Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 5 - Chương 50: chiến sự thăng cấp
Bồ Đề Khổ Tâm
14/07/2016
Mọi người nhìn theo tay Độc Cô Thiên Diệp, một bóng dáng tuấn lãng đứng trên không.
"Độc Cô Dật Hiên? !" Tuy đã lâu không gặp, nhưng là Ngô Ba vẫn là liếc mắt một cái lập tức nhận ra hắn. “Không phải ngươi đã chết sao?"
Độc Cô Dật Hiên nhìn Ngô Ba, nói: "Ngươi cũng chưa chết, sao ta có thể chết chứ!"
"Vậy..." Ngô Ba muốn nói Bách Lý Tà nói ngươi đã chết, ngẫm lại Độc Cô Thiên Diệp nữ nhi của hắn, lời nói của nàng nói trong sao có thể tin! Lúc trước cũng chỉ là lừa dối bọn họ thôi!
"Không nghĩ tới cư nhiên ngươi đi ra từ hỏa diễm thâm uyên! Ngay cả trận pháp cũng áp không chết ngươi, hôm nay ta sẽ tự tay chấm dứt ngươi, đỡ cho Viễn Sương biết sự tồn tại của ngươi!" Ngô Ba nói xong, bay đến giữa không trung chiến đấu với Độc Cô Dật Hiên.
Có lẽ những người khác không biết Độc Cô Dật Hiên, nhưng đại trưởng lão Mạc gia và Mạc Kính Xuyên làm trưởng lão và gia chủ nhất lưu gia tộc biết hắn. Chuyện lúc trước huyên náo lớn như vậy, hơn nữa sau đó bởi vì Mạc Thu Thủy, gia tộc Độc Cô và Thần Điện thiếu chút nữa đánh nhau, khi các thế lực của đại lục Vũ Linh liên hợp điều tiết, Mạc gia cũng là tham dự. Lúc trước nghe nói tên Mạc Thu Thủy, bọn họ còn muốn có phải người Mạc gia không, nghe nói là đại lục Huyền Nguyệt, bọn họ mới không để ý.
Từ khi Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy được Độc Cô Thiên Diệp cứu ra, hai người vẫn không xuất hiện ở trường hợp công khai, cho nên những người khác cũng không biết Độc Cô Thiên Diệp là nữ nhi bọn họ, người Thần Điện cũng không biết bọn họ được cứu ra.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn hai người đánh nhau trong không trung, lại nhìn nhìn Phong Hướng Thiên được Phong An đỡ dậy, nói: "Thật ra ta cũng không làm gì, chỉ là khi luyện đan cho ngươi thả ít hai vị thuốc, lại bỏ thêm mấy thứ độc dược khác. Thật ra ta cũng sẽ không muốn mạng của ngươi, chỉ là làm ngươi run rẩy cả người vài cái, không còn sức mà thôi."
Độc Cô Thiên Diệp dáng vẻ thật ra ta rất nhân từ làm cho mọi người đặc biệt không thể nói gì, ngươi làm hắn sau này không còn sức, đây không muốn mạng của hắn sao? Mà vẫn là cho hắn thể nghiệm cảm giác thăng cấp thần tôn rồi hung hăng cho hắn một gậy!
Người Phong gia trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nàng bầm thây vạn đoạn, mới có thể phát tiết cừu hận trong lòng bọn họ!
Ngón tay Độc Cô Thiên Diệp gõ đóa hoa, Đằng Hoàng chậm rãi hạ đóa hoa xuống, để nàng vững vàng đứng trên mặt đất. "Muốn giết ta? Vậy cũng phải nhìn xem các ngươi có mạng không. Xuất hiện đi, đồng bọn của ta!"
Theo giọng Độc Cô Thiên Diệp hạ xuống, khế ước thú xuất hiện phía sau nàng. Toàn bộ xuất hiện bản thể, đội hình kia làm cho những người chưa từng gặp qua sợ hãi than từng trận!
Độc Cô Thiên Diệp bay lên lưng tiểu Hỏa, nhìn xuống người phía dưới, nói: "Nếu đến đây, thì ở lại đi!" Nói xong, mang Mị ra, ngồi xuống, kích thích cầm huyền rất nhanh. Tiểu Cửu và thú thú nhìn Độc Cô Thiên Diệp đánh đàn, toàn bộ đánh tới linh thú Phong gia và Thần Điện, Lam Mân phóng xuất uy áp của mình ra, làm cho linh thú cấp thấp trực tiếp té trên mặt đất, cuối cùng bị người Mạc gia giải quyết hết.
Lần này Độc Cô Thiên Diệp đàn là khúc mê hoặc người, chỉ chốc lát sau, người Phong gia và Thần Điện hai mắt mê ly, sau đó bắt đầu chém giết lẫn nhau. Hài cốt đứt gãy bay múa khắp nơi, máu tươi vẩy ra xung quanh, nhưng toàn bộ bị Đằng Hoàng hưởng dụng .
"Ha ha ha, lại đến chút nữa đi! Nhiều thêm một chút đi!" Đằng Hoàng vừa ăn vừa hoan hô.
Mọi người nhìn một màn trước mắt này, sợ ngây người, ngây ngẩn cả người, nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác ! Cả đời này chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy ! Nói là địa ngục cũng chưa đủ! Mà nữ tử tuyệt sắc tay áo phiêu phiêu trên người tiểu Hỏa kia, đó là tu la Diêm Vương thu gặt mạng người!
Người Mạc gia cũng bị tình cảnh này dọa sợ, đều quên động thủ. Mạc Chấn Đình hô với Mạc Kính Xuyên: "Gia chủ, còn không nắm chặt thời gian!"
Người Mạc gia lúc này mới phản ứng lại, tiếp theo toàn bộ gia nhập kế hoạch giết chóc!
Người xem náo nhiệt nhìn thấy Phong gia và Thần Điện bị giải quyết như vậy, trong lòng xếp Mạc gia, nhất là Độc Cô Thiên Diệp vào danh sách không thể đắc tội. Nếu ai đắc tội bọn họ, thì là muốn chết !
"Phốc —— "
Ngô Ba bị Độc Cô Dật Hiên đánh trúng, phun ra một ngụm máu, ôm ngực nhìn hắn!
"Sao ngươi có thể lợi hại hơn ta, không có khả năng! Không có khả năng!" Ngô Ba không thể tin được chuyện thực trước mắt, lắc đầu nói.
"Mặc kệ có khả năng không khả năng, đây là sự thật!" Độc Cô Dật Hiên rơi xuống trước mặt Ngô Ba, tuyên cáo thắng lợi của mình, "Lúc trước khi ngươi dẫn người chặn giết ta, khi ngươi mang theo người Thần Điện làm ác xung quanh, thì nhất định có kết cục hôm nay!"
"Phụ thân chủ nhân ơi, con có thể ăn hắn không?" Đóa hoa Đằng Hoàng không biết khi nào thì đi tới phía sau Ngô Ba, giương miệng rộng nhìn Độc Cô Dật Hiên.
"Có thể." Độc Cô Dật Hiên liếc mắt nhìn Ngô Ba lần cuối cùng. Lúc trước nếu không phải hắn [NB] dẫn người chặn giết hắn [ĐCDH], hắn [ĐCDH] sẽ không âm kém dương sai chạy trốn tới đại lục Huyền Nguyệt, cũng sẽ không hội ngộ Mạc Thu Thủy, càng không có Độc Cô Thiên Diệp! Nhưng hắn dẫn người đuổi tới đại lục Huyền Nguyệt, cũng là đầu sỏ tạo thành bọn họ một nhà chia lìa!
Đằng Hoàng được Độc Cô Dật Hiên cho phép, mở đóa hoa ra một ngụm nuốt Ngô Ba xuống. Ngô Ba cả tiếng cũng chưa kịp phát ra thì bị ăn luôn như vậy.
Qua 2 phút, đóa hoa đã đóng lại mở ra, phun quần áo ra, nói: "Thật thối, thật sự là thối muốn chết!" Oán giận xong rồi lại đi nơi khác tìm cơm ăn.
Sau khi Ngô Ba bị ăn luôn, chiến đấu xong rất nhanh.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Mị, xuống từ trên người tiểu Hỏa, thu nhóm thú thú về Luyện Yêu Hồ, đi đến bên người bọn Mạc Chấn Đình. Thời gian dài sử dụng âm công, tinh thần lực và linh lực của nàng đều có hiện tượng tiêu hao quá độ. Sau khi nói một tiếng với bọn Mạc Chấn Đình và Mạc Kính Xuyên thì đi về nghỉ ngơi trước. Tử Tiêu cũng đi theo cùng về. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu một thân không dính một giọt máu tươi, không nói gì mà bĩu môi. Mình là vì ở trên người tiểu Hỏa, rời xa nơi chủ chiến, mà tên này rõ ràng là ở bên trong xuyên qua xuyên lại, sao trên người cũng không có vết máu vậy ?
Thu hồi Đằng Hoàng, ngoài cửa lớn Mạc gia biểu hiện ra thật sạch sẽ, không có gì cần rửa sạch. Khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào viện chuẩn bị nghỉ ngơi, mới phát hiện chỗ bọn họ đã không có một chỗ nào còn nguyên. Bất đắc dĩ chỉ có đến khách sạn bên ngoài ở lại.
Đi vào phòng, Độc Cô Thiên Diệp nhốt Tử Tiêu ngoài cửa, sau đó đi lên giường, khoanh chân ngồi, ăn hai viên đan dược rồi bắt đầu ngồi xuống khôi phục tinh thần lực bị tiêu hao.
Nàng phải mau chóng điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, bởi vì nàng biết, cho dù hôm nay bọn họ thắng, có lẽ ngày mai sẽ gặp phải chiến đấu khác!
Phòng ốc Mạc gia cơ bản không có thể ở lại, mọi người đi ở khách sạn tập thể. Sau khi kiểm kê nhân số một chút, phát hiện thương vong của bọn họ cũng không nhiều, chẳng qua rất nhiều người đều có hiện tượng tiêu hao linh lực quá độ. Nhưng cũng may có Mạc Phong và Độc Cô Thiên Diệp cung cấp cực phẩm phục linh đan cho bọn họ, hai ngày sau mọi người vượt qua trong trạng thái nghĩ ngơi hồi phục.
Tổng điện Thần Điện Tây đại lục, Lục Viễn Sương tức giận phá tất cả mọi thứ trong đại điện thành mảnh nhỏ.
"Hắn cư nhiên còn sống! Cư nhiên còn sống! Tiểu tiện nhân chết tiệt, cư nhiên dám lừa gạt ta! Ta nhất định phải làm một nhà các ngươi chết không được tử tế!"
"Ngô Ba đồ vô dụng này, cư nhiên ngay cả chút chuyện ấy cũng làm không xong!"
"Mạc gia, ta xem các ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu!"
Lục Viễn Sương vừa quăng đồ vừa điên cuồng rống giận, lửa giận trong lòng thế nào cũng tiêu không được. Khi không thể quăng nữa, nàng hô to với đội thần vệ bên ngoài: "Người tới, hạ chiến thư với Mạc gia cho ta, mười ngày sau quyết một trận tử chiến ở bình nguyên Tỏa Nột, lần này không phải hắn chết thì ta chết! Sau đó trong mười ngày này triệu tập tất cả người của chúng ta, một người cũng không thể thiếu! Mười ngày sau nếu ai không đi, thì xuống địa ngục cho ta!"
Đội Thần vệ nhìn thấy Lục Viễn Sương phát hỏa lớn như vậy, nghe thấy lời của nàng, trong lòng có chút không đồng ý. Nhưng là lại không dám mở miệng cái gì, chỉ có đi nhắn dùm mệnh lệnh của nàng.
"Độc Cô Dật Hiên, Mạc Thu Thủy, Độc Cô Thiên Diệp, ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!"
Thần Điện lấy nguyên nhân Mạc gia giết điện chủ Thần Điện Đông đại lục và rất nhiều đệ tử Thần Điện, công khai tuyên bố với cả đại lục Thần Điện và Mạc gia thế bất lưỡng lập, hơn nữa quyết định trong mười ngày sẽ tiến hành đối chiến với Mạc gia ở bình nguyên Tỏa Nột!
Tin tức này truyền ra, cả đại lục run run! Mấy thế lực muốn khuyên giải Thần Điện đừng làm như vậy, lại truyền ra tin tức: Mạc gia nhận thư khiêu chiến! Những thế lực này thấy hai bên đều đồng ý, chỉ có thể cái gì cũng không quản, né qua một bên xem náo nhiệt. Có người ủng hộ Mạc gia, vì Thần Điện làm không ít chuyện xấu. Có người cũng nói Mạc gia không biết tự lượng sức, thực lực Thần Điện mạnh như vậy, Mạc gia vừa mới diệt Phong gia, giờ lại muốn quyết đấu với Thần Điện, tuyệt đối là tìm chết!
Ở trong viện Công hội Luyện đan sư cung cấp, Mạc Kính Xuyên nhìn tin tức trong tay, trên đó nói lần này Thần Điện chuẩn bị triệu tập toàn bộ người của họ, ngày đầu tiên đại bộ phận đã đến bình nguyên Tỏa Nột.
Độc Cô Thiên Diệp được thị vệ dắt vào, hành lễ với Mạc Kính Xuyên và trưởng lão khác, nói: "Gia chủ, ngài gọi ta đến có chuyện gì?"
"Tin tức ngươi hẳn là đã biết?" Mạc Kính Xuyên đưa tay đưa giấy viết thư cho nàng, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhận nhanh chóng nhìn một chút, nói: "Biết."
"Ngươi có ý kiến gì không?" Đại trưởng lão hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp đưa giấy viết thư về, nói: "Nếu Lục Viễn Sương nói sẽ kêu tất cả người Thần Điện, thì bọn họ sẽ đi. Nhưng địa điểm lần này ở bình nguyên Tỏa Nột, chúng ta phải suy nghĩ một chút. Dù sao đó là ở Tây đại lục, cách tổng điện Thần Điện rất gần, chỉ sợ nàng sẽ có mai phục gì."
"Ngươi xác định mọi người Thần Điện sẽ đi sao?" Mạc Kính Xuyên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Người đi vào Thần Điện sẽ trải qua một lần lễ rửa tội. Mục đích chân chính của lễ rửa tội là tẩy não, làm cho trong lòng người kia vô điều kiện phục tùng lời nói điện chủ Thần Điện. Lần này Lục Viễn Sương bị kích thích thảm như vậy, tuyệt đối đã mất đi lý trí, điên cuồng muốn diệt trừ chúng ta. Cho nên nhất định tụ tập nhân lực lớn nhất. Tuy rằng người Thần Điện cấp bậc không cao, nhưng nhân số lớn, vì cam đoan thắng lợi cuối cùng, nhất định nàng sẽ gọi tất cả mọi người đi ."
"Vậy chúng ta cũng cho tất cả mọi người đi." Có người đề nghị.
Độc Cô Thiên Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không được. Nếu người của chúng ta đi hết, có người đi tấn công phân gia chúng ta sẽ không tốt lắm. Phải để người bảo vệ nhà."
"Vậy không phải số lượng của chúng ta bị vây thế yếu sao?" Có người không đồng ý.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Binh không ở nhiều, mà ở chỗ tinh! Hơn nữa nhân thủ gì đó, đến lúc đó có thể giải quyết ."
"Ngươi có biện pháp nào?" Mạc Kính Xuyên vừa nghe thì biết Độc Cô Thiên Diệp có nắm chắc, mở miệng hỏi.
"Biện pháp thôi..." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Biện pháp thật ra rất đơn giản, đến lúc đó chúng ta..."
Vài ngày sau, người Thần Điện và Mạc gia lục tục đi đến bình nguyên Tỏa Nột, nhưng chưa đến thời gian ước hẹn, bọn họ tự chọn doanh địa, chờ thời khắc quyết đấu cuối cùng.
Cùng lúc đó, gia tộc lánh đời cũng bắt đầu rục rịch.
Gia tộc Âu Dương.
Âu Dương gia chủ nhìn người phía dưới mình, hơi kinh ngạc đối phương sẽ tìm mình, còn nói chuyện như vậy.
"Nhiễm điện chủ, gia tộc lánh đời không để ý tới chuyện này, chuyện này ngươi đã biết. Nay ngươi bảo gia tộc Âu Dương tham gia chiến đấu giữa các ngươi và Mạc gia, chuyện này, chỉ sợ không tốt đâu?" Sắc mặt Âu Dương Hạ Lịch chần chờ nói.
Nhiễm Vạn Thanh cười cười, nói: "Âu Dương gia chủ, chúng ta cũng không phải bảo các ngươi xuất lực không, linh vị đại nhân nói, chỉ cần các ngươi có thể cùng đi với Thần Điện chúng ta, sẽ cho các ngươi thù lao thật dày, đan dược linh thú gì đó đều là chút lòng thành, nàng còn có thể giúp ngươi cầm nữa bầu trời của gia tộc lánh đời!"
Nhiễm Vạn Thanh nói xong, dừng một chút, nhìn thấy tâm Âu Dương Hạ Lịch hơi động, nói: "Gia tộc Độc Cô cũng tham gia chiến đấu lần này, bọn họ đã quyết định giúp Mạc gia. Gia tộc Độc Cô... Hình như đối đầu với Âu Dương gia ? Các ngươi cũng vẫn muốn bắt gia tộc Độc Cô, không phải sao? Giờ là một cơ hội tốt. Nghe nói Độc Cô Vân Hằng đã tỉnh lại, Âu Dương gia chủ, bỏ lỡ cơ hội này, nếu các ngươi muốn đối phó gia tộc Độc Cô, sợ là khó khăn!"
"Gia tộc Độc Cô cũng sẽ gia nhập chiến đấu?" Âu Dương Hạ Lịch giống như không tin lời nói mình nghe được, hỏi.
"Đúng vậy. Âu Dương gia chủ không biết sao? Độc Cô Thiên Diệp, cũng chính là Bách Lý Tà lúc trước, nàng là hậu nhân của Độc Cô Dật Hiên và Mạc gia đại lục Huyền Nguyệt, giờ Mạc gia đại lục Huyền Nguyệt đã nhận tổ quy tông, vậy Độc Cô Thiên Diệp coi như người Mạc gia. Hơn nữa là Độc Cô Thiên Diệp trị thương cho Độc Cô Vân Hằng, cho nên, giờ Mạc gia và gia tộc Độc Cô là người cùng thuyền. Nghe tin tức truyền đến, gia tộc Độc Cô đã phái người đi bình nguyên Tỏa Nột."
Âu Dương Hạ Lịch nghe nói đến gia tộc Độc Cô cũng gia nhập trong lòng đã nguyện ý, nhưng ngoài miệng vẫn chần chờ: "Gia tộc Độc Cô và Mạc gia coi như là có quan hệ thân thích, cũng là có nguyên nhân giúp đỡ. Nhưng là Âu Dương gia ta nếu tham gia vào..."
"Âu Dương gia chủ, nghe nói ngươi thích mỹ nữ, nếu ngươi đồng ý gia nhập, Thần Điện cho ngươi một trăm mỹ nữ tuyệt sắc, thế nào? Điều kiện lúc trước cũng sẽ không đổi." Tâm trạng Nhiễm Vạn Thanh rất là khó chịu với Âu Dương Hạ Lịch, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, đành phải lại dây dưa với hắn lần nữa.
"Này..." Âu Dương Hạ Lịch còn muốn có càng nhiều lợi ích, nhưng hắn đùn đẩy lần nữa, làm cho Nhiễm Vạn Thanh nổi giận, đứng lên cười lạnh với hắn: "Âu Dương gia chủ hiểu lầm, Thần Điện là tìm ngươi hợp tác, không phải đến cầu xin ngươi. Ngươi đã không muốn, ta đây sẽ tìm gia tộc khác. Tự giải quyết cho tốt!"
Nhiễm Vạn Thanh nói xong thì chuẩn bị rời khỏi, Âu Dương Hạ Lịch vừa thấy Nhiễm Vạn Thanh thật sự muốn đi, cười to nói: "Ha ha ha, Nhiễm điện chủ đừng vội, ta cũng là lo lắng cho gia tộc ta, dù sao đây cũng không phải chuyện một mình ta mà."
"Vậy Âu Dương gia chủ lo lắng xong chưa ?" Nhiễm Vạn Thanh lạnh lùng nói. Có những người thích bị coi thường, mặt lạnh nhìn hắn, hắn mới cảm thấy thoải mái!
"Ha ha ha, lo lắng rõ ràng , đương nhiên lo lắng rõ ràng. Có thể có cơ hội hợp tác với Thần Điện, đây là vinh hạnh của gia tộc Âu Dương ta." Âu Dương Hạ Lịch trả lời, "Nhiễm điện chủ, chúng ta đến thương lượng chi tiết một chút đi?"
Nhiễm Vạn Thanh nghiêm mặt ngồi trở lại vị trí của mình, nói: "Ta đây nói với ngươi tình hình lúc này trước. Giờ Mạc gia và gia tộc Độc Cô lục tục chạy tới bình nguyên Tỏa Nột, bọn họ..."
Chuyện Thần Điện và gia tộc Âu Dương liên thủ tình truyền ra ngoài rất nhanh, gây ra chấn động không nhỏ.
Một ngày trước truyền ra gia tộc Độc Cô gia nhập trận doanh Mạc gia, không nghĩ tới không đến thời gian một ngày, lại truyền ra gia tộc Âu Dương gia nhập Thần Điện. Hai đại gia tộc lánh đời tham dự trận chiến này, làm cho cả chiến cuộc trở nên mê ly.
"Động tác Lục Viễn Sương này thật ra không chậm!" Sau khi biết tin tức, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu nói chuyện phiếm trong viện, nói đến chuyện này, không thể không cảm thán đối phương thật thần tốc, vẫn là tìm gia tộc Âu Dương có cừu oán gia tộc Độc Cô!
"Như vậy không phải rất tốt sao? Giải quyết Một lần." Tử Tiêu nói, ánh mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp có chút không tha, vuốt tóc bên tai nàng, nói: "Nếu ta đi rồi, nàng có thể nhớ ta không?"
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy phản ứng của mình hơi đại, nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Nơi quản một chuyện." Tử Tiêu trả lời.
"Nga." Độc Cô Thiên Diệp nga một tiếng không phản ứng, Tử Tiêu nghĩ lần trước mình nói rời khỏi nàng cũng phản ứng như vậy, trong lòng không vui, tay thưởng thức tóc nàng dùng một chút lực, nói: "Nang2 cũng không hỏi ta khi nào thì đi, khi nào thì về?"
Da đầu Độc Cô Thiên Diệp tê rần, muốn phát hỏa, nhìn thấy cặp mắt đáng thương hề hề kia của hắn, ánh mắt mềm xuống, nói: "Chừng nào thì ngươi đi, khi nào thì về?"
Thấy Độc Cô Thiên Diệp nghe lời hỏi, Tử Tiêu cười cười, nói: "Khi nào thì đi xem tình huống, khi nào thì về, chuyện này cũng không rõ ràng lắm." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đen mặt, hắn một ngụm hôn qua, cười lớn nói: "Nhưng ta sẽ nhớ nàng. Nàng sẽ nhớ ta chứ?"
"Sẽ không!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu một cái, thấy hắn cười đến càng thêm vui, một cước đá qua hắn, bị Tử Tiêu cầm lại, sau đó nhấn xuống một cái, thân thể của nàng ngã sang, bị hắn một phen ôm lấy.
"Mau trả lời, nàng sẽ nhớ ta chứ?"
"Sẽ không." Độc Cô Thiên Diệp bất mãn hắn trêu đùa mình như vậy, nằm ở ngực hắn rầu rĩ nói.
Tử Tiêu cũng không giận, buồn cười nói: "Nàng nói sẽ không là sẽ. Tiểu Diệp nhi rất ngoan!" Nói xong còn khẽ hôn đỉnh đầu nàng một cái.
Không biết là tức giận hay là thẹn thùng, Độc Cô Thiên Diệp đẩy ra Tử Tiêu một phen, nói: "Nhớ ngươi mới là lạ! Mặc kệ ngươi, ta đi tìm mẫu thân."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong đứng dậy rời khỏi, để lại Tử Tiêu lấy tay chống ghế khanh khách cười. Chờ Độc Cô Thiên Diệp hoàn toàn ra khỏi tầm mắt hắn, hắn thu hồi tươi cười, nói với không khí: "Đi ra."
Hai hắc y nhân trang phục màu đen đột nhiên xuất hiện trong viện, quỳ xuống với Tử Tiêu, nhưng không mở miệng.
Tử Tiêu liếc mắt nhìn hai người một cái, biểu tình trên mặt là nghiêm túc chưa từng có, ra lệnh: "Đi đại lục Không Linh gọi Hắc Tử và Thất Nguyệt về, nói cho bọn hắn, trò chơi đã xong. Mặt khác, ta muốn dùng phá phong trận, trở về an bài trước đi."
"Vâng!" Hắc y nhân ta nói xong, lặng yên không tiếng động biến mất, như bọn họ lặng yên không tiếng động xuất hiện.
"Chủ tử, ngài là tính giải trừ phong ấn sao?" Một giọng nói truyền đến từ trong không khí.
"Ta chơi đã, cũng tìm được điều mình muốn tìm . Mưa gió sắp đến ! Ta phải nhân lúc khi chưa đủ cường đại ngăn trở mưa gió này cho nàng. Trở về chuẩn bị đi!"
"Vâng, chủ tử." Không trung truyền ra một trận dao động, sau đó bình tĩnh lại.
Tử Tiêu lấy từ nhẫn không gian một cây ngọc trâm nhũ sắc ra nhẹ nhàng vuốt ve. Đây là hắn vừa mới lấy xuống trên đầu nàng, còn thản nhiên tỏa hương. Một lát sau hắn cài cây trâm lên đầu mình, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thời gian mười ngày đi qua rất nhanh, lục tục có người tới bình nguyên Tỏa Nột. Mà người nơi này bởi vì biết sắp xảy ra chiến đấu, đều lẫn đi rất xa.
Sáng hôm nay, mây trên trời đen như mực, như cũng tỏ rõ tình cảnh đại lục này sắp gặp phải.
Giải đất trung tâm bình nguyên, có trên vạn linh sư đang giằng co.
Lục Viễn Sương nhìn Độc Cô Dật Hiên đứng ở đối diện, trong mắt lóng lánh không cam lòng và phẫn nộ. Nhìn nhìn lại Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Thu phong bên người hắn, phẫn nộ hóa thành hận ý, mắng: "Tiện nhân!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Lục Viễn Sương, cảm thấy đây cũng là một nữ nhân rất đáng buồn, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nàng cũng không có gì đáng cho người ta đồng tình!
Mâu thuẫn hai bên đã đến độ không thể điều hòa, hai bên không lời nào để nói, trực tiếp chiến đấu. Ngay từ đầu Lục Viễn Sương đã công kích Mạc Thu Thủy, Độc Cô Dật Hiên kéo nàng ra sau, sau đó đánh trả Lục Viễn Sương.
Những người khác thấy Lục Viễn Sương và Độc Cô Dật Hiên động thủ, thật giống như kèn chiến tranh thổi lên, đồng thời động thủ, công kích người bên đối phương, toàn bộ chiến tuyến kéo dài mấy vạn thước.
"Không nghĩ tới gia tộc Âu Dương cư nhiên thành tay sai Thần Điện!" Độc Cô Vân Hằng và Âu Dương Hạ Lịch vừa đánh vừa nói.
"Ngươi không phải cũng thành đồng lõa Mạc gia sao? Vì sao chúng ta không thể cùng Thần Điện?" Âu Dương Hạ Lịch đánh trả.
"Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Âu Dương gia ngươi tính cái gì! Ngươi thừa dịp ta bị thương, vọng tưởng cướp lấy lợi ích và địa vị của gia tộc Độc Cô ta, thế nào? Còn không phải không thành công? Đời này ngươi nhất định đấu không lại ta, ha ha ha!" Độc Cô Vân Hằng nói ra chuyện làm cho Âu Dương Hạ Lịch hậm hực.
Quả thực, suốt ba mươi năm, gia tộc Âu Dương cũng không nuốt được gia tộc Độc Cô, việc này thuyết minh gia tộc Âu Dương kém gia tộc Độc Cô!
"Vậy phải nhìn xem hôm nay các ngươi có thể còn sống rời đi nơi này không!" Âu Dương Hạ Lịch nói xong, phát động liệt thần kỹ càng thêm mãnh.
Độc Cô Thiên Diệp đối chiến với Nhiễm Vạn Thanh. Khi biết Độc Cô Thiên Diệp là Bách Lý Tà, Nhiễm Vạn Thanh hung hăng mắng mình lúc trước sao lại mắt mù như thế, mang một phản đồ như vậy vào Thần Điện! Cho nên khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, lửa giận trong lòng hắn lập tức cháy lên hừng hực, khi đối phó của nàng cũng ra tay tàn nhẫn, mang theo hơi thở tất sát. Mà Độc Cô Thiên Diệp cũng không lưu tình sử dùng thần cấp của mình, sau lại mở lĩnh vực của mình ra, đưa Nhiễm Vạn Thanh vào trong lĩnh vực ngoan [độc] ngược [đãi] hắn.
Tử Tiêu ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp biến mất, biết nàng đi vào lĩnh vực, mắt nhắm lại, nhất thời hắn và những người vây quanh hắn cũng biến mất.
Những người đó còn chưa phản ứng lại đây, cảnh tượng chỗ mình đã thay đổi. Bọn họ biết mình bị đưa vào lĩnh vực, nhưng chưa từng có nghe nói qua lĩnh vực của ai có thể lập tức mang vào nhiều người như vậy !
"Lĩnh vực của ai lợi hại như vậy? !" Có người nghi hoặc hỏi.
"Hoan nghênh đi vào thế giới chúng sinh." Giọng nói tràn ngập từ tính vang lên bên tai mọi người, nếu là ngày xưa có thể mê đảo trăm ngàn cô gái, nhưng là lúc này đối với người trong lĩnh vực mà nói, không thể nghi ngờ là giọng nói đại biểu tử vong.
"Ngươi là ai? Đi ra!" Nhìn không thấy người, trong lòng mọi người lại sợ hãi, hô lớn bốn phía.
Một bóng dáng màu tím xuất hiện trong lĩnh vực, khuôn mặt yêu nghiệt mang theo tươi cười mê hoặc.
Vừa thấy Tử Tiêu, bọn họ lập tức nhận ra là người bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp kia, nhưng bọn họ không tin hắn có thực lực này! Nhưng nơi này trừ hắn, người khác đều là Thần Điện và gia tộc Âu Dương.
Nhìn trong mắt bọn họ không muốn tin tưởng việc mình nhìn thấy, Tử Tiêu nở nụ cười, nói: "Đừng hoài nghi các ngươi nhìn thấy, nếu không tin, vậy cảm nhận nơi này một chút đi!"
Tử Tiêu nói xong lại biến mất, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta lưng tựa lưng đứng vững đi!" Có người nghĩ ra biện pháp tốt nhất rất nhanh, mọi người dựa theo hắn nói nhanh chóng đứng vững, cảnh giác nhìn bốn phía
"Vô dụng ..." Nhìn không thấy bóng dáng Tử Tiêu, giọng nói ẩn ẩn truyền ra làm cho bọn họ phát điên, bọn họ đánh linh kỹ về những phương hướng. Nhưng tất cả linh kỹ rời khỏi bọn họ không xa thì tựa như bị cái gì cắn nuốt, biến mất vô tung vô ảnh.
"Đây là có chuyện gì?"
"Sao có thể không thấy ?"
Nhìn thấy linh kỹ của mình biến mất như vậy, bọn họ kinh ngạc kêu lên. Cho dù là trong lĩnh vực người khác, nhiều nhất cũng chỉ là làm lực công kích bọn họ rơi chậm lại, nhưng không xuất hiện loại tình huống hoàn toàn bị cắn nuốt này!
Ngay khi bọn họ kỳ lạ, linh kỹ của bọn họ từ xa xa xông ra, chẳng qua những linh kỹ này như làm phản vậy, công kích bọn họ.
"Nhanh chóng phòng ngự!" Người nói chuyện lúc trước hô với mọi người.
Không cần hắn nói, mọi người đều biết tự phòng ngự, linh kỹ của mình độ mạnh yếu tự mình biết, nên độ mạnh yếu phòng ngự cũng rõ ràng. Nhưng khi linh lực tới gần bọn họ mới phát hiện, chúng nó so với lúc trước càng lợi hại hơn!
"Phanh!"
"Xì!"
"Xôn xao!"
Các loại thanh âm vang lên, mọi người bị linh kỹ của mình đánh một chút.
"Hỗn đản!" Có người nhịn không được mắng nói.
"Ngươi muốn ăn trứng?" Bóng dáng Tử Tiêu lại hiện lên giữa không trung, nhìn người nói chuyện, nói: "Muốn ăn đản, nhưng nơi này ta không có trứng, chỉ có cầu!"
Theo Tử Tiêu dứt lời, vô số tuyết cầu từ bốn phương tám hướng công kích đến, trực tiếp đánh người nọ đi đánh nghiêng ngã, hai mắt hiện sao, mà miệng còn ngậm một quả tuyết cầu nhỏ!
"Tiếp theo, các ngươi muốn ăn gì?" Tử Tiêu nhìn người khác hỏi.
Nhìn thấy bóng dáng Tử Tiêu xuất hiện, mọi người cùng nhau công kích hắn, nhưng là khi tất cả linh kỹ gặp hắn lướt qua hắn, mà bóng dáng của hắn nhưng không cảm giác gì.
Tử Tiêu còn muốn tiếp tục chơi đùa, đột nhiên cảm thấy hơi thở Độc Cô Thiên Diệp, nói: "A, nàng đi ra rồi. Vậy cứ chấm dứt như vậy đi!"
"Độc Cô Dật Hiên? !" Tuy đã lâu không gặp, nhưng là Ngô Ba vẫn là liếc mắt một cái lập tức nhận ra hắn. “Không phải ngươi đã chết sao?"
Độc Cô Dật Hiên nhìn Ngô Ba, nói: "Ngươi cũng chưa chết, sao ta có thể chết chứ!"
"Vậy..." Ngô Ba muốn nói Bách Lý Tà nói ngươi đã chết, ngẫm lại Độc Cô Thiên Diệp nữ nhi của hắn, lời nói của nàng nói trong sao có thể tin! Lúc trước cũng chỉ là lừa dối bọn họ thôi!
"Không nghĩ tới cư nhiên ngươi đi ra từ hỏa diễm thâm uyên! Ngay cả trận pháp cũng áp không chết ngươi, hôm nay ta sẽ tự tay chấm dứt ngươi, đỡ cho Viễn Sương biết sự tồn tại của ngươi!" Ngô Ba nói xong, bay đến giữa không trung chiến đấu với Độc Cô Dật Hiên.
Có lẽ những người khác không biết Độc Cô Dật Hiên, nhưng đại trưởng lão Mạc gia và Mạc Kính Xuyên làm trưởng lão và gia chủ nhất lưu gia tộc biết hắn. Chuyện lúc trước huyên náo lớn như vậy, hơn nữa sau đó bởi vì Mạc Thu Thủy, gia tộc Độc Cô và Thần Điện thiếu chút nữa đánh nhau, khi các thế lực của đại lục Vũ Linh liên hợp điều tiết, Mạc gia cũng là tham dự. Lúc trước nghe nói tên Mạc Thu Thủy, bọn họ còn muốn có phải người Mạc gia không, nghe nói là đại lục Huyền Nguyệt, bọn họ mới không để ý.
Từ khi Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy được Độc Cô Thiên Diệp cứu ra, hai người vẫn không xuất hiện ở trường hợp công khai, cho nên những người khác cũng không biết Độc Cô Thiên Diệp là nữ nhi bọn họ, người Thần Điện cũng không biết bọn họ được cứu ra.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn hai người đánh nhau trong không trung, lại nhìn nhìn Phong Hướng Thiên được Phong An đỡ dậy, nói: "Thật ra ta cũng không làm gì, chỉ là khi luyện đan cho ngươi thả ít hai vị thuốc, lại bỏ thêm mấy thứ độc dược khác. Thật ra ta cũng sẽ không muốn mạng của ngươi, chỉ là làm ngươi run rẩy cả người vài cái, không còn sức mà thôi."
Độc Cô Thiên Diệp dáng vẻ thật ra ta rất nhân từ làm cho mọi người đặc biệt không thể nói gì, ngươi làm hắn sau này không còn sức, đây không muốn mạng của hắn sao? Mà vẫn là cho hắn thể nghiệm cảm giác thăng cấp thần tôn rồi hung hăng cho hắn một gậy!
Người Phong gia trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nàng bầm thây vạn đoạn, mới có thể phát tiết cừu hận trong lòng bọn họ!
Ngón tay Độc Cô Thiên Diệp gõ đóa hoa, Đằng Hoàng chậm rãi hạ đóa hoa xuống, để nàng vững vàng đứng trên mặt đất. "Muốn giết ta? Vậy cũng phải nhìn xem các ngươi có mạng không. Xuất hiện đi, đồng bọn của ta!"
Theo giọng Độc Cô Thiên Diệp hạ xuống, khế ước thú xuất hiện phía sau nàng. Toàn bộ xuất hiện bản thể, đội hình kia làm cho những người chưa từng gặp qua sợ hãi than từng trận!
Độc Cô Thiên Diệp bay lên lưng tiểu Hỏa, nhìn xuống người phía dưới, nói: "Nếu đến đây, thì ở lại đi!" Nói xong, mang Mị ra, ngồi xuống, kích thích cầm huyền rất nhanh. Tiểu Cửu và thú thú nhìn Độc Cô Thiên Diệp đánh đàn, toàn bộ đánh tới linh thú Phong gia và Thần Điện, Lam Mân phóng xuất uy áp của mình ra, làm cho linh thú cấp thấp trực tiếp té trên mặt đất, cuối cùng bị người Mạc gia giải quyết hết.
Lần này Độc Cô Thiên Diệp đàn là khúc mê hoặc người, chỉ chốc lát sau, người Phong gia và Thần Điện hai mắt mê ly, sau đó bắt đầu chém giết lẫn nhau. Hài cốt đứt gãy bay múa khắp nơi, máu tươi vẩy ra xung quanh, nhưng toàn bộ bị Đằng Hoàng hưởng dụng .
"Ha ha ha, lại đến chút nữa đi! Nhiều thêm một chút đi!" Đằng Hoàng vừa ăn vừa hoan hô.
Mọi người nhìn một màn trước mắt này, sợ ngây người, ngây ngẩn cả người, nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác ! Cả đời này chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy ! Nói là địa ngục cũng chưa đủ! Mà nữ tử tuyệt sắc tay áo phiêu phiêu trên người tiểu Hỏa kia, đó là tu la Diêm Vương thu gặt mạng người!
Người Mạc gia cũng bị tình cảnh này dọa sợ, đều quên động thủ. Mạc Chấn Đình hô với Mạc Kính Xuyên: "Gia chủ, còn không nắm chặt thời gian!"
Người Mạc gia lúc này mới phản ứng lại, tiếp theo toàn bộ gia nhập kế hoạch giết chóc!
Người xem náo nhiệt nhìn thấy Phong gia và Thần Điện bị giải quyết như vậy, trong lòng xếp Mạc gia, nhất là Độc Cô Thiên Diệp vào danh sách không thể đắc tội. Nếu ai đắc tội bọn họ, thì là muốn chết !
"Phốc —— "
Ngô Ba bị Độc Cô Dật Hiên đánh trúng, phun ra một ngụm máu, ôm ngực nhìn hắn!
"Sao ngươi có thể lợi hại hơn ta, không có khả năng! Không có khả năng!" Ngô Ba không thể tin được chuyện thực trước mắt, lắc đầu nói.
"Mặc kệ có khả năng không khả năng, đây là sự thật!" Độc Cô Dật Hiên rơi xuống trước mặt Ngô Ba, tuyên cáo thắng lợi của mình, "Lúc trước khi ngươi dẫn người chặn giết ta, khi ngươi mang theo người Thần Điện làm ác xung quanh, thì nhất định có kết cục hôm nay!"
"Phụ thân chủ nhân ơi, con có thể ăn hắn không?" Đóa hoa Đằng Hoàng không biết khi nào thì đi tới phía sau Ngô Ba, giương miệng rộng nhìn Độc Cô Dật Hiên.
"Có thể." Độc Cô Dật Hiên liếc mắt nhìn Ngô Ba lần cuối cùng. Lúc trước nếu không phải hắn [NB] dẫn người chặn giết hắn [ĐCDH], hắn [ĐCDH] sẽ không âm kém dương sai chạy trốn tới đại lục Huyền Nguyệt, cũng sẽ không hội ngộ Mạc Thu Thủy, càng không có Độc Cô Thiên Diệp! Nhưng hắn dẫn người đuổi tới đại lục Huyền Nguyệt, cũng là đầu sỏ tạo thành bọn họ một nhà chia lìa!
Đằng Hoàng được Độc Cô Dật Hiên cho phép, mở đóa hoa ra một ngụm nuốt Ngô Ba xuống. Ngô Ba cả tiếng cũng chưa kịp phát ra thì bị ăn luôn như vậy.
Qua 2 phút, đóa hoa đã đóng lại mở ra, phun quần áo ra, nói: "Thật thối, thật sự là thối muốn chết!" Oán giận xong rồi lại đi nơi khác tìm cơm ăn.
Sau khi Ngô Ba bị ăn luôn, chiến đấu xong rất nhanh.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Mị, xuống từ trên người tiểu Hỏa, thu nhóm thú thú về Luyện Yêu Hồ, đi đến bên người bọn Mạc Chấn Đình. Thời gian dài sử dụng âm công, tinh thần lực và linh lực của nàng đều có hiện tượng tiêu hao quá độ. Sau khi nói một tiếng với bọn Mạc Chấn Đình và Mạc Kính Xuyên thì đi về nghỉ ngơi trước. Tử Tiêu cũng đi theo cùng về. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu một thân không dính một giọt máu tươi, không nói gì mà bĩu môi. Mình là vì ở trên người tiểu Hỏa, rời xa nơi chủ chiến, mà tên này rõ ràng là ở bên trong xuyên qua xuyên lại, sao trên người cũng không có vết máu vậy ?
Thu hồi Đằng Hoàng, ngoài cửa lớn Mạc gia biểu hiện ra thật sạch sẽ, không có gì cần rửa sạch. Khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào viện chuẩn bị nghỉ ngơi, mới phát hiện chỗ bọn họ đã không có một chỗ nào còn nguyên. Bất đắc dĩ chỉ có đến khách sạn bên ngoài ở lại.
Đi vào phòng, Độc Cô Thiên Diệp nhốt Tử Tiêu ngoài cửa, sau đó đi lên giường, khoanh chân ngồi, ăn hai viên đan dược rồi bắt đầu ngồi xuống khôi phục tinh thần lực bị tiêu hao.
Nàng phải mau chóng điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, bởi vì nàng biết, cho dù hôm nay bọn họ thắng, có lẽ ngày mai sẽ gặp phải chiến đấu khác!
Phòng ốc Mạc gia cơ bản không có thể ở lại, mọi người đi ở khách sạn tập thể. Sau khi kiểm kê nhân số một chút, phát hiện thương vong của bọn họ cũng không nhiều, chẳng qua rất nhiều người đều có hiện tượng tiêu hao linh lực quá độ. Nhưng cũng may có Mạc Phong và Độc Cô Thiên Diệp cung cấp cực phẩm phục linh đan cho bọn họ, hai ngày sau mọi người vượt qua trong trạng thái nghĩ ngơi hồi phục.
Tổng điện Thần Điện Tây đại lục, Lục Viễn Sương tức giận phá tất cả mọi thứ trong đại điện thành mảnh nhỏ.
"Hắn cư nhiên còn sống! Cư nhiên còn sống! Tiểu tiện nhân chết tiệt, cư nhiên dám lừa gạt ta! Ta nhất định phải làm một nhà các ngươi chết không được tử tế!"
"Ngô Ba đồ vô dụng này, cư nhiên ngay cả chút chuyện ấy cũng làm không xong!"
"Mạc gia, ta xem các ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu!"
Lục Viễn Sương vừa quăng đồ vừa điên cuồng rống giận, lửa giận trong lòng thế nào cũng tiêu không được. Khi không thể quăng nữa, nàng hô to với đội thần vệ bên ngoài: "Người tới, hạ chiến thư với Mạc gia cho ta, mười ngày sau quyết một trận tử chiến ở bình nguyên Tỏa Nột, lần này không phải hắn chết thì ta chết! Sau đó trong mười ngày này triệu tập tất cả người của chúng ta, một người cũng không thể thiếu! Mười ngày sau nếu ai không đi, thì xuống địa ngục cho ta!"
Đội Thần vệ nhìn thấy Lục Viễn Sương phát hỏa lớn như vậy, nghe thấy lời của nàng, trong lòng có chút không đồng ý. Nhưng là lại không dám mở miệng cái gì, chỉ có đi nhắn dùm mệnh lệnh của nàng.
"Độc Cô Dật Hiên, Mạc Thu Thủy, Độc Cô Thiên Diệp, ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!"
Thần Điện lấy nguyên nhân Mạc gia giết điện chủ Thần Điện Đông đại lục và rất nhiều đệ tử Thần Điện, công khai tuyên bố với cả đại lục Thần Điện và Mạc gia thế bất lưỡng lập, hơn nữa quyết định trong mười ngày sẽ tiến hành đối chiến với Mạc gia ở bình nguyên Tỏa Nột!
Tin tức này truyền ra, cả đại lục run run! Mấy thế lực muốn khuyên giải Thần Điện đừng làm như vậy, lại truyền ra tin tức: Mạc gia nhận thư khiêu chiến! Những thế lực này thấy hai bên đều đồng ý, chỉ có thể cái gì cũng không quản, né qua một bên xem náo nhiệt. Có người ủng hộ Mạc gia, vì Thần Điện làm không ít chuyện xấu. Có người cũng nói Mạc gia không biết tự lượng sức, thực lực Thần Điện mạnh như vậy, Mạc gia vừa mới diệt Phong gia, giờ lại muốn quyết đấu với Thần Điện, tuyệt đối là tìm chết!
Ở trong viện Công hội Luyện đan sư cung cấp, Mạc Kính Xuyên nhìn tin tức trong tay, trên đó nói lần này Thần Điện chuẩn bị triệu tập toàn bộ người của họ, ngày đầu tiên đại bộ phận đã đến bình nguyên Tỏa Nột.
Độc Cô Thiên Diệp được thị vệ dắt vào, hành lễ với Mạc Kính Xuyên và trưởng lão khác, nói: "Gia chủ, ngài gọi ta đến có chuyện gì?"
"Tin tức ngươi hẳn là đã biết?" Mạc Kính Xuyên đưa tay đưa giấy viết thư cho nàng, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhận nhanh chóng nhìn một chút, nói: "Biết."
"Ngươi có ý kiến gì không?" Đại trưởng lão hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp đưa giấy viết thư về, nói: "Nếu Lục Viễn Sương nói sẽ kêu tất cả người Thần Điện, thì bọn họ sẽ đi. Nhưng địa điểm lần này ở bình nguyên Tỏa Nột, chúng ta phải suy nghĩ một chút. Dù sao đó là ở Tây đại lục, cách tổng điện Thần Điện rất gần, chỉ sợ nàng sẽ có mai phục gì."
"Ngươi xác định mọi người Thần Điện sẽ đi sao?" Mạc Kính Xuyên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Người đi vào Thần Điện sẽ trải qua một lần lễ rửa tội. Mục đích chân chính của lễ rửa tội là tẩy não, làm cho trong lòng người kia vô điều kiện phục tùng lời nói điện chủ Thần Điện. Lần này Lục Viễn Sương bị kích thích thảm như vậy, tuyệt đối đã mất đi lý trí, điên cuồng muốn diệt trừ chúng ta. Cho nên nhất định tụ tập nhân lực lớn nhất. Tuy rằng người Thần Điện cấp bậc không cao, nhưng nhân số lớn, vì cam đoan thắng lợi cuối cùng, nhất định nàng sẽ gọi tất cả mọi người đi ."
"Vậy chúng ta cũng cho tất cả mọi người đi." Có người đề nghị.
Độc Cô Thiên Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không được. Nếu người của chúng ta đi hết, có người đi tấn công phân gia chúng ta sẽ không tốt lắm. Phải để người bảo vệ nhà."
"Vậy không phải số lượng của chúng ta bị vây thế yếu sao?" Có người không đồng ý.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Binh không ở nhiều, mà ở chỗ tinh! Hơn nữa nhân thủ gì đó, đến lúc đó có thể giải quyết ."
"Ngươi có biện pháp nào?" Mạc Kính Xuyên vừa nghe thì biết Độc Cô Thiên Diệp có nắm chắc, mở miệng hỏi.
"Biện pháp thôi..." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Biện pháp thật ra rất đơn giản, đến lúc đó chúng ta..."
Vài ngày sau, người Thần Điện và Mạc gia lục tục đi đến bình nguyên Tỏa Nột, nhưng chưa đến thời gian ước hẹn, bọn họ tự chọn doanh địa, chờ thời khắc quyết đấu cuối cùng.
Cùng lúc đó, gia tộc lánh đời cũng bắt đầu rục rịch.
Gia tộc Âu Dương.
Âu Dương gia chủ nhìn người phía dưới mình, hơi kinh ngạc đối phương sẽ tìm mình, còn nói chuyện như vậy.
"Nhiễm điện chủ, gia tộc lánh đời không để ý tới chuyện này, chuyện này ngươi đã biết. Nay ngươi bảo gia tộc Âu Dương tham gia chiến đấu giữa các ngươi và Mạc gia, chuyện này, chỉ sợ không tốt đâu?" Sắc mặt Âu Dương Hạ Lịch chần chờ nói.
Nhiễm Vạn Thanh cười cười, nói: "Âu Dương gia chủ, chúng ta cũng không phải bảo các ngươi xuất lực không, linh vị đại nhân nói, chỉ cần các ngươi có thể cùng đi với Thần Điện chúng ta, sẽ cho các ngươi thù lao thật dày, đan dược linh thú gì đó đều là chút lòng thành, nàng còn có thể giúp ngươi cầm nữa bầu trời của gia tộc lánh đời!"
Nhiễm Vạn Thanh nói xong, dừng một chút, nhìn thấy tâm Âu Dương Hạ Lịch hơi động, nói: "Gia tộc Độc Cô cũng tham gia chiến đấu lần này, bọn họ đã quyết định giúp Mạc gia. Gia tộc Độc Cô... Hình như đối đầu với Âu Dương gia ? Các ngươi cũng vẫn muốn bắt gia tộc Độc Cô, không phải sao? Giờ là một cơ hội tốt. Nghe nói Độc Cô Vân Hằng đã tỉnh lại, Âu Dương gia chủ, bỏ lỡ cơ hội này, nếu các ngươi muốn đối phó gia tộc Độc Cô, sợ là khó khăn!"
"Gia tộc Độc Cô cũng sẽ gia nhập chiến đấu?" Âu Dương Hạ Lịch giống như không tin lời nói mình nghe được, hỏi.
"Đúng vậy. Âu Dương gia chủ không biết sao? Độc Cô Thiên Diệp, cũng chính là Bách Lý Tà lúc trước, nàng là hậu nhân của Độc Cô Dật Hiên và Mạc gia đại lục Huyền Nguyệt, giờ Mạc gia đại lục Huyền Nguyệt đã nhận tổ quy tông, vậy Độc Cô Thiên Diệp coi như người Mạc gia. Hơn nữa là Độc Cô Thiên Diệp trị thương cho Độc Cô Vân Hằng, cho nên, giờ Mạc gia và gia tộc Độc Cô là người cùng thuyền. Nghe tin tức truyền đến, gia tộc Độc Cô đã phái người đi bình nguyên Tỏa Nột."
Âu Dương Hạ Lịch nghe nói đến gia tộc Độc Cô cũng gia nhập trong lòng đã nguyện ý, nhưng ngoài miệng vẫn chần chờ: "Gia tộc Độc Cô và Mạc gia coi như là có quan hệ thân thích, cũng là có nguyên nhân giúp đỡ. Nhưng là Âu Dương gia ta nếu tham gia vào..."
"Âu Dương gia chủ, nghe nói ngươi thích mỹ nữ, nếu ngươi đồng ý gia nhập, Thần Điện cho ngươi một trăm mỹ nữ tuyệt sắc, thế nào? Điều kiện lúc trước cũng sẽ không đổi." Tâm trạng Nhiễm Vạn Thanh rất là khó chịu với Âu Dương Hạ Lịch, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, đành phải lại dây dưa với hắn lần nữa.
"Này..." Âu Dương Hạ Lịch còn muốn có càng nhiều lợi ích, nhưng hắn đùn đẩy lần nữa, làm cho Nhiễm Vạn Thanh nổi giận, đứng lên cười lạnh với hắn: "Âu Dương gia chủ hiểu lầm, Thần Điện là tìm ngươi hợp tác, không phải đến cầu xin ngươi. Ngươi đã không muốn, ta đây sẽ tìm gia tộc khác. Tự giải quyết cho tốt!"
Nhiễm Vạn Thanh nói xong thì chuẩn bị rời khỏi, Âu Dương Hạ Lịch vừa thấy Nhiễm Vạn Thanh thật sự muốn đi, cười to nói: "Ha ha ha, Nhiễm điện chủ đừng vội, ta cũng là lo lắng cho gia tộc ta, dù sao đây cũng không phải chuyện một mình ta mà."
"Vậy Âu Dương gia chủ lo lắng xong chưa ?" Nhiễm Vạn Thanh lạnh lùng nói. Có những người thích bị coi thường, mặt lạnh nhìn hắn, hắn mới cảm thấy thoải mái!
"Ha ha ha, lo lắng rõ ràng , đương nhiên lo lắng rõ ràng. Có thể có cơ hội hợp tác với Thần Điện, đây là vinh hạnh của gia tộc Âu Dương ta." Âu Dương Hạ Lịch trả lời, "Nhiễm điện chủ, chúng ta đến thương lượng chi tiết một chút đi?"
Nhiễm Vạn Thanh nghiêm mặt ngồi trở lại vị trí của mình, nói: "Ta đây nói với ngươi tình hình lúc này trước. Giờ Mạc gia và gia tộc Độc Cô lục tục chạy tới bình nguyên Tỏa Nột, bọn họ..."
Chuyện Thần Điện và gia tộc Âu Dương liên thủ tình truyền ra ngoài rất nhanh, gây ra chấn động không nhỏ.
Một ngày trước truyền ra gia tộc Độc Cô gia nhập trận doanh Mạc gia, không nghĩ tới không đến thời gian một ngày, lại truyền ra gia tộc Âu Dương gia nhập Thần Điện. Hai đại gia tộc lánh đời tham dự trận chiến này, làm cho cả chiến cuộc trở nên mê ly.
"Động tác Lục Viễn Sương này thật ra không chậm!" Sau khi biết tin tức, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu nói chuyện phiếm trong viện, nói đến chuyện này, không thể không cảm thán đối phương thật thần tốc, vẫn là tìm gia tộc Âu Dương có cừu oán gia tộc Độc Cô!
"Như vậy không phải rất tốt sao? Giải quyết Một lần." Tử Tiêu nói, ánh mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp có chút không tha, vuốt tóc bên tai nàng, nói: "Nếu ta đi rồi, nàng có thể nhớ ta không?"
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy phản ứng của mình hơi đại, nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Nơi quản một chuyện." Tử Tiêu trả lời.
"Nga." Độc Cô Thiên Diệp nga một tiếng không phản ứng, Tử Tiêu nghĩ lần trước mình nói rời khỏi nàng cũng phản ứng như vậy, trong lòng không vui, tay thưởng thức tóc nàng dùng một chút lực, nói: "Nang2 cũng không hỏi ta khi nào thì đi, khi nào thì về?"
Da đầu Độc Cô Thiên Diệp tê rần, muốn phát hỏa, nhìn thấy cặp mắt đáng thương hề hề kia của hắn, ánh mắt mềm xuống, nói: "Chừng nào thì ngươi đi, khi nào thì về?"
Thấy Độc Cô Thiên Diệp nghe lời hỏi, Tử Tiêu cười cười, nói: "Khi nào thì đi xem tình huống, khi nào thì về, chuyện này cũng không rõ ràng lắm." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đen mặt, hắn một ngụm hôn qua, cười lớn nói: "Nhưng ta sẽ nhớ nàng. Nàng sẽ nhớ ta chứ?"
"Sẽ không!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu một cái, thấy hắn cười đến càng thêm vui, một cước đá qua hắn, bị Tử Tiêu cầm lại, sau đó nhấn xuống một cái, thân thể của nàng ngã sang, bị hắn một phen ôm lấy.
"Mau trả lời, nàng sẽ nhớ ta chứ?"
"Sẽ không." Độc Cô Thiên Diệp bất mãn hắn trêu đùa mình như vậy, nằm ở ngực hắn rầu rĩ nói.
Tử Tiêu cũng không giận, buồn cười nói: "Nàng nói sẽ không là sẽ. Tiểu Diệp nhi rất ngoan!" Nói xong còn khẽ hôn đỉnh đầu nàng một cái.
Không biết là tức giận hay là thẹn thùng, Độc Cô Thiên Diệp đẩy ra Tử Tiêu một phen, nói: "Nhớ ngươi mới là lạ! Mặc kệ ngươi, ta đi tìm mẫu thân."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong đứng dậy rời khỏi, để lại Tử Tiêu lấy tay chống ghế khanh khách cười. Chờ Độc Cô Thiên Diệp hoàn toàn ra khỏi tầm mắt hắn, hắn thu hồi tươi cười, nói với không khí: "Đi ra."
Hai hắc y nhân trang phục màu đen đột nhiên xuất hiện trong viện, quỳ xuống với Tử Tiêu, nhưng không mở miệng.
Tử Tiêu liếc mắt nhìn hai người một cái, biểu tình trên mặt là nghiêm túc chưa từng có, ra lệnh: "Đi đại lục Không Linh gọi Hắc Tử và Thất Nguyệt về, nói cho bọn hắn, trò chơi đã xong. Mặt khác, ta muốn dùng phá phong trận, trở về an bài trước đi."
"Vâng!" Hắc y nhân ta nói xong, lặng yên không tiếng động biến mất, như bọn họ lặng yên không tiếng động xuất hiện.
"Chủ tử, ngài là tính giải trừ phong ấn sao?" Một giọng nói truyền đến từ trong không khí.
"Ta chơi đã, cũng tìm được điều mình muốn tìm . Mưa gió sắp đến ! Ta phải nhân lúc khi chưa đủ cường đại ngăn trở mưa gió này cho nàng. Trở về chuẩn bị đi!"
"Vâng, chủ tử." Không trung truyền ra một trận dao động, sau đó bình tĩnh lại.
Tử Tiêu lấy từ nhẫn không gian một cây ngọc trâm nhũ sắc ra nhẹ nhàng vuốt ve. Đây là hắn vừa mới lấy xuống trên đầu nàng, còn thản nhiên tỏa hương. Một lát sau hắn cài cây trâm lên đầu mình, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thời gian mười ngày đi qua rất nhanh, lục tục có người tới bình nguyên Tỏa Nột. Mà người nơi này bởi vì biết sắp xảy ra chiến đấu, đều lẫn đi rất xa.
Sáng hôm nay, mây trên trời đen như mực, như cũng tỏ rõ tình cảnh đại lục này sắp gặp phải.
Giải đất trung tâm bình nguyên, có trên vạn linh sư đang giằng co.
Lục Viễn Sương nhìn Độc Cô Dật Hiên đứng ở đối diện, trong mắt lóng lánh không cam lòng và phẫn nộ. Nhìn nhìn lại Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Thu phong bên người hắn, phẫn nộ hóa thành hận ý, mắng: "Tiện nhân!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Lục Viễn Sương, cảm thấy đây cũng là một nữ nhân rất đáng buồn, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nàng cũng không có gì đáng cho người ta đồng tình!
Mâu thuẫn hai bên đã đến độ không thể điều hòa, hai bên không lời nào để nói, trực tiếp chiến đấu. Ngay từ đầu Lục Viễn Sương đã công kích Mạc Thu Thủy, Độc Cô Dật Hiên kéo nàng ra sau, sau đó đánh trả Lục Viễn Sương.
Những người khác thấy Lục Viễn Sương và Độc Cô Dật Hiên động thủ, thật giống như kèn chiến tranh thổi lên, đồng thời động thủ, công kích người bên đối phương, toàn bộ chiến tuyến kéo dài mấy vạn thước.
"Không nghĩ tới gia tộc Âu Dương cư nhiên thành tay sai Thần Điện!" Độc Cô Vân Hằng và Âu Dương Hạ Lịch vừa đánh vừa nói.
"Ngươi không phải cũng thành đồng lõa Mạc gia sao? Vì sao chúng ta không thể cùng Thần Điện?" Âu Dương Hạ Lịch đánh trả.
"Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Âu Dương gia ngươi tính cái gì! Ngươi thừa dịp ta bị thương, vọng tưởng cướp lấy lợi ích và địa vị của gia tộc Độc Cô ta, thế nào? Còn không phải không thành công? Đời này ngươi nhất định đấu không lại ta, ha ha ha!" Độc Cô Vân Hằng nói ra chuyện làm cho Âu Dương Hạ Lịch hậm hực.
Quả thực, suốt ba mươi năm, gia tộc Âu Dương cũng không nuốt được gia tộc Độc Cô, việc này thuyết minh gia tộc Âu Dương kém gia tộc Độc Cô!
"Vậy phải nhìn xem hôm nay các ngươi có thể còn sống rời đi nơi này không!" Âu Dương Hạ Lịch nói xong, phát động liệt thần kỹ càng thêm mãnh.
Độc Cô Thiên Diệp đối chiến với Nhiễm Vạn Thanh. Khi biết Độc Cô Thiên Diệp là Bách Lý Tà, Nhiễm Vạn Thanh hung hăng mắng mình lúc trước sao lại mắt mù như thế, mang một phản đồ như vậy vào Thần Điện! Cho nên khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, lửa giận trong lòng hắn lập tức cháy lên hừng hực, khi đối phó của nàng cũng ra tay tàn nhẫn, mang theo hơi thở tất sát. Mà Độc Cô Thiên Diệp cũng không lưu tình sử dùng thần cấp của mình, sau lại mở lĩnh vực của mình ra, đưa Nhiễm Vạn Thanh vào trong lĩnh vực ngoan [độc] ngược [đãi] hắn.
Tử Tiêu ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp biến mất, biết nàng đi vào lĩnh vực, mắt nhắm lại, nhất thời hắn và những người vây quanh hắn cũng biến mất.
Những người đó còn chưa phản ứng lại đây, cảnh tượng chỗ mình đã thay đổi. Bọn họ biết mình bị đưa vào lĩnh vực, nhưng chưa từng có nghe nói qua lĩnh vực của ai có thể lập tức mang vào nhiều người như vậy !
"Lĩnh vực của ai lợi hại như vậy? !" Có người nghi hoặc hỏi.
"Hoan nghênh đi vào thế giới chúng sinh." Giọng nói tràn ngập từ tính vang lên bên tai mọi người, nếu là ngày xưa có thể mê đảo trăm ngàn cô gái, nhưng là lúc này đối với người trong lĩnh vực mà nói, không thể nghi ngờ là giọng nói đại biểu tử vong.
"Ngươi là ai? Đi ra!" Nhìn không thấy người, trong lòng mọi người lại sợ hãi, hô lớn bốn phía.
Một bóng dáng màu tím xuất hiện trong lĩnh vực, khuôn mặt yêu nghiệt mang theo tươi cười mê hoặc.
Vừa thấy Tử Tiêu, bọn họ lập tức nhận ra là người bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp kia, nhưng bọn họ không tin hắn có thực lực này! Nhưng nơi này trừ hắn, người khác đều là Thần Điện và gia tộc Âu Dương.
Nhìn trong mắt bọn họ không muốn tin tưởng việc mình nhìn thấy, Tử Tiêu nở nụ cười, nói: "Đừng hoài nghi các ngươi nhìn thấy, nếu không tin, vậy cảm nhận nơi này một chút đi!"
Tử Tiêu nói xong lại biến mất, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta lưng tựa lưng đứng vững đi!" Có người nghĩ ra biện pháp tốt nhất rất nhanh, mọi người dựa theo hắn nói nhanh chóng đứng vững, cảnh giác nhìn bốn phía
"Vô dụng ..." Nhìn không thấy bóng dáng Tử Tiêu, giọng nói ẩn ẩn truyền ra làm cho bọn họ phát điên, bọn họ đánh linh kỹ về những phương hướng. Nhưng tất cả linh kỹ rời khỏi bọn họ không xa thì tựa như bị cái gì cắn nuốt, biến mất vô tung vô ảnh.
"Đây là có chuyện gì?"
"Sao có thể không thấy ?"
Nhìn thấy linh kỹ của mình biến mất như vậy, bọn họ kinh ngạc kêu lên. Cho dù là trong lĩnh vực người khác, nhiều nhất cũng chỉ là làm lực công kích bọn họ rơi chậm lại, nhưng không xuất hiện loại tình huống hoàn toàn bị cắn nuốt này!
Ngay khi bọn họ kỳ lạ, linh kỹ của bọn họ từ xa xa xông ra, chẳng qua những linh kỹ này như làm phản vậy, công kích bọn họ.
"Nhanh chóng phòng ngự!" Người nói chuyện lúc trước hô với mọi người.
Không cần hắn nói, mọi người đều biết tự phòng ngự, linh kỹ của mình độ mạnh yếu tự mình biết, nên độ mạnh yếu phòng ngự cũng rõ ràng. Nhưng khi linh lực tới gần bọn họ mới phát hiện, chúng nó so với lúc trước càng lợi hại hơn!
"Phanh!"
"Xì!"
"Xôn xao!"
Các loại thanh âm vang lên, mọi người bị linh kỹ của mình đánh một chút.
"Hỗn đản!" Có người nhịn không được mắng nói.
"Ngươi muốn ăn trứng?" Bóng dáng Tử Tiêu lại hiện lên giữa không trung, nhìn người nói chuyện, nói: "Muốn ăn đản, nhưng nơi này ta không có trứng, chỉ có cầu!"
Theo Tử Tiêu dứt lời, vô số tuyết cầu từ bốn phương tám hướng công kích đến, trực tiếp đánh người nọ đi đánh nghiêng ngã, hai mắt hiện sao, mà miệng còn ngậm một quả tuyết cầu nhỏ!
"Tiếp theo, các ngươi muốn ăn gì?" Tử Tiêu nhìn người khác hỏi.
Nhìn thấy bóng dáng Tử Tiêu xuất hiện, mọi người cùng nhau công kích hắn, nhưng là khi tất cả linh kỹ gặp hắn lướt qua hắn, mà bóng dáng của hắn nhưng không cảm giác gì.
Tử Tiêu còn muốn tiếp tục chơi đùa, đột nhiên cảm thấy hơi thở Độc Cô Thiên Diệp, nói: "A, nàng đi ra rồi. Vậy cứ chấm dứt như vậy đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.