Chương 24: C24: 24. Gặp Lại
Nguyễn Ngọc
19/05/2022
Ngay ngày hôm sau, anh Mạnh bắt đầu huấn luyện Hoàng Nam bắn súng, lái xe,... sử dụng các thiết bị nghe lén, chụp hình, quay phim... Ban đầu cứ tưởng đây là một tổ chức tự phát tạm bợ, Hoàng Nam lại không ngờ họ lại có trình độ và quy tắc khắt khe như quân đội, lại còn được trang bị rất nhiều máy móc hiện đại mới nhất. Đây thật là tổ chức dân sự?
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
- Wow, đây thật là lần đầu tiên chú em cầm súng à? Ba phát súng trúng hồng tâm. Dọa người quá đáng!
Lời khen ngợi của anh Mạnh cũng là lời Hoàng Nam tự nghi vấn mình. Sao anh cảm thấy khẩu súng quá vừa tay? Hình như...
Đối với các "đồ chơi" do thám, Hoàng Nam học sử dụng nhanh hơn người khác đã đành, vậy mà nhóm anh Mạnh còn phải méo mặt nhờ anh chỉ bảo các bài tập dã trận. Họ như ngư ông bắt được cá vàng! Anh Mạnh hả hê, càng tiếp đãi anh ân cần.
Dừng lại công việc làm thuê, Hoàng Nam cùng Quân tự lập kháng chiến theo dõi những lãnh đạo cao cấp, xâm nhập vào các cơ quan chính quyền tìm thông tin, bí mật..., tổ chức các cuộc ăn trộm máy móc, vũ khí... trong các khu vực quân sự bị niêm phong,... Dù bận rộn đến mấy, anh vẫn duy trì lớp học võ với bọn trẻ. Chúng là dây nối duy nhất của Mai Chi và anh.
Bốn tháng dần trôi qua, người và vật vẫn xoay chuyển theo quỹ đạo của mình. Một con tàu lớn hơn 6000 tấn, trên cuộc du hành hàng hải, cập bến cảng Bạch Dương. Ai nấy đều đang trầm trồ chiêm ngưỡng sự đồ sộ của con tàu thì thấy ông chủ người Pháp xuất hiện, cười cười bắt tay với vài người đồng hương mặc quân phục. Một buổi dạo chơi trên tàu Ngôi Sao từ sông Bạch Dương ra biển kéo dài một ngày một đêm được tổ chức. Nhằm khoe khoang triệt để con tàu với giới giàu có trong và ngoài nước ở Nam Kỳ, tất cả các thế lực lớn nhỏ đều được mời, ngay cả phóng viên báo đài cũng được khuyến khích đến chụp hình, viết tin, quay phim...
Hơn 200 khách mời hứng thú cùng nhau lên tàu Ngôi Sao. Đội phục vụ, đã được bổ sung thêm người bản địa, phải chạy đôn chạy đáo để có thể đáp ứng mọi yêu cầu khó tính.
Khách tham quan được dẫn dạo quanh ba tầng khác nhau của con tàu. Tầng 1, tầng cao nhất, 10 phòng trang hoàng như trong một cung điện hoàng thất. Chỉ có khách có thân phận cao quý mới có thể thuê phòng để tận hưởng không gian riêng tư ở tầng này. Tầng 2 cũng có 10 phòng sang trọng, tinh tế dành cho giới thượng lưu. Đầu bên kia có quán bar, vũ trường nhìn ra một hồ bơi lớn. Phòng ở tầng 3 và tầng trệt phù hợp với tầng lớp bình dân nên phong cách nhẹ nhàng, đơn giản. Hai nhà hàng lớn với hai ẩm thực khác nhau được đặt ở hai tầng này để phục vụ được mọi gu ăn uống.
Hoàng hôn tắt nắng, giữa biển trời bao la, tàu Ngôi Sao chầm chậm lướt đi. Bên trong nhà bếp, không khí cực kì nhộn nhịp. Những món ăn ngon liên tục được đưa ra. Mai Chi bận túi bụi trang trí bắt mắt từng đĩa trước khi chuyển cho bồi bàn.
- Gan ngỗng bàn số 14 xong chưa?
- Đến đây, đến đây...
Mai Chi vừa dứt lời chợt giật mình. Giọng nói này hình như nghe quen quen. Cô ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Hoàng Nam. Ờ... Ngạc nhiên, hai người há hốc miệng nhìn nhau. Đĩa ăn trên tay Mai Chi xém rớt xuống, cũng may mà Hoàng Nam bắt kịp. Anh không nói gì, chỉ cầm lấy đĩa rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng anh, Mai Chi không biết mình đang vui hay đang buồn. Trái đất này nhỏ quá!
Khi những người khách cuối cùng rời bàn, Mai Chi mệt mỏi rời khỏi nhà bếp, hai tay không ngừng xoa bóp hai bả vai. Cô đã làm việc liên tục hơn 7 tiếng, gân cốt đã cứng ngắt từ khi nào. Đang định đi thay áo, một bàn tay từ đâu bất ngờ bịt miệng cô, cả người bị kéo vào phòng trữ dụng cụ lao công. Lưng bị áp chặt vào cánh cửa, Mai Chi trừng mắt nhận ra Hoàng Nam trước mặt.
- Đau, anh muốn gì?
- Anh mới là người muốn hỏi, em làm gì ở đây?
- Làm việc, anh cũng đã thấy rồi mà.
- Làm việc? Ai thì anh tin nhưng tuyệt đối không phải em.
- Anh có ý gì?
- Ở đây chắc chắn có tay chân của cha em, chẳng lẽ em không sợ bị bắt lại.
Mai Chi nhíu mày, Hoàng Nam vẫn là Hoàng Nam, anh vẫn là người hiểu rõ cô nhất.
- Em sẽ nói nếu anh cũng nói mục đích của anh.
- Được.
- Em định mở một chi nhánh khác của quán Mệnh Phát với khẩu vị mới. Thành ra phải đến đây để học lỏm vài món ăn.
- Học? Chứ không phải đang muốn trộm đồ trên tàu?
Câu hỏi của Hoàng Nam làm Mai Chi tức đen mặt. Bộ cô chỉ biết mỗi nghề ăn trộm thôi hay sao? Cô đấm mạnh vào ngực anh, hét lớn.
- Đồ đáng ghét.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
- Wow, đây thật là lần đầu tiên chú em cầm súng à? Ba phát súng trúng hồng tâm. Dọa người quá đáng!
Lời khen ngợi của anh Mạnh cũng là lời Hoàng Nam tự nghi vấn mình. Sao anh cảm thấy khẩu súng quá vừa tay? Hình như...
Đối với các "đồ chơi" do thám, Hoàng Nam học sử dụng nhanh hơn người khác đã đành, vậy mà nhóm anh Mạnh còn phải méo mặt nhờ anh chỉ bảo các bài tập dã trận. Họ như ngư ông bắt được cá vàng! Anh Mạnh hả hê, càng tiếp đãi anh ân cần.
Dừng lại công việc làm thuê, Hoàng Nam cùng Quân tự lập kháng chiến theo dõi những lãnh đạo cao cấp, xâm nhập vào các cơ quan chính quyền tìm thông tin, bí mật..., tổ chức các cuộc ăn trộm máy móc, vũ khí... trong các khu vực quân sự bị niêm phong,... Dù bận rộn đến mấy, anh vẫn duy trì lớp học võ với bọn trẻ. Chúng là dây nối duy nhất của Mai Chi và anh.
Bốn tháng dần trôi qua, người và vật vẫn xoay chuyển theo quỹ đạo của mình. Một con tàu lớn hơn 6000 tấn, trên cuộc du hành hàng hải, cập bến cảng Bạch Dương. Ai nấy đều đang trầm trồ chiêm ngưỡng sự đồ sộ của con tàu thì thấy ông chủ người Pháp xuất hiện, cười cười bắt tay với vài người đồng hương mặc quân phục. Một buổi dạo chơi trên tàu Ngôi Sao từ sông Bạch Dương ra biển kéo dài một ngày một đêm được tổ chức. Nhằm khoe khoang triệt để con tàu với giới giàu có trong và ngoài nước ở Nam Kỳ, tất cả các thế lực lớn nhỏ đều được mời, ngay cả phóng viên báo đài cũng được khuyến khích đến chụp hình, viết tin, quay phim...
Hơn 200 khách mời hứng thú cùng nhau lên tàu Ngôi Sao. Đội phục vụ, đã được bổ sung thêm người bản địa, phải chạy đôn chạy đáo để có thể đáp ứng mọi yêu cầu khó tính.
Khách tham quan được dẫn dạo quanh ba tầng khác nhau của con tàu. Tầng 1, tầng cao nhất, 10 phòng trang hoàng như trong một cung điện hoàng thất. Chỉ có khách có thân phận cao quý mới có thể thuê phòng để tận hưởng không gian riêng tư ở tầng này. Tầng 2 cũng có 10 phòng sang trọng, tinh tế dành cho giới thượng lưu. Đầu bên kia có quán bar, vũ trường nhìn ra một hồ bơi lớn. Phòng ở tầng 3 và tầng trệt phù hợp với tầng lớp bình dân nên phong cách nhẹ nhàng, đơn giản. Hai nhà hàng lớn với hai ẩm thực khác nhau được đặt ở hai tầng này để phục vụ được mọi gu ăn uống.
Hoàng hôn tắt nắng, giữa biển trời bao la, tàu Ngôi Sao chầm chậm lướt đi. Bên trong nhà bếp, không khí cực kì nhộn nhịp. Những món ăn ngon liên tục được đưa ra. Mai Chi bận túi bụi trang trí bắt mắt từng đĩa trước khi chuyển cho bồi bàn.
- Gan ngỗng bàn số 14 xong chưa?
- Đến đây, đến đây...
Mai Chi vừa dứt lời chợt giật mình. Giọng nói này hình như nghe quen quen. Cô ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Hoàng Nam. Ờ... Ngạc nhiên, hai người há hốc miệng nhìn nhau. Đĩa ăn trên tay Mai Chi xém rớt xuống, cũng may mà Hoàng Nam bắt kịp. Anh không nói gì, chỉ cầm lấy đĩa rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng anh, Mai Chi không biết mình đang vui hay đang buồn. Trái đất này nhỏ quá!
Khi những người khách cuối cùng rời bàn, Mai Chi mệt mỏi rời khỏi nhà bếp, hai tay không ngừng xoa bóp hai bả vai. Cô đã làm việc liên tục hơn 7 tiếng, gân cốt đã cứng ngắt từ khi nào. Đang định đi thay áo, một bàn tay từ đâu bất ngờ bịt miệng cô, cả người bị kéo vào phòng trữ dụng cụ lao công. Lưng bị áp chặt vào cánh cửa, Mai Chi trừng mắt nhận ra Hoàng Nam trước mặt.
- Đau, anh muốn gì?
- Anh mới là người muốn hỏi, em làm gì ở đây?
- Làm việc, anh cũng đã thấy rồi mà.
- Làm việc? Ai thì anh tin nhưng tuyệt đối không phải em.
- Anh có ý gì?
- Ở đây chắc chắn có tay chân của cha em, chẳng lẽ em không sợ bị bắt lại.
Mai Chi nhíu mày, Hoàng Nam vẫn là Hoàng Nam, anh vẫn là người hiểu rõ cô nhất.
- Em sẽ nói nếu anh cũng nói mục đích của anh.
- Được.
- Em định mở một chi nhánh khác của quán Mệnh Phát với khẩu vị mới. Thành ra phải đến đây để học lỏm vài món ăn.
- Học? Chứ không phải đang muốn trộm đồ trên tàu?
Câu hỏi của Hoàng Nam làm Mai Chi tức đen mặt. Bộ cô chỉ biết mỗi nghề ăn trộm thôi hay sao? Cô đấm mạnh vào ngực anh, hét lớn.
- Đồ đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.