Tiểu Thư Phá Phách

Chương 20: Sự Quyến Rũ Bất Đắc Dĩ

Anh Đào

18/02/2016

Suốt quãng đường từ KTX tới phòng học bọn nó luôn trở thành tâm điểm bàn tán của các bà tám trong trường,đi đến đâu cũng thấy những ánh mắt mở to nhìn mình như người ngoài hành tinh khiến nó hơi mất tự nhiên. Nó tự hỏi trong lòng chẳng lẽ nó khác đến vậy sao?

Dừng lại trước cửa lớp,Lan quay sang nó cổ vũ:

-Hãy lấy hết dũng khí chín trâu mười voi của mày mà xông vào. Cố lên em

-Mày chỉ được cái nói nhảm là giỏi,hùng hục hùng hục xông vào để mà mất hết hình tượng àk?-Nhi liếc Lan khinh thường rồi quay sang chỉnh lại tóc cho nó

-Đấy là tao nói thế,mày thật là-Lan nhăn mặt quay sang nó tố cáo-Mày thấy chưa,lúc nào nó cũng hoạnh tao là thế nào?

-Phải thế mới vui nhà vui cửa chứ-nó vỗ vai Lan an ủi-Thôi được rồi,bắt đầu nào-nó mỉm cười tự tin,đang định đi vào thì cánh tay phải bị ai đó níu lại rồi kéo đi 1 mạch,không kịp để nó ú ớ câu nào

Lan với Nhi vào trước nên không phát hiện ra nó bị kéo đi,vẫn hớn hở chạy vào khoe với cả lớp:

-hello everybody.Hôm nay lớp mình sẽ có 1 bất ngờ nho nhỏ đấy. Chuẩn bị tinh thần trước đi

-Bất ngờ gì? Hay lại vấn đề hs mới?-Huy ngán ngẩm,mắt vẫn gián vào màn hình điện thoại không thèm nhìn cô bạn lấy 1 lần.Mỗi lần thấy cô bạn hớn hở thế này thì chỉ có vấn đề hs mới mà thôi

-Ủa,lớp mình thêm người à?-Lan nhìn cậu bạn ngơ ngác

Lần này thì cả lớp đều nhìn cô với ánh mắt tròn xoe khó hiểu:

-Nếu không phải vấn đề này thì bà đang vui mừng cái gì?

-Xời,đừng đùa,tôi thiếu gì cái để mừng,không khéo khi thấy nó rồi ông còn mừng hơn tôi nữa kia-Lan nháy mắt với Huy, nở nụ cười rõ gian làm cậu bất giác rùng mình

-Lằng nhằng quá,có gì nói luôn đi xem nào-Hải mất kiên nhẫn,lên tiếng thúc giục



-rồi rồi đây,xin giới thiệu với cả lớp,hoa khôi khối 11,các bạn hãy cho cậu ấy 1 tràng pháo tay nào-Nhi hào hứng hô thật lớn,tay chỉ ra phía cửa lớp

"Bộp bộp bộp"cả lớp hào hứng vỗ tay thật lớn,mắt nhìn ra phía cửa nhưng đã 2p trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng nàng "hoa khôi" kia đâu cả.

Cả lớp khuôn mặt lập tức méo sẹo, dương đôi mắt ếch chĩa về phía Lan và Nhi như muốn hỏi "người đâu?"

Nhi gãi đầu ngượng nghịu nhìn Lan:

-Nó đâu rồi mày?

Đáp lại Nhi là cái nhún vai không biết khiến cả lớp chỉ ước được đập vài cái vào 2 khuôn mặt kia ngay và luôn vì cái tội giám bắt họ vỗ tay mừng không khí.Cũng may hs lớp khác không biết chứ không thì thật mất mặt tập thể 11A

~~~

-Này,cậu kéo tôi ra đây làm gì? Muốn tâm sự à?-nó xoa xoa cổ tay vừa bị kéo đi 1 cách thô bạo của mình,đôi mắt hiện rõ sự thích thú nhìn người trước mặt

-Giữa chúng ta đâu có gì để tâm sự

-Yes,tôi cũng nghĩ thế đấy,nhưng cậu kéo tôi ra đây làm gì?

"tùng tùng tùng" tiếng trống vào lớp vang lên,nó khẽ nhíu mày bất mãn.Vào lớp rồi mà cái người đứng trước mặt nó vẫn cứ đứng yên như phỗng,giống như người kéo nó ra không liên quan đến mình vậy đấy. Điên thật mà

Mãi đến lúc nó định xoay người đi vào thì người kia mới chịu lên tiếng:

-Hôm nay chúng tôi có tiết thể dục,là tiết đầu,vậy nên...



Cô gái trước mặt bỏ dở câu nói,nó trầm tư suy nghĩ rồi "à" lên ra vẻ đã hiểu:

-À,tôi hiểu rồi,ok tôi chấp nhận,nhưng cậu cũng chơi bẩn quá đấy,sao không báo tôi trước để tôi còn chuẩn bị chứ,Nhã?-nó vui vẻ chấp nhận nhưng vẫn không quên trách móc vài câu

~~~

Đã vào lớp được 15p mà vẫn chưa thấy nó xuất hiện khiến cả lũ đâm ra lo lắng,sợ nó bị bắt cóc.Dù sao thì nó cũng là tiểu thư của 1 gia tộc giàu có nên trường hợp này cũng rất rễ xảy ra

-Chẳng phải mấy bà bảo Anh Anh đi vệ sinh sao? Sao đến giờ này còn chưa thấy về?-Huy hết nhìn sang chỗ trống bên cạnh lại quay xuống nhìn bàn bên dưới,trong lòng lo lắng không thôi

-Thấy nó biến mất nên tôi bảo vậy chứ có biết nó bỏ đi đâu đâu-Ở phía dưới tâm trạng Lan cũng đang như ngồi trên đống lửa

-Con nhỏ này thật biết cách làm người ta lo lắng mà-Nhi cầm điện thoại trên tay không ngừng ấn số gọi cho nó nhưng không thấy ai nghe máy. Trong lòng hiện lên nỗi lo mà chỉ có cô với Lan mới hiểu.

"nó mặc áo mỏng,váy ngắn như vậy nhỡ gặp phải dê xồm thì sao?... OMG". Nhi lắc đầu nguầy nguậy cố xua đi cái ý nghĩ vừa rồi

Hải ngồi bên cạnh thấy thế liền gõ đầu cô bạn cái cốp:

-Điên rồi à?

-Ừ-Nhi trả lời ỉu xìu.Cô sắp điên tới nơi rồi.

-Hay bọn mình trốn ra ngoài tìm đi,nhìn mặt chúng mày hết hứng muốn học rồi-Quân thở dài đưa ra ý kiến

-Ok

Huy quay sang dặn dò Bảo vài câu rồi cùng 4 người kia luồn qua cửa sau trốn đi tìm nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Phá Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook