Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế
Chương 28: Nhĩ Tiểu Mẫn
Min Suga
24/06/2021
09/ 08/ 3049
" Cạch..."
Vào trong phòng của mình, cô mở cửa phòng để trang phục, túi xách, giày dép bên trong, tùy tiện chọn một chiếc váy ngủ màu trắng thanh nhã rồi đi vào phòng tắm.
" Cạch..."
" Mùa thu mang giấc mơ quay về
Vẫn nguyên vẹn như hôm nào
Lá bay theo gió xôn xao..."
Đặt điện thoại xuống giá đỡ trên thành bên cạnh bồn tắm, cô bật một bài hát xong cởi quần báo bỏ vào chiếc giỏ cạnh đó rồi mới bước xuống bồn tắm đang nghi ngút khói. Nhắm mắt lại, cô thả lỏng cơ thể, tựa đầu vào thành bồn tắm, khẽ cười một cái. Trong chốc lát, ở đây yên bình đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng nhạc êm dịu vang lên, khiến người ta cảm thấy thư thả, cô cũng vì vậy mà dần mơ màng.
" Reng..."
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, thay thế cho tiếng nhạc làm cô lại phải tỉnh dậy. Đưa tay cầm lấy điện thoại, cô nhìn dòng chữ " Tiểu Mẫn" hiện lên trên màn hình, cười nhẹ một cái.
- Mình nghe đây.
Bấm nút nghe, cô bật loa điện thoại, đặt lên bàn cạnh đó, giọng nhẹ nhàng.
- Tiểu Vy\, nghe Quản gia nói cậu đã tỉnh\, sức khỏe cũng ổn rồi\, sao không gọi điện cho mình? Câu biết mình lo lắng thế nào không?
Vừa mới nghe thấy giọng cô, Nhĩ Tiểu Mẫn đã nói một tràng dài, giọng khá to nhưng không khiến cô khó chịu, chỉ cười khẽ:
- Tiểu Mẫn\, cậu mà không giảm âm lượng là mình tắt máy đấy. Mình cũng vừa mới tỉnh sáng nay thôi\, bận quá nên chưa gọi cho cậu được.
Nhắc nhở Nhĩ Tiểu Mẫn, cô cũng trả lời luôn câu hỏi của bạn mình. Dường như tin rằng cô sẽ thật sự dập máy nên Nhĩ Tiểu Mẫn cũng giảm bớt âm lượng, giọng nói cũng dịu dàng trở lại. Nằm trên giường, đắp chăn thật kín, Nhĩ Tiểu Mẫn vừa chơi game bằng một chiếc điện thoại khác vừa nói:
- Thôi được\, mình tạm thời tha thứ cho cậu. Mà mai cậu rảnh không? Nếu rảnh thì mai mình đến đón cậu đi shopping nha\, lâu rồi không đi\, mình đang chán muốn chết đây.
Nói xong, Nhĩ Tiểu Mẫn chưa đợi cô nói hết câu liền tiếp:
- Cậu không cần lo lắng về tiền đâu\, mình chi hết.
- Aizza\, cậu bao hả? Hiếm có nha.
Đi về phía phòng ngủ bên ngoài phòng tắm, cô vừa đi vừa trêu chọc Nhĩ Tiểu Mẫn khiến cô ấy ở bên kia vừa nghe thấy liền dựng lông, bỏ dở ván game, cầm điện thoại đang liên lạc với cô lên mà nói lớn:
- Cái gì chứ? Dạ Gia cậu giàu như vậy\, gấp mấy vạn lần Nhĩ Gia\, đáng lẽ phải là cậu bao mình mới đúng. Nếu không phải bổn cô nương thấy cậu vừa mới ốm dậy\, không nỡ để cậu phải tiêu tiền thì cậu phải chi tiền rồi đấy. Vậy cậu có đi không?
Quả đúng như lời Nhĩ Tiểu Mẫn nói, gia sản của Dạ Gia phải gấp mấy vạn lần gia sản của Nhĩ Gia, chỉ là do cô không thích quá xa hoa nên mới không hay tiêu tiền chứ thực chất thì tài khoản ngân hàng của cô, những con số 0 ở đằng sau đếm không hết, số tiền thì cũng đọc không nổi.
Ngữ điệu của Nhĩ Tiểu Mẫn khiến cô phải cười thầm trong đầu nhưng không được vài giây, cô đã chấn chỉnh lại, giọng trở nên bình thường:
- Xin lỗi nha\, Tiểu Mẫn. Ngày mai mình có việc bận rồi\, không đi shopping với cậu được.
Cô vừa mới nói hết câu, Nhĩ Tiểu Mẫn đã có vài phần ngạc nhiên, hỏi cô:
- Hả? Bận rồi? Cậu bận gì?
Vừa nghe Nhĩ Tiểu Mẫn nói, cô vừa đứng dậy, đi ra khỏi bồn tắm, vừa đưa tay kéo lấy chiếc khăn tắm trên kệ, lau qua người vừa đáp:
- Cũng không có gì\, chỉ là bận đi xử lý Lạc Gia với cả đến Lệ Gia chuẩn bị lễ mừng thọ cho bà ngoại mình. Cậu biết mà\, 2 tuần nữa là bà ngoại mình 73 tuổi rồi còn gì nữa.
Nhận được câu trả lời của cô, Nhĩ Tiểu Mẫn liền nhanh trí nghĩ ra phương án khác thay thế cho việc đi shopping, nói luôn với cô:
- Lạc Gia? Trùng hợp thật\, mình cũng không ưa cô Tiểu thư của Lạc Gia từ lâu rồi\, không bằng để mình đến giúp cậu\, cả việc lễ mừng thọ nữa. Dù gì mình cũng là sinh viên khoa Nghệ thuật mà\, mấy việc đấy có thêm mình không phải tốt hơn à?
Vắt chiếc khăn tắm lên kệ, cô lấy chiếc váy ngủ khi nãy mặc vào, vừa làm vừa đáp lại:
- Được không? Như thế thì lại làm phiền đến cậu.
- Có gì không được chứ? Bạn bè với nhau\, cần gì phải khách sáo chứ\, mình cũng đang ở nhà chán đến chết rồi đây\, ra ngoài lam chút việc cũng được. Quyết định vậy nhé\, sáng mai mình đến đón cậu.
- Thôi được. Cậu cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.
" Tút..."
Nói xong cô liền dập máy, đi vào trong phòng ngủ. Sau khi nhắn tin báo cho Tống Tử Ngôn biết ngày mai Nhĩ Tiểu Mẫn cũng đến và chúc anh ngủ ngon, cô để điện thoại lên kệ sạc không dậy, thả mình rơi tự do xuống giường.
" Phịch..."
Nằm xuống giường, cô cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, vẫn để điện phòng sáng trưng, nhắm mắt đi ngủ.
" Cạch..."
Vào trong phòng của mình, cô mở cửa phòng để trang phục, túi xách, giày dép bên trong, tùy tiện chọn một chiếc váy ngủ màu trắng thanh nhã rồi đi vào phòng tắm.
" Cạch..."
" Mùa thu mang giấc mơ quay về
Vẫn nguyên vẹn như hôm nào
Lá bay theo gió xôn xao..."
Đặt điện thoại xuống giá đỡ trên thành bên cạnh bồn tắm, cô bật một bài hát xong cởi quần báo bỏ vào chiếc giỏ cạnh đó rồi mới bước xuống bồn tắm đang nghi ngút khói. Nhắm mắt lại, cô thả lỏng cơ thể, tựa đầu vào thành bồn tắm, khẽ cười một cái. Trong chốc lát, ở đây yên bình đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng nhạc êm dịu vang lên, khiến người ta cảm thấy thư thả, cô cũng vì vậy mà dần mơ màng.
" Reng..."
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, thay thế cho tiếng nhạc làm cô lại phải tỉnh dậy. Đưa tay cầm lấy điện thoại, cô nhìn dòng chữ " Tiểu Mẫn" hiện lên trên màn hình, cười nhẹ một cái.
- Mình nghe đây.
Bấm nút nghe, cô bật loa điện thoại, đặt lên bàn cạnh đó, giọng nhẹ nhàng.
- Tiểu Vy\, nghe Quản gia nói cậu đã tỉnh\, sức khỏe cũng ổn rồi\, sao không gọi điện cho mình? Câu biết mình lo lắng thế nào không?
Vừa mới nghe thấy giọng cô, Nhĩ Tiểu Mẫn đã nói một tràng dài, giọng khá to nhưng không khiến cô khó chịu, chỉ cười khẽ:
- Tiểu Mẫn\, cậu mà không giảm âm lượng là mình tắt máy đấy. Mình cũng vừa mới tỉnh sáng nay thôi\, bận quá nên chưa gọi cho cậu được.
Nhắc nhở Nhĩ Tiểu Mẫn, cô cũng trả lời luôn câu hỏi của bạn mình. Dường như tin rằng cô sẽ thật sự dập máy nên Nhĩ Tiểu Mẫn cũng giảm bớt âm lượng, giọng nói cũng dịu dàng trở lại. Nằm trên giường, đắp chăn thật kín, Nhĩ Tiểu Mẫn vừa chơi game bằng một chiếc điện thoại khác vừa nói:
- Thôi được\, mình tạm thời tha thứ cho cậu. Mà mai cậu rảnh không? Nếu rảnh thì mai mình đến đón cậu đi shopping nha\, lâu rồi không đi\, mình đang chán muốn chết đây.
Nói xong, Nhĩ Tiểu Mẫn chưa đợi cô nói hết câu liền tiếp:
- Cậu không cần lo lắng về tiền đâu\, mình chi hết.
- Aizza\, cậu bao hả? Hiếm có nha.
Đi về phía phòng ngủ bên ngoài phòng tắm, cô vừa đi vừa trêu chọc Nhĩ Tiểu Mẫn khiến cô ấy ở bên kia vừa nghe thấy liền dựng lông, bỏ dở ván game, cầm điện thoại đang liên lạc với cô lên mà nói lớn:
- Cái gì chứ? Dạ Gia cậu giàu như vậy\, gấp mấy vạn lần Nhĩ Gia\, đáng lẽ phải là cậu bao mình mới đúng. Nếu không phải bổn cô nương thấy cậu vừa mới ốm dậy\, không nỡ để cậu phải tiêu tiền thì cậu phải chi tiền rồi đấy. Vậy cậu có đi không?
Quả đúng như lời Nhĩ Tiểu Mẫn nói, gia sản của Dạ Gia phải gấp mấy vạn lần gia sản của Nhĩ Gia, chỉ là do cô không thích quá xa hoa nên mới không hay tiêu tiền chứ thực chất thì tài khoản ngân hàng của cô, những con số 0 ở đằng sau đếm không hết, số tiền thì cũng đọc không nổi.
Ngữ điệu của Nhĩ Tiểu Mẫn khiến cô phải cười thầm trong đầu nhưng không được vài giây, cô đã chấn chỉnh lại, giọng trở nên bình thường:
- Xin lỗi nha\, Tiểu Mẫn. Ngày mai mình có việc bận rồi\, không đi shopping với cậu được.
Cô vừa mới nói hết câu, Nhĩ Tiểu Mẫn đã có vài phần ngạc nhiên, hỏi cô:
- Hả? Bận rồi? Cậu bận gì?
Vừa nghe Nhĩ Tiểu Mẫn nói, cô vừa đứng dậy, đi ra khỏi bồn tắm, vừa đưa tay kéo lấy chiếc khăn tắm trên kệ, lau qua người vừa đáp:
- Cũng không có gì\, chỉ là bận đi xử lý Lạc Gia với cả đến Lệ Gia chuẩn bị lễ mừng thọ cho bà ngoại mình. Cậu biết mà\, 2 tuần nữa là bà ngoại mình 73 tuổi rồi còn gì nữa.
Nhận được câu trả lời của cô, Nhĩ Tiểu Mẫn liền nhanh trí nghĩ ra phương án khác thay thế cho việc đi shopping, nói luôn với cô:
- Lạc Gia? Trùng hợp thật\, mình cũng không ưa cô Tiểu thư của Lạc Gia từ lâu rồi\, không bằng để mình đến giúp cậu\, cả việc lễ mừng thọ nữa. Dù gì mình cũng là sinh viên khoa Nghệ thuật mà\, mấy việc đấy có thêm mình không phải tốt hơn à?
Vắt chiếc khăn tắm lên kệ, cô lấy chiếc váy ngủ khi nãy mặc vào, vừa làm vừa đáp lại:
- Được không? Như thế thì lại làm phiền đến cậu.
- Có gì không được chứ? Bạn bè với nhau\, cần gì phải khách sáo chứ\, mình cũng đang ở nhà chán đến chết rồi đây\, ra ngoài lam chút việc cũng được. Quyết định vậy nhé\, sáng mai mình đến đón cậu.
- Thôi được. Cậu cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.
" Tút..."
Nói xong cô liền dập máy, đi vào trong phòng ngủ. Sau khi nhắn tin báo cho Tống Tử Ngôn biết ngày mai Nhĩ Tiểu Mẫn cũng đến và chúc anh ngủ ngon, cô để điện thoại lên kệ sạc không dậy, thả mình rơi tự do xuống giường.
" Phịch..."
Nằm xuống giường, cô cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, vẫn để điện phòng sáng trưng, nhắm mắt đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.