Chương 20: Cùng nhau liên thủ
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Bên trong ngự thư phòng im lặng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng
Hoàng thượng ngự trên ghế rồng liên tục thở dài. Bậc đế vương hùng bá
thiên hạ không ai bì nổi nói cho cùng cũng chỉ là một người bình thường. Hắn cũng có thất tình lục dục, cũng biết vui buồn chua ngọt cùng đắng
cay. Hắn yêu thương hài tử của mình là điều
đương nhiên. Chỉ là do thân phận đặc biệt khiến hắn không thể biểu hiện
vẻ mặt ôn hòa giống như những phụ thân bình thường khác. Sự giấu diếm
che đậy này khiến lòng hắn thống khổ ai có thể thấu hiểu đây?
“Đế vương” hai từ này giải thích trắng ra chính là cô độc và tịnh mịch! Đắc biệt là bậc đế vương đang nổi giận thì càng thêm cô độc, bi thương bởi vì không có người nào dám đến gần.
Bây giờ trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối tơ vò! Nhưng không có người nào dám chân chính mở rộng tấm lòng lắng nghe lời hắn nói. Ngay cả trước cửa lớn của ngự thư phòng này cũng không có ai dám nhảy vào. Hắn âm thầm một mình chịu đau thương.
“Phụ hoàng…” Một tiếng nữ nhi tinh tế, ôn nhu, như có như không lặng lẽ truyền vào trong tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng cảnh giác dựng tai lên, là ai dám to gan như vậy? Ai dám chống lại mệnh lệnh cấm bất luận kẻ nào cũng không được vào ngự thư phòng? Hắn cúi đầu nhưng không thấy bóng dáng bất kỳ người nào. Chẳng lẽ hắn nghe nhầm rồi?
“Phụ hoàng…” lại là là một thanh âm rất nhỏ, âm điệu đáng thương. Lần này không chỉ có thanh âm, vạt áo long bào của hắn còn bị thứ gì đó túm lấy.
Rốt cục Hoàng thượng cũng có thể xác định bên trong ngự thư phòng đúng là có người xông vào, giọng không vui nói: “Là ai? Còn không mau cút ra ngoài?” Có kẻ nào dám đối nghịch với hắn sao? Lúc này hắn đang muốn tìm người để trút giận, coi như là có kẻ tự dẫn xác đến. Bất kể là ai hắn cũng sẽ không tha!
“Ngọc Nhi không dám ra!” Ơ a! Nguyên lai là tiểu Ngọc Nhi chui vào dưới gầm bàn, thân thể nho nhỏ vừa khéo được chiếc khăn trải bàn che kín khó trách Hoàng thượng lúc trước không phát hiện ra nàng.
Là Ngọc Nhi? Nó lẻn vào đây từ lúc nào? Hoàng thượng hơi nhíu chân mày, tâm tình không tốt, khẩu khí bất thiện nói: “Trẫm để ngươi đi ra ngoài!”
“Phụ hoàng không tức giận nữa Ngọc Nhi mới đi ra ngoài!” Một đứa bé mà cũng dám ra điều kiện với Hoàng thượng sao.
Đúng là điếc không sợ súng (Hirameki: trong bản cv là ‘tú tài gặp phải binh’). Tiểu cô nương bé nhỏ Trầm Ngọc Nhi này ngay cả hỉ nộ ái ố của Hoàng thượng cũng muốn quản sao? Hoàng thượng nghĩ mà muốn bốc hỏa nhưng thấy thân phận mình là vua một nước không nên so đo với một tiểu cô nương. Cho nên hắn hắng giọng để âm điệu thấp xuống rồi nói: “Ngươi mau ra ngoài, phụ hoàng không tức giận”.
Ngọc Nhi từ dưới bàn bò ra ngoài, giọng nho nhỏ nói: “Phụ hoàng lúc sinh khí so với phụ thân còn đáng sợ hơn”.
Mặt mày Hoàng thượng thay đổi, hứng thú hỏi: “Tại sao?”
Ngọc Nhi nghiêng đầu một chút vừa cúi mặt đếm đầu ngón tay vừa thể hiện vẻ mặt thành thật nói: “Lúc phụ thân tức giận sẽ phạt các ca ca phải đứng; nhưng phụ hoàng tức giận thì phạt Thái tử ca ca phải quỳ. Phụ thân lúc tức giận mà Ngọc Nhi xông vào thư phòng thì sẽ bị mắng, nhưng là phụ hoàng tức giận thì lúc Ngọc Nhi xông vào thư phòng chỉ có nước rơi đầu”.
“Ha ha, xem ra phụ hoàng so sánh với phụ thân ngươi quả nhiên lợi hại hơn. Ngọc Nhi nếu biết phụ hoàng tức giận rất đáng sợ thì vì sao còn lén lẻn vào? Ngươi không sợ bị phụ hoàng trị tội sao?” Hoàng thượng không nghĩ tới một tiểu cô nương mười tuổi lại có cam đảm cùng quyết đoán như vậy, ngay cả số nữ nhi đông đảo của hắn trong hậu cung cũng không dám hé răng nửa lời lúc hắn tức giận.
“Phụ thân nói phụ hoàng là minh quân sẽ không chém đầu vô cớ đâu”. Cho nên cho dù Hoàng thượng cao cao tại thượng nàng cũng không hề sợ hãi.
Một câu nói mà khiến cho mặt mày Hoàng thượng hớn hở. Không một bậc đế vương nào lại không hy vọng được nghe những lời ca ngợi, đặc biệt là những lời này xuất phát từ miệng một tiểu nữ hài nhi ngây thơ thì càng thêm đáng quý. Hắn nhẹ nhàng bế Ngọc Nhi lên ngồi trên đùi, yêu thương nói: “Ngọc Nhi dám vuốt đuôi hùm sao?”
Cái miệng nhỏ của Ngọc Nhi cong lên nghịch ngợm nói: “Ngọc Nhi nào có vuốt đuôi hùm đâu, Ngọc Nhi chính là vuốt đuôi rồng!”
Ách? Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Ngọc Nhi không giải thích được hỏi: “Vuốt đuôi rồng ư?”
Ngọc Nhi thản nhiên trả lời: “Phụ thân nói phụ hoàng chính là rồng, Ngọc Nhi đây chính là vuốt đuôi rồng!”
“Ngươi đúng là một đứa bé lanh lợi, khó trách mẫu hậu ngươi thương ngươi như vậy”. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Nhi sủng nịnh hỏi: “Là mẫu hậu sai ngươi tìm đến phụ hoàng sao?”
Ngọc Nhi cật lực lắc đầu mấy cái, ủy khuất nói: “Ngọc Nhi cùng vào thư phòng một lúc với phụ hoàng nhưng là phụ hoàng không phát hiện ra Ngọc Nhi”.
“Ngươi tại sao nhất định phải vào ngự thư phòng?” Hoàng thượng quả thật rất có tư chất sắm vai người cha hiền từ. Hắn thật sự che chở cho Ngọc Nhi nhưng tại sao mười mấy Công chúa trong hậu cung lại không được hưởng loại đãi ngộ này?
Ngọc Nhi bày ra bộ mặt tươi cười, ngây thơ nói: “Mẫu hậu nói Ngọc Nhi vui vẻ thì sẽ sống lâu, Ngọc Nhi cũng muốn phụ hoàng vui vẻ”.
Hoàng thượng rốt cục cũng nở nụ cười, ôn nhu nói: “Ha ha! Quả nhiên là vui vẻ. Tốt lắm, phụ hoàng đã vui vẻ, Ngọc Nhi về cung Không Ninh theo mẫu hậu trước đi, phụ hoàng ngươi còn có quốc sự chờ xử lý”.
Ngọc Nhi biết điều từ trên đùi Hoàng thượng tụt xuống, ngọt ngào nói: “Phụ hoàng có thể thả Thái tử ca ca ra a? Ngọc Nhi cũng từng bị Thái tử ca ca quản qua rồi, thật khó chịu nha!”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Ngọc Nhi, sợ hãi than thầm nàng còn nhỏ tuổi thế mà đã rộng lượng như vậy. Lẽ ra Thái tử cấm bế nàng, nàng hẳn phải càng hy vọng Thái tử cũng sẽ bị nếm mùi vị giam cầm mới phải, mười mấy Công chúa ở hậu cung sợ rằng không ai có thê xử sự được như vậy. Ngây người ra một chút rồi hắn mới nói: “Thái tử ca ca mắc lỗi, phụ hoàng phải quản hắn”.
Ngọc Nhi giật nhẹ tay áo của Hoàng thượng, nũng nịu nói: “Nhưng Thái tử ca ca không có sai a! Nếu như Thái tử ca ca không lập gia đình với Dung tỷ tỷ thì Dung tỷ tỷ sẽ chết”.
“Ngọc Nhi cũng hy vọng Thái tử ca ca cưới Lục Dung Dung sao?” Hoàng thượng bồn chồn, không phải Ngọc Nhi rất quấn quýt với Thái tử sao? Tại sao nàng cũng giúp Lục Dung Dung cầu tình?
“Thái tử ca ca muốn xuất cung để gặp Dung tỷ tỷ. Nếu như đón Dung tỷ tỷ vào trong cung, Thái tử ca ca cũng sẽ không xuất cung nữa”. Tiểu quỷ tuy còn nhỏ nhưng cũng có thể nói ra những đạo lý lớn lao.
Một câu nói của Ngọc Nhi đã thức tỉnh Hoàng thượng, lấy đá chọi đá không phải là phương cách sáng suốt, sao không lùi một bước để tiến mấy bước? Nếu Lục Dung Dung kia là một con hồ ly tinh thì sớm muộn cũng sẽ giấu đầu hở đuôi mà thôi. Thay vì bây giờ cấm Thái tử không được cưới nàng, không bằng sớm để cho Thái tử thấy rõ diện mạo thật sự của nàng ta hay sao? Mà nay Thái tử chưa phải đến mức không thể nào cứu vãn. Đợi đến lúc Thái tử kể vị mà vẫn ở gần Lục Dung Dung kia, đến lúc đó có ai có thể giúp đỡ Thái tử phân biệt rõ người ngay kẻ gian?
Tư tưởng đã thông suốt, Hoàng thượng thử dò xét Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi không sợ Thái tử ca ca bị cướp đi sao? Nếu là Lục Dung Dung vào cung, Thái tử ca ca sẽ không thể cùng Ngọc Nhi chơi đùa được nữa, phải làm sao bây giờ?” Vốn Hoàng hậu đã có chút cố ý gán ghép mối lương duyên của nàng với Thái tử. Nhưng nếu thật sự nàng có tính toán, Cẩn nhi sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nàng.
“Thái tử ca ca vì sao không cùng Ngọc Nhi chơi đùa?” Nàng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi ngờ.
“Bởi vì hắn muốn chơi đùa cùng hài tử và Lục Dung Dung a!” Hoàng thượng nói với Ngọc Nhi.
Nghe những lời này của Hoàng thượng, Ngọc Nhi lập tức lộ ra khuôn mặt khổ sở. Nhưng bất quá chỉ trong chốc lát hai mắt đã sáng lên, vẻ mặt lại hưng phấn nói: “Ngọc Nhi sẽ cùng Dung tỷ tỷ ngoạn nhi, như vậy Ngọc Nhi cũng có thể cùng Thái tử ca ca chơi đùa mà”.
Hoàng thượng dường như hiểu được ý nghĩa gì đó, vuốt vuốt chòm râu vốn không dài của mình, gật đầu tán thưởng nói: “Vậy sau này Thái tử ca ca đi chỗ nào Ngọc Nhi cũng phải đi cùng nga! Nếu Thái tử ca ca không cho đi cùng Ngọc Nhi cứ tới tìm phụ hoàng, phụ hoàng sẽ làm chủ cho Ngọc Nhi!” Ha ha, có tên tiểu quỷ lanh lợi này Lục Dung Dung kia không lòi cái đuôi cáo ra không được! Một ngày nào đó Thái tử sẽ phát hiện ra nữ nhân tốt nhất đang lặng lẽ trưởng thành ngay bên cạnh mình…
Lần này phải tích cực liên thủ, trên có Hoàng thượng uy nghiêm, dưới có Ngọc Nhi quái chiêu bất tận ngăn chặn không biết sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió? Nói vậy chắc chắn có kẻ gặp khó khăn rồi!
“Đế vương” hai từ này giải thích trắng ra chính là cô độc và tịnh mịch! Đắc biệt là bậc đế vương đang nổi giận thì càng thêm cô độc, bi thương bởi vì không có người nào dám đến gần.
Bây giờ trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối tơ vò! Nhưng không có người nào dám chân chính mở rộng tấm lòng lắng nghe lời hắn nói. Ngay cả trước cửa lớn của ngự thư phòng này cũng không có ai dám nhảy vào. Hắn âm thầm một mình chịu đau thương.
“Phụ hoàng…” Một tiếng nữ nhi tinh tế, ôn nhu, như có như không lặng lẽ truyền vào trong tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng cảnh giác dựng tai lên, là ai dám to gan như vậy? Ai dám chống lại mệnh lệnh cấm bất luận kẻ nào cũng không được vào ngự thư phòng? Hắn cúi đầu nhưng không thấy bóng dáng bất kỳ người nào. Chẳng lẽ hắn nghe nhầm rồi?
“Phụ hoàng…” lại là là một thanh âm rất nhỏ, âm điệu đáng thương. Lần này không chỉ có thanh âm, vạt áo long bào của hắn còn bị thứ gì đó túm lấy.
Rốt cục Hoàng thượng cũng có thể xác định bên trong ngự thư phòng đúng là có người xông vào, giọng không vui nói: “Là ai? Còn không mau cút ra ngoài?” Có kẻ nào dám đối nghịch với hắn sao? Lúc này hắn đang muốn tìm người để trút giận, coi như là có kẻ tự dẫn xác đến. Bất kể là ai hắn cũng sẽ không tha!
“Ngọc Nhi không dám ra!” Ơ a! Nguyên lai là tiểu Ngọc Nhi chui vào dưới gầm bàn, thân thể nho nhỏ vừa khéo được chiếc khăn trải bàn che kín khó trách Hoàng thượng lúc trước không phát hiện ra nàng.
Là Ngọc Nhi? Nó lẻn vào đây từ lúc nào? Hoàng thượng hơi nhíu chân mày, tâm tình không tốt, khẩu khí bất thiện nói: “Trẫm để ngươi đi ra ngoài!”
“Phụ hoàng không tức giận nữa Ngọc Nhi mới đi ra ngoài!” Một đứa bé mà cũng dám ra điều kiện với Hoàng thượng sao.
Đúng là điếc không sợ súng (Hirameki: trong bản cv là ‘tú tài gặp phải binh’). Tiểu cô nương bé nhỏ Trầm Ngọc Nhi này ngay cả hỉ nộ ái ố của Hoàng thượng cũng muốn quản sao? Hoàng thượng nghĩ mà muốn bốc hỏa nhưng thấy thân phận mình là vua một nước không nên so đo với một tiểu cô nương. Cho nên hắn hắng giọng để âm điệu thấp xuống rồi nói: “Ngươi mau ra ngoài, phụ hoàng không tức giận”.
Ngọc Nhi từ dưới bàn bò ra ngoài, giọng nho nhỏ nói: “Phụ hoàng lúc sinh khí so với phụ thân còn đáng sợ hơn”.
Mặt mày Hoàng thượng thay đổi, hứng thú hỏi: “Tại sao?”
Ngọc Nhi nghiêng đầu một chút vừa cúi mặt đếm đầu ngón tay vừa thể hiện vẻ mặt thành thật nói: “Lúc phụ thân tức giận sẽ phạt các ca ca phải đứng; nhưng phụ hoàng tức giận thì phạt Thái tử ca ca phải quỳ. Phụ thân lúc tức giận mà Ngọc Nhi xông vào thư phòng thì sẽ bị mắng, nhưng là phụ hoàng tức giận thì lúc Ngọc Nhi xông vào thư phòng chỉ có nước rơi đầu”.
“Ha ha, xem ra phụ hoàng so sánh với phụ thân ngươi quả nhiên lợi hại hơn. Ngọc Nhi nếu biết phụ hoàng tức giận rất đáng sợ thì vì sao còn lén lẻn vào? Ngươi không sợ bị phụ hoàng trị tội sao?” Hoàng thượng không nghĩ tới một tiểu cô nương mười tuổi lại có cam đảm cùng quyết đoán như vậy, ngay cả số nữ nhi đông đảo của hắn trong hậu cung cũng không dám hé răng nửa lời lúc hắn tức giận.
“Phụ thân nói phụ hoàng là minh quân sẽ không chém đầu vô cớ đâu”. Cho nên cho dù Hoàng thượng cao cao tại thượng nàng cũng không hề sợ hãi.
Một câu nói mà khiến cho mặt mày Hoàng thượng hớn hở. Không một bậc đế vương nào lại không hy vọng được nghe những lời ca ngợi, đặc biệt là những lời này xuất phát từ miệng một tiểu nữ hài nhi ngây thơ thì càng thêm đáng quý. Hắn nhẹ nhàng bế Ngọc Nhi lên ngồi trên đùi, yêu thương nói: “Ngọc Nhi dám vuốt đuôi hùm sao?”
Cái miệng nhỏ của Ngọc Nhi cong lên nghịch ngợm nói: “Ngọc Nhi nào có vuốt đuôi hùm đâu, Ngọc Nhi chính là vuốt đuôi rồng!”
Ách? Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Ngọc Nhi không giải thích được hỏi: “Vuốt đuôi rồng ư?”
Ngọc Nhi thản nhiên trả lời: “Phụ thân nói phụ hoàng chính là rồng, Ngọc Nhi đây chính là vuốt đuôi rồng!”
“Ngươi đúng là một đứa bé lanh lợi, khó trách mẫu hậu ngươi thương ngươi như vậy”. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Nhi sủng nịnh hỏi: “Là mẫu hậu sai ngươi tìm đến phụ hoàng sao?”
Ngọc Nhi cật lực lắc đầu mấy cái, ủy khuất nói: “Ngọc Nhi cùng vào thư phòng một lúc với phụ hoàng nhưng là phụ hoàng không phát hiện ra Ngọc Nhi”.
“Ngươi tại sao nhất định phải vào ngự thư phòng?” Hoàng thượng quả thật rất có tư chất sắm vai người cha hiền từ. Hắn thật sự che chở cho Ngọc Nhi nhưng tại sao mười mấy Công chúa trong hậu cung lại không được hưởng loại đãi ngộ này?
Ngọc Nhi bày ra bộ mặt tươi cười, ngây thơ nói: “Mẫu hậu nói Ngọc Nhi vui vẻ thì sẽ sống lâu, Ngọc Nhi cũng muốn phụ hoàng vui vẻ”.
Hoàng thượng rốt cục cũng nở nụ cười, ôn nhu nói: “Ha ha! Quả nhiên là vui vẻ. Tốt lắm, phụ hoàng đã vui vẻ, Ngọc Nhi về cung Không Ninh theo mẫu hậu trước đi, phụ hoàng ngươi còn có quốc sự chờ xử lý”.
Ngọc Nhi biết điều từ trên đùi Hoàng thượng tụt xuống, ngọt ngào nói: “Phụ hoàng có thể thả Thái tử ca ca ra a? Ngọc Nhi cũng từng bị Thái tử ca ca quản qua rồi, thật khó chịu nha!”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Ngọc Nhi, sợ hãi than thầm nàng còn nhỏ tuổi thế mà đã rộng lượng như vậy. Lẽ ra Thái tử cấm bế nàng, nàng hẳn phải càng hy vọng Thái tử cũng sẽ bị nếm mùi vị giam cầm mới phải, mười mấy Công chúa ở hậu cung sợ rằng không ai có thê xử sự được như vậy. Ngây người ra một chút rồi hắn mới nói: “Thái tử ca ca mắc lỗi, phụ hoàng phải quản hắn”.
Ngọc Nhi giật nhẹ tay áo của Hoàng thượng, nũng nịu nói: “Nhưng Thái tử ca ca không có sai a! Nếu như Thái tử ca ca không lập gia đình với Dung tỷ tỷ thì Dung tỷ tỷ sẽ chết”.
“Ngọc Nhi cũng hy vọng Thái tử ca ca cưới Lục Dung Dung sao?” Hoàng thượng bồn chồn, không phải Ngọc Nhi rất quấn quýt với Thái tử sao? Tại sao nàng cũng giúp Lục Dung Dung cầu tình?
“Thái tử ca ca muốn xuất cung để gặp Dung tỷ tỷ. Nếu như đón Dung tỷ tỷ vào trong cung, Thái tử ca ca cũng sẽ không xuất cung nữa”. Tiểu quỷ tuy còn nhỏ nhưng cũng có thể nói ra những đạo lý lớn lao.
Một câu nói của Ngọc Nhi đã thức tỉnh Hoàng thượng, lấy đá chọi đá không phải là phương cách sáng suốt, sao không lùi một bước để tiến mấy bước? Nếu Lục Dung Dung kia là một con hồ ly tinh thì sớm muộn cũng sẽ giấu đầu hở đuôi mà thôi. Thay vì bây giờ cấm Thái tử không được cưới nàng, không bằng sớm để cho Thái tử thấy rõ diện mạo thật sự của nàng ta hay sao? Mà nay Thái tử chưa phải đến mức không thể nào cứu vãn. Đợi đến lúc Thái tử kể vị mà vẫn ở gần Lục Dung Dung kia, đến lúc đó có ai có thể giúp đỡ Thái tử phân biệt rõ người ngay kẻ gian?
Tư tưởng đã thông suốt, Hoàng thượng thử dò xét Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi không sợ Thái tử ca ca bị cướp đi sao? Nếu là Lục Dung Dung vào cung, Thái tử ca ca sẽ không thể cùng Ngọc Nhi chơi đùa được nữa, phải làm sao bây giờ?” Vốn Hoàng hậu đã có chút cố ý gán ghép mối lương duyên của nàng với Thái tử. Nhưng nếu thật sự nàng có tính toán, Cẩn nhi sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nàng.
“Thái tử ca ca vì sao không cùng Ngọc Nhi chơi đùa?” Nàng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi ngờ.
“Bởi vì hắn muốn chơi đùa cùng hài tử và Lục Dung Dung a!” Hoàng thượng nói với Ngọc Nhi.
Nghe những lời này của Hoàng thượng, Ngọc Nhi lập tức lộ ra khuôn mặt khổ sở. Nhưng bất quá chỉ trong chốc lát hai mắt đã sáng lên, vẻ mặt lại hưng phấn nói: “Ngọc Nhi sẽ cùng Dung tỷ tỷ ngoạn nhi, như vậy Ngọc Nhi cũng có thể cùng Thái tử ca ca chơi đùa mà”.
Hoàng thượng dường như hiểu được ý nghĩa gì đó, vuốt vuốt chòm râu vốn không dài của mình, gật đầu tán thưởng nói: “Vậy sau này Thái tử ca ca đi chỗ nào Ngọc Nhi cũng phải đi cùng nga! Nếu Thái tử ca ca không cho đi cùng Ngọc Nhi cứ tới tìm phụ hoàng, phụ hoàng sẽ làm chủ cho Ngọc Nhi!” Ha ha, có tên tiểu quỷ lanh lợi này Lục Dung Dung kia không lòi cái đuôi cáo ra không được! Một ngày nào đó Thái tử sẽ phát hiện ra nữ nhân tốt nhất đang lặng lẽ trưởng thành ngay bên cạnh mình…
Lần này phải tích cực liên thủ, trên có Hoàng thượng uy nghiêm, dưới có Ngọc Nhi quái chiêu bất tận ngăn chặn không biết sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió? Nói vậy chắc chắn có kẻ gặp khó khăn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.