Chương 62
Đào Giai Nhân
19/07/2018
Chuyện này...Thôi Tiến Trung bỗng có suy nghĩ thà chờ ở khách sạn thì hơn.
"Nô tài ngu dốt." Lão cúi đầu nói: "Nô tài không biết ý của Dư chủ tử."
Tiêu Duệ khẽ hừ, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước. Tôn Vân Hạo đã mang bánh trứng gà đến cho nhà Tiết Xảo Nhi, lúc này Dư Lộ đang kéo cậu nhóc vào nhà rồi đóng cửa lại, Tiêu Duệ không thấy được gì nữa.
Ở trong Vương phủ được sống an nhàn sung sướng, ở đây thì chuyện gì cũng phải tự mình làm, Tiêu Duệ thấy, do Dư Lộ chưa ăn khổ bao giờ, chứ nếu ăn khổ rồi, nàng ấy tất nhiên sẽ biết cuộc sống nào tốt hơn.
Nói không chừng, đến lúc đó nàng lại đến khóc xin muốn về Vương phủ với hắn.
Nếu vậy, hắn sẽ không đi nữa. Hắn sẽ chờ ở đây thêm mười ngày, cũng tiện cho việc nhìn bộ dạng chật vật của nàng hơn. Nhìn xem nàng lo sợ thế nào, nhìn xem khi nàng bất lực rồi, lúc thấy hắn sẽ khóc lóc, cầu hắn mang nàng đi ra sao!
Đang định quay đầu rời đi, Tiêu Duệ lại nhìn thấy cửa nhà Tiết Xảo Nhi mở ra, Tiết Tam Trụ lén lút chạy đến trước nhà Dư Lộ. Thấy xung quanh không có ai, gã vịn tường đất để leo lên, chỉ để lộ cái đầu ngó vào trong, cũng không trực tiếp nhảy vô.
Thôi Tiến Trung cũng thấy. Lão lập tức há miệng thật to, trong lòng cũng lo lắng. Tiểu tử đáng chết, may là không có nhảy vào, nếu không...Lão không chắc Vương gia sẽ cho tên này sống đến ngày mai nữa.
"Vương gia." Lão thấp giọng hỏi: "Có cần nô tài qua bắt tên tiểu tử kia lại không ạ?"
Tiêu Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiết Tam Trụ, cười lạnh nói: "Tạm thời không cần. Trước sau gì cũng trừng trị nó. Ngươi đi về kêu người đến, buổi tối trông giữ khu nhà của Dư thị."
Đây là định âm thầm che chở cho Dư chủ tử?
Thôi Tiến Trung vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.
Tiêu Duệ vẫn đang nhìn. Rốt cuộc Tiết Tam Trụ không dám nhảy vô, nhưng không lâu sau Tiết Xảo Nhi lại đi ra, thấy ca ca mình đang làm chuyện xấu liền đi đến túm người xuống. Hai huynh muội lôi lôi kéo kéo trở về nhà.
Đợi thị vệ đến, Tiêu Duệ dặn dò một tiếng rồi trở về nhà Tưởng Nhị Nữu.
Nhà Tưởng Nhị Nữu cũng không lớn lắm, nhưng ai bảo quý nhân lại cho nhiều tiền chứ. Ba đứa con gái đều bị kéo đến phòng cha mẹ ở, may là cũng dành ra được hai cái giường.
Một cái đương nhiên là dành cho Tiêu Duệ, một cái khác thì không biết nên cho ai. Thị vệ ở ngoài canh phòng của Dư Lộ, cũng không thể để Thôi Tiến Trung và Minh Nguyệt ngủ chung được. Cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt thức thời, đặt chăn đệm dưới đất cho mình nằm, còn giường để lại cho Thôi Tiến Trung.
Buổi tối, sau khi Tiêu Duệ đi ngủ, Minh Nguyệt lôi kéo Thôi Tiến Trung ra ngoài, hỏi lão sao Tiêu Duệ không mang Dư Lộ đi mà phải ở lại.
Mặt Thôi Tiến Trung đầy phiền muộn, "Việc này ta không biết được. Không thì, Minh Nguyệt cô nương, ngươi đi hỏi Vương gia thử xem?"
Nếu nàng hỏi được thì còn phải hỏi lão sao?
Minh Nguyệt nhịn không trợn mắt, nói: "Thôi được rồi, chúng ta cứ làm theo lời chủ tử là được."
Thôi Tiến Trung thầm nghĩ: Chứ sao nữa, chủ tử bảo làm gì, lão phải làm cái đó thôi.
Nghe nói nhà Tưởng Nhị Nữu ở thôn Đông có khách quý. Khách quý rất giàu, cho nhà Tưởng Nhị Nữu không ít tiền để mua rượu và thức ăn, mới mấy ngày ngắn ngủi, mặt ba chị em Tưởng Nhị Nữu đã hồng hào hơn hẳn. Chỉ là khách quý rất kì lạ, ban ngày thường không ra khỏi cửa, đến lúc hoàng hôn mới dẫn theo một lão nô bên người để đi dạo.
Có người tò mò hỏi mẹ Tưởng Nhị Nữu vì sao.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu cười híp mắt nói: "Khách quý thích phong cảnh lúc hoàng hôn của thôn. Đi tản bộ vào thời điểm này giúp tâm trạng của khách quý tốt hơn."
Có người lại hỏi, khách quý tới Đào Hoa Thôn không phải vì ngắm phong cảnh thôi à?
Mẹ Tưởng Nhị Nữu tri vô bất ngôn*, nói: "Ngắm phong cảnh chỉ là một thôi, còn có nguyên nhân khác nữa cơ, đó là tìm một tiểu thiếp dễ sinh."
*Tri vô bất ngôn: nói hết mọi điều bạn biết mà không giấu giếm gì.
Mục đích này của khách quý làm tất cả những nhà có con trai trong thôn đều không thích, nhưng nhà có con gái lại rất vui vẻ. Khách quý giàu có như vậy, gả con gái qua làm vợ bé, toàn được ăn ngon ngủ yên, nhân tiện còn nâng đỡ cho nhà mẹ đẻ được. Đây là một mối khó gặp đó! Không biết mối này tốt hơn việc gả cho người trong thôn bao nhiêu lần.
Tiết Xảo Nhi là cô nương có tuổi tác thích hợp. Cha mẹ nàng cũng nghĩ, nếu có thể gả Tiết Xảo Nhi cho người khách quý này, lấy bạc xong là có thể mua con dâu cho Tiết Nhị Trụ Tiết Tam Trụ, không biết chừng còn chưa dùng hết nữa.
Tiết mẫu thương lượng việc này với Tiết Xảo Nhi.
Tiết Xảo Nhi lại có ý khác. Nàng còn không biết mặt mày của khách quý này là thế nào. Nếu là một ông già hói đầu bụng bự thì sao? Sao nàng bằng lòng được. Người nàng thích là thư sinh Tưởng Ngọc Đào cơ.
"Không được. Nương, con không đi đâu." Nàng nói: "Không phải đều tính hết rồi sao, gả con cho Tưởng Ngọc Đào, lấy Tưởng Ngọc Mai làm vợ cho Tam ca. Sao nương còn chưa đi nói cho Tưởng gia vậy?"
Tiết mẫu nói: "Tưởng Ngọc Đào có cái gì tốt? Tay không thể nâng vai không thể gánh*. Thà đi theo khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu cho rồi, được ăn ngon mặc đẹp, biết đâu con còn có thể tìm hai nha hoàn xinh đẹp làm vợ cho hai ca ca con nữa." Nếu vậy, tiền sính lễ có thể tiết kiệm được, Tiết mẫu thấy mình rất thông minh.
*Ý nói Tưởng Ngọc Đào không làm được việc gì.
Tiết Xảo Nhi hừ lạnh, nói: "Nương còn nói bình thường thương con nhất, bây giờ tốt lắm, vì hai ca ca nên muốn bán con đi sao? Với lại, Tưởng Ngọc Đào có chỗ nào không tốt chứ? Giờ huynh ấy là tú tài, về sau thi đậu Trạng Nguyên liền được làm quan lớn. Khi đó con gái của nương thành vợ của quan lớn, không phải tốt hơn nhiều so với việc làm tiểu thiếp của khách quý kia sao?"
Tiết mẫu bất đắc dĩ nói: "Chuyện đó còn chưa biết được! Con không nhìn coi, bây giờ Tưởng gia vì cái bụng của mẹ Tưởng Ngọc Đào nên nghèo đến mức nào chứ. Đến việc đọc sách Tưởng Ngọc Đào cũng không đi được, còn nói làm Trạng Nguyên! Hơn nữa, con đừng có ích kỉ vậy chứ. Mặc kệ Nhị ca Tam ca, tiền trong nhà cũng không nhiều, cũng không thể đều làm đồ cưới cho con được. Chẳng lẽ Nhị ca Tam ca của con phải độc thân cả đời sao?"
Tiết Xảo Nhi nghe lời này, cười nói: "Nương thực sự là hồ đồ. Cũng bởi vì giờ nhà huynh ấy nghèo nên chúng ta đưa tiền. Về sau con có cơ hội làm vợ quan, Tam ca cũng cưới được vợ, đây đúng là song hỉ còn gì."
"Vậy Nhị ca muội thì sao?" Tiết Nhị Trụ đến gần, tức nói: "Hai người các ngươi được việc tốt liền mặc kệ Nhị ca ta?"
Tiết Xảo Nhi cười chỉ hướng Đông, nói: "Sao lại mặc kệ? Không phải bên kia còn một cái sao?"
Tiết Nhị Trụ tức giận, "Đó là quả phụ, ta mới không thèm làm cha nuôi của thằng nhóc đó đâu!"
Tiết mẫu suy nghĩ một lát, hai mắt sáng lên, chỉ là bà chưa kịp nói gì, Tiết Tam Trụ đã bu lại, "Nhị ca không cần thì ta cần! Ta nguyện ý làm cha nuôi! Lục quả phụ nói ngực có ngực, nói mông có mông, vóc dáng cũng đẹp hơn mấy nữ nhân trong thôn, trong tay cũng không thiếu bạc. Ta thích nàng, ta cưới nàng ta làm vợ là được rồi! Để tiểu nha đầu Tưởng Ngọc Mai kia cho Nhị ca đi!"
Tiết Xảo Nhi hừ một tiếng nói: "Gì mà đẹp hơn mấy nữ nhân trong thôn chứ? Lẽ nào đẹp hơn cả ta sao?" Nàng đã thấy Tưởng Ngọc Đào vào nhà Dư Lộ mấy lần rồi, cho nên nàng có địch ý với Dư Lộ từ rất sớm.
Tiết Tam Trụ cười ha ha, nhìn chằm chằm trước ngực muội muội một lát, cười càng xấu xa hơn.
Tiết mẫu bị hắn làm tức giận đến suýt nữa bốc khói trên đầu, cởi giày đánh đuổi hắn ra ngoài.
Tiết Nhị Trụ sờ sờ đỉnh đầu, do dự. Hắn hỏi Tiết Xảo Nhi: "Tiểu muội, muội thấy Lục quả phụ có được không?"
Tiết Xảo Nhi không quan tâm ca ca nào cưới Dư Lộ, chỉ cần nàng có thể gả cho Tưởng Ngọc Đào, mấy chuyện khác nàng đều mặc kệ. Cho nên thuận miệng nói: "Tưởng Ngọc Mai cũng không kém. Bộ dạng mượt mà, hai năm sau nảy nở, tất nhiên tốt hơn Lục quả phụ kia rồi."
Nhưng cũng phải chờ hai năm còn gì? Đến tuổi hắn, con cái nhà khác đều chạy được rồi, mà hắn vẫn còn độc thôn, còn chưa được hưởng mùi nữ nhân nữa!
Tiết Nhị Trụ để ý, thấy nếu Tam Trụ đã nói vậy thì hẳn là Lục quả phụ rất tốt. Nghĩ thế, thấy Dư Lộ đi đến giếng nước trong thôn để múc nước, hắn cũng đi theo.
Đào Hoa Thôn chỉ có một cái giếng, người trong thôn cần nước đều phải qua đó để lấy. Đời trước Dư Lộ chỉ nhìn thấy trong TV, mấy lần lấy nước trước đều nhờ Tưởng Ngọc Mai lấy dùm. Cô cũng học được một ít, giờ hết nước rồi, cũng không tiện kêu Tưởng Ngọc Mai nữa, liền tự mình gánh hai thùng nước dẫn Tôn Vân Hạo đến chỗ giếng nước.
Để lấy nước từ giếng cũng cần có kỹ xảo. Chỉ là sức Dư Lộ yếu, cho nên kỹ xảo khi múc nước cũng không quan trọng với cô cho lắm, lấy đầy một thùng thì còn sợ không xách nổi ấy chứ. Vậy nên sau khi thả gáo nước xuống, cô chỉ lấy một nửa liền vội vàng kéo lên.
Một lần như vậy chỉ lấy được một phần năm thùng nước. Cũng may, sức cô yếu nên chỉ cần lấy sáu lần, hai thùng nước liền đầy hơn nửa. Đây cũng là cực hạn của cô.
Lấy lần thứ ba, đột nhiên có người lấy gáo nước trong tay cô, một giọng nói của nam nhân vang lên, "Để ta giúp ngươi."
Gáo nước bị Tiết Nhị Trụ cướp mất, rồi hắn ném xuống giếng, đung đưa hai sợi dây, lúc nhấc lên đã thấy đầy một gáo. Rót đầy thùng, còn dư lại đổ lại vào giếng.
Dư Lộ nhìn hai thùng nước đầy, vừa định nói cô không nhấc nổi, Tiết Nhị Trụ đã nhấc đòn gánh lên đặt trên vai.
"Đi thôi." Hắn tiếp tục nói: "Cái này nặng lắm, để ta mang về cho ngươi."
Dư Lộ căn bản không biết hắn, vội nói: "Không cần đâu, để ta tự làm là được."
Tiết Nhị Trụ nói: "Không sao đâu, nhà ta ở cạnh nhà ngươi, tiện đường." Nói xong liền đi thẳng.
Dư Lộ nhìn Tôn Vân Hạo, Tôn Vân Hạo lập tức gật đầu, kéo tay cô nói: "Đúng vậy. Hắn là Nhị ca của Tiết gia, nhà ở phía Tây nhà chúng ta, tên Tiết Nhị Trụ, còn chưa lấy vợ."
Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo đuổi theo. Tiết Nhị Trụ không cao lắm, nhưng sức lực không nhỏ, phải gánh hai thùng nước đầy mà hắn vẫn đi nhanh được.
Dư Lộ nhìn bóng lưng hắn, nghĩ đến khuôn mặt của hắn, mặt vuông vức, lưng rộng, tuy nam nhân này rất tốt, nhưng cô không tiếp thu được tướng mạo này.
Quá tục, không phải loại hình mà cô thích.
Chẳng qua, ở nông thôn, hình như nam nhân như vậy là không tệ lắm? Thư sinh cũng tốt, nhưng không làm được gì nhiều, ở nông thôn cũng không được coi trọng. Nếu có thể đi thi rồi kiếm cái chức, cô cũng không dám theo, ai biết ngày nào đó lại bị Tiêu Duệ thấy, lại làm hại người ta thì chết.
Chờ về đến cửa nhà, Tiết Nhị Trụ đã đổ đầy nước vào vại nước nhà Dư Lộ, hắn đang cầm thùng gỗ định đi ra ngoài.
Mặc dù chưa hẹn hò với ai bao giờ nhưng Dư Lộ cũng biết, với người nghèo, phương pháp theo đuổi nữ nhân là giúp nàng ấy làm việc. Thích nàng, thì giúp nàng làm việc, vô cùng thích nàng, thì giúp nàng làm rất nhiều việc.
Hành động lần này của Tiết Nhị Trụ hình như cũng theo đạo lý này.
Nghĩ rằng ở Đào Hoa Thôn, quan hệ giữa nam và nữ phải cẩn thận. Dư Lộ không thích hắn nên cũng không thể để hắn giúp nàng được.
"Không cần, mẹ con chúng ta không dùng nhiều nước như vậy đâu." Dư Lộ khách khí cự tuyệt.
Tiết Nhị Trụ cười hiền hậu, nói: "Không sao không sao, chỉ là lấy ít nước thôi mà. Sức ta lớn, chỉ cần chạy hai chuyến là đổ đầy vại nước nhà ngươi thôi." Nói xong, hắn đang định đi.
Dư Lộ nghiêm mặt, nói: "Thực sự không cần, ta và ngươi chẳng phải thân quen, ngươi giúp ta như vậy, người ngoài sẽ hiểu lầm. Ta dắt theo đứa nhỏ, sống cũng không dễ dàng, mong ngươi đừng mang thêm phiền phức tới cho ta."
Nụ cười trên mặt Tiết Nhị Trụ cứng lại, có chút lúng túng, "Này...này...sao hiểu lầm được chứ, ta chỉ giúp ngươi lấy nước thôi, người ngoài không hiểu lầm đâu." Nói xong, thấy Dư Lộ vẫn nghiêm mặt, hắn liền liều mình nói thẳng: "Nếu có người nói, ngươi cũng đừng sợ, ta sẽ phụ trách. Ta không ngại việc ngươi là quả phụ, cưới ngươi là được."
Ha, nếu không ngại, còn phải cố ý nói ra như vậy?
Hơn nữa, ngươi không ngại ta, nhưng ta không có chọn ngươi nha!
Giọng Dư Lộ càng lạnh hơn: "Ta không có ý tái giá. Ta muốn thủ tiết cho trượng phu của ta ít nhất ba năm, sau đó còn phải tìm người nguyện ý đưa Vân Hạo của ta đi học nữa, cho nên không cần ngươi phụ trách."
Ba năm!
Ba năm sau, Tưởng Ngọc Mai cũng có thể sinh con rồi. Phải đợi cái quả phụ này, chi bằng trực tiếp cưới Tưởng Ngọc Mai cho xong. Tiết Nhị Trụ đột nhiên trừng Dư Lộ một cái, ném đòn gánh xuống, hai thùng gỗ rơi bịch xuống đất, mà hắn thì không thèm nhìn Dư Lộ, trực tiếp bước đi.
Dư Lộ nhịn không được, chửi thầm trong lòng một câu đồ khốn!
Chuyện bên này gần như là truyền đến tai Tiêu Duệ ngay lập tức. Đương nhiên, thị vệ truyền lời cũng rất thông minh, chỉ truyền nửa câu đầu.
"Ta không có ý tái giá!" Tiêu Duệ lặp lại lời này, nghĩ vẻ mặt Dư Lộ lúc đó, hài lòng cong môi, hừ một tiếng.
Xem như nàng thức thời! Biết trừ hắn ra không thể ở cùng với nam nhân khác! Nàng cũng hiểu điều này, nếu không, mình cũng sẽ không bình tĩnh được như vậy, tùy ý nàng gây chuyện.
Nhưng mà, nữ nhân này làm như vậy cũng có chút phiền phức. Thời gian của hắn không nhiều, mấy chuyện ở Tiết gia kia chỉ toàn là tiểu đả tiểu nháo*, mà cũng đến lúc phát tán tin tức rồi, hắn phải gọi mẹ Tưởng Nhị Nữu đi nói mấy câu mới được.
*Tiểu đả tiểu nháo: Quy mô công việc nhỏ.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu đương nhiên đồng ý đi làm thuyết khách. Tiêu Duệ chỉ thuận miệng nhắc tới, bà liền liên tục vâng vâng dạ dạ, đi thẳng đến nhà Dư Lộ.
"Nô tài ngu dốt." Lão cúi đầu nói: "Nô tài không biết ý của Dư chủ tử."
Tiêu Duệ khẽ hừ, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước. Tôn Vân Hạo đã mang bánh trứng gà đến cho nhà Tiết Xảo Nhi, lúc này Dư Lộ đang kéo cậu nhóc vào nhà rồi đóng cửa lại, Tiêu Duệ không thấy được gì nữa.
Ở trong Vương phủ được sống an nhàn sung sướng, ở đây thì chuyện gì cũng phải tự mình làm, Tiêu Duệ thấy, do Dư Lộ chưa ăn khổ bao giờ, chứ nếu ăn khổ rồi, nàng ấy tất nhiên sẽ biết cuộc sống nào tốt hơn.
Nói không chừng, đến lúc đó nàng lại đến khóc xin muốn về Vương phủ với hắn.
Nếu vậy, hắn sẽ không đi nữa. Hắn sẽ chờ ở đây thêm mười ngày, cũng tiện cho việc nhìn bộ dạng chật vật của nàng hơn. Nhìn xem nàng lo sợ thế nào, nhìn xem khi nàng bất lực rồi, lúc thấy hắn sẽ khóc lóc, cầu hắn mang nàng đi ra sao!
Đang định quay đầu rời đi, Tiêu Duệ lại nhìn thấy cửa nhà Tiết Xảo Nhi mở ra, Tiết Tam Trụ lén lút chạy đến trước nhà Dư Lộ. Thấy xung quanh không có ai, gã vịn tường đất để leo lên, chỉ để lộ cái đầu ngó vào trong, cũng không trực tiếp nhảy vô.
Thôi Tiến Trung cũng thấy. Lão lập tức há miệng thật to, trong lòng cũng lo lắng. Tiểu tử đáng chết, may là không có nhảy vào, nếu không...Lão không chắc Vương gia sẽ cho tên này sống đến ngày mai nữa.
"Vương gia." Lão thấp giọng hỏi: "Có cần nô tài qua bắt tên tiểu tử kia lại không ạ?"
Tiêu Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiết Tam Trụ, cười lạnh nói: "Tạm thời không cần. Trước sau gì cũng trừng trị nó. Ngươi đi về kêu người đến, buổi tối trông giữ khu nhà của Dư thị."
Đây là định âm thầm che chở cho Dư chủ tử?
Thôi Tiến Trung vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.
Tiêu Duệ vẫn đang nhìn. Rốt cuộc Tiết Tam Trụ không dám nhảy vô, nhưng không lâu sau Tiết Xảo Nhi lại đi ra, thấy ca ca mình đang làm chuyện xấu liền đi đến túm người xuống. Hai huynh muội lôi lôi kéo kéo trở về nhà.
Đợi thị vệ đến, Tiêu Duệ dặn dò một tiếng rồi trở về nhà Tưởng Nhị Nữu.
Nhà Tưởng Nhị Nữu cũng không lớn lắm, nhưng ai bảo quý nhân lại cho nhiều tiền chứ. Ba đứa con gái đều bị kéo đến phòng cha mẹ ở, may là cũng dành ra được hai cái giường.
Một cái đương nhiên là dành cho Tiêu Duệ, một cái khác thì không biết nên cho ai. Thị vệ ở ngoài canh phòng của Dư Lộ, cũng không thể để Thôi Tiến Trung và Minh Nguyệt ngủ chung được. Cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt thức thời, đặt chăn đệm dưới đất cho mình nằm, còn giường để lại cho Thôi Tiến Trung.
Buổi tối, sau khi Tiêu Duệ đi ngủ, Minh Nguyệt lôi kéo Thôi Tiến Trung ra ngoài, hỏi lão sao Tiêu Duệ không mang Dư Lộ đi mà phải ở lại.
Mặt Thôi Tiến Trung đầy phiền muộn, "Việc này ta không biết được. Không thì, Minh Nguyệt cô nương, ngươi đi hỏi Vương gia thử xem?"
Nếu nàng hỏi được thì còn phải hỏi lão sao?
Minh Nguyệt nhịn không trợn mắt, nói: "Thôi được rồi, chúng ta cứ làm theo lời chủ tử là được."
Thôi Tiến Trung thầm nghĩ: Chứ sao nữa, chủ tử bảo làm gì, lão phải làm cái đó thôi.
Nghe nói nhà Tưởng Nhị Nữu ở thôn Đông có khách quý. Khách quý rất giàu, cho nhà Tưởng Nhị Nữu không ít tiền để mua rượu và thức ăn, mới mấy ngày ngắn ngủi, mặt ba chị em Tưởng Nhị Nữu đã hồng hào hơn hẳn. Chỉ là khách quý rất kì lạ, ban ngày thường không ra khỏi cửa, đến lúc hoàng hôn mới dẫn theo một lão nô bên người để đi dạo.
Có người tò mò hỏi mẹ Tưởng Nhị Nữu vì sao.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu cười híp mắt nói: "Khách quý thích phong cảnh lúc hoàng hôn của thôn. Đi tản bộ vào thời điểm này giúp tâm trạng của khách quý tốt hơn."
Có người lại hỏi, khách quý tới Đào Hoa Thôn không phải vì ngắm phong cảnh thôi à?
Mẹ Tưởng Nhị Nữu tri vô bất ngôn*, nói: "Ngắm phong cảnh chỉ là một thôi, còn có nguyên nhân khác nữa cơ, đó là tìm một tiểu thiếp dễ sinh."
*Tri vô bất ngôn: nói hết mọi điều bạn biết mà không giấu giếm gì.
Mục đích này của khách quý làm tất cả những nhà có con trai trong thôn đều không thích, nhưng nhà có con gái lại rất vui vẻ. Khách quý giàu có như vậy, gả con gái qua làm vợ bé, toàn được ăn ngon ngủ yên, nhân tiện còn nâng đỡ cho nhà mẹ đẻ được. Đây là một mối khó gặp đó! Không biết mối này tốt hơn việc gả cho người trong thôn bao nhiêu lần.
Tiết Xảo Nhi là cô nương có tuổi tác thích hợp. Cha mẹ nàng cũng nghĩ, nếu có thể gả Tiết Xảo Nhi cho người khách quý này, lấy bạc xong là có thể mua con dâu cho Tiết Nhị Trụ Tiết Tam Trụ, không biết chừng còn chưa dùng hết nữa.
Tiết mẫu thương lượng việc này với Tiết Xảo Nhi.
Tiết Xảo Nhi lại có ý khác. Nàng còn không biết mặt mày của khách quý này là thế nào. Nếu là một ông già hói đầu bụng bự thì sao? Sao nàng bằng lòng được. Người nàng thích là thư sinh Tưởng Ngọc Đào cơ.
"Không được. Nương, con không đi đâu." Nàng nói: "Không phải đều tính hết rồi sao, gả con cho Tưởng Ngọc Đào, lấy Tưởng Ngọc Mai làm vợ cho Tam ca. Sao nương còn chưa đi nói cho Tưởng gia vậy?"
Tiết mẫu nói: "Tưởng Ngọc Đào có cái gì tốt? Tay không thể nâng vai không thể gánh*. Thà đi theo khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu cho rồi, được ăn ngon mặc đẹp, biết đâu con còn có thể tìm hai nha hoàn xinh đẹp làm vợ cho hai ca ca con nữa." Nếu vậy, tiền sính lễ có thể tiết kiệm được, Tiết mẫu thấy mình rất thông minh.
*Ý nói Tưởng Ngọc Đào không làm được việc gì.
Tiết Xảo Nhi hừ lạnh, nói: "Nương còn nói bình thường thương con nhất, bây giờ tốt lắm, vì hai ca ca nên muốn bán con đi sao? Với lại, Tưởng Ngọc Đào có chỗ nào không tốt chứ? Giờ huynh ấy là tú tài, về sau thi đậu Trạng Nguyên liền được làm quan lớn. Khi đó con gái của nương thành vợ của quan lớn, không phải tốt hơn nhiều so với việc làm tiểu thiếp của khách quý kia sao?"
Tiết mẫu bất đắc dĩ nói: "Chuyện đó còn chưa biết được! Con không nhìn coi, bây giờ Tưởng gia vì cái bụng của mẹ Tưởng Ngọc Đào nên nghèo đến mức nào chứ. Đến việc đọc sách Tưởng Ngọc Đào cũng không đi được, còn nói làm Trạng Nguyên! Hơn nữa, con đừng có ích kỉ vậy chứ. Mặc kệ Nhị ca Tam ca, tiền trong nhà cũng không nhiều, cũng không thể đều làm đồ cưới cho con được. Chẳng lẽ Nhị ca Tam ca của con phải độc thân cả đời sao?"
Tiết Xảo Nhi nghe lời này, cười nói: "Nương thực sự là hồ đồ. Cũng bởi vì giờ nhà huynh ấy nghèo nên chúng ta đưa tiền. Về sau con có cơ hội làm vợ quan, Tam ca cũng cưới được vợ, đây đúng là song hỉ còn gì."
"Vậy Nhị ca muội thì sao?" Tiết Nhị Trụ đến gần, tức nói: "Hai người các ngươi được việc tốt liền mặc kệ Nhị ca ta?"
Tiết Xảo Nhi cười chỉ hướng Đông, nói: "Sao lại mặc kệ? Không phải bên kia còn một cái sao?"
Tiết Nhị Trụ tức giận, "Đó là quả phụ, ta mới không thèm làm cha nuôi của thằng nhóc đó đâu!"
Tiết mẫu suy nghĩ một lát, hai mắt sáng lên, chỉ là bà chưa kịp nói gì, Tiết Tam Trụ đã bu lại, "Nhị ca không cần thì ta cần! Ta nguyện ý làm cha nuôi! Lục quả phụ nói ngực có ngực, nói mông có mông, vóc dáng cũng đẹp hơn mấy nữ nhân trong thôn, trong tay cũng không thiếu bạc. Ta thích nàng, ta cưới nàng ta làm vợ là được rồi! Để tiểu nha đầu Tưởng Ngọc Mai kia cho Nhị ca đi!"
Tiết Xảo Nhi hừ một tiếng nói: "Gì mà đẹp hơn mấy nữ nhân trong thôn chứ? Lẽ nào đẹp hơn cả ta sao?" Nàng đã thấy Tưởng Ngọc Đào vào nhà Dư Lộ mấy lần rồi, cho nên nàng có địch ý với Dư Lộ từ rất sớm.
Tiết Tam Trụ cười ha ha, nhìn chằm chằm trước ngực muội muội một lát, cười càng xấu xa hơn.
Tiết mẫu bị hắn làm tức giận đến suýt nữa bốc khói trên đầu, cởi giày đánh đuổi hắn ra ngoài.
Tiết Nhị Trụ sờ sờ đỉnh đầu, do dự. Hắn hỏi Tiết Xảo Nhi: "Tiểu muội, muội thấy Lục quả phụ có được không?"
Tiết Xảo Nhi không quan tâm ca ca nào cưới Dư Lộ, chỉ cần nàng có thể gả cho Tưởng Ngọc Đào, mấy chuyện khác nàng đều mặc kệ. Cho nên thuận miệng nói: "Tưởng Ngọc Mai cũng không kém. Bộ dạng mượt mà, hai năm sau nảy nở, tất nhiên tốt hơn Lục quả phụ kia rồi."
Nhưng cũng phải chờ hai năm còn gì? Đến tuổi hắn, con cái nhà khác đều chạy được rồi, mà hắn vẫn còn độc thôn, còn chưa được hưởng mùi nữ nhân nữa!
Tiết Nhị Trụ để ý, thấy nếu Tam Trụ đã nói vậy thì hẳn là Lục quả phụ rất tốt. Nghĩ thế, thấy Dư Lộ đi đến giếng nước trong thôn để múc nước, hắn cũng đi theo.
Đào Hoa Thôn chỉ có một cái giếng, người trong thôn cần nước đều phải qua đó để lấy. Đời trước Dư Lộ chỉ nhìn thấy trong TV, mấy lần lấy nước trước đều nhờ Tưởng Ngọc Mai lấy dùm. Cô cũng học được một ít, giờ hết nước rồi, cũng không tiện kêu Tưởng Ngọc Mai nữa, liền tự mình gánh hai thùng nước dẫn Tôn Vân Hạo đến chỗ giếng nước.
Để lấy nước từ giếng cũng cần có kỹ xảo. Chỉ là sức Dư Lộ yếu, cho nên kỹ xảo khi múc nước cũng không quan trọng với cô cho lắm, lấy đầy một thùng thì còn sợ không xách nổi ấy chứ. Vậy nên sau khi thả gáo nước xuống, cô chỉ lấy một nửa liền vội vàng kéo lên.
Một lần như vậy chỉ lấy được một phần năm thùng nước. Cũng may, sức cô yếu nên chỉ cần lấy sáu lần, hai thùng nước liền đầy hơn nửa. Đây cũng là cực hạn của cô.
Lấy lần thứ ba, đột nhiên có người lấy gáo nước trong tay cô, một giọng nói của nam nhân vang lên, "Để ta giúp ngươi."
Gáo nước bị Tiết Nhị Trụ cướp mất, rồi hắn ném xuống giếng, đung đưa hai sợi dây, lúc nhấc lên đã thấy đầy một gáo. Rót đầy thùng, còn dư lại đổ lại vào giếng.
Dư Lộ nhìn hai thùng nước đầy, vừa định nói cô không nhấc nổi, Tiết Nhị Trụ đã nhấc đòn gánh lên đặt trên vai.
"Đi thôi." Hắn tiếp tục nói: "Cái này nặng lắm, để ta mang về cho ngươi."
Dư Lộ căn bản không biết hắn, vội nói: "Không cần đâu, để ta tự làm là được."
Tiết Nhị Trụ nói: "Không sao đâu, nhà ta ở cạnh nhà ngươi, tiện đường." Nói xong liền đi thẳng.
Dư Lộ nhìn Tôn Vân Hạo, Tôn Vân Hạo lập tức gật đầu, kéo tay cô nói: "Đúng vậy. Hắn là Nhị ca của Tiết gia, nhà ở phía Tây nhà chúng ta, tên Tiết Nhị Trụ, còn chưa lấy vợ."
Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo đuổi theo. Tiết Nhị Trụ không cao lắm, nhưng sức lực không nhỏ, phải gánh hai thùng nước đầy mà hắn vẫn đi nhanh được.
Dư Lộ nhìn bóng lưng hắn, nghĩ đến khuôn mặt của hắn, mặt vuông vức, lưng rộng, tuy nam nhân này rất tốt, nhưng cô không tiếp thu được tướng mạo này.
Quá tục, không phải loại hình mà cô thích.
Chẳng qua, ở nông thôn, hình như nam nhân như vậy là không tệ lắm? Thư sinh cũng tốt, nhưng không làm được gì nhiều, ở nông thôn cũng không được coi trọng. Nếu có thể đi thi rồi kiếm cái chức, cô cũng không dám theo, ai biết ngày nào đó lại bị Tiêu Duệ thấy, lại làm hại người ta thì chết.
Chờ về đến cửa nhà, Tiết Nhị Trụ đã đổ đầy nước vào vại nước nhà Dư Lộ, hắn đang cầm thùng gỗ định đi ra ngoài.
Mặc dù chưa hẹn hò với ai bao giờ nhưng Dư Lộ cũng biết, với người nghèo, phương pháp theo đuổi nữ nhân là giúp nàng ấy làm việc. Thích nàng, thì giúp nàng làm việc, vô cùng thích nàng, thì giúp nàng làm rất nhiều việc.
Hành động lần này của Tiết Nhị Trụ hình như cũng theo đạo lý này.
Nghĩ rằng ở Đào Hoa Thôn, quan hệ giữa nam và nữ phải cẩn thận. Dư Lộ không thích hắn nên cũng không thể để hắn giúp nàng được.
"Không cần, mẹ con chúng ta không dùng nhiều nước như vậy đâu." Dư Lộ khách khí cự tuyệt.
Tiết Nhị Trụ cười hiền hậu, nói: "Không sao không sao, chỉ là lấy ít nước thôi mà. Sức ta lớn, chỉ cần chạy hai chuyến là đổ đầy vại nước nhà ngươi thôi." Nói xong, hắn đang định đi.
Dư Lộ nghiêm mặt, nói: "Thực sự không cần, ta và ngươi chẳng phải thân quen, ngươi giúp ta như vậy, người ngoài sẽ hiểu lầm. Ta dắt theo đứa nhỏ, sống cũng không dễ dàng, mong ngươi đừng mang thêm phiền phức tới cho ta."
Nụ cười trên mặt Tiết Nhị Trụ cứng lại, có chút lúng túng, "Này...này...sao hiểu lầm được chứ, ta chỉ giúp ngươi lấy nước thôi, người ngoài không hiểu lầm đâu." Nói xong, thấy Dư Lộ vẫn nghiêm mặt, hắn liền liều mình nói thẳng: "Nếu có người nói, ngươi cũng đừng sợ, ta sẽ phụ trách. Ta không ngại việc ngươi là quả phụ, cưới ngươi là được."
Ha, nếu không ngại, còn phải cố ý nói ra như vậy?
Hơn nữa, ngươi không ngại ta, nhưng ta không có chọn ngươi nha!
Giọng Dư Lộ càng lạnh hơn: "Ta không có ý tái giá. Ta muốn thủ tiết cho trượng phu của ta ít nhất ba năm, sau đó còn phải tìm người nguyện ý đưa Vân Hạo của ta đi học nữa, cho nên không cần ngươi phụ trách."
Ba năm!
Ba năm sau, Tưởng Ngọc Mai cũng có thể sinh con rồi. Phải đợi cái quả phụ này, chi bằng trực tiếp cưới Tưởng Ngọc Mai cho xong. Tiết Nhị Trụ đột nhiên trừng Dư Lộ một cái, ném đòn gánh xuống, hai thùng gỗ rơi bịch xuống đất, mà hắn thì không thèm nhìn Dư Lộ, trực tiếp bước đi.
Dư Lộ nhịn không được, chửi thầm trong lòng một câu đồ khốn!
Chuyện bên này gần như là truyền đến tai Tiêu Duệ ngay lập tức. Đương nhiên, thị vệ truyền lời cũng rất thông minh, chỉ truyền nửa câu đầu.
"Ta không có ý tái giá!" Tiêu Duệ lặp lại lời này, nghĩ vẻ mặt Dư Lộ lúc đó, hài lòng cong môi, hừ một tiếng.
Xem như nàng thức thời! Biết trừ hắn ra không thể ở cùng với nam nhân khác! Nàng cũng hiểu điều này, nếu không, mình cũng sẽ không bình tĩnh được như vậy, tùy ý nàng gây chuyện.
Nhưng mà, nữ nhân này làm như vậy cũng có chút phiền phức. Thời gian của hắn không nhiều, mấy chuyện ở Tiết gia kia chỉ toàn là tiểu đả tiểu nháo*, mà cũng đến lúc phát tán tin tức rồi, hắn phải gọi mẹ Tưởng Nhị Nữu đi nói mấy câu mới được.
*Tiểu đả tiểu nháo: Quy mô công việc nhỏ.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu đương nhiên đồng ý đi làm thuyết khách. Tiêu Duệ chỉ thuận miệng nhắc tới, bà liền liên tục vâng vâng dạ dạ, đi thẳng đến nhà Dư Lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.