Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 588: Tiểu Thỏ say rượu 8
Vong Ký Hô Hấp Miêu
09/10/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ chớp đôi mắt ngập nước nhìn gương mặt Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn buộc lại dây an toàn giúp cô, đang định đứng dậy rời khỏi, cổ lại bị Tiểu Thỏ đưa tay vòng lên.
"Anh nước chanh. . ." Khuôn mặt Tiểu Thỏ mềm mại dán ở trên gương mặt anh, nhẹ nhàng mà cọ xát, sau đó trong thanh âm mang theo tràn đầy ý cười hướng tới anh hỏi: "Chúng ta có muốn nếm thử rung động xe một chút hay không?"
". . ."
Thân thể Trình Chi Ngôn nháy mắt liền cứng lại toàn bộ rồi.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Thỏ ôm chính mình vẻ mặt ý cười, không nói gì nói: "Em có biết chính mình đang nói cái gì sao? ? ?"
"Uh`m! !" Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu, thân thể ở trên chỗ tay lái phụ quay tới quay lui nói: "Tới sao, tới sao? ?"
Sắc mặt Trình Chi Ngôn lập tức trở nên xanh mét, anh đưa tay cầm tay Tiểu Thỏ vòng trên cổ mình ra, sau đó đứng thẳng lên, "Loảng xoảng " một tiếng, đóng cửa xe phía bên khách, hung hăng lườm cô một cái, xoay người đi trở về vị trí lái chính mình.
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ vẫn mềm nhũn nghiêng dựa chỗ ngồi tay lái phụ như cũ, cười tít mắt nhìn anh.
"Về nhà!" Thanh âm Trình Chi Ngôn rầu rĩ lên tiếng, dưới chân giẫm xuống chân ga, lập tức lái đi.
Dọc theo đường đi, Tiểu Thỏ đều ca hát đủ loại, ca khúc điệu cơ bản nghe ra đáy nguồn là gì, nhưng là đây căn bản không phải cô hát thật sự.
Sắc mặt Trình Chi Ngôn đã khó coi.
Hàng này.... Xem ra cần phải đợi cho cô tỉnh rượu, hung hăng đập cô một trận mới được.
"A..., đúng rồi, quà tặng Đồng Đồng tặng cho em còn đang ở trong cặp sách của em." Tiểu Thỏ hát đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô dùng cả tay chân xoay người lại, túm cặp sách đặt ở trên chỗ ngồi phía sau tới đây, sau đó vừa hát vừa mở cặp sách ra, cầm quà tặng Trình Thi Đồng đưa cho cô ra.
Đó là một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, trên giấy đóng gói màu trắng in nhiều hoa anh đào màu hồng phấn, pháo hoa xinh đẹp màu xanh biển, Tiểu Thỏ xé toang giấy đóng gói, lộ ra hộp giấy bên trong.
Mở ra hộp giấy, bên trong nằm rất nhiều cái hộp nhỏ đủ loại màu sắc và hoa văn, Tiểu Thỏ trong mắt tò mò cầm lấy một cái trong đó, vừa nhìn vừa đọc chữ phía trên ra: "Đỗ.... Lôi... Tư.... Cực trí.... Tiêm bạc...??"
Tay Trình Chi Ngôn nắm tay lái vừa lệch, thiếu chút nữa không khống chế tốt phương hướng.
Trong đầu Tiểu Thỏ tràn đầy đều là dấu chấm hỏi, cô buông cái hộp nhỏ trong tay ra, lại cầm lấy một cái hộp nhỏ khác hoa văn cầu vồng, nhẹ giọng đọc: "Kiệt... Sĩ... Bang... Thất sắc... Thải hồng...?"
". . ."
Trên gương mặt trắng nõn Trình Chi Ngôn nháy mắt nổi lên một nét đỏ ửng khả nghi.
Anh quay đầu, ánh mắt trong suốt nhàn nhạt quét một vòng trên người Tiểu Thỏ, sau đó thanh âm trầm giọng nói: "Đừng nhìn, thả lại."
"A.... . ." Tiểu Thỏ nghe lời cầm cái hộp nhỏ trong tay vứt trở về hộp giấy, đang chuẩn bị cầm cái nắp hộp giấy phủ lên, cô như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hưng phấn mà quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn nói: "Em hiểu rồi!! Những thứ này đều là đồ dùng kế sinh đẻ trong truyền thuyết!! Trình Thi Đồng đưa em, đều là kế sinh đẻ a!!"
". . ."
Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì, lời này thật sự khó tiếp tục a! !
"Anh nước chanh anh muốn dùng sao, anh thích cái nào? ?"
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ chớp đôi mắt ngập nước nhìn gương mặt Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn buộc lại dây an toàn giúp cô, đang định đứng dậy rời khỏi, cổ lại bị Tiểu Thỏ đưa tay vòng lên.
"Anh nước chanh. . ." Khuôn mặt Tiểu Thỏ mềm mại dán ở trên gương mặt anh, nhẹ nhàng mà cọ xát, sau đó trong thanh âm mang theo tràn đầy ý cười hướng tới anh hỏi: "Chúng ta có muốn nếm thử rung động xe một chút hay không?"
". . ."
Thân thể Trình Chi Ngôn nháy mắt liền cứng lại toàn bộ rồi.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Thỏ ôm chính mình vẻ mặt ý cười, không nói gì nói: "Em có biết chính mình đang nói cái gì sao? ? ?"
"Uh`m! !" Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu, thân thể ở trên chỗ tay lái phụ quay tới quay lui nói: "Tới sao, tới sao? ?"
Sắc mặt Trình Chi Ngôn lập tức trở nên xanh mét, anh đưa tay cầm tay Tiểu Thỏ vòng trên cổ mình ra, sau đó đứng thẳng lên, "Loảng xoảng " một tiếng, đóng cửa xe phía bên khách, hung hăng lườm cô một cái, xoay người đi trở về vị trí lái chính mình.
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ vẫn mềm nhũn nghiêng dựa chỗ ngồi tay lái phụ như cũ, cười tít mắt nhìn anh.
"Về nhà!" Thanh âm Trình Chi Ngôn rầu rĩ lên tiếng, dưới chân giẫm xuống chân ga, lập tức lái đi.
Dọc theo đường đi, Tiểu Thỏ đều ca hát đủ loại, ca khúc điệu cơ bản nghe ra đáy nguồn là gì, nhưng là đây căn bản không phải cô hát thật sự.
Sắc mặt Trình Chi Ngôn đã khó coi.
Hàng này.... Xem ra cần phải đợi cho cô tỉnh rượu, hung hăng đập cô một trận mới được.
"A..., đúng rồi, quà tặng Đồng Đồng tặng cho em còn đang ở trong cặp sách của em." Tiểu Thỏ hát đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô dùng cả tay chân xoay người lại, túm cặp sách đặt ở trên chỗ ngồi phía sau tới đây, sau đó vừa hát vừa mở cặp sách ra, cầm quà tặng Trình Thi Đồng đưa cho cô ra.
Đó là một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, trên giấy đóng gói màu trắng in nhiều hoa anh đào màu hồng phấn, pháo hoa xinh đẹp màu xanh biển, Tiểu Thỏ xé toang giấy đóng gói, lộ ra hộp giấy bên trong.
Mở ra hộp giấy, bên trong nằm rất nhiều cái hộp nhỏ đủ loại màu sắc và hoa văn, Tiểu Thỏ trong mắt tò mò cầm lấy một cái trong đó, vừa nhìn vừa đọc chữ phía trên ra: "Đỗ.... Lôi... Tư.... Cực trí.... Tiêm bạc...??"
Tay Trình Chi Ngôn nắm tay lái vừa lệch, thiếu chút nữa không khống chế tốt phương hướng.
Trong đầu Tiểu Thỏ tràn đầy đều là dấu chấm hỏi, cô buông cái hộp nhỏ trong tay ra, lại cầm lấy một cái hộp nhỏ khác hoa văn cầu vồng, nhẹ giọng đọc: "Kiệt... Sĩ... Bang... Thất sắc... Thải hồng...?"
". . ."
Trên gương mặt trắng nõn Trình Chi Ngôn nháy mắt nổi lên một nét đỏ ửng khả nghi.
Anh quay đầu, ánh mắt trong suốt nhàn nhạt quét một vòng trên người Tiểu Thỏ, sau đó thanh âm trầm giọng nói: "Đừng nhìn, thả lại."
"A.... . ." Tiểu Thỏ nghe lời cầm cái hộp nhỏ trong tay vứt trở về hộp giấy, đang chuẩn bị cầm cái nắp hộp giấy phủ lên, cô như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hưng phấn mà quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn nói: "Em hiểu rồi!! Những thứ này đều là đồ dùng kế sinh đẻ trong truyền thuyết!! Trình Thi Đồng đưa em, đều là kế sinh đẻ a!!"
". . ."
Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì, lời này thật sự khó tiếp tục a! !
"Anh nước chanh anh muốn dùng sao, anh thích cái nào? ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.