Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 65
Ngân Ken
03/09/2014
Bên trong gian phòng chỉ có the thé một ít ánh sáng bên ngoài truyền vào. Diệu Anh chợt cảm thấy bên cạnh mất đi hơi ấm, bất an nói:
- Khánh! Tối quá! Tớ không thấy gì hết!
Đáp lại cô là một hồi dài của sự im lặng.
Trong bóng tối mơ hồ, mi tâm Diệu Anh nhíu lại. Tên Bảo Khánh đáng ghét này, đang làm trò gì không biết.
Diệu Anh xoay người lại, toan rời đi thì tiếng đàn du dương vang lên khiến cô chùn bước. Ngay sau đó, hàng trăm cây nến được thắp sáng khắp gian phòng rộng rãi của tòa lâu đài thu nhỏ một cách nhanh chóng.
Gặp ánh sáng bất ngờ, Diệu Anh theo phản xạ lấy tay che mắt rồi cũng từ từ tiếp thu được, rồi cũng từ từ bất ngờ.
Bảo Khánh thì không thấy bóng dáng, nhưng trên sàn nhà và khắp nới đầy hoa bách hợp cùng cánh hoa của chúng. Những đóa bách hợp đẹp đến thuần khiết, đến mê hoặc nhưng sự cao quý và thanh thuần chịu lùi sau Diệu Anh một bậc dưới hàng trăm ánh nến ở đây, ngay tại lúc này.
Hương hoa thoang thoảng xông vào mũi Diệu Anh khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, hòa cùng tiếng nhạc êm tai làm cho cô tham lam thưởng thức.
Còn đang bất ngờ và còn đang mải mê nhìn ngắm, Diệu Anh bị một bàn tay ai đó bịt mắt lại.
- Diệu Anh! Bất ngờ của tớ là đây! Cậu thích không?
Diệu Anh nghe giọng nói quen thuộc, trái tim đột nhiên lại nhảy lên bùm bùm. Cô dùng gỡ bàn tay đang bịt mắt mình xa, xoay người và nhận ngay nụ cười thật tươi của Bảo Khánh.
- Cậu làm vậy là có ý gì? – Diệu Anh hỏi một câu mà gần như đã biết 90% câu trả lời.
Bảo Khánh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó như một nhà ảo thuật, đưa tay lên không trung liền bắt ra một cách hoa hồng xanh vô cùng quyến rũ. Diệu Anh mở to đôi mắt màu lá phong của mình nhìn động tác điêu luyện của Bảo Khánh.
Cành hoa được luồng vào một cặp nhẫn Cartier loại cho tình nhân có đính hai viên kim cương tím. Bảo Khánh khụy một gối xuống đất, đưa một tay ra để sau lưng, tay còn lại đưa cánh hoa hồng ra trước mặt Diệu Anh, giọng nói nhẹ nhàng:
- Diệu Anh, tớ yêu cậu! Làm bạn gái tớ, được chứ?
Ngay lúc này đây, trái tim của Diệu Anh gần như ngừng đập. Cô nhìn thấy rõ ràng sự chân thành và mong đợi trong ánh mắt sâu thẳm của Bảo Khánh. Diệu Anh thật sự không ngờ Bảo Khánh có thể cho cô bất ngờ lớn như thế. Cô cũng yêu Bảo Khánh, rất yêu.
- Được! Tớ đồng ý! Từ nay tớ sẽ là bạn gái của cậu, mãi mãi cũng yêu cậu!
Diệu Anh vừa dứt lời, thân hình nhỏ nhắn của cô đã nằm gọn trong cái ôm của Bảo Khánh.
- Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã yêu một người như tớ! – Bảo Khánh ôm Diệu Anh thật chặt, giọng nói chứa đầy sự diệu dàng như nước.
- Đừng nói thế! Cậu là một người rất tốt! Tớ yêu cậu, Bảo Khánh! – Diệu Anh ôm chặt hông Bảo Khánh, nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc lúc này.
Tiếng dương cần êm tai cùng mùi hương của hoa bách hợp hòa quyện vào nhau, tạo nên không khí vô cùng lãng mạng.
Được một lúc, cái ôm của cả hai kết thúc. Bảo Khánh nâng bàn tay trắng mịn và xinh đẹp như ngọc của Diệu Anh lên, nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn từ cánh hoa đeo vào ngón áp út.
- Hứa với tớ, đừng bao giờ rời xa tớ!
Diệu Anh nhìn vào ánh mắt của Bảo Khánh, rút chiếc nhẫn còn lại trong cành hoa đeo vào tay cậu, lại nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của Bảo Khánh, nói:
- Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu!
- Đi! Tớ dẫn cậu đi xem một thứ nữa! – Bảo Khánh vô cùng yên lòng với lời hứa của Diệu Anh, nắm tay cô kéo ra sân sau.
Cả hai vừa bước ra thì bộ đèn cảm ứng củng tự động sáng lên. Bảo Khánh lấy điện thoại, nhấn vài phím, sau đó quay sang nói với Diệu Anh:
- Cậu mau chóng đếm ngược đến 10, nhanh lên!
Diệu Anh nhướng mài một cái rồi cũng làm theo.
1…
2…
3…
…
…
9…
10…
Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng nổ giòng giã cùng một khung cảnh sáng rực. Diệu Anh cùng Bảo Khánh nhìn theo hướng đó.
Pháo hoa đủ màu sắc được bắt lên sáng rực, đủ loại hình thù vô cùng công phu và chi tiết khiết Diệu Anh gần như hoa cả mắt. Bảo Khánh vì cô mà chuẩn bị, cô rất vui.
Màn bắn pháo hoa còn đang diễn ra đều đặn và sáng rực thì Diệu Anh bất ngờ nhón chân rồi đặt lên mọi Bảo Khánh một nụ hôn vô cùng nhẹ. Rời môi Bảo Khánh, cô nhìn cậu, nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!
- Tất cả là vì cậu xứng đáng!
Bảo Khánh nhu tình đáp lại, lần này lại chủ động cúi xuống hôn cô thật sâu.
Tất cả bây giờ lạ sự chân thành và nóng bỏng của một tình yêu xuất phát từ tâm tình chân thành cùng tiếng pháo hoa hân hoan cùng với một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt…
[…]
Diệu Anh trở về nhà rồi ngồi cười một cách thơ thẩn trước bàn trang điểm. Cô nhớ lại tất cả những gì tất cả xảy ra tối nay. Bảo Khánh tỏ tình, cô đồng ý, cả hai hôn nhau. Những chuyện đó không phải mơ, tình cảm cô dành cho Bảo Khánh cũng là thật, một sự thật hạnh phúc.
Còn đang mong lung với rất nhiều suy nghĩ, chuông điện thoại của cô rung lên. Màn hình hiện lên cái tên “ Bảo Khánh” khiến Diệu Anh thoáng cái đỏ cả mặt. Cô bắt máy.
- Alo! – Diệu Anh.
- Đang làm gì? – Đầu dây bên kia, Bảo Khánh lấy ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn một cách hạnh phúc.
- Đang định đi ngủ. Còn cậu?
- Định chúc cậu ngủ ngon rồi mới ngủ. – Bảo Khánh.
- Vậy chúc đi! – Diệu Anh nâng bàn tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn rồi cười như thiên sứ.
- Ngủ ngon! Nhớ mơ về tớ! –.
- Nhất định sẽ ngủ rất ngon! Cậu cũng ngủ đi! Ngủ ngon!
- Bye!
- Bye!
Diệu Anh tắt máy rồi nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, nhắm mắt lại.
Bảo Khánh cúp máy, hôn lên màn hình một cái rồi cũng vùi đầu vào cái gối lông ngỗng mà ngủ trong hạnh phúc....
- Khánh! Tối quá! Tớ không thấy gì hết!
Đáp lại cô là một hồi dài của sự im lặng.
Trong bóng tối mơ hồ, mi tâm Diệu Anh nhíu lại. Tên Bảo Khánh đáng ghét này, đang làm trò gì không biết.
Diệu Anh xoay người lại, toan rời đi thì tiếng đàn du dương vang lên khiến cô chùn bước. Ngay sau đó, hàng trăm cây nến được thắp sáng khắp gian phòng rộng rãi của tòa lâu đài thu nhỏ một cách nhanh chóng.
Gặp ánh sáng bất ngờ, Diệu Anh theo phản xạ lấy tay che mắt rồi cũng từ từ tiếp thu được, rồi cũng từ từ bất ngờ.
Bảo Khánh thì không thấy bóng dáng, nhưng trên sàn nhà và khắp nới đầy hoa bách hợp cùng cánh hoa của chúng. Những đóa bách hợp đẹp đến thuần khiết, đến mê hoặc nhưng sự cao quý và thanh thuần chịu lùi sau Diệu Anh một bậc dưới hàng trăm ánh nến ở đây, ngay tại lúc này.
Hương hoa thoang thoảng xông vào mũi Diệu Anh khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, hòa cùng tiếng nhạc êm tai làm cho cô tham lam thưởng thức.
Còn đang bất ngờ và còn đang mải mê nhìn ngắm, Diệu Anh bị một bàn tay ai đó bịt mắt lại.
- Diệu Anh! Bất ngờ của tớ là đây! Cậu thích không?
Diệu Anh nghe giọng nói quen thuộc, trái tim đột nhiên lại nhảy lên bùm bùm. Cô dùng gỡ bàn tay đang bịt mắt mình xa, xoay người và nhận ngay nụ cười thật tươi của Bảo Khánh.
- Cậu làm vậy là có ý gì? – Diệu Anh hỏi một câu mà gần như đã biết 90% câu trả lời.
Bảo Khánh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó như một nhà ảo thuật, đưa tay lên không trung liền bắt ra một cách hoa hồng xanh vô cùng quyến rũ. Diệu Anh mở to đôi mắt màu lá phong của mình nhìn động tác điêu luyện của Bảo Khánh.
Cành hoa được luồng vào một cặp nhẫn Cartier loại cho tình nhân có đính hai viên kim cương tím. Bảo Khánh khụy một gối xuống đất, đưa một tay ra để sau lưng, tay còn lại đưa cánh hoa hồng ra trước mặt Diệu Anh, giọng nói nhẹ nhàng:
- Diệu Anh, tớ yêu cậu! Làm bạn gái tớ, được chứ?
Ngay lúc này đây, trái tim của Diệu Anh gần như ngừng đập. Cô nhìn thấy rõ ràng sự chân thành và mong đợi trong ánh mắt sâu thẳm của Bảo Khánh. Diệu Anh thật sự không ngờ Bảo Khánh có thể cho cô bất ngờ lớn như thế. Cô cũng yêu Bảo Khánh, rất yêu.
- Được! Tớ đồng ý! Từ nay tớ sẽ là bạn gái của cậu, mãi mãi cũng yêu cậu!
Diệu Anh vừa dứt lời, thân hình nhỏ nhắn của cô đã nằm gọn trong cái ôm của Bảo Khánh.
- Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã yêu một người như tớ! – Bảo Khánh ôm Diệu Anh thật chặt, giọng nói chứa đầy sự diệu dàng như nước.
- Đừng nói thế! Cậu là một người rất tốt! Tớ yêu cậu, Bảo Khánh! – Diệu Anh ôm chặt hông Bảo Khánh, nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc lúc này.
Tiếng dương cần êm tai cùng mùi hương của hoa bách hợp hòa quyện vào nhau, tạo nên không khí vô cùng lãng mạng.
Được một lúc, cái ôm của cả hai kết thúc. Bảo Khánh nâng bàn tay trắng mịn và xinh đẹp như ngọc của Diệu Anh lên, nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn từ cánh hoa đeo vào ngón áp út.
- Hứa với tớ, đừng bao giờ rời xa tớ!
Diệu Anh nhìn vào ánh mắt của Bảo Khánh, rút chiếc nhẫn còn lại trong cành hoa đeo vào tay cậu, lại nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của Bảo Khánh, nói:
- Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu!
- Đi! Tớ dẫn cậu đi xem một thứ nữa! – Bảo Khánh vô cùng yên lòng với lời hứa của Diệu Anh, nắm tay cô kéo ra sân sau.
Cả hai vừa bước ra thì bộ đèn cảm ứng củng tự động sáng lên. Bảo Khánh lấy điện thoại, nhấn vài phím, sau đó quay sang nói với Diệu Anh:
- Cậu mau chóng đếm ngược đến 10, nhanh lên!
Diệu Anh nhướng mài một cái rồi cũng làm theo.
1…
2…
3…
…
…
9…
10…
Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng nổ giòng giã cùng một khung cảnh sáng rực. Diệu Anh cùng Bảo Khánh nhìn theo hướng đó.
Pháo hoa đủ màu sắc được bắt lên sáng rực, đủ loại hình thù vô cùng công phu và chi tiết khiết Diệu Anh gần như hoa cả mắt. Bảo Khánh vì cô mà chuẩn bị, cô rất vui.
Màn bắn pháo hoa còn đang diễn ra đều đặn và sáng rực thì Diệu Anh bất ngờ nhón chân rồi đặt lên mọi Bảo Khánh một nụ hôn vô cùng nhẹ. Rời môi Bảo Khánh, cô nhìn cậu, nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!
- Tất cả là vì cậu xứng đáng!
Bảo Khánh nhu tình đáp lại, lần này lại chủ động cúi xuống hôn cô thật sâu.
Tất cả bây giờ lạ sự chân thành và nóng bỏng của một tình yêu xuất phát từ tâm tình chân thành cùng tiếng pháo hoa hân hoan cùng với một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt…
[…]
Diệu Anh trở về nhà rồi ngồi cười một cách thơ thẩn trước bàn trang điểm. Cô nhớ lại tất cả những gì tất cả xảy ra tối nay. Bảo Khánh tỏ tình, cô đồng ý, cả hai hôn nhau. Những chuyện đó không phải mơ, tình cảm cô dành cho Bảo Khánh cũng là thật, một sự thật hạnh phúc.
Còn đang mong lung với rất nhiều suy nghĩ, chuông điện thoại của cô rung lên. Màn hình hiện lên cái tên “ Bảo Khánh” khiến Diệu Anh thoáng cái đỏ cả mặt. Cô bắt máy.
- Alo! – Diệu Anh.
- Đang làm gì? – Đầu dây bên kia, Bảo Khánh lấy ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn một cách hạnh phúc.
- Đang định đi ngủ. Còn cậu?
- Định chúc cậu ngủ ngon rồi mới ngủ. – Bảo Khánh.
- Vậy chúc đi! – Diệu Anh nâng bàn tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn rồi cười như thiên sứ.
- Ngủ ngon! Nhớ mơ về tớ! –.
- Nhất định sẽ ngủ rất ngon! Cậu cũng ngủ đi! Ngủ ngon!
- Bye!
- Bye!
Diệu Anh tắt máy rồi nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, nhắm mắt lại.
Bảo Khánh cúp máy, hôn lên màn hình một cái rồi cũng vùi đầu vào cái gối lông ngỗng mà ngủ trong hạnh phúc....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.