Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 42
Annaluong
09/03/2016
Sáng sớm hôm sau, nó vẫn tiếp tục đến công ty của Gia Bảo chơi, lần này là 2 anh em đi chung nên không ít người bắt đầu chỉ chỏ, nhỏ to nói xấu nó nhưng nó mặc kệ, cứ vậy bước đi không quan tâm, còn giả vờ ôm tay Gia Bảo nũng nịu làm mấy cô kia cứ phải nói là gato hết sức nhưng không làm gì được vì có mặt Gia Bảo ở đó.
-Em đó nha, người ta nói xấu vậy mà cũng không chịu công khai là tiểu thư BH là sao, cứ để người ta soi mói hoài à?-vừa vào phòng Gia Bảo đã vừa mói vừa cốc yêu nó.
-Ai da. Hai nha, mấy hôm nay toàn cốc đầu em không đó nha-Nó ôm đầu lườm lại Gia Bảo.
-Cũng tại em cả thôi, ai bảo đi theo anh, ple-Gia Bảo vừa nói vừa làm mặt xấu trêu nó.
-Hai...hứ, không chơi với hai nữa-Nó nói rồi leo lên cái giường trong phòng nhỏ nằm xuống cái "phịch".
-Nè, đến công ty không lo làm việc, còn chiếm phòng nghỉ của anh là sao?-Gia Bảo chống nạnh hỏi nó.
-Hứ, anh hai đi mà làm một mình, ba có bắt em đến đây làm đâu- nó vừa nói vừa lấy điện thoại ra nghịch.
-Á à, không làm việc thì đừng mong có lương nha Black, lười như em chắc phải sa thải sớm (nói vậy thôi chứ việc công ty giao lúc nào nó cũng hoàn thành)-Gia Bảo khoanh tay trước ngực, người dựa vào tường nói, mặt đểu hết sức.
-Ây da, néu công ty không cần em nữa thì em đành nghỉ thôi, cơ mà sau này tên hacker kia có đến thì đừng kêu em nha-nó bình thản nói.
-Em...được lắm đó-Gia Bảo đuối lý không biết nói gì, nói sao thì nói đúng là công ty rất cần nó.
-Hô hô, em mà-nó còn cười trêu tức Bảo-Ể mà chuyển tiền cho em chưa? Sao em chưa thấy tin nhắn báo?
-Lát nữa anh chuyển cho, tiểu thư gì mà cứ mở miệng ra là tiền thôi, thua em luôn-Gia Bảo lại nhéo nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của nó.
-Bỏ tay ra! Đó là chuyện của em-Nó đập vào tay Gia Bảo rồi trả lời.
-Không muốn nói thì thôi-Gia Bảo đứng lên làm mặt không quan tâm đi về phía bàn làm việc-Em cứ ở đó chơi đi, anh làm việc đây.
Nó không trả lời, tay cầm điện thoại cứ nhìn chằm chằm vào 1 số điện thoại, là số của hắn! Bàn tay cứ phân vân không biết có nên bấm gọi cho hắn hay không "gọi hay không đây ta? Gọi chắc cũng không sao, gọi đi....trời ạ, mình nghĩ gì thế này, mắc mớ gì gọi cho anh ta, cả ngày hôm qua không một lần liên lạc, mắc gì mình phải liên lạc vói hắn chứ. Nhưng nhỡ hắn có chuyện gì xảy ra thì sao? Trời ơi, làm gì bây giờ, có nên go..." nó đang suy nghĩ không biết nên gọi cho hắn hay không thì bản nhạc chuông điện thoại vang lên, là số hắn! Nó mừng như bắt được vàng nhưng lại làm bộ không quan tâm cứ để điện thoại reo như vậy.
-Hân, sao không nghe điện thoại đi kìa-Gia Bảo nhắc nhở nó.
-Kệ đi, để coi gọi được bao nhiêu lần-nó nói, sự giận dỗi vô hình nào đó trong nó lại nổi lên, nó đang dỗi hắn.
Bảo chỉ biết lắc đầu với cô em gái của mình, đúng là nó còn bé lắm, cái tính con nít không đổi được.
-Alo-sau 5 cuộc gọi nhỡ nó mới chịu bắt máy.
Đầu dây bên kia là một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
-Em không sao chứ?-hắn hỏi.
-Sao là sao?-nó hỏi lại.
-Nãy giờ em không bắt máy làm anh tưởng có chuyện gì chứ.
-À, chẳng sao cả, chỉ là muốn coi thử kiên nhẫn được bao lâu thôi.
-Ơ? Thôi, em không sao là được rồi, đi chơi không?-giọng hắn phấn chấn hẳn lên.
-Ở đâu?
-Đâu cũng được, tùy em chọn.
-Không phải lo việc nhà nữa à?-nó nói kiểu hơi dỗi
-Xong hết rồi, hôm qua anh cố gắng làm xong hết để có thờ gian đi chơi với em nè.
"Thì ra lo hết việc nên mới không gọi được cho mình, ế mà mình cũng không cần anh ta gọi. Được rồi, ở đây cũng chán thôi thì đi chơi cho khỏe" nó nghĩ.
-Được rồi, khi nào đi thì tới chỗ công ty anh Bảo đón tôi-nó trả lời hắn.
-Anh biết rồi, vậy anh chuẩn bị đây, em cúp máy đi.-hắn nói như reo lên.
Nó "ừ" một tiếng rồi cúp máy mang theo tâm trạng vui vui.
30p sau, ở trước công ty BH xuất hiện một chiếc BMW màu đen cực sang trọng. Từ trong xe hắn bước ra làm tất cả mọi người không khỏi suýt xoa, nhất là nữ.
-Trời ơi, mỹ nam bà con ơi-một cô suýt xoa
-Ôi, đẹp ngang ngửa giám đốc chứ đùa-một cô khác nữa lên tiếng.
-Là người mẫu nổi tiếng Duy Phong đó-một người thốt lên.
-Ở ngoài còn đẹp hơn trên tạp chí nữa-Một cô khác nữa chắp tay trước ngực nói.
....
Rất rất nhiều lời bàn tán+ngưỡng mộ vang lên dành cho hắn. Cũng phải thôi, hôm nay hắn mặc đồ tuy đơn giản nhưng nhìn cực cool, áo thun đơn giản màu trắng khoác ngoài là áo da, quần đen hơi bó cùng đôi giày bata adidas màu đen, trên mặt còn có cặp kính mát gucci, mái tóc bồng bềnh tự nhiên càng làm tăng nét lãng tử. Không để ý đến mấy bà cô hám trai đó, hắn lấy điên thoại ra gọi cho nó.
-Alo, anh đến rồi nè, em xuống đi
-Ok
Khoảng 10p sau, nó bước ra. Hắn mở cửa xe cho nó. Mọi ánh mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Tiếng xì xầm lại vang lên nhưng chủ yếu là nói về nó
-Coi kìa, đúng là hồ ly tinh
-Đúng đó, chắc ỷ chút nhan sắc nên dụ dỗ đàn ông. (khổ thân nó, lúc nào cũng bị người ta nghĩ là dụ dỗ đàn ông trong khi nó có làm gì đâu)
-Hết giám đốc giờ lại đến anh Phong, đúng là không biết xấu hổ
....
Nghe những lời nói đó mặt hắn sa xầm xuống như muốn giết người. Mấy người này thật to gan mà, lại dám nói nó như vậy. Đáng chêt!!
Hắn đang định lên tiếng bênh vực nó thì nó lên tiếng trước
-Kệ họ, ta đi thôi.
Dù tức lắm nhưng hắn vẫn nghe lời nó lên xe, khởi động máy chạy đi. Hậm hực trách nó
-Sao em cứ để người ta soi mói, nói xấu mình hoài vậy?-hắn trách nó y như Gia Bảo.
-Anh y chang anh hai. Kệ họ đi, hơi đâu chấp mấy người không đâu-nó nhún vai.
Nghe nó nói vậy hắn cũng không biết nói gì nữa, lặng lẽ quan sát nó. Hôm nay có thật xinh xắn vói cái váy trắng dài gần đến đầu gối, đôi giày búp bê đơn giản màu đen, mang thêm một cái giỏ nhỏ xinh bên người nữa, mái tóc đen mượt được xõa tự nhiên. Nhìn nó thật cuốn hút, một vẻ đẹp thánh thiện lại có chút tinh nghịch làm người ta thật muốn ôm vào lòng mà.
-Nè, coi chừng!!!-nó hét lên
Hắn nghe nó hét thì giật mình nhìn về phia trước, nhanh chóng bẻ tay lái sang hướng khác. Suýt tý nữa là hắn gây ra tai nạn rồi, nguy hiểm quá. Do lo ngắm nó mà hắn không để ý đèn đỏ nên vượt luôn, suýt nữa là tông vào người qua đường, may mà nó hét lên.
-Phù!-nó thở phào nhẹ nhõm rồi quay qua hắn gắt-Anh chạy xe kiểu gì thể hả??
-Anh xin lỗi-biết mình sai nên hắn lí nhí nói, chẳng lẽ giờ lại nói do lo ngắm nó nên không để ý chứ.
Thấy hắn xin lỗi nó cũng không nỡ chấp nhất gì nữa, lên tiếng hỏi
-Giờ đi đâu?-nó hỏi hắn
-Ừm....hay em chọn đi
-Vậy đến khu giải trí nhé, lâu rồi chưa đi-mắt nó sáng rỡ, cười toe toét nhìn yêu vô cùng.
-Được, vậy giờ ta đến khu giải trí-hắn nói rồi nhấn ga phóng đi (giờ lái xe đàng hoàng rồi nên không sao)
-Em đó nha, người ta nói xấu vậy mà cũng không chịu công khai là tiểu thư BH là sao, cứ để người ta soi mói hoài à?-vừa vào phòng Gia Bảo đã vừa mói vừa cốc yêu nó.
-Ai da. Hai nha, mấy hôm nay toàn cốc đầu em không đó nha-Nó ôm đầu lườm lại Gia Bảo.
-Cũng tại em cả thôi, ai bảo đi theo anh, ple-Gia Bảo vừa nói vừa làm mặt xấu trêu nó.
-Hai...hứ, không chơi với hai nữa-Nó nói rồi leo lên cái giường trong phòng nhỏ nằm xuống cái "phịch".
-Nè, đến công ty không lo làm việc, còn chiếm phòng nghỉ của anh là sao?-Gia Bảo chống nạnh hỏi nó.
-Hứ, anh hai đi mà làm một mình, ba có bắt em đến đây làm đâu- nó vừa nói vừa lấy điện thoại ra nghịch.
-Á à, không làm việc thì đừng mong có lương nha Black, lười như em chắc phải sa thải sớm (nói vậy thôi chứ việc công ty giao lúc nào nó cũng hoàn thành)-Gia Bảo khoanh tay trước ngực, người dựa vào tường nói, mặt đểu hết sức.
-Ây da, néu công ty không cần em nữa thì em đành nghỉ thôi, cơ mà sau này tên hacker kia có đến thì đừng kêu em nha-nó bình thản nói.
-Em...được lắm đó-Gia Bảo đuối lý không biết nói gì, nói sao thì nói đúng là công ty rất cần nó.
-Hô hô, em mà-nó còn cười trêu tức Bảo-Ể mà chuyển tiền cho em chưa? Sao em chưa thấy tin nhắn báo?
-Lát nữa anh chuyển cho, tiểu thư gì mà cứ mở miệng ra là tiền thôi, thua em luôn-Gia Bảo lại nhéo nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của nó.
-Bỏ tay ra! Đó là chuyện của em-Nó đập vào tay Gia Bảo rồi trả lời.
-Không muốn nói thì thôi-Gia Bảo đứng lên làm mặt không quan tâm đi về phía bàn làm việc-Em cứ ở đó chơi đi, anh làm việc đây.
Nó không trả lời, tay cầm điện thoại cứ nhìn chằm chằm vào 1 số điện thoại, là số của hắn! Bàn tay cứ phân vân không biết có nên bấm gọi cho hắn hay không "gọi hay không đây ta? Gọi chắc cũng không sao, gọi đi....trời ạ, mình nghĩ gì thế này, mắc mớ gì gọi cho anh ta, cả ngày hôm qua không một lần liên lạc, mắc gì mình phải liên lạc vói hắn chứ. Nhưng nhỡ hắn có chuyện gì xảy ra thì sao? Trời ơi, làm gì bây giờ, có nên go..." nó đang suy nghĩ không biết nên gọi cho hắn hay không thì bản nhạc chuông điện thoại vang lên, là số hắn! Nó mừng như bắt được vàng nhưng lại làm bộ không quan tâm cứ để điện thoại reo như vậy.
-Hân, sao không nghe điện thoại đi kìa-Gia Bảo nhắc nhở nó.
-Kệ đi, để coi gọi được bao nhiêu lần-nó nói, sự giận dỗi vô hình nào đó trong nó lại nổi lên, nó đang dỗi hắn.
Bảo chỉ biết lắc đầu với cô em gái của mình, đúng là nó còn bé lắm, cái tính con nít không đổi được.
-Alo-sau 5 cuộc gọi nhỡ nó mới chịu bắt máy.
Đầu dây bên kia là một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
-Em không sao chứ?-hắn hỏi.
-Sao là sao?-nó hỏi lại.
-Nãy giờ em không bắt máy làm anh tưởng có chuyện gì chứ.
-À, chẳng sao cả, chỉ là muốn coi thử kiên nhẫn được bao lâu thôi.
-Ơ? Thôi, em không sao là được rồi, đi chơi không?-giọng hắn phấn chấn hẳn lên.
-Ở đâu?
-Đâu cũng được, tùy em chọn.
-Không phải lo việc nhà nữa à?-nó nói kiểu hơi dỗi
-Xong hết rồi, hôm qua anh cố gắng làm xong hết để có thờ gian đi chơi với em nè.
"Thì ra lo hết việc nên mới không gọi được cho mình, ế mà mình cũng không cần anh ta gọi. Được rồi, ở đây cũng chán thôi thì đi chơi cho khỏe" nó nghĩ.
-Được rồi, khi nào đi thì tới chỗ công ty anh Bảo đón tôi-nó trả lời hắn.
-Anh biết rồi, vậy anh chuẩn bị đây, em cúp máy đi.-hắn nói như reo lên.
Nó "ừ" một tiếng rồi cúp máy mang theo tâm trạng vui vui.
30p sau, ở trước công ty BH xuất hiện một chiếc BMW màu đen cực sang trọng. Từ trong xe hắn bước ra làm tất cả mọi người không khỏi suýt xoa, nhất là nữ.
-Trời ơi, mỹ nam bà con ơi-một cô suýt xoa
-Ôi, đẹp ngang ngửa giám đốc chứ đùa-một cô khác nữa lên tiếng.
-Là người mẫu nổi tiếng Duy Phong đó-một người thốt lên.
-Ở ngoài còn đẹp hơn trên tạp chí nữa-Một cô khác nữa chắp tay trước ngực nói.
....
Rất rất nhiều lời bàn tán+ngưỡng mộ vang lên dành cho hắn. Cũng phải thôi, hôm nay hắn mặc đồ tuy đơn giản nhưng nhìn cực cool, áo thun đơn giản màu trắng khoác ngoài là áo da, quần đen hơi bó cùng đôi giày bata adidas màu đen, trên mặt còn có cặp kính mát gucci, mái tóc bồng bềnh tự nhiên càng làm tăng nét lãng tử. Không để ý đến mấy bà cô hám trai đó, hắn lấy điên thoại ra gọi cho nó.
-Alo, anh đến rồi nè, em xuống đi
-Ok
Khoảng 10p sau, nó bước ra. Hắn mở cửa xe cho nó. Mọi ánh mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Tiếng xì xầm lại vang lên nhưng chủ yếu là nói về nó
-Coi kìa, đúng là hồ ly tinh
-Đúng đó, chắc ỷ chút nhan sắc nên dụ dỗ đàn ông. (khổ thân nó, lúc nào cũng bị người ta nghĩ là dụ dỗ đàn ông trong khi nó có làm gì đâu)
-Hết giám đốc giờ lại đến anh Phong, đúng là không biết xấu hổ
....
Nghe những lời nói đó mặt hắn sa xầm xuống như muốn giết người. Mấy người này thật to gan mà, lại dám nói nó như vậy. Đáng chêt!!
Hắn đang định lên tiếng bênh vực nó thì nó lên tiếng trước
-Kệ họ, ta đi thôi.
Dù tức lắm nhưng hắn vẫn nghe lời nó lên xe, khởi động máy chạy đi. Hậm hực trách nó
-Sao em cứ để người ta soi mói, nói xấu mình hoài vậy?-hắn trách nó y như Gia Bảo.
-Anh y chang anh hai. Kệ họ đi, hơi đâu chấp mấy người không đâu-nó nhún vai.
Nghe nó nói vậy hắn cũng không biết nói gì nữa, lặng lẽ quan sát nó. Hôm nay có thật xinh xắn vói cái váy trắng dài gần đến đầu gối, đôi giày búp bê đơn giản màu đen, mang thêm một cái giỏ nhỏ xinh bên người nữa, mái tóc đen mượt được xõa tự nhiên. Nhìn nó thật cuốn hút, một vẻ đẹp thánh thiện lại có chút tinh nghịch làm người ta thật muốn ôm vào lòng mà.
-Nè, coi chừng!!!-nó hét lên
Hắn nghe nó hét thì giật mình nhìn về phia trước, nhanh chóng bẻ tay lái sang hướng khác. Suýt tý nữa là hắn gây ra tai nạn rồi, nguy hiểm quá. Do lo ngắm nó mà hắn không để ý đèn đỏ nên vượt luôn, suýt nữa là tông vào người qua đường, may mà nó hét lên.
-Phù!-nó thở phào nhẹ nhõm rồi quay qua hắn gắt-Anh chạy xe kiểu gì thể hả??
-Anh xin lỗi-biết mình sai nên hắn lí nhí nói, chẳng lẽ giờ lại nói do lo ngắm nó nên không để ý chứ.
Thấy hắn xin lỗi nó cũng không nỡ chấp nhất gì nữa, lên tiếng hỏi
-Giờ đi đâu?-nó hỏi hắn
-Ừm....hay em chọn đi
-Vậy đến khu giải trí nhé, lâu rồi chưa đi-mắt nó sáng rỡ, cười toe toét nhìn yêu vô cùng.
-Được, vậy giờ ta đến khu giải trí-hắn nói rồi nhấn ga phóng đi (giờ lái xe đàng hoàng rồi nên không sao)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.