Chương 45
Công Tử Như Lan
02/06/2024
Bởi vì câu nói “Anh đối với em nhất kiến chung tình” của Lương Thừa An, Giang Kiều cả đêm ngủ không ngon.
Kim đồng hồ treo tường chỉ hướng 3 giờ sáng, Lương Thừa An bên cạnh đã ngủ say, anh nằm nghiêng quay về phía Giang Kiều, một tay để hờ lên eo Giang Kiều.
Giang Kiều đếm cừu đi vào giấc ngủ không có kết quả, lặng lẽ thở dài trong bóng đêm.
Lương Thừa An thổ lộ vào lúc giữa đêm, thật là quá phạm quy, sáng mai cậu phải dậy sớm để ngồi máy bay đó.
Ban đầu Giang Kiều kinh ngạc với cụm từ “Nhất kiến chung tình” trong miệng Lương Thừa An, nhưng nghĩ thật kỹ quá trình ở chung với Lương Thừa An thời gian qua, lại cảm thấy đúng là như thế mới hợp tình hợp lý.
Dù sao mối quan hệ ngay từ lúc đầu của hai người, trừ lần ở hội trường là cậu chủ động, còn tất cả những lần khác đều là Lương Thừa An chủ động từng bước một thúc đẩy cậu.
Giang Kiều đang nghĩ ngợi đến xuất thần, thì bên cạnh truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, Lương Thừa An trong lúc ngủ mơ nhích lại gần, dán vào lưng cậu, ôm cậu vào trong lòng.
Cái ôm ấm áp khiến Giang Kiều cảm thấy yên tâm, cậu dựa vào vòng tay của Lương Thừa An, lại nhắm mắt một lần nữa.
Giang Kiều không biết cuối cùng mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ cảm thấy vừa mới rơi vào mộng không bao lâu, cái đồng hồ báo thức phiền phức đã reo lên.
Ngủ không đủ dễ khiến tinh thần uể oải, Giang Kiều nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng suy xét khả năng đổi vé máy bay.
Lương Thừa An cũng đã thức, tay anh vẫn còn ôm eo Giang Kiều, vừa nghĩ đến hôm nay Giang Kiều phải về nhà, hai người sắp tách ra cả nửa tháng, anh liền nhịn không được siết chặt cánh tay, ôm chặt người vào lòng.
Anh dán lên tai Giang Kiều, nói: “Chào buổi sáng nhé.”
Mới vừa tỉnh giấc giọng anh hơi khàn khàn, âm điệu so với ngày thường trầm hơn một bậc, mang theo sự gợi cảm vô tình lộ ra, lúc nói chuyện hơi thở phớt qua tai Giang Kiều, khiến Giang Kiều nhột nhạt một trận.
Giang Kiều sờ sờ lỗ tai: “Chào buổi sáng.”
Cậu giơ tay bật đèn, căn phòng ngủ vốn mờ tối trong nháy mắt sáng sủa lên.
Lương Thừa An vẫn đang duy trì tư thế ôm cậu, chân dài dưới chăn cũng đè lên trên đùi cậu: “Thật sự không muốn rời giường mà, vừa ngủ dậy lát nữa lại phải đưa em đi sân bay.”
Giang Kiều thường ngày quen chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, từ nhà đến sân bay đi cao tốc 40 phút là đến, lúc này thời gian vẫn rất dư dả.
Nghe lời nói giống như làm nũng của Lương Thừa An, trái tim cậu không tránh khỏi cũng mềm đi, tuỳ ý để anh ôm mình không nhúc nhích gì: “Vậy nằm thêm một chút cũng được.”
Tiếng cười khẽ của Lương Thừa An truyền đến, anh dụi dụi vào hõm vai Giang Kiều, thở dài nói: “Sao em ngoan như vậy? Anh nói cái gì thì là cái đó à?”
Giang Kiều nghĩ thầm, em hoàn toàn là vì buồn ngủ.
Hai người cứ thế nằm thêm hai mươi phút, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai mới rời giường.
Giang Kiều da trắng, một khi thức đêm là quầng thâm mắt sẽ đặc biệt rõ ràng, Lương Thừa An dễ dàng chú ý tới màu xanh nhạt dưới mắt cậu, tiến lại gần hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Giang Kiều ngáp một cái: “Có hơi mất ngủ.”
“Anh ảnh hưởng đến em hả?” Phản ứng đầu tiên của Lương Thừa An là Giang Kiều không quen ngủ chung hai người, nhưng lập tức nghĩ đến trước đó Giang Kiều từng ngủ ở nhà mình, bèn phủ định suy đoán này, “Lần trước ngủ chung cũng không mất ngủ mà, là có chỗ nào không thoải mái sao?”
Anh đưa tay rờ trán Giang Kiều: “Anh xem thử.”
Giang Kiều đầu tiên là có chút buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, lại cảm thấy có chút ấm lòng: “Không có không thoải mái, đừng lo lắng, chỉ là mất ngủ đơn thuần.”
Lương Thừa An nhẹ nhàng thở ra, nhìn thời gian: “Đi rửa mặt trước đi, chờ lên trên máy bay em lại ngủ bù một lát.”
“Được.”
Sau khi rửa mặt, Giang Kiều đi đến phòng ngủ tìm quần áo.
Hôm nay cậu mặc chiếc áo khoác lông cừu lần trước mua cùng Lương Thừa An ở Bình Thành, mang chiếc khăn quàng cổ cùng tông màu với Lương Thừa An, thay đồ xong hai người ra cửa, đến quán bán đồ ăn sáng ở cổng tiểu khu để ăn sáng.
Hai người thường xuyên ăn sáng ở quán này, rõ ràng là cùng một quán, nhưng hôm nay Giang Kiều đi vào cứ luôn có cảm giác khang khác.
Loại cảm giác này bắt nguồn từ lời thổ lộ của Lương Thừa An.
Cậu nhớ tới lần trước đi team building cùng đội bóng rổ, buổi sáng Lương Thừa An muốn tới đón cậu, cậu băn khoăn, Lương Thừa An lại nói nhờ cậu mua giúp đồ ăn sáng ở quán này.
Tuy rằng trong quá trình ở chung sau này của hai người, cậu ít nhiều cảm nhận được tâm ý của Lương Thừa An đối với mình, nhưng chưa từng nghĩ tới, thế mà lại sớm như vậy.
“Hai đứa tới rồi à? Hôm nay muốn ăn gì?”
Bởi vì hai người hay tới, ngoại hình lại nổi bật, dì chủ quán ăn sáng có ấn tượng sâu sắc đối với bọn họ, thấy hai người đi vào liền chủ động chào hỏi.
Lời nói của dì ấy cắt ngang suy nghĩ của Giang Kiều, Giang Kiều lấy lại tinh thần, nói buổi sáng tốt lành với dì chủ quán.
“Buổi sáng tốt lành.” Dì chủ quán cười nói, “Hai đứa còn chưa nghỉ đông sao? Con gái dì đi học nơi khác cũng đã trở về rồi.”
“Dạ nghỉ rồi.” Lương Thừa An cười trả lời, lại hỏi Giang Kiều: “Hôm nay muốn ăn cái gì?”
Giang Kiều: “Giống mọi khi là được.”
Lương Thừa An chọn món xong, dì chủ quán thuần thục nhận đơn hàng: “Hai đứa ngồi một lát đi.”
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Giang Kiều hỏi Lương Thừa An có kế hoạch ăn Tết thế nào.
“Năm ngoái, trước Tết đi xã giao với ba mẹ anh, 30 Tết cùng ông bà ngoại đón giao thừa, đầu năm đi thăm hỏi người thân.” Lương Thừa An giải thích rõ ràng chi tiết quy trình một lượt.
Giang Kiều bắt được chữ “Năm ngoái” này: “Cái gì mà năm ngoái, năm nay thì sao?”
“Năm nay hơi khác.” Lương Thừa An nói, “Năm nay phải thêm một mục nữa so với cơ bản của năm ngoái.”
Giang Kiều hỏi: “Thêm cái gì?”
Lương Thừa An gõ gõ điện thoại di động đang cầm trong tay: “Chúc Tết tiểu thiên nga.”
“Hả?” Giang Kiều hơi ngẩn ra, không nghĩ tới anh đưa mình vào quy trình ăn Tết một cách nghiêm túc như vậy.
“Phản ứng này của em là sao?” Lương Thừa An hỏi, “Ăn Tết đó nha, không phải là không nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho anh đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Giang Kiều biện giải, cậu và Lương Thừa An cho dù mỗi ngày gặp mặt, buổi tối ai về nhà nấy cũng sẽ liên hệ thông qua WeChat, huống chi là chia cách hai nơi.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện ly hôn của Tập Thiến và Giang Văn Hiên, cùng với lần trải nghiệm tồi tệ và ác ý hồi cấp hai kia, cậu cứ sống như một con sò, không dám dễ dàng tin tưởng vào tình cảm và tình yêu của người khác.
Lương Thừa An là người đầu tiên cậu bằng lòng mở vỏ sò ra để tiếp nhận, cậu hâm mộ Lương Thừa An có thể biểu đạt tâm ý của bản thân một cách không hề e ngại như vậy, cũng cảm thấy may mắn mình là người được anh biểu đạt tình yêu.
Giờ này khắc này, cậu đột nhiên rất muốn nhanh chóng trở về ngôi nhà ở Bình Thành, về để lấy thứ muốn đưa cho Lương Thừa An.
Muốn chính miệng nói cho anh nghe vài chuyện, muốn chính miệng nói rằng em thích anh.
Sau khi ăn sáng, Lương Thừa An lái xe đưa Giang Kiều đến sân bay, đậu xe bên ngoài sân bay xong, anh xuống xe cầm valy hành lý, cùng Giang Kiều đi vào đại sảnh sân bay.
Gần tới tết Âm Lịch, khắp nơi trong đại sảnh đều là người, có người đi làm ăn mặc chỉn chu, có những đôi tình nhân lưu luyến không rời, còn có người đi du lịch vẻ mặt vui sướng.
Giang Kiều đi làm thủ tục, Lương Thừa An ở một bên giữ valy chờ cậu.
Bên cạnh có một đôi tình nhân đang lưu luyến nói lời tạm biệt, trông có vẻ là sinh viên, bạn nam tiễn bạn nữ đi máy bay, hai người ôm eo nhau, thỉnh thoảng hôn vài cái, hiện trường muốn sến súa bao nhiêu thì sến súa bấy nhiêu.
Bạn nữ nói với giọng nghẹn ngào: “Anh phải nhớ em biết không? Mỗi ngày phải gọi điện thoại cho em, không thể chỉ chơi game không để ý tới em.”
Bạn nam ôm cô gái dỗ dành: “Anh biết anh biết, cục cưng, em yên tâm đi, anh nhất định mỗi ngày đều nhớ em.”
Nữ sinh: “Hu hu hu, hôn hôn!”
Hai người lại ôm ôm ấp ấp hôn nhau, thái độ không coi ai ra gì khiến Lương Thừa An vô cùng bội phục.
Giang Kiều đổi xong thẻ lên máy bay trở về, nhìn thấy Lương Thừa An đang nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân người ta, giống như đang xem chuyện gì đó rất thú vị vậy, không khỏi hạ giọng nhắc nhở anh: “Đừng nhìn nữa.”
Lương Thừa An thu hồi tầm mắt: “Tùy tiện nhìn một chút, em đổi vé xong rồi à?”
Giang Kiều gật đầu: “Dạ.”
Lương Thừa An hỏi: “Vậy đến cổng kiểm tra an ninh nhé?”
“Dạ.”
Hai người nói xong, nhìn lẫn nhau, đều không nhúc nhích.
Đôi tình nhân bên cạnh nói tạm biệt xong rồi, tay nắm tay đi về hướng cổng kiểm tra an ninh.
Lương Thừa An buông tay đang cầm valy ra, giơ hai tay về phía Giang Kiều: “Hửm?”
Giang Kiều tiến lên hai bước, đưa tay ôm lấy eo của anh, giống như tối hôm qua, cho dù là lúc nào, vòng tay của Lương Thừa An luôn luôn khiến cậu cảm thấy an tâm.
Lương Thừa An một tay vòng lấy Giang Kiều, một tay xoa xoa đầu cậu, nói bên tai cậu: “Chú ý an toàn, về đến nhà thì báo cho anh.”
Có lẽ là sức lực từ lòng bàn tay của anh quá mức dịu dàng, hoặc cũng có thể là cảm xúc khi chia cách quá mức thương cảm, nên trong một khoảnh khắc mũi Giang Kiều hơi cay cay.
Cậu gật gật đầu trong lòng ngực Lương Thừa An, cúi đầu đồng ý: “Được.”
Đưa Giang Kiều qua cổng kiểm tra an ninh rồi, Lương Thừa An lái xe trở về thành phố.
Trước tiên anh đi đến Trạm chuyển phát nhanh để đóng gói và gửi đồ Tết cho Giang Kiều, chọn cách gửi tốc hành, ngày mai là Giang Kiều có thể nhận được.
Vừa gửi xong đồ Tết, quý bà Chu Mạn Xảo đã gọi điện thoại tới, hỏi anh tiễn Giang Kiều xong chưa, xong rồi thì về nhà một chuyến, buổi tối có tiệc với công ty đối tác.
“Tiễn xong rồi, bây giờ con về.” Lương Thừa An cúp điện thoại, bấm vào WeChat.
Trong giao diện trò chuyện ghim cố định trên cùng là WeChat của Giang Kiều, anh thuận tay bấm mở ra.
[Tiểu thiên nga: Em lên máy bay rồi.]
[Lương Thừa An: Được, đến nơi gọi điện cho anh.]
Biết rõ Giang Kiều trên máy bay không có cơ hội gửi tin nhắn, nhưng anh vẫn không nhịn được phải bấm vào xem thử.
Như thế xem ra, bản thân mình cũng có khác gì đôi tình nhân vừa rồi ở sân bay đâu.
Lương Thừa An ơi là Lương Thừa An, hoá ra mày cũng là một kẻ yêu đương mù quáng.
Lương Thừa An cầm di động cười một lát, nếu trước đây có người nói với anh, sau này anh sẽ vì một người mà mong nhớ ngày đêm, tách khỏi đối phương nửa phút cũng không chịu được, thì anh sẽ cho rằng người kia điên rồi.
Bây giờ nghĩ lại, người điên hình như là chính mình.
Nhưng dù vậy, cũng không có gì không tốt, chỉ cần đối phương là Giang Kiều, anh đều cam tâm tình nguyện.
Lương Thừa An rời khỏi WeChat, cất di động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nhưng bầu trời lại trong xanh bất ngờ, trời quang đãng mây trắng nhẹ bay, giống như tâm trạng của anh.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ phản chiếu vào, Giang Kiều nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ, giơ tay đè lên lớp kính, tưởng tượng mình đang chạm đến đám mây bên ngoài.
Loại xúc cảm mềm mại này như thể xuyên qua cửa sổ dừng trên lòng bàn tay, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Máy bay đáp xuống sân bay số 1 của Bình Thành, Giang Kiều ra khỏi sân bay liền nhìn thấy Tập Thiến đang chờ mình ở bên ngoài.
Tập Thiến mặc áo phao màu đen, rõ ràng là kiểu suông rộng, nhưng cả người trông vẫn mảnh mai, hôm nay bà không trang điểm, gương mặt trắng nhợt nhạt, thoạt nhìn thêm vài phần tiều tụy so với bình thường, cũng bớt vài phần khí thế hiếp người.
Bà đứng ở đầu gió, vẫy vẫy tay với Giang Kiều vừa ra khỏi sân bay.
Trong ấn tượng của Giang Kiều, trừ phi Tập Thiến đi công tác, bằng không mỗi lần cậu từ nơi khác trở về, Tập Thiến đều sẽ đến sân bay đón cậu.
Mà để thuận tiện cho Giang Kiều vừa ra là có thể nhìn thấy mình, lần nào bà cũng đều đứng ở cửa chính, cũng chính là vị trí đầu gió, chờ sau khi Giang Kiều đi tới, bà sẽ dùng giọng điệu bình đạm nói một câu “Trở về rồi“.
Giang Kiều kéo valy hành lý đi tới, Tập Thiến quan sát cậu một chút, nói: “Trở về rồi.”
“Dạ.” Giang Kiều nói, “Lần sau chờ con ở bãi đỗ xe đi, chỗ này gió lớn.”
“Bãi đỗ xe lớn lắm, không dễ tìm.” Tập Thiến không để ý nói, “Đi thôi.”
Hai người đi về hướng đậu xe, sau khi lên xe, trên đường trở về Tập Thiến hỏi một chút về Xuân Thành hội diễn, Giang Kiều lần lượt trả lời cho bà nghe, bà dặn dò vài câu rồi thay đổi đề tài: “Con gái cô Lưu Bội ngày mai kết hôn, cô ấy nghe nói hôm nay con về, đặc biệt nói mẹ dẫn con theo, nếu con không có việc gì thì đi chung với mẹ đi.”
Cô Lưu Bội là giáo viên trong trường dạy múa chỗ Tập Thiến, Giang Kiều khi còn nhỏ cũng từng học lớp của cô: “Được ạ, có cần chuẩn bị quà gì khác không? Hay đưa phong bì là được?”
“Mẹ đã chuẩn bị rồi, địa điểm ở Công viên Lục Địa, nghe nói là đám cưới trên bãi cỏ.” Tập Thiến tạm dừng một lát, mới nói tiếp, “Mẹ nghe cô Ngụy Dĩnh nói con trong thời gian này tập múa rất cực, đúng lúc đến đó chơi một chút, thả lỏng.”
Giang Kiều không nghĩ tới những cụm từ như “Chơi một chút” và “Thả lỏng” này được nói ra từ miệng của Tập Thiến, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía bà: “Dạ?”
Tập Thiến lại không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Kim đồng hồ treo tường chỉ hướng 3 giờ sáng, Lương Thừa An bên cạnh đã ngủ say, anh nằm nghiêng quay về phía Giang Kiều, một tay để hờ lên eo Giang Kiều.
Giang Kiều đếm cừu đi vào giấc ngủ không có kết quả, lặng lẽ thở dài trong bóng đêm.
Lương Thừa An thổ lộ vào lúc giữa đêm, thật là quá phạm quy, sáng mai cậu phải dậy sớm để ngồi máy bay đó.
Ban đầu Giang Kiều kinh ngạc với cụm từ “Nhất kiến chung tình” trong miệng Lương Thừa An, nhưng nghĩ thật kỹ quá trình ở chung với Lương Thừa An thời gian qua, lại cảm thấy đúng là như thế mới hợp tình hợp lý.
Dù sao mối quan hệ ngay từ lúc đầu của hai người, trừ lần ở hội trường là cậu chủ động, còn tất cả những lần khác đều là Lương Thừa An chủ động từng bước một thúc đẩy cậu.
Giang Kiều đang nghĩ ngợi đến xuất thần, thì bên cạnh truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, Lương Thừa An trong lúc ngủ mơ nhích lại gần, dán vào lưng cậu, ôm cậu vào trong lòng.
Cái ôm ấm áp khiến Giang Kiều cảm thấy yên tâm, cậu dựa vào vòng tay của Lương Thừa An, lại nhắm mắt một lần nữa.
Giang Kiều không biết cuối cùng mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ cảm thấy vừa mới rơi vào mộng không bao lâu, cái đồng hồ báo thức phiền phức đã reo lên.
Ngủ không đủ dễ khiến tinh thần uể oải, Giang Kiều nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng suy xét khả năng đổi vé máy bay.
Lương Thừa An cũng đã thức, tay anh vẫn còn ôm eo Giang Kiều, vừa nghĩ đến hôm nay Giang Kiều phải về nhà, hai người sắp tách ra cả nửa tháng, anh liền nhịn không được siết chặt cánh tay, ôm chặt người vào lòng.
Anh dán lên tai Giang Kiều, nói: “Chào buổi sáng nhé.”
Mới vừa tỉnh giấc giọng anh hơi khàn khàn, âm điệu so với ngày thường trầm hơn một bậc, mang theo sự gợi cảm vô tình lộ ra, lúc nói chuyện hơi thở phớt qua tai Giang Kiều, khiến Giang Kiều nhột nhạt một trận.
Giang Kiều sờ sờ lỗ tai: “Chào buổi sáng.”
Cậu giơ tay bật đèn, căn phòng ngủ vốn mờ tối trong nháy mắt sáng sủa lên.
Lương Thừa An vẫn đang duy trì tư thế ôm cậu, chân dài dưới chăn cũng đè lên trên đùi cậu: “Thật sự không muốn rời giường mà, vừa ngủ dậy lát nữa lại phải đưa em đi sân bay.”
Giang Kiều thường ngày quen chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, từ nhà đến sân bay đi cao tốc 40 phút là đến, lúc này thời gian vẫn rất dư dả.
Nghe lời nói giống như làm nũng của Lương Thừa An, trái tim cậu không tránh khỏi cũng mềm đi, tuỳ ý để anh ôm mình không nhúc nhích gì: “Vậy nằm thêm một chút cũng được.”
Tiếng cười khẽ của Lương Thừa An truyền đến, anh dụi dụi vào hõm vai Giang Kiều, thở dài nói: “Sao em ngoan như vậy? Anh nói cái gì thì là cái đó à?”
Giang Kiều nghĩ thầm, em hoàn toàn là vì buồn ngủ.
Hai người cứ thế nằm thêm hai mươi phút, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai mới rời giường.
Giang Kiều da trắng, một khi thức đêm là quầng thâm mắt sẽ đặc biệt rõ ràng, Lương Thừa An dễ dàng chú ý tới màu xanh nhạt dưới mắt cậu, tiến lại gần hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Giang Kiều ngáp một cái: “Có hơi mất ngủ.”
“Anh ảnh hưởng đến em hả?” Phản ứng đầu tiên của Lương Thừa An là Giang Kiều không quen ngủ chung hai người, nhưng lập tức nghĩ đến trước đó Giang Kiều từng ngủ ở nhà mình, bèn phủ định suy đoán này, “Lần trước ngủ chung cũng không mất ngủ mà, là có chỗ nào không thoải mái sao?”
Anh đưa tay rờ trán Giang Kiều: “Anh xem thử.”
Giang Kiều đầu tiên là có chút buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, lại cảm thấy có chút ấm lòng: “Không có không thoải mái, đừng lo lắng, chỉ là mất ngủ đơn thuần.”
Lương Thừa An nhẹ nhàng thở ra, nhìn thời gian: “Đi rửa mặt trước đi, chờ lên trên máy bay em lại ngủ bù một lát.”
“Được.”
Sau khi rửa mặt, Giang Kiều đi đến phòng ngủ tìm quần áo.
Hôm nay cậu mặc chiếc áo khoác lông cừu lần trước mua cùng Lương Thừa An ở Bình Thành, mang chiếc khăn quàng cổ cùng tông màu với Lương Thừa An, thay đồ xong hai người ra cửa, đến quán bán đồ ăn sáng ở cổng tiểu khu để ăn sáng.
Hai người thường xuyên ăn sáng ở quán này, rõ ràng là cùng một quán, nhưng hôm nay Giang Kiều đi vào cứ luôn có cảm giác khang khác.
Loại cảm giác này bắt nguồn từ lời thổ lộ của Lương Thừa An.
Cậu nhớ tới lần trước đi team building cùng đội bóng rổ, buổi sáng Lương Thừa An muốn tới đón cậu, cậu băn khoăn, Lương Thừa An lại nói nhờ cậu mua giúp đồ ăn sáng ở quán này.
Tuy rằng trong quá trình ở chung sau này của hai người, cậu ít nhiều cảm nhận được tâm ý của Lương Thừa An đối với mình, nhưng chưa từng nghĩ tới, thế mà lại sớm như vậy.
“Hai đứa tới rồi à? Hôm nay muốn ăn gì?”
Bởi vì hai người hay tới, ngoại hình lại nổi bật, dì chủ quán ăn sáng có ấn tượng sâu sắc đối với bọn họ, thấy hai người đi vào liền chủ động chào hỏi.
Lời nói của dì ấy cắt ngang suy nghĩ của Giang Kiều, Giang Kiều lấy lại tinh thần, nói buổi sáng tốt lành với dì chủ quán.
“Buổi sáng tốt lành.” Dì chủ quán cười nói, “Hai đứa còn chưa nghỉ đông sao? Con gái dì đi học nơi khác cũng đã trở về rồi.”
“Dạ nghỉ rồi.” Lương Thừa An cười trả lời, lại hỏi Giang Kiều: “Hôm nay muốn ăn cái gì?”
Giang Kiều: “Giống mọi khi là được.”
Lương Thừa An chọn món xong, dì chủ quán thuần thục nhận đơn hàng: “Hai đứa ngồi một lát đi.”
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Giang Kiều hỏi Lương Thừa An có kế hoạch ăn Tết thế nào.
“Năm ngoái, trước Tết đi xã giao với ba mẹ anh, 30 Tết cùng ông bà ngoại đón giao thừa, đầu năm đi thăm hỏi người thân.” Lương Thừa An giải thích rõ ràng chi tiết quy trình một lượt.
Giang Kiều bắt được chữ “Năm ngoái” này: “Cái gì mà năm ngoái, năm nay thì sao?”
“Năm nay hơi khác.” Lương Thừa An nói, “Năm nay phải thêm một mục nữa so với cơ bản của năm ngoái.”
Giang Kiều hỏi: “Thêm cái gì?”
Lương Thừa An gõ gõ điện thoại di động đang cầm trong tay: “Chúc Tết tiểu thiên nga.”
“Hả?” Giang Kiều hơi ngẩn ra, không nghĩ tới anh đưa mình vào quy trình ăn Tết một cách nghiêm túc như vậy.
“Phản ứng này của em là sao?” Lương Thừa An hỏi, “Ăn Tết đó nha, không phải là không nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho anh đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Giang Kiều biện giải, cậu và Lương Thừa An cho dù mỗi ngày gặp mặt, buổi tối ai về nhà nấy cũng sẽ liên hệ thông qua WeChat, huống chi là chia cách hai nơi.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện ly hôn của Tập Thiến và Giang Văn Hiên, cùng với lần trải nghiệm tồi tệ và ác ý hồi cấp hai kia, cậu cứ sống như một con sò, không dám dễ dàng tin tưởng vào tình cảm và tình yêu của người khác.
Lương Thừa An là người đầu tiên cậu bằng lòng mở vỏ sò ra để tiếp nhận, cậu hâm mộ Lương Thừa An có thể biểu đạt tâm ý của bản thân một cách không hề e ngại như vậy, cũng cảm thấy may mắn mình là người được anh biểu đạt tình yêu.
Giờ này khắc này, cậu đột nhiên rất muốn nhanh chóng trở về ngôi nhà ở Bình Thành, về để lấy thứ muốn đưa cho Lương Thừa An.
Muốn chính miệng nói cho anh nghe vài chuyện, muốn chính miệng nói rằng em thích anh.
Sau khi ăn sáng, Lương Thừa An lái xe đưa Giang Kiều đến sân bay, đậu xe bên ngoài sân bay xong, anh xuống xe cầm valy hành lý, cùng Giang Kiều đi vào đại sảnh sân bay.
Gần tới tết Âm Lịch, khắp nơi trong đại sảnh đều là người, có người đi làm ăn mặc chỉn chu, có những đôi tình nhân lưu luyến không rời, còn có người đi du lịch vẻ mặt vui sướng.
Giang Kiều đi làm thủ tục, Lương Thừa An ở một bên giữ valy chờ cậu.
Bên cạnh có một đôi tình nhân đang lưu luyến nói lời tạm biệt, trông có vẻ là sinh viên, bạn nam tiễn bạn nữ đi máy bay, hai người ôm eo nhau, thỉnh thoảng hôn vài cái, hiện trường muốn sến súa bao nhiêu thì sến súa bấy nhiêu.
Bạn nữ nói với giọng nghẹn ngào: “Anh phải nhớ em biết không? Mỗi ngày phải gọi điện thoại cho em, không thể chỉ chơi game không để ý tới em.”
Bạn nam ôm cô gái dỗ dành: “Anh biết anh biết, cục cưng, em yên tâm đi, anh nhất định mỗi ngày đều nhớ em.”
Nữ sinh: “Hu hu hu, hôn hôn!”
Hai người lại ôm ôm ấp ấp hôn nhau, thái độ không coi ai ra gì khiến Lương Thừa An vô cùng bội phục.
Giang Kiều đổi xong thẻ lên máy bay trở về, nhìn thấy Lương Thừa An đang nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân người ta, giống như đang xem chuyện gì đó rất thú vị vậy, không khỏi hạ giọng nhắc nhở anh: “Đừng nhìn nữa.”
Lương Thừa An thu hồi tầm mắt: “Tùy tiện nhìn một chút, em đổi vé xong rồi à?”
Giang Kiều gật đầu: “Dạ.”
Lương Thừa An hỏi: “Vậy đến cổng kiểm tra an ninh nhé?”
“Dạ.”
Hai người nói xong, nhìn lẫn nhau, đều không nhúc nhích.
Đôi tình nhân bên cạnh nói tạm biệt xong rồi, tay nắm tay đi về hướng cổng kiểm tra an ninh.
Lương Thừa An buông tay đang cầm valy ra, giơ hai tay về phía Giang Kiều: “Hửm?”
Giang Kiều tiến lên hai bước, đưa tay ôm lấy eo của anh, giống như tối hôm qua, cho dù là lúc nào, vòng tay của Lương Thừa An luôn luôn khiến cậu cảm thấy an tâm.
Lương Thừa An một tay vòng lấy Giang Kiều, một tay xoa xoa đầu cậu, nói bên tai cậu: “Chú ý an toàn, về đến nhà thì báo cho anh.”
Có lẽ là sức lực từ lòng bàn tay của anh quá mức dịu dàng, hoặc cũng có thể là cảm xúc khi chia cách quá mức thương cảm, nên trong một khoảnh khắc mũi Giang Kiều hơi cay cay.
Cậu gật gật đầu trong lòng ngực Lương Thừa An, cúi đầu đồng ý: “Được.”
Đưa Giang Kiều qua cổng kiểm tra an ninh rồi, Lương Thừa An lái xe trở về thành phố.
Trước tiên anh đi đến Trạm chuyển phát nhanh để đóng gói và gửi đồ Tết cho Giang Kiều, chọn cách gửi tốc hành, ngày mai là Giang Kiều có thể nhận được.
Vừa gửi xong đồ Tết, quý bà Chu Mạn Xảo đã gọi điện thoại tới, hỏi anh tiễn Giang Kiều xong chưa, xong rồi thì về nhà một chuyến, buổi tối có tiệc với công ty đối tác.
“Tiễn xong rồi, bây giờ con về.” Lương Thừa An cúp điện thoại, bấm vào WeChat.
Trong giao diện trò chuyện ghim cố định trên cùng là WeChat của Giang Kiều, anh thuận tay bấm mở ra.
[Tiểu thiên nga: Em lên máy bay rồi.]
[Lương Thừa An: Được, đến nơi gọi điện cho anh.]
Biết rõ Giang Kiều trên máy bay không có cơ hội gửi tin nhắn, nhưng anh vẫn không nhịn được phải bấm vào xem thử.
Như thế xem ra, bản thân mình cũng có khác gì đôi tình nhân vừa rồi ở sân bay đâu.
Lương Thừa An ơi là Lương Thừa An, hoá ra mày cũng là một kẻ yêu đương mù quáng.
Lương Thừa An cầm di động cười một lát, nếu trước đây có người nói với anh, sau này anh sẽ vì một người mà mong nhớ ngày đêm, tách khỏi đối phương nửa phút cũng không chịu được, thì anh sẽ cho rằng người kia điên rồi.
Bây giờ nghĩ lại, người điên hình như là chính mình.
Nhưng dù vậy, cũng không có gì không tốt, chỉ cần đối phương là Giang Kiều, anh đều cam tâm tình nguyện.
Lương Thừa An rời khỏi WeChat, cất di động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nhưng bầu trời lại trong xanh bất ngờ, trời quang đãng mây trắng nhẹ bay, giống như tâm trạng của anh.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ phản chiếu vào, Giang Kiều nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ, giơ tay đè lên lớp kính, tưởng tượng mình đang chạm đến đám mây bên ngoài.
Loại xúc cảm mềm mại này như thể xuyên qua cửa sổ dừng trên lòng bàn tay, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Máy bay đáp xuống sân bay số 1 của Bình Thành, Giang Kiều ra khỏi sân bay liền nhìn thấy Tập Thiến đang chờ mình ở bên ngoài.
Tập Thiến mặc áo phao màu đen, rõ ràng là kiểu suông rộng, nhưng cả người trông vẫn mảnh mai, hôm nay bà không trang điểm, gương mặt trắng nhợt nhạt, thoạt nhìn thêm vài phần tiều tụy so với bình thường, cũng bớt vài phần khí thế hiếp người.
Bà đứng ở đầu gió, vẫy vẫy tay với Giang Kiều vừa ra khỏi sân bay.
Trong ấn tượng của Giang Kiều, trừ phi Tập Thiến đi công tác, bằng không mỗi lần cậu từ nơi khác trở về, Tập Thiến đều sẽ đến sân bay đón cậu.
Mà để thuận tiện cho Giang Kiều vừa ra là có thể nhìn thấy mình, lần nào bà cũng đều đứng ở cửa chính, cũng chính là vị trí đầu gió, chờ sau khi Giang Kiều đi tới, bà sẽ dùng giọng điệu bình đạm nói một câu “Trở về rồi“.
Giang Kiều kéo valy hành lý đi tới, Tập Thiến quan sát cậu một chút, nói: “Trở về rồi.”
“Dạ.” Giang Kiều nói, “Lần sau chờ con ở bãi đỗ xe đi, chỗ này gió lớn.”
“Bãi đỗ xe lớn lắm, không dễ tìm.” Tập Thiến không để ý nói, “Đi thôi.”
Hai người đi về hướng đậu xe, sau khi lên xe, trên đường trở về Tập Thiến hỏi một chút về Xuân Thành hội diễn, Giang Kiều lần lượt trả lời cho bà nghe, bà dặn dò vài câu rồi thay đổi đề tài: “Con gái cô Lưu Bội ngày mai kết hôn, cô ấy nghe nói hôm nay con về, đặc biệt nói mẹ dẫn con theo, nếu con không có việc gì thì đi chung với mẹ đi.”
Cô Lưu Bội là giáo viên trong trường dạy múa chỗ Tập Thiến, Giang Kiều khi còn nhỏ cũng từng học lớp của cô: “Được ạ, có cần chuẩn bị quà gì khác không? Hay đưa phong bì là được?”
“Mẹ đã chuẩn bị rồi, địa điểm ở Công viên Lục Địa, nghe nói là đám cưới trên bãi cỏ.” Tập Thiến tạm dừng một lát, mới nói tiếp, “Mẹ nghe cô Ngụy Dĩnh nói con trong thời gian này tập múa rất cực, đúng lúc đến đó chơi một chút, thả lỏng.”
Giang Kiều không nghĩ tới những cụm từ như “Chơi một chút” và “Thả lỏng” này được nói ra từ miệng của Tập Thiến, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía bà: “Dạ?”
Tập Thiến lại không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.