Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 18
Kid
08/04/2014
_Hẻo lánh quá,sương mù dày đặt
quá,gió thổi vi vu làm mình cảm thấy lạnh,khó chịu,không một bóng người
ư,xa xa đằng kia,ai đang đến gần vậy...người nào vậy....trông quen quen
quá đi....đầu óc đau quá...Ren ơi...cứu em....đến gần rồi.....người này
là...
_Tulip...Tulip....mày sao ở đây...Tao tưởng chỉ có tao mới bị bắt thôi chứ
_Giọng của Layon ư....Tulip thì thào khó nhọc đáp,cô từ từ mở căng con mắt ra nhìn.Rồi nở nụ cười lạnh tanh,níu áo Layon đứng dậy
_Đây là nơi nào vậy Layon?Sao chúng ta lại bị bắt đến đây?
_Tao không biết....nơi quái quỷ này là gì thế...
_Tao đau đầu quá...tao nhớ sau khi nhìn mặt người đó,tao hét lên và rồi tao ngất đi....còn mày sao lại bị đưa đến đây...
_Tao cũng vậy,như mày đó...
_Thế người mày thấy là.........là
_MẸ..................cả hai nhìn nhau đồng thanh.Tulip há hốc miệng nhìn Layon.Layon cũng thái độ như Tulip nhưng bình tĩnh hơn nhiều.
_Hai cô tỉnh rồi à..........
Nghe giọng nói,Tulip và Layon quay lại nhìn trong bóng đêm tối tăm kia.Một người phụ nữ đúng hơn một con bé bằng tuổi 2 cô nàng bước ra.Tulip trố mắt nhìn rồi bước đến cạnh con bé ngơ ngác hỏi
_Cô chẳng phải là con nhỏ Julia gì đó sao?
_Còn nhớ tôi sao Tulip........
_Julia....?Layon nheo mắt nhìn cô bé Julia
Julia mỉm cười nhìn Layon nhẹ nhàng.rồi hỏi 2 cô bé
_Cô có biết vì sao tôi đưa 2 cô đến đây không?
_Vì sao?....nói lí do đi
Layon ngạo mạn nói....Thế nhưng Tulip lại hỏi cách khác
_Lý do ư....tại sao cô dùng thủ đoạn để bắt 2 chúng tôi....tại sao cô lại biết......
_Tulip....im lặng.....Layon nhìn Tulip hét lên khiến Tulip giật mình,vội im bặt.Đây là lần đầu tiên Tulip biết nghe lời như vậy.Julia thú vị nhìn Layon rồi vờn trước mặt Tulip,cô bắt đầu chầm chậm nói
_Tulip à...cô có biết tôi là ai không?
_Xìiiiiiiiiiii......cô là ai tôi không cần quan tâm....Tulip ương bướng trả lời...Julia phì cười,nhìn đôi mắt sang Layon
_Còn cô?...cô sẽ như Tulip chứ....chắc cũng không muốn tôi nói đâu nhỉ?
_Nói đi.....Layon điềm tĩnh đáp dưới cái nhìn đầy giận dỗi của Tulip.Julia lại một lần nữa phá lên cười
_Được...tôi đồng ý sẽ nói với cô nhưng với một điều kiện
_Nói....Layon đáp ngay
_Tốt tốt....Tulip dễ thương à,ngay bây giờ cô tránh xa Ren được rồi đấy.
_Cái gì............Tulip thét vội...Julia vẫn điềm tĩnh nói
_Tôi bảo cô tránh xa Ren ngay bây giờ được rồi...........
_Cô nằm mơ à....đừng có nói mấy điều vô nghĩa đó nữa.
_Tulip,bình tĩnh đi,mày đừng có rối lên như thế....
_Được....mày là bạn thân của tao,tao tưởng mày hiểu tao....ra mày cũng như vậy....thôi thì mày với nó cứ mà cùng nhau tâm sự....tao về...Tulip tức giận nói
_Tulip à....nghe tao nói đi....xin mày đấy,tao không có ý đó...Layon biến đổi sắc mặt nói...
_Th0y....bây giờ tao hiểu rồi....không cần nói nữa....từ nay mày với tao không bạn bè gì hết. tạm biệt...
Tulip bực bội quay lưng đi,bỗng
_Tulip....mẹ sẽ theo con...con ơi...con là đứa con gái yêu nhất của mẹ....tại sao đã 2 tháng rồi mà con vẫn hôn mê chứ....
Nhận ra giọng nói quen thuộc,Tulip run run quay lại nhìn Julia đang cười ngạo nghễ,cô nắm chặt tay nuốt nước mắt vào lòng và hỏi
_Cô nói đi,cô muốn gì...tại sao cô biết bà ấy.....?
_HÀ hà...cô muốn biết thì chấp nhận điều hồi nãy tôi đã nói với cô.được chứ?
_Tôi....tôi......Tulip lắp bắp cuối đầu xuống suy nghĩ.Nước mắt cô bé trào ra...một bên là gia đình thân yêu,một bên là người chồng mà cô mới phát hiện ra tình cảm...cuối cùng,Tulip gạt nước mắt nói
_Tôi chấp nhận
Một lần nữa Julia cười phá lên trong làn nước mắt của Tulip.Layon tiến đến cạnh Tulip nắm tay Tulip,nhưng cô bị từ chối bằng cái hất tay mạnh bạo của Tulip.Cô nàng tức giận bảo
_Tránh xa tôi ra....tôi không có cô bạn như cô....Layon tôi quen đã chết rồi...
_Tu....Layon nhìn Tulip rưng rưng nước mắt.Trong một thoáng,tưởng chừng như cái khung cảnh này có thể khiến người ta ngộp thở đến chết nhưng tiếng nói của Julia đã kéo Tulip về hiện tại.
_Cô muốn gặp lại mẹ cô đúng không Tulip....?
_Đúng thì sao...
_Tránh xa Ren ra...còn nữa,cô phải giúp chúng tôi thành đôi thì lúc đó tôi sẽ làm cho cô trở về bên mẹ cô được....
_Được rồi,tôi chấp nhận...nhưng cô chưa cho tôi biết cô là ai..........
_Tôi chính là cô,Tulip ạ....
_Là sao?_Tulip ngơ ngác hỏi
_Tôi không phải là Julia....mà tôi tên là Tulip,con của mẫu hậu LinhLinh....sau khi nghe tin phải cưới Ren,tôi ương bướng không chịu do đó phải hóa trang thành một người khác.....
Tulip sững sờ nhìn Julia....Layon cũng không khỏi ngạc nhiên khi biết sự thật đó.Tulip bắt đầu cười...cười một cách ngây dại
_Hahaaha....ra cô là Tulip...haha...thì ra cô chính là vị hôn phu của Ren....vậy thì đi mà biến thành tôi đây này....
_Không được....tôi có rắc rối về một số vấn đề....thôi thì như thỏa thuận vậy....được rồi,2 người có thể về. 3 vị hoàng tử đang tìm cô đấy,tạm biệt cô,Tulip à và nhớ rõ lời tôi nói._Julia mỉm cười,1 nụ cười thật đáng yêu dành tặng cho Tulip trước khi biến mất
Trong chốc lát,Tulip và Layon ngã xuống nhắm mắt.Khung cảnh đầy sương mù,hoang vắng ấy đã biến mất,thay vào đó là cái khung cảnh sáng rực sắc hoa như lúc ban đầu bước vào.
_Họ đây rồi...........
Nicky hét lên,từ 2 phía kia,Ren và Pyo chạy đến,lay Tulip và Layon dậy.2 cô nàng gượng đứng trong sự giúp đỡ của 3 người con trai.Tulip nhìn Ren,một ánh mắt buồn bã khó hiểu rồi đẩy Ren ra.Cô nói
_Tôi không cần sự giúp đỡ của anh....tránh xa tôi ra...
Ren bất ngờ vì thái độ của Tulip.Cậu hỏi và đưa cánh tay lên trán Tulip
_Cô sao vậy...bị ma ám hở....
_Điếc à...tôi không cần anh quan tâm.....
Tulip hét lên và bỏ chạy.Ren nhìn theo nhưng không giữ Tulip lại.Cậu nhăn mặt nhìn Layon hỏi
_Cái con nhỏ đó bị gì thế....?
_Không biết....
LAyon buồn bã đáp rồi cũng quay lưng đi.Pyo,Nicky,Ren lắc đầu nhìn theo 2 cô gái mà không hề biết đã có chuyện gì xảy ra và rồi chạy theo sau Layon.Trở lại Tulip,cô nàng phóng vụt chạy lên lâu đài ngủ,cô tình cờ đụng phải Mery và Laura.Laura kéo áo Tulip và nói
_Con nhỏ chết tiệt kia,mày đui không đấy?
Tulip không trả lời,vẫn giữ bộ mặt đó bước đi.Laura tức giận chụp tóc Tulip lôi ngược lại và dằn mặt
_Mày tới số rồi,dám không trả lời tao hả...được khá khen cho mày....con nhóc xấu xí
Và rồi Laura cùng Mery xông vào đánh Tulip tới tấp.Tuy vậy,Tulip không thèm kháng cự như thường ngày.Một lát sau.Laura và Mery mỉm cười thỏa mãn bỏ đi để lại Tulip nhớp nhúa rách rưới ngồi bệt dưới sàn.Tulip nắm chặt tay khóc nức lên
_Tại sao...tsaochứ....hhuhuhuhuuuuuuuuu.....LyLy tỷ tỷ ơi....con phải làm sao đây....phải làm sao hả mẹ?
Cũng lúc đó.Pyo,Ren,Nicky và Layon cùng bước lên lâu đài ngủ và hốt hoàng khi nhìn thấy Tulip đầu tóc rối bời,áo quần rách rưới ngồi đó.Layon vội chạy đến bên Tulip và đỡ Tulip dậy,nhưng rốt cuộc,Tulip hất mạnh Layon ra khiến cô nàng đó ngã xuống.Nicky vội vàng chạy lại bên Layon và đỡ cô bé đứng dậy.Ren bước đến nhìn Tulip hỏi
_Cô sao vậy....
Tulip không trả lời,gượng đứng dậy và bước lững thững đi.Pyo chạy đến bên cạnh Tulip dìu Tulip đi.Cậu cởi chiếc áo khoác ghi lê của mình ra và mặc cho Tulip,rồi ôm Tulip đưa cô bé về phòng.Ren nắm chặt tay dộng vào tường,tức tối nói
_Cái con nhỏ này....sao lúc nào cũng làm người ta tức vậy....đáng ghét quá....
_Anh nên tránh xa Tulip ra vì điều đó có lợi cho Tulip đấy.
Layon bước qua mặt Ren nói nhỏ rồi bỏ về phòng.Ren và Nicky không còn biết nói gì chỉ lạ lẫm đứng suy nghĩ về tất cả những gì xảy ra.Ren nắm chặt chiếc vòng đó vào lòng rồi quay mặt đi..................
_Tulip...Tulip....mày sao ở đây...Tao tưởng chỉ có tao mới bị bắt thôi chứ
_Giọng của Layon ư....Tulip thì thào khó nhọc đáp,cô từ từ mở căng con mắt ra nhìn.Rồi nở nụ cười lạnh tanh,níu áo Layon đứng dậy
_Đây là nơi nào vậy Layon?Sao chúng ta lại bị bắt đến đây?
_Tao không biết....nơi quái quỷ này là gì thế...
_Tao đau đầu quá...tao nhớ sau khi nhìn mặt người đó,tao hét lên và rồi tao ngất đi....còn mày sao lại bị đưa đến đây...
_Tao cũng vậy,như mày đó...
_Thế người mày thấy là.........là
_MẸ..................cả hai nhìn nhau đồng thanh.Tulip há hốc miệng nhìn Layon.Layon cũng thái độ như Tulip nhưng bình tĩnh hơn nhiều.
_Hai cô tỉnh rồi à..........
Nghe giọng nói,Tulip và Layon quay lại nhìn trong bóng đêm tối tăm kia.Một người phụ nữ đúng hơn một con bé bằng tuổi 2 cô nàng bước ra.Tulip trố mắt nhìn rồi bước đến cạnh con bé ngơ ngác hỏi
_Cô chẳng phải là con nhỏ Julia gì đó sao?
_Còn nhớ tôi sao Tulip........
_Julia....?Layon nheo mắt nhìn cô bé Julia
Julia mỉm cười nhìn Layon nhẹ nhàng.rồi hỏi 2 cô bé
_Cô có biết vì sao tôi đưa 2 cô đến đây không?
_Vì sao?....nói lí do đi
Layon ngạo mạn nói....Thế nhưng Tulip lại hỏi cách khác
_Lý do ư....tại sao cô dùng thủ đoạn để bắt 2 chúng tôi....tại sao cô lại biết......
_Tulip....im lặng.....Layon nhìn Tulip hét lên khiến Tulip giật mình,vội im bặt.Đây là lần đầu tiên Tulip biết nghe lời như vậy.Julia thú vị nhìn Layon rồi vờn trước mặt Tulip,cô bắt đầu chầm chậm nói
_Tulip à...cô có biết tôi là ai không?
_Xìiiiiiiiiiii......cô là ai tôi không cần quan tâm....Tulip ương bướng trả lời...Julia phì cười,nhìn đôi mắt sang Layon
_Còn cô?...cô sẽ như Tulip chứ....chắc cũng không muốn tôi nói đâu nhỉ?
_Nói đi.....Layon điềm tĩnh đáp dưới cái nhìn đầy giận dỗi của Tulip.Julia lại một lần nữa phá lên cười
_Được...tôi đồng ý sẽ nói với cô nhưng với một điều kiện
_Nói....Layon đáp ngay
_Tốt tốt....Tulip dễ thương à,ngay bây giờ cô tránh xa Ren được rồi đấy.
_Cái gì............Tulip thét vội...Julia vẫn điềm tĩnh nói
_Tôi bảo cô tránh xa Ren ngay bây giờ được rồi...........
_Cô nằm mơ à....đừng có nói mấy điều vô nghĩa đó nữa.
_Tulip,bình tĩnh đi,mày đừng có rối lên như thế....
_Được....mày là bạn thân của tao,tao tưởng mày hiểu tao....ra mày cũng như vậy....thôi thì mày với nó cứ mà cùng nhau tâm sự....tao về...Tulip tức giận nói
_Tulip à....nghe tao nói đi....xin mày đấy,tao không có ý đó...Layon biến đổi sắc mặt nói...
_Th0y....bây giờ tao hiểu rồi....không cần nói nữa....từ nay mày với tao không bạn bè gì hết. tạm biệt...
Tulip bực bội quay lưng đi,bỗng
_Tulip....mẹ sẽ theo con...con ơi...con là đứa con gái yêu nhất của mẹ....tại sao đã 2 tháng rồi mà con vẫn hôn mê chứ....
Nhận ra giọng nói quen thuộc,Tulip run run quay lại nhìn Julia đang cười ngạo nghễ,cô nắm chặt tay nuốt nước mắt vào lòng và hỏi
_Cô nói đi,cô muốn gì...tại sao cô biết bà ấy.....?
_HÀ hà...cô muốn biết thì chấp nhận điều hồi nãy tôi đã nói với cô.được chứ?
_Tôi....tôi......Tulip lắp bắp cuối đầu xuống suy nghĩ.Nước mắt cô bé trào ra...một bên là gia đình thân yêu,một bên là người chồng mà cô mới phát hiện ra tình cảm...cuối cùng,Tulip gạt nước mắt nói
_Tôi chấp nhận
Một lần nữa Julia cười phá lên trong làn nước mắt của Tulip.Layon tiến đến cạnh Tulip nắm tay Tulip,nhưng cô bị từ chối bằng cái hất tay mạnh bạo của Tulip.Cô nàng tức giận bảo
_Tránh xa tôi ra....tôi không có cô bạn như cô....Layon tôi quen đã chết rồi...
_Tu....Layon nhìn Tulip rưng rưng nước mắt.Trong một thoáng,tưởng chừng như cái khung cảnh này có thể khiến người ta ngộp thở đến chết nhưng tiếng nói của Julia đã kéo Tulip về hiện tại.
_Cô muốn gặp lại mẹ cô đúng không Tulip....?
_Đúng thì sao...
_Tránh xa Ren ra...còn nữa,cô phải giúp chúng tôi thành đôi thì lúc đó tôi sẽ làm cho cô trở về bên mẹ cô được....
_Được rồi,tôi chấp nhận...nhưng cô chưa cho tôi biết cô là ai..........
_Tôi chính là cô,Tulip ạ....
_Là sao?_Tulip ngơ ngác hỏi
_Tôi không phải là Julia....mà tôi tên là Tulip,con của mẫu hậu LinhLinh....sau khi nghe tin phải cưới Ren,tôi ương bướng không chịu do đó phải hóa trang thành một người khác.....
Tulip sững sờ nhìn Julia....Layon cũng không khỏi ngạc nhiên khi biết sự thật đó.Tulip bắt đầu cười...cười một cách ngây dại
_Hahaaha....ra cô là Tulip...haha...thì ra cô chính là vị hôn phu của Ren....vậy thì đi mà biến thành tôi đây này....
_Không được....tôi có rắc rối về một số vấn đề....thôi thì như thỏa thuận vậy....được rồi,2 người có thể về. 3 vị hoàng tử đang tìm cô đấy,tạm biệt cô,Tulip à và nhớ rõ lời tôi nói._Julia mỉm cười,1 nụ cười thật đáng yêu dành tặng cho Tulip trước khi biến mất
Trong chốc lát,Tulip và Layon ngã xuống nhắm mắt.Khung cảnh đầy sương mù,hoang vắng ấy đã biến mất,thay vào đó là cái khung cảnh sáng rực sắc hoa như lúc ban đầu bước vào.
_Họ đây rồi...........
Nicky hét lên,từ 2 phía kia,Ren và Pyo chạy đến,lay Tulip và Layon dậy.2 cô nàng gượng đứng trong sự giúp đỡ của 3 người con trai.Tulip nhìn Ren,một ánh mắt buồn bã khó hiểu rồi đẩy Ren ra.Cô nói
_Tôi không cần sự giúp đỡ của anh....tránh xa tôi ra...
Ren bất ngờ vì thái độ của Tulip.Cậu hỏi và đưa cánh tay lên trán Tulip
_Cô sao vậy...bị ma ám hở....
_Điếc à...tôi không cần anh quan tâm.....
Tulip hét lên và bỏ chạy.Ren nhìn theo nhưng không giữ Tulip lại.Cậu nhăn mặt nhìn Layon hỏi
_Cái con nhỏ đó bị gì thế....?
_Không biết....
LAyon buồn bã đáp rồi cũng quay lưng đi.Pyo,Nicky,Ren lắc đầu nhìn theo 2 cô gái mà không hề biết đã có chuyện gì xảy ra và rồi chạy theo sau Layon.Trở lại Tulip,cô nàng phóng vụt chạy lên lâu đài ngủ,cô tình cờ đụng phải Mery và Laura.Laura kéo áo Tulip và nói
_Con nhỏ chết tiệt kia,mày đui không đấy?
Tulip không trả lời,vẫn giữ bộ mặt đó bước đi.Laura tức giận chụp tóc Tulip lôi ngược lại và dằn mặt
_Mày tới số rồi,dám không trả lời tao hả...được khá khen cho mày....con nhóc xấu xí
Và rồi Laura cùng Mery xông vào đánh Tulip tới tấp.Tuy vậy,Tulip không thèm kháng cự như thường ngày.Một lát sau.Laura và Mery mỉm cười thỏa mãn bỏ đi để lại Tulip nhớp nhúa rách rưới ngồi bệt dưới sàn.Tulip nắm chặt tay khóc nức lên
_Tại sao...tsaochứ....hhuhuhuhuuuuuuuuu.....LyLy tỷ tỷ ơi....con phải làm sao đây....phải làm sao hả mẹ?
Cũng lúc đó.Pyo,Ren,Nicky và Layon cùng bước lên lâu đài ngủ và hốt hoàng khi nhìn thấy Tulip đầu tóc rối bời,áo quần rách rưới ngồi đó.Layon vội chạy đến bên Tulip và đỡ Tulip dậy,nhưng rốt cuộc,Tulip hất mạnh Layon ra khiến cô nàng đó ngã xuống.Nicky vội vàng chạy lại bên Layon và đỡ cô bé đứng dậy.Ren bước đến nhìn Tulip hỏi
_Cô sao vậy....
Tulip không trả lời,gượng đứng dậy và bước lững thững đi.Pyo chạy đến bên cạnh Tulip dìu Tulip đi.Cậu cởi chiếc áo khoác ghi lê của mình ra và mặc cho Tulip,rồi ôm Tulip đưa cô bé về phòng.Ren nắm chặt tay dộng vào tường,tức tối nói
_Cái con nhỏ này....sao lúc nào cũng làm người ta tức vậy....đáng ghét quá....
_Anh nên tránh xa Tulip ra vì điều đó có lợi cho Tulip đấy.
Layon bước qua mặt Ren nói nhỏ rồi bỏ về phòng.Ren và Nicky không còn biết nói gì chỉ lạ lẫm đứng suy nghĩ về tất cả những gì xảy ra.Ren nắm chặt chiếc vòng đó vào lòng rồi quay mặt đi..................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.