Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 47
Annaluong
09/03/2016
Tên kia sau khi nói cho nó biết nơi ở thì lại ra ngoài. Nó lại ngồi 1 mình trên ghế
Ọt...ọt...
Bỗng bụng nó kêu lên. Gì chứ, sáng giờ dã ăn gì đâu, ngày nào cũng ăn uống đúng giờ. Bây giờ thì lại bị bỏ đói, bỏ khát. Nhã Vy đúng là đồ độc ác mà. Nó thầm rủa Nhã Vy trong bụng thì lại nghe tiếng mở cửa.
Cạch!
Lần này là cả Nhã Vy và Hải Minh đi vào, còn có cả 2 cô bạn đỏng đảnh của cô ta nữa.
-Cảm giác thế nào? Tốt chứ?-cô ta nói với giọng khinh khỉnh.
-Cảm ơn, vẫn chưa chết-nó khinh bỉ trả lời.
-Cái thứ như mày lẽ ra nên chết đi-Anh Thư đứng kế Nhã Vy khoanh tay trước ngực kiêu ngạo nói.
-Cái đồ giẻ rách, sống làm chi cho ô uế cuộc đời-Thanh Hương cũng hùa theo Anh Thư (cái bọn cờ hó hùa -_-)
Nhã Vy nhếch mép lên cười nhìn 2 con bạn đang sỉ nhục nó. Hải Minh nãy giờ cũng không lên tiếng, chờ xem mấy cô bạn sẽ giở trò gì với nó.
-Không biết ai mới làm ô uế cuộc đời này. Bẩn thỉu-nó trả lời với thái độ hết sức khinh bỉ. Nói thẳng ra công ty gia đình 2 cô này cũng chỉ là chi nhánh nhỏ xíu của tập đoàn nhà nó. Vậy mà giờ đây lại dám đứng đây kiêu ngạo với nó. Thật đáng khinh bỉ.
Chát! Một cái tát như trời giáng từ Anh Thư dành cho nó. Nhịn, nó nhịn.
-Mày nói ai đó hả con ranh?-cô ta tức giận hét lớn.
-Ai có tật thì giật mình-Nó không vừa đốp chát lại làm ả càng thêm tức giận.
-Vậy đủ rồi-Nhã Vy đưa tay can ngăn Anh Thư. Cô ả như 1 con chó nhỏ cụp đuôi xuống nghe lời chủ.
-Đưa vào đây-Nhã Vy nói bên ngoài.
Ở bên ngoài, 1 thằng áo đen đưa vào 1 hộp cơm và 2 chai nước khoáng.
Nhếch môi cười nửa miệng, Nhã Vy cầm lấy chai nước, mở nắp uống 1 ngụm nhỏ, tỏ vẻ sảng khoái, ả khinh khỉnh nói.
-Sao? Khát không? Muốn không? Muốn thì gọi 1 tiếng CÔ CHỦ đi, rồi tao sẽ cho mày nước-Nhã Vy lắc lắc cái chai nước trước mặt nó, nhấn mạnh 2 từ CÔ CHỦ ý bảo nó chỉ đáng làm ô sin.
-Hừ, khinh bỉ-miệng nó nhếch lên 1 chút tỏ ý khinh bỉ cô ta.
-Không chịu gọi à?-cô ta bình thản nói như biết trước-Được thôi, tao cũng không phải dạng hẹp hòi.
Nói xong ả ta ra hiệu cho 2 cô bạn. Hiểu ý, 2 ả kia đi lại chỗ nó, nắm mạnh tóc, kéo ngược đầu nó ra đằng sau. Nhã Vy từ từ tiến lại, đổ từ từ chai nước xuống mặt nó.
-Nước đây, uống đi. Hahahaha-Nói rồi cô ta lại cười lên khả ố. Thật mất mặt cho 1 tiểu thư trước giờ nổi tiếng đài các.
-Hahahaha-2 ả kia cũng cười theo.
Hải Minh vẫn đứng đó nhìn 3 cô ả kia giở trò, khóe miệng cũng nhếch lên kiểu cười đểu quen thuộc kia.
-Khụ, khụ, khụ-nước chảy vào mũi, vào miệng làm nó sặc lên ho khù khụ. Tức lắm nhưng nó vẫn phải nhịn. Bây giờ mà đánh lại là hỏng bét. "Không biết anh Bảo đến đâu rồi nữa" nó nghĩ thầm.
-Sao? Thích chứ-Sau khi đổ hết chai nước lên mặt nó, ả ta khinh khỉnh quăng cái chai đi, cúi mặt xuống gần mặt nó nói.
-Phì, tiểu thư đài các? Kinh tởm-nó phì nước vào mặt Nhã Vy khi cô ả cúi sát mặt nó.
Đưa tay lên vuốt mặt, cô ả bình thản lau hết nước, nói:
-Tao là người có đủ cha đủ mẹ, cũng không hẹp hòi đến mức chấp nhặt mấy đứa không có mẹ.
Máu nóng nó dồn lên. Thật muốn 1 cước đá văng ả ta ra cửa mà.
-Vy, còn cơm-Thanh Hương lên tiếng nhắc nhở.
-A, mình quên mất ha. Đưa cơm cho mình. Xem nào, a, tay cô bị trói thế này thì sao ăn được nhỉ. Thôi thì bổn tiểu thư đây sẽ giúp-ả vừa nói vừa mở hộp cơm ra-Nói "A" đi nào.
Nó ngoảnh mặt đi chỗ khác, 2 hàm răng nghiến lại, lần đầu tiên trong đời nó chịu nhiều sự sỉ nhục thế này, nước mắt như muốn trào ra nhưng nó phải nén lại. Không thể tỏ ra yếu đuối trước bọn này được.
-2 cậu, giúp người ta đi-thấy nó không nghe, Nhã Vy ngoắt 2 cô kia.
Lại 1 lần nữa, 1 cô thì kéo ngược tóc nó, 1 cô thì bóp 2 má nó, ép nó mở miệng ra. Nó vẫn cố gắng nghiến chặt 2 hàm răng lại, quyết không mở miệng.
-Haiz, tao muốn làm việc tốt mà mày lại không muốn. Thật hết sự kiên nhẫn của tao mà-Nói rồi ả ta đưa hộp cơm lên cao, dùng chiếc muỗng gạt nhẹ cơm xuống mặt nó như đã đổ nước lúc nãy. Những hạt cơm rơi xuống dính trên mặt, trên tóc nó. Hết sức chịu đựng, nó vùng lên đẩy ả Anh Thư đang kéo tóc nó ra, sẵn chân đá một phát vào bụng Nhã Vy đang đứng trước mặt
-Tôi nhịn mấy người như vậy là đủ rồi-nó hét lên.
Bốp bốp bốp
Tiếng vỗ tay khô khốc vang lên, Hải Minh giờ mới lên tiếng:
-Tháo được dây trói, quả không tầm thường-môi nhếch lên, Hải Minh tỏ ý khen ngợi.
-Hừ, giờ này mà anh còn khen ngợi được à. Người đâu, mau vào đây.-Nhã Vy hét lên
Ởngoài cửa hơn chục tên áo đen to con chạy vào, có vẻ là dân được đào tạo võ chuyên nghiệp.
Nó lau hết cơm, nước trên mặt, trên tóc mình đi, mặt căng thẳng hết sức "Tiêu rồi, giờ chết chắc" nó nghĩ thầm, mồ hôi mẹ, mồ hôi con túa ra.
-Bắt nó lại cho tao, trói cho chặt vào-ả ta ra lệnh.
Nó bây giờ đang ở trong thế bí, phải làm sao đây, quay qua phải thấy ả Anh Thư đang đứng gần mình, nó nhanh chóng chụp lấy cánh tay ả, xoay người ả đưa cánh tay ả ra phía sau.
-Ai lại gần, tôi sẽ bẻ gãy tay cô ta-nó đe dọa.
-Vy....-Anh Thư lo sợ nhìn Nhã Vy.
-Hừ, lo gì, chỉ là bẻ tay thôi mà. Bọn bay, lên bắt con đó lại cho tao-không quan tâm đến cô bạn của mình, Nhã Vy phũ phàng lên tiếng.
-Anh Thư bất ngờ, nó cũng bất ngờ, không ngờ là cô ta lại máu lạnh đến như vậy.
Nó nhanh chóng bị hạ gục bởi 10 tên to con, võ công cũng thuộc hạng không phải dạng vừa. Thôi thì nhanh chóng đầu hàng để khỏi mất sức, nó giờ cũng không còn bao nhiêu sức lực nữa.
10 tên nhanh chóng trói tay và chân nó lại, lần này tất nhiên là trói chặt hơn, không để cho nó dễ dàng thoát ra nữa.
-Kể ra thì mày cũng giỏi, tháo được cả dây trói-Nhã Vy vòng ra đằng sau nó, cúi người ngắm nghía sợi dây trên tay nó nói.
-Nhưng rất tiếc, bây giờ mày vẫn ở trong tay tao thôi, hahaha-cô ta lại cười giọng cười như phù thủy.
-Rồi cô sẽ không cười được bao lâu nữa đâu-nó khinh bỉ lên tiếng, nó không thể ngừng dành sự khinh bỉ cho cô ta được.
Chát!!!
Lại là 1 cái tát giáng xuống má nó
-Đừng bao giờ đe dọa Vy-Thanh Hương lên tiếng.
Nhắc đến Thanh Hương lại nhớ đến Anh Thư, sau khi nó bị trói lại thì ả ta cũng như người mất hồn, cứ đứng đơ ra đó vì câu nói vô tình lúc nãy của Vy.
****
Trong lúc nó đang bị bọn phù thủy hành hạ thì ở phái tây bìa Rain, 1 dàn siêu xe đang tiến tới. Gia Bảo dẫn đầu dừng xe rồi ra hiệu cho mọi người dừng lại. Sau khi tất cả đã xuống xe (bọn họ đi xe hơi nhá), mọi người tập họp lại thành 1 vòng tròn.
-Cách đây 100m có 1 căn nhà bằng gỗ cũ, anh nghĩ là Hân đang bị giam ở đó. Bây giờ anh và 1 số bạn nam biết võ sẽ đi vào trong giải cứu cho Hân. Mấy bạn nữ sẽ ở lại đây trông chừng, có gì liên lạc qua điện thoại nhé.-Bảo.
-Vâng-tất cả đồng thanh.
Nói rồi Bảo cùng hắn, Khanh và mấy đứa con trai lớp 10C cùng nhau đi theo Bảo. Mục tiêu là căn nhà gỗ mà nó đang bị giam giữ.
Mấy đứa con gái ngồi lại thì sốt ruột, ai cũng lo lắng muốn cứu nó nhưng bọn họ thừa biết là đi theo chỉ làm vướng chân bọn con trai mà thôi. Lúc đó, Như đi ra 1 đoạn khá xa, rút điện thoại gọi cho ai đó
Tút...tút...
-Alo-bên kia trả lời
-10 người giỏi nhất, phía tây bìa rừng Rain. 5 phút.
-Vâng!
Cúp máy, Như quay lại với mọi người chờ tin của bọn con trai.
Ọt...ọt...
Bỗng bụng nó kêu lên. Gì chứ, sáng giờ dã ăn gì đâu, ngày nào cũng ăn uống đúng giờ. Bây giờ thì lại bị bỏ đói, bỏ khát. Nhã Vy đúng là đồ độc ác mà. Nó thầm rủa Nhã Vy trong bụng thì lại nghe tiếng mở cửa.
Cạch!
Lần này là cả Nhã Vy và Hải Minh đi vào, còn có cả 2 cô bạn đỏng đảnh của cô ta nữa.
-Cảm giác thế nào? Tốt chứ?-cô ta nói với giọng khinh khỉnh.
-Cảm ơn, vẫn chưa chết-nó khinh bỉ trả lời.
-Cái thứ như mày lẽ ra nên chết đi-Anh Thư đứng kế Nhã Vy khoanh tay trước ngực kiêu ngạo nói.
-Cái đồ giẻ rách, sống làm chi cho ô uế cuộc đời-Thanh Hương cũng hùa theo Anh Thư (cái bọn cờ hó hùa -_-)
Nhã Vy nhếch mép lên cười nhìn 2 con bạn đang sỉ nhục nó. Hải Minh nãy giờ cũng không lên tiếng, chờ xem mấy cô bạn sẽ giở trò gì với nó.
-Không biết ai mới làm ô uế cuộc đời này. Bẩn thỉu-nó trả lời với thái độ hết sức khinh bỉ. Nói thẳng ra công ty gia đình 2 cô này cũng chỉ là chi nhánh nhỏ xíu của tập đoàn nhà nó. Vậy mà giờ đây lại dám đứng đây kiêu ngạo với nó. Thật đáng khinh bỉ.
Chát! Một cái tát như trời giáng từ Anh Thư dành cho nó. Nhịn, nó nhịn.
-Mày nói ai đó hả con ranh?-cô ta tức giận hét lớn.
-Ai có tật thì giật mình-Nó không vừa đốp chát lại làm ả càng thêm tức giận.
-Vậy đủ rồi-Nhã Vy đưa tay can ngăn Anh Thư. Cô ả như 1 con chó nhỏ cụp đuôi xuống nghe lời chủ.
-Đưa vào đây-Nhã Vy nói bên ngoài.
Ở bên ngoài, 1 thằng áo đen đưa vào 1 hộp cơm và 2 chai nước khoáng.
Nhếch môi cười nửa miệng, Nhã Vy cầm lấy chai nước, mở nắp uống 1 ngụm nhỏ, tỏ vẻ sảng khoái, ả khinh khỉnh nói.
-Sao? Khát không? Muốn không? Muốn thì gọi 1 tiếng CÔ CHỦ đi, rồi tao sẽ cho mày nước-Nhã Vy lắc lắc cái chai nước trước mặt nó, nhấn mạnh 2 từ CÔ CHỦ ý bảo nó chỉ đáng làm ô sin.
-Hừ, khinh bỉ-miệng nó nhếch lên 1 chút tỏ ý khinh bỉ cô ta.
-Không chịu gọi à?-cô ta bình thản nói như biết trước-Được thôi, tao cũng không phải dạng hẹp hòi.
Nói xong ả ta ra hiệu cho 2 cô bạn. Hiểu ý, 2 ả kia đi lại chỗ nó, nắm mạnh tóc, kéo ngược đầu nó ra đằng sau. Nhã Vy từ từ tiến lại, đổ từ từ chai nước xuống mặt nó.
-Nước đây, uống đi. Hahahaha-Nói rồi cô ta lại cười lên khả ố. Thật mất mặt cho 1 tiểu thư trước giờ nổi tiếng đài các.
-Hahahaha-2 ả kia cũng cười theo.
Hải Minh vẫn đứng đó nhìn 3 cô ả kia giở trò, khóe miệng cũng nhếch lên kiểu cười đểu quen thuộc kia.
-Khụ, khụ, khụ-nước chảy vào mũi, vào miệng làm nó sặc lên ho khù khụ. Tức lắm nhưng nó vẫn phải nhịn. Bây giờ mà đánh lại là hỏng bét. "Không biết anh Bảo đến đâu rồi nữa" nó nghĩ thầm.
-Sao? Thích chứ-Sau khi đổ hết chai nước lên mặt nó, ả ta khinh khỉnh quăng cái chai đi, cúi mặt xuống gần mặt nó nói.
-Phì, tiểu thư đài các? Kinh tởm-nó phì nước vào mặt Nhã Vy khi cô ả cúi sát mặt nó.
Đưa tay lên vuốt mặt, cô ả bình thản lau hết nước, nói:
-Tao là người có đủ cha đủ mẹ, cũng không hẹp hòi đến mức chấp nhặt mấy đứa không có mẹ.
Máu nóng nó dồn lên. Thật muốn 1 cước đá văng ả ta ra cửa mà.
-Vy, còn cơm-Thanh Hương lên tiếng nhắc nhở.
-A, mình quên mất ha. Đưa cơm cho mình. Xem nào, a, tay cô bị trói thế này thì sao ăn được nhỉ. Thôi thì bổn tiểu thư đây sẽ giúp-ả vừa nói vừa mở hộp cơm ra-Nói "A" đi nào.
Nó ngoảnh mặt đi chỗ khác, 2 hàm răng nghiến lại, lần đầu tiên trong đời nó chịu nhiều sự sỉ nhục thế này, nước mắt như muốn trào ra nhưng nó phải nén lại. Không thể tỏ ra yếu đuối trước bọn này được.
-2 cậu, giúp người ta đi-thấy nó không nghe, Nhã Vy ngoắt 2 cô kia.
Lại 1 lần nữa, 1 cô thì kéo ngược tóc nó, 1 cô thì bóp 2 má nó, ép nó mở miệng ra. Nó vẫn cố gắng nghiến chặt 2 hàm răng lại, quyết không mở miệng.
-Haiz, tao muốn làm việc tốt mà mày lại không muốn. Thật hết sự kiên nhẫn của tao mà-Nói rồi ả ta đưa hộp cơm lên cao, dùng chiếc muỗng gạt nhẹ cơm xuống mặt nó như đã đổ nước lúc nãy. Những hạt cơm rơi xuống dính trên mặt, trên tóc nó. Hết sức chịu đựng, nó vùng lên đẩy ả Anh Thư đang kéo tóc nó ra, sẵn chân đá một phát vào bụng Nhã Vy đang đứng trước mặt
-Tôi nhịn mấy người như vậy là đủ rồi-nó hét lên.
Bốp bốp bốp
Tiếng vỗ tay khô khốc vang lên, Hải Minh giờ mới lên tiếng:
-Tháo được dây trói, quả không tầm thường-môi nhếch lên, Hải Minh tỏ ý khen ngợi.
-Hừ, giờ này mà anh còn khen ngợi được à. Người đâu, mau vào đây.-Nhã Vy hét lên
Ởngoài cửa hơn chục tên áo đen to con chạy vào, có vẻ là dân được đào tạo võ chuyên nghiệp.
Nó lau hết cơm, nước trên mặt, trên tóc mình đi, mặt căng thẳng hết sức "Tiêu rồi, giờ chết chắc" nó nghĩ thầm, mồ hôi mẹ, mồ hôi con túa ra.
-Bắt nó lại cho tao, trói cho chặt vào-ả ta ra lệnh.
Nó bây giờ đang ở trong thế bí, phải làm sao đây, quay qua phải thấy ả Anh Thư đang đứng gần mình, nó nhanh chóng chụp lấy cánh tay ả, xoay người ả đưa cánh tay ả ra phía sau.
-Ai lại gần, tôi sẽ bẻ gãy tay cô ta-nó đe dọa.
-Vy....-Anh Thư lo sợ nhìn Nhã Vy.
-Hừ, lo gì, chỉ là bẻ tay thôi mà. Bọn bay, lên bắt con đó lại cho tao-không quan tâm đến cô bạn của mình, Nhã Vy phũ phàng lên tiếng.
-Anh Thư bất ngờ, nó cũng bất ngờ, không ngờ là cô ta lại máu lạnh đến như vậy.
Nó nhanh chóng bị hạ gục bởi 10 tên to con, võ công cũng thuộc hạng không phải dạng vừa. Thôi thì nhanh chóng đầu hàng để khỏi mất sức, nó giờ cũng không còn bao nhiêu sức lực nữa.
10 tên nhanh chóng trói tay và chân nó lại, lần này tất nhiên là trói chặt hơn, không để cho nó dễ dàng thoát ra nữa.
-Kể ra thì mày cũng giỏi, tháo được cả dây trói-Nhã Vy vòng ra đằng sau nó, cúi người ngắm nghía sợi dây trên tay nó nói.
-Nhưng rất tiếc, bây giờ mày vẫn ở trong tay tao thôi, hahaha-cô ta lại cười giọng cười như phù thủy.
-Rồi cô sẽ không cười được bao lâu nữa đâu-nó khinh bỉ lên tiếng, nó không thể ngừng dành sự khinh bỉ cho cô ta được.
Chát!!!
Lại là 1 cái tát giáng xuống má nó
-Đừng bao giờ đe dọa Vy-Thanh Hương lên tiếng.
Nhắc đến Thanh Hương lại nhớ đến Anh Thư, sau khi nó bị trói lại thì ả ta cũng như người mất hồn, cứ đứng đơ ra đó vì câu nói vô tình lúc nãy của Vy.
****
Trong lúc nó đang bị bọn phù thủy hành hạ thì ở phái tây bìa Rain, 1 dàn siêu xe đang tiến tới. Gia Bảo dẫn đầu dừng xe rồi ra hiệu cho mọi người dừng lại. Sau khi tất cả đã xuống xe (bọn họ đi xe hơi nhá), mọi người tập họp lại thành 1 vòng tròn.
-Cách đây 100m có 1 căn nhà bằng gỗ cũ, anh nghĩ là Hân đang bị giam ở đó. Bây giờ anh và 1 số bạn nam biết võ sẽ đi vào trong giải cứu cho Hân. Mấy bạn nữ sẽ ở lại đây trông chừng, có gì liên lạc qua điện thoại nhé.-Bảo.
-Vâng-tất cả đồng thanh.
Nói rồi Bảo cùng hắn, Khanh và mấy đứa con trai lớp 10C cùng nhau đi theo Bảo. Mục tiêu là căn nhà gỗ mà nó đang bị giam giữ.
Mấy đứa con gái ngồi lại thì sốt ruột, ai cũng lo lắng muốn cứu nó nhưng bọn họ thừa biết là đi theo chỉ làm vướng chân bọn con trai mà thôi. Lúc đó, Như đi ra 1 đoạn khá xa, rút điện thoại gọi cho ai đó
Tút...tút...
-Alo-bên kia trả lời
-10 người giỏi nhất, phía tây bìa rừng Rain. 5 phút.
-Vâng!
Cúp máy, Như quay lại với mọi người chờ tin của bọn con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.