Chương 3
Jin
11/06/2014
- “Chúc mừng Hoài An gia nhập tập đoàn xuyên quốc tế của chúng ta, zô!!! Thay mặt toàn hội, tôi xin giới thiệu, e hèm:
Tôi, Trần Bảo Linh, chủ tịch danh dự của tập đoàn. *vỗ tay*
Bạn Mai Thu Quỳnh, phó chủ tịch tập đoàn.
Cùng các thành viên: Trần Thu Trang, Phạm Minh Thu, Vương Hà Anh, và tân thành viên Vũ Hoài An. Hú hú!!!”
Và sau màn diễn thuyết dài ngàn thu của “chủ tịch” Bảo Linh, chúng tôi phè phỡn ăn uống, hò hét, đập phá lanh tanh bành 1 góc cửa hàng của nhà người ta. Ài, sao số tôi đi đâu cũng kết bạn với những người củ chuối thế này nhỉ?
Nhưng mà, tôi vui lắm. Chưa đầy 1 ngày tôi đã “thu nạp” được cả rổ bạn rồi. Tôi chỉ không hiểu sao họ mỗi người một tính cách mà lại chơi được với nhau +.+” Bảo Linh mang tiếng là chủ tịch, nhưng tính tính rất trẻ con, nhí nhảnh, xuề xòa. Phó tịch Mai Thu Quỳnh thì khác hẳn, trông chín chắn hơn nhiều, có vẻ khảng khái lắm và toát ra khí chất mạnh mẽ của con nhà võ (nhà Quỳnh có truyền thống karate mà). Minh Thu lại có vẻ nhút nhát, ít nói, hay cười, trông Thu lương thiện như thiên thần ý. Thu Trang, a cái tên này trùng tên cô chủ nhiệm mà, khác mỗi cái họ. Trang mang nét dịu dàng, thục nữ dễ sợ, trông cũng thuộc hàng tiểu thư đài các. Còn Hà Anh thì gần gần giống Bảo Linh, cũng nghịch ngợm và trẻ con, nhưng trông cô bạn này “quái vật” hơn Linh nhiều. Nhìn đôi mắt linh hoạt là biết, nhìn cái cách ăn mặc ngổ ngáo là biết, nhìn cái phong thái ngông nghênh là biết. Đây đích thị là một “cô nàng lắm chiêu”!
- “Này, trông Hoài An dịu dàng là thế, tiểu thư là thế, hóa ra cũng thuộc loại “rách giời rơi xuống” ế nhỉ!!” – Sau một hồi quậy tung quán trà sữa lên, “cô nàng lắm chiêu” xoa cằm phán tôi một câu, ra vẻ uyên bác lắm.
- “Ờ ờ đúng đúng” – chủ tịch hùa theo, mặt nhăn nhăn nhở nhở – “trông thế mà kinh, ha ha ha”
- “Mi nói cái gì? Yaaaaaa cho mi chết này. Chết đi. Chết đi!”
- “Á á… quỷ sứ đội lốt thiên thần!! Help!!!!!!!!!!!!!!”
Chết thật chưa gì đã lộ tẩy :(
Bọn tôi đùa nhau, đánh nhau, chửi bới nhau, như thể quen nhau lâu lắm rồi ý ==” Vì đã lộ “bản chất” rồi nên bọn tôi cũng chẳng câu nệ gì nữa, gọi nhau bằng mày tao cho thoải mái :p
*****
Cuối cùng cũng về nhà. Hôm nay ba đích thân vào bếp. Đồ ăn ngon quá, dù đánh chén tơi bời ở hàng trà sữa rồi nhưng tôi vẫn nốc sạch ^_^
Xong xuôi, tôi trèo lên giường mở ipad vào facebook khoe chiến tích ngày hôm nay cho bọn bạn trong Nam. Ý, có tận 12 thông báo cơ nè! Toàn là ảnh lũ bạn chụp ngày đầu tiên đến trường. Tội chưa kìa, nếu tôi không phải chuyển đi thì đã có khuôn mặt thiên thần của tôi xuất hiện trong đó rồi.
- Rau muống luộc: [ê, hôm nay thế nào?] – a, Lan tỉ inbox tôi.
- Thỏ trắng cụt đuôi: [haizzz, chán chết, tiết đầu đã bị ghi sổ đầu bài, còn gặp phải lão gia cà chớn nữa >”<]
- Rau muống luộc: [Lão gia cà chớn???]
- Thỏ trắng cụt đuôi: [à không có gì, đại loại là hôm nay rất chán. Mới đến Hà Nội lần đầu còn chưa kịp thăm thú gì đã phải đi học luôn :( ]
- Bé Bun: [hú hú hú, ê, trường mới đẹp không?]
- Thỏ trắng cụt đuôi: [thì cũng…
……………………….
*sập*
….. Ách! Hết pin sập cả nguồn, khốn thật. Mở di động ra tiếp tục tâm sự đêm khuya với các thánh. Ơ hơ hơ, sao off hết lượt vậy? Mà cũng sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi.
*****
{Rose cafe}
Tôi bước vào trong, chọn 1 bàn gần cửa sổ và gọi cho mình 1 tách cappuccino trong khi chờ. Phong cách bài trí của tiệm cafe này khá nhẹ nhàng nhưng vẫn có điểm nhấn gây ấn tượng, không gian yên tĩnh khiến khách hàng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Tôi mới tới Hà Nội nên chưa biết nhiều nơi, có lẽ sau này tôi sẽ ghé đây thường xuyên ^^
Hôm nay tôi ngồi đây để chờ 1 người. Người mà tôi cũng chẳng biết là ai ==” Chỉ biết chú ấy là người đã cho máu ba tôi khi ông gặp tai nạn phải vào viện tháng trước. Tôi muốn cảm ơn lâu rồi nhưng đến giờ mới nhờ người liên lạc được, nài nỉ mãi chú ấy mới chịu đi gặp. Ài, người đâu mà tốt bụng dữ…!
*tít tít, tít tít*
[Cô đến rồi này. Cháu ngồi đâu thế?]
A, cô Hương nhắn tin, cô đứng đâu nhỉ?
- “Cô Hương, con ngồi đây này!”
- “A, chào An…” Cô Hương bước tới, và…
- “CẬU???”
- “Là cậu???”
- “Ủa, 2 đứa biết nhau nhau hả?”
- “A, bạn cùng lớp của cháu cô à. Trùng hợp thật.”
1 phút chết lặng trước nhan sắc của người đối diện. Lạ quá, chẳng lẽ cậu ta là… Nhưng chú ấy làm sao bằng tuổi mình được? Dù rât khó tin nhưng tôi vẫn buột miệng hỏi:
- “Cậu là… là người cho máu ba tôi?”
- “A. Kia rồi.” – cô Hương chỉ ra phía cửa
- “Gì cô?”
- “Người cho máu ba cháu đến rồi!”
- “Ớ, thế ra Huy không phải người cho ba con máu?”
- “Ài, không phải, Huy là cháu cô mà, cô nhờ nó chở tới đây thôi ^^”
Hóa ra thế, tôi cứ tưởng Huy là “chú ấy”. Hơi buông.
Mà cô Hương bảo kia rồi, sao không thấy đâu nhỉ?
- “ Cô, đâu rồi? Chú ấy đâu?” – Tôi ngó nghiêng.
- “o__0 chú nào?”
- “Chú cho máu ba con ý.”
- “Cháu nghe ở đâu thế? Người cho ba cháu máu là cậu bạn này đây, làm gì có chú nào.” – vừa nói dứt câu, cô Hương vừa nhích sang 1 bên, để người đứng sau cô “lộ diện”
- “Chào… CẬU???”
- “CÁ… CÁ… CÁ SẤU???”
o__0
- “Á, lại quen nhau nữa hả? Hôm nay toàn gặp người quen nhỉ. Thôi, hai đứa cứ ngồi nói chuyện đi nhá, cô có chút việc. Bye hai cháu. Đi thôi Huy”
- “Chào nhé ^^”
- “Ơ, cô!” T__T
Chuyện gì đây trời? Tôi không hiểu gì cả!
- “Hóa ra cậu là người phiền phức cứ đòi gặp tôi trả ơn hả?… Lần thứ 4 rồi nhỉ, “cô bạn xinh đẹp” “ *cười đểu*
- “Cậu… có thật cậu là… là “chú ấy” ?”
- “Tôi già đến thế cơ à? Thôi, tôi không có nhiều thời gian đâu. Muốn trả ơn tôi thế nào thì trả nhanh nhanh tí, tôi bận lắm!”
- “Trả.. trả…”
- “Chẳng phải cậu nằng nặc đòi gặp tôi để cảm ơn à?”
- “Tôi…”
- “Ài, thực ra không cần phải lằng nhằng thế đâu, tôi là người tốt bụng, làm ơn không mong đền đáp.”
- “Thế…”
- “Nhưng… nếu cậu có lòng thì tôi cũng có dạ. Thế này nhé, bây giờ thì tôi chưa nghĩ ra, khi nào cần giúp gì tôi sẽ nhờ cậu sau. Yên tâm, chúng ta còn gặp nhau nhiều mà!”
Nói 1 hơi dài, cá sấu đứng dậy ra ngoài. Tôi còn chưa kịp nói câu gì mà! Ách. CPU của tôi đang trì trệ load từng thông tin một. Một tên cà chớn khó ưa mà tôi chỉ muốn lao ra bóp cổ, thì giờ, lại trở thành ân nhân của tôi á? Đến chúa cũng khó tin. Mà không chỉ chúa đâu, phật tổ, bồ tát, Tôn đại thánh cũng không tin nổi!
Đầu tôi ù ù, không còn tâm trạng đâu thưởng thức cà phê nữa, lết về nhà thôi. Cuộc “xem mặt” kết thúc trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ ==”
*****
Oe oe, buồn ngủ thật. Mặc dù mới có 9:30, nhưng sáng nay dậy sớm quá nên tôi buông ngủ kinh khủng. Thôi thì hôm nay không làm cú đêm nữ, đi ngủ sớm cho đẹp da ^v^
Trong lúc ngủ, cô bé bất giác sờ tay lên cổ nhưng cứ thấy trống trống. Bất an trong lòng nhen nhói trong đầu cô – “nó đâu rồi?”
Tôi, Trần Bảo Linh, chủ tịch danh dự của tập đoàn. *vỗ tay*
Bạn Mai Thu Quỳnh, phó chủ tịch tập đoàn.
Cùng các thành viên: Trần Thu Trang, Phạm Minh Thu, Vương Hà Anh, và tân thành viên Vũ Hoài An. Hú hú!!!”
Và sau màn diễn thuyết dài ngàn thu của “chủ tịch” Bảo Linh, chúng tôi phè phỡn ăn uống, hò hét, đập phá lanh tanh bành 1 góc cửa hàng của nhà người ta. Ài, sao số tôi đi đâu cũng kết bạn với những người củ chuối thế này nhỉ?
Nhưng mà, tôi vui lắm. Chưa đầy 1 ngày tôi đã “thu nạp” được cả rổ bạn rồi. Tôi chỉ không hiểu sao họ mỗi người một tính cách mà lại chơi được với nhau +.+” Bảo Linh mang tiếng là chủ tịch, nhưng tính tính rất trẻ con, nhí nhảnh, xuề xòa. Phó tịch Mai Thu Quỳnh thì khác hẳn, trông chín chắn hơn nhiều, có vẻ khảng khái lắm và toát ra khí chất mạnh mẽ của con nhà võ (nhà Quỳnh có truyền thống karate mà). Minh Thu lại có vẻ nhút nhát, ít nói, hay cười, trông Thu lương thiện như thiên thần ý. Thu Trang, a cái tên này trùng tên cô chủ nhiệm mà, khác mỗi cái họ. Trang mang nét dịu dàng, thục nữ dễ sợ, trông cũng thuộc hàng tiểu thư đài các. Còn Hà Anh thì gần gần giống Bảo Linh, cũng nghịch ngợm và trẻ con, nhưng trông cô bạn này “quái vật” hơn Linh nhiều. Nhìn đôi mắt linh hoạt là biết, nhìn cái cách ăn mặc ngổ ngáo là biết, nhìn cái phong thái ngông nghênh là biết. Đây đích thị là một “cô nàng lắm chiêu”!
- “Này, trông Hoài An dịu dàng là thế, tiểu thư là thế, hóa ra cũng thuộc loại “rách giời rơi xuống” ế nhỉ!!” – Sau một hồi quậy tung quán trà sữa lên, “cô nàng lắm chiêu” xoa cằm phán tôi một câu, ra vẻ uyên bác lắm.
- “Ờ ờ đúng đúng” – chủ tịch hùa theo, mặt nhăn nhăn nhở nhở – “trông thế mà kinh, ha ha ha”
- “Mi nói cái gì? Yaaaaaa cho mi chết này. Chết đi. Chết đi!”
- “Á á… quỷ sứ đội lốt thiên thần!! Help!!!!!!!!!!!!!!”
Chết thật chưa gì đã lộ tẩy :(
Bọn tôi đùa nhau, đánh nhau, chửi bới nhau, như thể quen nhau lâu lắm rồi ý ==” Vì đã lộ “bản chất” rồi nên bọn tôi cũng chẳng câu nệ gì nữa, gọi nhau bằng mày tao cho thoải mái :p
*****
Cuối cùng cũng về nhà. Hôm nay ba đích thân vào bếp. Đồ ăn ngon quá, dù đánh chén tơi bời ở hàng trà sữa rồi nhưng tôi vẫn nốc sạch ^_^
Xong xuôi, tôi trèo lên giường mở ipad vào facebook khoe chiến tích ngày hôm nay cho bọn bạn trong Nam. Ý, có tận 12 thông báo cơ nè! Toàn là ảnh lũ bạn chụp ngày đầu tiên đến trường. Tội chưa kìa, nếu tôi không phải chuyển đi thì đã có khuôn mặt thiên thần của tôi xuất hiện trong đó rồi.
- Rau muống luộc: [ê, hôm nay thế nào?] – a, Lan tỉ inbox tôi.
- Thỏ trắng cụt đuôi: [haizzz, chán chết, tiết đầu đã bị ghi sổ đầu bài, còn gặp phải lão gia cà chớn nữa >”<]
- Rau muống luộc: [Lão gia cà chớn???]
- Thỏ trắng cụt đuôi: [à không có gì, đại loại là hôm nay rất chán. Mới đến Hà Nội lần đầu còn chưa kịp thăm thú gì đã phải đi học luôn :( ]
- Bé Bun: [hú hú hú, ê, trường mới đẹp không?]
- Thỏ trắng cụt đuôi: [thì cũng…
……………………….
*sập*
….. Ách! Hết pin sập cả nguồn, khốn thật. Mở di động ra tiếp tục tâm sự đêm khuya với các thánh. Ơ hơ hơ, sao off hết lượt vậy? Mà cũng sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi.
*****
{Rose cafe}
Tôi bước vào trong, chọn 1 bàn gần cửa sổ và gọi cho mình 1 tách cappuccino trong khi chờ. Phong cách bài trí của tiệm cafe này khá nhẹ nhàng nhưng vẫn có điểm nhấn gây ấn tượng, không gian yên tĩnh khiến khách hàng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Tôi mới tới Hà Nội nên chưa biết nhiều nơi, có lẽ sau này tôi sẽ ghé đây thường xuyên ^^
Hôm nay tôi ngồi đây để chờ 1 người. Người mà tôi cũng chẳng biết là ai ==” Chỉ biết chú ấy là người đã cho máu ba tôi khi ông gặp tai nạn phải vào viện tháng trước. Tôi muốn cảm ơn lâu rồi nhưng đến giờ mới nhờ người liên lạc được, nài nỉ mãi chú ấy mới chịu đi gặp. Ài, người đâu mà tốt bụng dữ…!
*tít tít, tít tít*
[Cô đến rồi này. Cháu ngồi đâu thế?]
A, cô Hương nhắn tin, cô đứng đâu nhỉ?
- “Cô Hương, con ngồi đây này!”
- “A, chào An…” Cô Hương bước tới, và…
- “CẬU???”
- “Là cậu???”
- “Ủa, 2 đứa biết nhau nhau hả?”
- “A, bạn cùng lớp của cháu cô à. Trùng hợp thật.”
1 phút chết lặng trước nhan sắc của người đối diện. Lạ quá, chẳng lẽ cậu ta là… Nhưng chú ấy làm sao bằng tuổi mình được? Dù rât khó tin nhưng tôi vẫn buột miệng hỏi:
- “Cậu là… là người cho máu ba tôi?”
- “A. Kia rồi.” – cô Hương chỉ ra phía cửa
- “Gì cô?”
- “Người cho máu ba cháu đến rồi!”
- “Ớ, thế ra Huy không phải người cho ba con máu?”
- “Ài, không phải, Huy là cháu cô mà, cô nhờ nó chở tới đây thôi ^^”
Hóa ra thế, tôi cứ tưởng Huy là “chú ấy”. Hơi buông.
Mà cô Hương bảo kia rồi, sao không thấy đâu nhỉ?
- “ Cô, đâu rồi? Chú ấy đâu?” – Tôi ngó nghiêng.
- “o__0 chú nào?”
- “Chú cho máu ba con ý.”
- “Cháu nghe ở đâu thế? Người cho ba cháu máu là cậu bạn này đây, làm gì có chú nào.” – vừa nói dứt câu, cô Hương vừa nhích sang 1 bên, để người đứng sau cô “lộ diện”
- “Chào… CẬU???”
- “CÁ… CÁ… CÁ SẤU???”
o__0
- “Á, lại quen nhau nữa hả? Hôm nay toàn gặp người quen nhỉ. Thôi, hai đứa cứ ngồi nói chuyện đi nhá, cô có chút việc. Bye hai cháu. Đi thôi Huy”
- “Chào nhé ^^”
- “Ơ, cô!” T__T
Chuyện gì đây trời? Tôi không hiểu gì cả!
- “Hóa ra cậu là người phiền phức cứ đòi gặp tôi trả ơn hả?… Lần thứ 4 rồi nhỉ, “cô bạn xinh đẹp” “ *cười đểu*
- “Cậu… có thật cậu là… là “chú ấy” ?”
- “Tôi già đến thế cơ à? Thôi, tôi không có nhiều thời gian đâu. Muốn trả ơn tôi thế nào thì trả nhanh nhanh tí, tôi bận lắm!”
- “Trả.. trả…”
- “Chẳng phải cậu nằng nặc đòi gặp tôi để cảm ơn à?”
- “Tôi…”
- “Ài, thực ra không cần phải lằng nhằng thế đâu, tôi là người tốt bụng, làm ơn không mong đền đáp.”
- “Thế…”
- “Nhưng… nếu cậu có lòng thì tôi cũng có dạ. Thế này nhé, bây giờ thì tôi chưa nghĩ ra, khi nào cần giúp gì tôi sẽ nhờ cậu sau. Yên tâm, chúng ta còn gặp nhau nhiều mà!”
Nói 1 hơi dài, cá sấu đứng dậy ra ngoài. Tôi còn chưa kịp nói câu gì mà! Ách. CPU của tôi đang trì trệ load từng thông tin một. Một tên cà chớn khó ưa mà tôi chỉ muốn lao ra bóp cổ, thì giờ, lại trở thành ân nhân của tôi á? Đến chúa cũng khó tin. Mà không chỉ chúa đâu, phật tổ, bồ tát, Tôn đại thánh cũng không tin nổi!
Đầu tôi ù ù, không còn tâm trạng đâu thưởng thức cà phê nữa, lết về nhà thôi. Cuộc “xem mặt” kết thúc trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ ==”
*****
Oe oe, buồn ngủ thật. Mặc dù mới có 9:30, nhưng sáng nay dậy sớm quá nên tôi buông ngủ kinh khủng. Thôi thì hôm nay không làm cú đêm nữ, đi ngủ sớm cho đẹp da ^v^
Trong lúc ngủ, cô bé bất giác sờ tay lên cổ nhưng cứ thấy trống trống. Bất an trong lòng nhen nhói trong đầu cô – “nó đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.