Chương 11: Biết điều chịu phạt một chút
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Hoàng Phủ Cẩn kinh hô nhưng ngay sau đó đứng dậy nhấc chân
lên, chạy mấy bước dài đến trước mặt Trầm Ngọc Nhi, hai tay ôm lấy nàng
kích động nói: “Ngọc Nhi, ngươi chạy đi đâu? Làm Thái tử ca ca lo lắng
gần chết!”
“Ngươi gạt người! Hừ hừ! Ngươi mới không lo lắng cho Ngọc Nhi! Ngươi chỉ muốn thấy Dung cô nương!” Trầm Ngọc Nhi thở phì phò không ngừng dùng tay nhỏ bé đánh bả vai Hoàng Phủ Cẩn, nàng giống như là nổi cơn điên, lực đạo cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt chất vấn của Hoàng hậu quét qua Hoàng Phủ Cẩn, không vui nói: “Ngươi cũng là bởi vì Ngọc Nhi quấn lấy không thể gặp Lục Dung Dung cho nên mới ngược đãi nàng?”
“Mẫu hậu trách lầm nhi thần”. Hoàng Phủ Cẩn cảm giác mình bị trách oan, hắn khi dễ Trầm Ngọc Nhi sao? Quả thực chính là Trầm Ngọc Nhi đã cho hắn bao gian nan mới đúng. Nhưng nhốt nàng lại đích xác là lỗi lầm của hắn cho nên hiện tại hắn không có tư cách kêu oan. Hôm nay hắn giống như là lần đầu làm kẻ xấu bị bắt quả tang, bao nhiêu tội lỗi liên đới đều giáng cả lên người.
Ngọc Nhi tức giận, bất bình dùng bàn tay nhỏ bé níu lấy mặt Hoàng Phủ Cẩn khiến cho mặt hắn bày ra đủ loại hình dáng quái dị, nàng còn hét lên: “Mẫu hậu, Ngọc Nhi không nên chơi cùng Thái tử ca ca. Thái tử ca ca chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, khi dễ Ngọc Nhi!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng hậu đều trở nên hết sức quái dị. Hoàng hậu không hề mở miệng, cũng chỉ có Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được: “Ngọc Nhi, tại sao nói Thái tử ca ca ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’? Sau này không cho nói như vậy!”
“Thái tử ca ca lớn hơn lại khi dễ Ngọc Nhi chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!” Nàng còn đang đỏ mặt tía tai.
“Kêu là cậy lớn hiếp nhỏ được không, Cẩn nhi?” Hoàng hậu mưu mô hướng Hoàng Phủ Cẩn đặt câu hỏi.
Hoàng Phủ Cẩn đành phải cắn chặt hàm răng tự tại nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tuyệt đối sẽ không cậy lớn hiếp nhỏ khi dễ Ngọc Nhi”. Cơn ác mộng của hắn lại muốn bắt đầu rồi.
Nhưng Ngọc Nhi không chịu lĩnh tình: “Thái tử ca ca là người xấu! Ngươi quản Ngọc Nhi, Ngọc Nhi không thích ngươi! Ngọc Nhi phải về nhà! Ngọc Nhi phải về nhà!”
Hoàng hậu vội vàng đoạt lấy Ngọc Nhi từ trong ngực Hoàng Phủ Cẩn, thương tiếc nói: “Ngọc Nhi ngoan, ngươi chịu ủy khuất rồi! Nếu Ngọc Nhi trở về nhà ai tới đây ở cùng mẫu hậu?”
“Mẫu hậu cũng cùng Ngọc Nhi trở về nhà a!” Trầm Ngọc Nhi ngây thơ nói.
Hoàng hậu có thâm ý nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, trên mặt lộ ra một nụ cười nói với hắn: “Đợi trời vừa sáng ta liền cùng Ngọc Nhi trở về Trầm gia làm bạn cùng tỷ tỷ ngươi. Không phải ngươi muốn gặp Lục Dung Dung sao? Cho ngươi toại ý. Trong hoàng cung phụ hoàng ngươi chuẩn bị một ít phi tử cho ca cả ngày cai quản, phía dưới có ngươi hai ba ngày lại chạy ra ngoài cung đi gặp cô nương kia, ta đã sớm không chịu được mệt mỏi. Được rồi, chuyện hậu cung cho ngươi cùng phụ hoàng ngươi thương lượng!” Dứt lời Hoàng hậu nắm tay Ngọc Nhi thật muốn rời đi.
Hoàng Phủ Cẩn ngu ngơ trong chốc lát rồi lật đật đuổi theo cầu khẩn: “Nhi thần xin mẫu hậu nghĩ lại”.
“Không cần, ta đã có chủ ý”. Lần này Hoàng hậu đã ra đòn cân não.
Hoàng Phủ Cẩn biết mẫu hậu dùng Ngọc Nhi làm cớ, mượn cơ hội này mà rời cung. Nếu như hắn không ngăn mẫu hậu lại phụ hoàng nhất định sẽ không chịu nổi. Còn nữa, hậu cung đấu đá vì quyền lợi, một ngày vô chủ sẽ long trời lở đất. Lấy đại cục thiên hạ mà suy nghĩ, mẫu hậu trăm lần, triệu lần cũng không thể rời cung. Cho nên hắn lần đầu tiên nếm thử cảm giác phải bày ra một nụ cười xun xoe lấy lòng hỏi Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, chỉ cần ngươi lưu lại, Thái tử ca ca sẽ cho ngươi uống thêm rượu mật ong”.
“Ngọc Nhi không phải chưa từng uống!” Uống ư! Tiểu quỷ này rất có nguyên tắc nha, không phải vì thức ăn ngon mà thay đổi.
“Vậy Ngọc Nhi cần cái gì?” Hoàng Phủ Cẩn mơ hồ đau lòng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được Trầm Ngọc Nhi nhất định lại có quái chiêu mới chờ hắn.
Trầm Ngọc Nhi cong miệng cười hì hì nói: “Ngọc Nhi không nói, Thái tử ca ca tự mình đoán nha, phụ thân nói muốn xin lỗi phải có thành ý”.
Lại là phụ thân nói, Trầm tể tướng tổng cộng dạy nàng bao nhiêu chiêu thức? Thần kinh Hoàng Phủ Cẩn kéo thành một đường ngắn thẳng tắp!
“Mẫu hậu, Thái tử ca ca không đoán được, chúng ta về nhà thôi!” Trầm Ngọc Nhi thúc giúc.
Hoàng hậu ôn nhu liếc Ngọc Nhi nghĩ thầm: tiểu tử này lời nói ngây thơ nhưng trong lời nói tiện thể có nhắn nhủ, không phải là một đứa bé đơn thuần. Xem ra để cho Ngọc Nhi chế phục Cẩn nhi là quyết định sáng suốt! Có một câu nói đằng sau sự thành công của nam nhân nhất định phải có một nữ nhân hiền lành. Nàng có lý do để tin tưởng Ngọc Nhi chính là tiểu nữ nhân sau lưng Cẩn nhi. Ngọc Nhi mặc dù có gây sự nhưng tâm địa thiện lương, nếu sau này có thể làm chủ trong cung thì đúng là cái phúc của hậu cung, cái phúc của vạn dân thiên hạ. Huống hồ Ngọc Nhi còn có tính chất đặc biệt trọng yếu để sinh tồn ở trong hậu cung, đó là thông minh biết điều, biết cách không bộc lộ thái độ qua nét mặt! Cho dù có thông minh cỡ nào, có thể bất hiện sơn, bất lộ thủy mới thật sự là trí tuệ. (Bất hiện sơn bất lộ thủy: ý bảo là không bộc lộ tất cả tâm tư ra biểu hiện bên ngoài)
Mắt thấy tình hình không ngoài dự kiến, Cẩn nhi bên này cũng đã có dấu hiệu thỏa hiệp, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào cho nên Hoàng hậu sủng nịnh nói với Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, Thái tử ca ca biết sai rồi, chúng ta tha thứ cho hắn một lần được không?”
“Không được! Thái tử ca ca xấu xa, Ngọc Nhi muốn trừng phạt hắn”. Tiểu quỷ cứng rắn thật tình không chịu tha thứ.
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi đã hòa hoãn hơn vội vàng nắm bắt cơ hội, khuôn mặt đầy ý cười, hòa khí ôn tồn hỏi: “Kìa Ngọc Nhi muốn trừng phạt Thái tử ca ca thế nào?”
Ngọc Nhi bóp trán nghĩ cả nửa ngày mới nói: “Ngọc Nhi muốn Thái tử ca ca nghe lời Ngọc Nhi đi học, không có Ngọc Nhi đồng ý không thể rời cung gặp Dung cô nương”. Hì hì, thật ra thì nàng đã sớm nghĩ kỹ.
Hoàng hậu nghẹn cười, mặt ngoài trấn định hướng Hoàng Phủ Cần hỏi: “Ngọc Nhi muốn trừng phạt như vậy, ngươi tính sao?”
Hoàng Phủ Cẩn bị làm khó nhín mày, mắt liếc thấy vẻ mặt Ngọc Nhi lại nghĩ đến lần này thiếu chút nữa đã làm nàng mất cái mạng nhỏ trong lòng vô cùng áy náy. Phải đền bù cho nàng! Sau đó hắn khó khăn gật đầu, trong lòng tự biết sau này càng không có cách nào tránh tiểu ác ma này. Nhốt nàng nàng liền đốt tẩm cung, tiếp sau đó hắn còn có thể thu nạp nàng sao?
Cẩn nhi, đại trượng phu nhất ngôn tứ xuất ngươi không thể nói lời mà không giữ lời”. Hoàng hậu vừa bổ sung thêm một câu.
Hoàng Phủ Cẩn cứng ngắc vuốt cằm, trong đầu đang nghĩ thật lâu rồi không gặp Dung Dung, không biết nàng có tức giận hay không? Tiểu quỷ Trầm Ngọc Nhi này thế nào mới có thể đồng ý cho hắn xuất cung? Sợ cái gì? Hắn chẳng lẽ còn không chi phối được một tiểu oa nhi?
“Ngươi gạt người! Hừ hừ! Ngươi mới không lo lắng cho Ngọc Nhi! Ngươi chỉ muốn thấy Dung cô nương!” Trầm Ngọc Nhi thở phì phò không ngừng dùng tay nhỏ bé đánh bả vai Hoàng Phủ Cẩn, nàng giống như là nổi cơn điên, lực đạo cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt chất vấn của Hoàng hậu quét qua Hoàng Phủ Cẩn, không vui nói: “Ngươi cũng là bởi vì Ngọc Nhi quấn lấy không thể gặp Lục Dung Dung cho nên mới ngược đãi nàng?”
“Mẫu hậu trách lầm nhi thần”. Hoàng Phủ Cẩn cảm giác mình bị trách oan, hắn khi dễ Trầm Ngọc Nhi sao? Quả thực chính là Trầm Ngọc Nhi đã cho hắn bao gian nan mới đúng. Nhưng nhốt nàng lại đích xác là lỗi lầm của hắn cho nên hiện tại hắn không có tư cách kêu oan. Hôm nay hắn giống như là lần đầu làm kẻ xấu bị bắt quả tang, bao nhiêu tội lỗi liên đới đều giáng cả lên người.
Ngọc Nhi tức giận, bất bình dùng bàn tay nhỏ bé níu lấy mặt Hoàng Phủ Cẩn khiến cho mặt hắn bày ra đủ loại hình dáng quái dị, nàng còn hét lên: “Mẫu hậu, Ngọc Nhi không nên chơi cùng Thái tử ca ca. Thái tử ca ca chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, khi dễ Ngọc Nhi!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng hậu đều trở nên hết sức quái dị. Hoàng hậu không hề mở miệng, cũng chỉ có Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được: “Ngọc Nhi, tại sao nói Thái tử ca ca ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’? Sau này không cho nói như vậy!”
“Thái tử ca ca lớn hơn lại khi dễ Ngọc Nhi chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!” Nàng còn đang đỏ mặt tía tai.
“Kêu là cậy lớn hiếp nhỏ được không, Cẩn nhi?” Hoàng hậu mưu mô hướng Hoàng Phủ Cẩn đặt câu hỏi.
Hoàng Phủ Cẩn đành phải cắn chặt hàm răng tự tại nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tuyệt đối sẽ không cậy lớn hiếp nhỏ khi dễ Ngọc Nhi”. Cơn ác mộng của hắn lại muốn bắt đầu rồi.
Nhưng Ngọc Nhi không chịu lĩnh tình: “Thái tử ca ca là người xấu! Ngươi quản Ngọc Nhi, Ngọc Nhi không thích ngươi! Ngọc Nhi phải về nhà! Ngọc Nhi phải về nhà!”
Hoàng hậu vội vàng đoạt lấy Ngọc Nhi từ trong ngực Hoàng Phủ Cẩn, thương tiếc nói: “Ngọc Nhi ngoan, ngươi chịu ủy khuất rồi! Nếu Ngọc Nhi trở về nhà ai tới đây ở cùng mẫu hậu?”
“Mẫu hậu cũng cùng Ngọc Nhi trở về nhà a!” Trầm Ngọc Nhi ngây thơ nói.
Hoàng hậu có thâm ý nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, trên mặt lộ ra một nụ cười nói với hắn: “Đợi trời vừa sáng ta liền cùng Ngọc Nhi trở về Trầm gia làm bạn cùng tỷ tỷ ngươi. Không phải ngươi muốn gặp Lục Dung Dung sao? Cho ngươi toại ý. Trong hoàng cung phụ hoàng ngươi chuẩn bị một ít phi tử cho ca cả ngày cai quản, phía dưới có ngươi hai ba ngày lại chạy ra ngoài cung đi gặp cô nương kia, ta đã sớm không chịu được mệt mỏi. Được rồi, chuyện hậu cung cho ngươi cùng phụ hoàng ngươi thương lượng!” Dứt lời Hoàng hậu nắm tay Ngọc Nhi thật muốn rời đi.
Hoàng Phủ Cẩn ngu ngơ trong chốc lát rồi lật đật đuổi theo cầu khẩn: “Nhi thần xin mẫu hậu nghĩ lại”.
“Không cần, ta đã có chủ ý”. Lần này Hoàng hậu đã ra đòn cân não.
Hoàng Phủ Cẩn biết mẫu hậu dùng Ngọc Nhi làm cớ, mượn cơ hội này mà rời cung. Nếu như hắn không ngăn mẫu hậu lại phụ hoàng nhất định sẽ không chịu nổi. Còn nữa, hậu cung đấu đá vì quyền lợi, một ngày vô chủ sẽ long trời lở đất. Lấy đại cục thiên hạ mà suy nghĩ, mẫu hậu trăm lần, triệu lần cũng không thể rời cung. Cho nên hắn lần đầu tiên nếm thử cảm giác phải bày ra một nụ cười xun xoe lấy lòng hỏi Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, chỉ cần ngươi lưu lại, Thái tử ca ca sẽ cho ngươi uống thêm rượu mật ong”.
“Ngọc Nhi không phải chưa từng uống!” Uống ư! Tiểu quỷ này rất có nguyên tắc nha, không phải vì thức ăn ngon mà thay đổi.
“Vậy Ngọc Nhi cần cái gì?” Hoàng Phủ Cẩn mơ hồ đau lòng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được Trầm Ngọc Nhi nhất định lại có quái chiêu mới chờ hắn.
Trầm Ngọc Nhi cong miệng cười hì hì nói: “Ngọc Nhi không nói, Thái tử ca ca tự mình đoán nha, phụ thân nói muốn xin lỗi phải có thành ý”.
Lại là phụ thân nói, Trầm tể tướng tổng cộng dạy nàng bao nhiêu chiêu thức? Thần kinh Hoàng Phủ Cẩn kéo thành một đường ngắn thẳng tắp!
“Mẫu hậu, Thái tử ca ca không đoán được, chúng ta về nhà thôi!” Trầm Ngọc Nhi thúc giúc.
Hoàng hậu ôn nhu liếc Ngọc Nhi nghĩ thầm: tiểu tử này lời nói ngây thơ nhưng trong lời nói tiện thể có nhắn nhủ, không phải là một đứa bé đơn thuần. Xem ra để cho Ngọc Nhi chế phục Cẩn nhi là quyết định sáng suốt! Có một câu nói đằng sau sự thành công của nam nhân nhất định phải có một nữ nhân hiền lành. Nàng có lý do để tin tưởng Ngọc Nhi chính là tiểu nữ nhân sau lưng Cẩn nhi. Ngọc Nhi mặc dù có gây sự nhưng tâm địa thiện lương, nếu sau này có thể làm chủ trong cung thì đúng là cái phúc của hậu cung, cái phúc của vạn dân thiên hạ. Huống hồ Ngọc Nhi còn có tính chất đặc biệt trọng yếu để sinh tồn ở trong hậu cung, đó là thông minh biết điều, biết cách không bộc lộ thái độ qua nét mặt! Cho dù có thông minh cỡ nào, có thể bất hiện sơn, bất lộ thủy mới thật sự là trí tuệ. (Bất hiện sơn bất lộ thủy: ý bảo là không bộc lộ tất cả tâm tư ra biểu hiện bên ngoài)
Mắt thấy tình hình không ngoài dự kiến, Cẩn nhi bên này cũng đã có dấu hiệu thỏa hiệp, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào cho nên Hoàng hậu sủng nịnh nói với Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, Thái tử ca ca biết sai rồi, chúng ta tha thứ cho hắn một lần được không?”
“Không được! Thái tử ca ca xấu xa, Ngọc Nhi muốn trừng phạt hắn”. Tiểu quỷ cứng rắn thật tình không chịu tha thứ.
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi đã hòa hoãn hơn vội vàng nắm bắt cơ hội, khuôn mặt đầy ý cười, hòa khí ôn tồn hỏi: “Kìa Ngọc Nhi muốn trừng phạt Thái tử ca ca thế nào?”
Ngọc Nhi bóp trán nghĩ cả nửa ngày mới nói: “Ngọc Nhi muốn Thái tử ca ca nghe lời Ngọc Nhi đi học, không có Ngọc Nhi đồng ý không thể rời cung gặp Dung cô nương”. Hì hì, thật ra thì nàng đã sớm nghĩ kỹ.
Hoàng hậu nghẹn cười, mặt ngoài trấn định hướng Hoàng Phủ Cần hỏi: “Ngọc Nhi muốn trừng phạt như vậy, ngươi tính sao?”
Hoàng Phủ Cẩn bị làm khó nhín mày, mắt liếc thấy vẻ mặt Ngọc Nhi lại nghĩ đến lần này thiếu chút nữa đã làm nàng mất cái mạng nhỏ trong lòng vô cùng áy náy. Phải đền bù cho nàng! Sau đó hắn khó khăn gật đầu, trong lòng tự biết sau này càng không có cách nào tránh tiểu ác ma này. Nhốt nàng nàng liền đốt tẩm cung, tiếp sau đó hắn còn có thể thu nạp nàng sao?
Cẩn nhi, đại trượng phu nhất ngôn tứ xuất ngươi không thể nói lời mà không giữ lời”. Hoàng hậu vừa bổ sung thêm một câu.
Hoàng Phủ Cẩn cứng ngắc vuốt cằm, trong đầu đang nghĩ thật lâu rồi không gặp Dung Dung, không biết nàng có tức giận hay không? Tiểu quỷ Trầm Ngọc Nhi này thế nào mới có thể đồng ý cho hắn xuất cung? Sợ cái gì? Hắn chẳng lẽ còn không chi phối được một tiểu oa nhi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.