Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 66
Ngân Ken
06/09/2014
Cộc! Cộc! Cộc!
Yến Vy thấp thỏm đứng gõ cửa phòng của Yến Nguyên. Chiều nay nhỏ phải đi gặp mẹ mình, Yến Nguyên nói khi nảo đi thì báo với cô một tiếng.
Cánh cửa gỗ sơn trắng được mở ra, Yến Nguyên xuất hiện.
- Chuyện gì?
- Chiều nay em gặp mẹ! – Yến Vy cúi gầm mặt nói.
- Mấy giờ?
- Dạ 2 giờ!
- Tôi biết rồi! Chuẩn bị đi, tôi cùng cô đến đó! – Yến Nguyên nói xong, cánh cửa cũng được đóng lại. Cô không thích nói nhiều về người đàn bà thiếu đạo đức đó, cô cũng chẳng muốn Yến Vy nhắc nhiều về bà ta.
Yến Vy thở hắc rồi cũng lê bước trở về phòng.
[…]
Giờ hẹn đến, Yến Nguyên láy xe chở Yến Vy đến café X, điểm hẹn lần trước của bà Hạnh Phương. Lúc đi vào, Yến Vy nhanh nhẹn mở cửa cho Yến Nguyên.
Bà Hạnh Phương lần này cũng đi cùng với Thái. Thái nhìn thấy Yến Nguyên, mắt cậu ta thật muốn rớt tròng. Đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng ngắm chưa được được 3s đã cảm thấy ánh mắt màu tro của Yến Nguyên đáng sợ như địa ngục, vội vàng quay chỗ khác.
- Ấy chà chà! Xem ai đến thế không biết? – Bà Hạnh Phương giọng điệu chanh chua khi thấy Yến Nguyên.
Yến Nguyên không trả lời, mắt lạnh liếc bà ta cùng Thái một cái. Yến Vy không vui liếc mẹ mình, kéo ghế ngồi đối diện mẹ nhỏ, có ý mời Yến Nguyên cùng ngồi.
- Thứ đàn bà chỉ biết moi tiền như bà ta, tôi chẳng đủ thấp kém để ngồi chung. – Yến Nguyên lạnh giọng nói, cô hiểu được ánh mắt của Yến Vy.
- Con kia! Hôm nay tao hẹn con gái tao, mày bám đuôi con dám nói chuyện kiểu đó! – Bà Hạnh Phương liếc xéo Yến Nguyên.
- Con gái? Tôi còn tưởng cái máy rút tiền! Tôi cho bà biết, Yến Vy ra gặp bà hôm nay là vì tôi bảo nó đi! Không có tôi, bà tưởng có cơ hội nhìn thấy nó. – Yến Vy lạnh lùng nhìn bà ta, sự khinh miệt hiện rõ trong từng chữ mà cô nói ra.
- Mày muốn gây sự chứ gì? – Bà Hạnh Phương không để ý tới những người xung quanh, nện bàn đứng dậy cho ngang tầm với Yến Nguyên.
- Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy hả? Không sợ mất mặt à? – Yến Vy nhíu mày níu cánh tay bà ta, không ngờ lại bị bà ta hất ra.
- Con đó, càng ngày càng không coi mẹ ra gì. Mẹ bảo con mang tiền tới, không bảo con mang thứ rác rưởi của lão già đó tới!
Câu nói kết thúc, một cái bạt tay trời giáng của Yến Nguyên nện ngay gương mặt của bà Hạnh Phương. Thái hoảng mình nhìn cô, Yến Vy cũng giật mình trợn mắt.
- Tôi cho bà biết, khôn hồn thì im miệng. Hôm nay tôi tới đây là cảnh cáo bà, không được phép liên lạc với Yến Vy. Nó là con bà, nhưng bà coi nó là gì? Trong đầu bà ngoài tiền ra thì còn còn có cái gì? Nghe cho kĩ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, cả Yến Vy tôi cũng không cho phép bà liên lạc với nó! Nó và bà, không có quan hệ!
Yến Nguyên nói xong, lạnh lùng rời khỏi quán, Yến Vy vội đuổi theo cô. Bàn nước còn lại bà Hạnh Phương và Thái trong con mắt miệt thị của những người xung quanh cùng các lời bàn tán vô cùng khó nghe.
Bà Hạnh Phương tức đến đỏ mặt tía tai, nhanh chóng kéo tay Thái rời khỏi chỗ đó.
[…]
Ánh nắng của ngày mới lại chiếu một cánh ấm áp lên những tòa nhà đủ kiểu cách của trung tâm thành phố vào mỗi buổi sáng. Vươn vai một cái, Diệu Anh xỏ chân vào đôi dép lê Pikachu rồi bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Cầm chiếc khăn mặt lau một cách nhẹ nhàng, cô vừa đẩy cửa bước ra thì nhận được điện thoại.
- Diệu Anh! Chào buổi sáng! – Đầu dây bên kia, giọng nói chứa đầy nhu tình của Bảo Khánh truyền đến.
- Chào buổi sáng! Có chuyện gì mà điện cho tớ vào giờ này? – Diệu Anh mỉm cười hạnh phúc.
- Hôm nay là chủ nhật, cậu có rảnh không? – Bảo Khánh.
- Tớ cũng chưa biết. Nhưng tớ định về ăn cơm cùng ba mẹ. Cậu có chuyện tìm tớ à? – Diệu Anh.
- Đúng vậy! Nhưng nếu cậu bận cũng không sao. – Bảo Khánh nói giọng chán nản.
- Ừm… Cậu làm gì mà thở dài? Tớ nói là “ định về” chứ chưa nói “ sẽ về”. Nói xem, cậu định rủ tớ đi đâu? – Diệu Anh.
- Ây! Vậy thì tốt rồi. Đi đâu thì không nói trước được. Bây giờ tớ tới đón cậu, ok? – Bảo Khánh.
- Ok! Bye! – Diệu Anh.
- Bye! – Bảo Khánh.
15’ sau…
Bảo Khánh đeo kính râm hàng hiệu, quần jean đúng mốt cùng một áo sơ mi thời trang màu xanh nước biển, dựa và cửa xe đứng dưới chung cư của Diệu Anh nhìn lên. Vài cô gái đi ngang không khỏi hoa mắt với vẻ đẹp lãng tử của cậu.
Diệu Anh cùng lúc xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy thêu hoa hồng vàng dài quá gối, giày bệt màu vàng nhạt. Trông cô lúc này vô cùng nhẹ nhàng và thanh nhã như một đóa hoa bách hợp.
Qua chiếc kính mát, đôi mắt Bảo Khánh khó có thể che giấu sự yêu thích đối với vẻ ngoài duyên dáng của Diệu Anh.
Cô vẫy tay một cái, bước nhanh đến chỗ cậu.
- Chào! Bắt cậu đợi rồi! – Diệu Anh cười cười.
- Không sao! Mau chóng lên xe, nếu trưa quá da cậu sẽ bắt nắng mất! – Bảo Khánh chu đáo mở cửa xe cho cô.
Diệu Anh chỉ cười rồi ngồi vào chỗ thắt dây an toàn.
Trở lại vị trí láy, Bảo Khánh nhấn xe ga rời đi.
Trên xe, Diệu Anh chống tay, dựa người vào cửa sổ nhìn Bảo Kháng đang chuyên tâm láy xe.
Bảo Khánh cảm nhận được ánh mắt của cô, đưa bàn tay phải ra bẹo má Diệu Anh, ánh mắt vẫn nhìn vào làn xe, nói:
- Vui không?
- Vui! – Diệu Anh đẫy ngón tay Bảo Khánh ra, cười duyên một cái.
- Cậu biết chúng ta đang đi đâu hay không? – Bảo Khánh vẫn chưa chịu yên, tiếp tục “ chọc phá” gò má trắng hồng của cô.
- Cậu muốn nói hay muốn tạo bất ngờ? – Diệu Anh tinh nghịch nói lại.
- Vậy đi, tớ sẽ nói ra bất ngờ lần này. Chúng ta đi biển! – Bảo Khánh thu tay lại, nói.
Yến Vy thấp thỏm đứng gõ cửa phòng của Yến Nguyên. Chiều nay nhỏ phải đi gặp mẹ mình, Yến Nguyên nói khi nảo đi thì báo với cô một tiếng.
Cánh cửa gỗ sơn trắng được mở ra, Yến Nguyên xuất hiện.
- Chuyện gì?
- Chiều nay em gặp mẹ! – Yến Vy cúi gầm mặt nói.
- Mấy giờ?
- Dạ 2 giờ!
- Tôi biết rồi! Chuẩn bị đi, tôi cùng cô đến đó! – Yến Nguyên nói xong, cánh cửa cũng được đóng lại. Cô không thích nói nhiều về người đàn bà thiếu đạo đức đó, cô cũng chẳng muốn Yến Vy nhắc nhiều về bà ta.
Yến Vy thở hắc rồi cũng lê bước trở về phòng.
[…]
Giờ hẹn đến, Yến Nguyên láy xe chở Yến Vy đến café X, điểm hẹn lần trước của bà Hạnh Phương. Lúc đi vào, Yến Vy nhanh nhẹn mở cửa cho Yến Nguyên.
Bà Hạnh Phương lần này cũng đi cùng với Thái. Thái nhìn thấy Yến Nguyên, mắt cậu ta thật muốn rớt tròng. Đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng ngắm chưa được được 3s đã cảm thấy ánh mắt màu tro của Yến Nguyên đáng sợ như địa ngục, vội vàng quay chỗ khác.
- Ấy chà chà! Xem ai đến thế không biết? – Bà Hạnh Phương giọng điệu chanh chua khi thấy Yến Nguyên.
Yến Nguyên không trả lời, mắt lạnh liếc bà ta cùng Thái một cái. Yến Vy không vui liếc mẹ mình, kéo ghế ngồi đối diện mẹ nhỏ, có ý mời Yến Nguyên cùng ngồi.
- Thứ đàn bà chỉ biết moi tiền như bà ta, tôi chẳng đủ thấp kém để ngồi chung. – Yến Nguyên lạnh giọng nói, cô hiểu được ánh mắt của Yến Vy.
- Con kia! Hôm nay tao hẹn con gái tao, mày bám đuôi con dám nói chuyện kiểu đó! – Bà Hạnh Phương liếc xéo Yến Nguyên.
- Con gái? Tôi còn tưởng cái máy rút tiền! Tôi cho bà biết, Yến Vy ra gặp bà hôm nay là vì tôi bảo nó đi! Không có tôi, bà tưởng có cơ hội nhìn thấy nó. – Yến Vy lạnh lùng nhìn bà ta, sự khinh miệt hiện rõ trong từng chữ mà cô nói ra.
- Mày muốn gây sự chứ gì? – Bà Hạnh Phương không để ý tới những người xung quanh, nện bàn đứng dậy cho ngang tầm với Yến Nguyên.
- Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy hả? Không sợ mất mặt à? – Yến Vy nhíu mày níu cánh tay bà ta, không ngờ lại bị bà ta hất ra.
- Con đó, càng ngày càng không coi mẹ ra gì. Mẹ bảo con mang tiền tới, không bảo con mang thứ rác rưởi của lão già đó tới!
Câu nói kết thúc, một cái bạt tay trời giáng của Yến Nguyên nện ngay gương mặt của bà Hạnh Phương. Thái hoảng mình nhìn cô, Yến Vy cũng giật mình trợn mắt.
- Tôi cho bà biết, khôn hồn thì im miệng. Hôm nay tôi tới đây là cảnh cáo bà, không được phép liên lạc với Yến Vy. Nó là con bà, nhưng bà coi nó là gì? Trong đầu bà ngoài tiền ra thì còn còn có cái gì? Nghe cho kĩ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, cả Yến Vy tôi cũng không cho phép bà liên lạc với nó! Nó và bà, không có quan hệ!
Yến Nguyên nói xong, lạnh lùng rời khỏi quán, Yến Vy vội đuổi theo cô. Bàn nước còn lại bà Hạnh Phương và Thái trong con mắt miệt thị của những người xung quanh cùng các lời bàn tán vô cùng khó nghe.
Bà Hạnh Phương tức đến đỏ mặt tía tai, nhanh chóng kéo tay Thái rời khỏi chỗ đó.
[…]
Ánh nắng của ngày mới lại chiếu một cánh ấm áp lên những tòa nhà đủ kiểu cách của trung tâm thành phố vào mỗi buổi sáng. Vươn vai một cái, Diệu Anh xỏ chân vào đôi dép lê Pikachu rồi bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Cầm chiếc khăn mặt lau một cách nhẹ nhàng, cô vừa đẩy cửa bước ra thì nhận được điện thoại.
- Diệu Anh! Chào buổi sáng! – Đầu dây bên kia, giọng nói chứa đầy nhu tình của Bảo Khánh truyền đến.
- Chào buổi sáng! Có chuyện gì mà điện cho tớ vào giờ này? – Diệu Anh mỉm cười hạnh phúc.
- Hôm nay là chủ nhật, cậu có rảnh không? – Bảo Khánh.
- Tớ cũng chưa biết. Nhưng tớ định về ăn cơm cùng ba mẹ. Cậu có chuyện tìm tớ à? – Diệu Anh.
- Đúng vậy! Nhưng nếu cậu bận cũng không sao. – Bảo Khánh nói giọng chán nản.
- Ừm… Cậu làm gì mà thở dài? Tớ nói là “ định về” chứ chưa nói “ sẽ về”. Nói xem, cậu định rủ tớ đi đâu? – Diệu Anh.
- Ây! Vậy thì tốt rồi. Đi đâu thì không nói trước được. Bây giờ tớ tới đón cậu, ok? – Bảo Khánh.
- Ok! Bye! – Diệu Anh.
- Bye! – Bảo Khánh.
15’ sau…
Bảo Khánh đeo kính râm hàng hiệu, quần jean đúng mốt cùng một áo sơ mi thời trang màu xanh nước biển, dựa và cửa xe đứng dưới chung cư của Diệu Anh nhìn lên. Vài cô gái đi ngang không khỏi hoa mắt với vẻ đẹp lãng tử của cậu.
Diệu Anh cùng lúc xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy thêu hoa hồng vàng dài quá gối, giày bệt màu vàng nhạt. Trông cô lúc này vô cùng nhẹ nhàng và thanh nhã như một đóa hoa bách hợp.
Qua chiếc kính mát, đôi mắt Bảo Khánh khó có thể che giấu sự yêu thích đối với vẻ ngoài duyên dáng của Diệu Anh.
Cô vẫy tay một cái, bước nhanh đến chỗ cậu.
- Chào! Bắt cậu đợi rồi! – Diệu Anh cười cười.
- Không sao! Mau chóng lên xe, nếu trưa quá da cậu sẽ bắt nắng mất! – Bảo Khánh chu đáo mở cửa xe cho cô.
Diệu Anh chỉ cười rồi ngồi vào chỗ thắt dây an toàn.
Trở lại vị trí láy, Bảo Khánh nhấn xe ga rời đi.
Trên xe, Diệu Anh chống tay, dựa người vào cửa sổ nhìn Bảo Kháng đang chuyên tâm láy xe.
Bảo Khánh cảm nhận được ánh mắt của cô, đưa bàn tay phải ra bẹo má Diệu Anh, ánh mắt vẫn nhìn vào làn xe, nói:
- Vui không?
- Vui! – Diệu Anh đẫy ngón tay Bảo Khánh ra, cười duyên một cái.
- Cậu biết chúng ta đang đi đâu hay không? – Bảo Khánh vẫn chưa chịu yên, tiếp tục “ chọc phá” gò má trắng hồng của cô.
- Cậu muốn nói hay muốn tạo bất ngờ? – Diệu Anh tinh nghịch nói lại.
- Vậy đi, tớ sẽ nói ra bất ngờ lần này. Chúng ta đi biển! – Bảo Khánh thu tay lại, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.