Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 45
Annaluong
09/03/2016
Hôm nay nó bỗng dậy sớm nên muốn đi dạo mát 1 mình. Bây giờ chỉ mới 5h30 sáng, trời vẫn còn hơi tối, những cơn gió mát lạnh lùa vào làn tóc nó khẽ bay bay. Trên cành cây những con chim đang hót véo von chào ngày mới. Cảnh vật buổi sáng thật yên bình. Nhắm mắt lại, nó hít 1 hơi thật sâu cái không khí trong lành của buổi sáng, cảm giác mát lạnh nơi đầu mũi làm nó cảm thấy thích, mọi thứ khác hẳn so với khi trời đã sáng rõ.
Nó vừa đi dạo vừa hít thở bầu không khí ấy cho thỏa mãn "chắc sau này phải dậy sớm để cảm nhận bầu không khí này nhiều hơn nữa. Tuyệt quá" nó nghĩ.
Bỗng đâu có 4 người chặn trước mặt nó, cất giọng khinh khỉnh:
-Cô em đi đâu mà chỉ có 1 mình thế này. Cần bọn anh đi chung không?-vừa nói hắn ta vừa đi lại gần nó.
Khuôn mặt nó hiện lên rõ ràng 2 chữ "khinh bỉ" trả lời:
-Hừ, ô nhiễm hết không khí trong lành buổi sáng.
-Cô....-hắn ta tức giận nói không nên lời-không nhiều lời, bọn bây xông lên bắt nó cho tao!
Nói rồi cả 4 tên đồng loạt xông lên
-Ê ê, chơi gì kì cục, 4 tên con trai ăn hiếp 1 đứa con gái không biết nhục hả-nó vừa đánh trả vừa nói.
-Không nói nhiều, khôn hồn thì ngoan ngoãn đầu hàng đi.
-Nghĩ gì vậy ba? Đâu có d....-nó chưa nói hết câu thì bị 1 tên đánh lén đánh vào sau gáy, ngất xỉu.
-Đưa nó đi nhanh lên, trời gần sáng rồi
Mấy tên đó liền đưa nó lên xe. 1 tên lấy điện thoại gọi cho ai đó:
-Alo, đại ca, đã bắt được con bé đó.
-Tốt lắm, sẽ có thưởng cho các ngươi-bên kia đầu giây trả lời.
-Dạ, cám ơn đại ca.-tên áo đen vui mừng nói.
Cuộc điện thoại kết thúc, bọn người đó đã đưa nó đi....
*****
Ở một nơi khác, trong 1 căn phòng tối, có 1 người khẽ nhếch mép
-Tiểu thư Trần gia ư? Hay rồi đây, hahahaha-1 tràng cười đê tiện vang lên.
*****
-Chào ba buổi sáng-Gia Bảo chào ba.
-Chào con-ông Tài đặt tờ báo đang đọc xuống mỉm cười chào Bảo.
-Hân Hân chưa xuống hả ba-uống 1 ngụm nước, anh hỏi.
-Ba không thấy-ông Tài lắc đầu.
-Để con lên gọi, có muốn ngủ thì cũng phải ăn sáng cái đã chứ-Bảo nói rồi đứng lên.
-Dạ, lúc sáng tôi thấy cô chủ dậy sớm ra ngoài rồi ạ-dì Năm lên tiếng.
-Vậy à, đi đâu mà sớm vậy chứ-Bảo nói rồi ngồi xuống.
-Chắc cô chủ không đi xa đâu ạ, tôi thấy cô ấy mặc đồ ở nhà.-Dì Năm tiếp tục nói.
-Chắc nó dậy sớm nên đi dạo quanh đây thôi, hôm nay con bé vẫn được nghỉ mà đúng không?-ba nó.
-Dạ, hôm nay là ngày cuối cùng.
-Thôi con cứ ăn rồi đi làm đi, chắc lát nữa con bé về thôi.
-Dạ.
*****
Nó từ từ mở mắt ra, mặt khẽ nhăn lại vì đau.
-Ai da, đau đầu quá!
Nó tính đưa tay lên xoa đầu nhưng không được, nhìn lại thì nó mới thấy là mình đang bị trói cả tay chân trên 1 cái ghế gỗ. Có vẻ như nó đang bị nhốt trong 1 cái nhà kho cũ kĩ nào đó.
-Chết tiệt-nó chưởi thầm-năm gì mà toàn bị bắt cóc vậy nè trời.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, 3 người đi vào, dẫn đầu là 1 cô gái.
-Xin chào công chúa ngủ trong rừng-ả ta nói với giọng mỉa mai.
-Nhã Vy?-nó nhíu mày-Sao cô lại bắt tôi?
-Hừ, hỏi hay lắm, tao không những chỉ bắt mày mà tao còn muốn giết mày nữa kìa-Ả ta giật mạnh tóc nó ra sau, gằn giọng nói.
-Phì-nó nhổ nước bọt vào mặt ả ta, lạnh giọng-Đồ điên!
-Hừ-thả tóc nó ra, ả lau nước bọt trên mặt mình.
Chát!!!!
Ả ta bất ngờ tát nó 1 cái như trời giáng, khuôn mặt nó đỏ hằn 5 ngón tay. Rát! Nhưng nó sẽ không khóc đâu, còn lâu nó mới tỏ ra yếu đuối trước bọn người này.
-Hừ, tát hay lắm-giọng nó càng lạnh lùng hơn-thì ra đây là cách cư xử của NHỊ TIỂU THƯ họ Lý
Nhã Vy giật mình khi nghe nó nhấn mạnh 3 chữ "nhị tiểu thư"
-Mày....
-Sao vậy, không đúng sao? Hay cô vẫn muốn làm đại tiểu thư?-nó mỉa mai nói.
-À quên, tôi nhầm lẫn mất rồi, hiện tại ai cũng biết cô là đại tiểu thư mà nhỉ, quên mất-nó làm ra cái vẻ mặt như nói nhầm gì đó làm ả ta càng tức tối.
-Mày....mày là ai?-Ả ta gầm lên.
-Tôi á? cô đã cho điều tra lý lịch tôi rồi mà nhỉ. Trần Gia Hân-nó nói rồi nhoẻn miệng cười tươi rói trêu ngươi cô ta.
-Mày...hay lắm, giỏi lắm. Để xem ngày mai thi rồi, mày có còn giỏi được hay không, ngôi vị đầu bảng sẽ về tay tao thôi, hahaha-Ả ta cười to.
-Phì, nhục nhã, để tôi nói cho cô biết, dù mai tôi không thi thì cô cũng sẽ chẳng lọt được vào top 10 bảng xếp hạng đâu.
-Vậy à? Cứ chờ xem, dù tao không ở đầu bảng thì mày cũng sẽ bị cuốn gói ra khỏi trường thôi-Nhã Vy cầm chặt cằm của nó nói.
-Ha, để rồi xem-thái độ của nó bình tĩnh đến lạ.
-Hừ, người đâu?-ả ta quát
-Vâng thưa tiểu thư-2 tên đi theo ả nãy giờ lên tiếng
-Canh chừng nó cẩn thận, không cho nó ăn 1 hột cơm, uống 1 giọt nước nào cả, nghe rõ chưa?
-Dạ!!
Rồi ả bỏ đi, 2 tên kia cũng theo sau để nó trơ trọi lại 1 mình.
****
12h trưa, tại phòng giám đốc
Cả ngày hôm nay tự nhiên Bảo cứ có cảm giác bồn chồn không yên, anh lo lắng không biết có chuyện gì không nữa. Cầm điện thoại lên, anh tính gọi cho nó thì chuông điện thoại reo lên, là hắn gọi.
-Alo, anh nghe Phong?
-Anh Bảo ơi, Hân có đến chỗ anh không ạ, sáng giờ em gọi cô ấy mà không được-đầu dây bên kia suốt ruột nói.
-Gì cơ? Em đến nhà chưa?-Bảo bỗng cảm thấy lo lắng hơn nữa.
-Em đang ở nhà anh, dì Năm nói là từ sáng đến giờ cô ấy vẫn chưa về-hắn cuống quít nói.
-Em gọi cho mấy bạn cùng lớp hỏi thử chưa?-Bảo cũng sốt ruột không kém.
-Dạ rồi, mấy bạn cũng lo lắng nên đang tập trung nhà anh. Hôm nay chúng em có hẹn ôn bài chung mà giờ không thấy Hân đâu hết.
-Mấy đứa cứ ở đó đi, anh về ngay!
-Dạ.
****
Tại nhà nó
Sao mình thấy lo quá à, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa-Nhi lo lắng.
-Chắc không có gì đâu, đừng lo quá-Thanh cầm tay Nhi trấn an
-Hy vọng không có chuyện gì. Hân ơi, bình an nha-Lan cũng lo lắng, nắm chặt 2 tay lại cầu nguyện-cầu trời cho mọi chuyện tốt đẹp.
Ai cũng lo lắng cho nó, cả lớp 20 con người cứ đi đi lại lại trong nhà nó.
-Sao rồi, mấy đứa hỏi hết những nơi Hân có thể đi chưa?-vừa vào tới nhà, Gia Bảo đã cất tiếng hỏi.
-Dạ rồi anh, nhưng không có ai thấy cô ấy hết-hắn lên tiếng.
-Đã gọi cho Tuấn Khanh chưa?-anh hỏi
-Dạ chưa, em quên mất-hắn nói rồi lật đật gọi cho Khanh.
Tít....tít......
-A...lô-bắt máy, Khanh lười nhác trả lời
-Cậu đang ở đâu vậy, có Hân ở đó không?hắn hỏi.
-Ai vậy? Hân nào? Không ai cả, oáp-Khanh mơ mơ màng màng trả lời, còn ngáp nữa.
-PHONG ĐÂY, DẬY ĐI BA, HÂN HÂN BỊ MẤT TÍCH RỒI KÌA, Ở ĐÓ MÀ NGỦ NƯỚNG-Hắn bực bội hét qua điện thoại làm Khanh tỉnh luôn.
-Cái gì cơ? Được rồi, cậu đang ở đâu? Tôi đến-Khanh trở nên nghiêm túc hẳn.
-Nhà Hân, khoan hãy báo với ông và 2 bác-hắn nói.
-Ok.
15p sau Khanh đã có mặt tại nhà nó
-Sao vậy, chuyện gì vậy? sao Hân lại mất tích?-vừa vào nhà Khanh đã hỏi 1 dăng.
-Không biết nữa, giờ mọi người đang rối lắm nè, anh Bảo bật định vị GPS nhưng không được, cô ấy để điện thoại ở nhà-hắn ôm đầu nói.
-Có khi nào.... bị bắt cóc không?-Nhi đưa ra giả thiết.
-Nhưng ai lại làm chuyện đó chứ-Quân hỏi lại.
-Mình không biết nhưng có thể lắm chứ-Nhi trả lời.
-Có...1 người-Như nãy giờ im lặng giờ mới cất tiếng.
-Ai?-mọi người đồng thanh.
-Lý Nhã Vy-Như chậm rãi nói.
Nó vừa đi dạo vừa hít thở bầu không khí ấy cho thỏa mãn "chắc sau này phải dậy sớm để cảm nhận bầu không khí này nhiều hơn nữa. Tuyệt quá" nó nghĩ.
Bỗng đâu có 4 người chặn trước mặt nó, cất giọng khinh khỉnh:
-Cô em đi đâu mà chỉ có 1 mình thế này. Cần bọn anh đi chung không?-vừa nói hắn ta vừa đi lại gần nó.
Khuôn mặt nó hiện lên rõ ràng 2 chữ "khinh bỉ" trả lời:
-Hừ, ô nhiễm hết không khí trong lành buổi sáng.
-Cô....-hắn ta tức giận nói không nên lời-không nhiều lời, bọn bây xông lên bắt nó cho tao!
Nói rồi cả 4 tên đồng loạt xông lên
-Ê ê, chơi gì kì cục, 4 tên con trai ăn hiếp 1 đứa con gái không biết nhục hả-nó vừa đánh trả vừa nói.
-Không nói nhiều, khôn hồn thì ngoan ngoãn đầu hàng đi.
-Nghĩ gì vậy ba? Đâu có d....-nó chưa nói hết câu thì bị 1 tên đánh lén đánh vào sau gáy, ngất xỉu.
-Đưa nó đi nhanh lên, trời gần sáng rồi
Mấy tên đó liền đưa nó lên xe. 1 tên lấy điện thoại gọi cho ai đó:
-Alo, đại ca, đã bắt được con bé đó.
-Tốt lắm, sẽ có thưởng cho các ngươi-bên kia đầu giây trả lời.
-Dạ, cám ơn đại ca.-tên áo đen vui mừng nói.
Cuộc điện thoại kết thúc, bọn người đó đã đưa nó đi....
*****
Ở một nơi khác, trong 1 căn phòng tối, có 1 người khẽ nhếch mép
-Tiểu thư Trần gia ư? Hay rồi đây, hahahaha-1 tràng cười đê tiện vang lên.
*****
-Chào ba buổi sáng-Gia Bảo chào ba.
-Chào con-ông Tài đặt tờ báo đang đọc xuống mỉm cười chào Bảo.
-Hân Hân chưa xuống hả ba-uống 1 ngụm nước, anh hỏi.
-Ba không thấy-ông Tài lắc đầu.
-Để con lên gọi, có muốn ngủ thì cũng phải ăn sáng cái đã chứ-Bảo nói rồi đứng lên.
-Dạ, lúc sáng tôi thấy cô chủ dậy sớm ra ngoài rồi ạ-dì Năm lên tiếng.
-Vậy à, đi đâu mà sớm vậy chứ-Bảo nói rồi ngồi xuống.
-Chắc cô chủ không đi xa đâu ạ, tôi thấy cô ấy mặc đồ ở nhà.-Dì Năm tiếp tục nói.
-Chắc nó dậy sớm nên đi dạo quanh đây thôi, hôm nay con bé vẫn được nghỉ mà đúng không?-ba nó.
-Dạ, hôm nay là ngày cuối cùng.
-Thôi con cứ ăn rồi đi làm đi, chắc lát nữa con bé về thôi.
-Dạ.
*****
Nó từ từ mở mắt ra, mặt khẽ nhăn lại vì đau.
-Ai da, đau đầu quá!
Nó tính đưa tay lên xoa đầu nhưng không được, nhìn lại thì nó mới thấy là mình đang bị trói cả tay chân trên 1 cái ghế gỗ. Có vẻ như nó đang bị nhốt trong 1 cái nhà kho cũ kĩ nào đó.
-Chết tiệt-nó chưởi thầm-năm gì mà toàn bị bắt cóc vậy nè trời.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, 3 người đi vào, dẫn đầu là 1 cô gái.
-Xin chào công chúa ngủ trong rừng-ả ta nói với giọng mỉa mai.
-Nhã Vy?-nó nhíu mày-Sao cô lại bắt tôi?
-Hừ, hỏi hay lắm, tao không những chỉ bắt mày mà tao còn muốn giết mày nữa kìa-Ả ta giật mạnh tóc nó ra sau, gằn giọng nói.
-Phì-nó nhổ nước bọt vào mặt ả ta, lạnh giọng-Đồ điên!
-Hừ-thả tóc nó ra, ả lau nước bọt trên mặt mình.
Chát!!!!
Ả ta bất ngờ tát nó 1 cái như trời giáng, khuôn mặt nó đỏ hằn 5 ngón tay. Rát! Nhưng nó sẽ không khóc đâu, còn lâu nó mới tỏ ra yếu đuối trước bọn người này.
-Hừ, tát hay lắm-giọng nó càng lạnh lùng hơn-thì ra đây là cách cư xử của NHỊ TIỂU THƯ họ Lý
Nhã Vy giật mình khi nghe nó nhấn mạnh 3 chữ "nhị tiểu thư"
-Mày....
-Sao vậy, không đúng sao? Hay cô vẫn muốn làm đại tiểu thư?-nó mỉa mai nói.
-À quên, tôi nhầm lẫn mất rồi, hiện tại ai cũng biết cô là đại tiểu thư mà nhỉ, quên mất-nó làm ra cái vẻ mặt như nói nhầm gì đó làm ả ta càng tức tối.
-Mày....mày là ai?-Ả ta gầm lên.
-Tôi á? cô đã cho điều tra lý lịch tôi rồi mà nhỉ. Trần Gia Hân-nó nói rồi nhoẻn miệng cười tươi rói trêu ngươi cô ta.
-Mày...hay lắm, giỏi lắm. Để xem ngày mai thi rồi, mày có còn giỏi được hay không, ngôi vị đầu bảng sẽ về tay tao thôi, hahaha-Ả ta cười to.
-Phì, nhục nhã, để tôi nói cho cô biết, dù mai tôi không thi thì cô cũng sẽ chẳng lọt được vào top 10 bảng xếp hạng đâu.
-Vậy à? Cứ chờ xem, dù tao không ở đầu bảng thì mày cũng sẽ bị cuốn gói ra khỏi trường thôi-Nhã Vy cầm chặt cằm của nó nói.
-Ha, để rồi xem-thái độ của nó bình tĩnh đến lạ.
-Hừ, người đâu?-ả ta quát
-Vâng thưa tiểu thư-2 tên đi theo ả nãy giờ lên tiếng
-Canh chừng nó cẩn thận, không cho nó ăn 1 hột cơm, uống 1 giọt nước nào cả, nghe rõ chưa?
-Dạ!!
Rồi ả bỏ đi, 2 tên kia cũng theo sau để nó trơ trọi lại 1 mình.
****
12h trưa, tại phòng giám đốc
Cả ngày hôm nay tự nhiên Bảo cứ có cảm giác bồn chồn không yên, anh lo lắng không biết có chuyện gì không nữa. Cầm điện thoại lên, anh tính gọi cho nó thì chuông điện thoại reo lên, là hắn gọi.
-Alo, anh nghe Phong?
-Anh Bảo ơi, Hân có đến chỗ anh không ạ, sáng giờ em gọi cô ấy mà không được-đầu dây bên kia suốt ruột nói.
-Gì cơ? Em đến nhà chưa?-Bảo bỗng cảm thấy lo lắng hơn nữa.
-Em đang ở nhà anh, dì Năm nói là từ sáng đến giờ cô ấy vẫn chưa về-hắn cuống quít nói.
-Em gọi cho mấy bạn cùng lớp hỏi thử chưa?-Bảo cũng sốt ruột không kém.
-Dạ rồi, mấy bạn cũng lo lắng nên đang tập trung nhà anh. Hôm nay chúng em có hẹn ôn bài chung mà giờ không thấy Hân đâu hết.
-Mấy đứa cứ ở đó đi, anh về ngay!
-Dạ.
****
Tại nhà nó
Sao mình thấy lo quá à, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa-Nhi lo lắng.
-Chắc không có gì đâu, đừng lo quá-Thanh cầm tay Nhi trấn an
-Hy vọng không có chuyện gì. Hân ơi, bình an nha-Lan cũng lo lắng, nắm chặt 2 tay lại cầu nguyện-cầu trời cho mọi chuyện tốt đẹp.
Ai cũng lo lắng cho nó, cả lớp 20 con người cứ đi đi lại lại trong nhà nó.
-Sao rồi, mấy đứa hỏi hết những nơi Hân có thể đi chưa?-vừa vào tới nhà, Gia Bảo đã cất tiếng hỏi.
-Dạ rồi anh, nhưng không có ai thấy cô ấy hết-hắn lên tiếng.
-Đã gọi cho Tuấn Khanh chưa?-anh hỏi
-Dạ chưa, em quên mất-hắn nói rồi lật đật gọi cho Khanh.
Tít....tít......
-A...lô-bắt máy, Khanh lười nhác trả lời
-Cậu đang ở đâu vậy, có Hân ở đó không?hắn hỏi.
-Ai vậy? Hân nào? Không ai cả, oáp-Khanh mơ mơ màng màng trả lời, còn ngáp nữa.
-PHONG ĐÂY, DẬY ĐI BA, HÂN HÂN BỊ MẤT TÍCH RỒI KÌA, Ở ĐÓ MÀ NGỦ NƯỚNG-Hắn bực bội hét qua điện thoại làm Khanh tỉnh luôn.
-Cái gì cơ? Được rồi, cậu đang ở đâu? Tôi đến-Khanh trở nên nghiêm túc hẳn.
-Nhà Hân, khoan hãy báo với ông và 2 bác-hắn nói.
-Ok.
15p sau Khanh đã có mặt tại nhà nó
-Sao vậy, chuyện gì vậy? sao Hân lại mất tích?-vừa vào nhà Khanh đã hỏi 1 dăng.
-Không biết nữa, giờ mọi người đang rối lắm nè, anh Bảo bật định vị GPS nhưng không được, cô ấy để điện thoại ở nhà-hắn ôm đầu nói.
-Có khi nào.... bị bắt cóc không?-Nhi đưa ra giả thiết.
-Nhưng ai lại làm chuyện đó chứ-Quân hỏi lại.
-Mình không biết nhưng có thể lắm chứ-Nhi trả lời.
-Có...1 người-Như nãy giờ im lặng giờ mới cất tiếng.
-Ai?-mọi người đồng thanh.
-Lý Nhã Vy-Như chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.