Chương 76
Tụ Trặc
14/10/2021
Edit : Michellevn
" Vậy ...... " Ông ta thất thần chốc lát, cuối cùng vẫn nhớ ra với tư cách một người cha, ít nhiều cũng nên nói gì đó ," Nhà gái đó, điều kiện thế nào ?"
" Cô ấy có một em trai, nhà có bốn người, đều rất tốt." Liêu Viễn đáp, " Cha mẹ cô ấy đều học đại học, người trong nhà đều có học vấn cao."
Anh cũng nói luôn cô là người ở đâu.
" Ò ò, vậy ..... có hơi với cao à ?" Xem ra ông ta cũng có chút biết thân biết phận.
Liêu Viễn im lặng một hồi, " vâng ", một tiếng rồi nói :" Là trèo cao ạ."
" Tốt nhất vẫn nên tìm một người môn đăng hộ đối thôi." Ông ta không nhịn được nói," Tốt nghiệp trung học là được rồi."
Nghe vậy, Liêu Viễn hít sâu một hơi rồi hỏi vặn ông ta :" Con có thể tìm được tốt hơn, tại sao phải chấp nhận thua kém ?"
Ông ta cảm thấy thời gian này, thằng con cả đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ giọng điệu của nó nói với ông không giống trước kia lắm. Hình như là ..... kể từ chuyện sau khi ông nhập viện ......
Ông ta đã nghe nói đến chuyện sau đó nó bị chủ nhà đuổi ra ngoài vì không trả được tiền thuê nhà. Ông ta cũng biết nó đã ngay lập tức chuyển toàn bộ số tiền mình có về cho vợ ông ta, mà trên thực tế họ không cần nhiều như vậy.
Ông ta liền có hơi chột dạ, giải thích rằng :" Phụ nữ mà mạnh mẽ quá thì khó mà hòa hợp được. Chỗ nào mày cũng bị chèn ép thì cuộc sống sẽ không được thoải mái." Lời này của ông ta thật ra có phần xem như tâm huyết.
Vợ ông ta ỷ vào trẻ đẹp, quản lý ông ta hết sức chặt chẽ. Hồi ông ta còn trẻ, ung dung tự tại biết bao, hiện giờ nhớ lại như cơn mơ. Chơi bời thế nào đi chăng nữa thì về nhà vẫn có cơm canh nóng hổi, còn có người tươi cười chào đón, đặt vào hiện tại, căn bản là không thể.
Ông ta biết, người vợ này sẵn lòng theo ông ta , là vì dáng vẻ ông ta đẹp. Suy bụng ta ra bụng người, ông ta đoán cô bạn gái bằng cấp đại học của thằng con ông, khẳng định là coi trọng khuôn mặt của nó.
Ai bảo dáng vẻ thằng con này của ông còn đẹp hơn cả ông chứ.
Thế mà hiếm khi ông thành tâm từ đáy lòng, nhưng lại không được thằng con này đón nhận.
Liêu Viễn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Không biết nói là thất vọng hay là gì . Cũng có thể là thất vọng quá nhiều đã trở thành tê dại.
Người đàn ông sinh ra anh, biết anh có được đối tượng tốt để kết hôn, nhưng lại nói với anh rằng, tìm một người tốt nghiệp trung học là được rồi .....
Tại sao mà trước giờ anh vẫn luôn suy sụp như vậy ? Đó là vì anh vẫn luôn biết trên đời này không có ai kỳ vọng vào anh cả.
Anh có sống tốt hay không, chẳng ai quan tâm cả.
Thế nên, trong xương cốt của anh liền bừng lên ý nghĩ việc hỏng rồi thì quan tâm làm mẹ gì(*). Sống được ngày nào hay ngày đó, kiếm được ngày nào hay ngày đó. Không chết đói là được.
(*)Gốc là 破罐子破摔Nghĩa đen: Bình sứt chẳng cần giữ gìn, nghĩa bóng: chỉ những thứ/chuyện/sự việc đã bị hư, hỏng rồi thì không cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao thì ra.
Hôm nay, chẳng qua cũng là trải nghiệm lại cảm giác đó mà thôi.
Thế giới xám xịt, bầu trời đầy mây.
Chỉ là lần này, cảm giác đó sẽ không đè bẹp anh được nữa.
Bởi vì anh đã có Quách Trí.
Quách Trí giống như một nhúm lửa và một chùm nắng. Có cô, thế giới của anh trở nên tươi sáng, và bầu trời của anh đã có màu sắc.
Trái tim trống rỗng dường như được nâng đỡ.
Sự tồn tại của cô cho anh biết, anh có một tương lai đáng kỳ vọng, và anh có thể giành được hạnh phúc.
Chỉ cần cố gắng !
" À......... mà, vậy máy chơi game ....." Ông ta đột nhiên nhớ ra ý đồ gọi cuộc điện thoại này, nhớ tới lời hứa với thằng con trai nhỏ, vì thế lại vòng về chủ đề ban đầu.
" Ba ......." Nhưng Liêu Viễn ngắt lời ông ta, trầm giọng hỏi ông ta," Nếu con kết hôn, ở nhà có thể cho bao nhiêu sính lễ ?"
" Hả ?" Ông ta bất ngờ, bị vấn đề này làm cho sửng sốt.
" Hai vạn hai, bốn vạn bốn, sáu vạn sáu, tám vạn tám,..... Ở nhà có thể cho khoản nào ?" Liêu Viễn đang nói chính là phong tục địa phương chỗ nhà anh.
" Cái này ........ cái này ..........." Ông ta ngập ngừng.
" Có thể mua nhà cho con hay không ?" Liêu Viễn tiếp tục hỏi," Hay là trả giúp phần nào ? Hoặc là chi phí sửa sang lại?"
Ông ta không trả lời được. Một lúc sau mới bảo :" Tao phải ..... bàn bạc với dì Vương của mày đã ....."
Thực ra trong tay ông ta không có tiền, không chỉ giao nộp tiền lương cho vợ, mà của cải trong nhà hay tiền gửi ngân hàng cũng bị vợ ông ta nắm hết trong tay.
" Bà ta có thể cho một xu sao ?" Liêu Viễn hỏi bằng giọng nói trúng tim đen.
Nửa câu ông ta cũng không đáp lại được. Vì ông ta và anh đều biết, một xu tiền bà ta cũng sẽ không cho anh.
" Bà ta không cho đâu." Liêu Viễn giống như lẩm bẩm một mình," Tiền trong nhà một xu cũng sẽ không cho con. Nhưng con phải kết hôn, con phải có sính lễ, con phải mua nhà, con còn phải có xe. Thế nên ........"
Anh dừng lại một lát, nhẹ nhàng tuyên bố với ông ta :" Tiền của con phải để dành lại hết, không thể tiêu xài hoang phí nữa. Ba, ba hiểu chứ ?"
Ông ta im lặng hồi lâu, rồi trả lời bằng giọng vừa lộn xộn vừa chua chát :" Hiểu. Mày ..... mày tự chăm sóc mình cho tốt. Tao, tao cúp trước đây ...."
Liêu Viễn đứng bên giường một lúc, vuốt gương mặt.
***
Ở một phòng khác, Quách Trí thì lại vừa gặm táo, vừa giúp mẹ cô gấp quần áo mới kéo vào. Kết quả lại khiến mẹ cô thêm phiền.
" Đi đi đi, một là mi ăn, một là mi làm. Chứ mi đừng có vừa ăn vừa làm. Quần áo mới giặt khô sạch sẽ xong, taoy kia của mi đừng có mà đụng bừa vào nữa !" Mẹ già đuổi cô đi.
"Lòng tốt không được đền đáp." Quách Trí lườm trắng mắt, rồi nằm luôn ra giường vắt chân lên, gặm táo hết sức là vui vẻ.
" Trước kia mi cũng đâu có lười như này, gần đây càng ngày càng chảy thây ra. Tao thấy đều là được Tiểu Liêu chiều quen rồi. !" Mẹ Quách lầu bầu, túm lấy một cái áo, quật lên chân cô," Mi nói coi, có phải là bình thường cũng chỉ có mình Tiểu Liêu làm việc thôi phải không ?"
Quách Trí chột dạ, gân cổ lên :" Con cũng hỗ trợ mà ...."
" Giống như hiện giờ giúp tao ấy hả ?" Mẹ Quách châm chọc .
" Sao chứ ! Anh ấy không cho con làm mà !" Quách Trí bắt đầu đổ lỗi.
Mẹ Quách hừ một tiếng, nhớ tới cuộc sống của con gái thời gian này........Không hề làm gì cả, cơm nóng thức ăn nóng mỗi ngày, nghe nói còn có canh uống, nghe nói đồ ăn sáng mỗi tuần không lặp lại.....
Lại còn ngày ngày có sắc đẹp bầu bạn .....
Ôi chao, người làm mẹ cũng không kìm được mà cõi lòng chua loét !
Thật đúng là ngốc có phúc của ngốc mà !
" Mi ấy ....." Bà không khỏi càm ràm ," Đối với Liêu Viễn tốt chút đi."
Quách Trí " hơ " một tiếng:" Con đối với anh ấy ..... có chỗ nào không tốt chứ ? Mẹ nói đi ."
" Hừ, bớt làm ra vẻ với tao. Mi thấy Tiểu Liêu đó, gì cũng nghe mi hết, vừa nhìn thì đã biết bình thường chắc chắn mi ghê gớm đến mức nào ." Mẹ Quách bĩu môi," Tao còn không biết mi đấy ! "
Từ nhỏ đã ghê gớm, đám con trai trong lớp không ai dám bắt nạt nó. Thằng em trai vạm vỡ một mét tám mấy bị nó trừng trị phải nghe lời răm rắp.
" Xí ~~ " Quách Trí ấm ức," Anh ấy bằng lòng nghe lời con đấy, mẹ làm gì chứ !"
Mẹ Quách nghẹn họng.
Bà cũng nhìn ra mà, thằng bé Liêu Viễn kia, thật sự vui vẻ nghe lời con gái bà. Không có chút nào là miễn cưỡng cả.
Điều này quả thật khiến người ta ...... chua nha !
Bà liền hầm hừ hai tiếng, không để ý đến Quách Trí nữa .
" Aizz, mẹ. Đừng giận mà, mẹ. Trêu mẹ thôi mà ....." Quách Trí làm nũng, đứng trên giường ôm ghì lấy vai mẹ mình.
"........." Mẹ Quách hít một hơi," Mi muốn đè chết tao hả !"
Quách Trí vui vẻ, lúc này mới vội vàng buông ra. Ngồi khoanh chân trên giường, cắn liền hai miếng táo nhai rôm rốp, nuốt xuống rồi hỏi :" Mẹ, sao mẹ chấp nhận Liêu Viễn dễ dàng vậy ?"
" Hử?"
" Mẹ nói cho con biết đi, có phải chính là mẹ thấy Liêu Viễn đẹp trai không ?" Quách Trí lại đè lên lưng mẹ cô .
" ..........Xuống !" Mẹ Quách mạnh miệng," Tao là người nông cạn như vậy sao ?"
" Con cảm thấy nha, thái độ của ba con .... vẫn khá là bình thường . Mẹ á ...... chấp nhận quá dễ dàng, nên tránh sao được con không nghĩ nhiều." Quách Trí phân tích như đúng rồi," Nói sao thì, đây là thế giới trọng nhan sắc."
" Bớt nói vớ vẩn đi." Mẹ Quách hậm hực.
Bà đứng lâu nên mỏi lưng. Ngồi xuống giường, gấp quần áo từng cái một gọn gàng.
"Chỉ là tao nghĩ thông suốt ." Bà bảo," Mi ấy, chính là một người số khổ. Mi mà lập gia đình rồi thì số khổ. Tao cũng nghĩ kỹ càng rồi, dù sao thì mi có thể tự mình kiếm được tiền, có nhà có xe. Vậy thay vì, ngày ngày làm việc vất vả trở về nhà còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc con nhỏ,làm việc nhà, còn bị người ta chén cá chọn canh. Hoặc là vì chăm sóc con cái mà từ bỏ công việc, để người đàn ông nắm giữ toàn bộ tài chính, chỉ có thể nghe theo người đàn ông và phải nhìn nét mặt nó. Không bằng, tiền mà mi tự kiếm được, tìm một người đàn ông có thể hầu hạ mi, có thể chăm sóc con cái của mi."
Quả thực là Quách Trí không thể tin được.
Trong hai năm qua, thực sự cũng vì chuyện coi mắt này mà cô bị mẹ mình ép sắp điên luôn. Cô không bao giờ có thể ngờ được, đời này có thể nghe được mẹ mình nói ra lời động lòng người cực kỳ như vậy !
Trình độ suy nghĩ này, nhận thức cuộc đời này, đã nâng lên cấp độ toàn diện và vượt qua rất nhiều cảnh giới rồi. Đây nhất định là.....
" Mẹ ! Mẹ thật là ..........sáng suốt !" Quách Trí ôm mẹ mình đong đưa.
Nếu sáng suốt sớm chút thì tốt rồi, hai năm này cô cũng không phải đi coi mắt khổ sở như vậy, và cũng không phải chịu nhiều áp lực tinh thần như vậy.
" Buông ra, buông ra !" Mẹ Quách ghét bỏ gạt taoy cô ra.
Bức bí một hồi rồi nói :" Tao cũng là bị những người này làm cho ghê tởm."
" Ai vậy ạ ? Ai làm mẹ ghê tởm thế ?" Quách Trí kỳ quái hỏi.
" Cái thằng mà Phương Phương giới thiệu cho mi đó, mi còn nhớ không ?"
" Phương Phương ?.....Dì Phương ấy hả ?"
" Mi đừng gọi cô tao là dì, mi không có dì nào như vậy cả! Tao và cô tao ! Đã cắt đứt quan hệ rồi !" Mẹ Quách nói bằng giọng căm hận.
Quách Trí có chút mờ mịt :" Sao vậy ạ ?"
" Chính là vì thằng kia. Mi còn nhớ thằng đó chứ ?" Mẹ Quách hỏi.
Quách Trí coi mắt quá nhiều, lục trí nhớ mãi cuối cùng cũng nhớ ra số hiệu này." Ò! Tên đó hả? Siêu nhàm chán, Con nói mẹ biết nhé ! Xét hỏi con y như tra hỏi phạm nhân ấy, hỏi nhà nè, hỏi xe nè, rồi hỏi khoản vay hàng tháng, hỏi thu nhập! Con nói mẹ biết chứ lúc ấy con muốn điên lên được."
Giờ nhớ lại mà Quách Trí vẫn còn cảm thấy tên đó lôi thôi.
"Vừa coi mắt xong, con liền gọi điện thoại ngay cho Thanh Hạ, điên cuồng phun một trận, con mới thấy nhẹ người." Cô nói," Con đã nghĩ cả rồi, nếu anh ta gọi điện thoại lại cho con, nên từ chối anh ta thế nào con cũng đã nghĩ xong cả rồi. Hóa ra ........Người ta vậy mà không để con vào mắt. Ha ha Thật là, cao hơn con một chút, cũng chẳng đẹp trai mấy, kiếm tiền thì ..... con nói thật nè mẹ, không nhiều bằng con đâu, vậy mà còn coi thường con."
Mẹ Quách im lặng một lúc rồi nói :" Coi trọng mà."
" Hả ?"
"Nó không gọi điện thoại cho mi. Mà để Phương Phương gọi thẳng điện thoại cho tao ra điều kiện . Nói là nhà của mi thêm tên của nó vô, thì sẽ kết hôn với mi. Phương Phương nói là sợ người trong nhà kêu mi để nhà lại cho em trai."
Quách Trí :"........"
Bà mẹ nó !
Mặt lớn thế nào chứ ???
" Vậy ...... " Ông ta thất thần chốc lát, cuối cùng vẫn nhớ ra với tư cách một người cha, ít nhiều cũng nên nói gì đó ," Nhà gái đó, điều kiện thế nào ?"
" Cô ấy có một em trai, nhà có bốn người, đều rất tốt." Liêu Viễn đáp, " Cha mẹ cô ấy đều học đại học, người trong nhà đều có học vấn cao."
Anh cũng nói luôn cô là người ở đâu.
" Ò ò, vậy ..... có hơi với cao à ?" Xem ra ông ta cũng có chút biết thân biết phận.
Liêu Viễn im lặng một hồi, " vâng ", một tiếng rồi nói :" Là trèo cao ạ."
" Tốt nhất vẫn nên tìm một người môn đăng hộ đối thôi." Ông ta không nhịn được nói," Tốt nghiệp trung học là được rồi."
Nghe vậy, Liêu Viễn hít sâu một hơi rồi hỏi vặn ông ta :" Con có thể tìm được tốt hơn, tại sao phải chấp nhận thua kém ?"
Ông ta cảm thấy thời gian này, thằng con cả đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ giọng điệu của nó nói với ông không giống trước kia lắm. Hình như là ..... kể từ chuyện sau khi ông nhập viện ......
Ông ta đã nghe nói đến chuyện sau đó nó bị chủ nhà đuổi ra ngoài vì không trả được tiền thuê nhà. Ông ta cũng biết nó đã ngay lập tức chuyển toàn bộ số tiền mình có về cho vợ ông ta, mà trên thực tế họ không cần nhiều như vậy.
Ông ta liền có hơi chột dạ, giải thích rằng :" Phụ nữ mà mạnh mẽ quá thì khó mà hòa hợp được. Chỗ nào mày cũng bị chèn ép thì cuộc sống sẽ không được thoải mái." Lời này của ông ta thật ra có phần xem như tâm huyết.
Vợ ông ta ỷ vào trẻ đẹp, quản lý ông ta hết sức chặt chẽ. Hồi ông ta còn trẻ, ung dung tự tại biết bao, hiện giờ nhớ lại như cơn mơ. Chơi bời thế nào đi chăng nữa thì về nhà vẫn có cơm canh nóng hổi, còn có người tươi cười chào đón, đặt vào hiện tại, căn bản là không thể.
Ông ta biết, người vợ này sẵn lòng theo ông ta , là vì dáng vẻ ông ta đẹp. Suy bụng ta ra bụng người, ông ta đoán cô bạn gái bằng cấp đại học của thằng con ông, khẳng định là coi trọng khuôn mặt của nó.
Ai bảo dáng vẻ thằng con này của ông còn đẹp hơn cả ông chứ.
Thế mà hiếm khi ông thành tâm từ đáy lòng, nhưng lại không được thằng con này đón nhận.
Liêu Viễn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Không biết nói là thất vọng hay là gì . Cũng có thể là thất vọng quá nhiều đã trở thành tê dại.
Người đàn ông sinh ra anh, biết anh có được đối tượng tốt để kết hôn, nhưng lại nói với anh rằng, tìm một người tốt nghiệp trung học là được rồi .....
Tại sao mà trước giờ anh vẫn luôn suy sụp như vậy ? Đó là vì anh vẫn luôn biết trên đời này không có ai kỳ vọng vào anh cả.
Anh có sống tốt hay không, chẳng ai quan tâm cả.
Thế nên, trong xương cốt của anh liền bừng lên ý nghĩ việc hỏng rồi thì quan tâm làm mẹ gì(*). Sống được ngày nào hay ngày đó, kiếm được ngày nào hay ngày đó. Không chết đói là được.
(*)Gốc là 破罐子破摔Nghĩa đen: Bình sứt chẳng cần giữ gìn, nghĩa bóng: chỉ những thứ/chuyện/sự việc đã bị hư, hỏng rồi thì không cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao thì ra.
Hôm nay, chẳng qua cũng là trải nghiệm lại cảm giác đó mà thôi.
Thế giới xám xịt, bầu trời đầy mây.
Chỉ là lần này, cảm giác đó sẽ không đè bẹp anh được nữa.
Bởi vì anh đã có Quách Trí.
Quách Trí giống như một nhúm lửa và một chùm nắng. Có cô, thế giới của anh trở nên tươi sáng, và bầu trời của anh đã có màu sắc.
Trái tim trống rỗng dường như được nâng đỡ.
Sự tồn tại của cô cho anh biết, anh có một tương lai đáng kỳ vọng, và anh có thể giành được hạnh phúc.
Chỉ cần cố gắng !
" À......... mà, vậy máy chơi game ....." Ông ta đột nhiên nhớ ra ý đồ gọi cuộc điện thoại này, nhớ tới lời hứa với thằng con trai nhỏ, vì thế lại vòng về chủ đề ban đầu.
" Ba ......." Nhưng Liêu Viễn ngắt lời ông ta, trầm giọng hỏi ông ta," Nếu con kết hôn, ở nhà có thể cho bao nhiêu sính lễ ?"
" Hả ?" Ông ta bất ngờ, bị vấn đề này làm cho sửng sốt.
" Hai vạn hai, bốn vạn bốn, sáu vạn sáu, tám vạn tám,..... Ở nhà có thể cho khoản nào ?" Liêu Viễn đang nói chính là phong tục địa phương chỗ nhà anh.
" Cái này ........ cái này ..........." Ông ta ngập ngừng.
" Có thể mua nhà cho con hay không ?" Liêu Viễn tiếp tục hỏi," Hay là trả giúp phần nào ? Hoặc là chi phí sửa sang lại?"
Ông ta không trả lời được. Một lúc sau mới bảo :" Tao phải ..... bàn bạc với dì Vương của mày đã ....."
Thực ra trong tay ông ta không có tiền, không chỉ giao nộp tiền lương cho vợ, mà của cải trong nhà hay tiền gửi ngân hàng cũng bị vợ ông ta nắm hết trong tay.
" Bà ta có thể cho một xu sao ?" Liêu Viễn hỏi bằng giọng nói trúng tim đen.
Nửa câu ông ta cũng không đáp lại được. Vì ông ta và anh đều biết, một xu tiền bà ta cũng sẽ không cho anh.
" Bà ta không cho đâu." Liêu Viễn giống như lẩm bẩm một mình," Tiền trong nhà một xu cũng sẽ không cho con. Nhưng con phải kết hôn, con phải có sính lễ, con phải mua nhà, con còn phải có xe. Thế nên ........"
Anh dừng lại một lát, nhẹ nhàng tuyên bố với ông ta :" Tiền của con phải để dành lại hết, không thể tiêu xài hoang phí nữa. Ba, ba hiểu chứ ?"
Ông ta im lặng hồi lâu, rồi trả lời bằng giọng vừa lộn xộn vừa chua chát :" Hiểu. Mày ..... mày tự chăm sóc mình cho tốt. Tao, tao cúp trước đây ...."
Liêu Viễn đứng bên giường một lúc, vuốt gương mặt.
***
Ở một phòng khác, Quách Trí thì lại vừa gặm táo, vừa giúp mẹ cô gấp quần áo mới kéo vào. Kết quả lại khiến mẹ cô thêm phiền.
" Đi đi đi, một là mi ăn, một là mi làm. Chứ mi đừng có vừa ăn vừa làm. Quần áo mới giặt khô sạch sẽ xong, taoy kia của mi đừng có mà đụng bừa vào nữa !" Mẹ già đuổi cô đi.
"Lòng tốt không được đền đáp." Quách Trí lườm trắng mắt, rồi nằm luôn ra giường vắt chân lên, gặm táo hết sức là vui vẻ.
" Trước kia mi cũng đâu có lười như này, gần đây càng ngày càng chảy thây ra. Tao thấy đều là được Tiểu Liêu chiều quen rồi. !" Mẹ Quách lầu bầu, túm lấy một cái áo, quật lên chân cô," Mi nói coi, có phải là bình thường cũng chỉ có mình Tiểu Liêu làm việc thôi phải không ?"
Quách Trí chột dạ, gân cổ lên :" Con cũng hỗ trợ mà ...."
" Giống như hiện giờ giúp tao ấy hả ?" Mẹ Quách châm chọc .
" Sao chứ ! Anh ấy không cho con làm mà !" Quách Trí bắt đầu đổ lỗi.
Mẹ Quách hừ một tiếng, nhớ tới cuộc sống của con gái thời gian này........Không hề làm gì cả, cơm nóng thức ăn nóng mỗi ngày, nghe nói còn có canh uống, nghe nói đồ ăn sáng mỗi tuần không lặp lại.....
Lại còn ngày ngày có sắc đẹp bầu bạn .....
Ôi chao, người làm mẹ cũng không kìm được mà cõi lòng chua loét !
Thật đúng là ngốc có phúc của ngốc mà !
" Mi ấy ....." Bà không khỏi càm ràm ," Đối với Liêu Viễn tốt chút đi."
Quách Trí " hơ " một tiếng:" Con đối với anh ấy ..... có chỗ nào không tốt chứ ? Mẹ nói đi ."
" Hừ, bớt làm ra vẻ với tao. Mi thấy Tiểu Liêu đó, gì cũng nghe mi hết, vừa nhìn thì đã biết bình thường chắc chắn mi ghê gớm đến mức nào ." Mẹ Quách bĩu môi," Tao còn không biết mi đấy ! "
Từ nhỏ đã ghê gớm, đám con trai trong lớp không ai dám bắt nạt nó. Thằng em trai vạm vỡ một mét tám mấy bị nó trừng trị phải nghe lời răm rắp.
" Xí ~~ " Quách Trí ấm ức," Anh ấy bằng lòng nghe lời con đấy, mẹ làm gì chứ !"
Mẹ Quách nghẹn họng.
Bà cũng nhìn ra mà, thằng bé Liêu Viễn kia, thật sự vui vẻ nghe lời con gái bà. Không có chút nào là miễn cưỡng cả.
Điều này quả thật khiến người ta ...... chua nha !
Bà liền hầm hừ hai tiếng, không để ý đến Quách Trí nữa .
" Aizz, mẹ. Đừng giận mà, mẹ. Trêu mẹ thôi mà ....." Quách Trí làm nũng, đứng trên giường ôm ghì lấy vai mẹ mình.
"........." Mẹ Quách hít một hơi," Mi muốn đè chết tao hả !"
Quách Trí vui vẻ, lúc này mới vội vàng buông ra. Ngồi khoanh chân trên giường, cắn liền hai miếng táo nhai rôm rốp, nuốt xuống rồi hỏi :" Mẹ, sao mẹ chấp nhận Liêu Viễn dễ dàng vậy ?"
" Hử?"
" Mẹ nói cho con biết đi, có phải chính là mẹ thấy Liêu Viễn đẹp trai không ?" Quách Trí lại đè lên lưng mẹ cô .
" ..........Xuống !" Mẹ Quách mạnh miệng," Tao là người nông cạn như vậy sao ?"
" Con cảm thấy nha, thái độ của ba con .... vẫn khá là bình thường . Mẹ á ...... chấp nhận quá dễ dàng, nên tránh sao được con không nghĩ nhiều." Quách Trí phân tích như đúng rồi," Nói sao thì, đây là thế giới trọng nhan sắc."
" Bớt nói vớ vẩn đi." Mẹ Quách hậm hực.
Bà đứng lâu nên mỏi lưng. Ngồi xuống giường, gấp quần áo từng cái một gọn gàng.
"Chỉ là tao nghĩ thông suốt ." Bà bảo," Mi ấy, chính là một người số khổ. Mi mà lập gia đình rồi thì số khổ. Tao cũng nghĩ kỹ càng rồi, dù sao thì mi có thể tự mình kiếm được tiền, có nhà có xe. Vậy thay vì, ngày ngày làm việc vất vả trở về nhà còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc con nhỏ,làm việc nhà, còn bị người ta chén cá chọn canh. Hoặc là vì chăm sóc con cái mà từ bỏ công việc, để người đàn ông nắm giữ toàn bộ tài chính, chỉ có thể nghe theo người đàn ông và phải nhìn nét mặt nó. Không bằng, tiền mà mi tự kiếm được, tìm một người đàn ông có thể hầu hạ mi, có thể chăm sóc con cái của mi."
Quả thực là Quách Trí không thể tin được.
Trong hai năm qua, thực sự cũng vì chuyện coi mắt này mà cô bị mẹ mình ép sắp điên luôn. Cô không bao giờ có thể ngờ được, đời này có thể nghe được mẹ mình nói ra lời động lòng người cực kỳ như vậy !
Trình độ suy nghĩ này, nhận thức cuộc đời này, đã nâng lên cấp độ toàn diện và vượt qua rất nhiều cảnh giới rồi. Đây nhất định là.....
" Mẹ ! Mẹ thật là ..........sáng suốt !" Quách Trí ôm mẹ mình đong đưa.
Nếu sáng suốt sớm chút thì tốt rồi, hai năm này cô cũng không phải đi coi mắt khổ sở như vậy, và cũng không phải chịu nhiều áp lực tinh thần như vậy.
" Buông ra, buông ra !" Mẹ Quách ghét bỏ gạt taoy cô ra.
Bức bí một hồi rồi nói :" Tao cũng là bị những người này làm cho ghê tởm."
" Ai vậy ạ ? Ai làm mẹ ghê tởm thế ?" Quách Trí kỳ quái hỏi.
" Cái thằng mà Phương Phương giới thiệu cho mi đó, mi còn nhớ không ?"
" Phương Phương ?.....Dì Phương ấy hả ?"
" Mi đừng gọi cô tao là dì, mi không có dì nào như vậy cả! Tao và cô tao ! Đã cắt đứt quan hệ rồi !" Mẹ Quách nói bằng giọng căm hận.
Quách Trí có chút mờ mịt :" Sao vậy ạ ?"
" Chính là vì thằng kia. Mi còn nhớ thằng đó chứ ?" Mẹ Quách hỏi.
Quách Trí coi mắt quá nhiều, lục trí nhớ mãi cuối cùng cũng nhớ ra số hiệu này." Ò! Tên đó hả? Siêu nhàm chán, Con nói mẹ biết nhé ! Xét hỏi con y như tra hỏi phạm nhân ấy, hỏi nhà nè, hỏi xe nè, rồi hỏi khoản vay hàng tháng, hỏi thu nhập! Con nói mẹ biết chứ lúc ấy con muốn điên lên được."
Giờ nhớ lại mà Quách Trí vẫn còn cảm thấy tên đó lôi thôi.
"Vừa coi mắt xong, con liền gọi điện thoại ngay cho Thanh Hạ, điên cuồng phun một trận, con mới thấy nhẹ người." Cô nói," Con đã nghĩ cả rồi, nếu anh ta gọi điện thoại lại cho con, nên từ chối anh ta thế nào con cũng đã nghĩ xong cả rồi. Hóa ra ........Người ta vậy mà không để con vào mắt. Ha ha Thật là, cao hơn con một chút, cũng chẳng đẹp trai mấy, kiếm tiền thì ..... con nói thật nè mẹ, không nhiều bằng con đâu, vậy mà còn coi thường con."
Mẹ Quách im lặng một lúc rồi nói :" Coi trọng mà."
" Hả ?"
"Nó không gọi điện thoại cho mi. Mà để Phương Phương gọi thẳng điện thoại cho tao ra điều kiện . Nói là nhà của mi thêm tên của nó vô, thì sẽ kết hôn với mi. Phương Phương nói là sợ người trong nhà kêu mi để nhà lại cho em trai."
Quách Trí :"........"
Bà mẹ nó !
Mặt lớn thế nào chứ ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.