Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 17
Kid
08/04/2014
Trở lại Ren và Nicky,sau một hỏi vừa chạy vừa hỏi và vừa suy đoán,2 cậu đã chạy về phía ngã mà Tulip và
Layon đã đứng.Nicky nhìn Ren bằng ánh mắt lo lắng nói
_2 nhỏ đó không chạy xuống đấy chứ....em lo quá Ren ơi
_Tại sao lại lo?....Ren ngạc nhiên hỏi
_Tại vì...tại vì....đây là khu vườn cấm của phụ hoàng....
Nicky vừa dứt lời thì Ren và cậu ấy đã dừng lại ở khu đồi trước vườn cấm mà Nicky nhắc đến.Ren lại một lần nữa nhìn qua Nicky hỏi với giọng ngạc nhiên
_Khu vườn cấm....?Là sao....?
_Em không biết....nhưng ai khi nhìn xuống đó dường như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lạ lẫm của nó.Khu vườn này thật sự nguy hiểm đấy anh Ren à....anh nhìn kìa?
Ren quay lại nhìn theo chỉ tay của Nicky và cậu đã thốt lên bất ngờ
_Wow....khu vườn đầy hoa đẹp quá....Nicky....em nhìn kìa....có hoa màu tím,hoa màu đỏ nữa....đẹp chưa.....thế mà em bảo nguy hiểm đấy
Đến đây thì nét mặt lo lắng lại hiện rõ trên Nicky....cậu lắp bắp nói
_Anh Ren,đừng nhìn nữa.Nó nguy hiểm thật sự đó Ren à....đó không phải là khu vườn hồng mà là một cánh đồng Tulip rực rỡ sắc hồng mà.....
_Em chắc chứ....nhưng đây rõ là không phải một cánh đồng Tulip.....Ren lạ lẫm nhìn qua Nicky.Nicky nói
_Đúng....đấy chính là vẻ khác biệt của khu vườn này.À....đúng rồi....phụ hoàng có bảo em,khi chúng ta lạc vào đây thì phải nhắm mắt lại và đọc câu thần chú của cánh cửa này.Lúc đó,khu vườn thực sự sẽ hiện lên.....
_CÂu thần chú ư....nó là gì thế.........Ren hỏi vội Nicky
_Đó là câu thần chú...."Úm ba la....sự thật luôn luôn đúng"....
_HẢ....cái câu thần chú gì nghe ngồ ngộ vậy....Ren lắc đầu nói
_Đọc đi anh....Nicky giục Ren
_Ừ....
Và rồi hai vị hoàng tử nhắm mắt đọc thần chú.Nào ngờ,khi mở mắt ra,cảnh tượng ấy đã khiến Ren và Nicky thốt lên sợ hãi.Không còn khu vườn đẹp đẽ đầy sắc hoa nữa mà thay vào đó,là khu vườn đầy âm u và sương mờ.Những cành cây cổ thụ to đan xen lẫn nhau,dường như chúng đang di chuyển chầm chậm về một phía nào đó.Ren biến đổi sắc mặt giật lùi,và tình cờ,cậu đạp nhầm phải một vật gì đó.Ren từ từ nhìn xuống và nói run run
_2 con nhóc đó đúng là đã xuống đấy rồi Nicky à
Nói xong,Ren cuối xuống nhặt nó lên....đó là chiếc vòng mà cậu đã trao tặng Tulip trong ngày cưới của cậu.Ren xiết chặt chiếc vòng vào tay rồi ra hiệu cho Nicky chạy xuống đó.Ren lẩm bẩm...
_Con heo xấu xí kia....cô không được có chuyện gì xảy ra đâu đó....chúng ta còn chưa đấu xong trận đấu mà....cô phải nhớ đó....còn không tôi không tha cho cô đâu....
Trở lại Tulip,lại một lần nữa,bước chân của Layon dừng lại.Tulip ngạc nhiên khi nhận ra chỗ ấy.Cô nàng nói
_ỦA....đây là.....
_Chính xác,nhưng giờ đâu còn những con tắc kè nữa....Layon gật đầu.
_Layon...layon....tao có cảm giác sợ hãi ở khu vườn này...
_Tao cũng vậy....
_Hay là chúng ta nên...
_Đi thôi...Layon kéo tay Tulip bỏ chạy....
Một lát sau,Layon nói với Tulip
_Mày nhờ nắm chặt tay tao đó nghe chưa Tulip?
Không tiếng trả lời,sự im lặng đáng sợ....điều đó khiên Layon lo lắng nhìn ngoái lại.VÀ rồi
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........
Tiếng thét ấy vang lên,tiếng thét đâm xuyên trái tim Nicky.Cậu hốt hoảng nói
_Không xong rồi,Layon....Layon có chuyện rồi....
_Nicky,em bình tĩnh lại xem...Ren giật tay Nicky và nói.Sau một lúc suy nghĩ,Ren bảo_Em chạy về phía đó đi,chúng ta chia 2 ngã
_Nhưng tại sao?
_Nếu chỉ có tiếng thét Layon thì rõ ràng Tulip và cô bé đã lạc đường,thôi nhanh đi Nicky,
Nicky gật đầu và chạy về ngã đó,nơi tiếng thét phát ra.Trong lòng Nicky bây giờ rối loạn thật sự,tất cả những hình ảnh mỉm cười đáng yêu của Layon hiện lên trong đầu Nicky.Cậu thầm nghĩ
_Em vẫn bình yên chứ Layon......
Trong khi đó,Tulip vẫn chạy theo người mà cô nghĩ là Layon.Tulip lạ lẫm nói
_We....mày có chạy nhầm đường không đó....sao giờ vẫn chưa ra được....sao ...
Tulip không hỏi nữa,cô nàng cảm giác có cái gì đó khác lạ Layon thường ngày.Tulip bắt đầu dừng lại nhưng không ngờ,người đó lại thắt chặt tay Tulip hơn và kéo đi...Tulip có cảm giác đau đớn lạ thường.Cô nàng nhăn mặt
_Layon....đau....thả tay tao ra mau....
Lại một lần nữa im lặng,Tulip kéo vội người đó về phía mình và rồi.....
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng thét thứ 2 vang lên trong chưa đầy 5 phút. Ren giật thót mình và nắm xiết chặt chiếc vòng của Tulip hơn.Ren bây giờ mồ hôi nhễ nhại,hơi thở gấp gáp hơn,cậu cứ suy nghĩ về viễn cảnh Tulip sẽ xảy ra chuyện gì không thôi.....Ren thét to
_Tulip ơi....cô không sao chứ....Tulip.....
Ở ngoài kia,khi tiếng thét Tulip vừa vang lên,một tiếng xoảng của ly bể đã khiến mọi người đưa mắt nhìn.Pyo đứng đấy sững sờ và lẩm nhẩm
_Không xong rồi....2 em ấy bị nạn rồi.....lại là vườn hoa ấy ư....
Và rồi Pyo hướng về phía ngả vườn hoa mà chạy một mạch không còn để ý đến những ánh mắt xung quanh nữa.Và vì thế mà cậu không hề nhận ra có một ánh mắt đầy nghi ngoặc đang nhìn mình...................
_2 nhỏ đó không chạy xuống đấy chứ....em lo quá Ren ơi
_Tại sao lại lo?....Ren ngạc nhiên hỏi
_Tại vì...tại vì....đây là khu vườn cấm của phụ hoàng....
Nicky vừa dứt lời thì Ren và cậu ấy đã dừng lại ở khu đồi trước vườn cấm mà Nicky nhắc đến.Ren lại một lần nữa nhìn qua Nicky hỏi với giọng ngạc nhiên
_Khu vườn cấm....?Là sao....?
_Em không biết....nhưng ai khi nhìn xuống đó dường như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lạ lẫm của nó.Khu vườn này thật sự nguy hiểm đấy anh Ren à....anh nhìn kìa?
Ren quay lại nhìn theo chỉ tay của Nicky và cậu đã thốt lên bất ngờ
_Wow....khu vườn đầy hoa đẹp quá....Nicky....em nhìn kìa....có hoa màu tím,hoa màu đỏ nữa....đẹp chưa.....thế mà em bảo nguy hiểm đấy
Đến đây thì nét mặt lo lắng lại hiện rõ trên Nicky....cậu lắp bắp nói
_Anh Ren,đừng nhìn nữa.Nó nguy hiểm thật sự đó Ren à....đó không phải là khu vườn hồng mà là một cánh đồng Tulip rực rỡ sắc hồng mà.....
_Em chắc chứ....nhưng đây rõ là không phải một cánh đồng Tulip.....Ren lạ lẫm nhìn qua Nicky.Nicky nói
_Đúng....đấy chính là vẻ khác biệt của khu vườn này.À....đúng rồi....phụ hoàng có bảo em,khi chúng ta lạc vào đây thì phải nhắm mắt lại và đọc câu thần chú của cánh cửa này.Lúc đó,khu vườn thực sự sẽ hiện lên.....
_CÂu thần chú ư....nó là gì thế.........Ren hỏi vội Nicky
_Đó là câu thần chú...."Úm ba la....sự thật luôn luôn đúng"....
_HẢ....cái câu thần chú gì nghe ngồ ngộ vậy....Ren lắc đầu nói
_Đọc đi anh....Nicky giục Ren
_Ừ....
Và rồi hai vị hoàng tử nhắm mắt đọc thần chú.Nào ngờ,khi mở mắt ra,cảnh tượng ấy đã khiến Ren và Nicky thốt lên sợ hãi.Không còn khu vườn đẹp đẽ đầy sắc hoa nữa mà thay vào đó,là khu vườn đầy âm u và sương mờ.Những cành cây cổ thụ to đan xen lẫn nhau,dường như chúng đang di chuyển chầm chậm về một phía nào đó.Ren biến đổi sắc mặt giật lùi,và tình cờ,cậu đạp nhầm phải một vật gì đó.Ren từ từ nhìn xuống và nói run run
_2 con nhóc đó đúng là đã xuống đấy rồi Nicky à
Nói xong,Ren cuối xuống nhặt nó lên....đó là chiếc vòng mà cậu đã trao tặng Tulip trong ngày cưới của cậu.Ren xiết chặt chiếc vòng vào tay rồi ra hiệu cho Nicky chạy xuống đó.Ren lẩm bẩm...
_Con heo xấu xí kia....cô không được có chuyện gì xảy ra đâu đó....chúng ta còn chưa đấu xong trận đấu mà....cô phải nhớ đó....còn không tôi không tha cho cô đâu....
Trở lại Tulip,lại một lần nữa,bước chân của Layon dừng lại.Tulip ngạc nhiên khi nhận ra chỗ ấy.Cô nàng nói
_ỦA....đây là.....
_Chính xác,nhưng giờ đâu còn những con tắc kè nữa....Layon gật đầu.
_Layon...layon....tao có cảm giác sợ hãi ở khu vườn này...
_Tao cũng vậy....
_Hay là chúng ta nên...
_Đi thôi...Layon kéo tay Tulip bỏ chạy....
Một lát sau,Layon nói với Tulip
_Mày nhờ nắm chặt tay tao đó nghe chưa Tulip?
Không tiếng trả lời,sự im lặng đáng sợ....điều đó khiên Layon lo lắng nhìn ngoái lại.VÀ rồi
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........
Tiếng thét ấy vang lên,tiếng thét đâm xuyên trái tim Nicky.Cậu hốt hoảng nói
_Không xong rồi,Layon....Layon có chuyện rồi....
_Nicky,em bình tĩnh lại xem...Ren giật tay Nicky và nói.Sau một lúc suy nghĩ,Ren bảo_Em chạy về phía đó đi,chúng ta chia 2 ngã
_Nhưng tại sao?
_Nếu chỉ có tiếng thét Layon thì rõ ràng Tulip và cô bé đã lạc đường,thôi nhanh đi Nicky,
Nicky gật đầu và chạy về ngã đó,nơi tiếng thét phát ra.Trong lòng Nicky bây giờ rối loạn thật sự,tất cả những hình ảnh mỉm cười đáng yêu của Layon hiện lên trong đầu Nicky.Cậu thầm nghĩ
_Em vẫn bình yên chứ Layon......
Trong khi đó,Tulip vẫn chạy theo người mà cô nghĩ là Layon.Tulip lạ lẫm nói
_We....mày có chạy nhầm đường không đó....sao giờ vẫn chưa ra được....sao ...
Tulip không hỏi nữa,cô nàng cảm giác có cái gì đó khác lạ Layon thường ngày.Tulip bắt đầu dừng lại nhưng không ngờ,người đó lại thắt chặt tay Tulip hơn và kéo đi...Tulip có cảm giác đau đớn lạ thường.Cô nàng nhăn mặt
_Layon....đau....thả tay tao ra mau....
Lại một lần nữa im lặng,Tulip kéo vội người đó về phía mình và rồi.....
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng thét thứ 2 vang lên trong chưa đầy 5 phút. Ren giật thót mình và nắm xiết chặt chiếc vòng của Tulip hơn.Ren bây giờ mồ hôi nhễ nhại,hơi thở gấp gáp hơn,cậu cứ suy nghĩ về viễn cảnh Tulip sẽ xảy ra chuyện gì không thôi.....Ren thét to
_Tulip ơi....cô không sao chứ....Tulip.....
Ở ngoài kia,khi tiếng thét Tulip vừa vang lên,một tiếng xoảng của ly bể đã khiến mọi người đưa mắt nhìn.Pyo đứng đấy sững sờ và lẩm nhẩm
_Không xong rồi....2 em ấy bị nạn rồi.....lại là vườn hoa ấy ư....
Và rồi Pyo hướng về phía ngả vườn hoa mà chạy một mạch không còn để ý đến những ánh mắt xung quanh nữa.Và vì thế mà cậu không hề nhận ra có một ánh mắt đầy nghi ngoặc đang nhìn mình...................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.