Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 34
Kid
07/06/2013
Tulip vẫn chạy.....chạy đến một
nơi hoang vắng.....nơi mà cô không biết đó là đâu......vẫn cứ ngoan cố
mà chạy....chạy cho đến kiệt sức....cô gục ngã xuống đường khóc.....khóc cho khỏi nỗi sầu....khóc cho đỡ đau....Bỗng
_SAu khóc vậy cô em.....đi chơi với tụi anh không?
Tulip nghe tiếng người....vội lấy tay lau vội giọt lệ rồi mỉm cười đứng lên nhẹ nhàng.....không hiểu sao....cô bé đang nghĩ gì.....liền gật đầu đồng ý một cách nhanh chóng.....cái hành động đó cũng khiến lũ con trai đó bất ngờ.....bất ngờ đến mức không thể tả....nhanh như chớp tụi nó liền hỏi Tulip
_Vậy cô em muốn đi đâu....
_Đi đâu mà có rượu với bia là 0k.....Tulip ngạo mạn trả lời
Không cần dẫn đường,Tulip nhanh chân rảo bước về phía quán bar gần đó......tất nhiên theo sau là lũ người đó rồi.....Có lẽ....giờ Tulip đã mất hết lí trí rồi.....cô không tự làm chủ mình được nữa.....cứ gọi rượu ra rồi cầm cả chai mà núc....không cần biết xung quanh mình là một lũ sói đang khát máu......chưa đầy 30 phút....Tulip đã lăn ra bàn ngất xỉu.....Thế là....nhanh như chớp....đứa khỏe nhất trong đám bế nổi cô lên....rồi bước ra khỏi quán....tất nhiên theo sau là tiếng cười hô hố của lũ bạn cùng nhóm rồi......Từng bước chân....từng bước chân.....rẽ vào một khu rừng vắng vẻ trong đó....tụi nó liền đặt Tulip xuống.....những giọng cười dâm đãng ngày một vang lên.....khiến Tulip ngất ngư mở mắt.....cô hốt hoảng đứng loạng choạng dậy cố gắng hết sức bỏ chạy thật nhanh.....nhưng ôi thôi rồi.....men rượu trong cô nặng quá.....cô không thể lê được bước chân thứ 2....thì đã bị tụi đó nắm áo lôi người lại....Tulip sợ quá khóc thét lên.....
_Cứu.....Ren ơi.....cứu Tulip....cứu......
_Không ai cứu cô em đâu....._lũ con trai phá lên cười ngặt nghẽo.....
Thế là thằng đầu đàn ôm lấy thân thể Tulip bắt đầu hôn cô bé....bỗng dưng....một giọng nói phát ra.....một giọng nói quen thuộc
_Tụi mày....bỏ cô bé ra......
Nghe tiếng nói.....cả đám người ngỡ ngàng nhìn lên....Tulip như vớ được cái vào...lờ đờ mở mắt rong làn nước....lẩm bẩm
_Anh....anh....Lu....cứu....cứu.....em.....
Câu nói vừa được cất lên,Lu tức giận vội nắm tay lại giở tất cả những chiêu võ mà mình biết quất nhau túi bụi với bọn đó....Bỗng nhiên,tiếng Tulip lại thất thanh hét lên
_Á...........Lu.....cứu em..........
Bên kia,tên đầu đàn của cả nhóm đó đã tóm lấy được Tulip từ đằng sau....và vì vậy,Lu đành phải nhượng bộ tụi nó....không dám manh động nữa....Tụi nó lấy điểm yếu đó,bắt đầu tấn công vào Lu.....từng khúc gậy được dáng xuống người Lu...Tulip thấy vậy hốt hoảng...cô khóc thét lên
_Lu....anh chạy đi....đừng cứu em nữa...
_Em im lặng đi.....anh là con trai anh chịu nổi mà....
Lu cắn răng hét lên chỉ để làm Tulip dịu lòng,đỡ lo lắng hơn....Tulip lúc đó bối rối,nước mắt vẫn chảy ròng ròng,cô vội thấy sự sơ ý của tên đầu đàn thế là cô vội cắn mạnh vào tay tên đầu đàn đó.Bất ngờ vì đau,tên đầu đàn vội buông tay thả Tulip ra....Tulip nhắm mắt cắm đầu chạy về phía Lu....nhưng ngay lúc ấy,Lu đã lên tiếng thật to....
_Kệ anh...em mau đi tìm người giúp đi.....nhanh Tulip
_Nhưng còn......Tulip băn khoăn
_Nhanh....._Lu quát mạnh khiến Tulip sợ hãi....cô đành nghe lời quay lưng đi....Chạy.....chạy....và chạy.....men rượu vẫn còn trong người khiến từng bước từng bước chân cô như nặng hơn....bỗng dưng,tiêng nói đằng sau lưng cô vang lên
_Bắt lấy con bé....đừng để cho nó chạy thoát....
Tulip sợ hãi....cố gắng hết sức mình chạy tiếp....khi mà cả đám người đó gần bắt được cô thì bàn tay cô đã chạm phải một người....Cô gục xuống....mắt lờ đờ....mừng rỡ reo lên
_Ren....cứu.....cứu....Tulip....cứu.....
Ren trố mắt nhìn Tulip hốt hoảng....và rồi đôi mắt cậu trừng lên....nhìn lũ người đằng sau Tulip....Cậu nắm tay lại hét to
_Tụi bây....chán sống rồi hay sao mà dám đụng vào vợ tao hả?
_Mày là cái thá gì chứ?.....tụi này hỏi với giọng ngạo mạn khiến Ren tức điên lên....Cậu vận dụng tất cả những gì đã được học hồi nhỏ.....ra những chiêu đòn đẹp nhất để hạ gục chúng....Kết thúc,Ren nói nhỏ nhẹ một câu
_Tao là cái thá gì ư....tao là hoàng tử Ren....cái câu đó là để tao hỏi tụi mày thì đúng hơn....Tulip....đi thôi.....Ren nhẹ nhàng đến bên Tulip,cởi chiếc áo phông ra tròng vào Tulip...bỗng dưng,cậu nhăn mặt khi ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của Tulip....Ren tức giận nói
_CÔ....cô nghĩ gì mà đi uống rượu với loại người đó hả....biết thế tôi đã không cứu cô rồi....
Tulip nghe vậy,nước mắt chảy ròng ròng....cô chỉ im lặng không nói gì....Chợt nhớ ra,Lu còn bị vướn vào lũ người đó,Tulip kéo tay Ren đi mà không nói gì....Ren ngạc nhiên,hỏi với giọng đa nghi
_Kéo tôi đi đâu thế?.....
_Cứu Lu
_HAhahah......cô nghĩ cái gì thế.....tôi mà phải đi cứu thằng nhóc đó à....Ren phá lên cười khi vừa nghe Tulip dứt lời....Tulip trừng mắt nhìn Ren
_Nếu không được Lu cứu thì giờ Tulip đã không còn đây rồi....nếu Ren sợ làm phiền thì thôi....Tulip đi một mình.....
Tulip tính quay lưng đi thì tiếng Ren đã vọt lên
_Đợi đã.....nó ở đâu.....Chỉ nghe đến có vậy,Tulip đã nắm lấy tay Ren kéo Ren đi về phía chỗ cũ đó....Đằng kia,Lu vẫn còn một mình chống chọi với 5 đứa nữa,Ren không nói không rằng,chỉ dặn Tulip đứng yên một chỗ,cậu vội vàng chạy đến giúp đỡ Lu....cũng như hồi nãy,chưa đầy 5 phút,Ren đã dẹp xong lũ tán lọan đó.....Cũng ngay lúc ấy,Lu kiệt sức,máu rỉ ra ở đầu,cậu ngã gục xuống....Thấy vậy,Tulip hốt hoàng chạy đến cạnh Lu một cách nhanh chóng.....Cô lay Lu và nói to
_Lu....Lu...anh....anh sao vậy....tỉnh lại đi Lu.....
Không nghe tiếng trả lời,Tulip dường như quên là mình đang còn men rượu,cô dìu Lu đứng dậy và bước nhanh về phía trạm xá của trường....quên mất là Ren đang đứng đó.....Ren buồn bã nhìn theo rồi thở dài....Cậu ngước mặt lên trời và lẩm bẩm
_Tulip ơi.....phải chăng trong lòng em....Lu đã chiếm một phần quan trọng ư?.........
Tulip trở về lâu đài dưới những ánh mắt ghen tỵ của cả đám con gái....Cô vẫn im lặng,đưa Lu đến trạm xá....Layon nhìn cái cách của Tulip cũng ngạc nhiên...Lòng cô đa nghi tự hỏi
_Tulip....mày là cái trò gì vậy....chả lẽ mày thích Lu ư?....Còn Ren thì sao....?
Chưa hết ngạc nhiên này,thì Layon đã đi đến ngạc nhiên khác.....Đắng sau Tulip....là Ren.....tại sao Ren không có phản ứng....tại sao nhìn ánh mắt Ren buồn bã quá vậy.?......Chuyện gì đang xảy ra....hàng ngàn câu hỏi đang tràn ngập trong tâm trí Layon....
Tại trạm xá....Tulip đang phải thở mệt nhọc sau khi dìu Lu về...(con trai mà...tất nhiên là nặng roài:D)....Cô bực bội vì không thấy bà y tá ở đâu....Cô nhăn mặt,vội tìm lấy chiếc khăn trắng,thấm máu cho Lu....Tulip vẫn hốt hoảng khóc nói
_Lu....tỉnh lại đi.....anh sao vậy?....Đừng làm em sợ mà....
Tiếng khóc ấy đã kinh động xôn xao đến mọi người xung quanh.....Pyo,Julia,Layon,Nicky,Laura,Mery và Ren đứng xung quang nhìn hành động của Tulip....Ren cuối mặt xuống xoay lưng đi....Nicky gọi nhỏ
_Ren....anh ổn chứ.....Ren....
Ren vẫn im lặng,không nói gì mà quay lưng đi.Và chắc chắn rằng ai cũng biết Ren đang buồn....đang ghen vì chuyện đó.....nhưng không ai nói gì nữa,chỉ im lặng nối bước Ren rời trạm xá....và tất nhiên Tulip không hề biết chuyện đó xảy ra....bởi vì cô vẫn còn đang nước mắt ngắn dài lo lắng cho Lu.....Chợt,một lát sau....Lu động đậy....cậu nói trong mê sản....
_Tulip....Tulip.....chạy đi.....chạy đi.....nhanh em.....
_Chúng ta thoát rồi Lu ơi....Tulip mừng rỡ nắm tay Lu.....Lu cảm giác hơi ấm từ tay Tulip....cậu từ từ mở mắt và nhìn Tulip mỉm cười nhẹ nhàng....Lu đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên má Tulip....Cậu nói
_EM không sao....may quá.....ơn trời....em đã không sao rồi....
Tulip nắm tay Lu và gật đầu,cười trong làn nước mắt hạnh phúc
_ANh khờ quá....lo cho mình kìa.....
_EM quan trọng hơn mà...._Lu nói bóng nói gió
_Tại sao vậy anh?....Tulip hỏi vội bằng cái giọng ngây ngô
_Tại vì....................
_SAu khóc vậy cô em.....đi chơi với tụi anh không?
Tulip nghe tiếng người....vội lấy tay lau vội giọt lệ rồi mỉm cười đứng lên nhẹ nhàng.....không hiểu sao....cô bé đang nghĩ gì.....liền gật đầu đồng ý một cách nhanh chóng.....cái hành động đó cũng khiến lũ con trai đó bất ngờ.....bất ngờ đến mức không thể tả....nhanh như chớp tụi nó liền hỏi Tulip
_Vậy cô em muốn đi đâu....
_Đi đâu mà có rượu với bia là 0k.....Tulip ngạo mạn trả lời
Không cần dẫn đường,Tulip nhanh chân rảo bước về phía quán bar gần đó......tất nhiên theo sau là lũ người đó rồi.....Có lẽ....giờ Tulip đã mất hết lí trí rồi.....cô không tự làm chủ mình được nữa.....cứ gọi rượu ra rồi cầm cả chai mà núc....không cần biết xung quanh mình là một lũ sói đang khát máu......chưa đầy 30 phút....Tulip đã lăn ra bàn ngất xỉu.....Thế là....nhanh như chớp....đứa khỏe nhất trong đám bế nổi cô lên....rồi bước ra khỏi quán....tất nhiên theo sau là tiếng cười hô hố của lũ bạn cùng nhóm rồi......Từng bước chân....từng bước chân.....rẽ vào một khu rừng vắng vẻ trong đó....tụi nó liền đặt Tulip xuống.....những giọng cười dâm đãng ngày một vang lên.....khiến Tulip ngất ngư mở mắt.....cô hốt hoảng đứng loạng choạng dậy cố gắng hết sức bỏ chạy thật nhanh.....nhưng ôi thôi rồi.....men rượu trong cô nặng quá.....cô không thể lê được bước chân thứ 2....thì đã bị tụi đó nắm áo lôi người lại....Tulip sợ quá khóc thét lên.....
_Cứu.....Ren ơi.....cứu Tulip....cứu......
_Không ai cứu cô em đâu....._lũ con trai phá lên cười ngặt nghẽo.....
Thế là thằng đầu đàn ôm lấy thân thể Tulip bắt đầu hôn cô bé....bỗng dưng....một giọng nói phát ra.....một giọng nói quen thuộc
_Tụi mày....bỏ cô bé ra......
Nghe tiếng nói.....cả đám người ngỡ ngàng nhìn lên....Tulip như vớ được cái vào...lờ đờ mở mắt rong làn nước....lẩm bẩm
_Anh....anh....Lu....cứu....cứu.....em.....
Câu nói vừa được cất lên,Lu tức giận vội nắm tay lại giở tất cả những chiêu võ mà mình biết quất nhau túi bụi với bọn đó....Bỗng nhiên,tiếng Tulip lại thất thanh hét lên
_Á...........Lu.....cứu em..........
Bên kia,tên đầu đàn của cả nhóm đó đã tóm lấy được Tulip từ đằng sau....và vì vậy,Lu đành phải nhượng bộ tụi nó....không dám manh động nữa....Tụi nó lấy điểm yếu đó,bắt đầu tấn công vào Lu.....từng khúc gậy được dáng xuống người Lu...Tulip thấy vậy hốt hoảng...cô khóc thét lên
_Lu....anh chạy đi....đừng cứu em nữa...
_Em im lặng đi.....anh là con trai anh chịu nổi mà....
Lu cắn răng hét lên chỉ để làm Tulip dịu lòng,đỡ lo lắng hơn....Tulip lúc đó bối rối,nước mắt vẫn chảy ròng ròng,cô vội thấy sự sơ ý của tên đầu đàn thế là cô vội cắn mạnh vào tay tên đầu đàn đó.Bất ngờ vì đau,tên đầu đàn vội buông tay thả Tulip ra....Tulip nhắm mắt cắm đầu chạy về phía Lu....nhưng ngay lúc ấy,Lu đã lên tiếng thật to....
_Kệ anh...em mau đi tìm người giúp đi.....nhanh Tulip
_Nhưng còn......Tulip băn khoăn
_Nhanh....._Lu quát mạnh khiến Tulip sợ hãi....cô đành nghe lời quay lưng đi....Chạy.....chạy....và chạy.....men rượu vẫn còn trong người khiến từng bước từng bước chân cô như nặng hơn....bỗng dưng,tiêng nói đằng sau lưng cô vang lên
_Bắt lấy con bé....đừng để cho nó chạy thoát....
Tulip sợ hãi....cố gắng hết sức mình chạy tiếp....khi mà cả đám người đó gần bắt được cô thì bàn tay cô đã chạm phải một người....Cô gục xuống....mắt lờ đờ....mừng rỡ reo lên
_Ren....cứu.....cứu....Tulip....cứu.....
Ren trố mắt nhìn Tulip hốt hoảng....và rồi đôi mắt cậu trừng lên....nhìn lũ người đằng sau Tulip....Cậu nắm tay lại hét to
_Tụi bây....chán sống rồi hay sao mà dám đụng vào vợ tao hả?
_Mày là cái thá gì chứ?.....tụi này hỏi với giọng ngạo mạn khiến Ren tức điên lên....Cậu vận dụng tất cả những gì đã được học hồi nhỏ.....ra những chiêu đòn đẹp nhất để hạ gục chúng....Kết thúc,Ren nói nhỏ nhẹ một câu
_Tao là cái thá gì ư....tao là hoàng tử Ren....cái câu đó là để tao hỏi tụi mày thì đúng hơn....Tulip....đi thôi.....Ren nhẹ nhàng đến bên Tulip,cởi chiếc áo phông ra tròng vào Tulip...bỗng dưng,cậu nhăn mặt khi ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của Tulip....Ren tức giận nói
_CÔ....cô nghĩ gì mà đi uống rượu với loại người đó hả....biết thế tôi đã không cứu cô rồi....
Tulip nghe vậy,nước mắt chảy ròng ròng....cô chỉ im lặng không nói gì....Chợt nhớ ra,Lu còn bị vướn vào lũ người đó,Tulip kéo tay Ren đi mà không nói gì....Ren ngạc nhiên,hỏi với giọng đa nghi
_Kéo tôi đi đâu thế?.....
_Cứu Lu
_HAhahah......cô nghĩ cái gì thế.....tôi mà phải đi cứu thằng nhóc đó à....Ren phá lên cười khi vừa nghe Tulip dứt lời....Tulip trừng mắt nhìn Ren
_Nếu không được Lu cứu thì giờ Tulip đã không còn đây rồi....nếu Ren sợ làm phiền thì thôi....Tulip đi một mình.....
Tulip tính quay lưng đi thì tiếng Ren đã vọt lên
_Đợi đã.....nó ở đâu.....Chỉ nghe đến có vậy,Tulip đã nắm lấy tay Ren kéo Ren đi về phía chỗ cũ đó....Đằng kia,Lu vẫn còn một mình chống chọi với 5 đứa nữa,Ren không nói không rằng,chỉ dặn Tulip đứng yên một chỗ,cậu vội vàng chạy đến giúp đỡ Lu....cũng như hồi nãy,chưa đầy 5 phút,Ren đã dẹp xong lũ tán lọan đó.....Cũng ngay lúc ấy,Lu kiệt sức,máu rỉ ra ở đầu,cậu ngã gục xuống....Thấy vậy,Tulip hốt hoàng chạy đến cạnh Lu một cách nhanh chóng.....Cô lay Lu và nói to
_Lu....Lu...anh....anh sao vậy....tỉnh lại đi Lu.....
Không nghe tiếng trả lời,Tulip dường như quên là mình đang còn men rượu,cô dìu Lu đứng dậy và bước nhanh về phía trạm xá của trường....quên mất là Ren đang đứng đó.....Ren buồn bã nhìn theo rồi thở dài....Cậu ngước mặt lên trời và lẩm bẩm
_Tulip ơi.....phải chăng trong lòng em....Lu đã chiếm một phần quan trọng ư?.........
Tulip trở về lâu đài dưới những ánh mắt ghen tỵ của cả đám con gái....Cô vẫn im lặng,đưa Lu đến trạm xá....Layon nhìn cái cách của Tulip cũng ngạc nhiên...Lòng cô đa nghi tự hỏi
_Tulip....mày là cái trò gì vậy....chả lẽ mày thích Lu ư?....Còn Ren thì sao....?
Chưa hết ngạc nhiên này,thì Layon đã đi đến ngạc nhiên khác.....Đắng sau Tulip....là Ren.....tại sao Ren không có phản ứng....tại sao nhìn ánh mắt Ren buồn bã quá vậy.?......Chuyện gì đang xảy ra....hàng ngàn câu hỏi đang tràn ngập trong tâm trí Layon....
Tại trạm xá....Tulip đang phải thở mệt nhọc sau khi dìu Lu về...(con trai mà...tất nhiên là nặng roài:D)....Cô bực bội vì không thấy bà y tá ở đâu....Cô nhăn mặt,vội tìm lấy chiếc khăn trắng,thấm máu cho Lu....Tulip vẫn hốt hoảng khóc nói
_Lu....tỉnh lại đi.....anh sao vậy?....Đừng làm em sợ mà....
Tiếng khóc ấy đã kinh động xôn xao đến mọi người xung quanh.....Pyo,Julia,Layon,Nicky,Laura,Mery và Ren đứng xung quang nhìn hành động của Tulip....Ren cuối mặt xuống xoay lưng đi....Nicky gọi nhỏ
_Ren....anh ổn chứ.....Ren....
Ren vẫn im lặng,không nói gì mà quay lưng đi.Và chắc chắn rằng ai cũng biết Ren đang buồn....đang ghen vì chuyện đó.....nhưng không ai nói gì nữa,chỉ im lặng nối bước Ren rời trạm xá....và tất nhiên Tulip không hề biết chuyện đó xảy ra....bởi vì cô vẫn còn đang nước mắt ngắn dài lo lắng cho Lu.....Chợt,một lát sau....Lu động đậy....cậu nói trong mê sản....
_Tulip....Tulip.....chạy đi.....chạy đi.....nhanh em.....
_Chúng ta thoát rồi Lu ơi....Tulip mừng rỡ nắm tay Lu.....Lu cảm giác hơi ấm từ tay Tulip....cậu từ từ mở mắt và nhìn Tulip mỉm cười nhẹ nhàng....Lu đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên má Tulip....Cậu nói
_EM không sao....may quá.....ơn trời....em đã không sao rồi....
Tulip nắm tay Lu và gật đầu,cười trong làn nước mắt hạnh phúc
_ANh khờ quá....lo cho mình kìa.....
_EM quan trọng hơn mà...._Lu nói bóng nói gió
_Tại sao vậy anh?....Tulip hỏi vội bằng cái giọng ngây ngô
_Tại vì....................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.