Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 67
Ngân Ken
08/09/2014
- Đi biển?
- Đúng! Còn có hai vị khách đặc biệt! – Bảo Khánh nhướng nhướng mày.
- Ai vậy hả? – Diệu Anh tò mò.
- Một lát cậu sẽ biết. Còn nữa, tớ không định để da cậu bắt nắng nên chuẩn cho cậu một ít kem chống nắng cùng váy đi biển rồi. Tới nơi thì mau thay ra. – Bảo Khánh.
- Cậu thật như ông cụ non! – Diệu Anh mỉm cười hạnh phúc tận hưởng sự quan tâm chu đáo của Bảo Khánh.
- Vì tớ thích chăm sóc cho cậu.
Phóc một cái, mặt Diệu Anh đỏ bừng sau câu nói của Bảo Khánh. Cả hai cứ duy trì trạng thái như thế cho tới địa điểm.
Bảo Khánh xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe cho Diệu Anh rồi đi mở cốp xe, lấy ra một túi xách giấy đưa cho Diệu Anh.
- Cảm ơn! – Diệu Anh nhận túi xách từ tay Bảo Khánh.
- Cậu nhớ nhà hàng lần trước tớ và Phong gặp mọi người không? – Bảo Khánh.
- Có ấn tượng! – Diệu Anh nhướng mày, gật gật đầu. Làm sao cô quên được, hỗn chiến một trận to đùng vì Yến Nguyên thế kia.
- Hai vị khách đặc biệt đang đợi ở đó. Đi thôi! – Bảo Khánh nói xong nắm tay Diệu Anh kéo đến nhà hàng trong rất nhiều con mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Trong khi đó, tại nhà hàng…
Một cô gái xinh đẹp như thiên sứ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất. Gương mặt hoàn mỹ, đôi môi phơn phớt, lông mày chữ tú cùng một đôi mắt vừa đượm buồn vừa sắc sảo lại mang vẻ lạnh nhạt, hai bàn tay ngọc ngà đan vào nhau chống cằm nhìn ra biển. Bộ váy đi biển bằng lụa màu vàng nâu càng tôn lên nước da trắng như ngọc trai.
Nhà hàng hôm nay đặc biệt không có khách. Theo những gì mọi người biết được thì nhà hàng mang bảng hiệu của tập đoàn Lê Gia chỉ đặc biệt không nhận khách khi biết trước chủ tịch hoặc người nhà sẽ tới. Vì vậy hôm nay chắc chắn có những vị khách kiểu ấy.
Từ hướng sau lưng cô gái, một chàng trai thân hình vương giả đầy vẻ kiêu ngạo và lãng tử đi đến. Vạt áo sơ mi một trong một ngày, bàn tay đút vào túi quần, chiếc kính mát loại mới nhất trên thị trường cùng một màu tóc nâu hạt dẻ thật khiến người khác thật ngưỡng mộ. Thoạt nhìn, điều ấn tượng nhất của chàn trai ngoài gương mặt thì chính là chiếc hoa tay bên trái bằng đá saphia tím vô cùng mê người.
Kéo ghế ngồi xuống ở bàn của Yến Nguyên, Nam Phong dường như vẫn chưa dời được tầm mắt của cô trở lại người anh.
- Biển hôm nay rất đẹp! – Yến Nguyên khẽ động gương mặt, quay sang nhìn Nam Phong.
- Cậu rất thích biển? – Nam Phong nhìn vào ánh mắt như biết nuốt chửng linh hồn của cô.
- Cũng có thể nói là vậy! – Yến Nguyên cũng chẳng ngần ngại mà chăm chú vào ánh mắt màu huyết và sâu như vực của Nam Phong.
- Cách nói chuyện của cậu mãi mãi làm người khác khó hiểu! – Nam Phong nói như khẳng định.
- Đừng hiểu! Thông minh quá không tốt! – Yến Nguyên cười nhạt, lại đưa mắt ra biển.
- Cậu buồn? – Nam Phong cũng nhìn ra biển.
- Không. Tôi chỉ thấy bình yên. – Yến Nguyên.
- Dạo này tôi không gặp Rick đi cùng cậu! – Nam Phong đột nhiên nói một vấn đề chẳng liên quan gì cho lắm. Chỉ là anh đột nhiên muốn biết. Chỗ này anh cùng Rick cùng đánh nhau nên đặc biệt có ấn tượng.
- Chúng tôi không liên lạc! Có lẽ cậu ấy đã về nước. – Yến Nguyên.
- Hai người giận nhau? – Nam Phong nhướng nhướng lông mày.
- Tôi không biết giận. Một là quen biết, hai là người lạ. Đó là quy luật xã giao của tôi. – Yến Nguyên nhìn Nam Phong nói.
- Xã giao? Tôi là đặc biệt thấy hai người rất thân nhau. – Nam Phong.
- Là cậu thấy trong suy nghĩ, không phải sự thật! – Yến Nguyên.
- Không hẳn! Tôi nhìn ra ánh mắt cậu ấy nhìn cậu, nó hơn hẳn bạn bè! – Nam Phong.
- Đừng quá thông minh! Và dừng vấn đề này lại. Cũng đừng nhắc tới Rick. Tôi nói không quen. – Yến Nguyên thu hồi vẻ tĩnh lặng, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn. Nhưng sao cô tự dưng lại khẩn trương mà giải thích ra? Quái lạ.
- Được! Không nói thì sẽ không nói! – Nam Phong dựa người vào ghế, nói.
- Phiền chết được! – Yến Nguyên dời tầm mắt về phía biển.
- Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa không? – Nam Phong nhìn vẽ lạnh nhạt của cô, nói.
- Cứ hỏi! – Yến Nguyên.
- Những người mà cậu quan tâm lo lắng, họ không cười thì cậu sẽ buồn hay không?
Yến Nguyên nhìn Nam Phong. Cô không hiểu Nam Phong đang ám chỉ điều gì nhưng hiểu một cách đơn gian thì có thể.
- Tất nhiên là không! – Yến Nguyên cười khẽ.
- Tôi cũng như cậu. Vì vậy tôi muốn cậu cười thật vui! – Nam Phong nhìn cô, nghiêm túc nói.
Câu nói của anh khiến Yến Nguyên ngỡ ngàng, còn cảm giác được mặt cô nóng rang. Cô nhìn vào đôi mắt đầy chân thành nhưng sâu thẳng của anh, hít một hơi rồi nói:
- Cậu đang ám chỉ cái gì?
- Chỉ đơn giản là muốn cậu cười.
- Nhảm nhí! – Cô trách môt tiếng, vừa lúc café được mang lên.
- Chúc ngon miệng! – Nữ phục vụ miệng thì nói nhưng ánh mắt lại chỉa vào Nam Phong một cách sổ sàng, sau đó vừa tiếc nuối vừa lui ra.
- Hey! Bắt hai người phải đợi! – Bảo Khánh nắm tay Diệu Anh đi hướng lại bàn của Nam Phong và Yến Nguyên.
- Chào! – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh.
- Chào. Nhìn hai người thật giống hẹn hò nhe! – Diệu Anh ngồi xuống cạnh Yến Nguyên, nói.
- Đúng! Còn có hai vị khách đặc biệt! – Bảo Khánh nhướng nhướng mày.
- Ai vậy hả? – Diệu Anh tò mò.
- Một lát cậu sẽ biết. Còn nữa, tớ không định để da cậu bắt nắng nên chuẩn cho cậu một ít kem chống nắng cùng váy đi biển rồi. Tới nơi thì mau thay ra. – Bảo Khánh.
- Cậu thật như ông cụ non! – Diệu Anh mỉm cười hạnh phúc tận hưởng sự quan tâm chu đáo của Bảo Khánh.
- Vì tớ thích chăm sóc cho cậu.
Phóc một cái, mặt Diệu Anh đỏ bừng sau câu nói của Bảo Khánh. Cả hai cứ duy trì trạng thái như thế cho tới địa điểm.
Bảo Khánh xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe cho Diệu Anh rồi đi mở cốp xe, lấy ra một túi xách giấy đưa cho Diệu Anh.
- Cảm ơn! – Diệu Anh nhận túi xách từ tay Bảo Khánh.
- Cậu nhớ nhà hàng lần trước tớ và Phong gặp mọi người không? – Bảo Khánh.
- Có ấn tượng! – Diệu Anh nhướng mày, gật gật đầu. Làm sao cô quên được, hỗn chiến một trận to đùng vì Yến Nguyên thế kia.
- Hai vị khách đặc biệt đang đợi ở đó. Đi thôi! – Bảo Khánh nói xong nắm tay Diệu Anh kéo đến nhà hàng trong rất nhiều con mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Trong khi đó, tại nhà hàng…
Một cô gái xinh đẹp như thiên sứ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất. Gương mặt hoàn mỹ, đôi môi phơn phớt, lông mày chữ tú cùng một đôi mắt vừa đượm buồn vừa sắc sảo lại mang vẻ lạnh nhạt, hai bàn tay ngọc ngà đan vào nhau chống cằm nhìn ra biển. Bộ váy đi biển bằng lụa màu vàng nâu càng tôn lên nước da trắng như ngọc trai.
Nhà hàng hôm nay đặc biệt không có khách. Theo những gì mọi người biết được thì nhà hàng mang bảng hiệu của tập đoàn Lê Gia chỉ đặc biệt không nhận khách khi biết trước chủ tịch hoặc người nhà sẽ tới. Vì vậy hôm nay chắc chắn có những vị khách kiểu ấy.
Từ hướng sau lưng cô gái, một chàng trai thân hình vương giả đầy vẻ kiêu ngạo và lãng tử đi đến. Vạt áo sơ mi một trong một ngày, bàn tay đút vào túi quần, chiếc kính mát loại mới nhất trên thị trường cùng một màu tóc nâu hạt dẻ thật khiến người khác thật ngưỡng mộ. Thoạt nhìn, điều ấn tượng nhất của chàn trai ngoài gương mặt thì chính là chiếc hoa tay bên trái bằng đá saphia tím vô cùng mê người.
Kéo ghế ngồi xuống ở bàn của Yến Nguyên, Nam Phong dường như vẫn chưa dời được tầm mắt của cô trở lại người anh.
- Biển hôm nay rất đẹp! – Yến Nguyên khẽ động gương mặt, quay sang nhìn Nam Phong.
- Cậu rất thích biển? – Nam Phong nhìn vào ánh mắt như biết nuốt chửng linh hồn của cô.
- Cũng có thể nói là vậy! – Yến Nguyên cũng chẳng ngần ngại mà chăm chú vào ánh mắt màu huyết và sâu như vực của Nam Phong.
- Cách nói chuyện của cậu mãi mãi làm người khác khó hiểu! – Nam Phong nói như khẳng định.
- Đừng hiểu! Thông minh quá không tốt! – Yến Nguyên cười nhạt, lại đưa mắt ra biển.
- Cậu buồn? – Nam Phong cũng nhìn ra biển.
- Không. Tôi chỉ thấy bình yên. – Yến Nguyên.
- Dạo này tôi không gặp Rick đi cùng cậu! – Nam Phong đột nhiên nói một vấn đề chẳng liên quan gì cho lắm. Chỉ là anh đột nhiên muốn biết. Chỗ này anh cùng Rick cùng đánh nhau nên đặc biệt có ấn tượng.
- Chúng tôi không liên lạc! Có lẽ cậu ấy đã về nước. – Yến Nguyên.
- Hai người giận nhau? – Nam Phong nhướng nhướng lông mày.
- Tôi không biết giận. Một là quen biết, hai là người lạ. Đó là quy luật xã giao của tôi. – Yến Nguyên nhìn Nam Phong nói.
- Xã giao? Tôi là đặc biệt thấy hai người rất thân nhau. – Nam Phong.
- Là cậu thấy trong suy nghĩ, không phải sự thật! – Yến Nguyên.
- Không hẳn! Tôi nhìn ra ánh mắt cậu ấy nhìn cậu, nó hơn hẳn bạn bè! – Nam Phong.
- Đừng quá thông minh! Và dừng vấn đề này lại. Cũng đừng nhắc tới Rick. Tôi nói không quen. – Yến Nguyên thu hồi vẻ tĩnh lặng, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn. Nhưng sao cô tự dưng lại khẩn trương mà giải thích ra? Quái lạ.
- Được! Không nói thì sẽ không nói! – Nam Phong dựa người vào ghế, nói.
- Phiền chết được! – Yến Nguyên dời tầm mắt về phía biển.
- Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa không? – Nam Phong nhìn vẽ lạnh nhạt của cô, nói.
- Cứ hỏi! – Yến Nguyên.
- Những người mà cậu quan tâm lo lắng, họ không cười thì cậu sẽ buồn hay không?
Yến Nguyên nhìn Nam Phong. Cô không hiểu Nam Phong đang ám chỉ điều gì nhưng hiểu một cách đơn gian thì có thể.
- Tất nhiên là không! – Yến Nguyên cười khẽ.
- Tôi cũng như cậu. Vì vậy tôi muốn cậu cười thật vui! – Nam Phong nhìn cô, nghiêm túc nói.
Câu nói của anh khiến Yến Nguyên ngỡ ngàng, còn cảm giác được mặt cô nóng rang. Cô nhìn vào đôi mắt đầy chân thành nhưng sâu thẳng của anh, hít một hơi rồi nói:
- Cậu đang ám chỉ cái gì?
- Chỉ đơn giản là muốn cậu cười.
- Nhảm nhí! – Cô trách môt tiếng, vừa lúc café được mang lên.
- Chúc ngon miệng! – Nữ phục vụ miệng thì nói nhưng ánh mắt lại chỉa vào Nam Phong một cách sổ sàng, sau đó vừa tiếc nuối vừa lui ra.
- Hey! Bắt hai người phải đợi! – Bảo Khánh nắm tay Diệu Anh đi hướng lại bàn của Nam Phong và Yến Nguyên.
- Chào! – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh.
- Chào. Nhìn hai người thật giống hẹn hò nhe! – Diệu Anh ngồi xuống cạnh Yến Nguyên, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.