Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 587: Tiểu Thỏ say rượu 7
Vong Ký Hô Hấp Miêu
08/10/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nghĩ như vậy, Trình Chi Ngôn đứng thẳng, cầm áo khoác đồng phục vừa rồi Tiểu Thỏ ném ở trên ghế khoác lại cho cô, tỉ mỉ mặc cho cô, để cho cô ngồi ở trên ghế, sau đó chính mình gọi phục vụ đến đây, trực tiếp quét thẻ tính tiền.
Thanh toán xong, Trình Chi Ngôn có chút đau đầu nhìn Tiểu Thỏ vẫn ngây ngô cười ngồi ở bên cạnh mình, bất đắc dĩ đứng dậy, hướng tới cô vươn tay đi ra nói: "Đi thôi, về nhà rồi."
" Được." Tiểu Thỏ tiếp tục cười hì hì gật đầu, sau đó hai tay hướng tới Trình Chi Ngôn đưa tới.
Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, cuối cùng lấy một loại tư thế một tay mang theo cô, ôm cô ở trong cánh tay, đi ra ngoài.
Hai chân Tiểu Thỏ kéo trên mặt đất, trên người còn mặc đồng phục Nhất Trung.
Vừa thấy như vậy Trình Chi Ngôn như là dụ thiếu nữ vị thành niên uống say.
Người phục vụ đứng ở cửa nhà hàng Tây ánh mắt quái dị nhìn hai người bọn họ một cái, chần chờ một phen, cuối cùng đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn lại, vô cùng khách khí hướng tới anh nói: "Xấu hổ, tiên sinh, xin hỏi cô bé này là gì của anh..."
" Em gái." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Vậy cô đây là. . ." Phục vụ xuất phát từ cẩn thận vẫn lại là tiếp tục hướng tới anh hỏi.
"Sinh nhật, uống nhiều." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua trên người cô, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ bên cạnh mình, đưa tay chọc chọc khuôn mặt cô, thấp giọng nói: "Có nghe thấy không, lần sau uống ít chút."
"Ừ uh`m. . .Em biết, anh nước chanh. . . Hôm nay em cũng không có uống nhiều a. . ." Tiểu Thỏ ngốc như vậy hướng tới Trình Chi Ngôn cười.
". . ."
Người phục vụ thấy cô còn có thể nói chuyện, hơn nữa có thể chuẩn xác kêu tên vị đàn ông bên cạnh cô này, nghĩ nghĩ, xem ra thật sự là anh em, liền yên tâm mà kéo cửa chính ra thay bọn họ, đồng thời khom lưng cúi đầu nói: "Mời đi thong thả! !"
". . ."
Trình Chi Ngôn không nói gì mang theo Tiểu Thỏ đi ra ngoài.
Tươi cười trên mặt Tiểu Thỏ vẫn cực kỳ sáng lạn, ra cửa chính nhà hàng Tây, bên ngoài sớm đã là đèn rực rỡ.
Trên đường cái thật dài, một ngọn đèn mờ nhạt đã phát sáng lên, ánh sáng uốn lượn kéo dài đến chỗ rất xa chân trời.
"Thật đẹp a! !" Tiểu Thỏ dựa vào trên người Trình Chi Ngôn, nhìn chiếc xe lui tới tới lui trên đường cái trước mắt, cao hứng cảm khái một tiếng: "Anh nước chanh, anh xem! Trước mắt em có rất nhiều kim cương bay, những thứ này đều là anh tặng cho em à??"
"Anh đưa em một một khối cùng cục gạch không sai biệt lắm!!" Trình Chi Ngôn có chút tức giận dùng lực bấm một cái trên mặt cô, thanh âm nghiêm túc nói: "Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy, có nghe thấy không??"
"Ha ha nhiều như vậy a, người ta mới uống bốn chén, bốn chén mà thôi a! !" Tiểu Thỏ vui vẻ nói xong bên lỗ tai Trình Chi Ngôn, vậy mà trực tiếp hát ra.
". . ." Trình Chi Ngôn có chút đau đầu nhìn cô, trực tiếp khiêng cô, hướng tới phương hướng ô tô chính mình đi tới.
Đến chỗ trước mặt ô tô của anh, Trình Chi Ngôn lái xe, trực tiếp kéo cửa ghế trước ra, sau đó một tay không chút khách khí ném Tiểu Thỏ vào trong.
Tiểu Thỏ bị ném đến có chút hoa mắt chóng mặt, cả người trong chỗ ngồi một lúc lâu không nhúc nhích.
Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, trông cậy vào người này cài dây an toàn hẳn là không có khả năng...
Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, khom lưng kéo dây an toàn qua, nghiêm túc chăm chỉ cài cho cô.
Nghĩ như vậy, Trình Chi Ngôn đứng thẳng, cầm áo khoác đồng phục vừa rồi Tiểu Thỏ ném ở trên ghế khoác lại cho cô, tỉ mỉ mặc cho cô, để cho cô ngồi ở trên ghế, sau đó chính mình gọi phục vụ đến đây, trực tiếp quét thẻ tính tiền.
Thanh toán xong, Trình Chi Ngôn có chút đau đầu nhìn Tiểu Thỏ vẫn ngây ngô cười ngồi ở bên cạnh mình, bất đắc dĩ đứng dậy, hướng tới cô vươn tay đi ra nói: "Đi thôi, về nhà rồi."
" Được." Tiểu Thỏ tiếp tục cười hì hì gật đầu, sau đó hai tay hướng tới Trình Chi Ngôn đưa tới.
Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, cuối cùng lấy một loại tư thế một tay mang theo cô, ôm cô ở trong cánh tay, đi ra ngoài.
Hai chân Tiểu Thỏ kéo trên mặt đất, trên người còn mặc đồng phục Nhất Trung.
Vừa thấy như vậy Trình Chi Ngôn như là dụ thiếu nữ vị thành niên uống say.
Người phục vụ đứng ở cửa nhà hàng Tây ánh mắt quái dị nhìn hai người bọn họ một cái, chần chờ một phen, cuối cùng đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn lại, vô cùng khách khí hướng tới anh nói: "Xấu hổ, tiên sinh, xin hỏi cô bé này là gì của anh..."
" Em gái." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Vậy cô đây là. . ." Phục vụ xuất phát từ cẩn thận vẫn lại là tiếp tục hướng tới anh hỏi.
"Sinh nhật, uống nhiều." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua trên người cô, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ bên cạnh mình, đưa tay chọc chọc khuôn mặt cô, thấp giọng nói: "Có nghe thấy không, lần sau uống ít chút."
"Ừ uh`m. . .Em biết, anh nước chanh. . . Hôm nay em cũng không có uống nhiều a. . ." Tiểu Thỏ ngốc như vậy hướng tới Trình Chi Ngôn cười.
". . ."
Người phục vụ thấy cô còn có thể nói chuyện, hơn nữa có thể chuẩn xác kêu tên vị đàn ông bên cạnh cô này, nghĩ nghĩ, xem ra thật sự là anh em, liền yên tâm mà kéo cửa chính ra thay bọn họ, đồng thời khom lưng cúi đầu nói: "Mời đi thong thả! !"
". . ."
Trình Chi Ngôn không nói gì mang theo Tiểu Thỏ đi ra ngoài.
Tươi cười trên mặt Tiểu Thỏ vẫn cực kỳ sáng lạn, ra cửa chính nhà hàng Tây, bên ngoài sớm đã là đèn rực rỡ.
Trên đường cái thật dài, một ngọn đèn mờ nhạt đã phát sáng lên, ánh sáng uốn lượn kéo dài đến chỗ rất xa chân trời.
"Thật đẹp a! !" Tiểu Thỏ dựa vào trên người Trình Chi Ngôn, nhìn chiếc xe lui tới tới lui trên đường cái trước mắt, cao hứng cảm khái một tiếng: "Anh nước chanh, anh xem! Trước mắt em có rất nhiều kim cương bay, những thứ này đều là anh tặng cho em à??"
"Anh đưa em một một khối cùng cục gạch không sai biệt lắm!!" Trình Chi Ngôn có chút tức giận dùng lực bấm một cái trên mặt cô, thanh âm nghiêm túc nói: "Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy, có nghe thấy không??"
"Ha ha nhiều như vậy a, người ta mới uống bốn chén, bốn chén mà thôi a! !" Tiểu Thỏ vui vẻ nói xong bên lỗ tai Trình Chi Ngôn, vậy mà trực tiếp hát ra.
". . ." Trình Chi Ngôn có chút đau đầu nhìn cô, trực tiếp khiêng cô, hướng tới phương hướng ô tô chính mình đi tới.
Đến chỗ trước mặt ô tô của anh, Trình Chi Ngôn lái xe, trực tiếp kéo cửa ghế trước ra, sau đó một tay không chút khách khí ném Tiểu Thỏ vào trong.
Tiểu Thỏ bị ném đến có chút hoa mắt chóng mặt, cả người trong chỗ ngồi một lúc lâu không nhúc nhích.
Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, trông cậy vào người này cài dây an toàn hẳn là không có khả năng...
Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, khom lưng kéo dây an toàn qua, nghiêm túc chăm chỉ cài cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.