Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Chương 6

Minh Tinh

25/04/2015

“ Ngươi …. Ngươi không cần đến gần đây nha, trong tay ta có con tin, nếu người còn tiếp tục bước lại đây, ta trước tiên giết nó, sau là tự sát”. Lôi Mạn Mạn trong tay cầm một con gấu đồ chơi rất lớn, thân ở độ cao vạn trượng, bên hông quấn dây thừng, mái tóc dài bị gió thổi rối loạn, che mắt cũng che lại con ngươi trong suốt đang ần ận nước.

Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn về phía sau một cái, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vứt cho Tương Thừa Lăng một cái nhìn giận dữ, giờ này phút này nàng không thể không đem hắn so sánh như là hung thủ giết người.

Bởi vì…bởi vì … nàng rất sợ cao.

Ô ô từ buổi tiệc lần trước chỉ chỉnh hắn có một lần, hắn lại là cái tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi ghi hận trong lòng, cư nhiên đem nàng hướng đến quản lí khách sạn đề nghị , nói rằng vợ chồng bọn họ rất thích tham gia các trò chơi mang tính kích thích, mạo hiểm, hy vọng nhân viên tổ chức của khách sạn có thể trợ giúp mà “ an bài” thích hợp một chút.

Kết quả, một loạt các trò chơi mạo hiểm làm cho nàng nhận thức một cách đầy đủ về hoạt động của khách sạn với các kế hoạch lợi hại, thật là một hành trình trăng mật theo ý khách hàng. Nhảy dù, lướt song theo thuyền … các loại vận động này tuy nàng không phải chơi rất giỏi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tham gia.

Nhưng là … từ trên cao nhảy xuống thì rất nguy hiểm cho tính mạng nha, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, nàng….nàng chẳng phải là sẽ hương tiêu ngọc vẫn ? ( tức là chết đó mà hihi).

Đứng trên đỉnh núi, Tương Thừa Lăng hôm nay mặ một bộ đồ thể thao màu trắng, cổ áo rộng mở lộ ra chiếc cổ thon dài, mái tóc đen bồng bềnh phiêu dật trong gió,khí phách mất đi vài phần sắc bén nhưng lại mang đầy vẻ kiêu ngạo bất tuân.

Bên hông hắn thắt dây an toàn, nâng nhẹ ánh mắt nhìn nàng, trong mắt tính kế có ý cười càng thêm rõ ràng. Lôi Mạn Mạn run run, tay ôm con gấu đồ chơi,đây là chiến lợi phẩm mà hắn vừa giành được trong vòng chơi đặc biệt, nhưng hiện tại lại biến thành con tin trong tay nàng. ( Em pó tay chị này, con gấu bông mà đem làm con tin, đọc đoạn này chết cười vì ý nghĩ của chị,hắc hắc…)

Đối với hành động mang tính trẻ con của nàng, hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa tức giận, lúc trước vì muốn chỉnh nàng mà hắn cố ý yêu cầu nhân viên tổ chức sắp xếp một vài trò vận động mạo hiểm. Thầm nghĩ có thể hù dọa làm cho nàng một phen khiếp sợ, nhưng hắn không nghĩ tới cho dù mình có cố ý gây khó dễ bao nhiêu, chẳng những nàng không tỏ ra yếu thế mà còn có phần khí thế khi tham gia các hạng mục khiêu chiến mạo hiểm. Nhưng rõ ràng hắn thấy được trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng tuy tỏ vẻ kiên cường nhưng vẫn có vài phần e ngại, cho nên hắn một lần lại một lần muốn hiểu được thật sự đâu mới là nàng thật sự. Trong mơ hồ hắn lại phát hiện mình cư nhiên lại trong chậm rãi yêu thích cái cảm giác như vậy. Thậm chí phát hiện, khi nàng nhíu mày hay chu miệng thì bộ dáng lại ngày càng đáng yêu, so với bộ dạng rụt rè của những nữ nhân hắn từng gặp trước đây thật sự có điểm khác biệt rất lớn.

Hắn cười cười nhìn nàng nói “ nhảy từ trên cao là một loại vận dộng rất có lợi cho sức khỏe con người, trước kia ngươi chưa từng tham gia nên chưa thể hiểu được cảm giác đặc biệt do nó mang lại, bất quá, hiện tại ngươi có thể tự thể nghiệm nhất định ngươi sẽ rất thích nó”.

“ Không cần, không cần, không cần”



Lôi Mạn Mạn ra sức lắc đầu, giống như hắn trước mặt nàng là một ác ma giết người khủng bố “ Người còn tiếp tục bước tới đây, ta … ta sẽ chết cho ngươi xem”.

Nếu còn tiếp tục cùng hắn tham gia mấy cái trò vận động mạo hiểm mang tính kích thích này, khẳng định trong một thời gian ngắn nàng nhất định sẽ đi gặp thượng đế.

“ Cái gì chết hay không, đây là một môn thể thao vận động khá tốt làm sao có thể chết được ? Ngày mai còn có tiết mục hay hơn, ta đã nhờ nhân viên tổ chức giúp chúng ta chuẩn bị tham gia nhảy dù ”

“ Ngươi nói cái gì ? ” Lôi Mạn Mạn sợ tới mức sắc mặt ngày càng thêm trắng bệch.

Khi hoàn hồn lại mới phát hiện Tương Thừa Lăng không biết từ khi nào đã chạy tới trước mặt nàng, một phen kéo lấy cổ tay nàng còn dùng sức đem con gấu quăng qua một bên.

“ Ngươi lại không chịu nhay xuống a, nhân viên người ta cũng không phải lúc nào cũng kiên nhẫn…”

“ Ta không chơi,ta không chơi… Tương Thừa Lăng, ngươi tốt nhất dừng tay, nếu không….Oa oa, nha, ta muốn tố cáo người mưu sát, oa oa” Bị hắn một cái bắt được, nàng sợ đến mức hai chân như nhũn ra.

“ Nếu ngươi thật sự chết đi, ta sẽ cho người đi tố cáo ta mưu sát ” . Thân hình nhỏ bị hắn dùng lực ôm lấy, kéo đến ván cầu bên cạnh, tước mắt là một cái vực sâu không đáy bốn phía bao phủ sương mù.Nàng đã muốn sợ chết khiếp. Tương Thừa Lăng còn cố ý dọa nàng “ Không sao, nếu ngươi chết thì còn có ta cùng ngươi đến âm phủ, chúng ta hai người còn có thể làm bạn, ngươi nói đúng không, Mạn Mạn ? ”

Lôi Mạn Mạn biết rõ chính mình trốn không thoát, nhin không được sợ hãi nhắm mắt lại, ngửa đầu hô lớn “ Phật tổ a, Thượng đế a các ngươi thật quá không công bằng, ông trời rõ ràng không giao nghiệp lớn cho ta vì sao lại làm cho ta đau xương mỏi cốt, khổ lòng không thôi, ta, Lôi Mạn Mạn đúng thật mệnh khổ a, con người chính trực mà phải chết trẻ, ông trời đố kị người taì a ….”

Nàng không chịu yên cứ nói dong dài, Tương Thừa Lăng sớm bị nàng làm cho cười không ngừng, ngay tại lúc nàng đang liều mạng lấy ngụm khí lực cuối cùng hướng lên trời hò hét, hắn nhanh chóng cầm lấy dây thừng của hai người, ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, và nhảy nhanh xuống dưới…

“ A…”

Cảm thấy thân mình trong nháy mắt rơi xuống phía dưới, Lôi Mạn Mạn sợ tới mức quên cả hô hấp, cảm nhận được bên hông có một bàn tay dùng lực gắt gao ôm nàng, cho nàng dũng khí. Nàng chậm rãi, mở mắt ra, tiếng gió bên tai không ngừng gào thét, lúc này nàng mới giật mình nhận ra Tương Thừa Lăng đang ôm nàng nhảy xuống.



Loại cảm giác tại thời điểm này, cũng như hắn trước đây luôn luôn trầm ổn, tự nhiên, không có nửa điểm tỏ ra bộ dáng sợ hãi, nàng theo bản năng nép người vào trong lòng hắn.

Bốn mắt giao nhau, nàng thấy được trong ánh mắt của hắn có ý cười nghịch ngợm, nhưng chủ yếu vẫn là quan tâm và trấn an giống như muốn nói cho nàng hiểu chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nhất định sẽ không làm cho nàng có nửa điểm bị thương tổn.

Nàng dần dần thả lỏng, quên đi sợ hãi, tâm tình cũng rất nhanh tốt lên, tuy nói trái tim cảm nhận được áp lực không khí khá lớn, nhưng cái cảm giác kích thích nhận được đúng là trước đây chưa từng có”

Giờ khắc này, trong trời đất tựa hồ chỉ còn lại có hai người bọn họ cùng khoảng không gian bao la vô tận.

Cho đến lúc hai người an toàn đáp đất, chung quanh liên tiếp phát ra âm thanh của máy chụp ảnh, Lôi Mạn Mạn mới giật mình thấy nàng cùng Tương Thừa Lăng không biết khi nào đã trở thành tiêu điểm của cả đám đông.

Bốn phía truyền đến những âm thanh cảm thán, hâm mộ đối với tình cảm ân ái của “ vợ chồng ” bọn họ.

Dây thừng trên người được nhân viên gỡ xuống, hai chân nàng mềm nhĩn, suýt chút nữa té ngã trên đất, kịp lúc có một lực đạo xiết ngang hông nàng một cái, đem nàng vững vàng ôm vào trong lòng.

“ Trước mắt đã an toàn, ta cũng nên hào phóng hướng người nói một tiếng chúc mừng ? Bởi vì ngươi còn sống ”.

Nghe vậy, Lôi Mạn Mạn bất giác đỏ mặt, trộm liếc nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn đang cố nén ý cười mà cảm giác không chút ác ý.

Nàng giả bộ tức giận, trừng liếc hắn một cái “ tạm thời không bị tố cáo mưu sát, người cũng thật vui vẻ đi ”

Tương Thừa Lăng kìm không được, lập tức không kiêng nể gì cười to ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook