Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 41
Annaluong
09/03/2016
Ở trong thang máy nó đứng cười như 1 con điên =.=
-Haha, nhìn mặt mấy người đó ngạc nhiên mà mắc cười dễ sợ. Cũng may mình "chôm" được cái thẻ của anh 2, hí hí.
Ting...Ting....
Nó bước ra khỏi thang máy, đi lại chỗ cái bàn của cô thư kí (do Gia Bảo không thích có ai trong phòng làm việc của mình nên thư kí được xếp ở 1 bàn làm việc phía ngoài phòng giám đốc).
-Chị ơi, em....
Nó chưa kịp nói hết câu thì cô thư kí mặt đã vênh váo lên cắt ngang lời nó
-Ở đây không có chỗ cho con nít!
Cố gắng bình tĩnh, nó hít một hơi dài, nhấn mạnh từng chữ một, giọng đã có vài phần lạnh lùng
-Tôi muốn gặp giám đốc!
-Ô, nhóc muốn gặp giám đốc à? Có hẹn trước không? Không đúng không, vậy về đi. Giám đốc không rảnh để gặp mấy đứa con nít như nhóc đâu.
Thật ra là vì cô thư kí này thương thầm anh Bảo nhà ta, nay thấy nó đến tìm Gia Bảo mà khuôn mặt lại xinh đẹp nên ả ta ghen ghét, không muốn để nó gặp. 1 phần vì thấy nó còn nhỏ nên khinh thường.
-Cô có quyền?-Nó hỏi ngược lại
-Tất nhiên!-ả ta vẫn vênh mặt lên
Tức rồi đó nha, mặt nó giờ đỏ lựng lên vì giận. Bà thư kí này đúng là chán sống rồi mà. Lấy điện thoại ra, nó gọi cho Gia Bảo nói gọn có 4 chữ
-Em đang ở ngoài!
Rồi cúp máy cái rụp. Chỉ 5s sau, Gia Bảo đã mở cửa ra đón nó
-Em đến đây rồi sao không vào luôn, còn gọi cho anh nữa-Gia Bảo cốc nhẹ lên đầu nó trách yêu.
Cô thư kí thấy cảnh này thì đứng hình, đây là lần đầu tiên cô thấy giám đốc nổi tiếng lạnh lùng của công ty dịu dàng đến thế (trong công việc anh Bảo nhà ta khác hẳn lúc ở nhà với nó và Nhi)
-Ui đau-nó lấy tay ôm đầu rồi bắt đầu mếu máo-em cũng muốn vào lắm chứ, mà người ta không cho.
-Ai?-Gia Bảo nhíu mày hỏi lại, ai lại dám cả gan không cho em gái yêu quý của anh vào chứ
-Đó, người ta kêu con nít không được ở đây-nó chỉ vào cô thư kí, mặt xị xuống nhìn yêu lắm (cơ mà đang đóng kịch ấy ạ).
Cô thư kí thấy nó mách tội thì hốt hoảng, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm
-Giám đốc à, em...-cô thư kí ấp úng không biết phải giải thích ra sao nữa.
Gia Bảo thở dài, đi vào trong phòng làm việc lấy 1 cái phong bì đưa cho cô ta
-Ngày mai cô không cần đến nữa.-nói rồi Gia Bảo đi vào phòng. Nó lại gần cô thư kí, nói nhỏ vào tai cô ta
-Đừng bao giờ khinh thường người khác.
Rồi lon ton đi theo Gia Bảo vào phòng, để lại cô thư kí đứng như trời trồng.
Bước vào phòng Gia Bảo, nó hết ngó cái này rồi lại xem cái nọ, sau khi xem xét khắp căn phòng, cuối cùng nó chui vào phòng nghỉ ngơi rồi nằm trong đó luôn.
-Em làm cái gì vậy? Đừng nói với anh là em lên đây chỉ để ngủ thôi đó nhá-Gia Bảo đứng trước cửa khoanh tay hỏi nó
-Tại ở nhà chán quá, với cái giường này êm quá...-nó mắt lim dim trả lời Bảo
-Bó tay em, vậy ở đây đừng có quậy phá anh làm việc đó nha
Nghe thấy 2 từ "quậy phá" nó liền bật dậy hét lớn
-Em không có quậy!!!!
-Đó đó thấy chưa, em mà cứ hét kiểu này thì sập tòa cao ốc này mất-Gia Bảo tiếp tục ghẹo nó
-Anh...anh...-Nó tức đến nói không nên lời.
Đúng lúc này thì điện thoại Gia Bảo reo, không biết bên kia nói gì mà thấy vẻ mặt Gia Bảo thay đổi, trở nên nghiêm túc hẳn
-Ừ, tôi biết rồi, để tôi coi lại. Cậu cố gắng liên lạc với Black, kêu cậu ấy giải quyết vấn đề này cho tôi.
Vừa cúp điện thoại, Gia Bảo lao vào máy tính xem xét tình hình, tay vo thành nắm đấm đập mạnh xuống bàn, miệng phát ra 2 chữ
-Chết tiệt!
Nó thấy Gia Bảo cuống cuồng, mặt lộ rõ sự lo lắng và tức giận thì thấy lạ. À mà lúc nãy Gia Bảo nói với người kia cái gì nhỉ? Liên lạc vói Black à? Black chẳng phải nó sao? Vậy là công ty có chuyện gì rồi sao? Lúc nãy đi nó lại quên cầm theo điện thoại nữa.
-Anh 2, có chuyện gì vậy?-nó lo lắng hỏi
-Dữ liệu mật của công ty đang bị 1 hacker nào đó muốn xâm nhập vào, nếu không nhanh chóng thì họ sẽ ăn cắp được dữ liệu mật mất thôi.-Gia Bảo giải thích vói nó, vừa cố gắng ngăn chặn-Chết tiệt, không ngăn chặn được, nếu cứ như vậy thì dữ liệu sẽ bị mã hóa mất thôi. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào Black.
Gia Bảo rút điện thoại ra gọi cho ai đó
-Liên lạc được chưa?-trong giọng nói có phần gấp gáp
-....
-Chết tiệt, sao lại không liên lạc được vào lúc này chứ-Gia Bảo giận quá ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, tay vò mớ tóc trên đầu thể hiện rõ sự tức giận của anh.
-Để em-nó nói gọn lọn rồi đẩy Gia Bảo ra khỏi máy tính
-Lúc này không phải lúc chơi đâu Hân-Gia Bảo nói, vì đang lo lắng nên trong giọng nói có phần gắt gỏng
Nó không nói gì tiếp tục gõ gõ vào máy tính, sau 10p nó quay qua Gia Bảo đang mở 2 con mắt to như mắt ếch ra nhìn nó, lắp bắp
-Sao...sao....
Hiện giờ nó đã chặn được tên hacker kia, không cho xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của công ty, ngoài ra nó còn thả mấy con chuột chạy qua chạy lại trên màn hình máy tính làm cho bên kia tức điên.
-Hê hê, không cần phải cám ơn em đâu, cứ gửi tiền vào tài khoản cho em là được-nó nhe răng ra cười.
-Giúp công ty cũng là bổn phận của em, nên miễn đi nhá-Gia Bảo trêu nó.
-Đó là lý do em không muốn ra mặt-nó phụng phịu
-Nói vậy em là....-Bảo lại thêm 1 phen ngạc nhiên
-Black xinh đẹp, tài ba chính là em-nó đưa tay cái quệt ngang mũi 1 cái tự hào nói
Cốp....
Gia Bảo cốc lên đầu nó mắng yêu
-Vậy mà lâu nay dám giấu 2 nè.
-Ui, đừng cốc nữa, cốc hoài à. Nói ra thì làm gì có thêm "thu nhập" chứ-nó ôm đầu biện minh
Gia Bảo chỉ biết bó tay với nó, thật ra thì tiền của nó đâu có thiếu, nó muốn gì cũng được, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không nhỏ, vậy mà mở miệng ra là cứ tiền tiền, anh thật không hiểu nổi mà.
****
Trong khi 2 anh em nhà nó đang vui vẻ cười đùa vói nhau thì trong 1 căn phòng tối, 1 bóng người đập mạnh lên bàn phím máy tính, cả người run lên vì tức giận.
-Khốn khiếp! Nếu không có tên Black đó thì giờ này ta đã có tài liệu mật đó rồi. Hừ, Black hãy đợi đó, rồi cũng có ngày ta hạ gục ngươi và cả cái tập đoàn BH chết tiệt đó!-người đó vừa nói vừa nghiến răng ken két.
-Haha, nhìn mặt mấy người đó ngạc nhiên mà mắc cười dễ sợ. Cũng may mình "chôm" được cái thẻ của anh 2, hí hí.
Ting...Ting....
Nó bước ra khỏi thang máy, đi lại chỗ cái bàn của cô thư kí (do Gia Bảo không thích có ai trong phòng làm việc của mình nên thư kí được xếp ở 1 bàn làm việc phía ngoài phòng giám đốc).
-Chị ơi, em....
Nó chưa kịp nói hết câu thì cô thư kí mặt đã vênh váo lên cắt ngang lời nó
-Ở đây không có chỗ cho con nít!
Cố gắng bình tĩnh, nó hít một hơi dài, nhấn mạnh từng chữ một, giọng đã có vài phần lạnh lùng
-Tôi muốn gặp giám đốc!
-Ô, nhóc muốn gặp giám đốc à? Có hẹn trước không? Không đúng không, vậy về đi. Giám đốc không rảnh để gặp mấy đứa con nít như nhóc đâu.
Thật ra là vì cô thư kí này thương thầm anh Bảo nhà ta, nay thấy nó đến tìm Gia Bảo mà khuôn mặt lại xinh đẹp nên ả ta ghen ghét, không muốn để nó gặp. 1 phần vì thấy nó còn nhỏ nên khinh thường.
-Cô có quyền?-Nó hỏi ngược lại
-Tất nhiên!-ả ta vẫn vênh mặt lên
Tức rồi đó nha, mặt nó giờ đỏ lựng lên vì giận. Bà thư kí này đúng là chán sống rồi mà. Lấy điện thoại ra, nó gọi cho Gia Bảo nói gọn có 4 chữ
-Em đang ở ngoài!
Rồi cúp máy cái rụp. Chỉ 5s sau, Gia Bảo đã mở cửa ra đón nó
-Em đến đây rồi sao không vào luôn, còn gọi cho anh nữa-Gia Bảo cốc nhẹ lên đầu nó trách yêu.
Cô thư kí thấy cảnh này thì đứng hình, đây là lần đầu tiên cô thấy giám đốc nổi tiếng lạnh lùng của công ty dịu dàng đến thế (trong công việc anh Bảo nhà ta khác hẳn lúc ở nhà với nó và Nhi)
-Ui đau-nó lấy tay ôm đầu rồi bắt đầu mếu máo-em cũng muốn vào lắm chứ, mà người ta không cho.
-Ai?-Gia Bảo nhíu mày hỏi lại, ai lại dám cả gan không cho em gái yêu quý của anh vào chứ
-Đó, người ta kêu con nít không được ở đây-nó chỉ vào cô thư kí, mặt xị xuống nhìn yêu lắm (cơ mà đang đóng kịch ấy ạ).
Cô thư kí thấy nó mách tội thì hốt hoảng, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm
-Giám đốc à, em...-cô thư kí ấp úng không biết phải giải thích ra sao nữa.
Gia Bảo thở dài, đi vào trong phòng làm việc lấy 1 cái phong bì đưa cho cô ta
-Ngày mai cô không cần đến nữa.-nói rồi Gia Bảo đi vào phòng. Nó lại gần cô thư kí, nói nhỏ vào tai cô ta
-Đừng bao giờ khinh thường người khác.
Rồi lon ton đi theo Gia Bảo vào phòng, để lại cô thư kí đứng như trời trồng.
Bước vào phòng Gia Bảo, nó hết ngó cái này rồi lại xem cái nọ, sau khi xem xét khắp căn phòng, cuối cùng nó chui vào phòng nghỉ ngơi rồi nằm trong đó luôn.
-Em làm cái gì vậy? Đừng nói với anh là em lên đây chỉ để ngủ thôi đó nhá-Gia Bảo đứng trước cửa khoanh tay hỏi nó
-Tại ở nhà chán quá, với cái giường này êm quá...-nó mắt lim dim trả lời Bảo
-Bó tay em, vậy ở đây đừng có quậy phá anh làm việc đó nha
Nghe thấy 2 từ "quậy phá" nó liền bật dậy hét lớn
-Em không có quậy!!!!
-Đó đó thấy chưa, em mà cứ hét kiểu này thì sập tòa cao ốc này mất-Gia Bảo tiếp tục ghẹo nó
-Anh...anh...-Nó tức đến nói không nên lời.
Đúng lúc này thì điện thoại Gia Bảo reo, không biết bên kia nói gì mà thấy vẻ mặt Gia Bảo thay đổi, trở nên nghiêm túc hẳn
-Ừ, tôi biết rồi, để tôi coi lại. Cậu cố gắng liên lạc với Black, kêu cậu ấy giải quyết vấn đề này cho tôi.
Vừa cúp điện thoại, Gia Bảo lao vào máy tính xem xét tình hình, tay vo thành nắm đấm đập mạnh xuống bàn, miệng phát ra 2 chữ
-Chết tiệt!
Nó thấy Gia Bảo cuống cuồng, mặt lộ rõ sự lo lắng và tức giận thì thấy lạ. À mà lúc nãy Gia Bảo nói với người kia cái gì nhỉ? Liên lạc vói Black à? Black chẳng phải nó sao? Vậy là công ty có chuyện gì rồi sao? Lúc nãy đi nó lại quên cầm theo điện thoại nữa.
-Anh 2, có chuyện gì vậy?-nó lo lắng hỏi
-Dữ liệu mật của công ty đang bị 1 hacker nào đó muốn xâm nhập vào, nếu không nhanh chóng thì họ sẽ ăn cắp được dữ liệu mật mất thôi.-Gia Bảo giải thích vói nó, vừa cố gắng ngăn chặn-Chết tiệt, không ngăn chặn được, nếu cứ như vậy thì dữ liệu sẽ bị mã hóa mất thôi. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào Black.
Gia Bảo rút điện thoại ra gọi cho ai đó
-Liên lạc được chưa?-trong giọng nói có phần gấp gáp
-....
-Chết tiệt, sao lại không liên lạc được vào lúc này chứ-Gia Bảo giận quá ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, tay vò mớ tóc trên đầu thể hiện rõ sự tức giận của anh.
-Để em-nó nói gọn lọn rồi đẩy Gia Bảo ra khỏi máy tính
-Lúc này không phải lúc chơi đâu Hân-Gia Bảo nói, vì đang lo lắng nên trong giọng nói có phần gắt gỏng
Nó không nói gì tiếp tục gõ gõ vào máy tính, sau 10p nó quay qua Gia Bảo đang mở 2 con mắt to như mắt ếch ra nhìn nó, lắp bắp
-Sao...sao....
Hiện giờ nó đã chặn được tên hacker kia, không cho xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của công ty, ngoài ra nó còn thả mấy con chuột chạy qua chạy lại trên màn hình máy tính làm cho bên kia tức điên.
-Hê hê, không cần phải cám ơn em đâu, cứ gửi tiền vào tài khoản cho em là được-nó nhe răng ra cười.
-Giúp công ty cũng là bổn phận của em, nên miễn đi nhá-Gia Bảo trêu nó.
-Đó là lý do em không muốn ra mặt-nó phụng phịu
-Nói vậy em là....-Bảo lại thêm 1 phen ngạc nhiên
-Black xinh đẹp, tài ba chính là em-nó đưa tay cái quệt ngang mũi 1 cái tự hào nói
Cốp....
Gia Bảo cốc lên đầu nó mắng yêu
-Vậy mà lâu nay dám giấu 2 nè.
-Ui, đừng cốc nữa, cốc hoài à. Nói ra thì làm gì có thêm "thu nhập" chứ-nó ôm đầu biện minh
Gia Bảo chỉ biết bó tay với nó, thật ra thì tiền của nó đâu có thiếu, nó muốn gì cũng được, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không nhỏ, vậy mà mở miệng ra là cứ tiền tiền, anh thật không hiểu nổi mà.
****
Trong khi 2 anh em nhà nó đang vui vẻ cười đùa vói nhau thì trong 1 căn phòng tối, 1 bóng người đập mạnh lên bàn phím máy tính, cả người run lên vì tức giận.
-Khốn khiếp! Nếu không có tên Black đó thì giờ này ta đã có tài liệu mật đó rồi. Hừ, Black hãy đợi đó, rồi cũng có ngày ta hạ gục ngươi và cả cái tập đoàn BH chết tiệt đó!-người đó vừa nói vừa nghiến răng ken két.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.