Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 906: Không quay lại
Vong Ký Hô Hấp Miêu
16/04/2018
Editor: May
Trên gương mặt soái khí trắng nõn của anh, vẫn không có kỳ biểu tình gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, trong ánh mắt và vẻ mặt đều không có một chút ôn nhu, lại nhấc không lên nổi chút nhu tình vạn chủng nào.
Ừ... bài hát này thực hình thành tương phản rất lớn với bản thân Cận Mặc a...
Tiểu Thỏ vừa nghĩ như thế, vừa quay đầu nhìn về phía những người khác.
Quả nhiên, tất cả những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Sau khi Cận Mặc hát xong bài này, liền đặt micro lại trên bàn trà, vẻ mặt lạnh nhạt trở về trên ghế sofa ngồi xuống.
Trong phòng mọi người đang khiếp sợ, chỉ chốc lát sau, không tự chủ được toàn bộ vỗ tay.
Quá dễ nghe!!
Thực!!
Nhưng mà khiến bọn họ vỗ tay phát ra từ nội tâm, thay vì nói anh hát rất tốt, không bằng nói là bản thân chuyện anh ca hát này, đã mang đến rung động cho mọi người.
Vì vậy, ở sau khi Cận Mặc hát xong bài hát này, hai bài hát liên tiếp phía dưới, lại đều không có người nào dám tiếp tục hát.
Dù sao vừa rồi bọn họ hát đến gào khóc thảm thiết, mọi người cũng đều nhìn thấy, sau khi Cận Mặc đứng đắn hát một ca khúc như thế, bọn họ lại đều thẹn thùng tiếp tục ác trị hát tiếp.
Dù sao Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần vùi trong góc, hai người đầu dựa vào đầu đang nói chuyện phiếm, sau khi Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liếc nhìn nhau, nhịn không được cầm lấy micro, hô với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, đến, chỉ còn một mình cậu là chưa có ca hát, mau đến hát cho bọn tớ một bài."
"Nhưng mà tớ... Hát không được tốt lắm..." Tiểu Thỏ ngồi ở trong góc, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn hai cô.
"Ai nha, không có việc gì. Tất cả mọi người đều là bạn học, sẽ không cười cậu!!" Trang Manh Manh vội vàng vẫy tay với Tiểu Thỏ, vừa vẫy vẫy vừa ảo não nói: "Ai nha, vừa rồi lớp trưởng hát đến dễ nghe như vậy, sao tớ lại không quay lại chứ, nếu quay lại, trở về cho người ký túc xá cách vách xem, xem một lần thu phí mười đồng, quả thực quá ổn thỏa á!!"
Trên gương mặt soái khí trắng nõn của anh, vẫn không có kỳ biểu tình gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, trong ánh mắt và vẻ mặt đều không có một chút ôn nhu, lại nhấc không lên nổi chút nhu tình vạn chủng nào.
Ừ... bài hát này thực hình thành tương phản rất lớn với bản thân Cận Mặc a...
Tiểu Thỏ vừa nghĩ như thế, vừa quay đầu nhìn về phía những người khác.
Quả nhiên, tất cả những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Sau khi Cận Mặc hát xong bài này, liền đặt micro lại trên bàn trà, vẻ mặt lạnh nhạt trở về trên ghế sofa ngồi xuống.
Trong phòng mọi người đang khiếp sợ, chỉ chốc lát sau, không tự chủ được toàn bộ vỗ tay.
Quá dễ nghe!!
Thực!!
Nhưng mà khiến bọn họ vỗ tay phát ra từ nội tâm, thay vì nói anh hát rất tốt, không bằng nói là bản thân chuyện anh ca hát này, đã mang đến rung động cho mọi người.
Vì vậy, ở sau khi Cận Mặc hát xong bài hát này, hai bài hát liên tiếp phía dưới, lại đều không có người nào dám tiếp tục hát.
Dù sao vừa rồi bọn họ hát đến gào khóc thảm thiết, mọi người cũng đều nhìn thấy, sau khi Cận Mặc đứng đắn hát một ca khúc như thế, bọn họ lại đều thẹn thùng tiếp tục ác trị hát tiếp.
Dù sao Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần vùi trong góc, hai người đầu dựa vào đầu đang nói chuyện phiếm, sau khi Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liếc nhìn nhau, nhịn không được cầm lấy micro, hô với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, đến, chỉ còn một mình cậu là chưa có ca hát, mau đến hát cho bọn tớ một bài."
"Nhưng mà tớ... Hát không được tốt lắm..." Tiểu Thỏ ngồi ở trong góc, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn hai cô.
"Ai nha, không có việc gì. Tất cả mọi người đều là bạn học, sẽ không cười cậu!!" Trang Manh Manh vội vàng vẫy tay với Tiểu Thỏ, vừa vẫy vẫy vừa ảo não nói: "Ai nha, vừa rồi lớp trưởng hát đến dễ nghe như vậy, sao tớ lại không quay lại chứ, nếu quay lại, trở về cho người ký túc xá cách vách xem, xem một lần thu phí mười đồng, quả thực quá ổn thỏa á!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.