Chương 61
Đào Giai Nhân
19/07/2018
Làm cả ngày, Dư Lộ lãng phí không biết bao nhiêu là bột mì và trứng gà, may là cuối cùng cũng thành công.
Nhìn sắc trời cũng đã tối xuống, Dư Lộ dùng nốt chút bột còn lại, thêm chút hành lá, tráng mấy miếng trứng chiên, lấy hai cái cho Tưởng Ngọc Mai, lại lấy thêm ít bánh trứng cuộn chia cho nàng ấy.
Buổi sáng Tưởng Ngọc Mai đã lấy một ít về ăn nên lúc này chỉ cầm trứng chiên, không chịu lấy bánh trứng cuộn.
"Lục tỷ tỷ không tàng tư mà dạy ta cách làm bánh này giúp sau này ta có đi đâu cũng có thể trổ tài một phen, sao ta còn nhận đồ của tỷ được chứ. Tỷ giữ lại đi, còn phải mang lên trấn trên bán lấy tiền nữa chứ." Nàng nhất định không chịu lấy.
Dư Lộ cười nói: "Món này không để lâu được, nếu để lâu thì bánh sẽ hết giòn, mùi vị cũng dở đi nhiều. Hôm nay chỉ là thử nghiệm mà thôi, ta cũng không có ý bán đi. Nếu muội không cầm, ta và Vân Hạo cũng không ăn hết được. Mau cầm đi, lát nữa ta cũng kêu Vân Hạo mang sang cho hàng xóm nữa."
Ở nông thôn, bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ ở quê phải làm thật tốt. Mấy nhà ở đây khi làm món ngon xong thường mang một ít qua cho nhà hàng xóm bên cạnh. Nếu cô không đưa, khó tránh khỏi việc người ta bàn tán sau lưng, dù sao hôm nay mùi thơm nức mũi như vậy, ai mà không biết chứ.
Tưởng Ngọc Mai còn đang từ chối, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Tưởng Ngọc Đào: "Ngọc Mai, nhà làm cơm tối xong rồi, về ăn cơm đi."
Tiếng cách rất gần, hình như là ở cửa bếp.
Tưởng Ngọc Mai đặt bánh trứng cuộn lên bàn, bưng trứng chiên chạy ra ngoài, "Đi thôi đại ca, đây là trứng chiên Lục tỷ tỷ làm, huynh ngửi xem có thơm không."
Dư Lộ nghe tiếng ở bên ngoài, vội vàng cầm bánh trứng cuộn đuổi theo. Cũng không phải cô tốt bụng đến thế, cứ bắt người ta cầm về mới được, thật sự là do Tưởng gia giúp cô quá nhiều, không báo đáp bằng việc lớn được, mấy đồ nhỏ này đều là chút tâm ý của cô.
Với lại, về sau nếu cô có định làm gì thì cũng phải nhờ đến Tưởng gia, ngay cả việc bán bánh trứng cuộn cô cũng muốn hợp tác với Tưởng gia, nếu không, một nữ nhân trẻ tuổi như cô làm cái gì cũng bất tiện.
Hình như Tưởng Ngọc Mai sợ Dư Lộ nhét bánh cho nàng ấy nên không chờ đại ca trả lời, nàng đã bưng đĩa trứng chạy luôn. Dư Lộ thấy Tưởng Ngọc Đào còn đứng trong sân liền đưa bánh trứng cuộn cho hắn.
"Mau cầm đi! Mẹ con chúng ta đến Đào Hoa Thôn, nhà các ngươi đã giúp chúng ta khá nhiều. Hôm nay làm chút món ngon này cũng là nhờ có Ngọc Mai giúp đỡ. Ngươi mang về cho cha mẹ ngươi ăn thử nữa, xem ta làm có ngon hay không." Dư Lộ nói: "Ta cũng không biết khẩu vị của người trong trấn thế nào nữa, không biết có chịu bỏ tiền ra mua cái này để ăn hay không."
Tưởng Ngọc Đào không cầm lấy lập tức mà nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của Dư Lộ một lát rồi mới nhìn xuống mặt đất, nói: "Lục nương tử, nghe nói lúc ngươi chưa xuất giá thì chưa làm việc nhà bao giờ?"
Dư Lộ không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Đúng vậy, cho nên hôm nay khổ cho Ngọc Mai rồi. Muội ấy giúp ta rất nhiều."
"Nói như vậy, gia cảnh của Lục nương tử cũng không kém đúng không?" Tưởng Ngọc Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Dư Lộ, thấy Dư Lộ gật đầu, hắn liền hỏi: "Nếu vậy thì sao khi nhà chồng Lục nương tử gặp khó khăn, Lục nương tử không về nhà mẹ đẻ của mình để ở mà phải đến nơi xa xôi hẻo lánh này?"
Tưởng Ngọc Đào mặc trường bào màu xanh đậm, vóc người gầy yếu hơn so với người cùng trang lứa, nhưng khi hỏi lời này, hai mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên Dư Lộ cắn môi.
Cô thấy hơi căng thẳng, vì cô biết, Tưởng Ngọc Đào đang nghi ngờ mình. Miễn cưỡng bình tĩnh lại, Dư Lộ như vô cùng đau lòng, cúi đầu xuống, "Ta cũng muốn về nhà mẹ đẻ lắm chứ. Nhưng cha thì mất, tính chị dâu lại mạnh mẽ, ca ca không còn cách nào, ta cũng không thể làm khó huynh ấy được."
Đây không phải lời nói thật, hai mắt Tưởng Ngọc Đào càng chăm chú hơn.
Tôn Vân Hạo đi đến kéo tay Dư Lộ, kêu một tiếng "Nương" rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Ngọc Đào, "Tưởng đại ca, sao huynh phải bắt nạt mẹ ta chứ. Mỗi lần mẹ ta nhắc đến chuyện này đều rất đau lòng. Huynh là người xấu!"
Giọng đứa bé cao vút làm tai Tưởng Ngọc Đào run rẩy.
Hắn đang không biết phải trả lời thế nào, Dư Lộ đã vội vàng kéo Tôn Vân Hạo về phía sau, áy náy nhìn hắn nói: "Xin lỗi, Vân Hạo tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện, Tưởng tiểu ca đừng so đo với nó, ta sẽ nói rõ với nó sau."
Tưởng Ngọc Đào rất lo lắng, sợ giọng của Tôn Vân Hạo quá lớn làm người khác đến. Đến lúc đó, việc hắn ở chỗ này một mình với Lục nương tử sẽ bị hiểu nhầm mất. Vậy sẽ khác với mong muốn ban đầu của hắn.
Hắn nhìn bộ dạng áy náy của Dư Lộ không giống giả bộ, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Tôn Vân Hạo, thi lễ qua loa một cái liền xoay người rời đi.
Dư Lộ cũng không gọi hắn nữa, bàn tay bưng đĩa bánh trứng cuộn mềm ra. Cũng may hình như Tôn Vân Hạo bị sợ, không kìm được mà dùng lực khi kéo tay cô làm cô thấy đau, cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Nương." Tôn Vân Hạo không dám gọi là Trần tỷ tỷ nữa, dù nói nhỏ cũng gọi là nương.
Tưởng Ngọc Đào cũng không có ác ý gì. Nếu là có, hắn cũng sẽ không qua đây hỏi. Nếu trực tiếp nói ra, đừng nói người ngoài, chắc chắn Tưởng Đại Sơn là người đầu tiên không cho cô ở lại Đào Hoa Thôn.
Dư Lộ suy nghĩ, cũng không lo lắng nữa. Cô cúi đầu nhìn Tôn Vân Hạo, siết chặt tay cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, không sao đâu. Lúc nãy đệ làm rất tốt. Sau này, nếu có người nào hoài nghi, đệ cứ nói như hôm nay là được."
Tôn Vân Hạo hơi bối rối, mím môi một cái rồi gật đầu.
Dư Lộ về nhà, đặt đĩa bánh trong tay xuống, đưa số bánh dư còn lại cho Tôn Vân Hạo, kêu cậu nhóc đưa đến cho hàng xóm nhà phía Đông trước. Đợi cậu trở về lại đặt một phần khác lên đĩa, kêu cậu đưa cho nhà Tiết Xảo Nhi ở phía Tây.
Ở đống cỏ khô cây khô phía sau nhà Tưởng Ngọc Mai, không biết đã có hai người đúng đó từ lúc nào. Một người là Tiêu Duệ đã thay y phục nhà nông, đồ hắn mặc là bộ đồ tốt nhất của cha của Tưởng Nhị Nữu. Một người khác là Thôi Tiến Trung, đồ trên người lão là bộ đồ cha Tưởng Nhị Nữu vừa cởi xuống, khắp nơi đều thấy miếng vá, nhìn không có chút uy phong ngày xưa của đại thái giám.
Lão nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc dưới ánh hoàng hôn không xa, lại nhìn bóng lưng của Tiêu Duệ đang đứng đằng trước, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Cũng giống như thị vệ theo tới lúc nãy, lão cũng vô cùng buồn bực, nếu tìm được người rồi, cũng đã xác định rồi, vậy sao Vương gia không bắt người lại? Trốn ở đây im lặng rình coi là sao? Người làm sai là Dư chủ tử, lẽ ra phải cho người bắt lại rồi nghiêm phạt mới đúng chứ?
Nhưng sao lão không thấy Vương gia có ý nghiêm phạt gì hết vậy? Một thân y phục tầm thường của nhà nông, ống tay áo còn ngắn hơn một khúc, Vương gia mặc thế này, nhìn đúng là khiến lòng người chua xót.
Rốt cuộc Thôi Tiến Trung là người hầu hạ Tiêu Duệ nhiều năm, không nỡ nhìn Vương gia như vậy, nên bất chấp cái khác, lặng lẽ tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Vương gia, sao chúng ta không đi qua đấy? Nàng ấy không phải là Dư chủ tử sao?"
Tiêu Duệ đến trước cả lúc Tưởng Ngọc Đào đến nên cũng nhìn thấy bộ dạng bối rối khi đi từ trong ra của Tưởng Ngọc Đào. Hắn không nghe thấy tiếng của Tôn Vân Hạo, chỉ nghĩ Tưởng Ngọc Đào cũng giống như Trần Chiêu, đều thèm vẻ đẹp của Dư Lộ.
Hắn vừa cảm thấy Tưởng Ngọc Đào đáng chết, vừa thấy Dư Lộ không biết sống chết. Nhưng giờ, nhìn Dư Lộ nói chuyện với Tôn Vân Hạo với nụ cười thư thái tự tại trên môi, mặc dù nhìn không rõ nụ cười này dưới ánh hoàng hôn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được đây là nụ cười thật lòng của Dư Lộ.
Không giống như lúc đối mặt với hắn ở Vương phủ, nàng cười theo kiểu do tận lực ngụy trang mới có. Khi đó hắn không nhận ra, nhưng giờ có sự đối lập, hắn liền thấy được sự khác biệt giữa cả hai.
Trong Vương phủ của hắn, Dư Lộ sống không vui vẻ sao?
Giờ phải ở nông thôn, điều kiện không tốt, ăn không ngon, không có ai hầu hạ, phải mang theo đứa nhỏ, lại không có người bảo vệ, nàng ấy thích cuộc sống thế này sao?
"Thôi Tiến Trung." Tiêu Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi nói, đối với Dư thị, nàng ấy thích cuộc sống ở Vương phủ hơn hay thích cuộc sống bây giờ hơn?"
Nhìn sắc trời cũng đã tối xuống, Dư Lộ dùng nốt chút bột còn lại, thêm chút hành lá, tráng mấy miếng trứng chiên, lấy hai cái cho Tưởng Ngọc Mai, lại lấy thêm ít bánh trứng cuộn chia cho nàng ấy.
Buổi sáng Tưởng Ngọc Mai đã lấy một ít về ăn nên lúc này chỉ cầm trứng chiên, không chịu lấy bánh trứng cuộn.
"Lục tỷ tỷ không tàng tư mà dạy ta cách làm bánh này giúp sau này ta có đi đâu cũng có thể trổ tài một phen, sao ta còn nhận đồ của tỷ được chứ. Tỷ giữ lại đi, còn phải mang lên trấn trên bán lấy tiền nữa chứ." Nàng nhất định không chịu lấy.
Dư Lộ cười nói: "Món này không để lâu được, nếu để lâu thì bánh sẽ hết giòn, mùi vị cũng dở đi nhiều. Hôm nay chỉ là thử nghiệm mà thôi, ta cũng không có ý bán đi. Nếu muội không cầm, ta và Vân Hạo cũng không ăn hết được. Mau cầm đi, lát nữa ta cũng kêu Vân Hạo mang sang cho hàng xóm nữa."
Ở nông thôn, bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ ở quê phải làm thật tốt. Mấy nhà ở đây khi làm món ngon xong thường mang một ít qua cho nhà hàng xóm bên cạnh. Nếu cô không đưa, khó tránh khỏi việc người ta bàn tán sau lưng, dù sao hôm nay mùi thơm nức mũi như vậy, ai mà không biết chứ.
Tưởng Ngọc Mai còn đang từ chối, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Tưởng Ngọc Đào: "Ngọc Mai, nhà làm cơm tối xong rồi, về ăn cơm đi."
Tiếng cách rất gần, hình như là ở cửa bếp.
Tưởng Ngọc Mai đặt bánh trứng cuộn lên bàn, bưng trứng chiên chạy ra ngoài, "Đi thôi đại ca, đây là trứng chiên Lục tỷ tỷ làm, huynh ngửi xem có thơm không."
Dư Lộ nghe tiếng ở bên ngoài, vội vàng cầm bánh trứng cuộn đuổi theo. Cũng không phải cô tốt bụng đến thế, cứ bắt người ta cầm về mới được, thật sự là do Tưởng gia giúp cô quá nhiều, không báo đáp bằng việc lớn được, mấy đồ nhỏ này đều là chút tâm ý của cô.
Với lại, về sau nếu cô có định làm gì thì cũng phải nhờ đến Tưởng gia, ngay cả việc bán bánh trứng cuộn cô cũng muốn hợp tác với Tưởng gia, nếu không, một nữ nhân trẻ tuổi như cô làm cái gì cũng bất tiện.
Hình như Tưởng Ngọc Mai sợ Dư Lộ nhét bánh cho nàng ấy nên không chờ đại ca trả lời, nàng đã bưng đĩa trứng chạy luôn. Dư Lộ thấy Tưởng Ngọc Đào còn đứng trong sân liền đưa bánh trứng cuộn cho hắn.
"Mau cầm đi! Mẹ con chúng ta đến Đào Hoa Thôn, nhà các ngươi đã giúp chúng ta khá nhiều. Hôm nay làm chút món ngon này cũng là nhờ có Ngọc Mai giúp đỡ. Ngươi mang về cho cha mẹ ngươi ăn thử nữa, xem ta làm có ngon hay không." Dư Lộ nói: "Ta cũng không biết khẩu vị của người trong trấn thế nào nữa, không biết có chịu bỏ tiền ra mua cái này để ăn hay không."
Tưởng Ngọc Đào không cầm lấy lập tức mà nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của Dư Lộ một lát rồi mới nhìn xuống mặt đất, nói: "Lục nương tử, nghe nói lúc ngươi chưa xuất giá thì chưa làm việc nhà bao giờ?"
Dư Lộ không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Đúng vậy, cho nên hôm nay khổ cho Ngọc Mai rồi. Muội ấy giúp ta rất nhiều."
"Nói như vậy, gia cảnh của Lục nương tử cũng không kém đúng không?" Tưởng Ngọc Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Dư Lộ, thấy Dư Lộ gật đầu, hắn liền hỏi: "Nếu vậy thì sao khi nhà chồng Lục nương tử gặp khó khăn, Lục nương tử không về nhà mẹ đẻ của mình để ở mà phải đến nơi xa xôi hẻo lánh này?"
Tưởng Ngọc Đào mặc trường bào màu xanh đậm, vóc người gầy yếu hơn so với người cùng trang lứa, nhưng khi hỏi lời này, hai mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên Dư Lộ cắn môi.
Cô thấy hơi căng thẳng, vì cô biết, Tưởng Ngọc Đào đang nghi ngờ mình. Miễn cưỡng bình tĩnh lại, Dư Lộ như vô cùng đau lòng, cúi đầu xuống, "Ta cũng muốn về nhà mẹ đẻ lắm chứ. Nhưng cha thì mất, tính chị dâu lại mạnh mẽ, ca ca không còn cách nào, ta cũng không thể làm khó huynh ấy được."
Đây không phải lời nói thật, hai mắt Tưởng Ngọc Đào càng chăm chú hơn.
Tôn Vân Hạo đi đến kéo tay Dư Lộ, kêu một tiếng "Nương" rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Ngọc Đào, "Tưởng đại ca, sao huynh phải bắt nạt mẹ ta chứ. Mỗi lần mẹ ta nhắc đến chuyện này đều rất đau lòng. Huynh là người xấu!"
Giọng đứa bé cao vút làm tai Tưởng Ngọc Đào run rẩy.
Hắn đang không biết phải trả lời thế nào, Dư Lộ đã vội vàng kéo Tôn Vân Hạo về phía sau, áy náy nhìn hắn nói: "Xin lỗi, Vân Hạo tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện, Tưởng tiểu ca đừng so đo với nó, ta sẽ nói rõ với nó sau."
Tưởng Ngọc Đào rất lo lắng, sợ giọng của Tôn Vân Hạo quá lớn làm người khác đến. Đến lúc đó, việc hắn ở chỗ này một mình với Lục nương tử sẽ bị hiểu nhầm mất. Vậy sẽ khác với mong muốn ban đầu của hắn.
Hắn nhìn bộ dạng áy náy của Dư Lộ không giống giả bộ, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Tôn Vân Hạo, thi lễ qua loa một cái liền xoay người rời đi.
Dư Lộ cũng không gọi hắn nữa, bàn tay bưng đĩa bánh trứng cuộn mềm ra. Cũng may hình như Tôn Vân Hạo bị sợ, không kìm được mà dùng lực khi kéo tay cô làm cô thấy đau, cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Nương." Tôn Vân Hạo không dám gọi là Trần tỷ tỷ nữa, dù nói nhỏ cũng gọi là nương.
Tưởng Ngọc Đào cũng không có ác ý gì. Nếu là có, hắn cũng sẽ không qua đây hỏi. Nếu trực tiếp nói ra, đừng nói người ngoài, chắc chắn Tưởng Đại Sơn là người đầu tiên không cho cô ở lại Đào Hoa Thôn.
Dư Lộ suy nghĩ, cũng không lo lắng nữa. Cô cúi đầu nhìn Tôn Vân Hạo, siết chặt tay cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, không sao đâu. Lúc nãy đệ làm rất tốt. Sau này, nếu có người nào hoài nghi, đệ cứ nói như hôm nay là được."
Tôn Vân Hạo hơi bối rối, mím môi một cái rồi gật đầu.
Dư Lộ về nhà, đặt đĩa bánh trong tay xuống, đưa số bánh dư còn lại cho Tôn Vân Hạo, kêu cậu nhóc đưa đến cho hàng xóm nhà phía Đông trước. Đợi cậu trở về lại đặt một phần khác lên đĩa, kêu cậu đưa cho nhà Tiết Xảo Nhi ở phía Tây.
Ở đống cỏ khô cây khô phía sau nhà Tưởng Ngọc Mai, không biết đã có hai người đúng đó từ lúc nào. Một người là Tiêu Duệ đã thay y phục nhà nông, đồ hắn mặc là bộ đồ tốt nhất của cha của Tưởng Nhị Nữu. Một người khác là Thôi Tiến Trung, đồ trên người lão là bộ đồ cha Tưởng Nhị Nữu vừa cởi xuống, khắp nơi đều thấy miếng vá, nhìn không có chút uy phong ngày xưa của đại thái giám.
Lão nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc dưới ánh hoàng hôn không xa, lại nhìn bóng lưng của Tiêu Duệ đang đứng đằng trước, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Cũng giống như thị vệ theo tới lúc nãy, lão cũng vô cùng buồn bực, nếu tìm được người rồi, cũng đã xác định rồi, vậy sao Vương gia không bắt người lại? Trốn ở đây im lặng rình coi là sao? Người làm sai là Dư chủ tử, lẽ ra phải cho người bắt lại rồi nghiêm phạt mới đúng chứ?
Nhưng sao lão không thấy Vương gia có ý nghiêm phạt gì hết vậy? Một thân y phục tầm thường của nhà nông, ống tay áo còn ngắn hơn một khúc, Vương gia mặc thế này, nhìn đúng là khiến lòng người chua xót.
Rốt cuộc Thôi Tiến Trung là người hầu hạ Tiêu Duệ nhiều năm, không nỡ nhìn Vương gia như vậy, nên bất chấp cái khác, lặng lẽ tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Vương gia, sao chúng ta không đi qua đấy? Nàng ấy không phải là Dư chủ tử sao?"
Tiêu Duệ đến trước cả lúc Tưởng Ngọc Đào đến nên cũng nhìn thấy bộ dạng bối rối khi đi từ trong ra của Tưởng Ngọc Đào. Hắn không nghe thấy tiếng của Tôn Vân Hạo, chỉ nghĩ Tưởng Ngọc Đào cũng giống như Trần Chiêu, đều thèm vẻ đẹp của Dư Lộ.
Hắn vừa cảm thấy Tưởng Ngọc Đào đáng chết, vừa thấy Dư Lộ không biết sống chết. Nhưng giờ, nhìn Dư Lộ nói chuyện với Tôn Vân Hạo với nụ cười thư thái tự tại trên môi, mặc dù nhìn không rõ nụ cười này dưới ánh hoàng hôn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được đây là nụ cười thật lòng của Dư Lộ.
Không giống như lúc đối mặt với hắn ở Vương phủ, nàng cười theo kiểu do tận lực ngụy trang mới có. Khi đó hắn không nhận ra, nhưng giờ có sự đối lập, hắn liền thấy được sự khác biệt giữa cả hai.
Trong Vương phủ của hắn, Dư Lộ sống không vui vẻ sao?
Giờ phải ở nông thôn, điều kiện không tốt, ăn không ngon, không có ai hầu hạ, phải mang theo đứa nhỏ, lại không có người bảo vệ, nàng ấy thích cuộc sống thế này sao?
"Thôi Tiến Trung." Tiêu Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi nói, đối với Dư thị, nàng ấy thích cuộc sống ở Vương phủ hơn hay thích cuộc sống bây giờ hơn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.