Tiểu Sủng Vật

Chương 18:

(>..

10/02/2021

Bởi vì buổi sáng nghỉ làm, hơn nữa còn đi trễ vào buổi chiều nên hôm nay Ngụy Lôi về nhà trễ hơn mọi ngày. Lúc đi ngang qua hàng thịt trong thôn, hắn còn nhìn trúng một miếng giò heo có vẻ rất ngon. Đứng kì kèo với bà bán một hồi, cuối cùng hắn cũng xách được miếng giò về nhà với cái giá hời.

Bà chủ nhà cũ đứng ở cổng nhà đợi hắn, vừa nhìn thấy hắn từ đầu đường đã vẫy tay gọi.

Trước giờ Ngụy Lôi cũng không thân thiết với bà ta là mấy. Hắn đi lại, gật đầu một cái lạnh lùng rồi móc chìa khóa nhà trong túi ra.

Bà chủ nhà chống nạnh đứng một bên nói với hắn: "Ban chiều tôi nghe trong nhà cậu truyền ra nhiều tiếng động lớn lắm, không biết con mèo mà cậu nuôi có phá phách gì không."

Bởi vì để thuận tiện không bị mọi người nhòm ngó lúc hắn đi làm, Ngụy Lôi đã nói dối với xóm giềng xung quanh là hắn có nuôi mèo trong nhà. Mặc dù "con mèo" này có kích cỡ không được bình thường cho lắm.

Bây giờ hắn nghe bà ta nói như vậy, trong lòng vừa chột dạ vừa lo lắng. Mỹ Nhân có phải lại phá phách gì hay không.

"Cảm ơn." Hắn nói rồi nhanh chóng mở cửa đi vào, ngay lập tức đóng cửa lại.

Sân vườn bên trong gần như đổ nát, hoa màu cũng bị làm cho xới tung đất lên, cửa nhà bị khoét thủng một lỗ lớn, Ngụy Lôi xanh mặt chạy vào trong nhà.

Hắn vừa bước vào nhà đã ngửi được mùi máu trong không khí, bên trong lại im lìm không một tiếng động.

Căn nhà lộn xộn hết cả, đồ đạc đều bị đập phá, có dấu hiệu rõ ràng của xô xát. Hắn bước từng bước vào trong với tinh thần cảnh giác.

Không bật công tắc điện nên trong nhà tối thui. Lúc đi ngang qua bếp hắn theo quán tính bắt được con dao chặt thịt, nắm chặt trong tay.

"Mỹ Nhân." Hắn vừa cất tiếng gọi vừa đẩy nhẹ cánh cửa phòng ngủ ra.

Bên trong phòng ngủ cũng như ngoài phòng khách, tối thui không một động tĩnh. Nhưng mùi máu trong phòng lại nồng nặc hơn rất nhiều.

Đột nhiên hắn có một dự cảm không lành, đưa tay bật công tắc điện.

"Tách." Ánh đèn sáng lên soi rõ khung cảnh trong phòng ngay lập tức.

Mỹ Nhân ngồi bệt dưới chân hắn, đầu tóc rối bù, cả người trần trụi dính đầy máu. Bên cạnh nàng là một người đàn ông đang nằm ngửa với gương mặt đã bị hủy nát, máu tươi chảy đầy khắp sàn nhà và thịt bê bết bên cạnh đầu của lão. Chiếc cờ lê dính hỗn hợp máu và thịt được nàng nắm chặt trong tay, xung quanh là hỗn độn quần áo của hai người.

Mỹ Nhân ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt vô hồn của nàng như tấm gương phản chiếu lại hình bóng hắn, trong veo như suối.

"Ngụy Lôi, anh về rồi." Nàng mỉm cười với hắn. Gương mặt dính máu như ác quỷ bò lên từ địa ngục muốn đòi mạng người.

Ngụy Lôi ném dao trong tay xuống đất, quỳ xuống ôm chầm lấy nàng.

Một tên đàn ông cao hơn một mét chín, từng làm không biết bao nhiêu việc xấu bây giờ lại cả người run rẩy, ôm cô gái nhỏ bé trước mặt vào lòng.

Hắn không dám tin nếu như nàng và người nằm trên đất kia hoán đổi vị trí cho nhau sẽ như thế nào, hắn sẽ làm gì.

Mỹ Nhân mỉm cười trong vòng tay hắn. Đôi tay dính máu bị khô cứng của nàng kéo lấy cánh tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngụy Lôi, em giết người rồi."

Một câu đơn giản của nàng, nói ra vô cùng nhẹ nhàng lại như lưỡi dao đâm vào tim hắn. Ngụy Lôi càng siết chặt nàng vào lòng mình.

Mỹ Nhân có thể nghe được trái tim hắn đập như trống vỗ, lúc này đây nàng mới cảm giác nhẹ nhõm.

Ngụy Lôi ôm nàng không biết bao lâu, có thể đến khi trời sáng, cũng có thể chỉ mới vài giây, hắn buông nàng ra.

Trong bóng đêm mịt mù không thấy rõ tay của chính mình, hai người lại có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.

Ngụy Lôi đang khóc. Hắn nhìn nàng, nước mắt che đi tầm nhìn của chính mình.

Mỹ Nhân đưa bàn tay dính đầy máu của mình đặt lên mặt hắn, giúp hắn lau đi nước mắt, sau đó nhỏ nhẹ hỏi: "Em còn không khóc, Ngụy Lôi, vì sao anh khóc?"

Ngụy Lôi nắm chặt hai bàn tay nàng, im lặng không dám trả lời câu hỏi của Mỹ Nhân.

Một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Mỹ Nhân, anh vì nhìn thấy em nên mới khóc, nãy giờ anh rất nhớ em."

Anh rất sợ sau này sẽ không còn cơ hội được nhớ em nữa.

Hắn lại ôm nàng vào lòng thật chặt, sau đó quay đầu nhìn về phía bên cạnh hai người.

Mỹ Nhân được hắn ôm vào lòng, hơi ấm của cơ thể hắn khiến nàng cảm thấy rất an toàn. Nàng kéo tay hắn, chỉ tay qua bên cạnh, nói: "Gã là Minh Phù. Ngụy Lôi, anh có nhớ không?"

Trong đầu Ngụy Lôi nổ vang một tiếng, không dám tin vào lời mình vừa nghe.

Sao có thể? Minh Phù không phải đang ở trong tù sao? Cho dù được phóng thích sớm thì cũng không sớm đến mức này, mới có mấy năm, tội của hắn phải ở tù thêm mấy chục năm nữa mới có thể chuộc hết.

"Mỹ Nhân, em không sao chứ?" Ngụy Lôi vuốt mái tóc bị rối tung của nàng, trầm giọng hỏi.

"Không sao. Gã đánh em mấy cái, em cũng đánh trả lại rồi." Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, nở một nụ cười thật tươi: "Ngụy Lôi, anh nói xem, em có phải rất giỏi không?"

"Giỏi, em giỏi lắm." Ngụy Lôi lặp lại lời nàng.

Hắn nói rồi nhẹ nhàng buông nàng ra, tìm kiếm trong túi một chiếc chìa khóa nhỏ, tra vào ổ khóa dưới chân nàng.

"Cạch" một tiếng, ổ khóa bật mở.

Ngụy Lôi bế nàng vào phòng tắm, xả nước trong bồn rồi đặt nàng vào trong. Sau đó hắn cầm lấy sữa tắm đổ vào bồn, xoa đầu nói với nàng: "Tắm rửa sạch sẽ đi, anh hầm giò heo cho em ăn."

Mỹ Nhân gật đầu cười với hắn.

Lúc nàng tắm xong đi ra ngoài thì Ngụy Lôi đã kéo xác Minh Phù đi đâu rồi. Trong phòng chỉ còn lại một bãi máu và chiếc cờ lê nằm dưới đất.

Nàng thay một chiếc áo cộc tay, mặc quần thun ngắn đi ra ngoài bếp. Ngụy Lôi đang nêm nếm gia vị bên cạnh nồi giò heo. Hắn thấy nàng đi ra liền mỉm cười, hất mặt về phía chiếc ghế nói: "Ngồi đi, sắp xong rồi."

Mỹ Nhân kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn hắn loay hoay ở bếp.

Nàng từng ăn rất nhiều giò heo. Có cái do anh trai hầm, có cái do ba ba hầm, có cái do bạn bè hầm, cũng có cái là chính mình tự hầm. Ngụy Lôi cũng từng hầm giò cho nàng ăn vài lần, nhưng lần đầu tiên trong đời ăn giò heo như bây giờ lại khiến nàng sảng khoái nhất.

Hai người ăn tối xong, Ngụy Lôi kêu nàng xuống phòng tranh giết thời gian một chút, hắn cần dọn dẹp nhà cửa.

Một chút của hắn là đến gần ba giờ sáng hôm sau. Khi đó Mỹ Nhân đã vẽ xong một bức tranh, bức tranh đầu tiên của hai người.



Đó giờ nàng không thích chụp ảnh, Ngụy Lôi từ khi cùng nàng bên nhau cũng chưa từng kêu nàng chụp, vì vậy đây là bức tranh kỉ niệm đầu tiên của hai người.

Lúc nàng mở cửa đi lên thì nhà cửa đã được dọn dẹp ngăn nắp, trong nhà thoang thoảng mùi hương của hoa hồng. Nhìn vào có lẽ chẳng ai biết được nơi này vừa trải qua một trận giết người máu me.

Ngụy Lôi lúc này đang cưa gỗ ở ngoài sân, hắn muốn đóng một cánh cửa mới.

Mỹ Nhân từ đằng sau tiến lại, âm thanh của máy cưa khá lớn nên Ngụy Lôi không hề nghe thấy tiếng của nàng. Lúc nàng đến gần hắn thì máy cửa đột nhiên dừng lại, hai người ngẩng mặt nhìn nhau.

"Vẽ tranh xong rồi?"

"Ừm. Em đói bụng nữa."

Ngụy Lôi buông máy cưa đứng dậy, lau tay vào miếng giẻ vứt dưới đất sau đó mới nắm lấy tay nàng đi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Trời còn chưa sáng mà em đã đói rồi, đúng là ăn nhiều như heo vậy."

"Đúng, em ăn nhiều đó, thì sao?"

"Thì tốt chứ sao. Nuôi heo lớn để thịt mà." Ngụy Lôi khẩy mũi nàng, dịu dàng nói.

"Hứ." Mỹ Nhân nheo mũi trả lời hắn, hai người sóng vai nhau đi vào nhà.

Sáng hôm nay Ngụy Lôi làm một bữa sáng rất thịnh soạn cho hai người. Mỹ Nhân tròn mắt nhìn hết dĩa này đến dĩa khác được hắn bưng lên bàn, không khỏi cảm thán: "Anh nấu hết đồ ăn một ngày luôn sao? Thực sự muốn nuôi em thành heo à?"

Ngụy Lôi bưng hai dĩa cuối cùng lên bàn, nói: "Em gầy quá đi, ăn nhiều mới tốt."

Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn sáng. Mỹ Nhân nhìn quanh, tò mò hỏi hắn: "Minh Phù, anh để xác của gã ở đâu rồi?"

Ngụy Lôi điềm tĩnh gắp một miếng thịt bỏ vào bát nàng, trả lời: "Sau nhà, mới quấn nilon lại thôi, vẫn chưa chôn."

Hai người bình thản đối đáp nhau, tựa như điều vừa được nhắc đến chẳng có gì quan trọng.

Mà hiện tại, cũng chẳng có gì quan trọng bằng người ngồi trước mắt mình.

Ăn sáng xong, Ngụy Lôi dọn hết bát dĩa vào bồn, mở nước bắt đầu rửa.

Mỹ Nhân từ đằng sau tiến tới, hai tay ôm vòng trước bụng hắn, gương mặt nhỏ nhắn của nàng vùi vào tấm lưng rộng lớn của Ngụy Lôi, nàng nhỏ nhẹ nói: "Ngụy Lôi, ăn xong anh đưa em về thành phố nhé? Em nhớ anh trai lắm, thật sự, thật sự rất nhớ."

Ngụy Lôi cầm miếng bùi nhùi và dĩa trên tay, nước trong bồn vẫn xối xả chảy.

Hắn đặt hai thứ đó vào bồn, vặn vòi tắt nước, sau đó quay lại nhìn nàng. Bàn tay to lớn của hắn áp lên má nàng.

Mặt Mỹ Nhân rất ấm, tay của hắn vì dính nước lại rất lạnh. Hắn kéo hai người lại gần nhau, giây phút chạm nhau ngắn ngủi, hắn nhỏ giọng thì thầm với nàng: "Mỹ Nhân, em không phải lo, cũng không phải sợ, Trời có sập xuống cũng có tôi đỡ cho em, lần cuối cùng này, có tôi."

Mỹ Nhân mỉm cười nhìn hắn, trong mắt long lanh ánh nước. Nàng đương nhiên là biết, dù có chuyện gì hắn cũng sẽ không bỏ rơi nàng.

Nhưng bây giờ không giống trước kia, đây là cuộc đời của nàng, nàng phải chịu trách nhiệm.

Nếu bây giờ nàng chạy trốn, sau này nàng không thể nào làm người bình thường được nữa. Không thể mỗi ngày bình yên thức dậy, nhìn ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, mỉm cười tự nhủ bản thân phải tiếp tục phấn đấu.

Nếu bây giờ nàng chạy trốn, ngày sau đứng dưới ánh Mặt Trời đối với nàng cũng là một sự tội lỗi, đi qua ngã tư đông người, nhìn người khác vì nhân sinh mà vội vã, nàng cũng chỉ là một kẻ giết người không có quyền bước đi như họ.

Từ giây phút vung tay đánh chết Minh Phù, nàng đã không còn là Mỹ Nhân trong lòng hắn nữa rồi.

"Ngụy Lôi, cuộc đời của chúng ta không giống nhau." Mỹ Nhân mỉm cười nhìn hắn. "Anh còn phải cùng anh em của mình làm ăn, sau đó phát đạt, sau đó lấy vợ, sinh con, sống một cuộc đời bình thường. Còn em, trước đây chúng ta níu chân lẫn nhau, bây giờ phải buông bỏ cho nhau. Em không muốn bản thân phải sống trong tội lỗi."

"Nhưng em đã bao giờ tự hỏi, vì sao bản thân phải đi đến bước đường này chưa? Em có nhớ vì sao em lại gặp Minh Phù, em có nhớ vì sao hắn lại tìm đến đây, em có nhớ vì sao cuộc đời mình lại rơi vào vực thẳm như thế này, em có nhớ không? Đúng vậy, tất cả là do anh, anh khiến em trở nên như vậy. Nhân sinh của em vì anh mà trở nên hỗn loạn, em vì anh mới phải chịu đựng những việc như vậy."

Ngụy Lôi kề sát má nàng, rơi nước mắt nói: "Mỹ Nhân, sau này mọi chuyện em phải tự mình chống đỡ, anh không còn bảo vệ em được nữa. Nhưng dù xảy ra khó khăn gì, em vẫn phải nhìn về phía trước, tuyệt đối không quay đầu lại, quá khứ...hãy để nó ngủ yên."

"Anh muốn nhìn thấy em mỉm cười như sáng nay, đôi mắt long lanh vì hạnh phúc. Mỗi sáng ăn uống vui vẻ, thức dậy nhìn ngắm vườn hoa nhỏ sau nhà, vẽ một bức tranh, và đừng nhớ đến anh."

"Ngụy Lôi, làm sao em có thể không nhớ đến anh?"

Đêm đó hai người kề sát nhau trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ. Nàng gối đầu lên tay hắn, Ngụy Lôi nghịch những lọn tóc của nàng.

Cả hai nói về những chuyện vụn vặt trong nhà. Nàng kể cho hắn nghe về bông hoa ngoài vườn nở lúc sáng sớm, về con mèo nhỏ của nhà bên cạnh luôn kêu to mỗi khi trời mưa, về tiếng mở cửa mỗi tối khi hắn trở về mà nàng luôn mong ngóng.

Ngụy Lôi hôn lên tóc nàng, kể cho nàng nghe cuộc sống của hắn trước đây, khi mọi thứ vẫn còn rất tốt đẹp, khi thế giới của hắn vẫn còn rực rỡ ánh sáng.

Thật ra bây giờ không phải không còn ánh sáng. Nàng bước đến như thiên thần soi rọi tâm hồn cằn cõi của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của hắn, giúp hắn biết được trên đời vẫn còn nhiều thứ thật sự rất đẹp.

Mặt Trời mỗi sáng vẫn mọc, gió trên trời vẫn thổi, mây vẫn bay về nơi vô tận, chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là theo cách này hay cách khác.

"Mỹ Nhân, anh yêu em." Hắn ôm nàng vào lòng, nghẹn ngào thốt lên.

"Em cũng yêu anh."

~~

Tháng Ba trời se lạnh. Những bông hoa ngoài vườn bắt đầu hé nụ, chim di cư dập cánh từng đàn chao lượn trên bầu trời xanh biếc.

Gió thổi tung mái tóc của cô thiếu nữ hai mươi tuổi, đóa hoa của mùa xuân e ấp ra hoa, trao tặng cho kiếp người khốn khổ một màu sắc tươi đẹp.

Hạo Huyền ôm một bó hoa oải hương đến phòng bệnh của em gái mình.

Mỹ Nhân vẫn còn đang ngủ. Từ ngày hôm đó đến nay nàng rất ít khi mở mắt, không biết là vì sao.

Hạo Huyền nhìn bát cháo được đậy nắp trên bàn đầu giường của nàng, cầm lên, đã lạnh ngắt.

Anh đi ra mua một bát cháo khác. Lúc trở lại Mỹ Nhân cũng đã dậy, nàng ngồi trên giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông hoa hướng dương nho nhỏ bị gió thổi lung lay, tựa như đang nhảy múa.

"Dậy rồi, ăn cháo không?" Hạo Huyền đặt bát cháo mới trở về chỗ của bát cũ, hỏi nàng.

Mỹ Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi anh: "Đã sắp xếp xong hết rồi sao?"

"Ừ, xong hết rồi." Hạo Huyền trả lời, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường nàng.



Căn phòng lại trở nên im lặng.

Từ mấy hôm trước Mỹ Nhân đã không thường nói chuyện. Không phải, là từ cái ngày kia.

Ngụy Lôi dẫn nàng đến đồn cảnh sát, trên người nàng chi chít vết bầm, vùng kín có dấu hiệu bị xâm hại nặng nề, hậu môn bị rách.

Bác sĩ tâm lý cũng không nói chuyện được với nàng. Toàn bộ thời gian đều là đối mặt với đôi mắt trống rỗng vô hồn của Mỹ Nhân.

Ngụy Lôi đi đầu thú. Hắn thừa nhận hành vị bắt cóc, giam giữ trái phép, cưỡng bức đối với nàng, thừa nhận Minh Phù là do mình đánh chết.

Khi cảnh sát dẫn hắn đến căn nhà nhỏ để tái hiện hiện trường, hắn làm một cách vô cảm, bị hàng xóm xung quanh chỉ chỏ đàm tiếu, một cái ngước mặt cũng không có. Tất cả biểu hiện đều bị chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất.

Mỹ Nhân là nhân chứng duy nhất của vụ án, nàng lại cứ im lặng không nói. Hơn nữa với tình trạng của nàng, tâm lý bất ổn, quan tòa không chấp nhận lời khai của nàng làm bằng chứng.

Phiên xét xử đầu tiên, xét theo tình tiết vụ án, Minh Phù vượt ngục, hơn nữa còn là tội phạm trọng án, Ngụy Lôi bị phán tù chung thân.

Phiên xét xử thứ hai, hắn nói muốn Hạo Huyền làm luật sư bào chữa cho mình.

Với tính cách của Hạo Huyền, chắc chắn sẽ không chấp nhận. Đối với kẻ hành hạ em gái mình ra nông nỗi này, anh chưa giết hắn đã là may mắn. Kêu anh làm luật sư bào chữa? Có mà nằm mơ.

Nhưng ngày hôm đó, Mỹ Nhân suốt mấy ngày không nói chuyện lại đột nhiên mở miệng. Nàng nói với anh trai: "Tối ngày hắn giết Minh Phù, hắn có đi ra ngoài rất lâu, gần trưa hôm sau mới trở về. Em không biết vì sao, nhưng lúc trở về trên người hắn có mùi máu tanh."

Đêm đó nàng còn hỏi hắn: "Anh thật sự làm đến nước này luôn sao?"

Ngụy Lôi vuốt tóc nàng, dịu dàng trả lời: "Không làm đến nước này, Mỹ Nhân, em sẽ nghe lời anh sao?"

Giết Minh Phù, bắt cóc, cưỡng bức nàng, tù chung thân. Nhưng nếu giết thêm một người nữa, sẽ là án tử hình.

Hắn dứt khoát muốn chết

Dù nàng cầu xin thế nào thì hắn vẫn lạnh lùng không nghe.

"Nếu anh còn sống, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Ngụy Lôi, anh chẳng lẽ không muốn gặp em nữa ư?"

"Không muốn. "

Anh không muốn trở thành kẻ tội đồ của cuộc đời em. Thời gian qua, em vì anh đã chịu khổ đủ rồi.

Phiên xét xử thứ hai, không ngoài dự đoán, tội trạng của Ngụy Lôi được nâng lên một bậc.

Xác chết của gã đàn ông bán vé giả cho Mỹ Nhân ở ga tàu hôm ấy được tìm thấy ở nghĩa trang trong thôn, bị đâm ba mươi bốn nhát, chết vì mất máu, cả cái xác bấy nhậy không nhìn rõ được gì, phải dựa vào xét nghiệm ADN mới biết được danh tính.

Hai mạng người, đủ để phán án tử hình.

Trước khi hành hình tử tù sẽ được thực hiện một nguyện vọng cuối cùng. Ngụy Lôi từ chối phần cơm theo yêu cầu, hắn nói với luật sư đại diện của mình là Hạo Huyền, cho hắn gặp em gái của anh.

Hạo Huyền không chấp thuận, nhưng Mỹ Nhân lại nói với anh: "Hắn lấy của em một vật rất quan trọng, giấu đi đâu rồi. Nếu em không gặp thì hắn sẽ không nói cho ai biết."

Hạo Huyền đành thỏa hiệp, đưa nàng đến gặp hắn.

Lần cuối cùng gặp nhau, gương mặt của Ngụy Lôi đã gầy đi rất nhiều, dưới cằm lún phún râu, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng và bừng bừng sức sống nhìn người trước mặt.

Hắn nhếch môi, nói với nàng: "Quãng đường phía trước, chúc em thượng lộ bình an."

Mỹ Nhân vẫn giữ nét mặt lạnh như băng, chỉ có bàn tay đặt trên đùi là bấu chặt vào nhau đến trắng bệch, móng tay ghim chặt vào da thịt. Nàng cứng miệng một hồi mới thốt lên một câu: "Đồ...ở đâu?"

Ngụy Lôi cười nhìn nàng, giống hệt cái cách hắn cười buổi sáng hôm đó, nói: "Phòng tranh ở nhà nhỏ."

Ngụy Lôi bị hành hình vào sáng hôm sau. Vì chính sách của chính phủ, cái chết nhân đạo cho tù nhân, hắn ra đi rất nhẹ nhàng.

Sau buổi hành hình, chị gái của hắn đến bệnh viện tìm nàng.

Mỹ Nhân vẫn cần điều trị tâm lý một thời gian, Ngụy Vãn sợ làm phiền nàng nên cũng rất ái ngại. Dù sao em trai của mình cũng là kẻ gây nên tổn thương của nàng.

"Ngụy Lôi trước đây rất tốt." Ngụy Vãn nói câu đầu tiên với nàng như vậy. Dù là chuyện gì xảy ra, đó vẫn là em trai của cô, dù nó gây ra tội lỗi gì, máu mủ ruột thịt là thứ không thể chối bỏ.

"Chị biết những gì nó gây ra cho em một câu xin lỗi của chị không thể xóa được, nhưng chị biết em cũng hiểu, nó từng thật lòng yêu em rất nhiều."

Mỹ Nhân vuốt ve chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, nhỏ giọng trả lời: "Không phải chỉ có trước đây."

Hắn luôn luôn rất tốt.

Từ trước khi trở thành lưu manh, từ sau khi trở thành lưu manh, từ trước khi giết người, từ sau khi giết người, từ trước khi gặp nàng, cho đến lúc yêu nàng, hắn vẫn luôn luôn rất tốt.

Tình yêu hắn dành cho nàng không phải thứ có thể nhìn thấy được, đó là lý do thần Tình yêu được khắc họa với đôi mắt mù lòa và đôi cánh trên vai. Thứ nhìn thấy được rất dễ mất đi, chỉ có không thấy mới khiến người ta học cách trân trọng từng chút một.

Đừng nói với nàng quá khứ đã qua, hãy để nó ngủ yên. Trên đời có nhiều thứ tốt đẹp, nhưng thứ đẹp nhất thì vĩnh viễn nằm lại trong hồi ức, người tốt nhất vĩnh viễn chỉ có thể khắc ghi trong tim.

Đừng nói mọi thứ sẽ qua. Thời gian sẽ dùng cách này hay cách khác, bắt chúng ta phải trả giá cho những sai lầm của mình.

Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau trong tim. Người ra đi luôn thanh thản hơn người ở lại.

Không phải hiển nhiên ai cũng sống với hi vọng vào ngày mai. Họ bắt buộc phải hi vọng, chỉ có hi vọng con người mới có can đảm nhìn về phía trước.

"Trên đời này có nhiều kẻ cặn bã, nhưng không phải ai sinh ra cũng là kẻ cặn bã." Mỹ Nhân nói tiếp, nàng đưa tay đẩy nắp hộp gỗ ra.

Một cặp nhẫn cưới bằng bạc được đặt bên trong. Bên trong chiếc nhẫn lớn khắc hai chữ "Mỹ Nhân", chiếc nhẫn nhỏ cũng được khắc hai chữ, "Ngụy Lôi."

Người không còn nữa rồi. Tên lưu manh từng khiến nàng đau khổ, từng khiến nàng hạnh phúc, đều đi rồi.

"Ngụy Lôi, đồ dối trá. Anh còn nói muốn sống cùng em cả cuộc đời này."

~Hoàn chính văn~

12:02 07.02.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook