Tiểu Thư Cappuccino

Chương 2

Jin

11/06/2014

Đúng 6:00, tôi bật dậy với nguồn năng lượng tràn trề sau khi trải qua 12 lần chuông báo thức :p Khoác bộ đồng phục mới lên người, tôi đứng trước gương chau chuốt mình thật tỉ mỉ. Thật tình tôi không khỏi kinh ngạc và ngỡ ngàng khi nhìn vào gương. Dù đã nhìn đến cả tỉ lần rồi nhưng vẫn không thể không trầm trồ. Ai cha, người đâu lại xinh thế này? (_ _”)

- “Gương kia ngự ở trên tường, thế giới ta ai đẹp được dường như ta”

Gương no comment…

- “Ôi ta biết mà! Mắt to da trắng môi hồng mi cong. Lại thêm nết hiền lành, yểu điệu thục nữ. Mẫu người lí tưởng của thời đại. Công chúa An An mà đứng số 2 thách ai dám bò lên số 1 ^0^”

Tôi tự tin bước lên Mercedes để ba chở tới trường, kiêu sa như 1 nữ hoàng. Nhưng chỉ hôm nay thôi, ngày mai tôi sẽ làm công chúa dễ thương với… siêu xe “a còng”.

*****

Oaaaaa….. đây là ngôi trường tôi sẽ học ư?!! Có vẻ không rộng bằng trường Gia Định nhưng khá vừa mắt và sạch sẽ. Thực ra ba định cho tôi vào 1 trường trọng điểm ở đây. Nhưng tôi là người biết thân biết phận, với sức học trung bình vớt của tôi thì học ở đây là ổn rồi, hì hì. Nhiều khi tôi tự vấn không biết mình có phải con ruột của ba má không nữa. 2 bộ não bác học lại sinh ra 1 sinh vật bậc thấp như tôi á? Tôi không muốn được “gen trội” kiểu này đâu.

Ba đưa tôi đến văn phòng nhà trường để hoàn tất thủ tục, sau đó cô chủ nhiệm dẫn tôi lên lớp luôn. Phòng học của tôi ở tận tầng 4 (hu hu), vậy là tôi “được” tập thể dục bất đắc dĩ hằng ngày rồi. Đến cửa lớp, tôi tuốt lại vẻ tự tin, hít 1 hơi thật sâu để lên dây cót tinh thần rồi hiên ngang bước vào lớp với cô giáo. Không nằm ngoài dự tính của tôi, mọi người trong lớp đều xôn xao. Từng gót hồng nhẹ nhàng lướt như siêu mẫu chuyên nghiệp làm màn ra mắt của tôi thêm phần ấn tượng…

“Rầm!!!”

Rất ấn tượng! Mới vào lớp đã ra mắt 1 màn scandal ấn tượng thế này quả là quá ấn tượng =”=

- “Cả lớp trật tự! Hôm nay lớp mình đón 1 thành viên mới – bạn Hoài An. Bạn An mới chuyển từ TP HCM tới nên còn lạ lẫm với mọi thứ, các em chào đón bạn nhiệt tình nhé!” – Cảm ơn đã cứu giá, tôi biết ơn nhìn cô giáo mới.

*rầm rầm…..* – Tiếng vỗ tay

- “Well come Hoài An!!!”

- “Là người trong Nam đấy mày…”

- “Xinh phết…”

- “Cũng bình thường thôi…”

- “………….”

- “Nào, bây giờ bạn An tự giới thiệu mình với cả lớp chút nhỉ?!”

Đứng thẳng người trong tư thế hùng dũng, tôi dõng dạc đọc trôi chảy bài hung biện. Í quên, bài tự giới thiệu tôi chuẩn bị từ tuần trước, học thuộc lòng không vấp 1 chỗ ^v^

- “Tớ tên Vũ Hoài An, từ trường Gia Định chuyển tới… (………………..)…..

Rất mong được các bạn giúp đỡ!” – Kết thúc màn giới thiệu là nụ cười mỉm duyên dáng mà khiêm tốn – kiểu cười số 8 trong số 25 kiểu cười chọn lọc của Vũ Hoài An. Quá hoàn hảo.

- “Em xuống bàn kia ngồi nhé, chỗ đó còn trống.” – Cô chủ nhiệm chỉ tay về cái bàn thứ 4 tổ 3.

Từng bước, từng bước, tôi khoan tiến về chỗ ngồi. Ý, lạ ghê, sao cái bạn nữ ngồi bàn cuối kia cứ nhìn tôi chòng chọc tóe lửa thế nhỉ? Căng thật, mới vào lớp đã có antifan thế này…

- “Chào bạn!” – ……….

0_o

“xoẹt xoẹt” – sét đánh ngang tai!! Người tôi mềm nhũn, mặt cứng đờ, khóe môi giật giật trước nụ cười tỏa nắng của người bạn cùng bàn.



- “C… ý, À… không, ch… chào bạn ^^”

=”=

Tôi nhìn nhầm đúng không!

….. …………………………………………………

<< – “aisss….. Đi đứng kiểu gì thế!!! Không có mắt à?????”

- “Ơ…”

- “Ơ ơ ơ, ơ quả mơ có hột!!! Chạy gì mà như ma đuổi. ”

- “Cậu coi lại đi, cậu là người đụng tôi trước mà” ><

………………………………………………………

*chụtzzzzz* (……….) >>

………………………………………………………..

Từng đoạn phim tua nhanh tái hiện lại trong đầu tôi. Không sai, chính hắn! Cái tên đấu khẩu với tôi trong Lotte, rồi lúc sau cản trở việc nước lại còn lắm chuyện, làm tôi tức sôi gan >”< oan gia, oan gia! Không những cùng trường mà còn cùng lớp. Không những cùng lớp mà còn cùng bàn. Từ Sài Gòn, bây giờ là ở Hà Nội. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua mà hắn truy sát tôi ra tận đây? Quay sang phải 1 lần nữa, tôi nhìn từ đầu xuống chân, lại nhìn từ chân xuống đầu…

- “Không nhầm đâu!”

??? WHAT??? – Tôi há hốc, đủ để nhét cả rổ cam vào mồm +_=”

- “Không cần phải ngạc nhiên thế đâu. Ya, chính tôi!”

- “…..” – Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Sao hắn biết tôi đang nghĩ gì nhỉ?

- “Tôi biết cậu đang nghĩ gì mà!”

“ĐÙNG” – đầu tôi nổ lên 1 tiếng. Tôi nhớ là nãy giờ mình đã nói câu gì đâu?

- “Hôm qua, rất đau. Cậu tính sao đây?”

Tên này kiệm lời dã man, chẳng bù cho hôm qua nói rõ lắm. Não tôi còn chưa kịp load xong mấy câu trước hắn đã độp thêm câu nữa làm noron thần kinh của tôi tắc nghẽn. Tính sao? Sao trăng gì ở đây. Hắn con trai mà thù dai dữ. Bao nhiêu tự tin từ 6 giờ sáng bốc hơi hết sạch từ khi quái vật hiện hình. Đồ cá sấu đáng ghét >”<

- “Hì, chào An, làm quen đi, ok? Tớ tên Linh. Tớ thích nghe giọng Nam lắm nhá!” – nhỏ bàn trên tí tởn quay xuống bắt chuyện với tôi.

- “Ừ, Linh!” – Tôi chẳng biết nói gì nữa nên cười thân thiện 1 cái. Nụ cười số 2 trong số 25 kiểu cười của An An ^v^

—–

Tiết đầu là môn toán, tôi thù môn này.

- “Ê, nhìn chung đi” – vừa nói, “cá sấu” vừa kéo cuốn sách ra giữa bàn >< tôi còn chưa nói đồng ý mà! Vô duyên hết cỡ! Đồ cá sấu vô duyên!

- “Tôi còn chưa quyết định xem phải để cậu đền bù thiệt hại cho tôi thế nào cho thỏa đáng đâu.”

Mới với tay ra định giật lại cuốn sách thì tên cà chớn kia phủ đầu bằng 1 lời đe dọa. Gì đây? Tôi mới là người bị hại mà. Tôi bị hắn đâm, rồi bị hắn làm cho ngã, rồi bị tước đi first kiss tôi gìn giữ bao lâu. Tôi chưa thèm đòi đền bù thì thôi mà hắn dám. Theo lời dạy của Lan tỉ tỉ cùng đồng bọn, tôi đứng lên đấu tranh, quyết không để kẻ xấu thấy người lành mà bắt nạt.



- “Im đi! Cậu có não không thế hả? Cậu chạy từ đâu ra đâm sầm vào tôi trước mà!” – Chính là thế này, tôi phải oai phong như thế này. – “Cậu nghĩ gì mà bắt tôi đền bù cho cậu trong khi tôi là người bị cướp đi nụ h… “ – Oh không. Tôi muốn vả miệng mình 1 phát. Đang hừng hực khí thế đấu tranh mà lại bị câu nói khỉ dó kia dội không thương tiếc, dập tắt lửa chiến ngay từ giai đoạn đầu. Nhắc đến chuyện xấu hổ hôm qua, tôi ngượng chín mặt…

- “Về vật chất: thứ nhất, hôm qua vì bị cậu đâm nên tôi ngã trầy cả tay, bẩn cả quần áo. Thứ 2, cậu ngã đè 2 cái giò heo lên bụng làm tôi bị nội thương đi kèm rối loạn tiêu hóa. Thứ 3, khi cưỡng hôn tôi, cậu đè cả tảng thịt lên người làm tôi trẹo cả vai, méo cả miệng, đã thế còn ợ rõ to làm ô nhiễm môi trường enzim của tôi, hậu quả rất nghiêm trọng. Bằng chứng là cơ thể tôi đây. Về tinh thần, cậu đã cướp trắng trơn nụ hôn đầu đời của tôi, làm ô uế hình ảnh trong sáng của 1 thằng con trai 16 tuổi đầu. Cậu tính sao đây?”

Tất cả tế bào trên mặt tôi căng ra. 1 bài hung biện quá “chuẩn” với luận điểm luận cứ và dẫn chứng rõ ràng chặt chẽ. Tôi suýt rơi cằm. Cao thủ thật, khi hắn nói, cơ mặt không hề biến chuyển, 2 con ngươi chăm chú đặt lên bảng, mặt lạnh như tiền. Nếu không nhìn mồm hắn mấp máy chắc không biết những lời vừa rồi là của hắn.

- “Đồ quái vật!” – Tôi trừng mắt, hét vào mặt cá sấu.

- “2 em bàn 4 đứng dậy!”

Đang ngập trong lửa hận, tiếng thầy toán làm tôi giật mình. Tự dưng cá sấu kéo tôi đứng dậy.

Ok, muốn phân tranh quyền bồi thường cũng không phải nóng tới mức đứng dậy trong giờ học đâu, tôi không muốn chơi trội. Tức giận giật khỏi tay cá sấu, tôi khuyến mại thêm cho hắn 1 cái đạp trời giáng.

- “Đã nói chuyện trong giờ đứng dậy còn chành chọe nhau? 2 em đứng ra góc lớp cho tôi!”

Tôi có thể nhìn rõ khói xì ra xèo xèo trên đầu thầy. Đã hiểu, tôi không ngu đến mức bị người ta mắng thẳng mặt còn không biết. Tôi lủi thủi đứng xuống phía cuối lớp. Vậy là vui rồi, mới tiết đầu của ngày đầu đi học đã bị đứng xó lớp, còn hình tượng nào đẹp bằng? Máu trong người tôi sôi sùng sục. Hận cũ thù mới, tôi thề không đội trời chung với tên cà chớn kia!!!

……………….. Cơ mà sống lưng tôi lạnh quá. Nhìn sang trái, tôi bắt gặp ánh mắt hình bom B52 đang chiếu tướng trên người tôi. Lại cô bạn antifan của tôi đây mà. Có cần thiết phải “thể hiện tình cảm” lộ liễu như thế không?

Hết tiết 1, tên tôi chính thức được vinh danh trong “sổ vàng”. Chữ thầy viết to như gà mái ấp ngang nhiên chêu ngươi tôi: “mất trật tự trong giờ: Vũ Hoài An, Hoàng Minh.” – Hoàng Minh? Là cá sấu cà chớn đó hả?

*****

- “Một bạn lên viết cho cô 3 thể của thì hiện tại hoàn thành và quá khứ hoàn thành.”

Tiết cuối rồi, oải quá. Tôi mệt mỏi “trườn” ra bàn. Không được, phải ngẩng mặt lên, nhỡ lại bị ghi sổ vì không tập trung thì chết tôi, đó là thảm họa cho 1 học sinh mới chuyển đến. Lại uể oải kéo đầu lên, tôi tỉnh cả ngủ khi nhìn thấy vật thể vàng chóe đang “ngắc ngoải” trên bảng. Sao nhà trường lại có thể chấp nhận cho học sinh để đầu tóc thế kia chứ! Quá vô kỉ luật mà.

- “Thôi mời em về chỗ, những thứ này các em đã học hết từ lớp 9, sau đó cô còn ôn tập lại trong thứ 2 vừa rồi, vậy mà em vẫn không học. Em có biết là… @#$r%^ht*%’#$%U%^*’%$#’$%Y^%U%’%$ ……………

<<15’ sau>>

Em về chép cho cô 20 lần bài tiết trước cô cho ghi trong vở.” – haiz, sau 15 phút ca cẩm, nêu lên lợi ích của việc học tiếng anh, cô mới “ban thánh chỉ”. Cô dạy môn văn có vẻ cũng rất thích hợp đấy.

Cậu “đầu vàng” kia mặt tiu nghỉu chu mỏ ra bắt chước con nít. Tội nghiệp.

- “Mượn thước kẻ nhé ^^”

Theo “thói quen nghe lời”, tôi lấy thước kẻ đưa lên cho cái bạn ngồi cùng bàn với Linh.

*thịch*

Ôi thôi rồi, não mất kiểm soát rồi.

Mắt. Hix, mắt “bạn ý” đẹp quá đi. Đôi mắt như muốn hút người ta vào đó ý. 1 khuôn mặt hoàn mĩ. Tôi thộn người ra 1 lúc =.=” bất giác tôi quay sang phải nhìn… cá sấu!! cũng… không đến nỗi nhỉ?!! Đường nét trên mặt hắn khá rõ ràng và sắc nét, đẹp theo kiểu tỏa sáng. (sao lại đi tâng bốc kẻ thù thế hả, mất mặt quá đi!) nhưng mà nếu nhìn kĩ, trông hắn khá hiền, vẻ ương ngạnh bất cần chỉ hiện ra ở mái tóc dựng ngược ác cảm và đôi lông mày ngỗ nghịch!

Chết chết, tỉnh lại đi nào, đây là kẻ thù của Vũ Hoài An, bây giờ, sau này, và mãi mãi!!!

- “Ê ê, Hoài An, tí về đi chơi với bọn tớ chút đi, mới vào lớp phải làm lễ ra mắt chứ. Nhaaaaaaa!!!” – Linh kêu gào thảm thiết ==”

- “Ừ cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Cappuccino

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook