Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 905: Right- Now!
Vong Ký Hô Hấp Miêu
13/04/2018
Editor: May
"Chao ôi? Ta kháo!? Lớp trưởng cậu lại có thể biết hát bài cũ như thế!!" Vương Tử Vinh vẻ mặt ánh mắt khiếp sợ nhìn Cận Mặc, nhưng mà anh cảm thấy càng thêm khiến anh khiếp sợ chính là chuyện Cận Mặc lại có thể biết bài hát này.
Cận Mặc a!!
Lớp trưởng của bọn họ đó!!
Người trong ngày thường chỉ sử dụng "ừ" để trả lời bạn, người cho tới bây giờ đều khinh thường nói chữ thứ hai!!
Giờ phút này!! RIGHT- NOW!! Lại có thể nói cậu ấy đến ca hát!?
Một ca khúc có bao nhiêu chữ, cậu ấy đếm qua chưa!! Đây chẳng phải là muốn đánh vỡ ghi chép anh nói chuyện dài nhất ư!?
Vương Tử Vinh vẻ mặt ngơ ngác cầm micro trong tay đưa tới trong tay Cận Mặc, sau đó liền ngồi xuống ở trên ghế sa lon bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh.
Trên màn hình, đầu tiên là một đoạn giọng hát kinh kịch, ánh sáng sáng chói trong phòng chiếu rọi ở trên gương mặt soái khí của anh, mặt anh không chút thay đổi, thật sự khiến người rất khó tưởng tượng, anh sẽ mở miệng hát bài hát này như thế nào.
Kèm theo âm nhạc chậm rãi vang lên, Cận Mặc đứng thẳng người trong phòng, tay phải cầm micro, thần sắc lãnh đạm hát lên.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh kèm theo âm nhạc du dương, ung dung vang vọng ở trong phòng.
Tất cả mọi người đang ngồi, bỗng chốc đều sửng sốt.
Nếu như...
Nếu như giờ phút này không nhìn vẻ mặt lạnh lùng trên mặt anh, chỉ là đơn thuần nghe giọng hát của anh, vậy sầu bi và ôn nhu trong giọng hát đó, cứ như vậy ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng của mỗi người.
"Bởi vì tôi vẫn có mộng, vẫn đặt em trong lòng tôi, lúc nào cũng dễ dàng bị chuyện cũ đả động, lúc nào cũng là đau lòng vì em, đừng lưu luyến trong năm tháng, tôi vô tình nhu tình vạn chủng, không nên hỏi tôi có lại gặp nhau hay không, đừng lo tôi có nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, vì sao em không hiểu chỉ cần có yêu liền có đau thương, có một ngày em sẽ biết, cuộc đời không có tôi cũng sẽ không khác nhau..."
Tiểu Thỏ nghe giọng hát trầm thấp chậm rãi, lúc nghe anh hát câu "Đừng lưu luyến năm tháng, tôi vô ý nhu tình vạn chủng", nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh.
"Chao ôi? Ta kháo!? Lớp trưởng cậu lại có thể biết hát bài cũ như thế!!" Vương Tử Vinh vẻ mặt ánh mắt khiếp sợ nhìn Cận Mặc, nhưng mà anh cảm thấy càng thêm khiến anh khiếp sợ chính là chuyện Cận Mặc lại có thể biết bài hát này.
Cận Mặc a!!
Lớp trưởng của bọn họ đó!!
Người trong ngày thường chỉ sử dụng "ừ" để trả lời bạn, người cho tới bây giờ đều khinh thường nói chữ thứ hai!!
Giờ phút này!! RIGHT- NOW!! Lại có thể nói cậu ấy đến ca hát!?
Một ca khúc có bao nhiêu chữ, cậu ấy đếm qua chưa!! Đây chẳng phải là muốn đánh vỡ ghi chép anh nói chuyện dài nhất ư!?
Vương Tử Vinh vẻ mặt ngơ ngác cầm micro trong tay đưa tới trong tay Cận Mặc, sau đó liền ngồi xuống ở trên ghế sa lon bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh.
Trên màn hình, đầu tiên là một đoạn giọng hát kinh kịch, ánh sáng sáng chói trong phòng chiếu rọi ở trên gương mặt soái khí của anh, mặt anh không chút thay đổi, thật sự khiến người rất khó tưởng tượng, anh sẽ mở miệng hát bài hát này như thế nào.
Kèm theo âm nhạc chậm rãi vang lên, Cận Mặc đứng thẳng người trong phòng, tay phải cầm micro, thần sắc lãnh đạm hát lên.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh kèm theo âm nhạc du dương, ung dung vang vọng ở trong phòng.
Tất cả mọi người đang ngồi, bỗng chốc đều sửng sốt.
Nếu như...
Nếu như giờ phút này không nhìn vẻ mặt lạnh lùng trên mặt anh, chỉ là đơn thuần nghe giọng hát của anh, vậy sầu bi và ôn nhu trong giọng hát đó, cứ như vậy ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng của mỗi người.
"Bởi vì tôi vẫn có mộng, vẫn đặt em trong lòng tôi, lúc nào cũng dễ dàng bị chuyện cũ đả động, lúc nào cũng là đau lòng vì em, đừng lưu luyến trong năm tháng, tôi vô tình nhu tình vạn chủng, không nên hỏi tôi có lại gặp nhau hay không, đừng lo tôi có nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, vì sao em không hiểu chỉ cần có yêu liền có đau thương, có một ngày em sẽ biết, cuộc đời không có tôi cũng sẽ không khác nhau..."
Tiểu Thỏ nghe giọng hát trầm thấp chậm rãi, lúc nghe anh hát câu "Đừng lưu luyến năm tháng, tôi vô ý nhu tình vạn chủng", nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.