Chương 10: Bày bẫy đúng dịp
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Đang lúc Hoàng Phủ Cẩn mang theo một đám cung bộc đốt đèn
lồng sờ soạng tìm Trầm Ngọc Nhi thì Hoàng hậu nhận được bẩm báo của hai
người Sương Tuyết, Thu Nguyệt, vó câu không ngừng phi đến Thái tử cung.
Trong lúc nhất thời sự yên lặng vốn có của ban đêm không còn nữa, không
khí khẩn trương bao phủ cả Đông cung.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Thái giám cất tiếng the thé.
Ngọc Nhi nghe thanh âm thông báo của thái giám lập tức chạy vội ra ngoài.
“Mẫu hậu!” Nàng vừa chạy vừa la nhưng bộ dạng rất hưng phấn. Nàng vốn cho rằng mẫu hậu sáng sớm mới có thể tới nơi này, còn cho là bản thân phải núp sau tấm bình phong ngốc mặt một buổi tối. Ha hả, không nghĩ tới mẫu hậu nhanh như vậy đã đến rồi.
Ngọc Nhi? Cước bộ của Hoàng hậu ngừng lại, dựng thẳng lỗ tai cẩn thẩn nghe ngóng, hình như Ngọc Nhi đang gọi nàng? Quay đầu nhìn lại chính xác không sai!
“Ngọc Nhi! Ngươi hù chết mẫu hậu! Có bị thương không? Để mẫu hậu kiểm tra một chút”. Hoàng hậu kích động nước mắt sôi trào ôm Ngọc Nhi vừa khóc vừa cười sớm đã không còn vẻ uy nghiêm của thường ngày. Nàng nắm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nhi thật chắc, phát hiện lòng bàn tay Ngọc Nhi lạnh như băng lo lắng hỏi: “Ngươi chạy đi đâu? Làm sao tay lạnh như thế?”
“Thái tử ca ca đem Ngọc Nhi nhốt trong tẩm cung, không để cho Ngọc Nhi ra ngoài ngoạn nhi. Ô ô, Ngọc Nhi hơi sợ!” Ngọc Nhi hạ miệng cực kỳ ủy khuất.
Hoàng hậu vỗ phía sau lưng Ngọc Nhi nhè nhẹ, ôn nhu an ủi: “Ngọc Nhi đừng sợ, có mẫu hậu ở đây Thái tử ca ca không dám quản ngươi nữa”.
Tìm được Trầm Ngọc rồi Nhi Hoàng hậu rốt cục yên tâm bỏ tảng đá lớn đè trong ngực xuống, nắm tay Ngọc Nhi đi hướng về phía Tây Uyển. Dù sao Thái tử cung nhiều viện vẫn chưa có người, loại hỏa hoạn nhỏ này căn bản không gây ra nhiều uy hiếp. Trừ Ngọc Nhi ở trong gian phòng đó ra những người khác đều không bị vạ lây.
“Thái tử đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy hắn vì sao không đến gặp bổn cung?” Hoàng hậu không nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ở Tây Uyển sắc mặt không vui chất vấn các cung nữ, thái giám.
“Nhi thần ra mắt mẫu hậu”. Vừa vặn Hoàng Phủ Cẩn đang ở nơi này nhanh chân nhanh miệng đi tới. Nhìn sắc mặt giận dỗi của Hoàng hậu trong lòng hắn không phải không biết sợ, chẳng qua sự lo lắng dành cho Trầm Ngọc Nhi đã lấn át hết thảy.
Hoàng hậu ngay cả lời cũng không đáp lại hài tử nhà mình, chỉ hờ hững nhìn phòng ốc bị thiêu cháy sạch, đen thui như mực, một lúc lâu sau nét mặt không chút thay đổi hỏi: “Tĩnh An công chúa bị đã bị giam ở bên trong sao?”
Nô tài trong Thái tử cung cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Cẩn, tất cả đều không dám đáp lời.
.Hoàng hậu không có được đáp án quay đầu nhìn liền hiểu ra đầu mối, cười nhẹ nói: “Bổn cung đặt câu hỏi, các ngươi còn cần được Thái tử đồng ý mới có thể trả lời sao?”
Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe xong “bịch” một tiếng ngã quỵ trước gót chân Hoàng hậu: “Nhi thần đã để cho mẫu hậu thất vọng, xin mẫu hậu trách phạt”.
“Ta đâu dám trách phạt ngươi a? Ngươi bây giờ cứng đầu ngay cả lời của mẫu hậu cũng không để vào tai. Ta đã dặn đi dặn lại phải chiếu cố Ngọc Nhi thật tốt ngươi cứ thế làm ngược lại…” Hoàng hậu đau lòng nói.
“Nhi thần thật hổ thẹn với mẫu hậu”. Địa vị của Hoàng Phủ Cẩn bây giờ hoàn toàn bị động, không có bất kỳ quyền lên tiếng, chính là hắn đang đuối lý.
Hoàng hậu hiểu rõ hài tử của mình, trong lòng biết bây giờ Hoàng Phủ Cẩn sám hối là thật tâm thành ý. Nhưng vì muốn sau này Ngọc Nhi có thể cùng hắn chung sống hòa bình cho nên Hoàng hậu bây giờ không được mềm lòng. Chỉ chốc lát sau nàng lạnh lùng nói: “Ngươi hổ thẹn với ta sao? Ngươi nên hổ thẹn với Ngọc Nhi mới phải! Ngọc Nhi mới bao nhiêu tuổi? Sao ngươi không biết nặng nhẹ với nàng như vậy? Phụ hoàng ngươi thường xuyên dạy ngươi nhân từ, khoan hậu chính là gốc rễ trị quốc, hôm nay ngay cả một tiểu oa nhi nho nhỏ ngươi cũng không bao dung nổi sau này làm sao bao dung cả thiên hạ?”
“Nhi thần rất xấu hổ!” Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục quệt mồ hôi, nhất định phải nhớ kỹ lời dạy dỗ hôm nay, nếu không sau này bụng dạ hẹp hòi có thể nghĩ ra kế sách ngu xuẩn.
Hoàng hậu còn không có ý định bỏ qua cho hắn lại nói: “Gần đâu mọi chuyện hậu cung phức tạp, ta thật sự không thể phân thân, vừa mới yến tiệc tân hôn của tỷ tỷ ngươi không muốn để cho Ngọc Nhi hồ nháo mới đem Ngọc Nhi để bên cạnh ngươi. Nếu sớm biết ngươi không trông đợi nàng như vậy có nói gì ta cũng sẽ không đẩy nàng vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Mới qua có mấy ngày mà ngươi đã nhốt nàng lại, còn bị hỏa hoạn nữa, ngươi đúng là nửa khắc cũng không để cho ta sống yên ổn”.
Giờ phút này Hoàng Phủ Cẩn hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, mặt đỏ tới tận mang tai nói: “Mẫu hậu yên tâm, đợi tìm được Ngọc Nhi nhi thần nhất định đối với nàng thật tốt”.
“Ngươi có thể đối với nàng thật tốt sao? Ngươi không chê nàng nghịch ngợm, gây sự nữa sao? Không sợ nàng làm ẫm ĩ sao?” Hoàng hậu lành lạnh nói, nàng đây là đang chặn miệng Hoàng Phủ Cẩn để cho hắn sau này không có cách nào khác đổi ý.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Hoàng Phủ Cẩn đã trúng kế.
“Chuyện lần này là nhi thần không đúng, nhi thần sẽ thành tâm thành ý đối đãi với Ngọc Nhi, quyết không để cho mẫu hậu phải quan tâm nữa”. Nam nhân này a, quả nhiên cần phải trừng trị mới có thể biết nghe lời.
Hoàng hậu lại nói: “Nhưng nếu để nàng ở Thái tử cung cho ngươi chiếu cố ngươi có bằng lòng hay không?”
“Mẫu hậu nói đùa, thi thần thế nào mà không thể chiếu cố nổi một tiểu oa nhi? Nàng nguyện ý ở lại bao lâu cũng được, nhi thần tuyệt đối không hai lời”. Dù sao hắn cũng đã thông, mẫu hậu cố ý để cho Trầm Ngọc Nhi ở Thái tử cung hắn có muốn ngăn cũng không ngăn nổi a.
“Vậy ngươi tính toán sẽ để nàng ở trong tẩm cung chẳng thèm quan tâm sao?” Hoàng hậu đắc ý có chút gây sự
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định tận tâm tận lực chiếu cố, trừ là chuyện vi phạm pháp lệnh nếu không nhi thần tuyệt đối không ngăn trở”. Làm sao hắn cảm giác thấy một mảnh dài hẹp của gông xiềng, trên cổ có chút lạnh lẽo.
“Ngươi không ghét nàng?” Hoàng hậu có thâm ý khác cất lời.
“Ngọc Nhi trời sinh thông minh, biết điều, nhi thần sao lại chán ghét nàng?” Hoàng Phủ Cẩn a, Hoàng Phủ Cẩn, ngươi thành sẹo đã quên đau.
Hoàng hậu đột nhiên quay đầu lại hướng phía sau ôn nhu nói: “Ngọc Nhi nghe thấy chưa? Thái tử ca ca không còn ghét ngươi. Sau này tùy ý Thái tử ca ca chiếu cố ngươi thật tốt”.
“Ngọc Nhi!”
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Thái giám cất tiếng the thé.
Ngọc Nhi nghe thanh âm thông báo của thái giám lập tức chạy vội ra ngoài.
“Mẫu hậu!” Nàng vừa chạy vừa la nhưng bộ dạng rất hưng phấn. Nàng vốn cho rằng mẫu hậu sáng sớm mới có thể tới nơi này, còn cho là bản thân phải núp sau tấm bình phong ngốc mặt một buổi tối. Ha hả, không nghĩ tới mẫu hậu nhanh như vậy đã đến rồi.
Ngọc Nhi? Cước bộ của Hoàng hậu ngừng lại, dựng thẳng lỗ tai cẩn thẩn nghe ngóng, hình như Ngọc Nhi đang gọi nàng? Quay đầu nhìn lại chính xác không sai!
“Ngọc Nhi! Ngươi hù chết mẫu hậu! Có bị thương không? Để mẫu hậu kiểm tra một chút”. Hoàng hậu kích động nước mắt sôi trào ôm Ngọc Nhi vừa khóc vừa cười sớm đã không còn vẻ uy nghiêm của thường ngày. Nàng nắm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nhi thật chắc, phát hiện lòng bàn tay Ngọc Nhi lạnh như băng lo lắng hỏi: “Ngươi chạy đi đâu? Làm sao tay lạnh như thế?”
“Thái tử ca ca đem Ngọc Nhi nhốt trong tẩm cung, không để cho Ngọc Nhi ra ngoài ngoạn nhi. Ô ô, Ngọc Nhi hơi sợ!” Ngọc Nhi hạ miệng cực kỳ ủy khuất.
Hoàng hậu vỗ phía sau lưng Ngọc Nhi nhè nhẹ, ôn nhu an ủi: “Ngọc Nhi đừng sợ, có mẫu hậu ở đây Thái tử ca ca không dám quản ngươi nữa”.
Tìm được Trầm Ngọc rồi Nhi Hoàng hậu rốt cục yên tâm bỏ tảng đá lớn đè trong ngực xuống, nắm tay Ngọc Nhi đi hướng về phía Tây Uyển. Dù sao Thái tử cung nhiều viện vẫn chưa có người, loại hỏa hoạn nhỏ này căn bản không gây ra nhiều uy hiếp. Trừ Ngọc Nhi ở trong gian phòng đó ra những người khác đều không bị vạ lây.
“Thái tử đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy hắn vì sao không đến gặp bổn cung?” Hoàng hậu không nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ở Tây Uyển sắc mặt không vui chất vấn các cung nữ, thái giám.
“Nhi thần ra mắt mẫu hậu”. Vừa vặn Hoàng Phủ Cẩn đang ở nơi này nhanh chân nhanh miệng đi tới. Nhìn sắc mặt giận dỗi của Hoàng hậu trong lòng hắn không phải không biết sợ, chẳng qua sự lo lắng dành cho Trầm Ngọc Nhi đã lấn át hết thảy.
Hoàng hậu ngay cả lời cũng không đáp lại hài tử nhà mình, chỉ hờ hững nhìn phòng ốc bị thiêu cháy sạch, đen thui như mực, một lúc lâu sau nét mặt không chút thay đổi hỏi: “Tĩnh An công chúa bị đã bị giam ở bên trong sao?”
Nô tài trong Thái tử cung cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Cẩn, tất cả đều không dám đáp lời.
.Hoàng hậu không có được đáp án quay đầu nhìn liền hiểu ra đầu mối, cười nhẹ nói: “Bổn cung đặt câu hỏi, các ngươi còn cần được Thái tử đồng ý mới có thể trả lời sao?”
Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe xong “bịch” một tiếng ngã quỵ trước gót chân Hoàng hậu: “Nhi thần đã để cho mẫu hậu thất vọng, xin mẫu hậu trách phạt”.
“Ta đâu dám trách phạt ngươi a? Ngươi bây giờ cứng đầu ngay cả lời của mẫu hậu cũng không để vào tai. Ta đã dặn đi dặn lại phải chiếu cố Ngọc Nhi thật tốt ngươi cứ thế làm ngược lại…” Hoàng hậu đau lòng nói.
“Nhi thần thật hổ thẹn với mẫu hậu”. Địa vị của Hoàng Phủ Cẩn bây giờ hoàn toàn bị động, không có bất kỳ quyền lên tiếng, chính là hắn đang đuối lý.
Hoàng hậu hiểu rõ hài tử của mình, trong lòng biết bây giờ Hoàng Phủ Cẩn sám hối là thật tâm thành ý. Nhưng vì muốn sau này Ngọc Nhi có thể cùng hắn chung sống hòa bình cho nên Hoàng hậu bây giờ không được mềm lòng. Chỉ chốc lát sau nàng lạnh lùng nói: “Ngươi hổ thẹn với ta sao? Ngươi nên hổ thẹn với Ngọc Nhi mới phải! Ngọc Nhi mới bao nhiêu tuổi? Sao ngươi không biết nặng nhẹ với nàng như vậy? Phụ hoàng ngươi thường xuyên dạy ngươi nhân từ, khoan hậu chính là gốc rễ trị quốc, hôm nay ngay cả một tiểu oa nhi nho nhỏ ngươi cũng không bao dung nổi sau này làm sao bao dung cả thiên hạ?”
“Nhi thần rất xấu hổ!” Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục quệt mồ hôi, nhất định phải nhớ kỹ lời dạy dỗ hôm nay, nếu không sau này bụng dạ hẹp hòi có thể nghĩ ra kế sách ngu xuẩn.
Hoàng hậu còn không có ý định bỏ qua cho hắn lại nói: “Gần đâu mọi chuyện hậu cung phức tạp, ta thật sự không thể phân thân, vừa mới yến tiệc tân hôn của tỷ tỷ ngươi không muốn để cho Ngọc Nhi hồ nháo mới đem Ngọc Nhi để bên cạnh ngươi. Nếu sớm biết ngươi không trông đợi nàng như vậy có nói gì ta cũng sẽ không đẩy nàng vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Mới qua có mấy ngày mà ngươi đã nhốt nàng lại, còn bị hỏa hoạn nữa, ngươi đúng là nửa khắc cũng không để cho ta sống yên ổn”.
Giờ phút này Hoàng Phủ Cẩn hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, mặt đỏ tới tận mang tai nói: “Mẫu hậu yên tâm, đợi tìm được Ngọc Nhi nhi thần nhất định đối với nàng thật tốt”.
“Ngươi có thể đối với nàng thật tốt sao? Ngươi không chê nàng nghịch ngợm, gây sự nữa sao? Không sợ nàng làm ẫm ĩ sao?” Hoàng hậu lành lạnh nói, nàng đây là đang chặn miệng Hoàng Phủ Cẩn để cho hắn sau này không có cách nào khác đổi ý.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Hoàng Phủ Cẩn đã trúng kế.
“Chuyện lần này là nhi thần không đúng, nhi thần sẽ thành tâm thành ý đối đãi với Ngọc Nhi, quyết không để cho mẫu hậu phải quan tâm nữa”. Nam nhân này a, quả nhiên cần phải trừng trị mới có thể biết nghe lời.
Hoàng hậu lại nói: “Nhưng nếu để nàng ở Thái tử cung cho ngươi chiếu cố ngươi có bằng lòng hay không?”
“Mẫu hậu nói đùa, thi thần thế nào mà không thể chiếu cố nổi một tiểu oa nhi? Nàng nguyện ý ở lại bao lâu cũng được, nhi thần tuyệt đối không hai lời”. Dù sao hắn cũng đã thông, mẫu hậu cố ý để cho Trầm Ngọc Nhi ở Thái tử cung hắn có muốn ngăn cũng không ngăn nổi a.
“Vậy ngươi tính toán sẽ để nàng ở trong tẩm cung chẳng thèm quan tâm sao?” Hoàng hậu đắc ý có chút gây sự
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định tận tâm tận lực chiếu cố, trừ là chuyện vi phạm pháp lệnh nếu không nhi thần tuyệt đối không ngăn trở”. Làm sao hắn cảm giác thấy một mảnh dài hẹp của gông xiềng, trên cổ có chút lạnh lẽo.
“Ngươi không ghét nàng?” Hoàng hậu có thâm ý khác cất lời.
“Ngọc Nhi trời sinh thông minh, biết điều, nhi thần sao lại chán ghét nàng?” Hoàng Phủ Cẩn a, Hoàng Phủ Cẩn, ngươi thành sẹo đã quên đau.
Hoàng hậu đột nhiên quay đầu lại hướng phía sau ôn nhu nói: “Ngọc Nhi nghe thấy chưa? Thái tử ca ca không còn ghét ngươi. Sau này tùy ý Thái tử ca ca chiếu cố ngươi thật tốt”.
“Ngọc Nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.