Tiểu Sủng Vật

Chương 14:

(>..

10/02/2021

Mỹ Nhân tròn mắt nhìn ngồi trước mặt mình, nàng không dám tin điều mình vừa thấy là gì nữa. Những kí ức trước lúc bất tỉnh nhanh như chớp vụt qua đầu nàng. Mỹ Nhân ngồi bật dậy, không quan tâm đến đầu mình vẫn còn choáng váng, chất vấn Ngụy Lôi: "Anh... anh đã làm gì vậy?"

Ngụy Lôi mỉm cười nhìn nàng, trả lời bằng vẻ mặt thoạt trông vô hại: "Còn làm gì nữa, đương nhiên là bảo vệ em rồi."

Bảo vệ? Có con nít mới tin mấy lời nhảm nhí của hắn vừa nói.

Mỹ Nhân dáo dác nhìn xung quanh, muốn bước xuống giường liền bị Ngụy Lôi ngăn lại. Hắn một tay giữ eo nàng, một tay muốn ghìm nàng lại xuống giường, nói: "Em vẫn chưa xuống giường được, muốn xem thì đợi khi nào vết thương khỏi hẳn, em sẽ có nhiều thời gian lắm."

Lần này thì Mỹ Nhân bị hắn dọa sợ thật rồi. Ngụy Lôi làm vầy là có ý gì chứ? Giam giữ trái phép? Bắt cóc?

"Tôi muốn gọi điện cho anh trai tôi, điện thoại của tôi đâu?" Mỹ Nhân vẫn không từ bỏ, tiếp tục muốn vùng dậy.

Ngụy Lôi khỏe mạnh giữ chặt eo nàng, khuôn mặt hai người áp sát vào nhau. Hắn phả hơi vào chóp mũi trắng nhỏ của nàng, tình tứ nói: "Em tuyệt đối đừng làm loạn nữa, không thì anh không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Nói rồi hắn còn tiến tới một chút, để môi mình lướt nhẹ qua chóp mũi nàng, đặt lên đó một nụ hôn.

Mỹ Nhân bị trêu ghẹo, cả gương mặt thoáng cái đã đỏ ửng, nhưng cái miệng nhỏ vẫn ngoan cố: "Điện thoại của tôi đâu, mau đưa điện thoại đây."

Ngụy Lôi nhìn nàng xấu hổ thì cả người đều vui vẻ, chọc giận tiểu sủng vật là niềm vui lớn nhất từ nay về sau của hắn. Hắn thả nàng ra, khẩy nhẹ lên má nàng, nói: "Sẽ sớm mua cho em cái mới, những đồ em mang theo trên taxi đều vứt cả rồi."

Mỹ Nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngụy Lôi, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng phải anh nói chúng ta đã chia tay rồi sao, làm những việc như bây giờ anh không cảm thấy bản thân rất nực cười à?"

Ngụy Lôi không quan tâm đến lời nàng nói, đứng dậy đi về phía cửa phòng. Trước khi bước ra ngoài còn ung dung quay người, chỉ tay vào một cánh cửa nằm trong góc phòng, nói: "Đó là nhà vệ sinh." Sau đó xoay người điềm tĩnh đi ra.

Mỹ Nhân gào lên một tiếng, thuận tay cầm chiếc gối bên cạnh ném mạnh vào cánh cửa. Đáng tiếc khi đó Ngụy Lôi đã đi ra ngoài rồi.

Nàng thần người ngồi trong phòng, trong lòng lướt qua không biết bao nhiêu suy nghĩ bất an. Nàng không biết mục đích của Ngụy Lôi khi bắt mình là gì, còn có anh trai chắc chắn bây giờ không liên lạc được với mình sẽ rất lo lắng. Nàng đã không muốn bản thân liên lụy đến ai hết, bây giờ lại thành ra làm cho mọi chuyện càng rắc rối hơn.

Ngụy Lôi rất nhanh đã trở lại phòng, trên tay là một dĩa cơm chiên.

Hắn kéo bàn gỗ cạnh cửa sổ lại gần giường nàng, sau đó đặt dĩa cơm lên đó, xúc một muỗng, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi kề lên môi nàng.

Mỹ Nhân quay mặt đi né tránh muỗng cơm, bộ dạng rõ ràng là đang giận dỗi trong mắt Ngụy Lôi. Hắn đặt muỗng cơm trở lại dĩa, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kĩ đưa cho nàng.

Mỹ Nhân nhìn chiếc điện thoại, sau đó quay đầu hoài nghi nhìn hắn. Phải biết gia đình nàng mặc dù là gia đình đơn thân nhưng từ nhỏ ba ba và anh trai đã chăm sóc nàng rất chu đáo, những đồ vật nàng dùng đều là hàng tốt nhất trong nước. Loại điện thoại cũ kĩ này nàng vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Ngụy Lôi đưa điện thoại cho nàng, sau đó cầm dĩa cơm lên ăn, hắn là đang đợi nàng dùng điện thoại xong thì cùng hắn ăn cơm.

Mỹ Nhân cầm điện thoại, bấm nút bật màn hình lên, nhấn một dãy số gọi cho anh trai. Trong điện thoại rất nhanh đã truyền ra thông báo không gọi được, là không có sóng.

Mỹ Nhân chửi bậy trong lòng, thời này rồi mà còn có nơi trong nước không có sóng sao, rốt cuộc Ngụy Lôi đã đem nàng đến vùng khỉ ho cò gáy nào rồi?

Ngụy Lôi đắc ý nhìn nàng không gọi đi được, nuốt xuống một muỗng cơm, hỏi: "Gọi điện xong rồi, bắt đầu ăn cơm được chưa?"

Mỹ Nhân phẫn nộ quăng điện thoại vào góc tường. Chiếc điện thoại tội nghiệp bay một vòng cung đẹp mắt rồi đập vào bức tường phía đối diện, văng vỡ phụ kiện ra khắp nơi.

Ngụy Lôi cũng không thèm để ý đến điện thoại của mình, chìa dĩa cơm ra trước mặt Mỹ Nhân.

Nàng cũng không thèm cho chủ nhân của đồ vật vừa bị mình làm hỏng kia một chút mặt mũi, trực tiếp hất văng dĩa cơm ra, làm cơm và thức ăn ngay lập tức rơi vãi khắp nơi.

Ngụy Lôi đáng lẽ phải phẫn nộ lật bàn mà trút giận lên người nàng, lúc này lại bình tĩnh lạ thường. Hắn thậm chí còn không bày ra một chút khó chịu trên mặt, hỏi nàng: "Không hợp khẩu vị sao?"

Mỹ Nhân im lặng không đáp, vài giọt nước mắt đã trào ra trên má.

Ngụy Lôi còn không thèm đợi nàng có động tĩnh đã đứng lên, tự trả lời: "Để tôi dọn dẹp rồi nấu món khác cho em."

Hắn đi ra ngoài lấy cây lau nhà và chổi, khi quay lại thì người ngồi trên giường đã bật khóc thành tiếng, cả gương mặt nàng vùi trên đầu gối, khóc đến mức bả vai đều run rẩy. Mà Ngụy Lôi thì vẫn như cũ điềm tĩnh, sau khi thu dọn tất cả, bao gồm cả mảnh vỡ của điện thoại thì mới đi ra ngoài, trước khi rời khỏi còn đem vào cho nàng một hộp khăn giấy.

Hắn bên ngoài vừa nấu lại món mới vừa nghe tiếng khóc của nàng, thật sự trong lòng cũng rất lo lắng. Ngay từ đầu khi nghĩ đến bước này hắn cũng đã suy tính đủ đường. Đem Mỹ Nhân đến một nơi không ai quen biết, sống một cuộc đời bình đạm vô thanh, tuy sẽ khó khăn nhưng còn đỡ hơn để nàng ở nơi nguy hiểm trùng trùng kia. Dù nàng bây giờ không thích nghi được cũng không sao, thời gian còn rất dài, không sớm thì muộn nàng cũng phải quen. Từ bây giờ hắn sẽ dần dần cho nàng thấy, trên đời này bây giờ chỉ còn hắn là nàng có thể dựa dẫm, ngay cả anh trai nàng cũng chưa chắc có thể bảo vệ nàng chu toàn.

Ngụy Lôi nấu lại cho nàng một bát cháo thịt bằm. Hắn rất tự tin vào tài nấu ăn của mình, trong đầu đã thầm tưởng tượng vẻ mặt đầy hạnh phúc cùng dáng vẻ ngon miệng của nàng khi ăn bát cháo này.

Đáng tiếc khi hắn vừa mở cửa bước vào đã bị Mỹ Nhân từ bên trong phục kích sẵn. Nàng dùng chiếc đèn ngủ mà hắn đã tốn hơn 2 tiếng đồng hồ lựa chọn trong cửa hàng đập vào đầu hắn một phát, bát cháo ngon lành cứ thế rơi vỡ xuống đất đi tong.

Ngụy Lôi bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, hơn nữa cháo còn rất nóng khiến tay hắn bị phồng rộp ngay lập tức, đến khi nhận ra thì Mỹ Nhân đã chạy lại phía cửa chính trong nhà.

Nàng loay hoay một hồi vẫn không mở được khóa cửa, trước đó Ngụy Lôi đã cẩn thận đem cửa khóa lại cẩn thận, còn chìa khóa thì làm thành một sợi đây đeo trước ngực.

Mỹ Nhân không mở cửa được thì ngày càng gấp gáp, ngay sau đó đã bị Ngụy Lôi ghì lấy tay, cả người bị nhấc bổng đưa về phòng ngủ.



Nàng càng vùng vẫy lại càng bị hắn ghì chặt hơn, đến lức bị ném lên giường rồi mới dừng lại, dùng chăn bao kín cơ thể mình cảnh giác nhìn hắn.

Ngụy Lôi bật cười vì hành động dư thừa của nàng: "Nếu tôi có ý đồ với em, em nghĩ bây giờ bản thân còn có thể vùng vẫy sao?"

Mỹ Nhân cả gương mặt vẫn còn bết dính vì nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, cuối cùng đành bất lực im lặng.

Hắn nói đúng, nàng bây giờ chẳng có năng lực gì cả, hắn nếu muốn thì nàng có thể phản kháng được sao?

Ngụy Lôi nhìn bộ dạng của nàng, lắc đầu vài cái. Lại nhìn đến đống cháo đổ hết trên sàn và những mảnh vỡ, rồi nheo mày nhìn nàng.

Giây tiếp theo hắn lại lôi kéo chân nàng từ trong chăn ra, mặc kệ sự giẫy đạp của nàng, cẩn thận xem xét. Quả như hắn nghĩ, lòng bàn chân bị mảnh vỡ cứa vào, ở phần đầu gối trở xuống cũng bị cháo nóng làm bỏng.

Hắn cẩn thận xem xét, còn không quên càm ràm nàng: "Em nhìn bản thân xem, có lúc nào khiến người khác yên tâm được? Vừa mới không để mắt đến một chút là tự làm bản thân bị thương, em thật là..."

Mỹ Nhân không có hơi sức đâu mà quan tâm đến lời hắn nói, nàng chỉ tập trung nhìn ra cánh cửa chính trong nhà bị đóng im lìm kia. Nàng bây giờ cuối cùng đã hiểu được một chuyện, bản thân bị bắt cóc rồi, hơn nữa còn là bị một tên có tâm lý không bình thường bắt.

Ngụy Lôi xem vết thương cho nàng, sau đó rất nhanh tìm đâu ra một hộp đồ sơ cứu, cẩn thận băng bó vết thương, bôi thuốc mỡ cho nàng, bộ dạng vô cùng điêu luyện.

Hắn làm xong xuôi một lượt mới từ dưới đất đứng dậy, không thể đoán trước lại đưa tay xoa đầu nàng, gương mặt vô cùng hiền hòa nói: "Em đó, phải tĩnh dưỡng thật tốt. Đợi vết thương lành lại rồi tôi sẽ dẫn em đi dạo. Cảnh vật xung quanh đây rất đẹp, không chừng em sẽ tìm được vài cảm hứng để vẽ tranh."

Nàng né đầu ra khỏi tay hắn, khó chịu nằm xuống, vùi đầu vào chăn.

Ngụy Lôi để bàn tay chưng hửng giữa không trung một lúc mới thất thố rụt về, cẩn thận quan sát nét mặt của Mỹ Nhân. Sau khi xác định nàng không còn gì đáng ngại mới mở cửa ra ngoài.

Còn một mình nàng trong phòng, tâm trạng và suy nghĩ của Mỹ Nhân đều rối bời. Nàng thật sự không biết bây giờ nên xem xét từ đâu, lý do Ngụy Lôi bắt cóc nàng là gì, còn có những cử chỉ bao dung quá mức của hắn, tất cả đều khiến nàng liên tưởng đến những tên tội phạm biến thái trong các bộ phim hay xem, thật sự khiến nàng rất hoang mang.

Nàng nằm đó suy nghĩ mãi cũng không ra lý do của những sự kiện mình vừa phải trải qua, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà đã thiếp đi mất.

Lúc nàng tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối đen, lại lần nữa là gương mặt như tượng tạc của Ngụy Lôi đập vào mắt. Đã là lần thứ hai, nàng vốn không còn bất ngờ gì nữa. Ngủ một giấc thức dậy nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đã ý thức được một số chuyện, cũng hiểu được vài vấn đề.

Thứ nhất, ba ba của nàng mất rồi. Người đàn ông chân chính có nghĩa vụ quan tâm săn sóc nàng không còn nữa.

Thứ hai, anh trai đã có vợ, còn có hai nhóc con, còn công việc bề bộn, căn bản không rảnh mà chăm sóc cho nàng.

Nên nàng bây giờ một là tự lực cánh sinh, hai là cắn lưỡi mà chết đi, đừng có không biết thân phận mà đi làm phiền người khác. Hơn nữa chẳng phải Ngụy Lôi cũng rất tốt sao, là người mà nàng nhìn trúng ngay cả khi say, sao có thể không đáng tin?

Xem nàng kìa, khi nãy bị va đập ở đầu đến nỗi hồ đồ luôn rồi.

Nàng nhìn Ngụy Lôi, mím môi cười nói: "Ngụy Lôi, em đói bụng quá."

Ngụy Lôi nãy giờ vẫn ngồi bên giường trông nàng ngủ. Từ lúc nàng mở mắt ra thì hắn đã cẩn thận quan sát rồi. Tuy hắn không biết vì sao thái độ của nàng lại thay đổi 180 độ so với trước khi ngủ nhưng mà nàng cuối cùng cũng chịu mở miệng nói một câu ôn hòa với hắn, đây là điều hắn đang hèn mọn mong ước, đương nhiên lập tức vui vẻ đáp lại: "Vậy em muốn ăn món gì, tôi lập tức nấu cho."

Mỹ Nhân nhớ đến bát cháo mình làm vỡ khi nãy, liền nói: "Ăn cháo thịt bằm đi."

"Được, tôi đi nấu ngay. Em dậy rửa mặt đi, sau đó ra ăn." Hắn vừa nói vừa xông xáo đứng dậy đi ra ngoài bật bếp, bắt đầu nấu cháo cho nàng.

Mỹ Nhân từ trên giường ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt sơ qua.

Bây giờ nàng mới có cơ hội để quan sát căn phòng nhỏ mà Ngụy Lôi đã chuẩn bị cho mình, thật sự là quá đầy đủ và chu toàn. Trong phòng ngủ có hương xông, tủ quần áo đầy đủ các vật dụng cho phái nữ; trong phòng vệ sinh thì từ bàn chải đến các loại sữa rửa mặt, kem dưỡng một cái cũng không thiếu. Nàng đến giờ mới biết tên lưu manh vô sỉ trong mắt mình còn biết quan tâm người khác cẩn thận như vậy.

Ngụy Lôi rất nhanh đã nấu xong một nồi cháo thịt bằm khác, còn lo lắng mà chiên thêm một cái trứng, đề phòng Mỹ Nhân đổi ý muốn ăn cơm.

Hai người ngồiđối diện trên chiếc bàn ăn nhỏ cùng nhau ăn cơm. Mỹ Nhân vừa ăn vừa đánh giá ngôi nhà của Ngụy Lôi, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi, mắt thẩm mỹ của hắn quả thực không thể coi thường. Tuy đồ đạc trong nhà không nhiều, chỉ có một chiếc bàn ăn, hai cái ghế tựa, một kệ sách ở phòng khách cùng mấy tấm nệm ngồi, một cái tủ nhỏ và một bình hoa oải hương nhưng lại được bố trí rất hài hòa, căn nhà trông rất kiểu cách.

Ngụy Lôi thấy nàng cứ nhìn ngó khắp nơi, cứ nghĩ nàng là đang chê mình không biết mua đồ trang trí nhà cửa, bèn nói: "Đợi tôi giải quyết xong xuôi chuyện ở thành phố sẽ mua thêm đồ, đến lúc đó tùy em bố trí, tôi sẽ không xen vào. Tôi là người không có mắt thẩm mỹ, bây giờ đành để em thiệt thòi một chút."

Mỹ Nhân mỉm cười nhìn hắn, thầm nghĩ tên này đúng là đồ ngốc mà.

"Không mua cũng được, như vậy đủ rồi." Nàng trả lời hắn. Cũng không phải nhà của nàng, nàng không dám đòi hỏi.

Ăn uống xong xuôi, Ngụy Lôi nhất quyết không cho nàng rửa bát. Hắn đẩy nàng vào phòng ngủ, nói: "Việc của em hết rồi, còn lại để tôi lo."

Mỹ Nhân cảm thấy bản thân hiện tại là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cơm dâng nước rót thế này khiến nàng có chút e ngại. Nàng hoàn toàn quên mất bản thân vì sao lại phải đến đây, chỉ chuyên chú nghĩ xem bây giờ nên làm gì để bản thân bớt áy náy.

Nhưng mà tìm hoài vẫn không thấy việc cần nàng đụng tay. Sàn nhà được lau dọn sạch sẽ, các góc cạnh trong phòng cũng trơn tru không một hạt bụi nào, thật sự quá mức hoàn hảo.



Nàng đột nhiên cảm thấy, ngôi nhà nhỏ này hình như có đôi chút giống với căn nhà mơ ước của nàng. Hay không cần phải lảng tránh nói, đây quả là căn nhà mà nàng hằng mong ước.

Có một phòng ngủ nho nhỏ, một cái bếp nho nhỏ nhưng đầy đủ vật dụng, một phòng khách nho nhỏ, một khoảng sân nho nhỏ trồng các loại hoa màu, cùng với người mà nàng yêu, đây đúng là cuộc sống nàng luôn mong muốn có được.

Ngụy Lôi rửa chén xong xuôi rất nhanh đã trở lại phòng. Hắn nhìn thấy nàng đã tắm rửa sạch sẽ, cả người tỏa ra mùi hương nhè nhẹ loang khắp phòng ngồi trên giường, cảm giác cứ như một chiếc bánh ngọt được chấm sữa thơm ngậy chờ hắn đến thưởng thức vậy.

Hắn bước thật nhẹ về phía nàng, rất nhanh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cả gương mặt vùi sâu vào hõm cổ có những sợi tóc dính ướt, tham lam ngửi mùi hương cơ thể nàng.

Mỹ Nhân hơi giật mình vì hành động thân mật này của hắn, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh, một tay xoa đầu hắn như trẻ con, tay kia lại đặt lên bàn tay thô to đang đặt trên eo mình vuốt ve.

Hai người cứ im lặng áp sát vào nhau như vậy, cuối cùng Ngụy Lôi cũng lên tiếng trước: "Ngày mai tôi có việc, có thể sẽ buổi tối mới về. Em ở nhà cẩn thận, đồ ăn tôi sẽ nấu sẵn, khi đói em chỉ cần hâm lại. Nếu thấy chán thì có thể đọc sách, phòng vẽ tranh là cánh cửa nhỏ được thông ở phòng khách, em có thể vào đó sáng tác để giết thời gian. Nhớ kĩ, không được tò mò đi ra ngoài." Như sợ bản thân không có sức uy hiếp với nàng, hắn lại dằn thêm: "Nếu hư tối về phạt em."

Mỹ Nhân ở chung với hắn một ngày, về phương diện nào đó có lẽ vẫn chưa hòa hợp, nhưng về những kiểu suy nghĩ cần trí tưởng tượng này lại bắt nhịp rất nhanh. Hắn vừa dứt lời thì trong đầu nàng đã tưởng tượng ra những cảnh đen tối mà bọn họ từng trải qua, cả gương mặt liền đỏ ửng đánh hắn, nhỏ giọng mắng: "Anh đừng có lưu manh."

Cái đánh của nàng cơ bản không dùng lực, hơn nữa Ngụy Lôi vai u thịt bắp, dù nàng có đánh mạnh hơn cũng không hề gì. Vì vậy dường như có cảm giác hành động vừa rồi của nàng là làm nũng, lời mắng kia cũng chỉ như mắng yêu.

Ngụy Lôi không ngờ có lúc còn được cùng nàng đùa giỡn như vậy. Đây không chỉ là cuộc sống nàng hằng mong ước, đây cũng là ước mơ hèn mọn hắn luôn ấp ủ trong lòng.

Chỉ có điều những thứ hạnh phúc không phải tự nhiên có được, đôi khi cần một chút cố gắng, cần vài giọt nước mắt, cần vài lần nhẫn nại, cần vài lúc chia xa, chúng ta mới học được cách trân trọng đối phương.

Sáng hôm sau Ngụy Lôi rời đi từ rất sớm. Lúc Mỹ Nhân thức dậy mặc dù trời chưa hửng sáng nhưng chăn nệm bên cạnh đã lạnh ngắt. Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy note nhỏ, trên đó ghi một hàng chữ: "Tiểu sủng vật, ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi về."

Nàng đọc xong mảnh giấy, miệng cười đầy hạnh phúc, sau đó cẩn thận gấp mảnh giấy lại, đi ra kệ sách bên ngoài tìm một quyển sách kẹp vào. Lúc nàng để quyển sách ại vào kệ, quay qua lại thấy cánh cửa nhà nằm im lìm một bên.

Không biết trong đầu lại suy nghĩ điều gì, liền đưa tay lên vặn chốt cửa, quả nhiên là không mở được.

Mỹ Nhân thở dài, thôi thì mặc kệ vậy, đến đâu thì đến.

Ngụy Lôi nấu cơm đủ ba bữa cho nàng còn làm đồ ăn rất đa dạng. Sau khi ăn sáng xong nàng liền vào phòng tranh mà hắn nói, không ngoài dự đoán tất cả dụng cụ vẽ đã được chuẩn bị đầy đủ, người ngoài không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng nơi này là do đích thân dân mỹ thuật sắp xếp.

Nhưng cảm hứng của nàng lại không tới, chính vì vậy liền không vẽ được. Thật ra trước đây lúc đi làm ở phòng tranh làm gì có chuyện nàng đợi đến khi có cảm hứng để vẽ. Nếu không hoàn thành đúng chỉ tiêu của phòng sẽ bị trừ lương, dù không có cảm hứng cũng phải cầm cọ lên vẽ. Nhưng bây giờ không giống như vậy, nàng nghe lời của Ngụy Lôi, dùng để giết thời gian thôi, sở thích là để giết thời gian, cao hơn nữa mới là kiếm tiền.

Nói đến tiền nong, nàng không biết Ngụy Lôi hiện tại làm công việc gì, có khả năng chi trả các khoản nhu yếu phẩm trong ngôi nhà này không. Có lẽ tối nay phải hỏi hắn chuyện này.

Không biết làm gì trong phòng tranh, nàng liền đi ra phòng khách để đọc sách.

Thoáng cái trời đã tối, khi kim đồng hồ chỉ 10h Ngụy Lôi vẫn không thấy bóng dáng. Căn nhà tuy nhỏ, buổi sáng ở thì không sao nhưng không biết vì sao bây giờ Mỹ Nhân liền thấy nó hơi trống vắng, có một cảm giác như cô độc bao quanh lấy nàng.

Từ cái ngày nghe tin ba ba qua đời, đêm đó nàng đã phải đối mặt với bóng đêm mịch mù và sự trống trãi đến tan vỡ, mặc dù biết khi lựa chọn ra đi thì sẽ phải đối mặt với nó hàng đêm, nhưng bây giờ nàng vẫn sợ hãi.

Ngụy Lôi đến gần 1h sáng mới trở về. Lúc đó Mỹ Nhân đã ngủ rồi, nhưng mùi máu nồng đậm trong không khí đã đánh thức nàng ngay lập tức.

Ngụy Lôi như một con cún phạm lỗi đang lặng lẽ trở về ổ của mình, yên tĩnh sợ người khác phát hiện. Trên bắp tay của hắn có một vết thương, thoạt nhìn không quá sâu nhưng lại chảy máu rất nhiều, cả gương mặt của hắn cũng mang sắc trắng vì mất máu.

Mặc dù bản thân đau đớn nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng của Mỹ Nhân, hắn vẫn mỉm cười trấn an nàng: "Đừng sợ, tôi không sao đâu. Em có thể lấy một thau nước ấm, khăn bông và hộp sơ cứu giúp tôi được không?"

Mỹ Nhân hoang mang gật đầu, rất nhanh mang những thứ hắn cần đến phòng khách.

Ngụy Lôi ngồi bệt dưới sàn nhà, dùng khăn lông nhúng nước lau xung quanh miệng vết thương cho hết máu dây ra, sau đó dùng cồn sát trùng đổ lên, cuối cùng bôi thuốc cầm máu rồi băng bó lại. Mỹ Nhân chăm chú quan sát toàn bộ quá trình, âm thầm ghi nhớ. Vết thương của hắn không thể đụng nước được, nàng nghĩ bản thân sau này sẽ giúp hắn thay băng và bôi thuốc.

(Khúc này tôi viết đại thôi, vì chưa băng bó vết thương cho ai bao giờ.)

Ngụy Lôi làm xong một lượt, cuối cùng cũng quan tâm đến nàng. Hắn không có ý định giải thích cho nàng biết, chỉ nói giản lược: "Một chút ân oán xưa cũ trong giang hồ, bây giờ giải quyết xong hết rồi, chúng ta bây giờ yên bình sống với nhau, được không?"

Mỹ Nhân mơ hồ gật đầu với hắn, nàng có cảm giác bất an về hai chữ "yên bình" kia.

Ngụy Lôi không muốn giải thích thêm, hay nói đúng hơn là không dám giải thích.

Hắn chấp nhận việc vận chuyển ma túy mà Thế Ba yêu cầu, thực chất là tranh thủ cơ hội, sau khi giao ma túy qua biên giới đã lập tức báo cảnh sát, cả băng đảng của lão và lão đều bị tóm gọn. 500 gram ma túy đã có thể bị tử hình, huống hồ là cả mấy trăm kg kia, Thế Ba và đàn em của lão chắc chắn không còn được nhìn thấy mặt trời nhiều nữa đâu.

Nhưng tham gia phi vụ này không chỉ giúp Ngụy Lôi mượn tay cảnh sát diệt trừ Thế Ba mà còn biết được một tin động trời hơn, thẩm phán Thẩm cũng là do lão sai người giết hại, mục đích là gì thì có lẽ Thẩm Hạo Huyền sẽ biết rõ hơn qua quá trình điều tra vụ án. Nhưng theo hắn nghĩ, khả năng lớn nhất là trả thù lần Minh Phù bị Mỹ Nhân phối hợp với cảnh sát tóm gọn kia.

Ngụy Lôi cuối cùng cũng thở phào một hơi, tương lai của hắn và Mỹ Nhân sau này được bảo đảm rồi, nàng và hắn chắc chắn sẽ hạnh phúc.

20:14 03.02.2021

P/s: đừng có hiểu lầm đây là kết cục nhen, tui đã nói ngược thì chắc chắn sẽ ngược, không chương này thì là chương sau, không chương sau thì là chương sau nữa :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook