Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 100: Hoàn cảnh xa lạ (5)
Vong Ký Hô Hấp Miêu
12/12/2016
Cả ngày kia, Tiểu Thỏ đều buồn bã, ngay cả Trình Chi Ngôn tới đón cô tan học, cũng không khiến cô vui vẻ.
Trình Chi Ngôn đẩy xe đạp đi theo phía sau Tiểu Thỏ ủ rũ, trong mắt nghi ngờ hỏi: " Tiểu Thỏ, em làm sao vậy, hôm nay không vui à?"
" Uh`m..." Hai tay Tiểu Thỏ đỡ túi sách sau lưng, cúi đầu vừa đi trên đường vừa đá cục đá.
Người này mỗi khi không vui liền có thói quen đi đường đá cục đá.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu liền dừng xe lại, bước nhanh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, hai tay đỡ bờ vai cô, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào cô, giọng nói ôn nhu hỏi: " Tiểu Thỏ, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Trình Chi Ngôn mười lăm tuổi, giọng nói đã trở nên trầm thấp mà dồi dào tình cảm, hơn nữa giọng anh cố ý ôn nhu, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy cái mũi đau xót.
" Cô giáo Đinh bọn em.... Không bao giờ dạy bọn em nữa..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng nhìn Trình Chi Ngôn nói.
" Cô giáo Đinh?" Trình Chi Ngôn nhíu mày suy nghĩ một chút, "Là cô giáo Đinh em thường xuyên nhắc đến?"
" Vâng..." Tiểu Thỏ vươn tay áo ra, lau nước mắt ở khóe mắt gật gật đầu.
" Cô ấy vì sao dạy không dạy em nữa?"
" Bọn họ nói.... Là vì cô ấy dùng cách xử phạt về thể xác học sinh...." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi nghẹn ngào thật lâu mới không tình nguyện nói ra mấy chữ này.
" Vậy cô ấy dùng cách xử phạt về thể xác em sao?"
" Không có, cô giáo Đinh đối với em tốt nhất, cho dù là đánh em cũng không nỡ dùng lực..." Tiểu Thỏ nghĩ vậy liền cảm thấy khó chịu, " Nhưng mà bọn họ nói, cô giáo Đinh đánh người khác cực kỳ dùng lực...."
" Cũng bởi vì cô ấy đánh tay học sinh, cho nên không dạy các em?"
" Không phải...." Tiểu Thỏ cắn cắn môi, chần chờ một chút sau đó cúi đầu nói: " Mấy ngày hôm trước, cô ấy nhét một túi muối muối vào miệng một học sinh..."
"..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, hai tay đỡ Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi dùng lực.
" Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ bị hai tay của anh đè có chút đau đớn, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trình Chi Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, thấp giọng nói: " Chỉ cần không dùng cách xử phạt về thể xác với em thì tốt rồi..."
"..."
Tiểu Thỏ có chút không hiểu.
" Dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng, em biết không?" Trình Chi Ngôn dùng lực ôm cô một hồi lâu mới buông tay ra, đôi mắt trong suốt nhìn cô giọng nói trầm thấp: " Anh biết cô ấy đối với em rất tốt, nhưng mà làm giáo viên cũng không phải đối với một học sinh tốt là có thể, một lớp học có nhiều học sinh như vậy, nếu thủ đoạn trừng phạt không đúng, cực kỳ dễ dàng tạo thành bóng ma tâm lý cho học sinh."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, gió nhẹ lướt qua lọn tóc của anh, giữa lông mày của anh lóe ra ánh sáng chói mắt, giống như vô số ánh sáng rực rỡ, mặc dù vẫn không hiểu cái gọi là bóng ma tâm lý là cái gì, nhưng mà Trình Chi Ngôn lại giống như một cơn gió, thổi tan những buồn bực và không vui trong lòng cô.
" Em bây giờ còn nhỏ, thích một người sẽ cảm thấy cô ấy nói, làm, cái gì cũng đúng, chờ em trưởng thành đứng ở góc độ xa hơn lại quay đầu lại nhìn, có một số việc, sai chính là sai, cho đến lúc này, em mới sẽ không để cho tình cảm ảnh hưởng tới phán đoán của mình, biết không?" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, giọng nói ôn nhu mà trầm ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
Trình Chi Ngôn đẩy xe đạp đi theo phía sau Tiểu Thỏ ủ rũ, trong mắt nghi ngờ hỏi: " Tiểu Thỏ, em làm sao vậy, hôm nay không vui à?"
" Uh`m..." Hai tay Tiểu Thỏ đỡ túi sách sau lưng, cúi đầu vừa đi trên đường vừa đá cục đá.
Người này mỗi khi không vui liền có thói quen đi đường đá cục đá.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu liền dừng xe lại, bước nhanh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, hai tay đỡ bờ vai cô, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào cô, giọng nói ôn nhu hỏi: " Tiểu Thỏ, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Trình Chi Ngôn mười lăm tuổi, giọng nói đã trở nên trầm thấp mà dồi dào tình cảm, hơn nữa giọng anh cố ý ôn nhu, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy cái mũi đau xót.
" Cô giáo Đinh bọn em.... Không bao giờ dạy bọn em nữa..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng nhìn Trình Chi Ngôn nói.
" Cô giáo Đinh?" Trình Chi Ngôn nhíu mày suy nghĩ một chút, "Là cô giáo Đinh em thường xuyên nhắc đến?"
" Vâng..." Tiểu Thỏ vươn tay áo ra, lau nước mắt ở khóe mắt gật gật đầu.
" Cô ấy vì sao dạy không dạy em nữa?"
" Bọn họ nói.... Là vì cô ấy dùng cách xử phạt về thể xác học sinh...." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi nghẹn ngào thật lâu mới không tình nguyện nói ra mấy chữ này.
" Vậy cô ấy dùng cách xử phạt về thể xác em sao?"
" Không có, cô giáo Đinh đối với em tốt nhất, cho dù là đánh em cũng không nỡ dùng lực..." Tiểu Thỏ nghĩ vậy liền cảm thấy khó chịu, " Nhưng mà bọn họ nói, cô giáo Đinh đánh người khác cực kỳ dùng lực...."
" Cũng bởi vì cô ấy đánh tay học sinh, cho nên không dạy các em?"
" Không phải...." Tiểu Thỏ cắn cắn môi, chần chờ một chút sau đó cúi đầu nói: " Mấy ngày hôm trước, cô ấy nhét một túi muối muối vào miệng một học sinh..."
"..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, hai tay đỡ Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi dùng lực.
" Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ bị hai tay của anh đè có chút đau đớn, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trình Chi Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, thấp giọng nói: " Chỉ cần không dùng cách xử phạt về thể xác với em thì tốt rồi..."
"..."
Tiểu Thỏ có chút không hiểu.
" Dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng, em biết không?" Trình Chi Ngôn dùng lực ôm cô một hồi lâu mới buông tay ra, đôi mắt trong suốt nhìn cô giọng nói trầm thấp: " Anh biết cô ấy đối với em rất tốt, nhưng mà làm giáo viên cũng không phải đối với một học sinh tốt là có thể, một lớp học có nhiều học sinh như vậy, nếu thủ đoạn trừng phạt không đúng, cực kỳ dễ dàng tạo thành bóng ma tâm lý cho học sinh."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, gió nhẹ lướt qua lọn tóc của anh, giữa lông mày của anh lóe ra ánh sáng chói mắt, giống như vô số ánh sáng rực rỡ, mặc dù vẫn không hiểu cái gọi là bóng ma tâm lý là cái gì, nhưng mà Trình Chi Ngôn lại giống như một cơn gió, thổi tan những buồn bực và không vui trong lòng cô.
" Em bây giờ còn nhỏ, thích một người sẽ cảm thấy cô ấy nói, làm, cái gì cũng đúng, chờ em trưởng thành đứng ở góc độ xa hơn lại quay đầu lại nhìn, có một số việc, sai chính là sai, cho đến lúc này, em mới sẽ không để cho tình cảm ảnh hưởng tới phán đoán của mình, biết không?" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, giọng nói ôn nhu mà trầm ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.