Chương 51
Getnhat_Khongthatlong
17/10/2013
Sáng sớm sân trường lại bắt đầu tấp nhập học sinh. Những nhóm người tụm
năm tụm bảy dưới sân trường càng nhiều. Họ nói chuyện vui vẻ cười đùa
với nhau vì một câu nói nào đó hay câu chuyện về bộ phim nào đó. Bỗng
ngoài cổng trường chiếc ô tô BMW sang trọng đen bóng tiến thẳng vào bãi
đỗ của trường. Ko ít người trầm trò khen ngợi và người mộ. Người con gái từ trên xe bước xuống càng gây chú ý nhiều hơn. Vẫn bộ đồng phục Bình
thương nhưng khi được người con gái ấy mặc vào nó lại khác đi . Trong
như những đồ hiệu mới nhất của năm nay. Cửa xe còn lại cũng được mở ra , người con gái kia vui vẻ bước xuống chứ ko giống như người con gái xinh đẹp lúc nãy, nhìn vào cô mọi người sẽ luôn cảm thấy vui vẻ hơn.
Từ cổng trường những chiếc xe quen thuộc với học sinh ở đây cũng lần lượt xuất hiện , nó liếc nhìn hờ hững rồi quay lưng bỏ vào lớp, Zan phải tất tả chạy theo sau nó mà chưa kịp chào ỏi ai cả. Từ phía sau nó nó 2 người con trai cứ mãi dõi theo nó từ lúc ngồi trong xe . Một ánh mắt đau buồn và hối hận, một ánh mắt mong muốn và khát khao.
Giờ học lại bắt đầu với những giáo án dày cợm của giáo viên. Nhưng chắc gì đã có ai chịu lắng nghe bài giảng. Nhưng giáo viên vẫn hăng say giảng bài vì phái cuối lớp có một người con gái nhỏ nhắn vẫn rất chú tâm vào màn hình máy tính giống như đang lắng nghe thầy cô giảng bài vậy. Nhưng nêu biết sự thật việc đang làm của nó chắc hẳn giáo viên sẽ rất hối hận đây. Nó vẫn cứ chú ý vào máy tính của mình mà ko hề quan tâm đến xung quanh. Bàn tay nhanh nhẹn lướt nhanh trên bàn phím, ko ai biết nó đang làm gì và đang nghĩ gì cả.
Người con trai ngồi phía trước nó thì cứ ngó ra ngoài cửa sổ từ khi bắt đầu tiết học đến giờ. Ngay cả Dũng khí quay xuống nhìn nó hắn cũng ko có. Hắn tự cười bản thân mình thật nhút nhát, thật ngu ngốc. Quan hệ của hắn và nó đang tốt đẹp vậy mà chỉ vài ba phút nông nỗi đã phá tan tất cả. Ngay cả lời xin lỗi hắn cũng ko dám mở miệng .
Hôm nay, ko khí của lớp học vô cùng nặng nề nhưng ko hiểu lí do là vì sao cả. Tất cả mọi người như đang cảm thấy áp lức gì đó vô hình đè nặng lên mình thôi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, như giả thoát cho tất cả mọi người trong lớp học này. Ai nấy điều ko khỏi thở phào nhẹ nhõm mà đi ra ngoài. Nó vẫn vậy bàn tay ko hề dịch chuyển khỏi bàn phí mắt vẫn ko hề dao động. Đột nhiên màn hình của nó tối om, khó chịu ngước nhìn người con trai trước mặt đang nở nụ cười sáng chói, nó nhăn mặt:
-" Chuyện gì đây?".
-" Đi ăn thôi! Chắc cậu chưa ăn gì nhỉ?". Jen vui vẻ , ko Cần đợi nó trả lời cậu đã kéo tay nó đi nhanh ra khỏi lớp học trước sự ngỡ ngàng của Zan. Nó... Ko hề phản kháng.
Hắn ngồi đó 2 tay nắm chặt thành quyền, khó chịu đứng dậy bước ra ngoài. Hắn cần nơi để thở.
Người con gái ngồi bàn trên , lén lút nở nụ cười ma quái. Kế hoạch bước đầu thành công ngoài mong đợi, tuy cô có bỏ ra chút đâu đớn nhưng lại thu về hiệu quả cao. Như vậy cũng ko lỗ.
-" Đợi đó! Chưa xong đâu. Anh Kan là của tao, cho dù mày có làm gì anh ấy cũng sẽ mãi là của tao thôi.". Sam nói thầm trong lòng. Bờ môi ko tự chủ nở nụ cười đắc thắng.
Nhưng cô ko hề biết rằng nhưngc huyện sao này sẽ xảy đến với mình khi dám đụng đến nó.
*******
Hắn đi thẳng ra phía sau trường, nơi đây có lẽ là nơi yên tĩnh nhất trong giờ này. Lang thang bên hàng cây trong vườn, nhìn lại gốc cây gần đó làm hắn nhá đến người con gái lạnh lùng đã phải tất tả như thế nào để tìm kiếm sợi dây chuyền. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt. Rồi đến sự nhờ vã tưởng chừng như ko đồng ý của cô. Tiếp sau đó là những ngày vui vẻ bên nhau. Nhưng nghĩ đến đây làm hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, cũng chỉ tại hắn mà những việc đó bây giờ chỉ còn là những kĩ niệm.
Ngồi xuống gốc cây gần đó , hắn từ từ khép mắt lại. Những hình ảnh khi ở bên nó lần lượt hiện về như một cuộn phim chiếu chậm. Làn gió nhẹ nhàng khẽ mơn trớ hắn. Cảm giác này thật bình yên. Cợt mở bừng mắt, chẳng lẽ hắn lại chấp nhận buông tay nó như vậy sao? Như vậy có đáng ko? Chẳng lẽ hắn có thể chịu đựng được khi nhìn thấy nó ở bên Jen ?
Không!
Câu trả lời đó xuất phát từ chính trái Tim của hắn. Hắn phải dành lại nó , bằng mọi cách cho dù có từ bỏ thứ gì đi chăng nữa.
Đứng thẳng người dậy, hắn phủi đi lớp đất dính trên quần áo của mình, gương mặt tràn đầy quyết tâm . Hắn cuối cùng cũng tìm được con người thật của mình.
Giờ học lại bắt đầu, hắn bước vào lớp đang định bắt chuyện với nó nhưng lại chẳng thấy nó đâu. Nhưng Jen thì lại ngồi ở đó. Hắn bước lại chỗ Jen , vội lên tiếng hỏi:
-" Yun đâu rồi? ".
-" Chuyện của cậu sao?". Jen lạnh lùng trả lời. Việc gì anh phải nói cho hắn biết nó đang ở đâu.
-" Tôi có chuyện cần nói với cô ấy cậu có thể cho tôi biết cô ấy ở đâu ko?". Đây là lần đầu tiên cậu xuống nước với Jen.
Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tái độ của người đang đứng trước mặt mình nhưng Jen nhanh chóng nở nụ cười khinh khỉnh như thách thức.
-" Sao? Có phải công tử kiêu ngạo thường ngày ko đây? Tôi rất ngạc nhiên đấy! Nhưng biết sau bây giờ , Yun lại ko muốn cậu biết cô ấy đang ở đâu. Xin lỗi tôi ko nói được!". Giọng điệu chế nhạo Jen ko ngần ngại mà châm chọc hắn.
-" Cậu... " uất ức ko nói được lời nào. Hắn cũng bào chỗ của mình và ngồi xuống. Có lẽ nó chỉ đi đâu đó giờ về cậu cũng sẽ gặp nó thôi.
Zan ngồi đó nghe hết cuộc nói chuyện của hai người họ. Nhưng bây giờ ngay cả nhỏ cũng ko biết phải làm sao nữa. Có lẽ mọi chuyện cứ để cho nó tự quyết định thôi. Cô ko muốn làm mọi chuyện rắc rối hơn nữa. Nhưng lúc nãy nó có nhắn tin với Zan rằng nó hơi mệt nên đã đi tìm chỗ ngủ có lẽ giờ ra về sẽ quay về lớp nên Zan cũng yên tâm. Nó luôn vậy mà. Có lẽ thà nó quay về như lúc trước tuy ko nói nhưng cô vẫn hiểu nó đang nghĩ gì. Còn bây giờ cô ko tài nào hiểu được nó. Phải chi có hai người đó....
********
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên kéo nó ra khỏi giấc ngủ say nồng. Tối qua nó đã quá mệt mõi khi cả đêm ko ngủ lại còn khóc trước mộ mẹ nó nữa chứ. Nên khi lên sân thượng này giấc ngủ đến với nó khá dễ dàng. Đứng dậy phủi đi lớp bụi bám lên quần áo , nó bước thẳng xuống cầu thang. Do mới ngủ dậy nên dầu nó có cảm giác hơi choáng, ko hiểu sao nó lại va phải một người suýt ngã , cũng mai còn trụ lại được. Ngước mặt nhìn người vừa đụng phải nó đang định mở miệng xin lỗi , thì đột nhiên lại nuốt vào trong khi nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh của Sam. Gương mặt nó đanh lại và tở về lạnh lùng.
-" Sao? Ko định xin lỗi à! Hay đang tỏ ra đáng thương để người khác thương hại mình?". Sam giễu cợt nó.
-" Tại sao chứ? Lời xin lỗi của tôi ko lãng phí cho những hạn người ko đáng nhận được.". Nó cũng ko vừa.
-" Với hạn người như mày thì làm sao có thể có khả năng dành anh Kan của tao. Chỉ có chút nhan sắc mà bài đặt trèo cao hả.". Sam dở giọng khinh thường nó.
-" Đỡ hơn một số loại người khiến cho chó cũng phải cười vì có loại người cũng ko bằng nó!".
-" Mày...". Sam ức chế ko nói được lời nào.
Nó nở nụ cười nữa miệng bước ngang qua Sam. Khi cả hai song song nhau nó khẽ thì thầm vào tai Sam:
-" Mày tường tao sẽ bỏ qua dễ dàng cho mày sao. Chỉ tính việc mày làm hư ảnh mẹ tao thì mày đã ko đáng có mặt trên đời này rồi. Hãy hưởng thụ nhưng ngày này đi. Vì ko còn lâu nữa đâu...".
Khi nói xong nó bước đi thẳng , cố tình huých nhẹ vào vai Sam. Nhỏ đơ người trước câu nói của nó, đột nhiên sóng lưng cảm thấy có cảm giác lạnh lạnh rợn người . Nhanh chóng trở nên tức giận nhỏ quay lại nhìn theo lưng nó hét to.
-" Mày tưởng tao sợ mày à! Tao sẽ chóng mắt lên nhìn mày làm được gì tao!".
Nó ko hề quay lại vẫn bước đi thẳng, nụ cười nữa miệng dần dập tắt chỉ để lại màu đen u ám. Muốn biết nó làm gì? Sẽ nhanh thôi! Kế hoạch của nó đã sắp xong, đến lúc đó nhất định Sam sẽ hối hận về việc mình có mặt trên đời này. Một khi đã ko làm thì thôi nếu nó làm nhất định cô ta ko có ngày ngóc đầu dậy.
*******
Bước thẳng xuống bãi đậu xe, vì lúc nãy Zan nói đã đem cặp của nó xuống dưới rồi. Đang bình thản bước đi đột nhiên có cánh tay kéo nó lại. Khó chịu nhìn người vừa có hành động đó với mình. Nó nhăn mặt:
-" Có chuyện gì?".
-" Tôi có chuyện muốn nói với cậu!". Hăn thở gấp nhìn nó.
Lúc nãy hắn từ trên phòng học nhìn thấy nó đã nhanh chóng chạy đuổi theo nó. Hăn sợ nếu lần này ko nói thì nó và hắn mãi mãi sẽ như hai đường thẳng song song cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi mất.
-" Có chuyện? Nhưng tôi thì ko có gì để nói cả!" Nó lạnh lùng quay đi nhưng chưa đi được mấy bước lại bị hắn giữ lại.
-" Chỉ một lần thôi! Xin cậu đó!"
Nhìn hắn cầu khẩn như vậy trong lòng nó ko khỏi dấy lên cảm giác xót xa. Nó thật sự đã mềm lòng với hắn rồi. Nó im lặng đứng đó ko trả lời, cũng ko quay đi nữa. Hắn thấy nó như vậy liền nở nụ cười tươi tắn, nhanh chóng nói:
-" Tôi xin lỗi cậu! Tôi biết mình đã sai khi lớn trướng với cậu. Nhưng chúng ta có thể qua.....".
-" YUN!!!".
Từ cổng trường những chiếc xe quen thuộc với học sinh ở đây cũng lần lượt xuất hiện , nó liếc nhìn hờ hững rồi quay lưng bỏ vào lớp, Zan phải tất tả chạy theo sau nó mà chưa kịp chào ỏi ai cả. Từ phía sau nó nó 2 người con trai cứ mãi dõi theo nó từ lúc ngồi trong xe . Một ánh mắt đau buồn và hối hận, một ánh mắt mong muốn và khát khao.
Giờ học lại bắt đầu với những giáo án dày cợm của giáo viên. Nhưng chắc gì đã có ai chịu lắng nghe bài giảng. Nhưng giáo viên vẫn hăng say giảng bài vì phái cuối lớp có một người con gái nhỏ nhắn vẫn rất chú tâm vào màn hình máy tính giống như đang lắng nghe thầy cô giảng bài vậy. Nhưng nêu biết sự thật việc đang làm của nó chắc hẳn giáo viên sẽ rất hối hận đây. Nó vẫn cứ chú ý vào máy tính của mình mà ko hề quan tâm đến xung quanh. Bàn tay nhanh nhẹn lướt nhanh trên bàn phím, ko ai biết nó đang làm gì và đang nghĩ gì cả.
Người con trai ngồi phía trước nó thì cứ ngó ra ngoài cửa sổ từ khi bắt đầu tiết học đến giờ. Ngay cả Dũng khí quay xuống nhìn nó hắn cũng ko có. Hắn tự cười bản thân mình thật nhút nhát, thật ngu ngốc. Quan hệ của hắn và nó đang tốt đẹp vậy mà chỉ vài ba phút nông nỗi đã phá tan tất cả. Ngay cả lời xin lỗi hắn cũng ko dám mở miệng .
Hôm nay, ko khí của lớp học vô cùng nặng nề nhưng ko hiểu lí do là vì sao cả. Tất cả mọi người như đang cảm thấy áp lức gì đó vô hình đè nặng lên mình thôi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, như giả thoát cho tất cả mọi người trong lớp học này. Ai nấy điều ko khỏi thở phào nhẹ nhõm mà đi ra ngoài. Nó vẫn vậy bàn tay ko hề dịch chuyển khỏi bàn phí mắt vẫn ko hề dao động. Đột nhiên màn hình của nó tối om, khó chịu ngước nhìn người con trai trước mặt đang nở nụ cười sáng chói, nó nhăn mặt:
-" Chuyện gì đây?".
-" Đi ăn thôi! Chắc cậu chưa ăn gì nhỉ?". Jen vui vẻ , ko Cần đợi nó trả lời cậu đã kéo tay nó đi nhanh ra khỏi lớp học trước sự ngỡ ngàng của Zan. Nó... Ko hề phản kháng.
Hắn ngồi đó 2 tay nắm chặt thành quyền, khó chịu đứng dậy bước ra ngoài. Hắn cần nơi để thở.
Người con gái ngồi bàn trên , lén lút nở nụ cười ma quái. Kế hoạch bước đầu thành công ngoài mong đợi, tuy cô có bỏ ra chút đâu đớn nhưng lại thu về hiệu quả cao. Như vậy cũng ko lỗ.
-" Đợi đó! Chưa xong đâu. Anh Kan là của tao, cho dù mày có làm gì anh ấy cũng sẽ mãi là của tao thôi.". Sam nói thầm trong lòng. Bờ môi ko tự chủ nở nụ cười đắc thắng.
Nhưng cô ko hề biết rằng nhưngc huyện sao này sẽ xảy đến với mình khi dám đụng đến nó.
*******
Hắn đi thẳng ra phía sau trường, nơi đây có lẽ là nơi yên tĩnh nhất trong giờ này. Lang thang bên hàng cây trong vườn, nhìn lại gốc cây gần đó làm hắn nhá đến người con gái lạnh lùng đã phải tất tả như thế nào để tìm kiếm sợi dây chuyền. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt. Rồi đến sự nhờ vã tưởng chừng như ko đồng ý của cô. Tiếp sau đó là những ngày vui vẻ bên nhau. Nhưng nghĩ đến đây làm hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, cũng chỉ tại hắn mà những việc đó bây giờ chỉ còn là những kĩ niệm.
Ngồi xuống gốc cây gần đó , hắn từ từ khép mắt lại. Những hình ảnh khi ở bên nó lần lượt hiện về như một cuộn phim chiếu chậm. Làn gió nhẹ nhàng khẽ mơn trớ hắn. Cảm giác này thật bình yên. Cợt mở bừng mắt, chẳng lẽ hắn lại chấp nhận buông tay nó như vậy sao? Như vậy có đáng ko? Chẳng lẽ hắn có thể chịu đựng được khi nhìn thấy nó ở bên Jen ?
Không!
Câu trả lời đó xuất phát từ chính trái Tim của hắn. Hắn phải dành lại nó , bằng mọi cách cho dù có từ bỏ thứ gì đi chăng nữa.
Đứng thẳng người dậy, hắn phủi đi lớp đất dính trên quần áo của mình, gương mặt tràn đầy quyết tâm . Hắn cuối cùng cũng tìm được con người thật của mình.
Giờ học lại bắt đầu, hắn bước vào lớp đang định bắt chuyện với nó nhưng lại chẳng thấy nó đâu. Nhưng Jen thì lại ngồi ở đó. Hắn bước lại chỗ Jen , vội lên tiếng hỏi:
-" Yun đâu rồi? ".
-" Chuyện của cậu sao?". Jen lạnh lùng trả lời. Việc gì anh phải nói cho hắn biết nó đang ở đâu.
-" Tôi có chuyện cần nói với cô ấy cậu có thể cho tôi biết cô ấy ở đâu ko?". Đây là lần đầu tiên cậu xuống nước với Jen.
Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tái độ của người đang đứng trước mặt mình nhưng Jen nhanh chóng nở nụ cười khinh khỉnh như thách thức.
-" Sao? Có phải công tử kiêu ngạo thường ngày ko đây? Tôi rất ngạc nhiên đấy! Nhưng biết sau bây giờ , Yun lại ko muốn cậu biết cô ấy đang ở đâu. Xin lỗi tôi ko nói được!". Giọng điệu chế nhạo Jen ko ngần ngại mà châm chọc hắn.
-" Cậu... " uất ức ko nói được lời nào. Hắn cũng bào chỗ của mình và ngồi xuống. Có lẽ nó chỉ đi đâu đó giờ về cậu cũng sẽ gặp nó thôi.
Zan ngồi đó nghe hết cuộc nói chuyện của hai người họ. Nhưng bây giờ ngay cả nhỏ cũng ko biết phải làm sao nữa. Có lẽ mọi chuyện cứ để cho nó tự quyết định thôi. Cô ko muốn làm mọi chuyện rắc rối hơn nữa. Nhưng lúc nãy nó có nhắn tin với Zan rằng nó hơi mệt nên đã đi tìm chỗ ngủ có lẽ giờ ra về sẽ quay về lớp nên Zan cũng yên tâm. Nó luôn vậy mà. Có lẽ thà nó quay về như lúc trước tuy ko nói nhưng cô vẫn hiểu nó đang nghĩ gì. Còn bây giờ cô ko tài nào hiểu được nó. Phải chi có hai người đó....
********
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên kéo nó ra khỏi giấc ngủ say nồng. Tối qua nó đã quá mệt mõi khi cả đêm ko ngủ lại còn khóc trước mộ mẹ nó nữa chứ. Nên khi lên sân thượng này giấc ngủ đến với nó khá dễ dàng. Đứng dậy phủi đi lớp bụi bám lên quần áo , nó bước thẳng xuống cầu thang. Do mới ngủ dậy nên dầu nó có cảm giác hơi choáng, ko hiểu sao nó lại va phải một người suýt ngã , cũng mai còn trụ lại được. Ngước mặt nhìn người vừa đụng phải nó đang định mở miệng xin lỗi , thì đột nhiên lại nuốt vào trong khi nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh của Sam. Gương mặt nó đanh lại và tở về lạnh lùng.
-" Sao? Ko định xin lỗi à! Hay đang tỏ ra đáng thương để người khác thương hại mình?". Sam giễu cợt nó.
-" Tại sao chứ? Lời xin lỗi của tôi ko lãng phí cho những hạn người ko đáng nhận được.". Nó cũng ko vừa.
-" Với hạn người như mày thì làm sao có thể có khả năng dành anh Kan của tao. Chỉ có chút nhan sắc mà bài đặt trèo cao hả.". Sam dở giọng khinh thường nó.
-" Đỡ hơn một số loại người khiến cho chó cũng phải cười vì có loại người cũng ko bằng nó!".
-" Mày...". Sam ức chế ko nói được lời nào.
Nó nở nụ cười nữa miệng bước ngang qua Sam. Khi cả hai song song nhau nó khẽ thì thầm vào tai Sam:
-" Mày tường tao sẽ bỏ qua dễ dàng cho mày sao. Chỉ tính việc mày làm hư ảnh mẹ tao thì mày đã ko đáng có mặt trên đời này rồi. Hãy hưởng thụ nhưng ngày này đi. Vì ko còn lâu nữa đâu...".
Khi nói xong nó bước đi thẳng , cố tình huých nhẹ vào vai Sam. Nhỏ đơ người trước câu nói của nó, đột nhiên sóng lưng cảm thấy có cảm giác lạnh lạnh rợn người . Nhanh chóng trở nên tức giận nhỏ quay lại nhìn theo lưng nó hét to.
-" Mày tưởng tao sợ mày à! Tao sẽ chóng mắt lên nhìn mày làm được gì tao!".
Nó ko hề quay lại vẫn bước đi thẳng, nụ cười nữa miệng dần dập tắt chỉ để lại màu đen u ám. Muốn biết nó làm gì? Sẽ nhanh thôi! Kế hoạch của nó đã sắp xong, đến lúc đó nhất định Sam sẽ hối hận về việc mình có mặt trên đời này. Một khi đã ko làm thì thôi nếu nó làm nhất định cô ta ko có ngày ngóc đầu dậy.
*******
Bước thẳng xuống bãi đậu xe, vì lúc nãy Zan nói đã đem cặp của nó xuống dưới rồi. Đang bình thản bước đi đột nhiên có cánh tay kéo nó lại. Khó chịu nhìn người vừa có hành động đó với mình. Nó nhăn mặt:
-" Có chuyện gì?".
-" Tôi có chuyện muốn nói với cậu!". Hăn thở gấp nhìn nó.
Lúc nãy hắn từ trên phòng học nhìn thấy nó đã nhanh chóng chạy đuổi theo nó. Hăn sợ nếu lần này ko nói thì nó và hắn mãi mãi sẽ như hai đường thẳng song song cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi mất.
-" Có chuyện? Nhưng tôi thì ko có gì để nói cả!" Nó lạnh lùng quay đi nhưng chưa đi được mấy bước lại bị hắn giữ lại.
-" Chỉ một lần thôi! Xin cậu đó!"
Nhìn hắn cầu khẩn như vậy trong lòng nó ko khỏi dấy lên cảm giác xót xa. Nó thật sự đã mềm lòng với hắn rồi. Nó im lặng đứng đó ko trả lời, cũng ko quay đi nữa. Hắn thấy nó như vậy liền nở nụ cười tươi tắn, nhanh chóng nói:
-" Tôi xin lỗi cậu! Tôi biết mình đã sai khi lớn trướng với cậu. Nhưng chúng ta có thể qua.....".
-" YUN!!!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.