Chương 19: Phiên Ngoại: Người Buộc Nút
(>..
10/02/2021
Suốt một tháng sau ngày Ngụy Lôi bị hành hình, từ khi Ngụy Vãn rời đi thì Mỹ Nhân không còn mở miệng nói bất cứ lời nào nữa. Lúc nào nàng cũng ôm khư khư chiếc hộp gỗ nhỏ, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.
Rất nhiều bác sĩ tâm lý được Hạo Huyền mời đến nhưng ai cũng không thể nói chuyện cùng nàng. Sau đó trong một lần trò chuyện với vợ mình, anh mới biết được một câu thế này: "Muốn tháo chuông phải tìm người buộc nút."
Người buộc nút của Mỹ Nhân là Ngụy Lôi, nhưng hắn đã chết rồi.
Hạo Huyền suy nghĩ một hồi, tính đến chuyện đưa Mỹ Nhân đi đến căn nhà nhỏ mà nàng bị hắn giam ở đó suốt mấy tháng, để tự Mỹ Nhân đối diện với nỗi sợ của mình, nhưng lại chần chừ không dám làm.
Triệu Ma, vợ của anh nhìn thấy dáng vẻ đó của chồng mình liền động viên: "Không dám thử thì sẽ không biết được, anh cứ chần chừ như vậy chỉ khiến Mỹ Nhân chịu nỗi đau dai dẳng hơn mà thôi."
Hạo Huyền trong lòng vẫn luôn cánh cánh chuyện Mỹ Nhân ra nông nỗi này là do hắn đã không chăm sóc tốt cho em gái của mình, trong lòng vẫn luôn tội lỗi. Bây giờ nghe vợ mình nói như vậy thì anh cũng muốn mạo hiểm thử một lần, thà là thất bại còn hơn để nàng cứ như bây giờ.
Hạo Huyền thu dọn hành lý, nhanh chóng lái xe chở Mỹ Nhân đến vùng thôn quê hẻo lánh kia. Theo sự hướng dẫn trong những hồ sơ báo cáo được lưu lại, cuối cùng anh cũng dẫn Mỹ Nhân đi đến căn nhà nhỏ đó.
Quả thực là có một chút biến chuyển, Mỹ Nhân nhìn cổng rào mà hai mắt lay động một chút, bàn tay lại siết chặt chiếc hộp nhỏ trong lòng hơn.
Hạo Huyền nắm lấy tay nàng, nói: "Mỹ Nhân, chúng ta cùng vào trong nhé?"
Mỹ Nhân không đáp nhưng cũng không cự tuyệt, anh liền dắt nàng vào trong.
Toàn bộ nội thất trong nhà đã bị chuyển đi để phục vụ cho quá trình điều tra, bên trong ngôi nhà nhỏ vì vậy vô cùng hiu quạnh trống vắng. Vườn hoa ngoài vườn đã héo rũ, cỏ cũng xơ xác trơ trọi, sàn nhà bám bụi dày cả tấc, ngôi nhà từng chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp của nàng với hắn bây giờ chỉ là một nơi vô chủ.
Mỹ Nhân không hề quan tâm đến những thứ khác, bởi mọi ngóc ngách trong nhà đều gợi nhớ trong đầu nàng từng hình ảnh hạnh phúc và vui vẻ của hai người. Một lần ân ái duy nhất, cũng là cuối cùng của nàng và hắn, nụ hôn cuối cùng, lời tạm biệt cuối cùng, nơi đây đã chứa đựng toàn bộ linh hồn của hắn.
Mỹ Nhân siết chặt hộp gỗ trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hạo Huyền thấy nàng cuối cùng cũng có phản ứng thì trong lòng vui mừng, nhanh chóng ôm nàng vào lòng an ủi: "Không sao, Mỹ Nhân, tất cả đã qua cả rồi, em sẽ không phải chịu đựng những chuyện đau khổ đó nữa."
Nàng bật khóc nức nở, cả thân người mỏng manh run rẩy không ngừng, từng đợt kí ức như sóng trào vỡ bờ tuôn về, không cách nào ngăn lại được.
Hắn đè nàng xuống sàn, mạnh mẽ đâm sâu vào cơ thể nàng, cả hai người cùng bật khóc như hai đứa trẻ. Nàng khóc càng lớn thì hắn cũng khóc càng lớn, cả hai cứ như hai người điên đang vật lấy nhau.
Hắn giấu con dao làm bếp trong túi áo, mặc áo mưa đi ra ngoài trong đêm đó, trước khi đi còn hôn lên trán nàng, âu yếm nói: "Anh đi một lát sẽ về, đợi anh."
Kết quả hắn trở về với cả người đầy máu, gương mặt tuấn tú cũng dính máu đỏ của tên bán vé đó. Hắn mặc kệ tất cả ôm nàng vào lòng, thủ thỉ nói: "Mỹ Nhân, tất cả đã kết thúc rồi. Từ ngày mai trở đi em phải sống tốt, nhất định phải hạnh phúc."
Sau đó hắn bắt đầu dọn dẹp toàn bộ căn nhà, dàn dựng lại hiện trường giết Minh Phù, chỉ có điều lại biến bản thân trở thành nghi phạm đặc biệt nhất. Xong xuôi đâu đó lại lao đến cưỡng bức nàng, mặc kệ Mỹ Nhân có van xin thế nào cũng đều không dừng lại.
Từng chút chuyện vụn vặt nối lại với nhau, trở thành cơn sóng thần nuốt chửng lấy trái tim của nàng, đập vào từng miền kí ức xa xôi, khắc sâu vào lòng nàng như dao cứa, không thể phai nhòa.
Ngụy Lôi muốn nàng phải quên đi hắn, nhưng nàng lại không thể làm được. Không phải thứ gì tự nhủ trong lòng thì bản thân sẽ làm được, cũng như vết thương có thể bay theo đôi cánh thời gian, nhưng vết sẹo thì không thể.
Hạo Huyền níu lấy cánh tay của anh mình, gương mặt đẫm nước mắt đỏ bừng ngước lên, trong tiếng khóc nức nở của bản thân, nói: "Anh trai, em không quên được, em thật sự không quên được. Từng chút chuyện, dù là nhỏ nhặt hay to lớn, tất cả đều đã in sâu vào tâm trí em, càng muốn quên lại càng rõ rệt."
Hạo Huyền rơi nước mắt nhìn nàng, trong khóe mắt hiện lên sự đau lòng vô hạn, cánh tay ôm nàng cũng chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Hơi ấm của tình thân là thứ khiến nàng luôn ấm áp, nhưng bây giờ trong tim lại lạnh lẽo tột độ.
Hạo Huyền vuốt mái tóc của nàng, trong tiếng sụt sùi của bản thân từ tốn khuyên nhủ: "Mỹ Nhân, dù em có đau khổ thế nào thì cũng phải hiểu, tên đó đã chết rồi, kẻ làm em tổn thương đã chết rồi. Bây giờ em phải sống thật hạnh phúc, hãy nghĩ đến nguyện vọng tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình, nhớ chuyện cũ cũng được, quên cũng được, nhưng nhất định phải sống thật tốt. Nếu không anh phải làm sao đây, em phải làm sao đây?"
Trong tâm trí Mỹ Nhân lại trở về cái ngày hôm đó, hai người nằm sát nhau trên giường, nàng gối đầu lên cánh tay trái của hắn, còn tay phải của Ngụy Lôi thì nghịch những lọn tóc của nàng, hắn từ từ nói: "Mỹ Nhân, sau này mọi chuyện em phải tự mình chống đỡ, anh không còn bảo vệ em được nữa."
Nàng phải tự mình chống đỡ thôi, không còn ai để dựa dẫm nữa, từng chút một, nàng buộc phải mạnh mẽ.
~~
Từ sau khi trở về từ căn nhà nhỏ đó, Mỹ Nhân rõ ràng có chuyển biến tốt hơn. Nàng đã chịu mở miệng nói chuyện với anh trai và chị dâu, thậm chí hai đứa cháu loắt choắt của mình cũng được nàng kể chuyện cổ tích, dỗ ngủ mỗi trưa.
Hạo Huyền và Triệu Ma nhìn thấy biểu hiện của nàng ngày càng tốt thì trong lòng vô cùng vui mừng, trải qua hai tuần nữa thì làm thủ tục xuất viện cho nàng.
Ban đầu Triệu Ma đề nghị nàng về nhà cùng ở với vợ chồng mình để hai người tiện bề chăm sóc, nhưng Mỹ Nhân lại từ chối, nhất quyết ra ngoài thuê nhà riêng.
Ngôi nhà nàng thuê ở rất gần nhà anh trai, đi bộ chừng mười phút là đến nhưng nàng cũng không muốn làm phiền hai người họ. Những đêm đầu tiên về nhà mới Mỹ Nhân vẫn có chút không quen, cuộc sống của nàng từ lâu đã không giống thế này. Mỗi tối đi ngủ vẫn phải uống thuốc an thần, hàng ngày sau khi rời chỗ làm vẫn đến phòng khám tâm lý đều đặn.
Nói đến chuyện chỗ làm, Triệu Ma xin việc cho nàng ở một trường cấp hai, hàng ngày đối mặt với đám học sinh để tâm trạng nàng được sôi động, cũng đẩy nhanh quá trình chữa bệnh. Nhóm bạn thân của nàng đêm nào cũng video call cùng nhau, cật lực giúp Mỹ Nhân hòa nhập lại với cuộc sống, mỗi cuối tuần còn kéo nàng đi du lịch, dù mệt nhưng thật sự mọi thứ có tiến triển rất tốt.
Trải qua một năm, cuộc sống của nàng ngày càng ổn định. Mua được một căn nhà nhỏ và một chiếc xe, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện đi xem mắt.
Một năm qua nàng đã hai lần đến thăm mộ của Ngụy Lôi, lần nào cũng ngồi rất lâu ở đó. Nàng kể cho hắn nghe về cuộc sống của mình, từng chút chuyện củ gạo dầu muối đến công việc, bạn bè, nhà cửa.
Lần thứ ba đến thăm hắn trên tay nàng đã đeo một chiếc nhẫn đính hôn, tất nhiên không phải là cặp nhẫn kỉ niệm của hai người. Nàng cầm một giỏ bánh kẹo đến đặt trước mộ hắn, lần đầu tiên từ sau khi trở về từ nhà nhỏ, bật khóc mà nói: "Ngụy Lôi, em sắp kết hôn rồi, chú rể là Tần Chí Viễn, anh cũng từng gặp rồi đó."
"Ngụy Lôi, em cảm giác mình đã thật sự quên được anh rồi. Em đã làm đúng theo những gì anh hi vọng, anh có vui không?"
"Ngụy Lôi, anh ở trên đó chắc là cô đơn lắm phải không? Có phải những đêm em mất ngủ, anh cũng rất lo lắng. Những lúc em bị ốm, anh cũng rất nóng lòng, sợ em không biết cách chăm sóc bản thân?"
"Ngụy Lôi, có phải lúc anh dặn em những lời đó, trong lòng chỉ là hi vọng em quên anh đi, tìm một người khác có thể đường đường chính chính ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho em, đúng không?"
"Bây giờ em tìm được rồi, anh yên tâm đi nhé. Người đó tuy không tốt bằng anh, cũng không yêu em bằng anh, nhưng mà anh ấy có thể chăm sóc cho em, có thể ở bên cạnh an ủi em, có thể thay anh bảo vệ em..."
"Ngụy Lôi, tuy em không yêu người đó như cách em yêu anh, nhưng em vẫn bằng lòng thử một lần. Chúng ta đều đã quá đau khổ, anh được giải thoát rồi, em cũng muốn được giải thoát."
11:24 10.02.2021
Rất nhiều bác sĩ tâm lý được Hạo Huyền mời đến nhưng ai cũng không thể nói chuyện cùng nàng. Sau đó trong một lần trò chuyện với vợ mình, anh mới biết được một câu thế này: "Muốn tháo chuông phải tìm người buộc nút."
Người buộc nút của Mỹ Nhân là Ngụy Lôi, nhưng hắn đã chết rồi.
Hạo Huyền suy nghĩ một hồi, tính đến chuyện đưa Mỹ Nhân đi đến căn nhà nhỏ mà nàng bị hắn giam ở đó suốt mấy tháng, để tự Mỹ Nhân đối diện với nỗi sợ của mình, nhưng lại chần chừ không dám làm.
Triệu Ma, vợ của anh nhìn thấy dáng vẻ đó của chồng mình liền động viên: "Không dám thử thì sẽ không biết được, anh cứ chần chừ như vậy chỉ khiến Mỹ Nhân chịu nỗi đau dai dẳng hơn mà thôi."
Hạo Huyền trong lòng vẫn luôn cánh cánh chuyện Mỹ Nhân ra nông nỗi này là do hắn đã không chăm sóc tốt cho em gái của mình, trong lòng vẫn luôn tội lỗi. Bây giờ nghe vợ mình nói như vậy thì anh cũng muốn mạo hiểm thử một lần, thà là thất bại còn hơn để nàng cứ như bây giờ.
Hạo Huyền thu dọn hành lý, nhanh chóng lái xe chở Mỹ Nhân đến vùng thôn quê hẻo lánh kia. Theo sự hướng dẫn trong những hồ sơ báo cáo được lưu lại, cuối cùng anh cũng dẫn Mỹ Nhân đi đến căn nhà nhỏ đó.
Quả thực là có một chút biến chuyển, Mỹ Nhân nhìn cổng rào mà hai mắt lay động một chút, bàn tay lại siết chặt chiếc hộp nhỏ trong lòng hơn.
Hạo Huyền nắm lấy tay nàng, nói: "Mỹ Nhân, chúng ta cùng vào trong nhé?"
Mỹ Nhân không đáp nhưng cũng không cự tuyệt, anh liền dắt nàng vào trong.
Toàn bộ nội thất trong nhà đã bị chuyển đi để phục vụ cho quá trình điều tra, bên trong ngôi nhà nhỏ vì vậy vô cùng hiu quạnh trống vắng. Vườn hoa ngoài vườn đã héo rũ, cỏ cũng xơ xác trơ trọi, sàn nhà bám bụi dày cả tấc, ngôi nhà từng chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp của nàng với hắn bây giờ chỉ là một nơi vô chủ.
Mỹ Nhân không hề quan tâm đến những thứ khác, bởi mọi ngóc ngách trong nhà đều gợi nhớ trong đầu nàng từng hình ảnh hạnh phúc và vui vẻ của hai người. Một lần ân ái duy nhất, cũng là cuối cùng của nàng và hắn, nụ hôn cuối cùng, lời tạm biệt cuối cùng, nơi đây đã chứa đựng toàn bộ linh hồn của hắn.
Mỹ Nhân siết chặt hộp gỗ trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hạo Huyền thấy nàng cuối cùng cũng có phản ứng thì trong lòng vui mừng, nhanh chóng ôm nàng vào lòng an ủi: "Không sao, Mỹ Nhân, tất cả đã qua cả rồi, em sẽ không phải chịu đựng những chuyện đau khổ đó nữa."
Nàng bật khóc nức nở, cả thân người mỏng manh run rẩy không ngừng, từng đợt kí ức như sóng trào vỡ bờ tuôn về, không cách nào ngăn lại được.
Hắn đè nàng xuống sàn, mạnh mẽ đâm sâu vào cơ thể nàng, cả hai người cùng bật khóc như hai đứa trẻ. Nàng khóc càng lớn thì hắn cũng khóc càng lớn, cả hai cứ như hai người điên đang vật lấy nhau.
Hắn giấu con dao làm bếp trong túi áo, mặc áo mưa đi ra ngoài trong đêm đó, trước khi đi còn hôn lên trán nàng, âu yếm nói: "Anh đi một lát sẽ về, đợi anh."
Kết quả hắn trở về với cả người đầy máu, gương mặt tuấn tú cũng dính máu đỏ của tên bán vé đó. Hắn mặc kệ tất cả ôm nàng vào lòng, thủ thỉ nói: "Mỹ Nhân, tất cả đã kết thúc rồi. Từ ngày mai trở đi em phải sống tốt, nhất định phải hạnh phúc."
Sau đó hắn bắt đầu dọn dẹp toàn bộ căn nhà, dàn dựng lại hiện trường giết Minh Phù, chỉ có điều lại biến bản thân trở thành nghi phạm đặc biệt nhất. Xong xuôi đâu đó lại lao đến cưỡng bức nàng, mặc kệ Mỹ Nhân có van xin thế nào cũng đều không dừng lại.
Từng chút chuyện vụn vặt nối lại với nhau, trở thành cơn sóng thần nuốt chửng lấy trái tim của nàng, đập vào từng miền kí ức xa xôi, khắc sâu vào lòng nàng như dao cứa, không thể phai nhòa.
Ngụy Lôi muốn nàng phải quên đi hắn, nhưng nàng lại không thể làm được. Không phải thứ gì tự nhủ trong lòng thì bản thân sẽ làm được, cũng như vết thương có thể bay theo đôi cánh thời gian, nhưng vết sẹo thì không thể.
Hạo Huyền níu lấy cánh tay của anh mình, gương mặt đẫm nước mắt đỏ bừng ngước lên, trong tiếng khóc nức nở của bản thân, nói: "Anh trai, em không quên được, em thật sự không quên được. Từng chút chuyện, dù là nhỏ nhặt hay to lớn, tất cả đều đã in sâu vào tâm trí em, càng muốn quên lại càng rõ rệt."
Hạo Huyền rơi nước mắt nhìn nàng, trong khóe mắt hiện lên sự đau lòng vô hạn, cánh tay ôm nàng cũng chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Hơi ấm của tình thân là thứ khiến nàng luôn ấm áp, nhưng bây giờ trong tim lại lạnh lẽo tột độ.
Hạo Huyền vuốt mái tóc của nàng, trong tiếng sụt sùi của bản thân từ tốn khuyên nhủ: "Mỹ Nhân, dù em có đau khổ thế nào thì cũng phải hiểu, tên đó đã chết rồi, kẻ làm em tổn thương đã chết rồi. Bây giờ em phải sống thật hạnh phúc, hãy nghĩ đến nguyện vọng tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình, nhớ chuyện cũ cũng được, quên cũng được, nhưng nhất định phải sống thật tốt. Nếu không anh phải làm sao đây, em phải làm sao đây?"
Trong tâm trí Mỹ Nhân lại trở về cái ngày hôm đó, hai người nằm sát nhau trên giường, nàng gối đầu lên cánh tay trái của hắn, còn tay phải của Ngụy Lôi thì nghịch những lọn tóc của nàng, hắn từ từ nói: "Mỹ Nhân, sau này mọi chuyện em phải tự mình chống đỡ, anh không còn bảo vệ em được nữa."
Nàng phải tự mình chống đỡ thôi, không còn ai để dựa dẫm nữa, từng chút một, nàng buộc phải mạnh mẽ.
~~
Từ sau khi trở về từ căn nhà nhỏ đó, Mỹ Nhân rõ ràng có chuyển biến tốt hơn. Nàng đã chịu mở miệng nói chuyện với anh trai và chị dâu, thậm chí hai đứa cháu loắt choắt của mình cũng được nàng kể chuyện cổ tích, dỗ ngủ mỗi trưa.
Hạo Huyền và Triệu Ma nhìn thấy biểu hiện của nàng ngày càng tốt thì trong lòng vô cùng vui mừng, trải qua hai tuần nữa thì làm thủ tục xuất viện cho nàng.
Ban đầu Triệu Ma đề nghị nàng về nhà cùng ở với vợ chồng mình để hai người tiện bề chăm sóc, nhưng Mỹ Nhân lại từ chối, nhất quyết ra ngoài thuê nhà riêng.
Ngôi nhà nàng thuê ở rất gần nhà anh trai, đi bộ chừng mười phút là đến nhưng nàng cũng không muốn làm phiền hai người họ. Những đêm đầu tiên về nhà mới Mỹ Nhân vẫn có chút không quen, cuộc sống của nàng từ lâu đã không giống thế này. Mỗi tối đi ngủ vẫn phải uống thuốc an thần, hàng ngày sau khi rời chỗ làm vẫn đến phòng khám tâm lý đều đặn.
Nói đến chuyện chỗ làm, Triệu Ma xin việc cho nàng ở một trường cấp hai, hàng ngày đối mặt với đám học sinh để tâm trạng nàng được sôi động, cũng đẩy nhanh quá trình chữa bệnh. Nhóm bạn thân của nàng đêm nào cũng video call cùng nhau, cật lực giúp Mỹ Nhân hòa nhập lại với cuộc sống, mỗi cuối tuần còn kéo nàng đi du lịch, dù mệt nhưng thật sự mọi thứ có tiến triển rất tốt.
Trải qua một năm, cuộc sống của nàng ngày càng ổn định. Mua được một căn nhà nhỏ và một chiếc xe, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện đi xem mắt.
Một năm qua nàng đã hai lần đến thăm mộ của Ngụy Lôi, lần nào cũng ngồi rất lâu ở đó. Nàng kể cho hắn nghe về cuộc sống của mình, từng chút chuyện củ gạo dầu muối đến công việc, bạn bè, nhà cửa.
Lần thứ ba đến thăm hắn trên tay nàng đã đeo một chiếc nhẫn đính hôn, tất nhiên không phải là cặp nhẫn kỉ niệm của hai người. Nàng cầm một giỏ bánh kẹo đến đặt trước mộ hắn, lần đầu tiên từ sau khi trở về từ nhà nhỏ, bật khóc mà nói: "Ngụy Lôi, em sắp kết hôn rồi, chú rể là Tần Chí Viễn, anh cũng từng gặp rồi đó."
"Ngụy Lôi, em cảm giác mình đã thật sự quên được anh rồi. Em đã làm đúng theo những gì anh hi vọng, anh có vui không?"
"Ngụy Lôi, anh ở trên đó chắc là cô đơn lắm phải không? Có phải những đêm em mất ngủ, anh cũng rất lo lắng. Những lúc em bị ốm, anh cũng rất nóng lòng, sợ em không biết cách chăm sóc bản thân?"
"Ngụy Lôi, có phải lúc anh dặn em những lời đó, trong lòng chỉ là hi vọng em quên anh đi, tìm một người khác có thể đường đường chính chính ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho em, đúng không?"
"Bây giờ em tìm được rồi, anh yên tâm đi nhé. Người đó tuy không tốt bằng anh, cũng không yêu em bằng anh, nhưng mà anh ấy có thể chăm sóc cho em, có thể ở bên cạnh an ủi em, có thể thay anh bảo vệ em..."
"Ngụy Lôi, tuy em không yêu người đó như cách em yêu anh, nhưng em vẫn bằng lòng thử một lần. Chúng ta đều đã quá đau khổ, anh được giải thoát rồi, em cũng muốn được giải thoát."
11:24 10.02.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.