Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế
Chương 29: Em còn quý mạng sống của mình lắm
Min Suga
24/06/2021
10/ 08/ 3049
" Tít... tít... tít..."
" Cạch... "
- Ưm...
Tiếng chuông báo thức vang lên, đánh thức cô dậy. Đưa tay với lấy điện thoại trên bàn, cô quờ quặng cho báo thức tắt, lười biếng nằm đó thêm vài phút rồi mới mơ màng mở mắt. Điện trong phòng cô, tối hôm qua còn bật sáng trưng nhưng bây giờ, cô thức dậy thì lại thấy đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ ngoài chiếu vào bên trong, chắc là tối qua Dạ Thư Diệp hoặc Dạ Duật Khả đã thay cô tắt rồi.
Hiện tại đang là giữa mùa đông, đang nằm trong chăn ấm, cô quả thật thêm phần lười biếng, không muốn ra khỏi giường chút nào nhưng nhớ đến Nhĩ Tiểu Mẫn và Tống Tử Ngôn, cô đành phải bước chân xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng rửa mặt.
Sau khi sấy khô tóc, cô vào phòng thay đồ chọn lấy một bộ đồ gồm một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần baggy đen và một chiếc áo khoác dài dạng vest màu đen rồi thay vào. Cùng với bộ đồ kia, cô buộc kiểu tóc thấp và chọn lấy một đôi giày cao gót màu đen.
" Cạch... "
" Cộp... cộp... "
Đóng cửa phòng lại và đi xuống cầu thang, âm thanh giày cao gót vang lên khe khẽ nhưng vẫn đủ để những người có thính giác nhạy bén nghe được.
- Tiểu Vy\, 8 rưỡi rồi đấy\, cậu cuối cùng cũng dậy rồi đấy hả? Nếu không phải hôm nay có việc phải làm thì cậu có phải định ngủ đến tận chiều luôn không?
Còn chưa đi hết cầu thang, tiếng của Nhĩ Tiểu Mẫn đã vang lên bên tai cô. Tiếng nói quen thuộc vang lên khiến cô cười khẽ, đi tiếp, vừa đi vừa nói:
- Đương nhiên rồi\, mình chính là đặc biệt thích ngủ\, cậu không phải cũng biết từ lâu rồi còn gì nữa.
Vừa mới nói hết câu, lại có một tiếng nói khác từ trên lầu, ngay phía sau lưng cô vọng xuống:
- Tiểu Thư Vy\, người ta đến đợi em từ lúc 8 giờ sáng. Em thì hay rồi\, cứ thế thảnh thơi mà nằm ngủ ngon lành a.
Quay đầu nhìn lại, cô khá ngạc nhiên khi trông thấy Dạ Duật Khả - người mà đáng lẽ bây giờ đang phải ở Tập đoàn Lam Tinh chứ không phải ở đây.
- Anh? Không phải anh là Tổng tài của Lam Tinh sao? Sao giờ này anh vẫn ở nhà thế\, không đi làm à? Muộn rồi đấy.
Nghe một tràng câu hỏi của cô, Dạ Duật Khả chỉ cười nhẹ, đi đến cốc đầu cô một cái rất nhẹ, xuống lầu trước, vừa thư thái nói vừa đến ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cầm lấy ly cà phê mà một nam hầu mang đến:
- Em có ngốc không hả? Tổng tài còn sợ đi muộn? Cho dù anh có đi muộn thì cũng có ai dám phạt anh chứ? Sắp đến lễ mừng thọ của bà ngoại rồi\, anh sẽ không thường đến Lam Tinh\, ở nhà xử lý công việc là được rồi\, có chuyện gì khẩn cấp mới đi thôi.
Nói xong, Dạ Duật Khả đưa ly cà phê lên, khẽ uống một ngụm. Lúc này, cô mới đi xuống đến phòng khách, ngó quanh không thấy Dạ Thư Diệp đâu liền hỏi tiếp:
- Anh hai đâu rồi? Đến nước A rồi hả? Là Tổng thống\, chắc không được ở nhà\, thư thả như Tổng tài là anh đâu nhỉ.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Dạ Duật Khả quay lại nhìn cô, giọng điệu như kiểu bó tay với cô mà nói:
- Em ngốc thật hả\, Tiểu Thư Vy? Ai nói với em rằng Tổng thống không được phép ở nhà thế hả? Vốn dĩ Tổng thống cũng gần giống như Tổng tài\, không cần lúc nào cũng phải xuất hiện trước công chúng đâu\, người ta chỉ cần có mặt trong một số trường hợp nhất định như đón đại sứ thôi\, họp thì cũng không cần đến\, dù sao máy tính điện thoại cũng phải phát huy tác dụng của nó chứ.
Thực chất thì mấy chuyện mà Dạ Duật Khả nói, cô đâu phải không biết, chỉ là từ trước đến nay Dạ Thư Diệp luôn là một người rất chăm chỉ, làm việc không ngừng nghỉ, hiếm khi ở nhà mà nay lại có thể buông lỏng bớt như vậy, quả thật khiến cô có chút ngạc nhiên.
" May mắn, xem ra không cần mất công khuyên anh ấy nghỉ ngơi nữa rồi."
Thầm nghĩ trong đầu, cô cười khẽ một cái.
Trước nay Dạ Thư Diệp luôn luôn nhận việc về phía mình, có chuyện gì cũng toàn tự mình giải quyết nên rất mệt mỏi, bận rộn. Thấy anh mình luôn luôn tỏng tình trạng ngủ không đủ giấc, ăn uống không đúng giờ, cô quả thật vô cùng đau lòng, vốn định tìm cách thuyết phục Dạ Thư Diệp nhưng bây giờ nghe Dạ Duật Khả nói Da Thư Diệp sẽ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian dài, cô cũng không còn lo lắng bao nhiêu nữa.
- Vậy anh hai đang ở đâu\, làm gì vậy?
Vừa mới hỏi xong, cô đã nhận được câu trả lời của Dạ Duật Khả:
- Tổng thống đại nhân mà em nói giờ đang chạy bộ ở hoa viên sau nhà kia kìa\, không cần lo lắng đâu.
Nghe xong câu trả lời của Dạ Duật Khả, cô cũng an tâm hơn, quay qua ra hiệu cho Nhĩ Tiểu Mẫn đi theo mình, cô quay lại nói với Dạ Duật Khả:
- Vậy em đi trước\, đến Hạ Vũ xong còn đến Lệ Gia. Nếu anh hai hỏi thì anh nói lại với anh ấy giùm em.
- Đi cẩn thận đấy\, Tiểu Thư Vy.
- Anh không cần lo lắng đâu\, em còn quý mạng sống của mình lắm\, đương nhiên sẽ cẩn thận rồi.
Trả lời câu nói của Dạ Duật Khả, cô khẽ cười, dẫn Nhĩ Tiểu Mẫn ra ngoài rồi lên xe, đến Hạ Vũ tìm Tống Tử Ngôn. Ngồi trong phòng khách, Dạ Duật Khả chỉ cười nhẹ nhìn theo bóng dáng của cô, sau đó là chiếc xe đang rời đi, cầm điện thoại nhắn tin cho Dạ Thư Diệp.
" Tít... tít... tít..."
" Cạch... "
- Ưm...
Tiếng chuông báo thức vang lên, đánh thức cô dậy. Đưa tay với lấy điện thoại trên bàn, cô quờ quặng cho báo thức tắt, lười biếng nằm đó thêm vài phút rồi mới mơ màng mở mắt. Điện trong phòng cô, tối hôm qua còn bật sáng trưng nhưng bây giờ, cô thức dậy thì lại thấy đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ ngoài chiếu vào bên trong, chắc là tối qua Dạ Thư Diệp hoặc Dạ Duật Khả đã thay cô tắt rồi.
Hiện tại đang là giữa mùa đông, đang nằm trong chăn ấm, cô quả thật thêm phần lười biếng, không muốn ra khỏi giường chút nào nhưng nhớ đến Nhĩ Tiểu Mẫn và Tống Tử Ngôn, cô đành phải bước chân xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng rửa mặt.
Sau khi sấy khô tóc, cô vào phòng thay đồ chọn lấy một bộ đồ gồm một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần baggy đen và một chiếc áo khoác dài dạng vest màu đen rồi thay vào. Cùng với bộ đồ kia, cô buộc kiểu tóc thấp và chọn lấy một đôi giày cao gót màu đen.
" Cạch... "
" Cộp... cộp... "
Đóng cửa phòng lại và đi xuống cầu thang, âm thanh giày cao gót vang lên khe khẽ nhưng vẫn đủ để những người có thính giác nhạy bén nghe được.
- Tiểu Vy\, 8 rưỡi rồi đấy\, cậu cuối cùng cũng dậy rồi đấy hả? Nếu không phải hôm nay có việc phải làm thì cậu có phải định ngủ đến tận chiều luôn không?
Còn chưa đi hết cầu thang, tiếng của Nhĩ Tiểu Mẫn đã vang lên bên tai cô. Tiếng nói quen thuộc vang lên khiến cô cười khẽ, đi tiếp, vừa đi vừa nói:
- Đương nhiên rồi\, mình chính là đặc biệt thích ngủ\, cậu không phải cũng biết từ lâu rồi còn gì nữa.
Vừa mới nói hết câu, lại có một tiếng nói khác từ trên lầu, ngay phía sau lưng cô vọng xuống:
- Tiểu Thư Vy\, người ta đến đợi em từ lúc 8 giờ sáng. Em thì hay rồi\, cứ thế thảnh thơi mà nằm ngủ ngon lành a.
Quay đầu nhìn lại, cô khá ngạc nhiên khi trông thấy Dạ Duật Khả - người mà đáng lẽ bây giờ đang phải ở Tập đoàn Lam Tinh chứ không phải ở đây.
- Anh? Không phải anh là Tổng tài của Lam Tinh sao? Sao giờ này anh vẫn ở nhà thế\, không đi làm à? Muộn rồi đấy.
Nghe một tràng câu hỏi của cô, Dạ Duật Khả chỉ cười nhẹ, đi đến cốc đầu cô một cái rất nhẹ, xuống lầu trước, vừa thư thái nói vừa đến ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cầm lấy ly cà phê mà một nam hầu mang đến:
- Em có ngốc không hả? Tổng tài còn sợ đi muộn? Cho dù anh có đi muộn thì cũng có ai dám phạt anh chứ? Sắp đến lễ mừng thọ của bà ngoại rồi\, anh sẽ không thường đến Lam Tinh\, ở nhà xử lý công việc là được rồi\, có chuyện gì khẩn cấp mới đi thôi.
Nói xong, Dạ Duật Khả đưa ly cà phê lên, khẽ uống một ngụm. Lúc này, cô mới đi xuống đến phòng khách, ngó quanh không thấy Dạ Thư Diệp đâu liền hỏi tiếp:
- Anh hai đâu rồi? Đến nước A rồi hả? Là Tổng thống\, chắc không được ở nhà\, thư thả như Tổng tài là anh đâu nhỉ.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Dạ Duật Khả quay lại nhìn cô, giọng điệu như kiểu bó tay với cô mà nói:
- Em ngốc thật hả\, Tiểu Thư Vy? Ai nói với em rằng Tổng thống không được phép ở nhà thế hả? Vốn dĩ Tổng thống cũng gần giống như Tổng tài\, không cần lúc nào cũng phải xuất hiện trước công chúng đâu\, người ta chỉ cần có mặt trong một số trường hợp nhất định như đón đại sứ thôi\, họp thì cũng không cần đến\, dù sao máy tính điện thoại cũng phải phát huy tác dụng của nó chứ.
Thực chất thì mấy chuyện mà Dạ Duật Khả nói, cô đâu phải không biết, chỉ là từ trước đến nay Dạ Thư Diệp luôn là một người rất chăm chỉ, làm việc không ngừng nghỉ, hiếm khi ở nhà mà nay lại có thể buông lỏng bớt như vậy, quả thật khiến cô có chút ngạc nhiên.
" May mắn, xem ra không cần mất công khuyên anh ấy nghỉ ngơi nữa rồi."
Thầm nghĩ trong đầu, cô cười khẽ một cái.
Trước nay Dạ Thư Diệp luôn luôn nhận việc về phía mình, có chuyện gì cũng toàn tự mình giải quyết nên rất mệt mỏi, bận rộn. Thấy anh mình luôn luôn tỏng tình trạng ngủ không đủ giấc, ăn uống không đúng giờ, cô quả thật vô cùng đau lòng, vốn định tìm cách thuyết phục Dạ Thư Diệp nhưng bây giờ nghe Dạ Duật Khả nói Da Thư Diệp sẽ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian dài, cô cũng không còn lo lắng bao nhiêu nữa.
- Vậy anh hai đang ở đâu\, làm gì vậy?
Vừa mới hỏi xong, cô đã nhận được câu trả lời của Dạ Duật Khả:
- Tổng thống đại nhân mà em nói giờ đang chạy bộ ở hoa viên sau nhà kia kìa\, không cần lo lắng đâu.
Nghe xong câu trả lời của Dạ Duật Khả, cô cũng an tâm hơn, quay qua ra hiệu cho Nhĩ Tiểu Mẫn đi theo mình, cô quay lại nói với Dạ Duật Khả:
- Vậy em đi trước\, đến Hạ Vũ xong còn đến Lệ Gia. Nếu anh hai hỏi thì anh nói lại với anh ấy giùm em.
- Đi cẩn thận đấy\, Tiểu Thư Vy.
- Anh không cần lo lắng đâu\, em còn quý mạng sống của mình lắm\, đương nhiên sẽ cẩn thận rồi.
Trả lời câu nói của Dạ Duật Khả, cô khẽ cười, dẫn Nhĩ Tiểu Mẫn ra ngoài rồi lên xe, đến Hạ Vũ tìm Tống Tử Ngôn. Ngồi trong phòng khách, Dạ Duật Khả chỉ cười nhẹ nhìn theo bóng dáng của cô, sau đó là chiếc xe đang rời đi, cầm điện thoại nhắn tin cho Dạ Thư Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.