Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 5:
Minh Nguyệt Chỉ Duy
11/11/2024
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Lê ăn sáng xong liền vội vã ra ngoài. Đến tiệm thuốc nàng mới biết, hôm nay Hoắc Giác đã đến thư viện.
Khương Lê đành phải trở về quán rượu, vừa đến cửa thì nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình: "A Lê."
Khương Lê ngoảnh lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trông thấy dưới tán cây mơ đang nở rộ, có hai thiếu nữ duyên dáng đứng đó, nở nụ cười thật tươi với mình.
Thiếu nữ mặc váy xếp ly màu xanh tên Lưu Yên, là đại nương tử của hiệu sách Đông Dương, nàng ấy chính là người đã gọi Khương Lê.
Còn thiếu nữ mặc váy xếp ly màu cánh sen bên cạnh là nhị nương tử của tiệm trang sức, Trương Oanh Oanh.
“Sao hai người lại tới đây?” Khương Lê hỏi, tiệm trang sức và hiệu sách nằm ở đầu phố, cách cuối phố cả một quãng đường dài.
Trương Oanh Oanh nhìn trái nhìn phải, thấy Khương Lê đến gần mới thì thầm đáp: “Bọn ta tới đưa đồ cho Hoắc Giác”.
Lúc này Khương Lê mới để ý thấy các nàng đều mang theo thứ gì đó.
Trong tay Trương Oanh Oanh cầm một chiếc túi vải tinh xảo, bên trong đựng khối bạch ngọc trong suốt.
Còn Lưu Yên mang theo hộp gỗ trầm hương, bên trong là một thỏi mực tỏa hương nồng nàn đang nằm im trên lớp vải nhung xanh thẳm.
Khương Lê, người mang theo túi bạc vụn: … Nàng thô tục quá.
Quà của hai nàng ấy vẫn còn nguyên ở đây, có nghĩa là Hoắc Giác không nhận.
Khương Lê không kìm được mà cất tiếng hỏi: “Hoắc Giác từ chối đồ của hai người ư?”
“Đúng vậy, hắn nói không có công thì không hưởng lộc, không chịu nhận đồ của ta và Yên Nhi”. Trương Oanh Oanh bĩu môi rồi bất mãn nói tiếp: “Theo ta thấy, Hoắc Giác là người quá bảo thủ”.
“Cái đó không gọi là bảo thủ”. Lưu Yên dịu giọng chỉnh lại lời của Trương Oanh Oanh: “Hoắc công tử làm vậy là tuân thủ phép tắc, là điều mà một quân tử nên làm”.
“Tuân thủ phép tắc gì chứ!” Trương Oanh Oanh tiếp lời: “Chúng ta đâu có tặng thứ gì đáng xấu hổ, tại sao phải tuân thủ phép tắc? Rõ ràng là hắn không hiểu tâm ý của người ta!”
Phong tục của Đại Chu vốn phóng khoáng, việc nữ giới tặng quà cho người mình cảm mến là điều hết sức bình thường.
Lưu Yên chỉ mỉm cười mà không tranh cãi với Trương Oanh Oanh.
Phụ thân của Trương Oanh Oanh là thương gia giàu có bậc nhất phố Chu Phúc, từ nhỏ nàng ấy đã được phụ thân cưng chiều, hôm nay vấp phải trở ngại ở chỗ Hoắc Giác, trong lòng đương nhiên không vui.
Lưu Yên nhìn sang Khương Lê, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, hỏi: “A Lê, vừa rồi ngươi cũng tới tìm Hoắc công tử sao?”
“Đúng vậy, nhưng lúc ta tới thì chàng đã đi rồi”
“Ngươi dậy muộn như vậy thì đương nhiên không gặp được hắn rồi”. Trương Oanh Oanh nhéo vào phần eo mảnh mai của Khương Lê.
“Mà A Lê này, ngươi cũng tới để tặng quà hả? Tặng cái gì vậy?”
Khương Lê rút hầu bao ra khỏi thắt lưng.
Trương Oanh Oanh trông thấy thì không khỏi bật cười: “A Lê, tặng bạc như vậy trông thô tục quá. Hoắc Giác là người đọc sách, chắc chắn sẽ không nhận túi bạc của ngươi đâu, may mà ban nãy ngươi không gặp được hắn, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi!”.
Khương Lê đành phải trở về quán rượu, vừa đến cửa thì nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình: "A Lê."
Khương Lê ngoảnh lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trông thấy dưới tán cây mơ đang nở rộ, có hai thiếu nữ duyên dáng đứng đó, nở nụ cười thật tươi với mình.
Thiếu nữ mặc váy xếp ly màu xanh tên Lưu Yên, là đại nương tử của hiệu sách Đông Dương, nàng ấy chính là người đã gọi Khương Lê.
Còn thiếu nữ mặc váy xếp ly màu cánh sen bên cạnh là nhị nương tử của tiệm trang sức, Trương Oanh Oanh.
“Sao hai người lại tới đây?” Khương Lê hỏi, tiệm trang sức và hiệu sách nằm ở đầu phố, cách cuối phố cả một quãng đường dài.
Trương Oanh Oanh nhìn trái nhìn phải, thấy Khương Lê đến gần mới thì thầm đáp: “Bọn ta tới đưa đồ cho Hoắc Giác”.
Lúc này Khương Lê mới để ý thấy các nàng đều mang theo thứ gì đó.
Trong tay Trương Oanh Oanh cầm một chiếc túi vải tinh xảo, bên trong đựng khối bạch ngọc trong suốt.
Còn Lưu Yên mang theo hộp gỗ trầm hương, bên trong là một thỏi mực tỏa hương nồng nàn đang nằm im trên lớp vải nhung xanh thẳm.
Khương Lê, người mang theo túi bạc vụn: … Nàng thô tục quá.
Quà của hai nàng ấy vẫn còn nguyên ở đây, có nghĩa là Hoắc Giác không nhận.
Khương Lê không kìm được mà cất tiếng hỏi: “Hoắc Giác từ chối đồ của hai người ư?”
“Đúng vậy, hắn nói không có công thì không hưởng lộc, không chịu nhận đồ của ta và Yên Nhi”. Trương Oanh Oanh bĩu môi rồi bất mãn nói tiếp: “Theo ta thấy, Hoắc Giác là người quá bảo thủ”.
“Cái đó không gọi là bảo thủ”. Lưu Yên dịu giọng chỉnh lại lời của Trương Oanh Oanh: “Hoắc công tử làm vậy là tuân thủ phép tắc, là điều mà một quân tử nên làm”.
“Tuân thủ phép tắc gì chứ!” Trương Oanh Oanh tiếp lời: “Chúng ta đâu có tặng thứ gì đáng xấu hổ, tại sao phải tuân thủ phép tắc? Rõ ràng là hắn không hiểu tâm ý của người ta!”
Phong tục của Đại Chu vốn phóng khoáng, việc nữ giới tặng quà cho người mình cảm mến là điều hết sức bình thường.
Lưu Yên chỉ mỉm cười mà không tranh cãi với Trương Oanh Oanh.
Phụ thân của Trương Oanh Oanh là thương gia giàu có bậc nhất phố Chu Phúc, từ nhỏ nàng ấy đã được phụ thân cưng chiều, hôm nay vấp phải trở ngại ở chỗ Hoắc Giác, trong lòng đương nhiên không vui.
Lưu Yên nhìn sang Khương Lê, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, hỏi: “A Lê, vừa rồi ngươi cũng tới tìm Hoắc công tử sao?”
“Đúng vậy, nhưng lúc ta tới thì chàng đã đi rồi”
“Ngươi dậy muộn như vậy thì đương nhiên không gặp được hắn rồi”. Trương Oanh Oanh nhéo vào phần eo mảnh mai của Khương Lê.
“Mà A Lê này, ngươi cũng tới để tặng quà hả? Tặng cái gì vậy?”
Khương Lê rút hầu bao ra khỏi thắt lưng.
Trương Oanh Oanh trông thấy thì không khỏi bật cười: “A Lê, tặng bạc như vậy trông thô tục quá. Hoắc Giác là người đọc sách, chắc chắn sẽ không nhận túi bạc của ngươi đâu, may mà ban nãy ngươi không gặp được hắn, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.