Chương 46
Công Tử Như Lan
04/06/2024
Lương Thừa An sau khi nhận được tin nhắn, vốn định gọi điện thoại cho Giang Kiều, nhưng suy xét đến lúc này cậu hẳn là đang ở chung với Tập Thiến, vì thế đổi thành gửi tin nhắn hỏi cậu có chuyện gì.
Giang Kiều nhắn lại rất nhanh, kể cho Lương Thừa An nghe chuyện Tập Thiến kêu cậu chơi một chút, thả lỏng một chút.
Lương Thừa An biết, Giang Kiều xưa nay vẫn luôn rất nỗ lực trong chuyện tập múa, nếu đổi thành người khác nói lời này thật ra cũng không có gì kỳ lạ, điều kỳ lạ ở chỗ người nói lời này chính là Tập Thiến.
Tập Thiến gửi gắm kỳ vọng rất cao đối với Giang Kiều, bà hy vọng Giang Kiều có thể hoàn thành giấc mơ còn dang dở trên con đường ban đầu của mình, vì thế thúc ép từng chút một đối với chuyện học ba lê này của Giang Kiều, cố chấp tới mức độ kiên quyết.
Từ nhỏ bà đã truyền cho Giang Kiều những suy nghĩ kiểu như “Con còn chưa đủ cố gắng”, “Con còn kém hơn người khác”, “Con cần phải hy sinh nhiều hơn”, có bao giờ kêu Giang Kiều thả lỏng, cũng không trách Giang Kiều cảm thấy khiếp sợ.
Chuyện này ngay cả Lương Thừa An nghe xong cũng kinh ngạc, Giang Kiều vừa nói với anh, thì phản ứng đầu tiên của anh chính là Tập Thiến đã xảy ra chuyện gì.
Lương Thừa An nhắn lại cho Giang Kiều.
[Lương Thừa An: Là đã xảy ra chuyện gì hay sao?]
Giang Kiều nhận được tin nhắn của Lương Thừa An, quay đầu nhìn Tập Thiến đang ngồi ở ghế lái, đây cũng là chuyện cậu quan tâm, mẹ sẽ không thay đổi cách thức giáo dục nhất quán xưa nay của bà mà không có lý do gì.
Trừ phi có chuyện gì đó mà cậu không biết.
Tập Thiến chú ý tới ánh mắt của cậu, nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ hỏi: “Sao vậy?”
Giang Kiều châm chước dùng từ: “Mẹ, là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Câu hỏi này của cậu khá đột ngột, Tập Thiến trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại: “Gì cơ? Tại sao hỏi như vậy?”
Giang Kiều cảm thấy thay vì hỏi quanh co lòng vòng, không bằng ăn ngay nói thật: “Trước kia mẹ chưa bao giờ kêu con chơi một chút, cho nên con cảm thấy có chút kinh ngạc.”
Bàn tay nắm vô lăng của Tập Thiến siết chặt, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Lúc này đèn xanh sáng lên, bà hoà theo dòng xe đi vào một làn đường khác, nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đề tài của Giang Kiều: “Không có gì.”
Giang Kiều hiển nhiên không tin lời này của mẹ, một người không có khả năng dễ dàng thay đổi thói quen và tác phong làm việc của chính mình, cậu nhớ lại những lần liên lạc gần đây với Tập Thiến, hai người cũng không có thêm xung đột nào.
Nếu không phải do mình, vậy chắc là do một nguyên nhân khác.
Giang Kiều suy đoán nói: “Là Giang Văn Hiên chọc cho mẹ tức giận à?”
Nghe cái tên “Giang Văn Hiên” này sắc mặt Tập Thiến tối sầm xuống: “Đừng nhắc tên người này với mẹ, con hỏi nhiều như vậy làm gì? Như thế không tốt sao? Miễn cho con oán trách mẹ quản con quá nhiều.”
“Con không phải ý này.” Giang Kiều muốn giải thích, “Con chỉ là ——”
“Chỉ là cái gì?” Tập Thiến cắt ngang lời cậu nói, “Quản con thì con không vui, mặc kệ con thì con lại có ý kiến?”
...... Con chỉ là muốn quan tâm mẹ.
Giang Kiều đành nuốt xuống phần chưa nói hết dưới thái độ từ chối giao tiếp của Tập Thiến.
Trên xe cực kỳ an tĩnh, Tập Thiến lái xe không có thói quen bật nhạc, ngay cả quảng cáo cũng rất ít nghe.
Giang Kiều cầm di động, cũng đã không còn tâm trạng nhắn tin lại nữa, cậu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tập trung ánh mắt vào những chiếc xe qua lại, làm cho mình phân tâm.
Không cần để ý, Giang Kiều, không phải mày đã sớm thành thói quen rồi hay sao.
Giang Kiều cố gắng tự thuyết phục mình ở trong đầu, giây tiếp theo lại nghe giọng nói nhàn nhạt của Tập Thiến vang lên: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy mọi việc đều cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, con không cần suy nghĩ nhiều.”
Câu nói giống như giải thích này khiến Giang Kiều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn bà.
Sau đó nghe bà tiếp tục nói: “Chỉ là muốn bảo đảm con có trạng thái tốt khi tham gia Xuân Thành hội diễn.”
Lời mẹ nói là thật hay giả, giờ phút này đối với Giang Kiều mà nói đã không còn quan trọng nữa, điều khiến Giang Kiều kinh ngạc chính là mẹ lại giải thích với mình, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ có.
Ngoài kinh ngạc, cũng khiến Giang Kiều xác định chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không biết, chỉ là xem thái độ của Tập Thiến thì bà cũng không muốn nói thêm.
Giang Kiều quyết định tìm thời gian thích hợp lại nói chuyện với mẹ.
Lương Thừa An tiếp tục gửi tin nhắn WeChat qua, Giang Kiều sợ anh lo lắng, vội vàng nhắn lại.
Sau khi tới nhà, Tập Thiến hỏi Giang Kiều muốn ăn gì, Giang Kiều nói cái gì cũng được, Tập Thiến đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa, Giang Kiều thì lên lầu cất hành lý.
Trong nhà cái gì cũng có, cậu cũng không mang nhiều đồ đạc, đơn giản lấy quần áo ra là được, sau đó gọi video cho Lương Thừa An.
Video vừa kết nối, gương mặt Lương Thừa An xuất hiện trên màn hình, anh hỏi: “Về đến nhà rồi à?”
“Dạ, vừa đến.” Giang Kiều đi đến sofa ở bên cạnh ngồi xuống, nhìn thấy khung cảnh bên phía Lương Thừa An giống như là của hợp viện, “Anh đang ở đâu? Đang bận sao?”
“Ở nhà ông bà ngoại.” Lương Thừa An đổi hướng camera, để cậu xem xung quanh một chút, cuối cùng dừng hình ảnh ở ngay dưới chân mình, “Không bận gì, đang cho bồ câu ăn.”
Bên chân anh là mấy con bồ câu trắng, đang cúi đầu ăn thóc trên mặt đất, con nào con nấy béo mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
Giang Kiều từng nghe Lương Thừa An nói chuyện nhà ông bà ngoại anh có nuôi bồ câu, lúc ấy cậu còn hỏi Lương Thừa An nuôi làm gì, xem như thú cưng sao? Lương Thừa An vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu rằng nuôi để hầm canh.
Nhìn mấy con bồ câu tròn vo trong video, Giang Kiều vừa nghĩ đến đích đến cuối cùng của bọn chúng là hầm canh, lập tức không khỏi cảm thấy không nỡ, nhưng lại nghĩ đến món canh bồ câu được ăn ở nhà hàng dì của Lương Thừa An lại nhịn không được cảm thán một câu —— Thật thơm.
Mình đúng là quá sức lãnh khốc vô tình.
Giang Kiều ở trong lòng hung hăng phê bình mình một phen, khi nhìn lại đám bồ câu trong video, giống như đang nhìn một món canh vậy.
Lương Thừa An tiếp tục đề tài liên quan đến Tập Thiến vừa rồi, Giang Kiều nói ra dự định của mình cho anh nghe, Lương Thừa An tán đồng cách làm của cậu, dù sao thì quan hệ giữa Giang Kiều và Tập Thiến, không giống như anh và quý bà Chu Mạn Xảo, chuyện gì cũng có thể trao đổi với nhau.
Hai người trò chuyện ngắn gọn một lát rồi kết thúc cuộc gọi, trong nhà không lạnh lắm, Giang Kiều thay áo khoác bằng áo hoodie rộng rãi, đi xuống lầu hỏi Tập Thiến có cần mình giúp gì hay không.
Tập Thiến nói không cần, trước khi bà đi đón Giang Kiều cũng đã chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi.
“Ồ.” Giang Kiều ở trước phòng bếp nhìn nhìn, xác định mẹ đúng là không cần gấp gáp hỗ trợ gì mới đi ra phòng khách.
Cậu vốn nghĩ rằng sắp sửa đến Tết rồi, trước năm mới hẳn là nên làm vệ sinh nhà cửa, nhưng đến phòng khách lại thấy robot hút bụi đang nạp điện, nói cách khác nó vừa mới làm việc xong không lâu.
Cơm không cần nấu, sàn không cần quét, Giang Kiều đột nhiên cảm thấy mình thật là ăn không ngồi rồi, cuối cùng chỉ có thể vùi mình trên sofa xem TV.
Đến giờ cơm, Tập Thiến cũng chú ý tới quầng thâm mắt của Giang Kiều, hỏi cậu có phải tập múa quá mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt hay không.
Nhắc tới quầng thâm mắt, Giang Kiều liền nhớ tới lời thổ lộ của Lương Thừa An tối hôm qua, lại liên tưởng đến trước đó hai người hôn nhau, không khỏi cảm thấy chột dạ, sắc mặt cố hết sức bình tĩnh nói: “Vẫn ổn...... cũng không phải mệt lắm, cường độ đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát.”
Tập Thiến không nghĩ nhiều, gắp cho cậu một miếng sườn: “Vậy được, đợi chút nữa mẹ có việc ra ngoài một chuyến, con ở nhà ngủ bù, đôi mắt sắp đen thành cái gì rồi kìa.”
Giang Kiều đồng ý: “Dạ”
Sau khi ăn xong, Tập Thiến ra ngoài, Giang Kiều tối hôm qua gần như không ngủ, lúc này cũng cảm thấy buồn ngủ, lên lầu thay quần áo nằm xuống ngủ ngay.
***
Công viên xanh hoá của Bình Thành là công viên đã thương mại hoá, giáo đường và bãi cỏ trong đó thường xuyên được các công ty tổ chức tiệc cưới thuê làm nơi tổ chức đám cưới, đám cưới của con gái cô Lưu Bội chính là tổ chức ở chỗ này, thời gian bắt đầu là 10 giờ rưỡi sáng.
Khách mời của tiệc cưới có không ít giáo viên của trường múa, Giang Kiều là con trai của Tập Thiến, từ lúc biết đi đã theo Tập Thiến đến học ở trường múa, từ nhân viên trường học cho tới dì lao công đều quen biết cậu.
Nhìn thấy cậu cùng Tập Thiến đến đây, các giáo viên quen thuộc đều vây quanh lại.
“Ai da, Giang Kiều đã về rồi ha, về khi nào?”
“Hình như cao lên có phải không? Càng ngày càng đẹp trai.”
“Ở trường học thế nào? Giáo viên ở đó có nghiêm khắc không?”
Mọi người cô một câu dì một câu, hỏi đến mức Giang Kiều không thể trả lời được hết, đợi các cô dì hỏi đủ rồi mới lần lượt trả lời hết câu hỏi của các cô dì, đối với sự nhiệt tình của các cô dì có chút không chống đỡ nổi.
Tập Thiến thấy thế, kêu cậu đi đến bàn lễ tân ký tên đưa phong bì.
Giang Kiều thở phào nhẹ nhõm, chào các giáo viên khác rồi bước nhanh đi.
Một giáo viên trong số đó trêu ghẹo nói: “Giang Kiều thẹn thùng như vậy, làm sao yêu đương đây.”
“Ui giời, ngoại hình và năng lực vũ đạo của Giang Kiều, muốn yêu đương còn không đơn giản à?” Một giáo viên khác nói, “Chúng ta cũng đừng bận tâm, chờ uống rượu mừng là được.”
Tập Thiến nhíu mày nói: “Nó còn nhỏ, chưa cần phải lo nghĩ đến những chuyện này.”
“Nhỏ cái gì chứ.” Giáo viên trêu ghẹo đầu tiên nói, “Chị nhớ Giang Kiều tròn mười tám rồi đúng không, qua năm đã mười chín, yêu đương chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao? Tập Thiến chị nói với em nha, ở phương diện tình cảm này em cũng đừng can thiệp quá nhiều, dễ dàng khiến con cái sinh ra tâm lý phản nghịch.”
“Nó là con trai em, em mặc kệ nó, thì ai lo cho nó?” Tập Thiến không tán đồng quan điểm của đồng nghiệp, lạnh mặt nói, “Yêu đương chỉ làm chậm trễ việc khiêu vũ của nó, hiện giờ chuyện quan trọng nhất của nó chính là......”
“Chính là việc học chứ gì!” Vị giáo viên kia ngắt lời Tập Thiến, “Chị hiểu ý của em, chỉ đùa một chút mà, không cần tức giận.”
Tập Thiến xoa xoa huyệt Thái Dương: “Em không tức giận, chỉ là không muốn nó lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa đó.”
Các giáo viên khác liếc nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bên kia, Giang Kiều gửi phong bì xong, lại chào hỏi với cô Lưu Bội ở bàn lễ tân.
Hiện giờ còn hơn nửa tiếng nữa mới đến lúc hôn lễ chính thức bắt đầu, cậu quyết định đi dạo xung quanh trước, quay trở lại giáo đường trước khi hôn lễ bắt đầu là được.
Giang Kiều nhớ rằng cách nơi tổ chức hôn lễ không xa có một cái hồ, trước khi đến đây cậu còn nhìn thấy trong hồ có thiên nga trắng đang bơi lội, có lẽ bây giờ qua đó vẫn có thể nhìn thấy.
Sau khi nói với Tập Thiến một tiếng, cậu một mình đi về hướng cái hồ.
Công viên xanh hoá này mới tu sửa mấy năm nay, chiếm diện tích rất lớn, quy hoạch rất nhiều mảnh rừng và tiện ích, dọc đường cậu còn gặp vài người tới công viên tản bộ.
Khi Giang Kiều tới đó, thiên nga trắng trong hồ vẫn chưa đi mất, hai con thiên nga nhàn nhã đạp nước, thỉnh thoảng dùng mỏ rỉa lông cho nhau.
Bên bờ hồ dựng một tấm bảng ghi [Hồ nước nguy hiểm, cấm tới gần], Giang Kiều cũng không đến gần quá, cậu ở cách bờ hồ hơn hai mét chụp bức ảnh, sau đó chia sẻ cho Lương Thừa An.
Lương Thừa An sau khi nhận được ảnh chụp đã gọi video nói chuyện với cậu, vừa nhận cuộc gọi đã hỏi: “Không phải đi tham gia tiệc cưới sao?”
“Vẫn chưa bắt đầu.” Giang Kiều đổi hướng camera cho anh xem thiên nga trong hồ, “Vừa rồi đi ngang qua nhìn thấy, nên tới đây chụp cho anh xem một chút, có phải rất xinh đẹp hay không?”
“Ừ, xinh đẹp.” Lương Thừa An cười nói, “Nhưng anh muốn xem một tiểu thiên nga khác.”
Giang Kiều vì vậy xoay camera lại, hào phóng nói: “Được thôi, vậy cho anh xem ——”
Cậu đang nói đột nhiên im bặt, quay đầu lại nhìn nhìn ra phía sau.
Đằng sau ngoại trừ cây cối, không có một bóng người, chỉ có người ở xa xa đang tập luyện trên dụng cụ thể dục công cộng.
Nhưng, vừa rồi ngay khoảnh khắc đổi camera lại, dường như cậu nhìn thấy có người đang nhìn mình.
Lại là ảo giác sao?
Giang Kiều nghĩ đến cách đây không lâu khi lấy xe ở bãi đỗ xe trong trường cũng có cảm giác giống vậy, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người.
———————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải thần quái không phải thần quái!! Mọi người yên tâm!
Giang Kiều nhắn lại rất nhanh, kể cho Lương Thừa An nghe chuyện Tập Thiến kêu cậu chơi một chút, thả lỏng một chút.
Lương Thừa An biết, Giang Kiều xưa nay vẫn luôn rất nỗ lực trong chuyện tập múa, nếu đổi thành người khác nói lời này thật ra cũng không có gì kỳ lạ, điều kỳ lạ ở chỗ người nói lời này chính là Tập Thiến.
Tập Thiến gửi gắm kỳ vọng rất cao đối với Giang Kiều, bà hy vọng Giang Kiều có thể hoàn thành giấc mơ còn dang dở trên con đường ban đầu của mình, vì thế thúc ép từng chút một đối với chuyện học ba lê này của Giang Kiều, cố chấp tới mức độ kiên quyết.
Từ nhỏ bà đã truyền cho Giang Kiều những suy nghĩ kiểu như “Con còn chưa đủ cố gắng”, “Con còn kém hơn người khác”, “Con cần phải hy sinh nhiều hơn”, có bao giờ kêu Giang Kiều thả lỏng, cũng không trách Giang Kiều cảm thấy khiếp sợ.
Chuyện này ngay cả Lương Thừa An nghe xong cũng kinh ngạc, Giang Kiều vừa nói với anh, thì phản ứng đầu tiên của anh chính là Tập Thiến đã xảy ra chuyện gì.
Lương Thừa An nhắn lại cho Giang Kiều.
[Lương Thừa An: Là đã xảy ra chuyện gì hay sao?]
Giang Kiều nhận được tin nhắn của Lương Thừa An, quay đầu nhìn Tập Thiến đang ngồi ở ghế lái, đây cũng là chuyện cậu quan tâm, mẹ sẽ không thay đổi cách thức giáo dục nhất quán xưa nay của bà mà không có lý do gì.
Trừ phi có chuyện gì đó mà cậu không biết.
Tập Thiến chú ý tới ánh mắt của cậu, nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ hỏi: “Sao vậy?”
Giang Kiều châm chước dùng từ: “Mẹ, là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Câu hỏi này của cậu khá đột ngột, Tập Thiến trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại: “Gì cơ? Tại sao hỏi như vậy?”
Giang Kiều cảm thấy thay vì hỏi quanh co lòng vòng, không bằng ăn ngay nói thật: “Trước kia mẹ chưa bao giờ kêu con chơi một chút, cho nên con cảm thấy có chút kinh ngạc.”
Bàn tay nắm vô lăng của Tập Thiến siết chặt, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Lúc này đèn xanh sáng lên, bà hoà theo dòng xe đi vào một làn đường khác, nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đề tài của Giang Kiều: “Không có gì.”
Giang Kiều hiển nhiên không tin lời này của mẹ, một người không có khả năng dễ dàng thay đổi thói quen và tác phong làm việc của chính mình, cậu nhớ lại những lần liên lạc gần đây với Tập Thiến, hai người cũng không có thêm xung đột nào.
Nếu không phải do mình, vậy chắc là do một nguyên nhân khác.
Giang Kiều suy đoán nói: “Là Giang Văn Hiên chọc cho mẹ tức giận à?”
Nghe cái tên “Giang Văn Hiên” này sắc mặt Tập Thiến tối sầm xuống: “Đừng nhắc tên người này với mẹ, con hỏi nhiều như vậy làm gì? Như thế không tốt sao? Miễn cho con oán trách mẹ quản con quá nhiều.”
“Con không phải ý này.” Giang Kiều muốn giải thích, “Con chỉ là ——”
“Chỉ là cái gì?” Tập Thiến cắt ngang lời cậu nói, “Quản con thì con không vui, mặc kệ con thì con lại có ý kiến?”
...... Con chỉ là muốn quan tâm mẹ.
Giang Kiều đành nuốt xuống phần chưa nói hết dưới thái độ từ chối giao tiếp của Tập Thiến.
Trên xe cực kỳ an tĩnh, Tập Thiến lái xe không có thói quen bật nhạc, ngay cả quảng cáo cũng rất ít nghe.
Giang Kiều cầm di động, cũng đã không còn tâm trạng nhắn tin lại nữa, cậu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tập trung ánh mắt vào những chiếc xe qua lại, làm cho mình phân tâm.
Không cần để ý, Giang Kiều, không phải mày đã sớm thành thói quen rồi hay sao.
Giang Kiều cố gắng tự thuyết phục mình ở trong đầu, giây tiếp theo lại nghe giọng nói nhàn nhạt của Tập Thiến vang lên: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy mọi việc đều cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, con không cần suy nghĩ nhiều.”
Câu nói giống như giải thích này khiến Giang Kiều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn bà.
Sau đó nghe bà tiếp tục nói: “Chỉ là muốn bảo đảm con có trạng thái tốt khi tham gia Xuân Thành hội diễn.”
Lời mẹ nói là thật hay giả, giờ phút này đối với Giang Kiều mà nói đã không còn quan trọng nữa, điều khiến Giang Kiều kinh ngạc chính là mẹ lại giải thích với mình, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ có.
Ngoài kinh ngạc, cũng khiến Giang Kiều xác định chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không biết, chỉ là xem thái độ của Tập Thiến thì bà cũng không muốn nói thêm.
Giang Kiều quyết định tìm thời gian thích hợp lại nói chuyện với mẹ.
Lương Thừa An tiếp tục gửi tin nhắn WeChat qua, Giang Kiều sợ anh lo lắng, vội vàng nhắn lại.
Sau khi tới nhà, Tập Thiến hỏi Giang Kiều muốn ăn gì, Giang Kiều nói cái gì cũng được, Tập Thiến đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa, Giang Kiều thì lên lầu cất hành lý.
Trong nhà cái gì cũng có, cậu cũng không mang nhiều đồ đạc, đơn giản lấy quần áo ra là được, sau đó gọi video cho Lương Thừa An.
Video vừa kết nối, gương mặt Lương Thừa An xuất hiện trên màn hình, anh hỏi: “Về đến nhà rồi à?”
“Dạ, vừa đến.” Giang Kiều đi đến sofa ở bên cạnh ngồi xuống, nhìn thấy khung cảnh bên phía Lương Thừa An giống như là của hợp viện, “Anh đang ở đâu? Đang bận sao?”
“Ở nhà ông bà ngoại.” Lương Thừa An đổi hướng camera, để cậu xem xung quanh một chút, cuối cùng dừng hình ảnh ở ngay dưới chân mình, “Không bận gì, đang cho bồ câu ăn.”
Bên chân anh là mấy con bồ câu trắng, đang cúi đầu ăn thóc trên mặt đất, con nào con nấy béo mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
Giang Kiều từng nghe Lương Thừa An nói chuyện nhà ông bà ngoại anh có nuôi bồ câu, lúc ấy cậu còn hỏi Lương Thừa An nuôi làm gì, xem như thú cưng sao? Lương Thừa An vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu rằng nuôi để hầm canh.
Nhìn mấy con bồ câu tròn vo trong video, Giang Kiều vừa nghĩ đến đích đến cuối cùng của bọn chúng là hầm canh, lập tức không khỏi cảm thấy không nỡ, nhưng lại nghĩ đến món canh bồ câu được ăn ở nhà hàng dì của Lương Thừa An lại nhịn không được cảm thán một câu —— Thật thơm.
Mình đúng là quá sức lãnh khốc vô tình.
Giang Kiều ở trong lòng hung hăng phê bình mình một phen, khi nhìn lại đám bồ câu trong video, giống như đang nhìn một món canh vậy.
Lương Thừa An tiếp tục đề tài liên quan đến Tập Thiến vừa rồi, Giang Kiều nói ra dự định của mình cho anh nghe, Lương Thừa An tán đồng cách làm của cậu, dù sao thì quan hệ giữa Giang Kiều và Tập Thiến, không giống như anh và quý bà Chu Mạn Xảo, chuyện gì cũng có thể trao đổi với nhau.
Hai người trò chuyện ngắn gọn một lát rồi kết thúc cuộc gọi, trong nhà không lạnh lắm, Giang Kiều thay áo khoác bằng áo hoodie rộng rãi, đi xuống lầu hỏi Tập Thiến có cần mình giúp gì hay không.
Tập Thiến nói không cần, trước khi bà đi đón Giang Kiều cũng đã chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi.
“Ồ.” Giang Kiều ở trước phòng bếp nhìn nhìn, xác định mẹ đúng là không cần gấp gáp hỗ trợ gì mới đi ra phòng khách.
Cậu vốn nghĩ rằng sắp sửa đến Tết rồi, trước năm mới hẳn là nên làm vệ sinh nhà cửa, nhưng đến phòng khách lại thấy robot hút bụi đang nạp điện, nói cách khác nó vừa mới làm việc xong không lâu.
Cơm không cần nấu, sàn không cần quét, Giang Kiều đột nhiên cảm thấy mình thật là ăn không ngồi rồi, cuối cùng chỉ có thể vùi mình trên sofa xem TV.
Đến giờ cơm, Tập Thiến cũng chú ý tới quầng thâm mắt của Giang Kiều, hỏi cậu có phải tập múa quá mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt hay không.
Nhắc tới quầng thâm mắt, Giang Kiều liền nhớ tới lời thổ lộ của Lương Thừa An tối hôm qua, lại liên tưởng đến trước đó hai người hôn nhau, không khỏi cảm thấy chột dạ, sắc mặt cố hết sức bình tĩnh nói: “Vẫn ổn...... cũng không phải mệt lắm, cường độ đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát.”
Tập Thiến không nghĩ nhiều, gắp cho cậu một miếng sườn: “Vậy được, đợi chút nữa mẹ có việc ra ngoài một chuyến, con ở nhà ngủ bù, đôi mắt sắp đen thành cái gì rồi kìa.”
Giang Kiều đồng ý: “Dạ”
Sau khi ăn xong, Tập Thiến ra ngoài, Giang Kiều tối hôm qua gần như không ngủ, lúc này cũng cảm thấy buồn ngủ, lên lầu thay quần áo nằm xuống ngủ ngay.
***
Công viên xanh hoá của Bình Thành là công viên đã thương mại hoá, giáo đường và bãi cỏ trong đó thường xuyên được các công ty tổ chức tiệc cưới thuê làm nơi tổ chức đám cưới, đám cưới của con gái cô Lưu Bội chính là tổ chức ở chỗ này, thời gian bắt đầu là 10 giờ rưỡi sáng.
Khách mời của tiệc cưới có không ít giáo viên của trường múa, Giang Kiều là con trai của Tập Thiến, từ lúc biết đi đã theo Tập Thiến đến học ở trường múa, từ nhân viên trường học cho tới dì lao công đều quen biết cậu.
Nhìn thấy cậu cùng Tập Thiến đến đây, các giáo viên quen thuộc đều vây quanh lại.
“Ai da, Giang Kiều đã về rồi ha, về khi nào?”
“Hình như cao lên có phải không? Càng ngày càng đẹp trai.”
“Ở trường học thế nào? Giáo viên ở đó có nghiêm khắc không?”
Mọi người cô một câu dì một câu, hỏi đến mức Giang Kiều không thể trả lời được hết, đợi các cô dì hỏi đủ rồi mới lần lượt trả lời hết câu hỏi của các cô dì, đối với sự nhiệt tình của các cô dì có chút không chống đỡ nổi.
Tập Thiến thấy thế, kêu cậu đi đến bàn lễ tân ký tên đưa phong bì.
Giang Kiều thở phào nhẹ nhõm, chào các giáo viên khác rồi bước nhanh đi.
Một giáo viên trong số đó trêu ghẹo nói: “Giang Kiều thẹn thùng như vậy, làm sao yêu đương đây.”
“Ui giời, ngoại hình và năng lực vũ đạo của Giang Kiều, muốn yêu đương còn không đơn giản à?” Một giáo viên khác nói, “Chúng ta cũng đừng bận tâm, chờ uống rượu mừng là được.”
Tập Thiến nhíu mày nói: “Nó còn nhỏ, chưa cần phải lo nghĩ đến những chuyện này.”
“Nhỏ cái gì chứ.” Giáo viên trêu ghẹo đầu tiên nói, “Chị nhớ Giang Kiều tròn mười tám rồi đúng không, qua năm đã mười chín, yêu đương chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao? Tập Thiến chị nói với em nha, ở phương diện tình cảm này em cũng đừng can thiệp quá nhiều, dễ dàng khiến con cái sinh ra tâm lý phản nghịch.”
“Nó là con trai em, em mặc kệ nó, thì ai lo cho nó?” Tập Thiến không tán đồng quan điểm của đồng nghiệp, lạnh mặt nói, “Yêu đương chỉ làm chậm trễ việc khiêu vũ của nó, hiện giờ chuyện quan trọng nhất của nó chính là......”
“Chính là việc học chứ gì!” Vị giáo viên kia ngắt lời Tập Thiến, “Chị hiểu ý của em, chỉ đùa một chút mà, không cần tức giận.”
Tập Thiến xoa xoa huyệt Thái Dương: “Em không tức giận, chỉ là không muốn nó lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa đó.”
Các giáo viên khác liếc nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bên kia, Giang Kiều gửi phong bì xong, lại chào hỏi với cô Lưu Bội ở bàn lễ tân.
Hiện giờ còn hơn nửa tiếng nữa mới đến lúc hôn lễ chính thức bắt đầu, cậu quyết định đi dạo xung quanh trước, quay trở lại giáo đường trước khi hôn lễ bắt đầu là được.
Giang Kiều nhớ rằng cách nơi tổ chức hôn lễ không xa có một cái hồ, trước khi đến đây cậu còn nhìn thấy trong hồ có thiên nga trắng đang bơi lội, có lẽ bây giờ qua đó vẫn có thể nhìn thấy.
Sau khi nói với Tập Thiến một tiếng, cậu một mình đi về hướng cái hồ.
Công viên xanh hoá này mới tu sửa mấy năm nay, chiếm diện tích rất lớn, quy hoạch rất nhiều mảnh rừng và tiện ích, dọc đường cậu còn gặp vài người tới công viên tản bộ.
Khi Giang Kiều tới đó, thiên nga trắng trong hồ vẫn chưa đi mất, hai con thiên nga nhàn nhã đạp nước, thỉnh thoảng dùng mỏ rỉa lông cho nhau.
Bên bờ hồ dựng một tấm bảng ghi [Hồ nước nguy hiểm, cấm tới gần], Giang Kiều cũng không đến gần quá, cậu ở cách bờ hồ hơn hai mét chụp bức ảnh, sau đó chia sẻ cho Lương Thừa An.
Lương Thừa An sau khi nhận được ảnh chụp đã gọi video nói chuyện với cậu, vừa nhận cuộc gọi đã hỏi: “Không phải đi tham gia tiệc cưới sao?”
“Vẫn chưa bắt đầu.” Giang Kiều đổi hướng camera cho anh xem thiên nga trong hồ, “Vừa rồi đi ngang qua nhìn thấy, nên tới đây chụp cho anh xem một chút, có phải rất xinh đẹp hay không?”
“Ừ, xinh đẹp.” Lương Thừa An cười nói, “Nhưng anh muốn xem một tiểu thiên nga khác.”
Giang Kiều vì vậy xoay camera lại, hào phóng nói: “Được thôi, vậy cho anh xem ——”
Cậu đang nói đột nhiên im bặt, quay đầu lại nhìn nhìn ra phía sau.
Đằng sau ngoại trừ cây cối, không có một bóng người, chỉ có người ở xa xa đang tập luyện trên dụng cụ thể dục công cộng.
Nhưng, vừa rồi ngay khoảnh khắc đổi camera lại, dường như cậu nhìn thấy có người đang nhìn mình.
Lại là ảo giác sao?
Giang Kiều nghĩ đến cách đây không lâu khi lấy xe ở bãi đỗ xe trong trường cũng có cảm giác giống vậy, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người.
———————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải thần quái không phải thần quái!! Mọi người yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.