Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 4:
Minh Nguyệt Chỉ Duy
11/11/2024
Sắp bước sang tuổi sáu mươi, từ lâu ông đã không còn để tâm tới chuyện sinh tử. Nhưng ông không muốn Hoắc Giác phải lo lắng, đứa trẻ này mặc dù nhìn có vẻ rất lạnh lùng khó gần, nhưng thực ra lại là người sống biết ơn.
“Được, được, Tô bá sẽ cố giữ cái mạng để chờ Phương thần y tới”. Tô Thế Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: "Chỉ vài tháng nữa là đến kỳ thi rồi, con hãy chuyên tâm chuẩn bị cho thi cử đi. Việc của ta con đừng lo nữa, Tô bá chờ ngày con đỗ đạt trở về."
Ánh mắt Hoắc Giác khẽ dao động, chàng gật đầu đáp lại ông.
_____________
Khương Lê cúi gằm mặt ủ rũ bước ra khỏi con hẻm, trong lòng có vô vàn thắc mắc. Tại sao sau khi biết có rất nhiều người muốn chàng trở thành phu quân nuôi từ bé của họ, trông chàng lại chẳng vui?
Lẽ nào trái tim chàng vẫn còn vấn vương Tô Dao ư?
Nhưng Tô Dao đã chẳng cần chàng nữa rồi.
Nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Giác khi bỏ lại nàng ngoài cửa, Khương Lê uất ức tự nhủ: Hoắc Giác thật chẳng hiểu tâm ý của người ta…
Tiểu nương tử mải suy nghĩ miên man, không để ý phía sau có một cái đuôi bám theo.
“Khương Lê”
Khương Lê bị tiếng gọi này làm cho giật thót tim, bả vai co rụt cả lại.
Quay đầu trông thấy đối phương là Khương Lệnh, lông mày của nàng lập tức nhíu chặt: "Không biết phép tắc gì cả, ta là tỷ tỷ, sao đệ dám gọi thẳng tên của ta như vậy? Cẩn thận về đến thư viện bị tiên sinh phạt chép sách."
Khương Lệnh bĩu môi: "Tỷ cũng chỉ chào đời trước ta một khắc, đi ra ngoài có ai tin tỷ là tỷ của ta không?"
Khương Lệnh và Khương Lê là tỷ đệ song sinh, ra đời lần lượt chỉ cách nhau một khắc.
"Sớm hơn một khắc thì vẫn là tỷ tỷ." Khương Lê phồng má nói: "Lần sau còn dám gọi thẳng tên như vậy, xem ta có thèm đáp lại đệ không."
"Được rồi, được rồi, tỷ." Khương Lệnh không muốn tranh cãi, quay đầu nhìn về phía con hẻm mà Khương Lê vừa mới bước ra, ánh mắt lập tức hiện lên sự nghi hoặc: "Tỷ vừa đi đâu vậy? Hôm nay Hoắc Giác ca không đến thư viện, có phải tỷ lại lén đến gặp huynh ấy không?"
Gương mặt Khương Lê lập tức đỏ bừng: “Đâu… đâu có, ta đến đưa bánh khoai cho Tô lão gia thôi”.
Khương Lệnh đã ở cùng một chỗ với Khương Lê từ khi còn là bào thai, sao có thể không hiểu nàng? Vừa nhìn sắc mặt của nàng là hắn đã biết mình nói đúng.
“Tỷ, Hoắc Giác ca… mùa thu này sẽ tham gia kỳ thi hương. Theo lời tiên sinh nói, Hoắc Giác ca có tài năng của trạng nguyên, mùa xuân năm sau chắc chắn sẽ tới kinh thành thi hội. Người như huynh ấy, nếu đã tới Thịnh Kinh thì sẽ không trở về đây đâu, tỷ đừng dành tình cảm cho huynh ấy nữa”
Khương Lê thoáng ngẩn người.
Không phải nàng không biết Hoắc Giác học hành giỏi giang, cũng không phải không biết sớm muộn cũng có ngày chàng rời khỏi thành Đồng An.
Thế nhưng nếu không thử, nàng sợ ngày sau mình sẽ hối hận.
Nàng thích chàng đã sáu năm, đời người có bao nhiêu lần sáu năm để có thể đơn thuần và cố chấp thích một người như vậy?
Huống hồ, trên thế gian này cũng chỉ có một Hoắc Giác mà thôi.
Khương Lê im lặng suốt quãng đường, Khương Lệnh thấy nàng không nói gì thì cũng không đành lòng nhắc tới nữa.
Buổi tối sau khi tắm xong, Khương Lê lại nhớ tới lời Khương Lệnh nói.
Năm sau, nếu Hoắc Giác phải lên kinh dự thi, nói không chừng đến ngay cả lộ phí đi đường cũng không có. Kể từ lần Tô lão gia bị ngã vào năm ngoái, việc chữa trị đã tiêu tốn rất nhiều tiền, trong nhà từ lâu đã khánh kiệt.
Hiện nay, Hoắc Giác vừa phải quản lý hiệu thuốc, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi hương vào mùa thu, lại vừa phải chăm sóc Tô lão gia đang đổ bệnh, gánh nặng của chàng thực sự quá lớn.
Nghĩ đến đây, Khương Lê vội vàng đứng dậy, lấy một chiếc hộp được cất giấu dưới gầm giường ra.
Bên trong là của hồi môn mà Khương Lê tích góp suốt hai năm trời, nàng bỏ hết số bạc vụn đó vào trong một chiếc hầu bao nhỏ.
Nàng ôm hầu bao, thầm nghĩ, hy vọng ngày mai Hoắc Giác sẽ không bỏ lại nàng ngoài cửa nữa, nếu không thì thật mất mặt.
“Được, được, Tô bá sẽ cố giữ cái mạng để chờ Phương thần y tới”. Tô Thế Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: "Chỉ vài tháng nữa là đến kỳ thi rồi, con hãy chuyên tâm chuẩn bị cho thi cử đi. Việc của ta con đừng lo nữa, Tô bá chờ ngày con đỗ đạt trở về."
Ánh mắt Hoắc Giác khẽ dao động, chàng gật đầu đáp lại ông.
_____________
Khương Lê cúi gằm mặt ủ rũ bước ra khỏi con hẻm, trong lòng có vô vàn thắc mắc. Tại sao sau khi biết có rất nhiều người muốn chàng trở thành phu quân nuôi từ bé của họ, trông chàng lại chẳng vui?
Lẽ nào trái tim chàng vẫn còn vấn vương Tô Dao ư?
Nhưng Tô Dao đã chẳng cần chàng nữa rồi.
Nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Giác khi bỏ lại nàng ngoài cửa, Khương Lê uất ức tự nhủ: Hoắc Giác thật chẳng hiểu tâm ý của người ta…
Tiểu nương tử mải suy nghĩ miên man, không để ý phía sau có một cái đuôi bám theo.
“Khương Lê”
Khương Lê bị tiếng gọi này làm cho giật thót tim, bả vai co rụt cả lại.
Quay đầu trông thấy đối phương là Khương Lệnh, lông mày của nàng lập tức nhíu chặt: "Không biết phép tắc gì cả, ta là tỷ tỷ, sao đệ dám gọi thẳng tên của ta như vậy? Cẩn thận về đến thư viện bị tiên sinh phạt chép sách."
Khương Lệnh bĩu môi: "Tỷ cũng chỉ chào đời trước ta một khắc, đi ra ngoài có ai tin tỷ là tỷ của ta không?"
Khương Lệnh và Khương Lê là tỷ đệ song sinh, ra đời lần lượt chỉ cách nhau một khắc.
"Sớm hơn một khắc thì vẫn là tỷ tỷ." Khương Lê phồng má nói: "Lần sau còn dám gọi thẳng tên như vậy, xem ta có thèm đáp lại đệ không."
"Được rồi, được rồi, tỷ." Khương Lệnh không muốn tranh cãi, quay đầu nhìn về phía con hẻm mà Khương Lê vừa mới bước ra, ánh mắt lập tức hiện lên sự nghi hoặc: "Tỷ vừa đi đâu vậy? Hôm nay Hoắc Giác ca không đến thư viện, có phải tỷ lại lén đến gặp huynh ấy không?"
Gương mặt Khương Lê lập tức đỏ bừng: “Đâu… đâu có, ta đến đưa bánh khoai cho Tô lão gia thôi”.
Khương Lệnh đã ở cùng một chỗ với Khương Lê từ khi còn là bào thai, sao có thể không hiểu nàng? Vừa nhìn sắc mặt của nàng là hắn đã biết mình nói đúng.
“Tỷ, Hoắc Giác ca… mùa thu này sẽ tham gia kỳ thi hương. Theo lời tiên sinh nói, Hoắc Giác ca có tài năng của trạng nguyên, mùa xuân năm sau chắc chắn sẽ tới kinh thành thi hội. Người như huynh ấy, nếu đã tới Thịnh Kinh thì sẽ không trở về đây đâu, tỷ đừng dành tình cảm cho huynh ấy nữa”
Khương Lê thoáng ngẩn người.
Không phải nàng không biết Hoắc Giác học hành giỏi giang, cũng không phải không biết sớm muộn cũng có ngày chàng rời khỏi thành Đồng An.
Thế nhưng nếu không thử, nàng sợ ngày sau mình sẽ hối hận.
Nàng thích chàng đã sáu năm, đời người có bao nhiêu lần sáu năm để có thể đơn thuần và cố chấp thích một người như vậy?
Huống hồ, trên thế gian này cũng chỉ có một Hoắc Giác mà thôi.
Khương Lê im lặng suốt quãng đường, Khương Lệnh thấy nàng không nói gì thì cũng không đành lòng nhắc tới nữa.
Buổi tối sau khi tắm xong, Khương Lê lại nhớ tới lời Khương Lệnh nói.
Năm sau, nếu Hoắc Giác phải lên kinh dự thi, nói không chừng đến ngay cả lộ phí đi đường cũng không có. Kể từ lần Tô lão gia bị ngã vào năm ngoái, việc chữa trị đã tiêu tốn rất nhiều tiền, trong nhà từ lâu đã khánh kiệt.
Hiện nay, Hoắc Giác vừa phải quản lý hiệu thuốc, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi hương vào mùa thu, lại vừa phải chăm sóc Tô lão gia đang đổ bệnh, gánh nặng của chàng thực sự quá lớn.
Nghĩ đến đây, Khương Lê vội vàng đứng dậy, lấy một chiếc hộp được cất giấu dưới gầm giường ra.
Bên trong là của hồi môn mà Khương Lê tích góp suốt hai năm trời, nàng bỏ hết số bạc vụn đó vào trong một chiếc hầu bao nhỏ.
Nàng ôm hầu bao, thầm nghĩ, hy vọng ngày mai Hoắc Giác sẽ không bỏ lại nàng ngoài cửa nữa, nếu không thì thật mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.