Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Chương 7

Minh Tinh

25/04/2015

Tuần trăng mật lãng mạn gần mười ngày rốt cục cũng gần kết thúc, vì để cho các cặp tân hôn lưu lại những kỉ niệm hoàn mỹ, khách sạn đã ra một lượng lớn tài lực tỉ mỉ an bài một dạ tiệc hết sức xa hoa nhưng cũng thập phần long trọng.

Dáng người nhỏ nhắn cân đối trong bộ lễ phục màu trắng do khách sạn tỉ mỉ chọn lựa, cùng với tài trang điểm khéo léo của nhân viên make up, dường như đem mọi ưu điểm của nàng trở nên nổi bật trên khuôn mặt.

Tấm áo choàng cùng mái tóc dài được vấn cao, trên đỉnh gắn một vương miện kim cương nhỏ, đôi mắt to đen trong suốt, sóng mắt lưu chuyển linh động, bên môi thoáng ý cười nhợt nhạt, hai phiến môi đầy đặn, mềm mại,. Trong đám đông các tân nương tuy nàng không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng lại mang khí chất thanh cao tao nhã làm cho nam nhân ở đây không nhịn được liếc trộm vài lần.

“ Lôi tiểu thư, sự kiện tuần trăng mật lãng mạn ngày mai sẽ kết thúc, tôi rất cao hứng khi đến Thượng Hải có thể quan biết ngươi, không biết trước tiên có thể trao đổi số điện thoại, để sau này ta quay về Hong kong có thể thường xuyên liên lạc…” Đột nhiên xuất hiện một nam nhân đi tới, khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc có phong cách, ngũ quan đoan chính, chẳng qua trong mắt mang ý ngã ngỡn, ý cười có vài phần ái muội, nghe nói đến từ Hong kong, gia đình kinh doanh thiết bị .

Hắn từ sau buổi yến tiệc lần trước, nhìn thấy Lôi Mạn Mạn cùng lão công đối thoại liền đối với nàng có ấn tượng cực kì sâu sắc. Không chờ nàng mở miệng, Tương Thừa Lăng một thân cao lớn đã che trước mặt nàng. So với nam nhân Hong kong kia, Tương Thừa Lăng chẳng những chiếm ưu thế về chiều cao mà ngay cả khí thế so với đối phương cũng là phần hơn.

“ Cảm ta thiện ý của ngươi đối với lão bà của ta, nhưng thật có lỗi nàng mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc chỉ sợ không có quá nhiều thời gian để giáo tiếp với bạn hữu, hy vọng người không cần để ý.” Từ câu từ chữ tuy rằng mang ý xin lỗi, nhưng khẩu khí cương nghạnh toát ra vẻ tức giận thật sự.

Lôi Mạn Mạn có chút khó hiểu, hai người trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng rõ ràng là giả. Mà hành trình cũng đã chấm dứt, tức là quan hệ của hai người về sau đã chấm dứt nhưng vì sao vừa mới bị hắn ôm trong lòng lại có chút cảm giác bất đồng…

Nàng lặng lẽ đánh giá hắn đang đứng bên cạnh, gương mặt với đường cong cứng rắn, cương nghị, cánh môi khẽ nhếch lên, hắn so với những ngày trước nàng không dễ dàng phát hiện có chút khác nhau.

Người nam nhân Hong kong thấy hắn khí thế bức người, nhún vai, thức thời xoay người bước đi.

Người kia vừa đi, Tương Thừa Lăng lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói “ Ngươi là ngốc tử sao? Người như thế rõ ràng chính là không có hảo ý, ngươi cư nhiên còn muốn cho hắn cơ hội làm cho hắn tiếp cận ngươi, vạn nhất bị hắn lừa làm sao bây giờ ? ”

Lôi Mạn Mạn cảm thấy ủy khuất chu miệng,“Ngươi đang nói cái gì a? Ta nào có cho hắn cơ hội tiếp cận ta? Vừa mới là hắn đột nhiên đi tới nói những lời kia, ta còn không kịp cự tuyệt, ngươi liền đã đuổi đi hắn.”

Hắn cũng không vì lời giải thích của nàng mà sắc mặt dịu đi “ Nếu đã có thể tham gia hành trình này, tức là có gia đình, hắn chắc hẳn đã có thê tử lại còn bên ngoài buông lời tán tỉnh,hiển nhiên nhân phẩm có vấn đề.”



Lôi Mạn Mạn nếu không nhìn ra hắn có điểm khác thường thì thật sự quá ngu ngốc.

“ Ngươi, buổi tối nay có phải hay không tâm tình không tốt ?” cho nên bất luận là ai nhìn cũng không thuận mắt.

Tương Thừa Lăng tức giận liếc nhìn nàng một cái, mới phát hiện chính mình kì lạ lại vừa phát ra cảm giác tức giận.

Đó là bởi vì…Hắn đặc biệt ghét loại đàn ông đã có vợ lại còn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, phản bội thê tử, vứt bỏ nữ nhân, loại đàn ông như vậy đều không thể tha thứ.

Lôi Mạn Mạn đương nhiên sẽ không tự mình đa tình nghĩ đến Tương Thừa Lăng đang đối với nam nhân Hong kong kia ăn dấm chua.

Nhưng là, trong khoảnh khắc bị hắn đột nhiên bị hắn che lại phía sau , đáy lòng đột nhiên xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, tất cả các cảm giác bị bảo hộ, bị coi trọng, bị để ý đột nhiên đều được bộc phát ra bên ngoài.

Cho dù nàng biết rõ hết thảy đều là giả, nhưng sâu tận trong lòng xuất hiện một tia rung động mãnh liệt.

Trải qua những ngày sống chung, nàng tự mình hiểu rất rõ, Tương Thừa Lăng là loại người đối với cuộc sống có yêu cầu rất cao, nhưng bản thân là một cô gái có điều kiện không tốt làm sao hắn có thể nhìn vào mắt. Cho nên hắn mãi mãi không phải là giấc mộng Phượng hoàng của nàng, bản thân nàng cũng không ngây ngốc đi thầm mến một nam nhân mà nàng hoàn toàn không có khả năng có được.

Lúc này nguyên nhân vì sao hắn tức giận, nàng vĩnh viễn cũng không có tư cách dò hỏi.

Đột nhiên ánh đèn trở nên mờ ảo, âm thanh du dương châm rãi vang lên, đứng dưới ánh đèn ánh mắt Lôi Mạn Mạn mang vẻ hết sức trong suốt rạng ngời.

Tương Thừa Lăng nhất thời bị mê hoặc, tạm thời quên đi cảm giác tức giận vừa rồi, mỉm cười tao nhã nói “:“Không biết Tương tiên sinh có hay không vinh hạnh thỉnh tương phu nhân khiêu vũ một khúc ?”

Hoàn cảnh này, không khí này, tiếng nhạc mềm mại du dương thật sự nói không nên lời, cảm giác thật quá lãng mạn. Nhưng Lôi Mạn Mạn bị câu nói kia của hắn, xưng hô “ Tương tiên sinh, Tương phu nhân ” bất giác làm nở nụ cười.



Đem bàn tay nhỏ nhắn mềm mại khoát lên vai hắn, trêu chọ nói “ Tương phu nhân nhưng là một người thô lỗ, Tương tiên sinh không sợ ta nhảy không tốt làm mất mặt ngươi ư ? ” Hai người nhìn nhau cười khổ, bước theo giai điệu tận tình phô diễn kỹ thuật nhảy của chính mình.

Tương Thừa lăng thật kinh ngạc, nguyên bản nghĩ rằng nàng nhảy không giỏi, lại không nghĩ rằng nàng chẳng những tư thế tuyệt đẹp, hơn nữa lại cùng với mình hết sức ăn ý, giống như hai người thật sự là tình nhân nhiều năm, chỉ thấy một thân cao lớn thon dài, một người nhỏ nhắn yêu kiều, một đen một trắng, nhưng ở trên sàn nhảy đang trổ hết tài năng.

Âm nhạc nhẹ dần, hai người theo tiếng nhạc chậm rãi thân mật ôm nhau, trong giây phút này một câu cho dù cũng không nói, vẫn có thể cảm giác được nhịp đạp của đối phương.

Lôi Mạn Mạn bị hắn ôm trong lòng ngực, cảm giác được trên người hắn phát ra một mùi tươi mát, trong khoảng thời gian ngắn bất giác quên đi mình đang ở nơi nào, lại hổi tưởng nhiều năm qua chính mình chịu nhiều vất vả trong cuộc sống, kiên cường đối mặt với các loại khó khăn, cho dù vừa khổ vừa mệt cũng chưa bao giờ chịu cúi đầu.

Nhưng trong lúc này, nàng phát hiện chính mình thật yếu ớt, yếu ớt đến mức chính bản thân mình muốn vĩnh viễn đừng lại tại đây để có thể hưởng thụ cái ôm ấm áp.

“ Chúc mừng Tương tiên sinh, Tương phu nhân tại khách sạn Hương Cách Lý Lạp đã trải qua một tuần trăng mật thật lãng mạn, vô cùng ý nghĩa ngập tràn hương vị ái ân vợ chồng. Khách sạn chúng tôi, đối với sự có mặt của hai vị thật sự là một phần quà có ý nghĩa đối với mọi người.( đoạn này ta chém, hô hô…)

Mặt khác, để có thể giúp hai vị lưu lại kỉ niệm tốt đẹp, chúng tôi cố ý mời một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp vì hai vị ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào. Bây giờ chúng ta xin mời anh tuấn Tương Thừa Lăng tiên sinh tiến đến hôn Tương phu nhân đáng yêu ” .

Tiếng nói của người chủ trì buổi lễ vang lên chính là sự phát sinh ngoài ý muốn khi Tương Thừa lăng cùng Lôi Mạn Mạn vừa kết thức điệu nhảy.

Mọi người bên trong sàn nhảy đều dừng lại, Tương Thừa Lăng run lên trong chốc lát, kéo gương mặt ngẩn ngơ của nữ nhân trong lòng, đối với đôi môi mềm mại phấn đọn của nàng hôn xuống thật mạnh. Nhanh tay còn nắm lấy cái eo nhỏ của nàng,ngang nhiên chiếm lấy đôi môi yêu kiều của nàng.

Hắn hôn nàng? Tương Thừa Lăng hôn nàng?

Lôi Mnạ Mạn bị chuyện xảy ra dọa cho ngây người, ở sâu trong lòng lại không thể ức chế xuất hiện càng nhiều rung động.

Đây là mộng sao ? vừa rất hư vô lại vừa rất thật, nàng muốn biết nhưng lại không hiểu đâu là sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook