Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 46
Annaluong
09/03/2016
Quay lại chỗ nó nhé.
Cạch!!!
Cánh cửa lại mở, nó nheo mắt lại vì ánh sáng bên ngoài hắt vào đột ngột. Khi đã quen với ánh sáng, nó mở mắt ra nhìn người vừa bước vào. Quen quen, hình như nó đã gặp thì phải.
-Cậu là ai?-nó hỏi, giọng lạnh.
-Học sinh ưu tú trường Mary mà sao trí nhớ kém thế-nhếch môi cười nửa miệng, cậu ta đáp.
Nó nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu nó là 1 chàng trai từng kéo tay nó và nói những câu kì cục, rồi hình ảnh 1 anh chàng thường hay xuất hiện cùng Nhã Vy. Nó đã từng điều tra thử về người này, cũng biết được kha khá thông tin mà không phải ai cũng biết. Mở mắt ra, nó chậm rãi phun ra 2 chữ:
-Hải Minh?
Bốp bốp bốp
Tiếng vỗ tay vang lên khô khốc trong không gian tĩnh mịch, Hải Minh ngồi xuống cái ghế gần đó.
-Thật vinh dự khi được tiểu thư duy nhất của Trần gia biết đến-khóe miệng lại nhếch lên nụ cười đểu quen thuộc.
-Anh biết?-nó nhíu mày hỏi-còn Nhã Vy?
-Tôi biết, nhưng cô ấy thì không-nhún vai, anh ta trả lời.
-Ồ-nó gật gù như hiểu ra chuyện gì đó. Thông minh mà.
-Xem ra cô cũng còn khỏe lắm, cứ giữ sức đi. Cô còn ở đây lâu dài. Tôi đi đây.-Hải Minh đứng lên, 2 tay bỏ vào túi quần, kiêu ngạo bước đi.
Cánh cửa đóng sập lại, căn phòng lại chìm trong u tối, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ cái lỗ hổng ở phía đông căn nhà. Nó cố gắng mở nút dây trói ở tay ra, cái dây được nới lỏng ra 1 chút, rồi 1 chút nữa, cuối cùng cái dây cũng tuột ra khỏi tay nó. Nhanh chóng tháo cái dây trói ở chân ra, thật thoải mái. Giờ nó phải tìm cách để thoát ra khỏi đây mới được. Nhưng ở đây là đâu? Nó không hề biết ở đây là đâu, làm sao trốn thoát được? Còn nữa, phía ngoài chắc chắn có ít nhất là 4 tên lúc sáng bắt nó đang canh giữ, từ sáng đến giờ chưa được ăn gì, tuy là không quá đuối nhưng cũng sẽ không đủ sức để đánh lại mấy tên đó, rồi còn phải chạy trốn nữa, nếu là ở thành phố có thể bắt taxi, nhưng nếu họ đưa nó đến 1 nơi hẻo lánh thì nó chết chắc.
-Chết tiệt, giờ phải làm sao đây-nó đưa tay lên vò đầu.
****
Ở nhà nó, mọi người đang nhao nhao cả lên
-Nhã Vy?-mọi người đồng thanh khi nghe Như nói.
Như gật đầu.
-Rất có thể, nhưng làm sao ta biết được cô ta đang ở đâu chứ?-Hắn lên tiếng, hắn đang rất lo cho nó.
-Chết tiệt, cô ta là ai mà dám bắt cóc Hân chứ-Bảo vo tay thành nắm đấm đập xuống bàn kêu "Rầm"
-Anh bình tĩnh đi, giờ ta phải suy nghĩ cách để biết cô ta đang ở đâu-Hắn khuyên Bảo.
-A, hôm bữa khi về nước, em có tặng cho Hân 1 cái đồng hồ, nó có chức năng như 1 cái điện thoại, để em tìm vị trí xem thử, hy vọng là Hân có mang-Khanh nói rồi nhanh chóng tìm vị trí của nó.
Mọi người như có 1 tia hy vọng nhưng nhanh chóng thất vọng khi nghe Khanh nói
-Không xác định được vị trí-Khanh xị mặt xuống
-Hay ta báo công an đi-Trà đưa ra ý kiến..
-Chưa đủ 24h, họ sẽ không tin chúng ta-hắn lắc đầu.
-Vậy giờ phải làm sao?
*****
Nó đưa tay lên vò đầu thì phát hiện cái đồng hồ trên tay, nó nhớ trước đây Khanh có nói là cái đòng hồ này có tác dụng như 1 cái đồng hồ nên nó có mua sim bỏ vào, tính là vài bữa nhắn tin trêu mọi người, không ngờ bây giờ nó lại có ích. Bấm bấm mấy cái, màn hình vẫn tối đen. Nó bấm thử nút mở nguồn, được rồi, chắc lúc bị bắt cóc nó bị va chạm đâu đó nên tắt nguồn.
-May quá, có thể gọi mọi người rồi, nhưng đây là đâu, không biết cái này có định vị GPS không nữa.-nó vừa vui vừa lo-a, có cách.
Nó quấn sơ cái dây vào chân như vẫn đang bị trói. Cầm cái dây trói tay, nó quấn sơ cái tay rồi giấu đằng sau như lúc đầu. Sau đó hét to lên:
-Có ai ở ngoài đó không??? Có ai không???
-Có chuyện gì vậy?-1 tên chạy vào hỏi
-Tôi khát nước quá-nó giả bộ nói rồi bấm nút gọi cho Gia Bảo.
Ở bên kia Gia Bảo thấy có người gọi thì nhanh chóng bắt máy:
-Alo
Vừa cất tiếng thì Gia Bảo nghe tiếng của nó
-Anh cho tôi xin miếng nước được không?-nó làm ra bộ mặt van nài
-Không được, cô Nhã Vy đã dặn, không được cho cô uóng nước-Tên kia lắc đầu.
-Nếu không có nước, tôi sẽ chết mất-nó giả bộ xìu xuống-nếu không cho tôi nước vậy anh có thể cho tôi biết đây là đâu không, để tôi còn biết tôi sẽ chết ở đâu.
-Nhịn nước 1 hôm không chết được đâu-tên đó nói
-Nhưng tối qua tôi quên uống nước, chắc sắp chết thật rồi-nó gục đầu xuống như sắp chết đến nơi thật rồi á.
-Nhưng....-gã kia thấy nó vậy thì ngập ngừng, nửa muốn cho uống nước nửa lại sợ Nhã Vy
-Tôi cũng không muốn làm khó anh, tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu để lỡ có xuống âm phủ, anh Vương hỏi tôi còn biết trả lời để sau này còn xin chuyển kiếp-nó ngẩng mặt lên, nước mắt chảy tè le (xạo đó)
-Ừm...cũng được-gã đó ngập ngừng rồi cũng đồng ý-ở đây là phía tây bờ rừng Rain(bịa bịa bịa nha) và cô đang ở trong nhà cũ của một người gác rừng.
-Cám ơn anh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn anh-nó vờ tỏ vẻ biết ơn
****
Ở nhà nó, mọi người chưa biết phải làm sao thì điện thoại Bảo vang lên, vội vàng bắt máy, anh nghe giọng nó thì cuống lên, nhanh chóng nhận biết chiêu trò của nó, anh bật loa ngoài cho tất cả mọi người cùng nghe.
-Phia tây bìa rừng Rain à, chỗ đó khá xa nơi này, chúng ta phải nhanh lên thôi-Bảo hối thúc mọi người.
-Vâng-tất cả đồng thanh rồi nhanh chóng ra ngoài lấy xe chạy đi đến chỗ nó đang bị bắt cóc.
Cạch!!!
Cánh cửa lại mở, nó nheo mắt lại vì ánh sáng bên ngoài hắt vào đột ngột. Khi đã quen với ánh sáng, nó mở mắt ra nhìn người vừa bước vào. Quen quen, hình như nó đã gặp thì phải.
-Cậu là ai?-nó hỏi, giọng lạnh.
-Học sinh ưu tú trường Mary mà sao trí nhớ kém thế-nhếch môi cười nửa miệng, cậu ta đáp.
Nó nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu nó là 1 chàng trai từng kéo tay nó và nói những câu kì cục, rồi hình ảnh 1 anh chàng thường hay xuất hiện cùng Nhã Vy. Nó đã từng điều tra thử về người này, cũng biết được kha khá thông tin mà không phải ai cũng biết. Mở mắt ra, nó chậm rãi phun ra 2 chữ:
-Hải Minh?
Bốp bốp bốp
Tiếng vỗ tay vang lên khô khốc trong không gian tĩnh mịch, Hải Minh ngồi xuống cái ghế gần đó.
-Thật vinh dự khi được tiểu thư duy nhất của Trần gia biết đến-khóe miệng lại nhếch lên nụ cười đểu quen thuộc.
-Anh biết?-nó nhíu mày hỏi-còn Nhã Vy?
-Tôi biết, nhưng cô ấy thì không-nhún vai, anh ta trả lời.
-Ồ-nó gật gù như hiểu ra chuyện gì đó. Thông minh mà.
-Xem ra cô cũng còn khỏe lắm, cứ giữ sức đi. Cô còn ở đây lâu dài. Tôi đi đây.-Hải Minh đứng lên, 2 tay bỏ vào túi quần, kiêu ngạo bước đi.
Cánh cửa đóng sập lại, căn phòng lại chìm trong u tối, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ cái lỗ hổng ở phía đông căn nhà. Nó cố gắng mở nút dây trói ở tay ra, cái dây được nới lỏng ra 1 chút, rồi 1 chút nữa, cuối cùng cái dây cũng tuột ra khỏi tay nó. Nhanh chóng tháo cái dây trói ở chân ra, thật thoải mái. Giờ nó phải tìm cách để thoát ra khỏi đây mới được. Nhưng ở đây là đâu? Nó không hề biết ở đây là đâu, làm sao trốn thoát được? Còn nữa, phía ngoài chắc chắn có ít nhất là 4 tên lúc sáng bắt nó đang canh giữ, từ sáng đến giờ chưa được ăn gì, tuy là không quá đuối nhưng cũng sẽ không đủ sức để đánh lại mấy tên đó, rồi còn phải chạy trốn nữa, nếu là ở thành phố có thể bắt taxi, nhưng nếu họ đưa nó đến 1 nơi hẻo lánh thì nó chết chắc.
-Chết tiệt, giờ phải làm sao đây-nó đưa tay lên vò đầu.
****
Ở nhà nó, mọi người đang nhao nhao cả lên
-Nhã Vy?-mọi người đồng thanh khi nghe Như nói.
Như gật đầu.
-Rất có thể, nhưng làm sao ta biết được cô ta đang ở đâu chứ?-Hắn lên tiếng, hắn đang rất lo cho nó.
-Chết tiệt, cô ta là ai mà dám bắt cóc Hân chứ-Bảo vo tay thành nắm đấm đập xuống bàn kêu "Rầm"
-Anh bình tĩnh đi, giờ ta phải suy nghĩ cách để biết cô ta đang ở đâu-Hắn khuyên Bảo.
-A, hôm bữa khi về nước, em có tặng cho Hân 1 cái đồng hồ, nó có chức năng như 1 cái điện thoại, để em tìm vị trí xem thử, hy vọng là Hân có mang-Khanh nói rồi nhanh chóng tìm vị trí của nó.
Mọi người như có 1 tia hy vọng nhưng nhanh chóng thất vọng khi nghe Khanh nói
-Không xác định được vị trí-Khanh xị mặt xuống
-Hay ta báo công an đi-Trà đưa ra ý kiến..
-Chưa đủ 24h, họ sẽ không tin chúng ta-hắn lắc đầu.
-Vậy giờ phải làm sao?
*****
Nó đưa tay lên vò đầu thì phát hiện cái đồng hồ trên tay, nó nhớ trước đây Khanh có nói là cái đòng hồ này có tác dụng như 1 cái đồng hồ nên nó có mua sim bỏ vào, tính là vài bữa nhắn tin trêu mọi người, không ngờ bây giờ nó lại có ích. Bấm bấm mấy cái, màn hình vẫn tối đen. Nó bấm thử nút mở nguồn, được rồi, chắc lúc bị bắt cóc nó bị va chạm đâu đó nên tắt nguồn.
-May quá, có thể gọi mọi người rồi, nhưng đây là đâu, không biết cái này có định vị GPS không nữa.-nó vừa vui vừa lo-a, có cách.
Nó quấn sơ cái dây vào chân như vẫn đang bị trói. Cầm cái dây trói tay, nó quấn sơ cái tay rồi giấu đằng sau như lúc đầu. Sau đó hét to lên:
-Có ai ở ngoài đó không??? Có ai không???
-Có chuyện gì vậy?-1 tên chạy vào hỏi
-Tôi khát nước quá-nó giả bộ nói rồi bấm nút gọi cho Gia Bảo.
Ở bên kia Gia Bảo thấy có người gọi thì nhanh chóng bắt máy:
-Alo
Vừa cất tiếng thì Gia Bảo nghe tiếng của nó
-Anh cho tôi xin miếng nước được không?-nó làm ra bộ mặt van nài
-Không được, cô Nhã Vy đã dặn, không được cho cô uóng nước-Tên kia lắc đầu.
-Nếu không có nước, tôi sẽ chết mất-nó giả bộ xìu xuống-nếu không cho tôi nước vậy anh có thể cho tôi biết đây là đâu không, để tôi còn biết tôi sẽ chết ở đâu.
-Nhịn nước 1 hôm không chết được đâu-tên đó nói
-Nhưng tối qua tôi quên uống nước, chắc sắp chết thật rồi-nó gục đầu xuống như sắp chết đến nơi thật rồi á.
-Nhưng....-gã kia thấy nó vậy thì ngập ngừng, nửa muốn cho uống nước nửa lại sợ Nhã Vy
-Tôi cũng không muốn làm khó anh, tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu để lỡ có xuống âm phủ, anh Vương hỏi tôi còn biết trả lời để sau này còn xin chuyển kiếp-nó ngẩng mặt lên, nước mắt chảy tè le (xạo đó)
-Ừm...cũng được-gã đó ngập ngừng rồi cũng đồng ý-ở đây là phía tây bờ rừng Rain(bịa bịa bịa nha) và cô đang ở trong nhà cũ của một người gác rừng.
-Cám ơn anh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn anh-nó vờ tỏ vẻ biết ơn
****
Ở nhà nó, mọi người chưa biết phải làm sao thì điện thoại Bảo vang lên, vội vàng bắt máy, anh nghe giọng nó thì cuống lên, nhanh chóng nhận biết chiêu trò của nó, anh bật loa ngoài cho tất cả mọi người cùng nghe.
-Phia tây bìa rừng Rain à, chỗ đó khá xa nơi này, chúng ta phải nhanh lên thôi-Bảo hối thúc mọi người.
-Vâng-tất cả đồng thanh rồi nhanh chóng ra ngoài lấy xe chạy đi đến chỗ nó đang bị bắt cóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.