mị.

Hắn xé một mảnh vải trên quần của nàng, thấm máu trên trán cho nàng.

Hồng Ngu lái xe ở phía trước, nhìn qua kính chiếu hậu hỏi hắn: "Anh Lôi, có cần dừng lại băng bó vết thương cho chị dâu không? "

Ngụy Lôi gương mặt trắng toát của Mỹ Nhân, nhẹ nhàng đáp lại: " Không cần, chú lo tập trung lái xe cho cẩn thận. Cô ấy chỉ là bị trầy xước thôi." Hắn vừa nói vừa ghé môi hôn nhẹ lên vết thương trên trán nàng.

"Mỹ Nhân, một chút nữa thôi, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."

Chiếc xe chở Mỹ Nhân đi về phía trạm thu phí cuối cùng trước khi ra khỏi thành phố, nàng vẫn an ổn nằm trong lòng Ngụy Lôi, một chút cũng không ý thức được số mệnh của mình từ lúc này đã ngoặt sang hướng khác.

Theo kế hoạch, Ngụy Lôi sẽ đưa Mỹ Nhân đến một vùng quê cách xa thành phố nàng đang sống hơn mấy trăm dặm về phía Bắc. Nơi này dù điều kiện đúng là có không tốt nhưng lại là nơi hẻo lánh nhất, đảm bảo đám người của Thế Ba không thể điều tra đến được.

Hắn ban đầu cũng không muốn làm đến nước này. Nhưng Thế Ba là con cáo già đa mưu quỷ quái, lão một lần thực hiện được kế hoạch của mình thì sẽ có chuyện uy hiếp hắn làm lần hai. Hắn phải khiến lão biết thế nào là quả báo.

Chiếc xe rẽ khổ con đường quốc lộ vào đường đất dẫn đến một thôn nhỏ nằm sâu trong rừng. Cừ Lập và Ôn Ngự Thanh lúc này đã đến đó trước, đang cùng bà chủ nhà trọ nói chuyện.

Ngụy Lôi trước khi bắt đầu kế hoạch đương nhiên đã tính toán ổn thỏa chuyện chỗ ở cho Mỹ Nhân. Hắn đã sang lại quán ăn, dùng toàn bộ tiền mua một căn nhà nhỏ trong thôn này, xây một khoảnh sân, trồng nhiều hoa màu để trang trí, còn đặc biệt xây thêm một gian phòng làm phòng vẽ tranh cho Mỹ Nhân.

Bà chủ nhà nhìn chằm chằm vào cửa xe vừa mở ra kia, thấy Ngụy Lôi bước xuống thì cười đon đả tiếp chuyện: "Anh Ngụy, tôi đợi anh mãi, không biết khi nào thì anh chuyển đến nhà mới này, con gái tôi cứ bám theo hỏi mãi. À, anh còn nhớ con bé chứ, là Tiểu Nhu ấy."

Ngụy Lôi không quan tâm đến lời bà ta nói, tiến đến hỏi Cừ Lập: "Xong xuôi rồi chứ? "

Cừ Lập gật đầu trả lời: "Anh yên tâm, ổn thỏa hết cả."

Ngụy Lôi gật đầu, quay sang bà chủ nhà nãy giờ còn đang độc thoại một mình: "Bà Can, bây giờ đây đã là nhà tôi rồi, bà có phải nên biết ý tứ mà không vào nhà của người khác khi chưa được mời không? "

Bà Can không nghĩ Ngụy Lôi lại nói chuyện không khách sáo gì như vậy. Nhưng mà dù thế cũng không sao, bà ta và con gái còn rất nhiều cơ hội để tiếp cận Ngụy Lôi. Loại nam nhân tuấn tú cao lớn thế này nếu để làm con rể thì cả gia đình chắc chắn sẽ nở mày nở mặt, xem mấy bà hàng xóm còn dám chê con gái nhà bà dâm đãng, sau này không ai lấy hay không?

Sau khi bà Can rời đi, đám người Cừ Lập, Ôn Ngự Thanh cùng Hồng Ngu nói chuyện với Ngụy Lôi vài câu, chào tạm biệt rồi cũng rời đi.

Ngụy Lôi lại xe bế Mỹ Nhân đi vào nhà, giúp nàng khử trùng cẩn thận vết thương, lau sơ cơ thể, cùng lúc đó thì nàng cũng mơ màng tỉnh lại.

__________________________

21:43 01.01.2021

P/s: Năm mới vui vẻ ????.

Dự đoán nhỏ là sắp tới sẽ ngược nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook